Không phải Hồn Thiên Đế tự kiêu mà là hắn tự tin, không chỉ Hồn Thiên Đế mà bất cứ ai trong ngũ đại chí tôn năm xưa đều có cái tự tin này, bọn họ tự tin chính là dựa vào thực lực.
Trên lý thuyết thì tàn hồn của đấu đế cho dù chỉ là một mảnh tàn hồn nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ có điều phải xem mạnh mẽ với ai, gặp cường giả đứng đầu đại lục như Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên thì chỉ có tư cách cầm chân một đoạn thời gian sau đó liền bạo thể mà chết, tuyệt đối không có kết cục khác.
Về phần Viêm Tẫn trợ chiến cho Viêm Đế bản thân Hồn Thiên Đế lại càng chưa bao giờ để mắt đến, Viêm Tẫn trong mắt Hồn Thiên Đế chỉ xứng làm bình vôi, nếu không có Lục Hợp Bát Hoang Thiên Viêm Đế Trận thì Hồn Thiên Đế còn lười đến tấn công Viêm Tộc, hắn chỉ cần để Hư Vô Thôn Viêm đại diện có khi đã đủ.
Viêm Tẫn cùng Viêm Đế liên thủ có thể tạm thời khóa lại Hồn Thiên Đế nhưng Viêm Tộc cường giả cùng Hồn Tộc cường giả vốn không cùng một đẳng cấp, Viêm Tẫn đi rồi thì Hồn Điện Thứ Ma Thánh mặc sức hoành hành, Hồn Điện Tứ Ma Thánh của Hồn Tộc căn bản không gặp đối thủ.
Hồn Tộc Tứ Ma Thánh có một người tách ra hộ pháp cho Hư Vô Thôn Viêm nơi phương xa chỉ để lại ba người Hồn Kính, Hồn Sát cùng Hồn Diễm ba người, bằng vào thực lực thất tinh đấu thánh đỉnh phong của mỗi người chỉ sợ có thể giết cho Viêm Tộc không còn mảnh giáp.
Đúng lúc này từ nơi phương xa tổ điện của Viêm Tộc xuất hiện hai luồng hỏa diễm kinh thiên, đấu khí bức người mạnh mẽ chặn đứng thế công của Tam Ma, nếu hai người này không hiên thân chỉ sợ không đến 10 phút đồng hồ Tam Ma có thể đồ sát sạch những cường giả dưới tam tinh đấu thánh của Viêm Tộc.
Nhìn thấy hai người hiện thân trước mặt Hồn Kính, Hồn Diễm cùng Hồn Sát đều dừng lại sau đó Hồn Kính bật cười.
“Khặc khặc, ta biết ngay là hai bộ xương già các ngươi còn chưa có chết mà, Viêm Tộc Nhị Lão”.
Hồn Kính nói xong đến lượt Hồn Sát mạnh mẽ rút đao, đao khí chưa hiện hết nhưng đã có sát khí kinh khủng như trời như biển phóng ra, sát khi biến thành thực chất chém đôi thiên địa khiến Viêm Tộc Nhị Lão biến sắc phải lập tức tách ra.
Một chiêu đao này của Hồn Sát nhìn như hời hợt nhưng không ngờ đã ẩn ẩn có khí thế của bát tinh đấu thánh cường giả chứ không còn bị gói gọn trong cực hạn của thất tinh đấu thánh nữa, nói cách khác chỉ một chiêu này cũng đủ để nói Hồn Sát không ngờ có thể tịnh tiến lên thêm một bước, một bước cho dù rất ngắn ngủi nhưng tuyệt đối đủ giúp Hồn Sát đứng đầu toàn bộ Hồn Tộc Tứ Ma Thánh.
Nhìn thấy Hồn Sát ra tay bản thân Hồn Diễm cùng Hồn Kính đều bị kinh động, cả hai không thể nào ngờ được Hồn Sát vậy mà lại bước ra thêm được một bước, thậm chí Hồn Thiên Đế đang chiến đấu cùng Viêm Tẫn cùng Viêm Đế cũng phải phân ra một tia tâm thần quan sát thuộc hạ của mình, cho dù Hồn Thiên Đế mắt cao hơn đầu nhưng cũng phải gật đầu với một chiêu vừa rồi.
Hồn Sát ánh mắt tỏa ra hai luồng hung khí, mũi đao chỉ thẳng vào một trong hai Viêm Tộc Nhị Lão.
“100 chiêu lấy mạng một tên”.
Giọng nói làm người khác không rét mà run, sát khí làm người ta sợ đến lạnh cả sống lưng.
Viêm Tộc Nhị Lão cũng giống như Hồn Tộc Tứ Ma Thánh đều là cường giả thất tinh đấu thánh đỉnh phong, bình thường cả hai người đều bảo vệ tổ điện nhưng lúc này đang ở thời khắc sinh tử tồn vong của Viêm Tộc không thể không ra trợ chiến, hai người vốn tưởng bằng thực lực của hai người cộng thêm số lượng cường giả đấu thánh cực nhiều của Viêm Tộc chưa tính đến địa lợi của Viêm Giới thì có thể ngăn cản được bước chân Hồn Tộc sau đó chuyển tin tức ra ngoài cứu viện nhưng khi nhìn thấy Hồn Sát lúc này thì cả hai đều biết mình nhầm rồi.
Viêm Tộc Nhị Lão là hai lão nhân một người mặc trang phục màu đỏ như lửa còn một người lại mặc một bộ áo xám như tro tàn, lão nhân trong sắc đỏ được gọi là Viêm Long còn lão nhân trong bộ đồ màu xám là Viêm Hổ, Long Hổ hai người lúc trước đã không biết gặp qua Hồn Điện Tứ Ma Thánh bao nhiêu lần thậm chí giao thủ cũng không ít, tính về tất cả mọi điểm thì bọn họ đều là nhân kiệt một thời đại có điều khi đã đạt đến một độ tuổi nhất định thì quá khó để tiếp tục tịnh tiến, quá khó để tiếp tục bước lên một bước, Hồn Sát đến cái tuổi này mà còn có thể làm được thử hỏi sao không khiến người khác bất ngờ, sao không khiến người khác kinh hãi.
Hồn Sát mạnh lên có một phần rất lớn nhờ Vô Song, trong chính lần Vô Song thân chinh tiến vào Hồn Tộc kia như đã mở ra cho Hồn Sát một con đường mới, mở ra cho hắn một cánh cửa mới để tiến về phía trước, Hồn Sát vốn là đao giả, đao giả vốn chú trọng nhất là khí phách, Hồn Sát trước đây chỉ có khí nhưng không có phách, chỉ có khi gặp được Vô Song mới hiểu thế nào là phách, đao bá đạo không phải ở chỗ dọa sợ người khác, đao giả mạnh chính là uy.
Hồn Sát có thể ngộ ra một bước này đủ để chứng minh thiên phú của kẻ này mạnh hơn những người còn lại trong Hồn Tộc Tứ Ma Thánh nhiều.
Hồn Sát đã chọn một đối thủ đương nhiên Hồn Kính cùng Hồn Diễm không thể ngồi nhìn, hai người nhìn nhau sau đó không cần nói, Hồn Kính cách không một chưởng đánh về phía Viêm Long, thấy Hồn Kính rat ay bản thân Hồn Sát lập tức xoay ngược cổ tay, đao khí bá đạo tuyệt luân chém thẳng về phía Viêm Hổ.
Viêm Tộc Nhị Lão bị tách ra đương nhiên trong Viêm Tộc không còn ai đủ tư cách ngăn cản Hồn Diễm lao vào trong trận, bản thân Hồn Diễm như một mũi ma thương nhọn hoắt mang theo vô tận sát thương đâm thẳng vào phòng tuyến phòng ngự của Viêm Tộc, theo sau hắn là một mảng bóng tối, là đạo quân Hồn Tộc không có điểm dừng.
Viêm Tộc cho dù đang có lợi thế địa hình nhưng địa hình cũng không bao giờ giúp cho ngũ tinh đấu thánh đánh thẳng một thất tinh đấu thánh đỉnh phong chưa kể so về số lượng cường giả cao tầng bản thân Hồn Tộc còn mạnh hơn cả Viêm Tộc, lấy Hồn Diễm làm đâu đạo quân Hồn Tộc thế không thể cản, chiến trường vừa mới bắt đầu vậy mà Hồn Tộc đã có thể đánh lùi Viêm Tộc về phía sau.
Đương nhiên Viêm Tộc cũng không hề yếu, bọn họ đang chiến đấu vì quê hương, vì thế giới nơi mình sinh sống, sau lưng những người này là vô số thân thích, vô số anh em bằng hữu. Không có động lực nào mạnh mẽ hơn là chiến đấu vì quê hương.
Kẻ mạnh đương nhiên luôn luôn có quyền hưởng thụ mọi ưu đãi trong tu luyện nhưng kẻ mạnh cũng phải là kẻ chết đầu tiên khi quê hương bị tấn công, khi quê hương bị đe dọa. Có thể những người ở đây không cách nào bảo vệ Viêm Tộc nhưng bọn họ có chết cũng phải chết trước khi Viêm Tộc bị hủy, đây là đạo cường giả.
