Bản thân Hồn Hư Tử không hổ danh là đại nhân vật đã trải qua vô số sóng gió trên con đường tu luyện, kẻ này ngay cả khi bị Vô Song thuyết phục, ngay cả khi chấp nhận gửi linh hồn lực của mình vào Hoàng Kim Chuông thì cũng cực kỳ cần thận, nếu không phải Hồn Hư Tử nắm giữ quá ít thông tin về Hoàng Kim Chuông chỉ sợ Vô Song chưa chắc đã dụ được kẻ này đến đây.
Đầu tiên mà nói bản thân Hồn Hư Tử chỉ cho một lượng linh hồn lực rất nhỏ rất nhỏ tiến nhập vào bên trong Hoàng Kim Chuông, kẻ này còn cẩn thận đến mức hắn luôn đợi Vô Song thực hiện trước rồi mới chậm rãi làm theo sau, chỉ cần có một chút không thích hợp của Vô Song hay một chút không thích hợp của Hoàng Kim Chuông thì hắn sẵn sàng chấp nhận tổn thương linh hồn lực mà thoát ra ngoài.
Cách suy nghĩ cùng hành sự của Hồn Hư Tử quả thực giống hệt một nội gián thứ thiệt, cẩn trọng vô cùng và cũng đa nghi vô cùng không hổ là nhân vật từng an toàn từ trong tiểu đan tháp đi ra có điều cách suy nghĩ của Hồn Hư Tử chỉ đúng nếu Vô Song sử dụng phương pháp lợi mình hại người mà thôi còn đây căn bản là lưỡng bại câu thương, cả hai cùng tiến vào không có bất cứ thứ gì không công bình.
….....
Cho dù đã thay đổi chiến trường chiến đấu, cho dù toàn bộ linh hồn lực của Hồn Hư Tử rời khỏi cơ thể và cho dù lúc này tình thế không mấy tốt đẹp với hắn thì khuôn mặt của Hồn Hư Tử vẫn cực kỳ bình tĩnhn ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vô Song.
“Đấu trường sinh tử ?, di ngôn ?, ngươi mất công mất sức chạy đến tận đây rốt cuộc là để làm trò này ?, bản tọa không hiểu lắm cho dù ngươi giết chết bản tọa thì ngươi đi ra như thế nào ?, ngọc bài sinh mệnh của ta vẫn ở trong tay Hồn Thiên Đế đại nhân, ngươi nghĩ nếu ta chết đi Hồn Thiên Đế đại nhân có biết không ?”.
Về phần Vô Song lập tức bậc cười, hắn đương nhiên không thể nói cho Hồn Hư Tử biết toàn bộ kế hoạch của mình được, bản thân Vô Song vốn không có thói quen giải thích tường tận tất cả cho kẻ khác cho dù đó là một người sắp chết.
Cho dù đối phương chết cũng để hắn làm quỷ hồ đồ không phải là thoải mái hơn sao ?.
Đã tiến vào Hoàng Kim Chuông này thì chỉ có một người được phép đi ra, ở đây không khác sinh tử quyết đấu là bao tuy nhiên ở trong Hoàng Kim Chuông này cho dù chiến đấu có động tĩnh thế nào đi chăng nữa thì bên ngoài cũng tuyệt đối không cảm nhận được, đây mới là sự đáng sợ của Hoàng Kim Chuông.
Nơi này là Hồn Giới, muốn đụng vào người Hồn Hư Tử còn khó hơn lên trời, chỉ cần có một chút động tĩnh giao chiến nhất định sẽ có người tiếp ứng kẻ này, chiến đấu với Hồn Hư Tử ở Hồn Giới thì khác gì đang đánh cùng cả Hồn Tộc ?.
Vô Song cũng không có thời gian đợi Hồn Hư Tử đi ra ngoài, theo trí nhớ cảu Vô Song ngày mà Hồn Hư Tử đi ra ngoài chính là Dược Tộc Đại Điển, Vô Song cũng không đợi được đến ngày đó đồng thời cho dù đợi được đến ngày đó thì đi theo Hồn Hư Tử hành sự còn có Hư Vô Thôn Viêm còn có Tứ Ma Thánh lúc đó độ nguy hiểm cũng không kém đại chiến với Hồn Hư Tử ở trong Hồn Giới bao nhiêu.
