Đường Mật Điềm vừa đến công ty, liền đến gặp giám đốc đưa giấy phép xin nghỉ, cô chuẩn bị cùng Ôn Kỷ Ngôn về gặp bố mẹ, đánh dấu cuộc chiến bảo vệ tình yêu của cô.
Giám đốc nhíu mày, ký giấy xin nghỉ, thương lượng với cô: “Đường Mật Điềm, hôm nay Lily trang điểm, cô làm nhé, thời gian nghỉ phép của cô bắt đầu từ mai nhé, Ok?” Mặc dù giám đốc cũng không rõ Lily sao lại chọn Mật Điềm, nhưng cô đã sắp xếp rồi.
“Được!” cũng muộn một ngày, chứng minh thư của Ôn Kỷ Ngôn nhanh thì hôm nay mới đến, Mật Điềm đồng ý.
“Lily, đây là nhân viên trang điểm cho cô, Đường Mật Điềm.” Giám đốc dẫn Mật Điềm đi về phía phòng trang điểm VIP, giới thiệu, “là cô chọn.”
“Ồ, biết rồi, anh ra ngoài đi.” Lily ngồi quay lưng với Mật Điềm, mái tóc xoăn dài xõa trên vai, mặc chiếc váy liền dài màu đỏ đi đôi giày cao màu ánh kim, đôi chân của cô vừa dài vừa thẳng, thật gợi cảm.
“Là cô chọn.” Câu nói này của giám đốc giống như nguyền, không ngừng lặp lại trong đầu của Mật Điềm, mặc dù có khách đã chọn Mật Điềm, nhưng đó là khách quen, còn Lily, cô chưa từng nghe đến, vội lịch sự chào: “Xin chào cô Lily.”
“Ừ, cô là Đường Mật Điềm?” Lily quay người lại, ngước đầu lên, nhìn kĩ Mật Điềm từ đầu tới chân.
“Ừ, đúng vậy, tôi là Đường Mật Điềm.” Mật Điềm lịch sự nhìn Lily: “Cô Lily, chúng ta bắt đầu hóa trang nhé?”
“Gọi tôi là Diêu Dao được rồi!” Lily lạnh lùng nói, cười lạnh lùng.
Còn Mật Điềm bị cái tên Diêu Dao làm cho bất ngờ, Diêu Dao, nếu cô nhớ không nhầm, vợ chưa cưới trước đây của Ôn Kỷ Ngôn, hình như cũng gọi là Diêu Dao? Hơn nữa lại đến thành phố S… không phải là một Diêu Dao đấy chứ?
“Đúng vậy, tôi chính là vợ chưa cưới của Ôn Kỷ Ngôn.”
Diêu Dao nhìn vào Mật Điềm đang bối rối, cô tự nói ra, không ngạc nhiên nhìn Mật Điềm kinh ngạc há hốc mồm giống như nhìn thấy ma, vội nói: “Cô Điềm, thấy tôi, không cần phải như nhìn thấy ma thế đâu?”
“Xin lỗi.” Mật Điềm bối rối cúi đầu, lắp bắp xin lỗi, cẩn thận nhìn vợ chưa cưới của Ôn Kỷ Ngôn, mặt mày thanh tú, đôi mắt to không lồi, lông mày dài hấp háy như đang nói chuyện vậy, chiếc mũi thẳng tắp với cái miệng nhỏ xinh như hoa anh đào, lúc này là mặt mộc nhưng vẫn được coi như là một mỹ nữ, còn chưa nói đến thân hình gợi cảm của cô, có thể gọi là “nữ thần”. Nghĩ đến người vợ chưa cưới “nữ thần” của Kỷ Ngôn, Mật Điềm bất chợt cảm thấy tự ti, cô cúi đầu, nhìn xuống ngực, “Cô và Ôn Kỷ Ngôn có quan hệ gì? Ánh mắt sắc lẹm của Diêu Dao nhìn vào gáy của Mật Điềm, không hài lòng nói: “Ngẩng đầu lên!” nói rồi đưa tay nâng cằm của Mật Điềm, nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào cô.
