Đứa bé đứng kia từ đầu đến cuối chưa bao giờ quan tâm đến thứ gì khác ngoại trừ Tố Ngôn, mái tóc màu đen dài đến một cách bất thường cùng đôi mắt to tròn sáng như những vì sao đêm trên cao, một đứa bé dễ thương đến tột độ, đứa bé này chỉ sợ đặt ở bất cứ đâu thì nữ nhân trong thiên hạ cũng sẵn sang ôm vào lòng có điều đối mặt với đứa bé này bản thân Tố Ngôn không tài nào cười nổi, ẩn trong cái mặt nạ kia là một khuôn mặt băng giá, một khuôn mặt lạnh lùng đến vô hồn.
Tố Ngôn cùng đứa bé kia cứ như vậy nhìn nhau cũng mặc kệ luôn sự tồn tại của Kiếm Tổ lúc này cũng chẳng ai rõ cả hai người đang suy nghĩ gì nữa, đặc biệt là Tố Ngôn người nữ nhân này năm đó rốt cuộc nghĩ đến thứ gì?, người nữ nhân này năm đó rốt cuộc muốn làm cái gì?.
Vô Song thân là người chứng kiến tất cả, hắn thực sự không hiểu rốt cuộc tại sao Tố Ngôn lại muốn giúp hắn?, người con gái xinh đẹp nhất thế gian này trong mắt của Vân Vũ Vô Song chẳng khác gì loài chim khổng tướng khinh thường đám quạ đen bên dưới, nàng khinh thường tất cả, thế gian này căn bản không có ai có tư cách sánh ngang với nàng mới đúng.
Những gì Vô Song nhìn thấy chắc chắn sẽ không lừa hắn, Tố Ngôn năm đó một chưởng kia tấn công Vân Vũ Vô Song hắn cũng nhìn thấy, một chưởng kia đánh Vân Vũ Vô Song thành phế nhân tuyệt đối không lưu tình, người nữ nhân này năm đó coi Vân Vũ Vô Song như cỏ rác thậm chí việc Vân Vũ Vô Song gục ngã lúc này cũng một phần lớn liên quan đến nàng.
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Vô Song, Tố Ngôn rốt cuộc là ai?, nàng thực sự có mục đích gì?.
Lúc này Họa Thần cũng im lặng quan sát tất cả, hô hấp của Họa Thần có chút dồn dập, có chút không được tự nhiên, Họa Thần tất nhiên biết địa vị sau này của Tố Ngôn là gì, thứ địa vị mà người thường tuyệt đối không bao giờ có tư cách chạm đến, Họa Thần vốn không rõ tại sao Tố Ngôn lại leo lên được địa vị như vậy nhưng có lẽ tất cả lời giải thích đều được gói gọn trong những hình ảnh hôm nay.
Họa Thần biết đứa bé kia là ai, một trong những kẻ hiếm hoi trong thiên hạ có thể phá vỡ xiềng xích của chính Họa Thần chỉ là Họa Thần biết kẻ này tuyệt đối không bao giờ vì mình ra tay.
Câu chuyện của Họa Thần là một câu không tầm thường nhưng câu chuyện của Tố Ngôn lại càng đặc sắc hơn.
Ngày hôm đó, giây phút đó Tố Ngôn lần đâu tiên sau không biết bao nhiêu năm mới tháo chiếc mặt nạ của mình, chiếc mặt nạ đi song song cùng danh hiệu Băng Tiên Tử của mình, đã lâu lắm rồi dung mạo xinh đẹp của Tố Ngôn mới xuất hiện trước mắt thế nhân, khuôn mặt kia triệt để làm Vô Song chết lặng, nàng quá đẹp nàng quá hoàn mỹ nhưng quan trọng nhất khuôn mặt này mới là khuôn mặt của Tố Ngôn hắn quen, khuôn mặt này làm đầu óc Vô Song rối như tơ vò.
Tố Ngôn lộ chân diện mạo, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt nhòa, đôi môi hồng mấp máy lên tiếng.
“Nếu tiểu nữ không nhầm dưới quyền đại nhân còn có một chức vị bỏ trống đúng không?, đại nhân không biết giao cho ai thì cứ giao cho tiểu nữ cũng được”.
Đứa bé kia cười rộ lên, một nụ cười cực kỳ ranh ma, nụ cười khiến bản thân Vô Song hắn khó chịu vô cùng, mái tóc đen tung bay trong gió, toàn thân đứa bé xuất hiện từng tia từng tia băng khí cô đặc lại, ngày hôm đó là một ngày hè nắng nóng, ngày hôm đó là ngày toàn bộ Hạ Tam Thiên có tuyết rơi.
“Thông minh, bản đế quả thức thiếu một chức đế hậu không biết chọn ai, nếu ngươi nguyện tự tiến cử bản đế cũng có thể suy nghĩ một hai?”.
Thiên hạ này kẻ dám xưng đế chỉ có ba người – Thần Đế của Cổ Thiên Đình, Ma Đế của Địa Ngục cùng Quỷ Đế của Quỷ Giới, ngoại trừ ba nhân vật này ra không một ai dám mạo phạm đụng đến một chữ ‘đế’, chỉ cần một câu nói của đứa bé cũng làm Kiếm Tổ ở bên cạnh run lên, kiếm tổ nhớ tới một truyền thuyết, một truyền thuyết về ba vị cự đầu Đại Thiên Thế Giới.
Truyền thuyết kể rằng Thần Đế vốn là vô diện nhân, Thần Đế luôn tỏa ra một thứ ánh sáng huyền bí làm người ta bất tri bất giác bị độ hóa, bất tri bất giác đời đời kiếp kiếp trung thành với Thần Đế, không một ai trên đời này có thể nhìn thẳng vào mặt Thần Đế, không một ai trên đời có tư cách biết được dung mạo của người này.
Truyền thuyết lại kể rằng Quỷ Đế là vạn nhân diện, không ai rõ Quỷ Đế có bao nhiêu khuôn mặt cũng chẳng ai rõ Quỷ Đế người này có bao nhiêu dạng hình dáng, mỗi người khác nhau thì lại nhìn thấy một Quỷ Đế khác nhau, trên đời này cũng không có ai có tư cách nhận ra dung mạo của Quỷ Đế.