Cách duy nhất để bản thân Vô Song đạt được mục đích của mình chính là cùng Hồn Hư Tử chiến đấu trong một không gian riêng, một nơi để hai người có khả năng công bình quyết chiến.
Tại Hoàng Kim Chuông lúc này chiến đấu căn bản chỉ có linh hồn lực, ngoại trừ linh hồn lực ra không có bất kỳ thứ gì phụ trợ cũng chẳng có bất kỳ đấu kỹ bình thường nào có thể sử dụng ngoại trừ đấu kỹ linh hồn, ở đây không có lực lượng thân thể, không có lực lượng huyết mạch đơn giản chỉ có linh hồn mà thôi.
Nói một cách công bằng cho dù linh hồn lực của Vô Song cùng Hồn Hư Tử đều là tiên cảnh đỉnh phong thì Vô Song vẫn cứ yếu hơn đối phương đây chính là sự thật không thể che dấu.
…......
Tiên hạ thủ vĩ cường, thời gian nói nhảm đương nhiên không thể kéo dài đồng thời Vô Song cũng phải lợi dụng ưu thế của bản thân mình, lợi dụng việc Hồn Hư Tử chửa bao giờ tiến vào Hoàng Kim Chuông, chỉ có như vậy hắn mới có thể tăng cao khẳ năng chiến thắng của mình.
Thân hình Vô Song lướt đi trong gió, thoáng một cái đã xuất hiện bên cạnh Hồn Hư Tử, một quyền mạnh mẽ tung ra.
Đây là linh hồn quyết đấu vì vậy một quyền này không phải so bì xem thân thể ai cứng hơn mà là so bì xem liệu linh hồn của ai tinh thuần hơn.
Hồn Hư Tử lúc này căn bản cũng không dám phân tâm đồng thời trong mắt hắn hiện lên một luồng tự tin cường đại, bản thân Hồn Hư Tử chưa bao giờ tin hắn sẽ thất bại trong so đấu linh hồn cả, nếu là quyết đấu băng thân thể hoặc đấu khí thì Hồn Hư Tử còn có vài phần lo lắng nhưng quyết đấu bằng linh hồn thì hắn sợ ai ?, Hồn Thiên Đế đệ nhất cường giả của Hồn Tộc so về mặt linh hồn lực cũng chưa qua nổi hắn huống gì một kẻ không biết tính danh đến từ Trung Châu.
Hồn Hư Tử cũng mạnh mẽ tung ra một quyền đối cứng với Vô Song, sau một quyền này cả Hồn Hư Tử cùng Vô Song ánh mắt đều nhíu lại, thực lực của hai người cơ hồ không khác biệt gì cả, nói một cách khác độ tinh thuần về linh hồn của cả hai người là ngang nhau.
Việc này cũng không quá khó hiểu khi cách rèn luyện linh hồn lực hiệu quả nhất chính là dùng dị hỏa luyên hồn, bản thân Vô Song nắm giữ Phượng Hoàng Diễm đương nhiên cực kỳ lợi hại nhưng Hồn Hư Tử cũng có Hư Vô Thôn Viêm chưa kể kẻ này còn tu luyện hơn Vô Song rất lâu rất lâu.
Một đòn bất phân thắng bại làm cả hai phái sơ bộ lùi lại, lần này bản thân Vô Song tuyệt đối không còn nghĩ đến có thể đánh bại Hồn Hư Tử nhờ may mắn được nữa, một lần giao thủ cũng là Vô Song biết hắn cần dốc hết tuyệt học lần này.
Thủ ấn từ cánh tay liên tục thay đổi, nếu đã chiến đấu bằng linh hồn lực tất nhiên phải sử dụng linh hồn đấu kỹ.
“Luân Hồi Lục ấn – Thiên Ấn”.
Trong không gian tối đen như mực một ánh mắt màu trắng bạc hiện ra, cho dù Luân Hồi Lục Ấn của Vô Song khi sử dụng ở Đấu Khí Đại Lục thua kém khi sử dụng ở Nguyên Tố Thế Giới rất nhiều bất quá cho dù thế nào thì Luân Hồi Lục Ấn cũng vẫn cứ là một trong những hồn kỹ mạnh nhất thiên hạ.
