Ở Đấu Khí Đại Lục lúc này nếu nói có thể lực nào sợ hãi nhất đương nhiên là Cổ Tộc, thời gian mới trôi qua nửa tháng mà Cổ Nguyên có cảm giác mình bị điên rồi, áp lực dồn lên người hắn bằng cả ngàn năm cộng lại.
Đầu tiên nữ nhi của hắn Cổ Huẩn Nhi lúc này không cách nào có thể liên lạc, Huân Nhi tiến vào Quyền Lực Bang bái Đường Hỏa làm thầy thì cũng thôi đi nhưng không ngờ Quyền Lực Bang lại mang một nửa thế lực ở Trung Châu cùng với toàn bộ Tây Bắc Đại Lục tiến vào một mảnh không gian khác sau đó tự phong bế không gian, loại tình trạng này là lần đầu tiên Cổ Nguyên gặp phải, hắn thực sự không biết tìm ra đám người Quyền Lực Bang kiểu gì chứ đừng nói là tìm Huân Nhi.
Việc thứ hai bản thân Cổ Nguyên là một trong số ít người may mắn được chứng kiến cuộc chiến ngắn ngủi của Khinh Huyền cùng Thiên Đạo, hắn không biết con mắt khủng khiếp kia là cái gì nhưng hắn tuyệt đối không quên được nhân vật xuất hiện cứu Khinh Huyền.
Trong tâm trí của Cổ Nguyên làm sao quên nổi thần bí nhân mang theo một luồng hắc ám chi lực thần bí đi ra từ chính bên trong Thiên Mộ, sự quỷ dị cùng cường đại của hắn đến bây giờ Cổ Nguyên cũng chưa thể quên chính vì vậy Cổ Nguyên sợ nhất vị thần bí nhân kia đến Cổ Tộc trả thù dù sao sự xuất hiện của Vô Song đã xác định bản thân hắn liền là đồng minh của Hồn Tộc, là đồng minh của Khinh Huyền.
Việc thứ ba cũng là việc cuối cùng, Cổ Nguyên lúc này thực sự sợ, hắn căn bản không cam tâm nhưng lại không có bất cứ cách nào ngăn cản được Hồn Thiên Đế đột phá đế vị, Cổ Nguyên cho dù không nắm chắc 10 phần việc Hồn Thiên Đế dành được đế phẩm đan dược nhưng cho dù là kẻ ngu đến mấy sau khi nắm được Đà Xá Cổ Đế Ngọc cũng có thể tiến đến cảnh giới đấu đế trong truyền thuyết chứ huống gì Hồn Thiên Đế.
Sau khi rời khỏi Táng Thiên Sơn Mạch với vị thế của kẻ bại trận Cổ Nguyên đã dùng mọi cách lật tung toàn bộ Đấu Khí Đại Lục này lên, vô số cường giả của Cổ Tộc bị phái ra ngoài thậm chí rất nhiều thế lực trên đường di chuyển của bọn họ cũng bị nhổ tận gốc như để trút cơn thịnh nộ không thể nuốt trôi.
Cổ Tộc đã cố gắng rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ kết thúc trong vo vọng, Hồn Giới cảu Hồn Thiên Đế biến mất, Hồn Tộc cứ như mất tích toàn bộ vậy, bọn họ cứ như bốc hơi khỏi thế giới này điều này đồng nghĩa với việc áp lực lên trên người Cổ Nguyên càng ngày càng lớn, mỗi ngày đi qua là một ngày Cổ Nguyên cảm thấy khí số của Cổ Tộc thu nhỏ lại, trong hơn nửa tháng qua quả thực Cổ Nguyên chưa bao giờ có thể ngủ ngon, chưa bao giờ có thể chợp mắt một cách bình thường.
Toàn bộ Đấu Khí Đại Lục đều im lặng, sự im lặng như chết, chính cái sự im lặng này mới là thứ đáng sợ nhất, không ai biết sắp xảy ra việc gì, không ai biết tương lai của mình ra sao sống chết thế nào, trước cơn bão luôn là những ngày tháng bình yên nhất nhưng chính những ngày tháng đó lại là những ngày tháng đáng sợ nhất, là lúc con người không cách nào giữ nổi bình tĩnh.
Cuộc chiến này Cổ Tộc đã thua, bọn họ cho dù cố gắng thế nào cũng không có cách nào lật lại bàn cờ, một bàn cờ tử cục đã hạ xuống, số phận của bọn họ không còn thuộc về chính mình, số phận của bọn họ rốt cuộc cũng hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác, đây là cảm giác của người yếu, đây là thứ cảm giác của kẻ bất lực.
Cổ Nguyên hắn không quen với thứ cảm giác này nhưng hắn phải chấp nhận, trò chơi này không còn chỗ cho hắn, Cổ Tộc đã hết quền tham dự cuộc chiến cuối cùng, vai trò của bọn họ trong hồi kịch này rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Đấu Khí Đại Lục hiện nay chỉ có hai nơi duy nhất được coi là trung tâm, thứ nhất đương nhiên là bên trong Hồn Tộc còn thứ hai chắc chắn là Thiên Mộ nơi Tiêu Viêm đang bế quan chuẩn bị hoàn thành quá trình lột xác của chính mình.