Cuối cùng đương nhiên là Ma Đế, người này đại diện cho tử vong, không có bất cứ một ghi chép nào về đặc điểm của Ma Đế bởi chỉ cần gặp mặt Ma Đế thì liền đồng nghĩa với tử vong, khuôn mặt của người này ra sao không một ai có thể lý giải cũng không một ai còn sống để lý giải.
Đứa bé toàn thân như búp măng kia quả thực là bá chủ Ma Giới quả thực là Ma Đế.
Như đã nói Tố Ngôn là một nữ nhân không tầm thường, không phải ngẫu nhiên ngày nàng đặt chân vào tu tiên đạo lại có thể kinh động ba vị cường giả bước thứ tư, có thể khiến những cường giả vốn không quan tâm tất cả mọi việc trong thế gian phải động dung.
Tố Ngôn nghe thấy Ma Đế nói chỉ nhè nhẹ mỉm cười ưu nhã gật đầu, nụ cười của nàng rất nhạt, nụ cười mang theo chút cô đơn lạnh lẽo, nụ cười làm trái tim người khác cũng run lên nhè nhẹ.
Tiếp theo không ai còn thấy gì nữa, tiếp theo toàn bộ sự vật đều biến mất, không phải là Luân Hồi Nhãn không đủ năng lực để nhìn tiếp mà bởi vì Ma Đế, Ma Đế kẻ này che phủ nốt phần còn lại của câu chuyện, kẻ này là tồn tại Luân Hồi Nhãn vô pháp nhìn thấu.
Sau này Vân Vũ Vô Song đương nhiên không có chết đồng thời sau đó Địa Ngục cũng có nữ chủ nhân của mình, một Ma Hậu, Ma Hậu đầu tiên trong lịch sử Ma Giới.
…………..
Vô Song lúc này lặng im mà đứng, mộng cảnh của hắn còn chưa có kết thúc bởi vì hắn vẫn cảm nhận được Luân Hồi Nhãn tỏa sáng, những hình ảnh trong mộng cảnh kai còn chưa hề kết thúc.
Trong lúc Vô Song đang tập trung nhất chẳng biết ma xui quỷ khiến nào làm Họa Thần thở dài một hơi, ánh mắt đẹp nhè nhẹ nhìn lên từng khoảng màu đen xung quanh, Họa Thần nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau lưng, ánh mắt khẽ chớp động, hành động của Họa Thần lúc này nữ tính vô cùng, mị hoặc tột cùng chỉ đáng tiếc Vô Song hắn không nhìn thấy được cảnh đẹp này mà thôi.
“Nghịch Thiên Tà Đế cái danh hiệu này không tầm thường, Ma Tộc có Ma Đế, Thần Tộc có Thần Đế còn Quỷ Tộc có Quỷ Đế chỉ có Nhân Tộc không có Đế”.
“Nghịch Thiên Tà Đế kẻ này là người duy nhất trong ngàn vạn năm qua của nhân tộc đi đến sát chữ ‘Đế” này nhất đáng tiếc hắn không có thành công, con đường của hắn đi được rất xa rất xa có điều lại là một ngõ cụt”.
“Nói đến kẻ này cũng buồn cười, hắn không cần tu luyện cũng có thể không thua bất cứ cường giả bước thứ ba nào ngay cả đệ nhất chiến tướng của Cổ Thiên Đình cũng vô pháp thắng hắn vậy mà khi hắn bước lên con đường tu luyện cũng chỉ dừng ở đó, cũng không cách nào thoát được khỏi bước thứ ba, hắn mãi mãi cũng không đạp chân được vào bước thứ tư”.
“Nghịch Thiên Tà Đế người này không ai rõ xuất xứ từ đâu cũng chẳng ai hay quá khứ của hắn ra sao, kẻ này xuất hiện như một đóa lưu tinh trên bầu trời đột nhiên xuất hiện làm bừng sáng cả không trung, một tia sáng không ai có thể quên được, thứ ánh sáng đầy lung linh đáng tiếc tia sáng đó không cách nào trường tồn”.
“Nghịch Thiên Tà Đế kẻ này là bạn thân của ta cũng là kẻ mà ta ghét nhất, ta là thập đại thần tướng của Cổ Thiên Đình còn hắn lại là đệ nhất ma chủ của Ma Tộc, càng buồn cười hơn thân là thần tướng của Cổ Thiên Đình ta lại là một cái nhân tộc còn hắn thân là đệ nhất ma chủ của Ma Tộc cuối cùng cũng chỉ là một tiểu tử nhân tộc”.
Nói đến đây Họa Thần dừng lại nhìn Vô Song, Vô Song cũng quay lại nhìn Họa Thần, hắn đang đợi, đang đợi Họa Thần tiếp tục câu chuyện, không khí giữa hai người quả thực có chút trầm mặc.
Họa Thần im lặng một hồi lâu sau đó mỉm cười.
“Đáng nhẽ ta sẽ không kể việc này ra làm gì chỉ là sớm muộn gì ngươi cũng biết, sớm muộn gì ngươi cũng phải tự hiểu, Nghịch Thiên Tà Đế kẻ kia khi còn là một tiểu tử nhân tộc tên quả hắn quả thực là Vân Vũ Vô Song, Luân Hồi Nhãn của ngươi là hắn phải dùng rất nhiều công sức mới đánh đổi lại được có điều Luân Hồi Nhãn vốn không giúp ngươi mạnh lên, nó chỉ giúp ngươi thực hiện giúp hắn những thứ cả đời hắn không làm được”.
“Năm đó hắn bị mù, năm đó hình ảnh đáng nhớ nhất trong đời hắn không lưu giữ được nhưng ngươi thì có cũng như lúc này thứ cả đời hắn không có cách nào nhìn thấy cũng là ngươi giúp hắn nhận ra”.
Vô Song không đáp mà chỉ lặng ngươi đi một lúc, cuối cùng ẩn sau đôi mắt đen ngòm không có một chút ánh sáng kia dần dần xuất hiện một tia sáng kì dị, Vô Song rốt cuộc mở miệng, giọng nói của hắn nghiêm túc đến phát sợ.
“Rốt cuộc hắn và ta có quan hệ như thế nào?”.