Viêm Tộc phản kháng mạnh mẽ hơn hẳn thực lực của Hồn Tộc, cho dù không có thất tinh đấu thánh dẫn đầu vẫn có thể ngăn cản bước tiến của Hồn Tộc, hơn năm vị ngũ tinh đấu thánh Viêm Tộc liên thủ ngăn chặn Hồn Diễm chém giết, đương nhiên việc phái ra đến năm vị ngũ tinh đấu thánh ngăn cản Hồn Diễm dẫn đến đấu thánh lực lượng của Viêm Tộc lần này lại càng yếu hơn Hồn Tộc.
Những lúc thực lực chênh lệch quá nhiều thì huyết tính của người Viêm Tộc mới bộc lộ ra, mười đấu tôn đỉnh phong cường giả chưa chắc đã là đối thủ của một đấu thánh nhất tinh nhưng chỉ cần năm đấu tôn đỉnh phong chịu tự bạo thì tuyệt đối có thể bức lui một đấu thánh lùi lại.
Trên chiến trường thỉnh thoảng có rất nhiều âm thanh tự bạo vang lên, những đóa huyết hoa tung bay trên bầu trời, những đóa huyết hoa thật đẹp mà cũng thật bi.
Cuộc chiến này vốn không có đúng sai, người tham chiến vốn không sai, sai chỉ là do thời đại.
Viêm Tộc không sai mà Hồn Tộc cũng không sai, Viêm Tộc chiến vì quê hương thì Hồn Tộc đánh vì lý tưởng, chiến trường vốn không chia thiện ác.
Lục Hợp Bát Hoang Thiên Viêm Đế Trận là trận pháp phòng ngự mạnh nhất của Viêm Tộc dùng để khóa chặt Hồn Thiên Đế nhưng cũng không có nghĩa là Viêm Tộc không còn trận pháp thủ hộ, toàn bộ Viêm Thành hiện nay biến thành một bãi chiến trường thậm, đâu đâu cũng xảy ra đại chiến, đâu đâu cũng thấy máu, đâu đâu cũng thấy bi.
Ở trung tâm Viêm Thành chính là Thiên Hỏa Thành, bản thân Thiên Hỏa Thành lúc này chính là phòng tuyến cuối cùng của Viêm Thành có điều nơi đây cũng không có cường giả tọa trấn, toàn bộ những người đang ở trong Thiên Hỏa Thành đều là thiên tài mạnh nhất của Viêm Tộc có điều cái danh thiên tài lúc này có đáng là gì?, cái danh thiên tài mà rất nhiều người trong bọn họ tự hào nay khác gì rác rưởi.
Mở to cái đôi mắt hồn nhiên chưa hiểu sự đời ra mà nhìn, mở to đôi mắt bất lực kia ra mà nhìn máu đổ xuống, nhìn vô số cường giả thế hệ trước gục xuống, thiên tài trong cuộc chiến này chính là gánh nặng, bọn họ mềm yếu và vô lực, thiên tài để làm gì?, mắt cao hơn đầu để làm gì?, ức hiếp kẻ yếu để làm gì? cuối cùng khi mà thế hệ đi trước ngã xuống bọn họ cũng chỉ như những chú cừu non bị làm thịt.
Thiên Hỏa Thành có rào cản phòng ngự rất mạnh, chỉ sợ không phải cửu tinh đấu thánh không thể đánh sập nhưng không một cường giả nào của Viêm Tộc chịu ở lại Thiên Hỏa Thành, bọn họ biết sau lưng mình là tương lai Viêm Tộc, bọn họ thà chết để thủ hộ tương lai còn hơn là nhìn cuộc chiến bằng thứ ánh mắt bất lực kia, thiên tài không phải là danh hiệu, thiên tài là một gánh nặng cần phải vượt qua, đây là ý nghĩa thực của hai chữ thiên tài.
Ở trong Thiên Hỏa Thành kia rất nhiều thanh thiếu niên run rẩy, rất nhiều người cắn chặt môi đến bật máu, bàn tay nắm lại đầy sợ hãi mà bất lực có điều bọn họ chỉ có thể dương mắt mà nhìn, dương mắt nhìn máu đổ xuống.
Máu làm con người như say, máu làm trời đất như say, máu làm mọi thứ như điên cuồng….
Không đau không sợ, không suy không nghĩ ở đây chỉ có chiến đấu, nếu đánh không lại thì nhiều người cùng đánh, nếu nhiều người đánh không lại thì tự bạo, một người tự bạo không đủ thì năm người, mười người.
……….
Viêm Tộc chiến để thủ hộ thì Hồn Tộc chiến vì danh dự, vì mục tiêu ngàn đời.
Trong thiên hạ này không có tộc nào phải đánh đổi nhiều như Hồn Tộc, Hồn Tộc đại diện cho bóng tối, Hồn Tộc ngàn đời nay bị thế nhân ghét bỏ, bọn họ sống là sống trong bóng tối, sống trong cái nhìn ghẻ lạnh và kinh sợ của chư tộc, chính vì vậy Hồn Tộc chưa bao giờ được phép yếu đi, bọn họ chỉ biết mình phải mạnh lên, phải mạnh lên mà sống, phải đạp lên ánh mắt của người đời mà sống, đây là Hồn Tộc.
Bị kẻ khác khinh thường thì sao? chỉ cần ta mạnh mẽ là được.
Bị kẻ khác ruồng bỏ thì sao? chỉ cần ta mạnh mẽ là được.
Bị kẻ khác coi là kẻ thù thì sao? chỉ cần ta mạnh mẽ là được.
Bị làm kẻ thù của thiên hạ thì sao?, chỉ cần ta càng mạnh mẽ là được.
Hồn Tộc không được hưởng thụ cái thứ ánh sáng hào quang của Viêm Tộc của Cổ Tộc nhưng bóng tối có con đường của bóng tối, người đời chỉ nhìn vào một ngọn nến lung linh mà không biết nó bé nhỏ thế nào trong màn đêm xung quanh, ánh sáng đi đường ánh sáng con đường trải đầy gió và hoa còn bóng tối có đường của bóng tối, con đường chỉ có máu và xương.
Hồn Tộc không được phép thất bại, Hồn Tộc cũng chưa bao giờ thất bại, từ bao đời nay bọn họ vẫn luôn mạnh mẽ, luôn ương ngạnh mà sống bởi chỉ cần Hồn Tộc yếu đuối họ nhất định sẽ bị diệt, Hồn Tộc có thể nhẫn nhục, Hồn Tộc có thể ẩn mình nhưng Hồn Tộc mãi mãi không được yếu đuối.
Những con người của Viêm Tộc kia chiến vì những thứ đằng sau thì Hồn Tộc chẳng nhẽ không?.
Bọn họ cũng có nhữn thứ cần bảo vệ, có thể vô tình với tất cả nhưng không thể vô tình với chính tộc nhân của mình, người Viêm Tộc chết mở ra một con đường sống cho tộc nhân còn người Hồn Tộc chết có thể mở ra một tương lai huy hoàng, bọn họ cũng có những thứ đẹp nhất ở phía sau.
Thời đại này là thế, người không sai cái sai là do thời thế.
…………
Trên không trung Hỏa Trĩ hai mắt như muốn nứt ra, nàng cắn nát cặp môi thơm, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, về phần Vô Song hắn chỉ lặng im, hắn lặng im nhìn tất cả.
Hắn không thể làm gì, hắn không phải là thánh nhân sinh ra để cứu khổ cứu nạn, nếu nhận xét thì hắn càng giống ma đầu hơn, hắn lại càng không phải người tốt lành gì để phổ độ chúng sinh cứu khổ cứu nạn, hắn vốn là một phần của bóng tối, hắn chỉ đứng ở đây quan sát, hắn chỉ đứng ở đây cảm nhận dòng chảy của thời đại.
Hỏa Trĩ ở bên cạnh Vô Song, nàng không thể nói bởi Vô Song vốn không cho nàng nói, dưới áp lực của hắn nàng vốn không thể mở miệng nhưng lúc này trên ngực Hỏa Trĩ xuất hiện một lỗ máu sau đó càng ngày càng nhiều lỗ máu xuất hiện, thân thể trắng ngần như bạch ngọc của nàng như muốn nổ tung dưới cái áp lực của kẻ đứng bên cạnh nhưng nàng không đau, đau là tâm đau.
Tự nổ tan thân thể, tự bỏ nhục thân chỉ cầu giữ lại linh hồn, giữ lại linh hồn không cầu được sống chỉ cầu Vô Song ra tay.
Ngay khi thân thể của Hỏa Trĩ sắp nổ tung thì đột nhiên một bàn tay nhu hòa chạm vào lưng nàng, một bàn tay ngăn cản hành động của nàng, lúc này áp lực xung quanh của Hỏa Trĩ lập tức tan thành mây khói.
Không suy nghĩ Hỏa Trĩ liền quỳ xuống dưới chân Vô Song, đây là lần đầu tiên nàng van xin một người, lần đầu tiên trong đời nàng.
“Tiểu nữ Hỏa Trĩ nguyện bán linh hồn cho tiền bối, sau này Viêm Tộc không còn Hỏa Trĩ chỉ cầu tiền bối cứu Viêm Tộc một lần”.
Hỏa Trĩ hiện nay không còn quan tâm Vô Song là ai, Tịnh Liên Yêu Thánh cũng được mà Tịnh Liên Yêu Đế cũng thế, nàng không quan tâm mục đích Vô Song đến đây lại càng không nghĩ đến tương lai mình phải đối mặt với cái gì, nàng chỉ cần Vô Song chịu rat ay, chịu cứu Viêm Tộc một lần.
