Lục lại quá khứ một lần, cái ngày Thiên đến gặp Đà Xá Cổ Đế, trong lần hiếm hoi Thiên đích thân tiến đến Đấu Phá Thương Khung thế giới hắn tổng cộng làm bốn việc, việc đầu tiên là thuyết phục Đà Xá Cổ Đế, việc thứ hai chính là xây dựng vô số bí địa, việc thứ ba bản thân hắn đi gặp Phượng Khinh huyền còn việc cuối cùng chính là cầu Họa Thần xuất thủ một lần.
Vô Song hắn vốn không nhận ra đúng hơn là chưa bao giờ nghĩ đến trong tòa lăng mộ khổng lồ của Phượng Khinh Huyền cùng tòa Thiên Mộ hiện nay nằm ở Cổ Tộc đều phi thường giống nhau, giống nhau bởi thời gian phép tắc thậm chí là cả tử khí chỉ là ngày đó Vô Song hắn quá yếu, quá yếu để nhận ra sự tồn tại của tử khí mà thôi.
Họa Thần xuất hiện nhanh mà đi cũng nhanh, hắn ta căn bản không quan tâm sự xuất hiện của mình sẽ ảnh hưởng gì đến Tiêu Huyền cùng Vô Song, trong mắt hắn chưa mảy may suy nghĩ một chút nào bởi Họa Thần cũng lười nghĩ ngợi, việc quan trọng nhất lúc này của hắn là quay lại tầng bốn của chính mình.
Nếu trong cuộc chiến tại Tiềm Long Tử Địa bản thân Vô Song có thể ra ngoài nhìn một chút chiến cuộc thì tuyệt đối có thể phát hiện khí chất của Phật Chủ cùng Họa Thần giống nhau đến đáng kinh ngạc, quả thực khuôn mặt của Họa Thần cùng Phật Chủ cũng 10 phần tương tự, bản thân Phật Chủ có thể coi là Họa Thần nhưng nếu nói Họa Thần là Phật Chủ thì lại càng không đúng.
Mối quan hệ của Họa Thần cùng Thiên có thể nói là vô cùng rắc rối và khó hiểu, có thể coi là tri kỷ nhưng lại tựa như kẻ thù.
Trong quá khứ Họa Thần cùng Thiên tổng cộng quyết đấu 4 lần toàn bộ đều là sinh tử chiến, ngoại trừ cuộc chiến cuối cùng Thiên có thể vượt qua Họa Thần ra thì ba trận chiến khác kết quả chỉ là hòa mà thôi, thế sự có đôi lúc thật buồn cười hai kẻ thù sinh tử nhưng thực sự lại là tri kỷ.
Trở lại không gian tầng bốn của mình, nơi này chỉ là một ngôi nhà tương đối khang trang và ấm áp, trên những bức tường là vô số bức họa do chính tay Họa Thần vẽ lên có điều đương nhiên tranh của Họa Thần tuyệt đối không tầm thường, thiên hạ này người có tư cách thưởng tranh của hắn vốn không nhiều, người có tư cách hiểu tranh của hắn thì lại càng hiếm.
Họa Thần trở về căn phòng mình ở suốt hơn ngàn năm qua, ở đó có một người mà Vô Song vô cùng quen thuộc đang đợi sẵn, kẻ mà mới ít lâu trước đây vừa hiện ra trước mặt hắn – Thiên.
Nếu không phải Thiên đích thân đến nơi này một chuyến thì Họa Thần cũng sẽ không chịu đi ra, đây là điều chắc chắn.
Họa Thần nhìn Thiên mà ánh mắt đẹp có chút không đành lòng, tấm lụa mỏng che mặt cũng được mở ra một khuôn mặt diễm lệ đến bức người, vẻ đẹp của hắn không bút nào tả hết, một vẻ đẹp căn bản không thuộc về thế giới này, vẻ đẹp của hắn tựa như ảo mọng, tựa như một nét thần bút làm bừng sáng cả thiên địa.