Nhìn thấy ánh mắt khủng khiếp kia xuất hiện rõ ràng Hồn Hư Tử cảm thấy cơ thể mình đau nhói, hắn cảm thấy cơ thể như có vô số xiềng xích khóa chặt bản thân mình lại, cảm giác cực kỳ hoang đường xuất hiện trong lòng hắn, cảm rác run sợ mà nhiều năm Hồn Hư Tử không còn cảm nhận được.
Chỉ một thoáng dừng lại của Hồn Hư Tử đương nhiên đủ cho Vô Song thực hiện bước tiếp theo, lần này không chỉ là một ấn mà là hai ấn cùng xuất, tốc độ thủ pháp của Vô Song nhanh một cách kinh người.
Luân Hồi Lục Ấn – Nhân Ấn.
Luân Hồi Lục Ấn – Thần Ấn.
Nhân Ấn có thể gia tăng sức mạnh cơ thể đồng thời nó cũng có thể gia tăng sức mạnh của linh hồn lực.
Thần Ấn chính là dùng linh hồn lực ngưng hóa thành thực thể, biến hồn kỹ quy đổi thánh đấu kỹ một đòn toàn lực đánh ra bên ngoài.
Nhân Ấn cùng Thần Ấn cùng được sử dụng chính là bổ trợ lẫn nhau.
Sau lưng Vô Song một thân ảnh khổng lồ xuất hiện, thân ảnh này vẫn mang theo màu trắng bạc của linh hồn lực, thân ảnh này có đủ tay đủ chân nhưng dĩ nhiên lại không có khuôn mặt, trên mặt của nó chỉ có duy nhất một con mắt bạc màu trắng, con mắt được tạo nên thừ Thiên Ấn.
Trên người con quái vật khổng lồ do Vô Song tạo ra ánh lên một luồng chiến giáp màu tím, chiến giáp được tạo nên từ Nhân Ấn.
Thần ảnh khổng lồ đó không hề ngần ngại gì một quyền nện thẳng xuống Hồn Hư Tử đang bất động bên dưới có điều ngay khi nắm đấm đó sắp đụng vào Hồn Hư Tử cũng là lúc đối phương chậm rãi ngước đầu lên, khuôn mặt có chút trẻ trung khẽ mỉm cười “Cùng Hồn Tộc so đấu Hồn kỹ ?, chán sống rồi”.
Hồn Tộc có một chữ 'Hồn' trong tên chính là minh chứng rõ nhất cho câu nói của Hồn Hư Tử, vào thời thượng cổ tộc này chính là nhờ linh hồn mà nổi danh, đây là tộc duy nhất trong thiên hạ còn giữ rất nhiều linh hồn bí pháp, nếu không phải trong thời đại này chiến lực của luyện dược sư không còn được coi trọng bằng võ giả chỉ sợ Hồn Tộc có thể xuất ra vô số cao thủ sử dụng linh hồn lực chiến đấu, không may cho Vô Song là Hồn Hư Tử là một trong số ít những người tinh thâm tuyệt học linh hồn của Hồn Tộc.
Hồn Hư Tử ánh mắt híp lại, trên người hắn từng luồng từng luồng khói đen hiện ra “Để hôm nay bản tọa cho người biết cái gì là tuyệt học Hồn tộc, đồ ếch ngồi đáy giếng”.
“Phệ Hồn Nhãn- Hồn Mê Thiên Hạ”.
Lần này đến lượt Hồn Hư Tử mở mắt tuy nhiên không phải là một ánh mắt hư hư thực thực trên bầu trời mà là con mắt thứ ba của hắn xuất hiện, ánh mắt này vừa hiện ra ma khí trên người của Hồn Hư Tử càng thêm tinh thuần càng thêm khủng khiếp.
Thế nào gọi là Ma ?, ma không phải chỉ kẻ cùng hung cực ác, ma không phải là kẻ giết người vô số, ma ở đây là kẻ dám chống lại thiên, đã nhập ma thì sợ gì thiên ?.