Truyện được copy tại TruyenCv(.)com
Viên đế phẩm đan dược mà Hồn Thiên Đế nắm được không giống trong nguyên tác bởi đây là viên đan dược được chính bản thân Vô Song khi xưa phong ấn lại, viên đan dược này tuyệt đối còn nguyên mười phần dược lực hơn nữa đây lại là một viên đan dược đã thành hình, một viên đan dược chỉ cần Hồn Thiên Đế sử dụng sẽ lập tức tiến vào đấu đế cảnh giới.
Hồn Thiên Đế đã đạt đến cực hạn của thế giới này, thứ mà hắn thiếu chỉ là Nguyên Khí mà thôi, thứ hắn thiếu chỉ là một tia sáng dẫn hắn đi qua vách ngăn giữa đấu thánh đỉnh phong cùng đấu đế, tia sáng này rốt cuộc hắn cũng đã đoạt được, Vô Song hoàn toàn tin tưởng Hồn Thiên Đế chỉ mất vài tháng liền có thể thành công đột phá đấu đế.
Hồn Thiên Đế đột phá đã là việc chắc chắn xảy ra, điều duy nhất làm Vô Song lo lắng là Tiêu Viêm, nhiệm vụ số một của Vô Song lúc này chính là giúp Tiêu Viêm đột phá đấu đế cảnh giới, hắn phải đảm bảo việc Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế đột phá là cùng một lúc.
Lúc này ẩn trong làn sương trắng của Thiên Mộ, cả Vô Song cùng Tiêu Viêm đều đang xếp bằng trên mặt đất, nếu ở đây có thêm một người thì hoàn toàn có thể chứng kiến có rất nhiều làn khí đen giống như những sợi dây bám lên cơ thể Tiêu Viêm, những sợi dây màu đen này đương nhiên bắt đầu từ chính Vô Song.
Ánh mắt Vô Song nhắm chặt lại, khuôn mặt phi thường tập trung,hắn thủy chung không ngừng không nghỉ cho dù một giây một phút nào.
Truyện được đăng tại TruyenCv [.] com
Thực lực của Tiêu Viêm đang là cửu tinh đấu tôn đỉnh phong, từ cửu tinh đấu tôn đỉnh phong để trở thành đấu đế căn bản là việc không cách nào làm được nhưng đừng quên Vô Song có dị hỏa, chỉ cần cho hắn đủ thời gian hắn liền có đủ khả năng trợ giúp Tiêu Viêm thành đấu đế, nếu Vô Song đoán không nhầm hắn còn thời gian 1 năm, 1 năm cuối cùng trong Thiên Mộ tương đương với khoảng 2 tháng ngoài đại lục kia, 2 tháng là khoảng thời gian Vô Song dự tính Hồn Thiên Đế đột phá đấu đế thành công.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong Thiên Mộ , ngày tháng giống như thoi đưa, bất tri bất giác, một năm thời gian nhanh chóng trôi qua.
Trong một năm này, Vô Song đã phải cố gắng rất nhiều, hắn phải trợ giúp cho Tiêu Viêm rất nhiều.
Số lượng dị hỏa tiến vào người Tiêu Viêm giúp cải thiện cơ thể hắn cũng như làm hắn liên tục mạnh lên đều là do Vô Song trợ giúp, năng lượng trong Dị Hỏa quá cường đại cũng quá mạnh mẽ chưa kể bản thân Tiêu Viêm phải luyện hóa bọn chúng trong tình trạng gấp gáp vô cùng, nếu không có Vô Song bỏ ra đại lượng tâm sức có lẽ Tiêu Viêm đã bạo thể mà vong từ bao giờ.
Vô Song quả thực phải cảm thấy phi thường bội phục chính mình, suốt một năm qua gần như hắn chưa từng nghỉ ngơi, bất kể là thời gian nào hắn đều giúp Tiêu Viêm luyện hóa năng lượng, đương nhiên công việc này trong thiên hạ chỉ sợ một mình Vô Song làm nổi bởi hắn có Hư Vô Thôn Viêm.
Bằng vào Hư Vô Thôn Viêm hắn liền có thể luyện hóa vạn vật kể cả dị hỏa sau đó tiếp tục gửi nguồn năng lượng thuần khiết nhất vào người Tiêu Viêm giúp thực lực của hắn tăng lên với tốc độ ánh sáng.
Tất nhiên công việc này chỉ là bước đầu, đột phá lên đấu đế cảnh giới mới là thứ khó nhất, đấu đế cảnh giới căn bản không phải là thứ có thể trợ giúp Tiêu Viêm đột phá trong một sớm một chiều.
Đà Xá Cổ Đế thân là thế gian đệ nhất dị hỏa, bổn nguyên của hắn căn bản không cách nào luyện hóa, Vô Song chỉ có thể giúp Tiêu Viêm thực hiện theo cách thuần túy nhất, thực hiện theo đúng công đoạn trong nguyên tác mà – phá rồi lại lập.