Thiên thản nhiên thưởng thức một ngụm trà sau đó ung dung mỉm cười.
“Nhìn khuôn mặt của ngươi cả đời nhìn cũng không đủ, quen biết bao nhiêu năm nay ta vẫn thấy tiếc tại sao ngươi không phải là nữ nhân”.
Họa Thần cứ như đã quá quen thuộc với lời nói trêu chọc của Thiên, hắn thản nhiên vén mái tóc mai của mình, một hành động nữ tính cùng mộng mị đến cực điểm, đôi môi hồng nhỏ nhắn mở ra, ánh mắt như câu hồn đoạt phách “Có cần ta cởi hết đồ ra cho ngươi kiểm tra không?”.
Thiên nào dám để hắn cởi hết đồ đương nhiên liên tục lắc đầu, dù sao việc đối phương là nam nhân chính là sự thực mà toàn bộ thiên hạ xác nhận, thân là tri kỷ của Họa Thần bản thân Thiên cũng phải đầy nuối tiếc mà gật đầu.
“Việc này thì không cần, đừng có cơi thật ra là được kẻo ta lại buồn nôn”.
Họa Thần thản nhiên ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người mà cũng đầy cao ngạo liếc nhìn Thiên, bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần cùng những ngón tay thon dài mảnh mai nhẹ cầm lấy một tách trà, đôi môi hồng nhẹ nhấp, hai hàng long mi khẽ nhíu lại, chỉ một hành động như ngưng đọng cả mảnh không gian này, thời gian như chết lặng, lòng người như đắm chìm trong sắc đẹp, nhẹ nhàng như gió, mảnh mai như lan, ôn như như nước, cao ngạo như tuyết, Họa Thần quả thực chính là trò cười đáng ghét nhất của tạo hóa.
“Ngươi quyết định rồi sao?”. Giọng nói của hắn nhẹ vang lên, trong giọng nói tưởng như lạnh lùng nhưng lại có vài phần quan tâm.
Thiên nghe vậy cũng không hề cợt nhả nữa mà gật đầu.
“Ừ ta quyết định đi, nhất định phải đi một lần, không đi không được”.
Họa Thần có chút im lặng nhìn bằng hữu của mình.
“Ta biết khuyên nhủ ngươi cũng không được nữa nhưng ta cũng không muốn mất một vị bằng hữu cuối cùng, vẫn câu nói đó làm gì cũng đừng nên cố chấp, sai không phải là do người, sai là do thời đại”.
“Ta biết chỉ là không làm không được, có những thứ quan trọng hơn tính mạng, có những việc biết là không thể quay đầu nhưng vẫn phải làm hơn nữa lần này ta đi chưa chắc đã không thể trở về, đây mới chỉ là cửu tử nhất sinh chứ chưa phải thập tử vô sinh. Bản thân ta tự gọi mình là Nghịch Thiên Tà Đế, bản thân ta biết mình ngông cuồng có chút tự cao tự đại nhưng ta cũng không phải là kẻ không biết suy nghĩ, cho dù nguy hiểm thế nào ta vẫn cứ để lại một con đường lùi, việc ta muốn làm ta vẫn chưa thể hoàn thành nên yên tâm ta không chết nổi đâu”.
Thiên thản nhiên duỗi lưng ra phía sau rồi đáp lời Họa Thần chỉ là hắn không dám nhìn vào mắt kẻ kia, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía trần nhà.
Không khí trong căn phòng có chút tĩnh lặng đến đáng sợ, Họa Thần không biết nói gì còn Thiên thì hắn căn bản không muốn nói gì.
Chẳng biết qua bao lâu Thiên đứng dậy, một tay nắm lấy chiếc mặt nạ của mình rồi từ từ tháo ra, lần này hắn nhìn thẳng vào hai mắt Họa Thần, ánh mắt trong như mặt nước hồ mùa thu, hai người cũng chẳng thể nào nhớ rõ từ bao giờ Thiên bắt đầu đeo mặt nạ, từ bao giờ hai người không dùng dung mạo thực sự gặp nhau.