“Chúng tôi yêu nhau.” Mật Điềm nhìn Diêu Dao trả lời.
“Cô thật to gan!” Diêu Dao cười như không cười nói, “Trước mặt vợ chưa cưới là tôi, cô dám thừa nhận đang yêu chồng chưa cưới của tôi?” coi thường liếc Mật Điềm: “Cô nói thật với tôi, hai người yêu nhau bao lâu rồi?”
Mật Điềm đưa tay ra làm dấu.
Diêu Dao nhíu mày, khó chịu nói: “Một năm.”
Mật Điềm lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy là một tháng?” sắc mặt Diêu Dao đã bớt khó chịu.
Mật Điềm do dự, rồi lắc đầu, “Cũng không phải!”
“Vậy cô đưa ra một ngón tay, có nghĩa là gì? Không phải một năm, một tháng, không phải cô muốn nói là một ngày đấy chứ?” Diêu Dao vốn thẳng tính, chất vấn liên tục: “Mật Điềm, cô nói thật đi, hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Tôi mới quen Kỷ Ngôn hơn một tháng.” Mật Điềm nuốt nước bọt, thành thật nói.
“Vậy cũng có nghĩa là, anh ta chạy trốn đám cưới không phải vì cô?”
“Không phải, sau khi anh ấy bỏ trốn, tôi mới quen anh ấy.” Mật Điềm thành khẩn nhìn Diêu Dao, cằm bị Diêu Dao cầm hơi đau, nhưng cô không dám kêu, dù sao Diêu Dao cũng là vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn, cô bối rối.
Diêu Dao bỏ cằm Mật Điềm ra, xin lỗi nói: “Xin lỗi, làm cô đau phải không?” rồi cười thân thiện.
“Không, không sao!” Mật Điềm vừa ngại ngùng trả lời, vừa dùng tay lau trán, lúc nãy lo lắng toát mồ hôi.
“Tôi là Diêu Dao, rất vui được làm quen với cô!” Diêu Dao tự giới thiệu, còn đưa tay thân thiện ra với Mật Điềm, Mật Điềm cảm thấy khó hiểu, bối rối nhìn vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn, bắt tay Diêu Dao, không biết thể hiện thái độ nào với cô ấy.
“Cô yên tâm, tôi không phải đến gây chuyện.” Diêu Dao từ từ nói, “Chí ít, cũng không đến gây chuyện với cô.” “Vậy cô là?” Mật Điềm nhìn Diêu Dao thật sự không có ác ý với cô, vội cẩn thận dò hỏi, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng, cô và vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn lại gặp nhau trong tình huống này, lại còn có thể nói chuyện thân thiện.
Thông thường, vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn nhất định sẽ tìm Mật Điềm để cãi nhau hoặc khinh miệt… rốt cuộc cô ấy cũng có tiếng là vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn, còn Mật Điềm và Kỷ Ngôn yêu nhau sau lưng cô ấy.
“Tôi đến tìm Ôn Kỷ Ngôn.” Diêu Dao nói thẳng: “Nhưng trước khi tìm anh ta, tôi muốn xác nhận một chuyện, đó là anh ta vì người phụ nữ khác mà trốn kết hôn, hay là không muốn đính hôn với tôi nên mới chạy trốn!”
“Anh ấy bỏ trốn vì không muốn đính hôn!” Đường Mật Điềm cẩn thận nói, vài lần nghe Kỷ Ngôn nói, anh không hề quen Diêu Dao, chỉ là không muốn kết hôn vì liên kết hai công ty nên mới bỏ trốn.