Nếu như trong nguyên tác bản thân Tiêu Viêm khi tiếp thu truyền thừa của Đà Xà Cổ Đế đã tương đối có thực lực nhưng ở trong Thiên Mộ hắn chỉ mới lục tinh đấu thánh đã bắt đầu tiếp nhận truyền thừa, việc này làm Vô Song thậm chí phải cầu cứu sư phụ mình – Phượng Khinh Huyền.
Trải qua không biết bao nhiêu lần tự bạo cùng ngưng tụ thân thể với thực lực của Tiêu Viêm đã sớm chết từ không biết bao nhiêu ngày trước nhưng nhờ tinh huyết của Bất Tử Phượng Hoàng lại thần kỳ kéo tính mạng của hắn trở lại nhưng cũng chính trong vòng tuần hoàn này lại giúp khí tức của Tiêu Viêm càng ngày càng cường đại, hắn càng ngày càng đến gần được lực lượng truyền thừa.
Bên trong Thiên Mộ một năm, đối với Đấu Khí Đại Lục mà nói chỉ mới trôi qua hơn hai tháng thời gian
Trong thời gian hai tháng này, Trung Châu cũng cực độ rung chuyển, bởi Hồn Tộc đã bố trí một đại trận khổng lồ bao phủ toàn bộ Trung Châu , biến Trung Châu thành một nơi có thể vào mà không thể ra.
Bầu trời vốn trong xanh tươi mát nhưng trong thời gian này lại tràn ngập những đám huyết vân đỏ rực, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lại khiến toàn bộ mặt đất đỏ như máu làm lòng người sợ hãi.
Mùi vị huyết tinh bao phủ khắp mọi nơi trong Trung Châu, thứ áp lực như đè nát toàn bộ phản kháng, thứ áp lực như đang muốn báo hiệu đại nạn chân chính sắp tới.
Đại trận này của Hồn Thiên Đế cũng không phải nhắm vào dân chúng Trung Châu, hắn còn chưa có bị điên, mục tiêu của hắn thủy chung chỉ có một mình Cổ Tộc của Cổ Nguyên mà thôi, đại trận này chính là nhằm mục đích khiến Cổ Tộc không thể bỏ trốn.
Trong nguyên tác Hồn Tộc cần rất nhiều huyết khí để giúp Hồn Thiên Đế đột phá đấu đế nhưng hiện tại thứ mà Hồn Tộc cần chỉ là thời gian mà thôi, thời gian để Hồn Thiên Đế đập tan cực hạn của thế giới này.
Đại trận của Hồn Tộc không nhằm mục đích chủ sát mà chỉ nhằm để vây khốn chính vì vậy khả năng phòng ngự lại càng kinh người, trong khoảng thời gian này Cổ Nguyên cùng Cổ Tộc cao thủ từng liên thủ muốn ngăn trở Hồn Thiên Đế, muốn đập tan lồng giam màu đỏ này nhưng rồi cuối cùng cũng là không công mà rút lui.
Hồn Thiên Đế lúc này rất mạnh, hắn đã sớm vượt qua cả Tiêu Huyền thậm chí vượt qua Cổ Nguyên rất xa rất xa, có hắn trấn thủ đại trận Cổ Nguyên cùng Cổ Tộc cao thủ đừng hòng phá vây mà ra.
Điều càng làm cho Cổ Tộc trên dưới cảm thấy tuyệt vọng hơn chính là trong đám huyết vân kia có một đạo khí tức kinh khủng càng ngày càng hung lệ, sát khí ngập trời, thứ sát khí này như nhắm thẳng vào bọn họ, thứ sát khí tàn sát toàn bộ chúng sinh.
Dưới sát khí kinh khủng khiếp của Hồn Thiên Đế thậm chí khiến vô số thế lực còn sống tại Trung Châu lựa chọn thần phục, thứ khí thế không cách nào chống cự, chỉ cần Hồn Thiên Đế mở mắt, chỉ cần Hồn Thiên Đế đi ra khỏi đám huyết vân kia thì toàn bộ Trung Châu bất kể là thế lực lớn hay bé đều thần phục hắn, ở thế giới này đấu đế chính là tuyệt đỉnh cường giả, đấu đế làm bất cứ việc gì cũng là lẽ phải, ở thế giới này nắm đấm chính là chân lý.
Những đám huyết vân lơ lửng bao phủ toàn Trung Châu kéo dài tiếp tục khoảng một tháng trời, tổng cộng bầu trời Trung Châu bị phủ bởi một tầng huyết khí kéo dài suốt ba tháng hơn nữa tới giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu tan đi.
Tầng tầng lớp lớp huyết vân phủ rợp cả bầu trời rộng lớn của Trung Châu, máu tanh nồng nặc xông lên tràn ngập trong không khí khiến người ta phải buồn nôn, nơi nơi đều là một mảng huyết đặc đỏ ngầu nhuộm đẫm khắp nơi, Trung Châu lúc này giống như một mảnh đất của Tu La.
Nhìn bầu trời bịt bùng kín mít bởi huyết vân khiến người xem phải phát rét, sự tuyệt vọng ở trong lòng họ mỗi lúc mỗi lớn thêm, để rồi họ cảm thấy thời gian như kéo dài vô tận! áp lực càng lớn thì con người lại càng sợ hãi, cho đến khi sức chịu đựng của bọn họ không cách nào duy trì nổi nữa thì sự sợ hãi sẽ biến thành tuyệt vọng.