“Lần này ta đi chắc chắn sẽ trở về, ván cờ này ta còn chưa có hạ xong con cờ cuối cùng, Nghịch Thiên là khậu hiệu nhưng ta chắc chắn làm được chỉ là không biết khi nào ta có thể trở về, ngày kẻ kia mở mắt ta không cách nào ở bên cạnh hắn chỉ có thể nhờ ngươi trợ giúp”.Nếu nói về chuyện xưa không ai trong thiên hạ này biết nhiều bằng Họa Thần, Họa Thần hắn biết rất nhiều chuyện xưa, hắn biết rất nhiều cố sự, cố sự với nhiều người vốn không đáng giá tiền nhưng với một số người đặc thù thì cố sự lại là vô giá, người hiểu Thiên nhất chỉ có Họa Thần, người duy nhất biết cố sự cùng lai lịch của Thiên cũng chỉ có Họa Thần.
Hắn lần này không nhìn Thiên nữa, bàn tay trắng ngần nhẹ nhàng đeo lại tấm khăn che mặt, đôi môi hồng nhỏ nhắn lặng lẽ mở ra “Đi sớm về sớm, thượng lộ bình an”.
Sau câu nói này Thiên biến mất, hắn đi gặp ai chỉ có mình Họa Thần biết, hắn muốn làm gì cũng chỉ có mình Họa Thần biết, người duy nhất đủ sức ngăn cản Thiên cũng chỉ có Họa Thần nhưng hắn không có làm, nam nhân có những việc không làm không được, điều Họa Thần có thể làm chỉ là lặng lẽ đặt một con cờ cuối cùng xuống mà thôi.
……………..
Họa Thần hiện thân cũng làm cả Tiêu Huyền cùng Vô Song không biết làm gì, nghĩ cũng đúng khi mà biết ở đây có một siêu cấp đại nhân vật thậm chí so sánh được với đấu đế cường giả trong truyền thuyết mà bản thân chỉ là hai cái cửu tinh đấu thánh quả thực có chút hụt hẫng.
Vô Song cùng Tiêu Huyền bốn mắt nhìn nhau trong mắt ngập tràn bất đắc dĩ, Tiêu Huyền thân là tiền bối sống cả ngàn năm lại phải gọi một kẻ khác là tiền bối đương nhiên không quen, về phần Vô Song khi mà có một nhân vật có thể đứng ngang hàng với Thiên xuất hiện hơn nữa lại còn tự xưng là bạn hắn thì có thể bình tĩnh cũng lạ.
Vô Song vốn muốn đến đây hỏi cách đoạt lấy quyền quản lý Thiên Mộ đồng thời cũng muốn đánh một trận cùng Tiêu Huyền để biết thực lực chính xác của nhân vật mạnh nhất thiên hạ này nhưng có lẽ tất cả mọi kế hoạch đều đang đổ song đổ bể.
Nhìn Tiêu Huyền bản thân Vô Song khẽ thở dài một hơi.
“Tiêu Huyền tiền bối, ta cũng không muốn vòng vo nữa, không biết tiền bối có thể trao lại Thiên Diệt Lôi Đồ cho vãn bối được không?”.
Khi Họa Thần xuất hiện thì căn bản thứ duy nhất còn làm Vô Song quan tâm chỉ là Thiên Diệt Lôi Đồ, bản thân Vô Song rất thiếu tất sát kỹ, Hủy Diệt Hỏa Liên có thể tính là một, Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn có thể tính là hai ngoài ra có lẽ cũng chỉ có Hoàng Tuyền Thiên Nộ mà thôi, đối với người bình thường có một trong ba tuyệt chiêu này liền đã cảm thấy đủ nhưng đối thủ của Vô Song hắn vốn không phải là bình thường, cực hạn của Vô Song cũng không phải là ở thế giới này, bằng vào những quân bài chưa lật hiện tại bản thân Vô Song chưa đủ để có thể xưng hùng.