Hỏa Trĩ biết Viêm Tộc lần này xong rồi.
Viêm Đế cùng Viêm Tẫn quả thực có thể ngăn cản Hồn Thiên Đế nhưng cản được bao lâu?, Viêm Đế là năng lượng thể liệu có thể tồn tại bao lâu?.
Viêm Hổ quả thực có thể ngăn cản Hồn Sát nhưng liệu có thể cản nổi bao lâu?.
Tự Bạo có thể đánh đuổi địch nhân nhưng liệu tự bạo được bao lâu?.
Trận pháp có thể ngăn địch nhưng ngăn được bao lâu?.
………..
Chiến trường hiện nay chỉ còn toàn là sát khí, sát khí che mờ hai mắt con người, sát khí che phủ tâm trí con người, ở nơi đây chỉ còn sống và chết, trong cái máy xay thịt khổng lồ này, trong cái địa ngục trần gian này đột nhiên không biết từ bao giờ lại đột nhiên yên tĩnh trở lại, không biết tại sao toàn bộ cường giả đáu tôn của Viêm Tộc cùng Hồn Tộc lại dừng tay.
Đấu Tôn là lực lượng chiến đấu chủ đạo của hai bên, khi số lượng đấu tôn này dừng tay làm không khí trên chiến trường quỷ dị vô cùng, trước cái không khí quỷ dị này cho dù là đấu thánh đang đại chiến say máu cũng phải ngừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh.
Đấu thánh đình chiến cũng làm Hồn Thiên Đế nghi hoặc, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bốn phương, ánh mắt lơ đãng nhìn toàn bộ cuộc chiến.
Viêm Tẫn thổ huyết mà lui, khuôn mặt trắng bệch nhưng cũng không đánh tiếp, ông ta cũng nghi hoặc không thôi, tại sao chiến trường lại dừng lại?, tại sao cơn say máu điên cuồng kia lại biến mất.
Toàn bộ mọi người ở đây không hiểu, chỉ có duy nhất Viêm Đế xoay thanh hỏa long đao chỉ về một hướng trên hư không, Viêm Đế hắn không có ánh mắt, Viêm Đế hắn cũng không có cảm xúc, ngay cả trước tồn vong của VIêm Tộc hắn cũng không nói câu nào, ngay cả bị Hồn Thiên Đế khinh thường hắn cũng không nói câu nào vậy mà lúc này lại mở miệng, một câu nói làm toàn bộ nghi hoặc của những người xung quanh biến thành mây khói.
“Thủ đoạn thực đáng sợ, cho dù bản đế khi còn sống cũng tự thẹn không bằng”.
Một câu nói này đủ làm toàn bộ Viêm Thành thất kinh, có thể làm đấu đế cường giả cúi đầu nhận thua rốt cuộc phải là nhân vật bực nào?, Đấu Đế có cái ngạo của Đấu Đế, Viêm Đế tuyệt đối không vì dọa sợ Hồn Thiên Đế mag tâng bốc kẻ khác, tuyệt đối không.
Theo mũi Hỏa Long Đao chỉ bỗng nhiên tồn tại hai thân ảnh hiện ra bên ngoài không gian, một người là Viêm Phương, một người là Hỏa Trĩ.
Viêm Phương lúc này tóc trắng nhẹ bay, đôi môi có chút xanh xao nứt nẻ thân hình gầy yếu cho người khác cảm giác hắn như đang run rẩy trước toàn bộ chiến trường rộng lớn nhưng chính cái thân hình đó lại là trung tâm của toàn bộ chiến cuộc hiện nay.
Trong con mắt của hàng vạn người Viêm Phương nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười của hắn như làn gió quét sạch toàn bộ sát khí nơi đây.
“Tiền bối quá khen, chỉ là vừa ngộ ra mà thôi”.
Một trận chiến này đã giúp ích cho Vô Song rất nhiều, hắn cuối cùng cũng đột phá cảnh giới của Sát Đế Bí Thuật, Uy của hắn lại mạnh lên một phần, tất nhiên Sát Đế Bí Thuật ở Đáu Khí Đại Lục không dùng được nhưng Uy thì có.
Không một ai tin, người của Hồn Tộc thì không sao nhưng Viêm Tộc thì khác, rất nhiều người ở đây nhận ra Viêm Phương đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi thậm chí bên dưới Thiên Hỏa Thành còn có cả Viêm Ngọc cùng Viêm Giác, cả hai đang không thể nào hình dung được tại sao Viêm Phương lại đứng ở đó, đạp thiên mà đi, hắn đứng ở đó tự tin cùng cao ngạo, hắn đứng ở đó cho dù không động cũng là trung tâm của toàn bộ chiến cuộc này, Viêm Phương từ khi nào có thể mạnh mẽ như vậy?.
…………….
Lấy sức một người ngăn cản cả trận chiến lúc trước Vô Song làm không được, chỉ ít giây trước đây hắn cũng làm không được nhưng bây giờ hắn làm được rồi, Sát Đế Bí Thuật cho phép Vô Song hút toàn bộ sát khí của thiên địa xung quanh, muốn giết người đương nhiên cần phải có sát tâm, có sát tâm thì phải có sát khí, nếu đang chém giết mà sát khí toàn bộ bị lấy đi cũng không khác đang tắm thì hết nước là bao.
Tất nhiên Vô Song hắn không mạnh đến mức hút sạch sát khí của toàn bộ đáu thánh cường giả có điều chiến trường này có thể coi là một hiệu ứng Domino, bất cứ một đấu thánh nào đều phải vừa chiến đấu vừa phải quan sát xung quanh bởi chỉ cần mất tập trung thì tuyệt đối hậu quả khôn lường, khi đấu thánh đang chiến đấu đột nhiên thấy toàn bộ đấu tôn đình chiến thì sẽ có hành động gì?, đương nhiên cũng là dừng tay mà quan sát xung quanh.
Một đấu thánh dừng tay thì sẽ có kẻ thứ hai thứ ba để rồi toàn bộ đấu thánh dừng tay.
Binh lính dừng tay trái lệnh không chiến đương nhiên tướng lĩnh bị giật mình, Hồn Thiên Đế cùng hai người Viêm Hỏa – Viêm Tẫn cũng dừng tay nghi hoặc nhìn xung quanh.
Uy của Vô Song đã mạnh lên một bậc, mạnh đến mức nếu hắn đứng im toàn bộ che giấu đến cả Hồn Thiên Đế cũng rất khó nhìn ra có điều Viêm Đế thì khác, chỉ xét về ánh mắt thì Viêm Đế mạnh hơn Hồn Thiên Đế một bậc,ánh mắt của một đấu đế cho dù chết đi vẫn cứ độc như vậy.
………….
Hồn Thiên Đế lặng im lau đi một vết máu trên miệng, ánh mắt hắn híp lại nhìn về phía Vô Song, giọng nói mang theo ba phần đề phòng, hắn quả thực không nhận ra nổi Viêm Phương là ai.
“các hạ rốt cuộc là thần thánh phương nào?, nếu không phải là người Viêm Tộc xin đừng xen vào cuộc chiến này, đây là việc của riêng Viễn Cổ Bát Tộc chúng ta”.
Viêm Tẫn thì khác, ánh mắt ông ta nhìn tháy Hỏa Trĩ đứng nép sau lưng Viêm Phương hơn nữa Viêm Tẫn cũng nhận ra Viêm Phương, tất nhiên Viêm Tẫn không ngu đến mức nghĩ kẻ trước mặt là Viêm Phương hoặc Viêm Phương vốn không đơn giản chỉ là Viêm Phương mà ông vẫn biết.
Hai tay Viêm Tẫn chắp ở phía trước thậm chí giọng nói có chút cung kính, một người làm tổ tiên phải gật đầu chịu thua cho dù thế nào cũng đáng để Viêm Tẫn cung kính “Viêm Phương tiểu hữu, cầu ngươi nể một phần huyết mạch Viêm Tộc mà ra tay giúp Viêm Tộc vượt qua kiếp nạn này”.
Hồn Thiên Đế nghe đến đây liền co rụt lại, ánh mắt hiện lên một tia bực tức, hắn nào biết rằng Viêm Tộc lại có một cái Viêm Phương hoành không xuất thế, kẻ này cứ như từ trong không khí biến ra vậy, hắn hoàn toàn không có chút thông tin nào, nếu biết trước Viêm Tộc có kỳ nhân bậc này Hồn Thiên Đế nhất quyết sẽ chọn Lôi Tộc để khai đao chứ không phải là Viêm Tộc.
………….
Từ khi hiện thân Vô Song hắn chưa từng một lần nhìn xuống Thiên Hỏa Thành, ở dưới kia có rất nhiều kẻ vài tiếng trước còn bàn tán muốn mạng hắn, còn dùng ánh mắt khinh bỉ hắn thậm chí còn có Viêm Ngọc cùng Viêm Tẫn trực tiếp va chạm cùng hắn, xa xa hơn nữa hắn có thể nhận ra Viêm Nguyên một vị tứ tinh đấu thánh toàn thân bao phủ bởi máu chỉ là Vô Song không quan tâm, hắn vốn không cùng một vị trí với những kẻ thiên tài kia, đối thủ của hắn sớm đã là Hồn Thiên Đế, sớm đã là những cường giả đứng đầu đại lục chứ không phải những kẻ trẻ tuổi dưới kia, không phải những tứ tinh đấu thánh yếu ớt kia.