Bất cứ ai ở Trung Châu cũng biết Hồn Tộc tà ác, cũng biết Hồn Tộc không việc gì không dám làm, cho dù rất nhiều người đã chuẩn bị tinh thần đầu hàng Hồn Tộc, đầu hàng Hồn Thiên Đế nhưng sâu trong lòng bọn họ vẫn tồn tại một nỗi lo, một nỗi sợ hãi không tên.
Những cây lục bình không rễ trôi lơ lửng trên mặt nước yên ắng, lục bình không rễ không biết đi đâu về đâu cũng giống như con người Trung Châu lúc này, không biết đi đâu cũng chẳng biết về đâu, không biết thứ gì đang chờ đón mình.
Dần dần huyết vân ở trên không ngày càng nặng trĩu đồng thời trở nên dày đặc thậm chí có khi ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không cách nào xuyên thấu qua.
Ở trong những lúc này đây, huyết mang quét ngang thiên địa càng ngày càng nhiều, mà mỗi lần huyết mang tuôn ra thì sẽ mang theo mùi tanh hôi ngất trời.
Ba tháng thời gian lúc trước chỉ như một cái chớp mắt thoáng qua nhưng với Trung Châu lúc này ba tháng chẳng khác gì ba mươi năm thậm chí ba trăm năm, thời gian càng trôi qua bọn họ càng sợ hãi, đối với bọn họ lúc này từng giây từng phút không khác gì địa ngục .
Trong vòng ba tháng , chỉ có huyết vân bao phủ Trung Châu mà không có bất kỳ cường giả Hồn tộc nào xuất hiện, thậm chí, một thanh âm của Hồn Thiên Đế cũng không có chỉ có một đạo khí tức hung lệ ngập trời trong biển máu kia càng ngày càng tăng theo thời gian…
Lúc này trong biển máu cuồn cuộn, một cơn lốc xoáy đột ngột xuất hiện sau đó một đóa huyết liên khổng lồ từ trong biển máu bay vọt lên.
Phía trên huyết liên kia có một thân ảnh ngồi xếp bằng, một mái tóc đỏ như máu rủ xuống tựa thác nước, một ít sợi tóc còn rơi vào trong biển máu, lơ lửng nhìn như ác ma giương cánh.
“Lực lượng thật là làm cho người ta say mê a…”
“Tịnh Liên Yêu Thánh, hôm nay bản đế rốt cuộc cũng thành công đột phá đấu đế, để bản đế xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi rốt cuộc suy tính cái gì …”
Hai mắt nhắm chặt của hắn chậm rãi mở ra, tròng mắt đỏ tươi chiếu sáng làm cho một vùng biển máu này cũng nổi lên từng đợt sóng lớn.
“Rầm rầm…!”
Hồn Thiên Đế rốt cuộc thành công đột phá đấu đế nhưng người đầu tiên hắn nhớ tới không phải là Cổ Nguyên, trong mắt hắn Cổ Nguyên chỉ là một con kiến hôi, Cổ Tộc chỉ là một đàn kiến bé nhỏ.
Thứ làm Hồn Thiên Đế lo lắng nhiều nhất chính là Tịnh Liên Yêu Thánh, nhân vật cường đại lấy sức một người đại phá Hồn Tộc, nhân vật cường đại thôn phệ cả Hư Vô Thôn Viêm, nhân vật cường đại tùy tiện phái một cái hắc y nhân cũng đủ sức khiến Hồn Tộc sợ hãi lui binh, loại nhân vật sẵn sang chỉ điểm cho Hồn Thiên Đế nơi đặt Đà Xá Động Phủ.
Hồn Thiên Đế hận nhất là Tiêu Huyền nhưng từ khi Tịnh Liên Yêu Thánh hiện thân thì đối tượng liền bị thay đổi, Tịnh Liên Yêu Thánh là kẻ đầu tiên cho hắn cảm giác vô lực suốt ngàn năm qua, kẻ đầu tiên cho hắn cảm nhận rõ mình là kẻ yếu, nỗi nhục này Hồn Thiên Đế không trả không được.
Hồn Thiên Đế hít một hơi khí thật dài, hắn tham lam thưởng thức vị máu tanh trong không khí, linh hồn của hắn phủ khắp toàn bộ Đấu Khí Đại Lục, hắn muốn tìm Tịnh Liên Yêu Thánh chết tiệt kia nhưng đáng tiếc Hồn Thiên Đế thực sự không cách nào phát hiện ra khí tức đối phương.
“Không hổ là đối thủ mạnh nhất của ta, được vậy thì xử lý đám người kia trước vậy”.
Hồn Thiên Đế đưa mắt nhìn về hướng Trung Châu đại địa, một nụ cười chợt hiện lên trên khuôn mặt của hắn. Xếp ngay sau Tịnh Liên Yêu Thánh thì hai nhân vật Hồn Thiên Đế muốn giết nhất đương nhiên là Cổ Nguyên cùng Vô Song.
Khóe miệng của hắn từ từ cong lên, , một đạo thanh âm chứa đựng mùi máu tương chậm rãi vang vọng toàn bộ đấu khí đại lục.