Nghe thấy Vô Song nói vậy bản thân Tiêu Huyền liền nheo mắt lại nhưng Tiêu Huyền hiện nay cũng khó xử, đã là nhân vật đỉnh tiêm của thiên hạ thì chẳng kẻ nào hiền lạnh ngu dốt cả, ít nhất đã là tộc trưởng một tộc thì ai cũng phải có cái bá khí củ mình đặc biệt là đệ nhất đại tộc như Tiêu Tộc năm xưa chính vì vậy Tiêu Huyền cũng chẳng hiền lành gì.
Nếu là lúc trước nếu có kẻ nào một câu muốn cướp tuyệt học Thiên Diệt Lôi Đồ của hắn hắn không ngại một tát đập chết đối phương nhưng lúc này sau khi Họa Thần xuất hiện thì lại khác, bản thân Tiêu Huyền còn phải đứng ở đây đợi tộc nhân Tiêu Gia, hắn còn đang ở nhờ nhà của người khác chưa kể vị chủ nhân thần bí kia tự xưng là bạn Vô Song, Tiêu Huyền cũng không tiện từ chối.
Đây chính là lần thứ hai trong đời Tiêu Huyền bị ép theo ý người khác, lần đầu đương nhiên là với Cổ Nguyên, chính là sự việc hắn muốn quên đi ngàn năm trước.
Nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Huyền bản thân Vô Song cũng hiểu nhưng hắn thân là người xuyên việt đương nhiên có thể thuyết phục vị đại nhân vật này, Tiêu Huyền có lòng tự trọng của mình, Vô Song cần phải cho vị tuyệt thế nhân vật này một cái thang, một sự trao đổi công bằng.
“Ta biết tiền bối ở đây làm gì, sự việc ngàn năm trước ta toàn bộ biết kể cả việc của Cổ Nguyên cùng tiền bối”.
“Tiếp theo Tiêu Tộc hiện nay quả thực gần như đã bị diệt nhưng vẫn còn một hạt giống tốt, một siêu cấp thiên tài đủ vực dậy Tiêu Tộc, hắn hiện nay đang ở trong tay ta, bản thân ta biết Thiên Diệt Lôi Đồ là thứ tiền bối tuyệt đối không truyền ra ngoài nhưng nếu ta có thể mang vị truyền nhân của Tiêu Tộc kia tới đây, có thể giúp huyết mạch Tiêu Tộc một lần nữa nở rộ thì tiền bối nghĩ thế nào?”.
Tiêu Huyền nghe đến đây toàn thân run lên, ánh mắt nóng rực nhìn Vô Song.
“Ngươi nói thực?, ngươi có thể mang truyền nhân của Tiêu gia đến đấy?”.
Vô Song thản nhiên gật đầu “Phải hắn được gọi là Tiêu Viêm, so với tiền bối năm đó cũng không kém hơn bao nhiêu 15 tuổi đại đấu sư, 18 tuổi đấu hoàng, 21 tuổi đấu tông, 22 tuổi cũng chuẩn bị đột phá đấu tôn cường giả, không biết có phải là một hạt giống tốt không?”.
Tiêu Huyền nghe thế cũng không khỏi cảm khái.
“Thực sự không ngờ Tiêu Tộc đã tàn lại có được hào quang bậc này, có điều ta lấy gì tin tưởng ngươi?”.
Vô Song thản nhiên nhún vai.
“Ta có thể mang Tiêu Viêm đến Thiên Mộ, có thể giúp tiền bối hoàn thành tâm nguyện cuối cùng chỉ là cần tiền bối đáp ứng thêm vài việc”.