Một ánh mắt bật tung xiềng xích, ánh mắt này vừa hiện ra Hồn Hư Tử đã không còn bị kiềm chế, bàn tay của hắn chĩa thẳng lên không trung cho dù bàn tay đó sơ với một đấm khổng lồ của Vô Song thì quá nhỏ bé, quá vô lực.
Hồn Hư Tử gầm lên một tiếng “Hồn Bá Thiên Hạ – Ma Đồ Thất Tinh”.
Lần này sau lưng Hồn Hư Tử xuất hiện vô số linh hồn gầm rú, có đau đớn, có phẫn nộ, có sợ hãi có khoái lạc.... từng đoàn linh hồn màu trắng bạc xoay vòng quanh cánh tay của hắn, một quyền mạnh mẽ đấm ra.
Một quyền của Hồn Hư Tử vừa xuất ra hắn liền lập tức nhíu mày sau đó ánh mắt khẽ hiện vẻ kinh ngạc, nếu quyền của Hồn Hư Tử mang theo sự phẫn nộ tà ác, mang theo ý định giết chóc tất cả thì một quyền của Vô Song chỉ có thể gọi bằng một chữ “Bá”.
Quyền này vậy mà Hồn Hư Tử hắn ta đỡ không được.
Không gian bên trong Hoàng Kim Chuông yên tĩnh vô cùng thậm chí không có một tia biến động đại diện cho sức phòng ngự không thể công phá còn về phần Hồn Hư Tử, lúc này hắn lùi lại hơn 10 bước mới có thể ổn định thân hình, cánh tay của hắn xuất hiện một vết rách chạy dọc cánh tay, từng giọt máu chậm rãi chậm rãi chảy xuống.
Một quyền chiến thắng nhưng trong mắt Vô Song không có sự vui mừng, một quyền của Vô Song là hai ấn kết hợp trong khi của Hồn Hư Tử chỉ có một chiêu, nếu không thắng được Hồn Hư Tử trong quyền vừa rồi thì Vô Song hắn làm gì có tư cách đấu với đối phương ?, hắn dành lợi thế là điều đương nhiên cần gì phải vui mừng, ánh mắt Vô Song lúc này dần dần bị biến thành ngưng trọng.
Ưu thế của Vô Song đã hoàn toàn biến mất, bằng tâm trí của Hồn Hư Tử cuối cùng đã nhận ra đây là cuộc chiến linh hồn thuần túy.
Đầu tiên mà nói bản thân Hồn Hư Tử chỉ cho một lượng linh hồn lực rất nhỏ rất nhỏ tiến nhập vào bên trong Hoàng Kim Chuông, kẻ này còn cẩn thận đến mức hắn luôn đợi Vô Song thực hiện trước rồi mới chậm rãi làm theo sau, chỉ cần có một chút không thích hợp của Vô Song hay một chút không thích hợp của Hoàng Kim Chuông thì hắn sẵn sàng chấp nhận tổn thương linh hồn lực mà thoát ra ngoài.
Cách suy nghĩ cùng hành sự của Hồn Hư Tử quả thực giống hệt một nội gián thứ thiệt, cẩn trọng vô cùng và cũng đa nghi vô cùng không hổ là nhân vật từng an toàn từ trong tiểu đan tháp đi ra có điều cách suy nghĩ của Hồn Hư Tử chỉ đúng nếu Vô Song sử dụng phương pháp lợi mình hại người mà thôi còn đây căn bản là lưỡng bại câu thương, cả hai cùng tiến vào không có bất cứ thứ gì không công bình.
….....
Cho dù đã thay đổi chiến trường chiến đấu, cho dù toàn bộ linh hồn lực của Hồn Hư Tử rời khỏi cơ thể và cho dù lúc này tình thế không mấy tốt đẹp với hắn thì khuôn mặt của Hồn Hư Tử vẫn cực kỳ bình tĩnhn ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vô Song.
“Đấu trường sinh tử ?, di ngôn ?, ngươi mất công mất sức chạy đến tận đây rốt cuộc là để làm trò này ?, bản tọa không hiểu lắm cho dù ngươi giết chết bản tọa thì ngươi đi ra như thế nào ?, ngọc bài sinh mệnh của ta vẫn ở trong tay Hồn Thiên Đế đại nhân, ngươi nghĩ nếu ta chết đi Hồn Thiên Đế đại nhân có biết không ?”.