“Hãy nhớ cho kỹ, hôm nay chính là lúc Hồn Thiên Đế ta phong đế!”
Đầu tiên nữ nhi của hắn Cổ Huẩn Nhi lúc này không cách nào có thể liên lạc, Huân Nhi tiến vào Quyền Lực Bang bái Đường Hỏa làm thầy thì cũng thôi đi nhưng không ngờ Quyền Lực Bang lại mang một nửa thế lực ở Trung Châu cùng với toàn bộ Tây Bắc Đại Lục tiến vào một mảnh không gian khác sau đó tự phong bế không gian, loại tình trạng này là lần đầu tiên Cổ Nguyên gặp phải, hắn thực sự không biết tìm ra đám người Quyền Lực Bang kiểu gì chứ đừng nói là tìm Huân Nhi.
Việc thứ hai bản thân Cổ Nguyên là một trong số ít người may mắn được chứng kiến cuộc chiến ngắn ngủi của Khinh Huyền cùng Thiên Đạo, hắn không biết con mắt khủng khiếp kia là cái gì nhưng hắn tuyệt đối không quên được nhân vật xuất hiện cứu Khinh Huyền.
Trong tâm trí của Cổ Nguyên làm sao quên nổi thần bí nhân mang theo một luồng hắc ám chi lực thần bí đi ra từ chính bên trong Thiên Mộ, sự quỷ dị cùng cường đại của hắn đến bây giờ Cổ Nguyên cũng chưa thể quên chính vì vậy Cổ Nguyên sợ nhất vị thần bí nhân kia đến Cổ Tộc trả thù dù sao sự xuất hiện của Vô Song đã xác định bản thân hắn liền là đồng minh của Hồn Tộc, là đồng minh của Khinh Huyền.
Việc thứ ba cũng là việc cuối cùng, Cổ Nguyên lúc này thực sự sợ, hắn căn bản không cam tâm nhưng lại không có bất cứ cách nào ngăn cản được Hồn Thiên Đế đột phá đế vị, Cổ Nguyên cho dù không nắm chắc 10 phần việc Hồn Thiên Đế dành được đế phẩm đan dược nhưng cho dù là kẻ ngu đến mấy sau khi nắm được Đà Xá Cổ Đế Ngọc cũng có thể tiến đến cảnh giới đấu đế trong truyền thuyết chứ huống gì Hồn Thiên Đế.
Sau khi rời khỏi Táng Thiên Sơn Mạch với vị thế của kẻ bại trận Cổ Nguyên đã dùng mọi cách lật tung toàn bộ Đấu Khí Đại Lục này lên, vô số cường giả của Cổ Tộc bị phái ra ngoài thậm chí rất nhiều thế lực trên đường di chuyển của bọn họ cũng bị nhổ tận gốc như để trút cơn thịnh nộ không thể nuốt trôi.
Cổ Tộc đã cố gắng rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ kết thúc trong vo vọng, Hồn Giới cảu Hồn Thiên Đế biến mất, Hồn Tộc cứ như mất tích toàn bộ vậy, bọn họ cứ như bốc hơi khỏi thế giới này điều này đồng nghĩa với việc áp lực lên trên người Cổ Nguyên càng ngày càng lớn, mỗi ngày đi qua là một ngày Cổ Nguyên cảm thấy khí số của Cổ Tộc thu nhỏ lại, trong hơn nửa tháng qua quả thực Cổ Nguyên chưa bao giờ có thể ngủ ngon, chưa bao giờ có thể chợp mắt một cách bình thường.
Toàn bộ Đấu Khí Đại Lục đều im lặng, sự im lặng như chết, chính cái sự im lặng này mới là thứ đáng sợ nhất, không ai biết sắp xảy ra việc gì, không ai biết tương lai của mình ra sao sống chết thế nào, trước cơn bão luôn là những ngày tháng bình yên nhất nhưng chính những ngày tháng đó lại là những ngày tháng đáng sợ nhất, là lúc con người không cách nào giữ nổi bình tĩnh.
Cuộc chiến này Cổ Tộc đã thua, bọn họ cho dù cố gắng thế nào cũng không có cách nào lật lại bàn cờ, một bàn cờ tử cục đã hạ xuống, số phận của bọn họ không còn thuộc về chính mình, số phận của bọn họ rốt cuộc cũng hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác, đây là cảm giác của người yếu, đây là thứ cảm giác của kẻ bất lực.
Cổ Nguyên hắn không quen với thứ cảm giác này nhưng hắn phải chấp nhận, trò chơi này không còn chỗ cho hắn, Cổ Tộc đã hết quền tham dự cuộc chiến cuối cùng, vai trò của bọn họ trong hồi kịch này rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Đấu Khí Đại Lục hiện nay chỉ có hai nơi duy nhất được coi là trung tâm, thứ nhất đương nhiên là bên trong Hồn Tộc còn thứ hai chắc chắn là Thiên Mộ nơi Tiêu Viêm đang bế quan chuẩn bị hoàn thành quá trình lột xác của chính mình.