Vô Song bản thân cũng đã phải suy nghĩ rất kỹ mới có thể đi nước cờ này, trong mắt hắn phải làm cho mọi việc trở nên thiên ý vô phùng ít nhất phải để Tiêu Viêm tuyệt đối không nghi ngờ chút nào về Đường Hỏa cùng kế hoạch của Vô Song.
Kế Hoạch Tạo Đế.
Vô Song hắn vốn không nhận ra đúng hơn là chưa bao giờ nghĩ đến trong tòa lăng mộ khổng lồ của Phượng Khinh Huyền cùng tòa Thiên Mộ hiện nay nằm ở Cổ Tộc đều phi thường giống nhau, giống nhau bởi thời gian phép tắc thậm chí là cả tử khí chỉ là ngày đó Vô Song hắn quá yếu, quá yếu để nhận ra sự tồn tại của tử khí mà thôi.
Họa Thần xuất hiện nhanh mà đi cũng nhanh, hắn ta căn bản không quan tâm sự xuất hiện của mình sẽ ảnh hưởng gì đến Tiêu Huyền cùng Vô Song, trong mắt hắn chưa mảy may suy nghĩ một chút nào bởi Họa Thần cũng lười nghĩ ngợi, việc quan trọng nhất lúc này của hắn là quay lại tầng bốn của chính mình.
Nếu trong cuộc chiến tại Tiềm Long Tử Địa bản thân Vô Song có thể ra ngoài nhìn một chút chiến cuộc thì tuyệt đối có thể phát hiện khí chất của Phật Chủ cùng Họa Thần giống nhau đến đáng kinh ngạc, quả thực khuôn mặt của Họa Thần cùng Phật Chủ cũng 10 phần tương tự, bản thân Phật Chủ có thể coi là Họa Thần nhưng nếu nói Họa Thần là Phật Chủ thì lại càng không đúng.
Mối quan hệ của Họa Thần cùng Thiên có thể nói là vô cùng rắc rối và khó hiểu, có thể coi là tri kỷ nhưng lại tựa như kẻ thù.
Trong quá khứ Họa Thần cùng Thiên tổng cộng quyết đấu 4 lần toàn bộ đều là sinh tử chiến, ngoại trừ cuộc chiến cuối cùng Thiên có thể vượt qua Họa Thần ra thì ba trận chiến khác kết quả chỉ là hòa mà thôi, thế sự có đôi lúc thật buồn cười hai kẻ thù sinh tử nhưng thực sự lại là tri kỷ.
Trở lại không gian tầng bốn của mình, nơi này chỉ là một ngôi nhà tương đối khang trang và ấm áp, trên những bức tường là vô số bức họa do chính tay Họa Thần vẽ lên có điều đương nhiên tranh của Họa Thần tuyệt đối không tầm thường, thiên hạ này người có tư cách thưởng tranh của hắn vốn không nhiều, người có tư cách hiểu tranh của hắn thì lại càng hiếm.
Họa Thần trở về căn phòng mình ở suốt hơn ngàn năm qua, ở đó có một người mà Vô Song vô cùng quen thuộc đang đợi sẵn, kẻ mà mới ít lâu trước đây vừa hiện ra trước mặt hắn – Thiên.
Nếu không phải Thiên đích thân đến nơi này một chuyến thì Họa Thần cũng sẽ không chịu đi ra, đây là điều chắc chắn.
Họa Thần nhìn Thiên mà ánh mắt đẹp có chút không đành lòng, tấm lụa mỏng che mặt cũng được mở ra một khuôn mặt diễm lệ đến bức người, vẻ đẹp của hắn không bút nào tả hết, một vẻ đẹp căn bản không thuộc về thế giới này, vẻ đẹp của hắn tựa như ảo mọng, tựa như một nét thần bút làm bừng sáng cả thiên địa.
Thiên thản nhiên thưởng thức một ngụm trà sau đó ung dung mỉm cười.
“Nhìn khuôn mặt của ngươi cả đời nhìn cũng không đủ, quen biết bao nhiêu năm nay ta vẫn thấy tiếc tại sao ngươi không phải là nữ nhân”.