Vô Song không nói một tay đẩy Hỏa Trĩ ra phía sau, hắn bước lên một bước nhìn Hồn Thiên Đế, ánh mắt không hiểu tại sao biến thành màu đen, ánh mắt không có con ngươi, ánh mắt tối đen như vực sâu vạn trượng.
“Viêm Tẫn, ta vốn không có chút huyết mạch nào của Viêm Tộc nhưng năm đó lão nhân kia với ta có ân tình chỉ là nể ân tình đó bản thân ta chưa từng một lần dụng tới Viêm Tộc đây đã là cực hạn. Muốn ta ra tay cứu Viêm Tộc thì một ân tình đó chưa đủ”.
“Bát Hoang Phá Diệt Diễm, Cửu U Kim Tổ Hỏa, Hồng Liên Nghiệp Hỏa cùng Hỏa Sơn Thạch Diễm, ta cần bốn loại dị hỏa này. Đương nhiên ngươi có thể không đồng ý chỉ là con đường này là ngươi của ngươi chọn”.
Viêm Tẫn nghe đến đây toàn thân rung mạnh, ánh mắt không thể nào tin tưởng nhìn Vô Song thậm chí toàn bộ Viêm Tộc dưới kia đều không thể tin nhìn hắn, một lần mở miệng yêu cầu bốn loại dị hỏa của Viêm Tộc, công phu sư tử ngoạm này không thể nói là không cao.
Đang trong lúc Viêm Tẫn không biết làm sao thì Hỏa Trĩ tiến lên, nàng nghĩ thoáng hơn phụ thân mình rất nhiều, còn mạng là còn tất cả, tính mạng cũng không còn thì dị hỏa để làm gì?, tính mạng cũng không còn thì mạnh mẽ để làm gì? Tiêu Huyền năm xưa mạnh như vậy nhưng giờ thì sao?.
Khóe miệng Hỏa Trĩ chảy ra một tia máu, thân hình nàng run lên sau đó một đóa hoa hồng hiện lên trong tay nàng, nhiệt độ xung quanh lập tức nóng lên.
“Vì tồn vong Viêm Tộc tiểu nữ tiếc gì giao ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa”.
Thấy Hỏa Trĩ làm đầu ánh mắt của Viêm Tẫn liền cụp lại, đồng thời lúc này chẳng biết tại sao Viêm Đế cũng thu tay lại, Hỏa Long Đao trên người ông ta cũng hoàn toàn biến mất, Viêm Đế đôi mắt hỏa diễm liếc nhìn Viêm Tẫn.
“Khí độ như vậy cũng xứng làm hậu bối của bản đế?, không buông được thì sao có thể cầm được?, thảo nào hậu nhân của Hồn Đế có thể mạnh như vậy còn hậu nhân của ta mãi mãi không bước ra nổi một bước”.
Một câu nói như sét đánh ngang tai toàn bộ Viêm Tộc đặc biệt là Viêm Tẫn, Viêm Tẫn như nghĩ thông rất nhiều ông ta lập tức phun ra một ngụm máu, thực lực từ bát tinh đáu thánh đỉnh phong rơi thẳng xuống thất tinh đấu thánh sơ kỳ.
“Dị hỏa tiểu hữu cần Viêm Tộc xin chịu giao nộp”.
Một câu nói của Viêm Tẫn vừa dứt thì có hai đoàn dị hỏa bay thẳng về phía hắn, trong đó có một đoàn dị hỏa phi thường mạnh mẽ, đây chính là dị hỏa dung hợp của Viêm Tẫn, đây chính là loại hỏa diễm kết tinh của Hỏa Sơn Thạch Diễm cùng Bát Hoang Phá Diệt Diễm, chỉ bàn về thực lực còn mạnh hơn cả Kim Đế Phần Thiên Viêm của Cổ Tộc, chỉ sợ yếu hơn Tịnh Liên Yêu Hỏa một chút mà thôi.
Một hơi thu cả bốn loại dị hỏa trong trời đất mà mắt không nhíu một cái, Vô Song lúc này mới có thể coi là hoàn thành một nửa mục đích, ánh mắt hắn từ từ chuyển về phía Hồn Thiên Đế.
“Quyết một trận phân thắng bại đi, ta thua ta nguyện trả cho ngươi một thứ còn hơn Viêm Tộc còn nếu ta thắng phiền Hồn tộc trưởng lui binh, đương nhiên nếu Hồn tộc trưởng không muốn đánh cũng được chỉ là ta có 10 phần tự tin làm cường giả từ bán thánh đổ xuống không có tư cách tham chiến, Hồn tộc trưởng nếu tự tin có thể lấy một địch ba thì không ngại thử một lần”.
Hồn Thiên Đế nghe Vô Song nói khuôn mặt liền lạnh lùng liếc nhìn Vô Song nhưng thực sự ông ta cũng không biết làm gì, đánh bại Viêm Tẫn cùng Viêm Đế thì có thể nhưng thêm một cái Viêm Phương không biết từ đâu chui ra thì lại là việc khác, tất nhiên Hồn Thiên Đế chịu rút Hư Vô Thôn Viêm về chiến đấu lại là việc khác có điều rút Hư Vô Thôn Viêm lại thì lấy ai phong ấn không gian?, khi đó chẳng mấy chốc mà Cổ Nguyên kéo người đến, cuộc chiến khi đó Hồn Tộc lại càng thảm.
“Nếu ta thua ta rút quân vậy nếu ta thắng?, thứ gì có thể hơn cả Viêm Tộc?”.
Vô Song không hề nghĩ ngợi bắn thẳng Đà Xá Cổ Đế Ngọc vào tay Hồn Thiên Đế, khóe miệng hắn cong lên.
“Viên ngọc này là của Viêm Tộc, nếu ta không nhầm thì đây là mục đích của cuộc chiến đúng không?, Hồn tộc trưởng cứ coi đây là làm tin đi, nếu ta thua ta còn khuyến mại cho ngươi thêm thứ này”.
Nói xong một hỏa nhân hiện lên trên người Vô Song, sức nóng của nó đốt mảnh không gian xung quanh này thành hư vô, hỏa nhân này vừa hiện toàn bộ Viêm Thành đều biến sắc.
Hồn Thiên Đế không tin nổi vào mắt mình bật thốt lên “Tịnh Liên Yêu Hỏa?, Tịnh Liên Yêu Hỏa không phải đã bị Tịnh Liên Yêu Thánh phong ấn lại không biết bao nhiêu năm trước rồi sao?, ngươi rốt cuộc là ai?”.
Vô Song bước ra một bước, tóc trắng tung bay, chân đạp hỏa diễm đốt cháy hư không, hai mắt xoáy thẳng về phía Hồn Thiên Đế.
“Rất không may, tên bản tọa vừa vặn là Tịnh Liên Yêu Thánh”.
“Lão bất tử không ngờ vẫn chưa có chết?”. Nghe một câu nói của Vô Song cả Viêm Tẫn cùng Hồn Thiên Đế đều bật thốt lên.
Tịnh Liên Yêu Thánh quả thực được coi là cường giả thế hệ trước của Ngũ Đại Chí Tôn năm xưa thậm chí trước không phải ngày một ngày hai, khi Tịnh Liên Yêu Thánh chết rất lâu thì Tiêu Thần mới tiến vào không gian phong ấn của Tịnh Liên Yêu Hỏa sau đó liền bị giữ lại không thể thoát ra, chỉ cần một chi tiết này cũng đủ hiểu ngày xưa Tịnh Liên Yêu Thánh là nhân vật xa không thể chạm với Ngũ Đại Chí Tôn”.
“May mắn còn sống mà thôi, ta cũng thực sự muốn xem cường giả hàng đầu đại lục hiện nay có thể làm cho ta xuất ra mấy phần bản lĩnh”.
Vô Song thản nhiên đấp Hồn Thiên Đế, về phần Viêm Tẫn hắn còn không thèm nhìn thẳng.
Hồn Thiên Đế bật cười, tiếng cười rung cả hư không.
“Một cái Đường Hỏa đã đau dầu giờ thêm một Tịnh Liên Yêu Thánh, hôm nay được đánh cùng Viêm Đế một trận nhưng còn chưa tháy thoải mái nay lại có Tịnh Liên Yêu Thánh mua vui thì còn gì bẳng chỉ là nếu ngươi là Tịnh Liên Yêu Thánh thật hy vọng không làm ta thất vọng”.
Vô Song chắp hai tay sau lưng ung dung đáp.
“Tương tự, Hồn Đế năm xưa là một đại nhân vật ta cũng hy vọng con cháu của hắn không làm ta thất vọng”.
Đây có lẽ là trận chiến thật sự đầu tiên của Vô Song cùng Hồn Thiên Đế.
Bản thân Hồn Thiên Đế vừa trải qua đại chiến với Viêm Tẫn cùng Viêm Đế mười thành thực lực chỉ còn 7 thành, về phần Vô Song nếu không muốn lộ thân phận thì tuyệt đối không được lộ ra Phượng Hoàng Thân cùng linh hồn lực, tính ra cuộc chiến này phi thường công bằng.