Truyện được copy tại TruyenCv(.)com
Viên đế phẩm đan dược mà Hồn Thiên Đế nắm được không giống trong nguyên tác bởi đây là viên đan dược được chính bản thân Vô Song khi xưa phong ấn lại, viên đan dược này tuyệt đối còn nguyên mười phần dược lực hơn nữa đây lại là một viên đan dược đã thành hình, một viên đan dược chỉ cần Hồn Thiên Đế sử dụng sẽ lập tức tiến vào đấu đế cảnh giới.
Hồn Thiên Đế đã đạt đến cực hạn của thế giới này, thứ mà hắn thiếu chỉ là Nguyên Khí mà thôi, thứ hắn thiếu chỉ là một tia sáng dẫn hắn đi qua vách ngăn giữa đấu thánh đỉnh phong cùng đấu đế, tia sáng này rốt cuộc hắn cũng đã đoạt được, Vô Song hoàn toàn tin tưởng Hồn Thiên Đế chỉ mất vài tháng liền có thể thành công đột phá đấu đế.
Hồn Thiên Đế đột phá đã là việc chắc chắn xảy ra, điều duy nhất làm Vô Song lo lắng là Tiêu Viêm, nhiệm vụ số một của Vô Song lúc này chính là giúp Tiêu Viêm đột phá đấu đế cảnh giới, hắn phải đảm bảo việc Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế đột phá là cùng một lúc.
Lúc này ẩn trong làn sương trắng của Thiên Mộ, cả Vô Song cùng Tiêu Viêm đều đang xếp bằng trên mặt đất, nếu ở đây có thêm một người thì hoàn toàn có thể chứng kiến có rất nhiều làn khí đen giống như những sợi dây bám lên cơ thể Tiêu Viêm, những sợi dây màu đen này đương nhiên bắt đầu từ chính Vô Song.
Ánh mắt Vô Song nhắm chặt lại, khuôn mặt phi thường tập trung,hắn thủy chung không ngừng không nghỉ cho dù một giây một phút nào.
Truyện được đăng tại TruyenCv [.] com
Thực lực của Tiêu Viêm đang là cửu tinh đấu tôn đỉnh phong, từ cửu tinh đấu tôn đỉnh phong để trở thành đấu đế căn bản là việc không cách nào làm được nhưng đừng quên Vô Song có dị hỏa, chỉ cần cho hắn đủ thời gian hắn liền có đủ khả năng trợ giúp Tiêu Viêm thành đấu đế, nếu Vô Song đoán không nhầm hắn còn thời gian 1 năm, 1 năm cuối cùng trong Thiên Mộ tương đương với khoảng 2 tháng ngoài đại lục kia, 2 tháng là khoảng thời gian Vô Song dự tính Hồn Thiên Đế đột phá đấu đế thành công.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong Thiên Mộ , ngày tháng giống như thoi đưa, bất tri bất giác, một năm thời gian nhanh chóng trôi qua.
Trong một năm này, Vô Song đã phải cố gắng rất nhiều, hắn phải trợ giúp cho Tiêu Viêm rất nhiều.
Số lượng dị hỏa tiến vào người Tiêu Viêm giúp cải thiện cơ thể hắn cũng như làm hắn liên tục mạnh lên đều là do Vô Song trợ giúp, năng lượng trong Dị Hỏa quá cường đại cũng quá mạnh mẽ chưa kể bản thân Tiêu Viêm phải luyện hóa bọn chúng trong tình trạng gấp gáp vô cùng, nếu không có Vô Song bỏ ra đại lượng tâm sức có lẽ Tiêu Viêm đã bạo thể mà vong từ bao giờ.
Vô Song quả thực phải cảm thấy phi thường bội phục chính mình, suốt một năm qua gần như hắn chưa từng nghỉ ngơi, bất kể là thời gian nào hắn đều giúp Tiêu Viêm luyện hóa năng lượng, đương nhiên công việc này trong thiên hạ chỉ sợ một mình Vô Song làm nổi bởi hắn có Hư Vô Thôn Viêm.
Bằng vào Hư Vô Thôn Viêm hắn liền có thể luyện hóa vạn vật kể cả dị hỏa sau đó tiếp tục gửi nguồn năng lượng thuần khiết nhất vào người Tiêu Viêm giúp thực lực của hắn tăng lên với tốc độ ánh sáng.
Tất nhiên công việc này chỉ là bước đầu, đột phá lên đấu đế cảnh giới mới là thứ khó nhất, đấu đế cảnh giới căn bản không phải là thứ có thể trợ giúp Tiêu Viêm đột phá trong một sớm một chiều.
Đà Xá Cổ Đế thân là thế gian đệ nhất dị hỏa, bổn nguyên của hắn căn bản không cách nào luyện hóa, Vô Song chỉ có thể giúp Tiêu Viêm thực hiện theo cách thuần túy nhất, thực hiện theo đúng công đoạn trong nguyên tác mà – phá rồi lại lập.
Nếu như trong nguyên tác bản thân Tiêu Viêm khi tiếp thu truyền thừa của Đà Xà Cổ Đế đã tương đối có thực lực nhưng ở trong Thiên Mộ hắn chỉ mới lục tinh đấu thánh đã bắt đầu tiếp nhận truyền thừa, việc này làm Vô Song thậm chí phải cầu cứu sư phụ mình – Phượng Khinh Huyền.