Họa Thần lần này cũng chẳng muốn che dấu Vô Song, bản thân Họa Thần là một trong những người trực tiếp tham gia vào câu chuyện này, nếu không có Họa Thần trợ giúp thì bản thân Thiên cũng không tài nào đưa Vô Song được đến xa như vậy, hơn nữa bản thân Họa Thần thực sự rõ ràng một việc lần này Thiên rời đi có thể sẽ không bao giờ trở lại, người đưa Vô Song đi tiếp trên con đường này cũng chỉ còn Họa Thần mà thôi.
“ Thiên và ngươi không phải là một cái này ta có thể đảm bảo, Thiên có con đường của hắn phải đi, có nhiệm vụ mà hắn phải làm cũng như ngươi có nhiệm vụ riêng của mình, bản thân Thiên rốt cuộc vẫn cứ là người đi trước ngươi, nhiệm vụ của hắn có lẽ cũng sắp hoàn thành rồi, con đường của hắn có lẽ cũng sắp kết thúc nhưng con đường của ngươi cũng chỉ mới bắt đầu thôi, cố gắng bước cho thật tốt”.
Họa Thần nói đến đây thì cảnh vật xung quanh cũng thay đổi, không còn là những khoảng đen vô tận, cũng chẳng còn sự im ắng đến lặng người lúc này Vô Song lại một lần nữa nhìn thấy những hình ảnh mới.
Hắn không còn thấy Tố Ngôn cũng chẳng còn thấy đứa bé kia nhưng hắn thấy Kiếm Tổ.
Hắn không còn thấy một Vân Vũ Vô Song dã chết mà là một Vân Vũ Vô Song sống mạnh khỏe, một Vân Vũ Vô Song vẫn là phế thể nhưng có ngộ tĩnh tu luyện đến nghịch thiên.
Bản thân Vân Vũ Vô Song mãi mãi không hiểu tại sao kiếm tổ lại xuất hiện ở đây, tại sao kiếm tổ lại cứu mình một mạng nhưng Vô Song thì biết, một lần nữa cái mạng của người này lại là do ‘Tố Ngôn’ nhặt về.
Bản thân Kiếm Tổ cũng chưa một lần nào đề cập về hình ảnh mà Vô Song đã gặp có điều kể từ hôm đó Vô Song liền là chân truyền đệ tử của Kiếm Tổ.
Ngày hôm đó lần đầu tiên Vô Song mở ra hai mắt, đôi mắt của hắn vốn hoàn toàn không thể nhìn thấy nay lại cảm nhận từng tia sáng nhân gian, đối với Kiếm Tổ mà nói chữa mắt cho một phàm nhân vốn là việc hết sức đơn giản, đây cũng không thể gọi là mở mắt.
Vân Vũ Vô Song tỉnh lại, hắn cứ như hoàn toàn lặng thinh với thế giới xung quanh, hắn dùng ánh mắt vô hồn quan sát tất cả, đôi bàn tay có chút lạnh lẽo khẽ run lên nhè nhẹ, hắn không hiểu tại sao mình còn sống cũng chẳng hiểu tại sao đôi mắt lại có thể tiếp tục nhìn thấy ánh sáng cuộc đời có điều hắn chỉ hiểu một điều, đôi tay của hắn đã đánh mất một thứ cực kỳ quan trọng.
Kiếm Tổ đứng đó lằng lặng nhìn đứa đệ tử này, bản thân Kiếm Tổ lúc này trong lòng ngập tràn sóng gió, Kiếm Tổ là nhân vật bực nào?, ngoại trừ ba vị cường giả tầng thứ tư ra chỉ sợ thiên hạ này Kiếm Tổ tuyệt đối không sợ ai, ông ta đã đi được rất xa rất xa trên con đường tu tiên tưởng như kéo dài bất tận này ông ta đủ mạnh để biết một điều cực kỳ đáng sợ - Bôi Đen Ký Ức.
Trong ký ức của Kiếm Tổ quả thực cũng chỉ còn lại câu nói của Tố Ngôn nhưng lại không có cách nào nhớ ra ai là người làm Vô Song sống lại cũng chẳng thể nào nhớ ra rốt cuộc Tố Ngôn đi đâu, bản thân Kiếm Tổ thân là chủ nhân của Tây Thiên Kiếm Giới chắc chắn sẽ không bao giờ để một phụ nữ đáng sợ như vậy gia nhập Diệp gia trở thành một phần của Kiếm Giới, hơn nữa Kiếm Tổ cũng tuyệt đối không tin Tố Ngôn lại chấp nhận lấy một trực hệ đệ tử của Kiếm Giới bởi trong mắt ông ta Tố Ngôn rất mạnh ít nhất Tố Ngôn tuyệt không dưới mình.
Tất nhiên suy nghĩ là suy nghĩ, trong lòng cho dù nghĩ thế nào bản thân Kiếm Tổ cũng không thể nào biểu lộ ra ngoài cho Vô Song xem, ông ta nhìn thấy Vô Song hai mắt vô hồn bỗng nhè nhẹ mỉm cười, Kiếm Tổ nhìn thật sâu vào Vô Song đang ngồi đó như con rối không hồn, giọng nói có chút giản dị xen lẫn ấm áp của ông ta vang lên.
“Ta tưởng sau khi ngươi tỉnh lại ngươi sẽ gầm thét đòi chém chém giết giết chứ hóa ra lại chỉ ngồi im một chỗ như vậy quả thực làm lão phu hoảng sợ một phen mà”.
Vô Song nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn Kiếm Tổ, hắn tất nhiên nhận ra kiếm tổ là lão nhân đứng ra cứu Diệp Nguyên một mạng có điều lúc này đã lấy lại được phần nhân tính trong mình Vân Vũ Vô Song kẻ này tuyệt sẽ không tìm Kiếm Tổ phiền phức, một người chỉ cần hai ngón tay cũng chặn được một kiếm mạnh nhất đời của Vô Song thì làm gì có cửa thắng dành cho hắn.
“Tại sao lại cứu ta?, hôm đó ông cứu kẻ kia một mạng giờ lại tiếp tục cứu ta ông rốt cuộc muốn làm gì?”.
Kiếm Tổ thủy chung chưa bao giờ thay đổi nụ cười có chút ấm áp hiền từ kia, ngày hôm đó Kiếm Tổ chỉ nói duy nhất một câu.