Về phần Vô Song lập tức bậc cười, hắn đương nhiên không thể nói cho Hồn Hư Tử biết toàn bộ kế hoạch của mình được, bản thân Vô Song vốn không có thói quen giải thích tường tận tất cả cho kẻ khác cho dù đó là một người sắp chết.
Cho dù đối phương chết cũng để hắn làm quỷ hồ đồ không phải là thoải mái hơn sao ?.
Đã tiến vào Hoàng Kim Chuông này thì chỉ có một người được phép đi ra, ở đây không khác sinh tử quyết đấu là bao tuy nhiên ở trong Hoàng Kim Chuông này cho dù chiến đấu có động tĩnh thế nào đi chăng nữa thì bên ngoài cũng tuyệt đối không cảm nhận được, đây mới là sự đáng sợ của Hoàng Kim Chuông.
Nơi này là Hồn Giới, muốn đụng vào người Hồn Hư Tử còn khó hơn lên trời, chỉ cần có một chút động tĩnh giao chiến nhất định sẽ có người tiếp ứng kẻ này, chiến đấu với Hồn Hư Tử ở Hồn Giới thì khác gì đang đánh cùng cả Hồn Tộc ?.
Vô Song cũng không có thời gian đợi Hồn Hư Tử đi ra ngoài, theo trí nhớ cảu Vô Song ngày mà Hồn Hư Tử đi ra ngoài chính là Dược Tộc Đại Điển, Vô Song cũng không đợi được đến ngày đó đồng thời cho dù đợi được đến ngày đó thì đi theo Hồn Hư Tử hành sự còn có Hư Vô Thôn Viêm còn có Tứ Ma Thánh lúc đó độ nguy hiểm cũng không kém đại chiến với Hồn Hư Tử ở trong Hồn Giới bao nhiêu.
Cách duy nhất để bản thân Vô Song đạt được mục đích của mình chính là cùng Hồn Hư Tử chiến đấu trong một không gian riêng, một nơi để hai người có khả năng công bình quyết chiến.
Tại Hoàng Kim Chuông lúc này chiến đấu căn bản chỉ có linh hồn lực, ngoại trừ linh hồn lực ra không có bất kỳ thứ gì phụ trợ cũng chẳng có bất kỳ đấu kỹ bình thường nào có thể sử dụng ngoại trừ đấu kỹ linh hồn, ở đây không có lực lượng thân thể, không có lực lượng huyết mạch đơn giản chỉ có linh hồn mà thôi.
Nói một cách công bằng cho dù linh hồn lực của Vô Song cùng Hồn Hư Tử đều là tiên cảnh đỉnh phong thì Vô Song vẫn cứ yếu hơn đối phương đây chính là sự thật không thể che dấu.
…......
Tiên hạ thủ vĩ cường, thời gian nói nhảm đương nhiên không thể kéo dài đồng thời Vô Song cũng phải lợi dụng ưu thế của bản thân mình, lợi dụng việc Hồn Hư Tử chửa bao giờ tiến vào Hoàng Kim Chuông, chỉ có như vậy hắn mới có thể tăng cao khẳ năng chiến thắng của mình.
Thân hình Vô Song lướt đi trong gió, thoáng một cái đã xuất hiện bên cạnh Hồn Hư Tử, một quyền mạnh mẽ tung ra.
Đây là linh hồn quyết đấu vì vậy một quyền này không phải so bì xem thân thể ai cứng hơn mà là so bì xem liệu linh hồn của ai tinh thuần hơn.
Hồn Hư Tử lúc này căn bản cũng không dám phân tâm đồng thời trong mắt hắn hiện lên một luồng tự tin cường đại, bản thân Hồn Hư Tử chưa bao giờ tin hắn sẽ thất bại trong so đấu linh hồn cả, nếu là quyết đấu băng thân thể hoặc đấu khí thì Hồn Hư Tử còn có vài phần lo lắng nhưng quyết đấu bằng linh hồn thì hắn sợ ai ?, Hồn Thiên Đế đệ nhất cường giả của Hồn Tộc so về mặt linh hồn lực cũng chưa qua nổi hắn huống gì một kẻ không biết tính danh đến từ Trung Châu.