Họa Thần cứ như đã quá quen thuộc với lời nói trêu chọc của Thiên, hắn thản nhiên vén mái tóc mai của mình, một hành động nữ tính cùng mộng mị đến cực điểm, đôi môi hồng nhỏ nhắn mở ra, ánh mắt như câu hồn đoạt phách “Có cần ta cởi hết đồ ra cho ngươi kiểm tra không?”.
Thiên nào dám để hắn cởi hết đồ đương nhiên liên tục lắc đầu, dù sao việc đối phương là nam nhân chính là sự thực mà toàn bộ thiên hạ xác nhận, thân là tri kỷ của Họa Thần bản thân Thiên cũng phải đầy nuối tiếc mà gật đầu.
“Việc này thì không cần, đừng có cơi thật ra là được kẻo ta lại buồn nôn”.
Họa Thần thản nhiên ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người mà cũng đầy cao ngạo liếc nhìn Thiên, bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần cùng những ngón tay thon dài mảnh mai nhẹ cầm lấy một tách trà, đôi môi hồng nhẹ nhấp, hai hàng long mi khẽ nhíu lại, chỉ một hành động như ngưng đọng cả mảnh không gian này, thời gian như chết lặng, lòng người như đắm chìm trong sắc đẹp, nhẹ nhàng như gió, mảnh mai như lan, ôn như như nước, cao ngạo như tuyết, Họa Thần quả thực chính là trò cười đáng ghét nhất của tạo hóa.
“Ngươi quyết định rồi sao?”. Giọng nói của hắn nhẹ vang lên, trong giọng nói tưởng như lạnh lùng nhưng lại có vài phần quan tâm.
Thiên nghe vậy cũng không hề cợt nhả nữa mà gật đầu.
“Ừ ta quyết định đi, nhất định phải đi một lần, không đi không được”.
Họa Thần có chút im lặng nhìn bằng hữu của mình.
“Ta biết khuyên nhủ ngươi cũng không được nữa nhưng ta cũng không muốn mất một vị bằng hữu cuối cùng, vẫn câu nói đó làm gì cũng đừng nên cố chấp, sai không phải là do người, sai là do thời đại”.
“Ta biết chỉ là không làm không được, có những thứ quan trọng hơn tính mạng, có những việc biết là không thể quay đầu nhưng vẫn phải làm hơn nữa lần này ta đi chưa chắc đã không thể trở về, đây mới chỉ là cửu tử nhất sinh chứ chưa phải thập tử vô sinh. Bản thân ta tự gọi mình là Nghịch Thiên Tà Đế, bản thân ta biết mình ngông cuồng có chút tự cao tự đại nhưng ta cũng không phải là kẻ không biết suy nghĩ, cho dù nguy hiểm thế nào ta vẫn cứ để lại một con đường lùi, việc ta muốn làm ta vẫn chưa thể hoàn thành nên yên tâm ta không chết nổi đâu”.
Thiên thản nhiên duỗi lưng ra phía sau rồi đáp lời Họa Thần chỉ là hắn không dám nhìn vào mắt kẻ kia, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía trần nhà.
Không khí trong căn phòng có chút tĩnh lặng đến đáng sợ, Họa Thần không biết nói gì còn Thiên thì hắn căn bản không muốn nói gì.
Chẳng biết qua bao lâu Thiên đứng dậy, một tay nắm lấy chiếc mặt nạ của mình rồi từ từ tháo ra, lần này hắn nhìn thẳng vào hai mắt Họa Thần, ánh mắt trong như mặt nước hồ mùa thu, hai người cũng chẳng thể nào nhớ rõ từ bao giờ Thiên bắt đầu đeo mặt nạ, từ bao giờ hai người không dùng dung mạo thực sự gặp nhau.