“Ta họ Trịnh tên hai chữ Hạo Thiên, ngày hôm nay ta chỉ nói với ngươi duy nhất một lần, chết là bắt đầu một sự sống mới, chết đơn giản chỉ là nhập luân hồi rồi xuống địa ngục, nếu ngươi mất nàng ở dương gian thì xuống địa ngục mà tìm, chỉ cần ngươi đủ mạnh chỉ cần ngươi đủ sức chém đứt được thế gian quy tắc thì địa ngục cũng không cản đương ngươi, cường giả mãi mãi vi tôn cường giả luôn luôn là lẽ phải, nếu ngươi muốn thử đi trên con đường tu tiên một lần thì đi theo ta”.
Kiếm Tổ nói xong cũng không lại nhìn Vô Song một lần nào, một bộ áo bào tro một mái tóc bạc trắng, Kiếm Tổ cứ như vậy xoay người chậm rãi bước ra khỏi căn phòng đơn sơ để lại một Vân Vũ Vô Song rung động thật sâu, ánh mắt vô hồn của hắn lóe lên từng quang mang mãnh liệt.
“Dương gian không giữ được nàng thì xuống địa ngục mà tìm”.
Lẩm bẩm câu nói này để rồi cả người Vô Song vùng lên như con báo săn mồi, không biết bao nhiêu năm rồi hình ảnh Vô Song Hầu năm xưa lại tái hiện, cũng chẳng biết bao lâu rồi hy vọng sống của hắn lại mãnh liệt như vậy, kể từ ngày hôm đó Vô Song đi theo Kiếm Tổ, ngày hôm đó cũng là lúc bắt đầu của một truyền kỳ.
Chí âm chém dương – Chí phàm trảm tiên – Nghịch Thiên Tà Đế.
..............
Những hình ảnh cuối cùng cũng kết thúc, Luân Hồi Nhãn rốt cuộc cũng nhắm lại, cả Vô Song cùng Họa Thần đều bị truyền tống ra thế giới bên ngoài.
Họa Thần cùng Vô Song ở Thiên Mộ đồng loạt mở mắt.
Sự khởi đầu của Nghịch Thiên Tà Đế bắt đầu Vô Song đã được nhìn thấy, lúc này hắn cũng muốn bắt đầu cho con đường của chính mình.
...............
Cùng lúc Vô Song mở mắt ra ở Thiên Mộ thì ở một nơi khác một nơi cực kỳ xa xôi không liên quan chút nào tới Đấu Khí Đại Lục.
Ở nơi này cũng có một nam tử tóc vàng mở mắt chỉ là giữa hai mắt của hắn chảy xuống hai dòng huyết lệ, bản thân hắn từ lâu đã không còn nước mắt, hắn từ lâu cũng đã không còn khóc nữa rồi, hai hàng huyết lệ chính là đại diện cho tâm, tâm của hắn đang chảy máu.
Lúc này một giọng nói nhạt nhẽo vang vọng bên tai Thiên, một giọng nói lười biếng vô cùng.
“Ta không hiểu lắm, nếu ngươi toàn tâm toàn ý đối phó thì còn có hội đi ra sinh môn nhưng lúc này tâm ngươi rất loạn, rốt cuộc là thực lực ngươi chỉ có đến thế hay là ngươi không muốn sống nữa?”.
Người nói câu này cực kỳ tự tin ít nhất hắn có thực lực để tự tin, thực lực để coi thường chính bản Thiên ít nhất bây giờ là vậy.
Thiên đương nhiên không quan tâm đến lời nói của đối phương, bản thân Thiên lần này quả thực cũng không ổn tới cực điểm chỉ là lúc này Thiên không có tâm trạng mà để ý đến bản thân mình, lúc trước khi Thiên chia tay Họa Thần để đến nơi này hắn liền mang theo ý quyết tử nhưng lúc này lại khác, cho dù thế nào Thiên hắn cũng phải đi ra, cho dù thế nào Thiên cũng phải đến gặp bản thân Vô Song một lần lúc này bản thân hắn lại chưa có muốn chết.
“Mộng Vô Tâm, lần này chỉ sợ ngươi cũng giữ không được ta rồi”.
…………..
Rốt cuộc Vô Song cũng mở mắt ra chỉ là lần này ẩn sâu trong đôi mắt kia vẫn là bóng tối, thứ bóng tối vô cùng vô tận như muốn nuốt chửng vạn vật, bản thân Vô Song ngay sau khi lấy lại ý thức việc đầu tiên chính là kiểm tra lại đôi mắt của mình đáng tiếc là một lần nữa hắn phải thất vọng, đôi mắt của hắn vẫn không thể nào có được chút ánh sáng nào.
Tất nhiên lần này cũng không phải là công cốc ít nhất con mắt thứ ba lại có thể sử dụng bình thường, con mắt thứ ba lại có thể trở về trạng thái bình thường, con mắt kia một lần nữa cho hắn nhìn thấy sắc màu của thế giới này.
Hình ảnh đầu tiên mà Vô Song nhìn thấy chính là Họa Thần, nhân vật thần bí vô cùng này cũng xuất hiện trong giấc mộng của hắn, cũng xuất hiện trong ký ức của hắn điều này làm ánh mắt Vô Song nhìn Họa Thần có chút khác biệt.
“Biết gì không?, nếu ngươi là nữ nhân chắc chắn là một trong những nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ”.
Họa Thần nghe thấy Vô Song nói liền bật cười, tiếng cười trong như tiếng chuông bạc, quả thực đây chính là câu nói đầu tiên khi hai người gặp nhau, câu nói mà bản thân Họa Thần đã nghe đến nhàm nhưng khi được nghe qua giọng của Vô Song thì lại có một cảm giác rất khác.
Họa Thần nhè nhẹ tựa vào vai Vô Song, nếu là kẻ khác Vô Song không ngại một chiêu hất bay đối phương, chỉ cần việc nghĩ đến đối phương là nam nhân đã đủ Vô Song sởn cả tóc gáy chỉ là với Họa Thần lại có một thứ rất khác, một thứ rất khác từ trong trái tim hắn.