Hồn Hư Tử cũng mạnh mẽ tung ra một quyền đối cứng với Vô Song, sau một quyền này cả Hồn Hư Tử cùng Vô Song ánh mắt đều nhíu lại, thực lực của hai người cơ hồ không khác biệt gì cả, nói một cách khác độ tinh thuần về linh hồn của cả hai người là ngang nhau.
Việc này cũng không quá khó hiểu khi cách rèn luyện linh hồn lực hiệu quả nhất chính là dùng dị hỏa luyên hồn, bản thân Vô Song nắm giữ Phượng Hoàng Diễm đương nhiên cực kỳ lợi hại nhưng Hồn Hư Tử cũng có Hư Vô Thôn Viêm chưa kể kẻ này còn tu luyện hơn Vô Song rất lâu rất lâu.
Một đòn bất phân thắng bại làm cả hai phái sơ bộ lùi lại, lần này bản thân Vô Song tuyệt đối không còn nghĩ đến có thể đánh bại Hồn Hư Tử nhờ may mắn được nữa, một lần giao thủ cũng là Vô Song biết hắn cần dốc hết tuyệt học lần này.
Thủ ấn từ cánh tay liên tục thay đổi, nếu đã chiến đấu bằng linh hồn lực tất nhiên phải sử dụng linh hồn đấu kỹ.
“Luân Hồi Lục ấn – Thiên Ấn”.
Trong không gian tối đen như mực một ánh mắt màu trắng bạc hiện ra, cho dù Luân Hồi Lục Ấn của Vô Song khi sử dụng ở Đấu Khí Đại Lục thua kém khi sử dụng ở Nguyên Tố Thế Giới rất nhiều bất quá cho dù thế nào thì Luân Hồi Lục Ấn cũng vẫn cứ là một trong những hồn kỹ mạnh nhất thiên hạ.
Nhìn thấy ánh mắt khủng khiếp kia xuất hiện rõ ràng Hồn Hư Tử cảm thấy cơ thể mình đau nhói, hắn cảm thấy cơ thể như có vô số xiềng xích khóa chặt bản thân mình lại, cảm giác cực kỳ hoang đường xuất hiện trong lòng hắn, cảm rác run sợ mà nhiều năm Hồn Hư Tử không còn cảm nhận được.
Chỉ một thoáng dừng lại của Hồn Hư Tử đương nhiên đủ cho Vô Song thực hiện bước tiếp theo, lần này không chỉ là một ấn mà là hai ấn cùng xuất, tốc độ thủ pháp của Vô Song nhanh một cách kinh người.
Luân Hồi Lục Ấn – Nhân Ấn.
Luân Hồi Lục Ấn – Thần Ấn.
Nhân Ấn có thể gia tăng sức mạnh cơ thể đồng thời nó cũng có thể gia tăng sức mạnh của linh hồn lực.
Thần Ấn chính là dùng linh hồn lực ngưng hóa thành thực thể, biến hồn kỹ quy đổi thánh đấu kỹ một đòn toàn lực đánh ra bên ngoài.
Nhân Ấn cùng Thần Ấn cùng được sử dụng chính là bổ trợ lẫn nhau.
Sau lưng Vô Song một thân ảnh khổng lồ xuất hiện, thân ảnh này vẫn mang theo màu trắng bạc của linh hồn lực, thân ảnh này có đủ tay đủ chân nhưng dĩ nhiên lại không có khuôn mặt, trên mặt của nó chỉ có duy nhất một con mắt bạc màu trắng, con mắt được tạo nên thừ Thiên Ấn.
Trên người con quái vật khổng lồ do Vô Song tạo ra ánh lên một luồng chiến giáp màu tím, chiến giáp được tạo nên từ Nhân Ấn.
Thần ảnh khổng lồ đó không hề ngần ngại gì một quyền nện thẳng xuống Hồn Hư Tử đang bất động bên dưới có điều ngay khi nắm đấm đó sắp đụng vào Hồn Hư Tử cũng là lúc đối phương chậm rãi ngước đầu lên, khuôn mặt có chút trẻ trung khẽ mỉm cười “Cùng Hồn Tộc so đấu Hồn kỹ ?, chán sống rồi”.