(Chương này dài quá, 1h mới viết xong mọi người thông cảm).
Trên lý thuyết thì tàn hồn của đấu đế cho dù chỉ là một mảnh tàn hồn nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ có điều phải xem mạnh mẽ với ai, gặp cường giả đứng đầu đại lục như Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên thì chỉ có tư cách cầm chân một đoạn thời gian sau đó liền bạo thể mà chết, tuyệt đối không có kết cục khác.
Về phần Viêm Tẫn trợ chiến cho Viêm Đế bản thân Hồn Thiên Đế lại càng chưa bao giờ để mắt đến, Viêm Tẫn trong mắt Hồn Thiên Đế chỉ xứng làm bình vôi, nếu không có Lục Hợp Bát Hoang Thiên Viêm Đế Trận thì Hồn Thiên Đế còn lười đến tấn công Viêm Tộc, hắn chỉ cần để Hư Vô Thôn Viêm đại diện có khi đã đủ.
Viêm Tẫn cùng Viêm Đế liên thủ có thể tạm thời khóa lại Hồn Thiên Đế nhưng Viêm Tộc cường giả cùng Hồn Tộc cường giả vốn không cùng một đẳng cấp, Viêm Tẫn đi rồi thì Hồn Điện Thứ Ma Thánh mặc sức hoành hành, Hồn Điện Tứ Ma Thánh của Hồn Tộc căn bản không gặp đối thủ.
Hồn Tộc Tứ Ma Thánh có một người tách ra hộ pháp cho Hư Vô Thôn Viêm nơi phương xa chỉ để lại ba người Hồn Kính, Hồn Sát cùng Hồn Diễm ba người, bằng vào thực lực thất tinh đấu thánh đỉnh phong của mỗi người chỉ sợ có thể giết cho Viêm Tộc không còn mảnh giáp.
Đúng lúc này từ nơi phương xa tổ điện của Viêm Tộc xuất hiện hai luồng hỏa diễm kinh thiên, đấu khí bức người mạnh mẽ chặn đứng thế công của Tam Ma, nếu hai người này không hiên thân chỉ sợ không đến 10 phút đồng hồ Tam Ma có thể đồ sát sạch những cường giả dưới tam tinh đấu thánh của Viêm Tộc.
Nhìn thấy hai người hiện thân trước mặt Hồn Kính, Hồn Diễm cùng Hồn Sát đều dừng lại sau đó Hồn Kính bật cười.
“Khặc khặc, ta biết ngay là hai bộ xương già các ngươi còn chưa có chết mà, Viêm Tộc Nhị Lão”.
Hồn Kính nói xong đến lượt Hồn Sát mạnh mẽ rút đao, đao khí chưa hiện hết nhưng đã có sát khí kinh khủng như trời như biển phóng ra, sát khi biến thành thực chất chém đôi thiên địa khiến Viêm Tộc Nhị Lão biến sắc phải lập tức tách ra.
Một chiêu đao này của Hồn Sát nhìn như hời hợt nhưng không ngờ đã ẩn ẩn có khí thế của bát tinh đấu thánh cường giả chứ không còn bị gói gọn trong cực hạn của thất tinh đấu thánh nữa, nói cách khác chỉ một chiêu này cũng đủ để nói Hồn Sát không ngờ có thể tịnh tiến lên thêm một bước, một bước cho dù rất ngắn ngủi nhưng tuyệt đối đủ giúp Hồn Sát đứng đầu toàn bộ Hồn Tộc Tứ Ma Thánh.
Nhìn thấy Hồn Sát ra tay bản thân Hồn Diễm cùng Hồn Kính đều bị kinh động, cả hai không thể nào ngờ được Hồn Sát vậy mà lại bước ra thêm được một bước, thậm chí Hồn Thiên Đế đang chiến đấu cùng Viêm Tẫn cùng Viêm Đế cũng phải phân ra một tia tâm thần quan sát thuộc hạ của mình, cho dù Hồn Thiên Đế mắt cao hơn đầu nhưng cũng phải gật đầu với một chiêu vừa rồi.
Hồn Sát ánh mắt tỏa ra hai luồng hung khí, mũi đao chỉ thẳng vào một trong hai Viêm Tộc Nhị Lão.
“100 chiêu lấy mạng một tên”.
Giọng nói làm người khác không rét mà run, sát khí làm người ta sợ đến lạnh cả sống lưng.
Viêm Tộc Nhị Lão cũng giống như Hồn Tộc Tứ Ma Thánh đều là cường giả thất tinh đấu thánh đỉnh phong, bình thường cả hai người đều bảo vệ tổ điện nhưng lúc này đang ở thời khắc sinh tử tồn vong của Viêm Tộc không thể không ra trợ chiến, hai người vốn tưởng bằng thực lực của hai người cộng thêm số lượng cường giả đấu thánh cực nhiều của Viêm Tộc chưa tính đến địa lợi của Viêm Giới thì có thể ngăn cản được bước chân Hồn Tộc sau đó chuyển tin tức ra ngoài cứu viện nhưng khi nhìn thấy Hồn Sát lúc này thì cả hai đều biết mình nhầm rồi.
Viêm Tộc Nhị Lão là hai lão nhân một người mặc trang phục màu đỏ như lửa còn một người lại mặc một bộ áo xám như tro tàn, lão nhân trong sắc đỏ được gọi là Viêm Long còn lão nhân trong bộ đồ màu xám là Viêm Hổ, Long Hổ hai người lúc trước đã không biết gặp qua Hồn Điện Tứ Ma Thánh bao nhiêu lần thậm chí giao thủ cũng không ít, tính về tất cả mọi điểm thì bọn họ đều là nhân kiệt một thời đại có điều khi đã đạt đến một độ tuổi nhất định thì quá khó để tiếp tục tịnh tiến, quá khó để tiếp tục bước lên một bước, Hồn Sát đến cái tuổi này mà còn có thể làm được thử hỏi sao không khiến người khác bất ngờ, sao không khiến người khác kinh hãi.
Hồn Sát mạnh lên có một phần rất lớn nhờ Vô Song, trong chính lần Vô Song thân chinh tiến vào Hồn Tộc kia như đã mở ra cho Hồn Sát một con đường mới, mở ra cho hắn một cánh cửa mới để tiến về phía trước, Hồn Sát vốn là đao giả, đao giả vốn chú trọng nhất là khí phách, Hồn Sát trước đây chỉ có khí nhưng không có phách, chỉ có khi gặp được Vô Song mới hiểu thế nào là phách, đao bá đạo không phải ở chỗ dọa sợ người khác, đao giả mạnh chính là uy.
Hồn Sát có thể ngộ ra một bước này đủ để chứng minh thiên phú của kẻ này mạnh hơn những người còn lại trong Hồn Tộc Tứ Ma Thánh nhiều.
Hồn Sát đã chọn một đối thủ đương nhiên Hồn Kính cùng Hồn Diễm không thể ngồi nhìn, hai người nhìn nhau sau đó không cần nói, Hồn Kính cách không một chưởng đánh về phía Viêm Long, thấy Hồn Kính rat ay bản thân Hồn Sát lập tức xoay ngược cổ tay, đao khí bá đạo tuyệt luân chém thẳng về phía Viêm Hổ.
Viêm Tộc Nhị Lão bị tách ra đương nhiên trong Viêm Tộc không còn ai đủ tư cách ngăn cản Hồn Diễm lao vào trong trận, bản thân Hồn Diễm như một mũi ma thương nhọn hoắt mang theo vô tận sát thương đâm thẳng vào phòng tuyến phòng ngự của Viêm Tộc, theo sau hắn là một mảng bóng tối, là đạo quân Hồn Tộc không có điểm dừng.
Viêm Tộc cho dù đang có lợi thế địa hình nhưng địa hình cũng không bao giờ giúp cho ngũ tinh đấu thánh đánh thẳng một thất tinh đấu thánh đỉnh phong chưa kể so về số lượng cường giả cao tầng bản thân Hồn Tộc còn mạnh hơn cả Viêm Tộc, lấy Hồn Diễm làm đâu đạo quân Hồn Tộc thế không thể cản, chiến trường vừa mới bắt đầu vậy mà Hồn Tộc đã có thể đánh lùi Viêm Tộc về phía sau.
Đương nhiên Viêm Tộc cũng không hề yếu, bọn họ đang chiến đấu vì quê hương, vì thế giới nơi mình sinh sống, sau lưng những người này là vô số thân thích, vô số anh em bằng hữu. Không có động lực nào mạnh mẽ hơn là chiến đấu vì quê hương.
Kẻ mạnh đương nhiên luôn luôn có quyền hưởng thụ mọi ưu đãi trong tu luyện nhưng kẻ mạnh cũng phải là kẻ chết đầu tiên khi quê hương bị tấn công, khi quê hương bị đe dọa. Có thể những người ở đây không cách nào bảo vệ Viêm Tộc nhưng bọn họ có chết cũng phải chết trước khi Viêm Tộc bị hủy, đây là đạo cường giả.