“Ra ngoài kia đi, ra ngoài kia làm nốt những việc trong kế hoạch của ngươi đi ta sẽ ở đây đợi ngươi, làm nhanh lên một chút võ đài của ngươi vốn không nên nhỏ như thế này, sứ mệnh của ngươi vốn không phải ở đây, ngoài kia còn nhiều người đang đợi ngươi, đừng làm bọn họ phải chờ nữa”.
Tố Ngôn cùng đứa bé kia cứ như vậy nhìn nhau cũng mặc kệ luôn sự tồn tại của Kiếm Tổ lúc này cũng chẳng ai rõ cả hai người đang suy nghĩ gì nữa, đặc biệt là Tố Ngôn người nữ nhân này năm đó rốt cuộc nghĩ đến thứ gì?, người nữ nhân này năm đó rốt cuộc muốn làm cái gì?.
Vô Song thân là người chứng kiến tất cả, hắn thực sự không hiểu rốt cuộc tại sao Tố Ngôn lại muốn giúp hắn?, người con gái xinh đẹp nhất thế gian này trong mắt của Vân Vũ Vô Song chẳng khác gì loài chim khổng tướng khinh thường đám quạ đen bên dưới, nàng khinh thường tất cả, thế gian này căn bản không có ai có tư cách sánh ngang với nàng mới đúng.
Những gì Vô Song nhìn thấy chắc chắn sẽ không lừa hắn, Tố Ngôn năm đó một chưởng kia tấn công Vân Vũ Vô Song hắn cũng nhìn thấy, một chưởng kia đánh Vân Vũ Vô Song thành phế nhân tuyệt đối không lưu tình, người nữ nhân này năm đó coi Vân Vũ Vô Song như cỏ rác thậm chí việc Vân Vũ Vô Song gục ngã lúc này cũng một phần lớn liên quan đến nàng.
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Vô Song, Tố Ngôn rốt cuộc là ai?, nàng thực sự có mục đích gì?.
Lúc này Họa Thần cũng im lặng quan sát tất cả, hô hấp của Họa Thần có chút dồn dập, có chút không được tự nhiên, Họa Thần tất nhiên biết địa vị sau này của Tố Ngôn là gì, thứ địa vị mà người thường tuyệt đối không bao giờ có tư cách chạm đến, Họa Thần vốn không rõ tại sao Tố Ngôn lại leo lên được địa vị như vậy nhưng có lẽ tất cả lời giải thích đều được gói gọn trong những hình ảnh hôm nay.
Họa Thần biết đứa bé kia là ai, một trong những kẻ hiếm hoi trong thiên hạ có thể phá vỡ xiềng xích của chính Họa Thần chỉ là Họa Thần biết kẻ này tuyệt đối không bao giờ vì mình ra tay.
Câu chuyện của Họa Thần là một câu không tầm thường nhưng câu chuyện của Tố Ngôn lại càng đặc sắc hơn.
Ngày hôm đó, giây phút đó Tố Ngôn lần đâu tiên sau không biết bao nhiêu năm mới tháo chiếc mặt nạ của mình, chiếc mặt nạ đi song song cùng danh hiệu Băng Tiên Tử của mình, đã lâu lắm rồi dung mạo xinh đẹp của Tố Ngôn mới xuất hiện trước mắt thế nhân, khuôn mặt kia triệt để làm Vô Song chết lặng, nàng quá đẹp nàng quá hoàn mỹ nhưng quan trọng nhất khuôn mặt này mới là khuôn mặt của Tố Ngôn hắn quen, khuôn mặt này làm đầu óc Vô Song rối như tơ vò.
Tố Ngôn lộ chân diện mạo, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt nhòa, đôi môi hồng mấp máy lên tiếng.
“Nếu tiểu nữ không nhầm dưới quyền đại nhân còn có một chức vị bỏ trống đúng không?, đại nhân không biết giao cho ai thì cứ giao cho tiểu nữ cũng được”.
Đứa bé kia cười rộ lên, một nụ cười cực kỳ ranh ma, nụ cười khiến bản thân Vô Song hắn khó chịu vô cùng, mái tóc đen tung bay trong gió, toàn thân đứa bé xuất hiện từng tia từng tia băng khí cô đặc lại, ngày hôm đó là một ngày hè nắng nóng, ngày hôm đó là ngày toàn bộ Hạ Tam Thiên có tuyết rơi.
“Thông minh, bản đế quả thức thiếu một chức đế hậu không biết chọn ai, nếu ngươi nguyện tự tiến cử bản đế cũng có thể suy nghĩ một hai?”.
Thiên hạ này kẻ dám xưng đế chỉ có ba người – Thần Đế của Cổ Thiên Đình, Ma Đế của Địa Ngục cùng Quỷ Đế của Quỷ Giới, ngoại trừ ba nhân vật này ra không một ai dám mạo phạm đụng đến một chữ ‘đế’, chỉ cần một câu nói của đứa bé cũng làm Kiếm Tổ ở bên cạnh run lên, kiếm tổ nhớ tới một truyền thuyết, một truyền thuyết về ba vị cự đầu Đại Thiên Thế Giới.
Truyền thuyết kể rằng Thần Đế vốn là vô diện nhân, Thần Đế luôn tỏa ra một thứ ánh sáng huyền bí làm người ta bất tri bất giác bị độ hóa, bất tri bất giác đời đời kiếp kiếp trung thành với Thần Đế, không một ai trên đời này có thể nhìn thẳng vào mặt Thần Đế, không một ai trên đời có tư cách biết được dung mạo của người này.
Truyền thuyết lại kể rằng Quỷ Đế là vạn nhân diện, không ai rõ Quỷ Đế có bao nhiêu khuôn mặt cũng chẳng ai rõ Quỷ Đế người này có bao nhiêu dạng hình dáng, mỗi người khác nhau thì lại nhìn thấy một Quỷ Đế khác nhau, trên đời này cũng không có ai có tư cách nhận ra dung mạo của Quỷ Đế.
Cuối cùng đương nhiên là Ma Đế, người này đại diện cho tử vong, không có bất cứ một ghi chép nào về đặc điểm của Ma Đế bởi chỉ cần gặp mặt Ma Đế thì liền đồng nghĩa với tử vong, khuôn mặt của người này ra sao không một ai có thể lý giải cũng không một ai còn sống để lý giải.