Hồn Tộc có một chữ 'Hồn' trong tên chính là minh chứng rõ nhất cho câu nói của Hồn Hư Tử, vào thời thượng cổ tộc này chính là nhờ linh hồn mà nổi danh, đây là tộc duy nhất trong thiên hạ còn giữ rất nhiều linh hồn bí pháp, nếu không phải trong thời đại này chiến lực của luyện dược sư không còn được coi trọng bằng võ giả chỉ sợ Hồn Tộc có thể xuất ra vô số cao thủ sử dụng linh hồn lực chiến đấu, không may cho Vô Song là Hồn Hư Tử là một trong số ít những người tinh thâm tuyệt học linh hồn của Hồn Tộc.
Hồn Hư Tử ánh mắt híp lại, trên người hắn từng luồng từng luồng khói đen hiện ra “Để hôm nay bản tọa cho người biết cái gì là tuyệt học Hồn tộc, đồ ếch ngồi đáy giếng”.
“Phệ Hồn Nhãn- Hồn Mê Thiên Hạ”.
Lần này đến lượt Hồn Hư Tử mở mắt tuy nhiên không phải là một ánh mắt hư hư thực thực trên bầu trời mà là con mắt thứ ba của hắn xuất hiện, ánh mắt này vừa hiện ra ma khí trên người của Hồn Hư Tử càng thêm tinh thuần càng thêm khủng khiếp.
Thế nào gọi là Ma ?, ma không phải chỉ kẻ cùng hung cực ác, ma không phải là kẻ giết người vô số, ma ở đây là kẻ dám chống lại thiên, đã nhập ma thì sợ gì thiên ?.
Một ánh mắt bật tung xiềng xích, ánh mắt này vừa hiện ra Hồn Hư Tử đã không còn bị kiềm chế, bàn tay của hắn chĩa thẳng lên không trung cho dù bàn tay đó sơ với một đấm khổng lồ của Vô Song thì quá nhỏ bé, quá vô lực.
Hồn Hư Tử gầm lên một tiếng “Hồn Bá Thiên Hạ – Ma Đồ Thất Tinh”.
Lần này sau lưng Hồn Hư Tử xuất hiện vô số linh hồn gầm rú, có đau đớn, có phẫn nộ, có sợ hãi có khoái lạc.... từng đoàn linh hồn màu trắng bạc xoay vòng quanh cánh tay của hắn, một quyền mạnh mẽ đấm ra.
Một quyền của Hồn Hư Tử vừa xuất ra hắn liền lập tức nhíu mày sau đó ánh mắt khẽ hiện vẻ kinh ngạc, nếu quyền của Hồn Hư Tử mang theo sự phẫn nộ tà ác, mang theo ý định giết chóc tất cả thì một quyền của Vô Song chỉ có thể gọi bằng một chữ “Bá”.
Quyền này vậy mà Hồn Hư Tử hắn ta đỡ không được.
Không gian bên trong Hoàng Kim Chuông yên tĩnh vô cùng thậm chí không có một tia biến động đại diện cho sức phòng ngự không thể công phá còn về phần Hồn Hư Tử, lúc này hắn lùi lại hơn 10 bước mới có thể ổn định thân hình, cánh tay của hắn xuất hiện một vết rách chạy dọc cánh tay, từng giọt máu chậm rãi chậm rãi chảy xuống.
Một quyền chiến thắng nhưng trong mắt Vô Song không có sự vui mừng, một quyền của Vô Song là hai ấn kết hợp trong khi của Hồn Hư Tử chỉ có một chiêu, nếu không thắng được Hồn Hư Tử trong quyền vừa rồi thì Vô Song hắn làm gì có tư cách đấu với đối phương ?, hắn dành lợi thế là điều đương nhiên cần gì phải vui mừng, ánh mắt Vô Song lúc này dần dần bị biến thành ngưng trọng.
Ưu thế của Vô Song đã hoàn toàn biến mất, bằng tâm trí của Hồn Hư Tử cuối cùng đã nhận ra đây là cuộc chiến linh hồn thuần túy.
/438
|