“Lần này ta đi chắc chắn sẽ trở về, ván cờ này ta còn chưa có hạ xong con cờ cuối cùng, Nghịch Thiên là khậu hiệu nhưng ta chắc chắn làm được chỉ là không biết khi nào ta có thể trở về, ngày kẻ kia mở mắt ta không cách nào ở bên cạnh hắn chỉ có thể nhờ ngươi trợ giúp”.Nếu nói về chuyện xưa không ai trong thiên hạ này biết nhiều bằng Họa Thần, Họa Thần hắn biết rất nhiều chuyện xưa, hắn biết rất nhiều cố sự, cố sự với nhiều người vốn không đáng giá tiền nhưng với một số người đặc thù thì cố sự lại là vô giá, người hiểu Thiên nhất chỉ có Họa Thần, người duy nhất biết cố sự cùng lai lịch của Thiên cũng chỉ có Họa Thần.
Hắn lần này không nhìn Thiên nữa, bàn tay trắng ngần nhẹ nhàng đeo lại tấm khăn che mặt, đôi môi hồng nhỏ nhắn lặng lẽ mở ra “Đi sớm về sớm, thượng lộ bình an”.
Sau câu nói này Thiên biến mất, hắn đi gặp ai chỉ có mình Họa Thần biết, hắn muốn làm gì cũng chỉ có mình Họa Thần biết, người duy nhất đủ sức ngăn cản Thiên cũng chỉ có Họa Thần nhưng hắn không có làm, nam nhân có những việc không làm không được, điều Họa Thần có thể làm chỉ là lặng lẽ đặt một con cờ cuối cùng xuống mà thôi.
……………..
Họa Thần hiện thân cũng làm cả Tiêu Huyền cùng Vô Song không biết làm gì, nghĩ cũng đúng khi mà biết ở đây có một siêu cấp đại nhân vật thậm chí so sánh được với đấu đế cường giả trong truyền thuyết mà bản thân chỉ là hai cái cửu tinh đấu thánh quả thực có chút hụt hẫng.
Vô Song cùng Tiêu Huyền bốn mắt nhìn nhau trong mắt ngập tràn bất đắc dĩ, Tiêu Huyền thân là tiền bối sống cả ngàn năm lại phải gọi một kẻ khác là tiền bối đương nhiên không quen, về phần Vô Song khi mà có một nhân vật có thể đứng ngang hàng với Thiên xuất hiện hơn nữa lại còn tự xưng là bạn hắn thì có thể bình tĩnh cũng lạ.
Vô Song vốn muốn đến đây hỏi cách đoạt lấy quyền quản lý Thiên Mộ đồng thời cũng muốn đánh một trận cùng Tiêu Huyền để biết thực lực chính xác của nhân vật mạnh nhất thiên hạ này nhưng có lẽ tất cả mọi kế hoạch đều đang đổ song đổ bể.
Nhìn Tiêu Huyền bản thân Vô Song khẽ thở dài một hơi.
“Tiêu Huyền tiền bối, ta cũng không muốn vòng vo nữa, không biết tiền bối có thể trao lại Thiên Diệt Lôi Đồ cho vãn bối được không?”.
Khi Họa Thần xuất hiện thì căn bản thứ duy nhất còn làm Vô Song quan tâm chỉ là Thiên Diệt Lôi Đồ, bản thân Vô Song rất thiếu tất sát kỹ, Hủy Diệt Hỏa Liên có thể tính là một, Phượng Hoàng Phá Thiên Tiễn có thể tính là hai ngoài ra có lẽ cũng chỉ có Hoàng Tuyền Thiên Nộ mà thôi, đối với người bình thường có một trong ba tuyệt chiêu này liền đã cảm thấy đủ nhưng đối thủ của Vô Song hắn vốn không phải là bình thường, cực hạn của Vô Song cũng không phải là ở thế giới này, bằng vào những quân bài chưa lật hiện tại bản thân Vô Song chưa đủ để có thể xưng hùng.