Đứa bé toàn thân như búp măng kia quả thực là bá chủ Ma Giới quả thực là Ma Đế.
Như đã nói Tố Ngôn là một nữ nhân không tầm thường, không phải ngẫu nhiên ngày nàng đặt chân vào tu tiên đạo lại có thể kinh động ba vị cường giả bước thứ tư, có thể khiến những cường giả vốn không quan tâm tất cả mọi việc trong thế gian phải động dung.
Tố Ngôn nghe thấy Ma Đế nói chỉ nhè nhẹ mỉm cười ưu nhã gật đầu, nụ cười của nàng rất nhạt, nụ cười mang theo chút cô đơn lạnh lẽo, nụ cười làm trái tim người khác cũng run lên nhè nhẹ.
Tiếp theo không ai còn thấy gì nữa, tiếp theo toàn bộ sự vật đều biến mất, không phải là Luân Hồi Nhãn không đủ năng lực để nhìn tiếp mà bởi vì Ma Đế, Ma Đế kẻ này che phủ nốt phần còn lại của câu chuyện, kẻ này là tồn tại Luân Hồi Nhãn vô pháp nhìn thấu.
Sau này Vân Vũ Vô Song đương nhiên không có chết đồng thời sau đó Địa Ngục cũng có nữ chủ nhân của mình, một Ma Hậu, Ma Hậu đầu tiên trong lịch sử Ma Giới.
…………..
Vô Song lúc này lặng im mà đứng, mộng cảnh của hắn còn chưa có kết thúc bởi vì hắn vẫn cảm nhận được Luân Hồi Nhãn tỏa sáng, những hình ảnh trong mộng cảnh kai còn chưa hề kết thúc.
Trong lúc Vô Song đang tập trung nhất chẳng biết ma xui quỷ khiến nào làm Họa Thần thở dài một hơi, ánh mắt đẹp nhè nhẹ nhìn lên từng khoảng màu đen xung quanh, Họa Thần nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau lưng, ánh mắt khẽ chớp động, hành động của Họa Thần lúc này nữ tính vô cùng, mị hoặc tột cùng chỉ đáng tiếc Vô Song hắn không nhìn thấy được cảnh đẹp này mà thôi.
“Nghịch Thiên Tà Đế cái danh hiệu này không tầm thường, Ma Tộc có Ma Đế, Thần Tộc có Thần Đế còn Quỷ Tộc có Quỷ Đế chỉ có Nhân Tộc không có Đế”.
“Nghịch Thiên Tà Đế kẻ này là người duy nhất trong ngàn vạn năm qua của nhân tộc đi đến sát chữ ‘Đế” này nhất đáng tiếc hắn không có thành công, con đường của hắn đi được rất xa rất xa có điều lại là một ngõ cụt”.
“Nói đến kẻ này cũng buồn cười, hắn không cần tu luyện cũng có thể không thua bất cứ cường giả bước thứ ba nào ngay cả đệ nhất chiến tướng của Cổ Thiên Đình cũng vô pháp thắng hắn vậy mà khi hắn bước lên con đường tu luyện cũng chỉ dừng ở đó, cũng không cách nào thoát được khỏi bước thứ ba, hắn mãi mãi cũng không đạp chân được vào bước thứ tư”.
“Nghịch Thiên Tà Đế người này không ai rõ xuất xứ từ đâu cũng chẳng ai hay quá khứ của hắn ra sao, kẻ này xuất hiện như một đóa lưu tinh trên bầu trời đột nhiên xuất hiện làm bừng sáng cả không trung, một tia sáng không ai có thể quên được, thứ ánh sáng đầy lung linh đáng tiếc tia sáng đó không cách nào trường tồn”.
“Nghịch Thiên Tà Đế kẻ này là bạn thân của ta cũng là kẻ mà ta ghét nhất, ta là thập đại thần tướng của Cổ Thiên Đình còn hắn lại là đệ nhất ma chủ của Ma Tộc, càng buồn cười hơn thân là thần tướng của Cổ Thiên Đình ta lại là một cái nhân tộc còn hắn thân là đệ nhất ma chủ của Ma Tộc cuối cùng cũng chỉ là một tiểu tử nhân tộc”.
Nói đến đây Họa Thần dừng lại nhìn Vô Song, Vô Song cũng quay lại nhìn Họa Thần, hắn đang đợi, đang đợi Họa Thần tiếp tục câu chuyện, không khí giữa hai người quả thực có chút trầm mặc.
Họa Thần im lặng một hồi lâu sau đó mỉm cười.
“Đáng nhẽ ta sẽ không kể việc này ra làm gì chỉ là sớm muộn gì ngươi cũng biết, sớm muộn gì ngươi cũng phải tự hiểu, Nghịch Thiên Tà Đế kẻ kia khi còn là một tiểu tử nhân tộc tên quả hắn quả thực là Vân Vũ Vô Song, Luân Hồi Nhãn của ngươi là hắn phải dùng rất nhiều công sức mới đánh đổi lại được có điều Luân Hồi Nhãn vốn không giúp ngươi mạnh lên, nó chỉ giúp ngươi thực hiện giúp hắn những thứ cả đời hắn không làm được”.
“Năm đó hắn bị mù, năm đó hình ảnh đáng nhớ nhất trong đời hắn không lưu giữ được nhưng ngươi thì có cũng như lúc này thứ cả đời hắn không có cách nào nhìn thấy cũng là ngươi giúp hắn nhận ra”.
Vô Song không đáp mà chỉ lặng ngươi đi một lúc, cuối cùng ẩn sau đôi mắt đen ngòm không có một chút ánh sáng kia dần dần xuất hiện một tia sáng kì dị, Vô Song rốt cuộc mở miệng, giọng nói của hắn nghiêm túc đến phát sợ.
“Rốt cuộc hắn và ta có quan hệ như thế nào?”.
Họa Thần lần này cũng chẳng muốn che dấu Vô Song, bản thân Họa Thần là một trong những người trực tiếp tham gia vào câu chuyện này, nếu không có Họa Thần trợ giúp thì bản thân Thiên cũng không tài nào đưa Vô Song được đến xa như vậy, hơn nữa bản thân Họa Thần thực sự rõ ràng một việc lần này Thiên rời đi có thể sẽ không bao giờ trở lại, người đưa Vô Song đi tiếp trên con đường này cũng chỉ còn Họa Thần mà thôi.