Viêm Tộc phản kháng mạnh mẽ hơn hẳn thực lực của Hồn Tộc, cho dù không có thất tinh đấu thánh dẫn đầu vẫn có thể ngăn cản bước tiến của Hồn Tộc, hơn năm vị ngũ tinh đấu thánh Viêm Tộc liên thủ ngăn chặn Hồn Diễm chém giết, đương nhiên việc phái ra đến năm vị ngũ tinh đấu thánh ngăn cản Hồn Diễm dẫn đến đấu thánh lực lượng của Viêm Tộc lần này lại càng yếu hơn Hồn Tộc.
Những lúc thực lực chênh lệch quá nhiều thì huyết tính của người Viêm Tộc mới bộc lộ ra, mười đấu tôn đỉnh phong cường giả chưa chắc đã là đối thủ của một đấu thánh nhất tinh nhưng chỉ cần năm đấu tôn đỉnh phong chịu tự bạo thì tuyệt đối có thể bức lui một đấu thánh lùi lại.
Trên chiến trường thỉnh thoảng có rất nhiều âm thanh tự bạo vang lên, những đóa huyết hoa tung bay trên bầu trời, những đóa huyết hoa thật đẹp mà cũng thật bi.
Cuộc chiến này vốn không có đúng sai, người tham chiến vốn không sai, sai chỉ là do thời đại.
Viêm Tộc không sai mà Hồn Tộc cũng không sai, Viêm Tộc chiến vì quê hương thì Hồn Tộc đánh vì lý tưởng, chiến trường vốn không chia thiện ác.
Lục Hợp Bát Hoang Thiên Viêm Đế Trận là trận pháp phòng ngự mạnh nhất của Viêm Tộc dùng để khóa chặt Hồn Thiên Đế nhưng cũng không có nghĩa là Viêm Tộc không còn trận pháp thủ hộ, toàn bộ Viêm Thành hiện nay biến thành một bãi chiến trường thậm, đâu đâu cũng xảy ra đại chiến, đâu đâu cũng thấy máu, đâu đâu cũng thấy bi.
Ở trung tâm Viêm Thành chính là Thiên Hỏa Thành, bản thân Thiên Hỏa Thành lúc này chính là phòng tuyến cuối cùng của Viêm Thành có điều nơi đây cũng không có cường giả tọa trấn, toàn bộ những người đang ở trong Thiên Hỏa Thành đều là thiên tài mạnh nhất của Viêm Tộc có điều cái danh thiên tài lúc này có đáng là gì?, cái danh thiên tài mà rất nhiều người trong bọn họ tự hào nay khác gì rác rưởi.
Mở to cái đôi mắt hồn nhiên chưa hiểu sự đời ra mà nhìn, mở to đôi mắt bất lực kia ra mà nhìn máu đổ xuống, nhìn vô số cường giả thế hệ trước gục xuống, thiên tài trong cuộc chiến này chính là gánh nặng, bọn họ mềm yếu và vô lực, thiên tài để làm gì?, mắt cao hơn đầu để làm gì?, ức hiếp kẻ yếu để làm gì? cuối cùng khi mà thế hệ đi trước ngã xuống bọn họ cũng chỉ như những chú cừu non bị làm thịt.
Thiên Hỏa Thành có rào cản phòng ngự rất mạnh, chỉ sợ không phải cửu tinh đấu thánh không thể đánh sập nhưng không một cường giả nào của Viêm Tộc chịu ở lại Thiên Hỏa Thành, bọn họ biết sau lưng mình là tương lai Viêm Tộc, bọn họ thà chết để thủ hộ tương lai còn hơn là nhìn cuộc chiến bằng thứ ánh mắt bất lực kia, thiên tài không phải là danh hiệu, thiên tài là một gánh nặng cần phải vượt qua, đây là ý nghĩa thực của hai chữ thiên tài.
Ở trong Thiên Hỏa Thành kia rất nhiều thanh thiếu niên run rẩy, rất nhiều người cắn chặt môi đến bật máu, bàn tay nắm lại đầy sợ hãi mà bất lực có điều bọn họ chỉ có thể dương mắt mà nhìn, dương mắt nhìn máu đổ xuống.
Máu làm con người như say, máu làm trời đất như say, máu làm mọi thứ như điên cuồng….
Không đau không sợ, không suy không nghĩ ở đây chỉ có chiến đấu, nếu đánh không lại thì nhiều người cùng đánh, nếu nhiều người đánh không lại thì tự bạo, một người tự bạo không đủ thì năm người, mười người.
……….
Viêm Tộc chiến để thủ hộ thì Hồn Tộc chiến vì danh dự, vì mục tiêu ngàn đời.
Trong thiên hạ này không có tộc nào phải đánh đổi nhiều như Hồn Tộc, Hồn Tộc đại diện cho bóng tối, Hồn Tộc ngàn đời nay bị thế nhân ghét bỏ, bọn họ sống là sống trong bóng tối, sống trong cái nhìn ghẻ lạnh và kinh sợ của chư tộc, chính vì vậy Hồn Tộc chưa bao giờ được phép yếu đi, bọn họ chỉ biết mình phải mạnh lên, phải mạnh lên mà sống, phải đạp lên ánh mắt của người đời mà sống, đây là Hồn Tộc.
Bị kẻ khác khinh thường thì sao? chỉ cần ta mạnh mẽ là được.
Bị kẻ khác ruồng bỏ thì sao? chỉ cần ta mạnh mẽ là được.
Bị kẻ khác coi là kẻ thù thì sao? chỉ cần ta mạnh mẽ là được.
Bị làm kẻ thù của thiên hạ thì sao?, chỉ cần ta càng mạnh mẽ là được.
Hồn Tộc không được hưởng thụ cái thứ ánh sáng hào quang của Viêm Tộc của Cổ Tộc nhưng bóng tối có con đường của bóng tối, người đời chỉ nhìn vào một ngọn nến lung linh mà không biết nó bé nhỏ thế nào trong màn đêm xung quanh, ánh sáng đi đường ánh sáng con đường trải đầy gió và hoa còn bóng tối có đường của bóng tối, con đường chỉ có máu và xương.
Hồn Tộc không được phép thất bại, Hồn Tộc cũng chưa bao giờ thất bại, từ bao đời nay bọn họ vẫn luôn mạnh mẽ, luôn ương ngạnh mà sống bởi chỉ cần Hồn Tộc yếu đuối họ nhất định sẽ bị diệt, Hồn Tộc có thể nhẫn nhục, Hồn Tộc có thể ẩn mình nhưng Hồn Tộc mãi mãi không được yếu đuối.
Những con người của Viêm Tộc kia chiến vì những thứ đằng sau thì Hồn Tộc chẳng nhẽ không?.
Bọn họ cũng có nhữn thứ cần bảo vệ, có thể vô tình với tất cả nhưng không thể vô tình với chính tộc nhân của mình, người Viêm Tộc chết mở ra một con đường sống cho tộc nhân còn người Hồn Tộc chết có thể mở ra một tương lai huy hoàng, bọn họ cũng có những thứ đẹp nhất ở phía sau.
Thời đại này là thế, người không sai cái sai là do thời thế.
…………
Trên không trung Hỏa Trĩ hai mắt như muốn nứt ra, nàng cắn nát cặp môi thơm, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, về phần Vô Song hắn chỉ lặng im, hắn lặng im nhìn tất cả.
Hắn không thể làm gì, hắn không phải là thánh nhân sinh ra để cứu khổ cứu nạn, nếu nhận xét thì hắn càng giống ma đầu hơn, hắn lại càng không phải người tốt lành gì để phổ độ chúng sinh cứu khổ cứu nạn, hắn vốn là một phần của bóng tối, hắn chỉ đứng ở đây quan sát, hắn chỉ đứng ở đây cảm nhận dòng chảy của thời đại.
Hỏa Trĩ ở bên cạnh Vô Song, nàng không thể nói bởi Vô Song vốn không cho nàng nói, dưới áp lực của hắn nàng vốn không thể mở miệng nhưng lúc này trên ngực Hỏa Trĩ xuất hiện một lỗ máu sau đó càng ngày càng nhiều lỗ máu xuất hiện, thân thể trắng ngần như bạch ngọc của nàng như muốn nổ tung dưới cái áp lực của kẻ đứng bên cạnh nhưng nàng không đau, đau là tâm đau.
Tự nổ tan thân thể, tự bỏ nhục thân chỉ cầu giữ lại linh hồn, giữ lại linh hồn không cầu được sống chỉ cầu Vô Song ra tay.
Ngay khi thân thể của Hỏa Trĩ sắp nổ tung thì đột nhiên một bàn tay nhu hòa chạm vào lưng nàng, một bàn tay ngăn cản hành động của nàng, lúc này áp lực xung quanh của Hỏa Trĩ lập tức tan thành mây khói.
Không suy nghĩ Hỏa Trĩ liền quỳ xuống dưới chân Vô Song, đây là lần đầu tiên nàng van xin một người, lần đầu tiên trong đời nàng.
“Tiểu nữ Hỏa Trĩ nguyện bán linh hồn cho tiền bối, sau này Viêm Tộc không còn Hỏa Trĩ chỉ cầu tiền bối cứu Viêm Tộc một lần”.
Hỏa Trĩ hiện nay không còn quan tâm Vô Song là ai, Tịnh Liên Yêu Thánh cũng được mà Tịnh Liên Yêu Đế cũng thế, nàng không quan tâm mục đích Vô Song đến đây lại càng không nghĩ đến tương lai mình phải đối mặt với cái gì, nàng chỉ cần Vô Song chịu rat ay, chịu cứu Viêm Tộc một lần.