Nghe thấy Vô Song nói vậy bản thân Tiêu Huyền liền nheo mắt lại nhưng Tiêu Huyền hiện nay cũng khó xử, đã là nhân vật đỉnh tiêm của thiên hạ thì chẳng kẻ nào hiền lạnh ngu dốt cả, ít nhất đã là tộc trưởng một tộc thì ai cũng phải có cái bá khí củ mình đặc biệt là đệ nhất đại tộc như Tiêu Tộc năm xưa chính vì vậy Tiêu Huyền cũng chẳng hiền lành gì.
Nếu là lúc trước nếu có kẻ nào một câu muốn cướp tuyệt học Thiên Diệt Lôi Đồ của hắn hắn không ngại một tát đập chết đối phương nhưng lúc này sau khi Họa Thần xuất hiện thì lại khác, bản thân Tiêu Huyền còn phải đứng ở đây đợi tộc nhân Tiêu Gia, hắn còn đang ở nhờ nhà của người khác chưa kể vị chủ nhân thần bí kia tự xưng là bạn Vô Song, Tiêu Huyền cũng không tiện từ chối.
Đây chính là lần thứ hai trong đời Tiêu Huyền bị ép theo ý người khác, lần đầu đương nhiên là với Cổ Nguyên, chính là sự việc hắn muốn quên đi ngàn năm trước.
Nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Huyền bản thân Vô Song cũng hiểu nhưng hắn thân là người xuyên việt đương nhiên có thể thuyết phục vị đại nhân vật này, Tiêu Huyền có lòng tự trọng của mình, Vô Song cần phải cho vị tuyệt thế nhân vật này một cái thang, một sự trao đổi công bằng.
“Ta biết tiền bối ở đây làm gì, sự việc ngàn năm trước ta toàn bộ biết kể cả việc của Cổ Nguyên cùng tiền bối”.
“Tiếp theo Tiêu Tộc hiện nay quả thực gần như đã bị diệt nhưng vẫn còn một hạt giống tốt, một siêu cấp thiên tài đủ vực dậy Tiêu Tộc, hắn hiện nay đang ở trong tay ta, bản thân ta biết Thiên Diệt Lôi Đồ là thứ tiền bối tuyệt đối không truyền ra ngoài nhưng nếu ta có thể mang vị truyền nhân của Tiêu Tộc kia tới đây, có thể giúp huyết mạch Tiêu Tộc một lần nữa nở rộ thì tiền bối nghĩ thế nào?”.
Tiêu Huyền nghe đến đây toàn thân run lên, ánh mắt nóng rực nhìn Vô Song.
“Ngươi nói thực?, ngươi có thể mang truyền nhân của Tiêu gia đến đấy?”.
Vô Song thản nhiên gật đầu “Phải hắn được gọi là Tiêu Viêm, so với tiền bối năm đó cũng không kém hơn bao nhiêu 15 tuổi đại đấu sư, 18 tuổi đấu hoàng, 21 tuổi đấu tông, 22 tuổi cũng chuẩn bị đột phá đấu tôn cường giả, không biết có phải là một hạt giống tốt không?”.
Tiêu Huyền nghe thế cũng không khỏi cảm khái.
“Thực sự không ngờ Tiêu Tộc đã tàn lại có được hào quang bậc này, có điều ta lấy gì tin tưởng ngươi?”.
Vô Song thản nhiên nhún vai.
“Ta có thể mang Tiêu Viêm đến Thiên Mộ, có thể giúp tiền bối hoàn thành tâm nguyện cuối cùng chỉ là cần tiền bối đáp ứng thêm vài việc”.
Vô Song bản thân cũng đã phải suy nghĩ rất kỹ mới có thể đi nước cờ này, trong mắt hắn phải làm cho mọi việc trở nên thiên ý vô phùng ít nhất phải để Tiêu Viêm tuyệt đối không nghi ngờ chút nào về Đường Hỏa cùng kế hoạch của Vô Song.
Kế Hoạch Tạo Đế.
/438
|