Trải qua không biết bao nhiêu lần tự bạo cùng ngưng tụ thân thể với thực lực của Tiêu Viêm đã sớm chết từ không biết bao nhiêu ngày trước nhưng nhờ tinh huyết của Bất Tử Phượng Hoàng lại thần kỳ kéo tính mạng của hắn trở lại nhưng cũng chính trong vòng tuần hoàn này lại giúp khí tức của Tiêu Viêm càng ngày càng cường đại, hắn càng ngày càng đến gần được lực lượng truyền thừa.
Bên trong Thiên Mộ một năm, đối với Đấu Khí Đại Lục mà nói chỉ mới trôi qua hơn hai tháng thời gian
Trong thời gian hai tháng này, Trung Châu cũng cực độ rung chuyển, bởi Hồn Tộc đã bố trí một đại trận khổng lồ bao phủ toàn bộ Trung Châu , biến Trung Châu thành một nơi có thể vào mà không thể ra.
Bầu trời vốn trong xanh tươi mát nhưng trong thời gian này lại tràn ngập những đám huyết vân đỏ rực, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lại khiến toàn bộ mặt đất đỏ như máu làm lòng người sợ hãi.
Mùi vị huyết tinh bao phủ khắp mọi nơi trong Trung Châu, thứ áp lực như đè nát toàn bộ phản kháng, thứ áp lực như đang muốn báo hiệu đại nạn chân chính sắp tới.
Đại trận này của Hồn Thiên Đế cũng không phải nhắm vào dân chúng Trung Châu, hắn còn chưa có bị điên, mục tiêu của hắn thủy chung chỉ có một mình Cổ Tộc của Cổ Nguyên mà thôi, đại trận này chính là nhằm mục đích khiến Cổ Tộc không thể bỏ trốn.
Trong nguyên tác Hồn Tộc cần rất nhiều huyết khí để giúp Hồn Thiên Đế đột phá đấu đế nhưng hiện tại thứ mà Hồn Tộc cần chỉ là thời gian mà thôi, thời gian để Hồn Thiên Đế đập tan cực hạn của thế giới này.
Đại trận của Hồn Tộc không nhằm mục đích chủ sát mà chỉ nhằm để vây khốn chính vì vậy khả năng phòng ngự lại càng kinh người, trong khoảng thời gian này Cổ Nguyên cùng Cổ Tộc cao thủ từng liên thủ muốn ngăn trở Hồn Thiên Đế, muốn đập tan lồng giam màu đỏ này nhưng rồi cuối cùng cũng là không công mà rút lui.
Hồn Thiên Đế lúc này rất mạnh, hắn đã sớm vượt qua cả Tiêu Huyền thậm chí vượt qua Cổ Nguyên rất xa rất xa, có hắn trấn thủ đại trận Cổ Nguyên cùng Cổ Tộc cao thủ đừng hòng phá vây mà ra.
Điều càng làm cho Cổ Tộc trên dưới cảm thấy tuyệt vọng hơn chính là trong đám huyết vân kia có một đạo khí tức kinh khủng càng ngày càng hung lệ, sát khí ngập trời, thứ sát khí này như nhắm thẳng vào bọn họ, thứ sát khí tàn sát toàn bộ chúng sinh.
Dưới sát khí kinh khủng khiếp của Hồn Thiên Đế thậm chí khiến vô số thế lực còn sống tại Trung Châu lựa chọn thần phục, thứ khí thế không cách nào chống cự, chỉ cần Hồn Thiên Đế mở mắt, chỉ cần Hồn Thiên Đế đi ra khỏi đám huyết vân kia thì toàn bộ Trung Châu bất kể là thế lực lớn hay bé đều thần phục hắn, ở thế giới này đấu đế chính là tuyệt đỉnh cường giả, đấu đế làm bất cứ việc gì cũng là lẽ phải, ở thế giới này nắm đấm chính là chân lý.
Những đám huyết vân lơ lửng bao phủ toàn Trung Châu kéo dài tiếp tục khoảng một tháng trời, tổng cộng bầu trời Trung Châu bị phủ bởi một tầng huyết khí kéo dài suốt ba tháng hơn nữa tới giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu tan đi.
Tầng tầng lớp lớp huyết vân phủ rợp cả bầu trời rộng lớn của Trung Châu, máu tanh nồng nặc xông lên tràn ngập trong không khí khiến người ta phải buồn nôn, nơi nơi đều là một mảng huyết đặc đỏ ngầu nhuộm đẫm khắp nơi, Trung Châu lúc này giống như một mảnh đất của Tu La.
Nhìn bầu trời bịt bùng kín mít bởi huyết vân khiến người xem phải phát rét, sự tuyệt vọng ở trong lòng họ mỗi lúc mỗi lớn thêm, để rồi họ cảm thấy thời gian như kéo dài vô tận! áp lực càng lớn thì con người lại càng sợ hãi, cho đến khi sức chịu đựng của bọn họ không cách nào duy trì nổi nữa thì sự sợ hãi sẽ biến thành tuyệt vọng.