Hỏa Trĩ biết Viêm Tộc lần này xong rồi.
Viêm Đế cùng Viêm Tẫn quả thực có thể ngăn cản Hồn Thiên Đế nhưng cản được bao lâu?, Viêm Đế là năng lượng thể liệu có thể tồn tại bao lâu?.
Viêm Hổ quả thực có thể ngăn cản Hồn Sát nhưng liệu có thể cản nổi bao lâu?.
Tự Bạo có thể đánh đuổi địch nhân nhưng liệu tự bạo được bao lâu?.
Trận pháp có thể ngăn địch nhưng ngăn được bao lâu?.
………..
Chiến trường hiện nay chỉ còn toàn là sát khí, sát khí che mờ hai mắt con người, sát khí che phủ tâm trí con người, ở nơi đây chỉ còn sống và chết, trong cái máy xay thịt khổng lồ này, trong cái địa ngục trần gian này đột nhiên không biết từ bao giờ lại đột nhiên yên tĩnh trở lại, không biết tại sao toàn bộ cường giả đáu tôn của Viêm Tộc cùng Hồn Tộc lại dừng tay.
Đấu Tôn là lực lượng chiến đấu chủ đạo của hai bên, khi số lượng đấu tôn này dừng tay làm không khí trên chiến trường quỷ dị vô cùng, trước cái không khí quỷ dị này cho dù là đấu thánh đang đại chiến say máu cũng phải ngừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh.
Đấu thánh đình chiến cũng làm Hồn Thiên Đế nghi hoặc, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bốn phương, ánh mắt lơ đãng nhìn toàn bộ cuộc chiến.
Viêm Tẫn thổ huyết mà lui, khuôn mặt trắng bệch nhưng cũng không đánh tiếp, ông ta cũng nghi hoặc không thôi, tại sao chiến trường lại dừng lại?, tại sao cơn say máu điên cuồng kia lại biến mất.
Toàn bộ mọi người ở đây không hiểu, chỉ có duy nhất Viêm Đế xoay thanh hỏa long đao chỉ về một hướng trên hư không, Viêm Đế hắn không có ánh mắt, Viêm Đế hắn cũng không có cảm xúc, ngay cả trước tồn vong của VIêm Tộc hắn cũng không nói câu nào, ngay cả bị Hồn Thiên Đế khinh thường hắn cũng không nói câu nào vậy mà lúc này lại mở miệng, một câu nói làm toàn bộ nghi hoặc của những người xung quanh biến thành mây khói.
“Thủ đoạn thực đáng sợ, cho dù bản đế khi còn sống cũng tự thẹn không bằng”.
Một câu nói này đủ làm toàn bộ Viêm Thành thất kinh, có thể làm đấu đế cường giả cúi đầu nhận thua rốt cuộc phải là nhân vật bực nào?, Đấu Đế có cái ngạo của Đấu Đế, Viêm Đế tuyệt đối không vì dọa sợ Hồn Thiên Đế mag tâng bốc kẻ khác, tuyệt đối không.
Theo mũi Hỏa Long Đao chỉ bỗng nhiên tồn tại hai thân ảnh hiện ra bên ngoài không gian, một người là Viêm Phương, một người là Hỏa Trĩ.
Viêm Phương lúc này tóc trắng nhẹ bay, đôi môi có chút xanh xao nứt nẻ thân hình gầy yếu cho người khác cảm giác hắn như đang run rẩy trước toàn bộ chiến trường rộng lớn nhưng chính cái thân hình đó lại là trung tâm của toàn bộ chiến cuộc hiện nay.
Trong con mắt của hàng vạn người Viêm Phương nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười của hắn như làn gió quét sạch toàn bộ sát khí nơi đây.
“Tiền bối quá khen, chỉ là vừa ngộ ra mà thôi”.
Một trận chiến này đã giúp ích cho Vô Song rất nhiều, hắn cuối cùng cũng đột phá cảnh giới của Sát Đế Bí Thuật, Uy của hắn lại mạnh lên một phần, tất nhiên Sát Đế Bí Thuật ở Đáu Khí Đại Lục không dùng được nhưng Uy thì có.
Không một ai tin, người của Hồn Tộc thì không sao nhưng Viêm Tộc thì khác, rất nhiều người ở đây nhận ra Viêm Phương đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi thậm chí bên dưới Thiên Hỏa Thành còn có cả Viêm Ngọc cùng Viêm Giác, cả hai đang không thể nào hình dung được tại sao Viêm Phương lại đứng ở đó, đạp thiên mà đi, hắn đứng ở đó tự tin cùng cao ngạo, hắn đứng ở đó cho dù không động cũng là trung tâm của toàn bộ chiến cuộc này, Viêm Phương từ khi nào có thể mạnh mẽ như vậy?.
…………….
Lấy sức một người ngăn cản cả trận chiến lúc trước Vô Song làm không được, chỉ ít giây trước đây hắn cũng làm không được nhưng bây giờ hắn làm được rồi, Sát Đế Bí Thuật cho phép Vô Song hút toàn bộ sát khí của thiên địa xung quanh, muốn giết người đương nhiên cần phải có sát tâm, có sát tâm thì phải có sát khí, nếu đang chém giết mà sát khí toàn bộ bị lấy đi cũng không khác đang tắm thì hết nước là bao.
Tất nhiên Vô Song hắn không mạnh đến mức hút sạch sát khí của toàn bộ đáu thánh cường giả có điều chiến trường này có thể coi là một hiệu ứng Domino, bất cứ một đấu thánh nào đều phải vừa chiến đấu vừa phải quan sát xung quanh bởi chỉ cần mất tập trung thì tuyệt đối hậu quả khôn lường, khi đấu thánh đang chiến đấu đột nhiên thấy toàn bộ đấu tôn đình chiến thì sẽ có hành động gì?, đương nhiên cũng là dừng tay mà quan sát xung quanh.
Một đấu thánh dừng tay thì sẽ có kẻ thứ hai thứ ba để rồi toàn bộ đấu thánh dừng tay.
Binh lính dừng tay trái lệnh không chiến đương nhiên tướng lĩnh bị giật mình, Hồn Thiên Đế cùng hai người Viêm Hỏa – Viêm Tẫn cũng dừng tay nghi hoặc nhìn xung quanh.
Uy của Vô Song đã mạnh lên một bậc, mạnh đến mức nếu hắn đứng im toàn bộ che giấu đến cả Hồn Thiên Đế cũng rất khó nhìn ra có điều Viêm Đế thì khác, chỉ xét về ánh mắt thì Viêm Đế mạnh hơn Hồn Thiên Đế một bậc,ánh mắt của một đấu đế cho dù chết đi vẫn cứ độc như vậy.
………….
Hồn Thiên Đế lặng im lau đi một vết máu trên miệng, ánh mắt hắn híp lại nhìn về phía Vô Song, giọng nói mang theo ba phần đề phòng, hắn quả thực không nhận ra nổi Viêm Phương là ai.
“các hạ rốt cuộc là thần thánh phương nào?, nếu không phải là người Viêm Tộc xin đừng xen vào cuộc chiến này, đây là việc của riêng Viễn Cổ Bát Tộc chúng ta”.
Viêm Tẫn thì khác, ánh mắt ông ta nhìn tháy Hỏa Trĩ đứng nép sau lưng Viêm Phương hơn nữa Viêm Tẫn cũng nhận ra Viêm Phương, tất nhiên Viêm Tẫn không ngu đến mức nghĩ kẻ trước mặt là Viêm Phương hoặc Viêm Phương vốn không đơn giản chỉ là Viêm Phương mà ông vẫn biết.
Hai tay Viêm Tẫn chắp ở phía trước thậm chí giọng nói có chút cung kính, một người làm tổ tiên phải gật đầu chịu thua cho dù thế nào cũng đáng để Viêm Tẫn cung kính “Viêm Phương tiểu hữu, cầu ngươi nể một phần huyết mạch Viêm Tộc mà ra tay giúp Viêm Tộc vượt qua kiếp nạn này”.
Hồn Thiên Đế nghe đến đây liền co rụt lại, ánh mắt hiện lên một tia bực tức, hắn nào biết rằng Viêm Tộc lại có một cái Viêm Phương hoành không xuất thế, kẻ này cứ như từ trong không khí biến ra vậy, hắn hoàn toàn không có chút thông tin nào, nếu biết trước Viêm Tộc có kỳ nhân bậc này Hồn Thiên Đế nhất quyết sẽ chọn Lôi Tộc để khai đao chứ không phải là Viêm Tộc.
………….
Từ khi hiện thân Vô Song hắn chưa từng một lần nhìn xuống Thiên Hỏa Thành, ở dưới kia có rất nhiều kẻ vài tiếng trước còn bàn tán muốn mạng hắn, còn dùng ánh mắt khinh bỉ hắn thậm chí còn có Viêm Ngọc cùng Viêm Tẫn trực tiếp va chạm cùng hắn, xa xa hơn nữa hắn có thể nhận ra Viêm Nguyên một vị tứ tinh đấu thánh toàn thân bao phủ bởi máu chỉ là Vô Song không quan tâm, hắn vốn không cùng một vị trí với những kẻ thiên tài kia, đối thủ của hắn sớm đã là Hồn Thiên Đế, sớm đã là những cường giả đứng đầu đại lục chứ không phải những kẻ trẻ tuổi dưới kia, không phải những tứ tinh đấu thánh yếu ớt kia.