“ Thiên và ngươi không phải là một cái này ta có thể đảm bảo, Thiên có con đường của hắn phải đi, có nhiệm vụ mà hắn phải làm cũng như ngươi có nhiệm vụ riêng của mình, bản thân Thiên rốt cuộc vẫn cứ là người đi trước ngươi, nhiệm vụ của hắn có lẽ cũng sắp hoàn thành rồi, con đường của hắn có lẽ cũng sắp kết thúc nhưng con đường của ngươi cũng chỉ mới bắt đầu thôi, cố gắng bước cho thật tốt”.
Họa Thần nói đến đây thì cảnh vật xung quanh cũng thay đổi, không còn là những khoảng đen vô tận, cũng chẳng còn sự im ắng đến lặng người lúc này Vô Song lại một lần nữa nhìn thấy những hình ảnh mới.
Hắn không còn thấy Tố Ngôn cũng chẳng còn thấy đứa bé kia nhưng hắn thấy Kiếm Tổ.
Hắn không còn thấy một Vân Vũ Vô Song dã chết mà là một Vân Vũ Vô Song sống mạnh khỏe, một Vân Vũ Vô Song vẫn là phế thể nhưng có ngộ tĩnh tu luyện đến nghịch thiên.
Bản thân Vân Vũ Vô Song mãi mãi không hiểu tại sao kiếm tổ lại xuất hiện ở đây, tại sao kiếm tổ lại cứu mình một mạng nhưng Vô Song thì biết, một lần nữa cái mạng của người này lại là do ‘Tố Ngôn’ nhặt về.
Bản thân Kiếm Tổ cũng chưa một lần nào đề cập về hình ảnh mà Vô Song đã gặp có điều kể từ hôm đó Vô Song liền là chân truyền đệ tử của Kiếm Tổ.
Ngày hôm đó lần đầu tiên Vô Song mở ra hai mắt, đôi mắt của hắn vốn hoàn toàn không thể nhìn thấy nay lại cảm nhận từng tia sáng nhân gian, đối với Kiếm Tổ mà nói chữa mắt cho một phàm nhân vốn là việc hết sức đơn giản, đây cũng không thể gọi là mở mắt.
Vân Vũ Vô Song tỉnh lại, hắn cứ như hoàn toàn lặng thinh với thế giới xung quanh, hắn dùng ánh mắt vô hồn quan sát tất cả, đôi bàn tay có chút lạnh lẽo khẽ run lên nhè nhẹ, hắn không hiểu tại sao mình còn sống cũng chẳng hiểu tại sao đôi mắt lại có thể tiếp tục nhìn thấy ánh sáng cuộc đời có điều hắn chỉ hiểu một điều, đôi tay của hắn đã đánh mất một thứ cực kỳ quan trọng.
Kiếm Tổ đứng đó lằng lặng nhìn đứa đệ tử này, bản thân Kiếm Tổ lúc này trong lòng ngập tràn sóng gió, Kiếm Tổ là nhân vật bực nào?, ngoại trừ ba vị cường giả tầng thứ tư ra chỉ sợ thiên hạ này Kiếm Tổ tuyệt đối không sợ ai, ông ta đã đi được rất xa rất xa trên con đường tu tiên tưởng như kéo dài bất tận này ông ta đủ mạnh để biết một điều cực kỳ đáng sợ - Bôi Đen Ký Ức.
Trong ký ức của Kiếm Tổ quả thực cũng chỉ còn lại câu nói của Tố Ngôn nhưng lại không có cách nào nhớ ra ai là người làm Vô Song sống lại cũng chẳng thể nào nhớ ra rốt cuộc Tố Ngôn đi đâu, bản thân Kiếm Tổ thân là chủ nhân của Tây Thiên Kiếm Giới chắc chắn sẽ không bao giờ để một phụ nữ đáng sợ như vậy gia nhập Diệp gia trở thành một phần của Kiếm Giới, hơn nữa Kiếm Tổ cũng tuyệt đối không tin Tố Ngôn lại chấp nhận lấy một trực hệ đệ tử của Kiếm Giới bởi trong mắt ông ta Tố Ngôn rất mạnh ít nhất Tố Ngôn tuyệt không dưới mình.
Tất nhiên suy nghĩ là suy nghĩ, trong lòng cho dù nghĩ thế nào bản thân Kiếm Tổ cũng không thể nào biểu lộ ra ngoài cho Vô Song xem, ông ta nhìn thấy Vô Song hai mắt vô hồn bỗng nhè nhẹ mỉm cười, Kiếm Tổ nhìn thật sâu vào Vô Song đang ngồi đó như con rối không hồn, giọng nói có chút giản dị xen lẫn ấm áp của ông ta vang lên.
“Ta tưởng sau khi ngươi tỉnh lại ngươi sẽ gầm thét đòi chém chém giết giết chứ hóa ra lại chỉ ngồi im một chỗ như vậy quả thực làm lão phu hoảng sợ một phen mà”.
Vô Song nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn Kiếm Tổ, hắn tất nhiên nhận ra kiếm tổ là lão nhân đứng ra cứu Diệp Nguyên một mạng có điều lúc này đã lấy lại được phần nhân tính trong mình Vân Vũ Vô Song kẻ này tuyệt sẽ không tìm Kiếm Tổ phiền phức, một người chỉ cần hai ngón tay cũng chặn được một kiếm mạnh nhất đời của Vô Song thì làm gì có cửa thắng dành cho hắn.
“Tại sao lại cứu ta?, hôm đó ông cứu kẻ kia một mạng giờ lại tiếp tục cứu ta ông rốt cuộc muốn làm gì?”.
Kiếm Tổ thủy chung chưa bao giờ thay đổi nụ cười có chút ấm áp hiền từ kia, ngày hôm đó Kiếm Tổ chỉ nói duy nhất một câu.