“Tên Kỷ Ngôn chết tiệt này, vì trốn kết hôn và bỏ trốn!” Diêu Dao nghiến răng: “Diêu Dao tôi cũng xem như là người nổi tiếng ở thành phố B, không ngờ, bị anh ta làm mất mặt! Tôi nhất định không tha cho anh ta!”
Thấy Diêu Dao tức giận, Mật Điềm hơi run, nói giúp Kỷ Ngôn vài câu: “Việc bỏ trốn, Kỷ Ngôn hơi quá, nhưng anh ấy cũng có nỗi khổ…!” Mật Điềm ngại ngùng nhìn Diêu Dao: “Anh ấy có lẽ không muốn tổn thương cô, nên mới chạy trốn…”
“Cô bớt nói cho anh ta đi!” Diêu Dao không khách khí cắt ngang lời: “Cả thành phố B bàn tán, nói tôi bị Ôn Kỷ Ngôn bỏ rơi!” nghiến răng, Diêu Dao oán trách: “Cô nói xem tôi không thù không oán với ai, tôi và anh ta rõ ràng không quen biết, tôi cũng bị ép buộc thôi. Tôi mới miễn cưỡng đồng ý với cuộc hôn nhân vô lý này, người nên chạy trốn phải là tôi, thế nào lại đến lượt tên chết tiệt kia!” Diêu Dao càng nói càng tức giận, thân hình gầy gò run lên, “Tên chết tiệt, trước khi bỏ trốn, chí ít cũng phải cho tôi ám hiệu, để tôi cũng chạy trốn, như vậy tôi chí ít sẽ không trở thành chuyện cười của thành phố B!”
Đường Mật Điềm nhìn Diêu Dao đang nói loạn lên, môi mấp máy, ngoan ngoãn giữ yên lặng, rốt cuộc, thân phận của cô quá nhạy cảm, bạn gái hiện giờ của Ôn Kỷ Ngôn, cô không thể an ủi vị hôn phu bị bỏ rơi này được.
“Tên khốn này, làm tổn thương tôi sâu sắc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Diêu Dao cười, rồi nói đầy tức giận: “Anh ta chạy trốn mà vẫn không quên tìm bạn gái, thật quá hạnh phúc, nhưng tôi sẽ không cho anh ta vừa ý.”
“Vậy cô định làm gì?” Vẻ mặt Mật Điềm không giấu nổi sự tò mò, nói thật, cô thật không hiểu Diêu Dao, nhìn cô ấy dịu dàng không làm hại người khác, nhưng nụ cười của cô ấy thật gian tà, khiến cô nghĩ đến một loài vật đó là hồ ly tinh, vì nụ cười này thật quá gian tà!
“Đương nhiên là mang Kỷ Ngôn về nhà kết hôn.” Diêu Dao nói: “Đồ khốn, càng muốn chạy, thì tôi càng bám theo!”
“Cô không phải muốn từ hôn sao?” Mật Điềm hoang mang hỏi.
“Vốn là như vậy, nhưng giờ tôi đổi ý rồi, tôi không muốn bỏ qua dễ dàng cho anh ta.” Diêu Dao tức giận nói: “Ít nhất, khi tôi chưa có hạnh phúc, Ôn Kỷ Ngôn đừng hòng có hạnh phúc.”
Đường Mật Điềm khó hiểu không nói gì nhìn Diêu Dao: “Hôm nay cô tìm tôi nói những chuyện này, là có ý gì?”
“Tôi tìm cô, chúng ta có một vấn đề chung là Ôn Kỷ Ngôn, cô thấy tôi tìm cô để làm gì?” Diêu Dao khẽ nhíu mày, cười thân thiện, “Tôi thấy cô ưa nhìn, nên nhắc nhở cô, chủ động rời xa Kỷ Ngôn, nếu không lần sau tôi gặp cô, sẽ hét lên cô là hồ ly tinh, người thứ ba!”
“Cô…” Người này trước khi đánh người ta, còn thiện chí nhắc nhở, chú ý, tôi sắp đánh cô.