Vô Song không nói một tay đẩy Hỏa Trĩ ra phía sau, hắn bước lên một bước nhìn Hồn Thiên Đế, ánh mắt không hiểu tại sao biến thành màu đen, ánh mắt không có con ngươi, ánh mắt tối đen như vực sâu vạn trượng.
“Viêm Tẫn, ta vốn không có chút huyết mạch nào của Viêm Tộc nhưng năm đó lão nhân kia với ta có ân tình chỉ là nể ân tình đó bản thân ta chưa từng một lần dụng tới Viêm Tộc đây đã là cực hạn. Muốn ta ra tay cứu Viêm Tộc thì một ân tình đó chưa đủ”.
“Bát Hoang Phá Diệt Diễm, Cửu U Kim Tổ Hỏa, Hồng Liên Nghiệp Hỏa cùng Hỏa Sơn Thạch Diễm, ta cần bốn loại dị hỏa này. Đương nhiên ngươi có thể không đồng ý chỉ là con đường này là ngươi của ngươi chọn”.
Viêm Tẫn nghe đến đây toàn thân rung mạnh, ánh mắt không thể nào tin tưởng nhìn Vô Song thậm chí toàn bộ Viêm Tộc dưới kia đều không thể tin nhìn hắn, một lần mở miệng yêu cầu bốn loại dị hỏa của Viêm Tộc, công phu sư tử ngoạm này không thể nói là không cao.
Đang trong lúc Viêm Tẫn không biết làm sao thì Hỏa Trĩ tiến lên, nàng nghĩ thoáng hơn phụ thân mình rất nhiều, còn mạng là còn tất cả, tính mạng cũng không còn thì dị hỏa để làm gì?, tính mạng cũng không còn thì mạnh mẽ để làm gì? Tiêu Huyền năm xưa mạnh như vậy nhưng giờ thì sao?.
Khóe miệng Hỏa Trĩ chảy ra một tia máu, thân hình nàng run lên sau đó một đóa hoa hồng hiện lên trong tay nàng, nhiệt độ xung quanh lập tức nóng lên.
“Vì tồn vong Viêm Tộc tiểu nữ tiếc gì giao ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa”.
Thấy Hỏa Trĩ làm đầu ánh mắt của Viêm Tẫn liền cụp lại, đồng thời lúc này chẳng biết tại sao Viêm Đế cũng thu tay lại, Hỏa Long Đao trên người ông ta cũng hoàn toàn biến mất, Viêm Đế đôi mắt hỏa diễm liếc nhìn Viêm Tẫn.
“Khí độ như vậy cũng xứng làm hậu bối của bản đế?, không buông được thì sao có thể cầm được?, thảo nào hậu nhân của Hồn Đế có thể mạnh như vậy còn hậu nhân của ta mãi mãi không bước ra nổi một bước”.
Một câu nói như sét đánh ngang tai toàn bộ Viêm Tộc đặc biệt là Viêm Tẫn, Viêm Tẫn như nghĩ thông rất nhiều ông ta lập tức phun ra một ngụm máu, thực lực từ bát tinh đáu thánh đỉnh phong rơi thẳng xuống thất tinh đấu thánh sơ kỳ.
“Dị hỏa tiểu hữu cần Viêm Tộc xin chịu giao nộp”.
Một câu nói của Viêm Tẫn vừa dứt thì có hai đoàn dị hỏa bay thẳng về phía hắn, trong đó có một đoàn dị hỏa phi thường mạnh mẽ, đây chính là dị hỏa dung hợp của Viêm Tẫn, đây chính là loại hỏa diễm kết tinh của Hỏa Sơn Thạch Diễm cùng Bát Hoang Phá Diệt Diễm, chỉ bàn về thực lực còn mạnh hơn cả Kim Đế Phần Thiên Viêm của Cổ Tộc, chỉ sợ yếu hơn Tịnh Liên Yêu Hỏa một chút mà thôi.
Một hơi thu cả bốn loại dị hỏa trong trời đất mà mắt không nhíu một cái, Vô Song lúc này mới có thể coi là hoàn thành một nửa mục đích, ánh mắt hắn từ từ chuyển về phía Hồn Thiên Đế.
“Quyết một trận phân thắng bại đi, ta thua ta nguyện trả cho ngươi một thứ còn hơn Viêm Tộc còn nếu ta thắng phiền Hồn tộc trưởng lui binh, đương nhiên nếu Hồn tộc trưởng không muốn đánh cũng được chỉ là ta có 10 phần tự tin làm cường giả từ bán thánh đổ xuống không có tư cách tham chiến, Hồn tộc trưởng nếu tự tin có thể lấy một địch ba thì không ngại thử một lần”.
Hồn Thiên Đế nghe Vô Song nói khuôn mặt liền lạnh lùng liếc nhìn Vô Song nhưng thực sự ông ta cũng không biết làm gì, đánh bại Viêm Tẫn cùng Viêm Đế thì có thể nhưng thêm một cái Viêm Phương không biết từ đâu chui ra thì lại là việc khác, tất nhiên Hồn Thiên Đế chịu rút Hư Vô Thôn Viêm về chiến đấu lại là việc khác có điều rút Hư Vô Thôn Viêm lại thì lấy ai phong ấn không gian?, khi đó chẳng mấy chốc mà Cổ Nguyên kéo người đến, cuộc chiến khi đó Hồn Tộc lại càng thảm.
“Nếu ta thua ta rút quân vậy nếu ta thắng?, thứ gì có thể hơn cả Viêm Tộc?”.
Vô Song không hề nghĩ ngợi bắn thẳng Đà Xá Cổ Đế Ngọc vào tay Hồn Thiên Đế, khóe miệng hắn cong lên.
“Viên ngọc này là của Viêm Tộc, nếu ta không nhầm thì đây là mục đích của cuộc chiến đúng không?, Hồn tộc trưởng cứ coi đây là làm tin đi, nếu ta thua ta còn khuyến mại cho ngươi thêm thứ này”.
Nói xong một hỏa nhân hiện lên trên người Vô Song, sức nóng của nó đốt mảnh không gian xung quanh này thành hư vô, hỏa nhân này vừa hiện toàn bộ Viêm Thành đều biến sắc.
Hồn Thiên Đế không tin nổi vào mắt mình bật thốt lên “Tịnh Liên Yêu Hỏa?, Tịnh Liên Yêu Hỏa không phải đã bị Tịnh Liên Yêu Thánh phong ấn lại không biết bao nhiêu năm trước rồi sao?, ngươi rốt cuộc là ai?”.
Vô Song bước ra một bước, tóc trắng tung bay, chân đạp hỏa diễm đốt cháy hư không, hai mắt xoáy thẳng về phía Hồn Thiên Đế.
“Rất không may, tên bản tọa vừa vặn là Tịnh Liên Yêu Thánh”.
“Lão bất tử không ngờ vẫn chưa có chết?”. Nghe một câu nói của Vô Song cả Viêm Tẫn cùng Hồn Thiên Đế đều bật thốt lên.
Tịnh Liên Yêu Thánh quả thực được coi là cường giả thế hệ trước của Ngũ Đại Chí Tôn năm xưa thậm chí trước không phải ngày một ngày hai, khi Tịnh Liên Yêu Thánh chết rất lâu thì Tiêu Thần mới tiến vào không gian phong ấn của Tịnh Liên Yêu Hỏa sau đó liền bị giữ lại không thể thoát ra, chỉ cần một chi tiết này cũng đủ hiểu ngày xưa Tịnh Liên Yêu Thánh là nhân vật xa không thể chạm với Ngũ Đại Chí Tôn”.
“May mắn còn sống mà thôi, ta cũng thực sự muốn xem cường giả hàng đầu đại lục hiện nay có thể làm cho ta xuất ra mấy phần bản lĩnh”.
Vô Song thản nhiên đấp Hồn Thiên Đế, về phần Viêm Tẫn hắn còn không thèm nhìn thẳng.
Hồn Thiên Đế bật cười, tiếng cười rung cả hư không.
“Một cái Đường Hỏa đã đau dầu giờ thêm một Tịnh Liên Yêu Thánh, hôm nay được đánh cùng Viêm Đế một trận nhưng còn chưa tháy thoải mái nay lại có Tịnh Liên Yêu Thánh mua vui thì còn gì bẳng chỉ là nếu ngươi là Tịnh Liên Yêu Thánh thật hy vọng không làm ta thất vọng”.
Vô Song chắp hai tay sau lưng ung dung đáp.
“Tương tự, Hồn Đế năm xưa là một đại nhân vật ta cũng hy vọng con cháu của hắn không làm ta thất vọng”.
Đây có lẽ là trận chiến thật sự đầu tiên của Vô Song cùng Hồn Thiên Đế.
Bản thân Hồn Thiên Đế vừa trải qua đại chiến với Viêm Tẫn cùng Viêm Đế mười thành thực lực chỉ còn 7 thành, về phần Vô Song nếu không muốn lộ thân phận thì tuyệt đối không được lộ ra Phượng Hoàng Thân cùng linh hồn lực, tính ra cuộc chiến này phi thường công bằng.
(Chương này dài quá, 1h mới viết xong mọi người thông cảm).
/438
|