Bất cứ ai ở Trung Châu cũng biết Hồn Tộc tà ác, cũng biết Hồn Tộc không việc gì không dám làm, cho dù rất nhiều người đã chuẩn bị tinh thần đầu hàng Hồn Tộc, đầu hàng Hồn Thiên Đế nhưng sâu trong lòng bọn họ vẫn tồn tại một nỗi lo, một nỗi sợ hãi không tên.
Những cây lục bình không rễ trôi lơ lửng trên mặt nước yên ắng, lục bình không rễ không biết đi đâu về đâu cũng giống như con người Trung Châu lúc này, không biết đi đâu cũng chẳng biết về đâu, không biết thứ gì đang chờ đón mình.
Dần dần huyết vân ở trên không ngày càng nặng trĩu đồng thời trở nên dày đặc thậm chí có khi ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không cách nào xuyên thấu qua.
Ở trong những lúc này đây, huyết mang quét ngang thiên địa càng ngày càng nhiều, mà mỗi lần huyết mang tuôn ra thì sẽ mang theo mùi tanh hôi ngất trời.
Ba tháng thời gian lúc trước chỉ như một cái chớp mắt thoáng qua nhưng với Trung Châu lúc này ba tháng chẳng khác gì ba mươi năm thậm chí ba trăm năm, thời gian càng trôi qua bọn họ càng sợ hãi, đối với bọn họ lúc này từng giây từng phút không khác gì địa ngục .
Trong vòng ba tháng , chỉ có huyết vân bao phủ Trung Châu mà không có bất kỳ cường giả Hồn tộc nào xuất hiện, thậm chí, một thanh âm của Hồn Thiên Đế cũng không có chỉ có một đạo khí tức hung lệ ngập trời trong biển máu kia càng ngày càng tăng theo thời gian…
Lúc này trong biển máu cuồn cuộn, một cơn lốc xoáy đột ngột xuất hiện sau đó một đóa huyết liên khổng lồ từ trong biển máu bay vọt lên.
Phía trên huyết liên kia có một thân ảnh ngồi xếp bằng, một mái tóc đỏ như máu rủ xuống tựa thác nước, một ít sợi tóc còn rơi vào trong biển máu, lơ lửng nhìn như ác ma giương cánh.
“Lực lượng thật là làm cho người ta say mê a…”
“Tịnh Liên Yêu Thánh, hôm nay bản đế rốt cuộc cũng thành công đột phá đấu đế, để bản đế xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi rốt cuộc suy tính cái gì …”
Hai mắt nhắm chặt của hắn chậm rãi mở ra, tròng mắt đỏ tươi chiếu sáng làm cho một vùng biển máu này cũng nổi lên từng đợt sóng lớn.
“Rầm rầm…!”
Hồn Thiên Đế rốt cuộc thành công đột phá đấu đế nhưng người đầu tiên hắn nhớ tới không phải là Cổ Nguyên, trong mắt hắn Cổ Nguyên chỉ là một con kiến hôi, Cổ Tộc chỉ là một đàn kiến bé nhỏ.
Thứ làm Hồn Thiên Đế lo lắng nhiều nhất chính là Tịnh Liên Yêu Thánh, nhân vật cường đại lấy sức một người đại phá Hồn Tộc, nhân vật cường đại thôn phệ cả Hư Vô Thôn Viêm, nhân vật cường đại tùy tiện phái một cái hắc y nhân cũng đủ sức khiến Hồn Tộc sợ hãi lui binh, loại nhân vật sẵn sang chỉ điểm cho Hồn Thiên Đế nơi đặt Đà Xá Động Phủ.
Hồn Thiên Đế hận nhất là Tiêu Huyền nhưng từ khi Tịnh Liên Yêu Thánh hiện thân thì đối tượng liền bị thay đổi, Tịnh Liên Yêu Thánh là kẻ đầu tiên cho hắn cảm giác vô lực suốt ngàn năm qua, kẻ đầu tiên cho hắn cảm nhận rõ mình là kẻ yếu, nỗi nhục này Hồn Thiên Đế không trả không được.
Hồn Thiên Đế hít một hơi khí thật dài, hắn tham lam thưởng thức vị máu tanh trong không khí, linh hồn của hắn phủ khắp toàn bộ Đấu Khí Đại Lục, hắn muốn tìm Tịnh Liên Yêu Thánh chết tiệt kia nhưng đáng tiếc Hồn Thiên Đế thực sự không cách nào phát hiện ra khí tức đối phương.
“Không hổ là đối thủ mạnh nhất của ta, được vậy thì xử lý đám người kia trước vậy”.
Hồn Thiên Đế đưa mắt nhìn về hướng Trung Châu đại địa, một nụ cười chợt hiện lên trên khuôn mặt của hắn. Xếp ngay sau Tịnh Liên Yêu Thánh thì hai nhân vật Hồn Thiên Đế muốn giết nhất đương nhiên là Cổ Nguyên cùng Vô Song.
Khóe miệng của hắn từ từ cong lên, , một đạo thanh âm chứa đựng mùi máu tương chậm rãi vang vọng toàn bộ đấu khí đại lục.
“Hãy nhớ cho kỹ, hôm nay chính là lúc Hồn Thiên Đế ta phong đế!”
/438
|