“Ta họ Trịnh tên hai chữ Hạo Thiên, ngày hôm nay ta chỉ nói với ngươi duy nhất một lần, chết là bắt đầu một sự sống mới, chết đơn giản chỉ là nhập luân hồi rồi xuống địa ngục, nếu ngươi mất nàng ở dương gian thì xuống địa ngục mà tìm, chỉ cần ngươi đủ mạnh chỉ cần ngươi đủ sức chém đứt được thế gian quy tắc thì địa ngục cũng không cản đương ngươi, cường giả mãi mãi vi tôn cường giả luôn luôn là lẽ phải, nếu ngươi muốn thử đi trên con đường tu tiên một lần thì đi theo ta”.
Kiếm Tổ nói xong cũng không lại nhìn Vô Song một lần nào, một bộ áo bào tro một mái tóc bạc trắng, Kiếm Tổ cứ như vậy xoay người chậm rãi bước ra khỏi căn phòng đơn sơ để lại một Vân Vũ Vô Song rung động thật sâu, ánh mắt vô hồn của hắn lóe lên từng quang mang mãnh liệt.
“Dương gian không giữ được nàng thì xuống địa ngục mà tìm”.
Lẩm bẩm câu nói này để rồi cả người Vô Song vùng lên như con báo săn mồi, không biết bao nhiêu năm rồi hình ảnh Vô Song Hầu năm xưa lại tái hiện, cũng chẳng biết bao lâu rồi hy vọng sống của hắn lại mãnh liệt như vậy, kể từ ngày hôm đó Vô Song đi theo Kiếm Tổ, ngày hôm đó cũng là lúc bắt đầu của một truyền kỳ.
Chí âm chém dương – Chí phàm trảm tiên – Nghịch Thiên Tà Đế.
..............
Những hình ảnh cuối cùng cũng kết thúc, Luân Hồi Nhãn rốt cuộc cũng nhắm lại, cả Vô Song cùng Họa Thần đều bị truyền tống ra thế giới bên ngoài.
Họa Thần cùng Vô Song ở Thiên Mộ đồng loạt mở mắt.
Sự khởi đầu của Nghịch Thiên Tà Đế bắt đầu Vô Song đã được nhìn thấy, lúc này hắn cũng muốn bắt đầu cho con đường của chính mình.
...............
Cùng lúc Vô Song mở mắt ra ở Thiên Mộ thì ở một nơi khác một nơi cực kỳ xa xôi không liên quan chút nào tới Đấu Khí Đại Lục.
Ở nơi này cũng có một nam tử tóc vàng mở mắt chỉ là giữa hai mắt của hắn chảy xuống hai dòng huyết lệ, bản thân hắn từ lâu đã không còn nước mắt, hắn từ lâu cũng đã không còn khóc nữa rồi, hai hàng huyết lệ chính là đại diện cho tâm, tâm của hắn đang chảy máu.
Lúc này một giọng nói nhạt nhẽo vang vọng bên tai Thiên, một giọng nói lười biếng vô cùng.
“Ta không hiểu lắm, nếu ngươi toàn tâm toàn ý đối phó thì còn có hội đi ra sinh môn nhưng lúc này tâm ngươi rất loạn, rốt cuộc là thực lực ngươi chỉ có đến thế hay là ngươi không muốn sống nữa?”.
Người nói câu này cực kỳ tự tin ít nhất hắn có thực lực để tự tin, thực lực để coi thường chính bản Thiên ít nhất bây giờ là vậy.
Thiên đương nhiên không quan tâm đến lời nói của đối phương, bản thân Thiên lần này quả thực cũng không ổn tới cực điểm chỉ là lúc này Thiên không có tâm trạng mà để ý đến bản thân mình, lúc trước khi Thiên chia tay Họa Thần để đến nơi này hắn liền mang theo ý quyết tử nhưng lúc này lại khác, cho dù thế nào Thiên hắn cũng phải đi ra, cho dù thế nào Thiên cũng phải đến gặp bản thân Vô Song một lần lúc này bản thân hắn lại chưa có muốn chết.
“Mộng Vô Tâm, lần này chỉ sợ ngươi cũng giữ không được ta rồi”.
…………..
Rốt cuộc Vô Song cũng mở mắt ra chỉ là lần này ẩn sâu trong đôi mắt kia vẫn là bóng tối, thứ bóng tối vô cùng vô tận như muốn nuốt chửng vạn vật, bản thân Vô Song ngay sau khi lấy lại ý thức việc đầu tiên chính là kiểm tra lại đôi mắt của mình đáng tiếc là một lần nữa hắn phải thất vọng, đôi mắt của hắn vẫn không thể nào có được chút ánh sáng nào.
Tất nhiên lần này cũng không phải là công cốc ít nhất con mắt thứ ba lại có thể sử dụng bình thường, con mắt thứ ba lại có thể trở về trạng thái bình thường, con mắt kia một lần nữa cho hắn nhìn thấy sắc màu của thế giới này.
Hình ảnh đầu tiên mà Vô Song nhìn thấy chính là Họa Thần, nhân vật thần bí vô cùng này cũng xuất hiện trong giấc mộng của hắn, cũng xuất hiện trong ký ức của hắn điều này làm ánh mắt Vô Song nhìn Họa Thần có chút khác biệt.
“Biết gì không?, nếu ngươi là nữ nhân chắc chắn là một trong những nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ”.
Họa Thần nghe thấy Vô Song nói liền bật cười, tiếng cười trong như tiếng chuông bạc, quả thực đây chính là câu nói đầu tiên khi hai người gặp nhau, câu nói mà bản thân Họa Thần đã nghe đến nhàm nhưng khi được nghe qua giọng của Vô Song thì lại có một cảm giác rất khác.
Họa Thần nhè nhẹ tựa vào vai Vô Song, nếu là kẻ khác Vô Song không ngại một chiêu hất bay đối phương, chỉ cần việc nghĩ đến đối phương là nam nhân đã đủ Vô Song sởn cả tóc gáy chỉ là với Họa Thần lại có một thứ rất khác, một thứ rất khác từ trong trái tim hắn.
“Ra ngoài kia đi, ra ngoài kia làm nốt những việc trong kế hoạch của ngươi đi ta sẽ ở đây đợi ngươi, làm nhanh lên một chút võ đài của ngươi vốn không nên nhỏ như thế này, sứ mệnh của ngươi vốn không phải ở đây, ngoài kia còn nhiều người đang đợi ngươi, đừng làm bọn họ phải chờ nữa”.
/438
|