“Tôi rất lương thiện, hơn nữa tôi thấy cô cũng rất thật thà, tôi không muốn làm khó cô.” Diêu Dao nhắc nhở: “Tôi tính sổ với Kỷ Ngôn, không muốn liên lụy đến người vô tội như cô!”
Mật Điềm nói: “Cô Diêu Dao, tôi giờ là bạn gái của Ôn Kỷ Ngôn, cô thấy cô cần phải tính sổ với Kỷ Ngôn, thì sẽ không ảnh hưởng đến tôi sao?”
“Cô chia tay với anh ta, là không liên quan đến cô rồi.” Diêu Dao nói rất đương nhiên, “Đương nhiên, cô muốn cùng anh ta đồng cam cộng khổ, tôi tán thành hai người, làm một cặp uyên ương chịu khổ.”
Mật Điềm không nói nhìn Diêu Dao.
“Tôi đã có thiện chí nhắc nhở cô rồi, cô còn ngoan cố, tôi cũng hết cách.”
Diêu Dao chớp cặp lông mày đẹp, cười lạnh lùng nhìn Mật Điềm: “Tiếp theo, tôi sẽ hành động, tối nay tất cả các báo, ti vi của thành phố S sẽ đăng tin đại thiếu gia họ Ôn chạy trốn đám cưới… đến lúc đó giới truyền thông sẽ chú ý đến cô không, thì tôi không chắc được đâu…”
“Cô Diêu, cô có cần trêu đùa chúng tôi như thế được không?” Mật Điềm nhìn thẳng Diêu Dao nói: “Ôn Kỷ Ngôn bỏ trốn, là anh ấy không đúng, nhưng, cô công kích như thế, báo thù anh, có phải là quá hận anh ấy không?” rồi dùng điển cổ nói: “Tục ngữ nói, oan oan tương báo đến bao giờ, cô gây hấn với anh ấy, đối với cô thì cũng có gì tốt đẹp, mọi người đều biết, anh ấy bỏ rơi vợ chưa cưới ở lễ đính hôn, thì cô cũng mất mặt…”
“Cho dù, toàn thế giới có biết, tôi là người vợ chưa cưới bị anh ta bỏ rơi, nhưng, tôi cũng có cách ép anh ta kết hôn với tôi.” Diêu Dao cười tự tin, “Chỉ cần ép anh ta kết hôn với tôi, có thể lấy lại được thể diện của tôi rồi!”
“Cô Diêu, cách nghĩ của cô có chút quá kích!” Mật Điềm nhìn Diêu Dao nói: “Cô ép Kỷ Ngôn kết hôn với cô rồi, thể diện của cô đều lấy lại được, nhưng cô phải đổi bằng hạnh phúc, hôn nhân của cả cuộc đời cô!” ngừng một lát rồi bổ sung: “Nếu như miễn cưỡng thì không có được hạnh phúc.”
“Tôi không kết hôn thật sự với anh ta” Diêu Dao không do dự nói: “Anh ta khiến tôi mất mặt ở thành phố B, tôi phải cho anh ta mất mặt trên toàn quốc, vào ngày đám cưới, tôi sẽ bỏ trốn!” Diêu Dao tức giận nói, nét mặt có chút hung dữ, “Tôi giờ sẽ lên thông báo với truyền thông!”
“Nếu ngộ nhỡ làm quá, Ôn Kỷ Ngôn tức khí thật sự muốn kết hôn với cô thì sao?” trong lòng Mật Điềm có chút khó chịu, đâu cũng thấy trở ngại, Ôn Kỷ Ngôn sao lại có thể có một người vợ chưa cưới đã thích làm mọi thứ phải rõ ràng như thế, lần này thì xong rồi, tình yêu của Mật Điềm vừa chớm nở, đã gặp chướng ngại vật rồi! “Ôn Kỷ Ngôn kết hôn cùng cô, nhưng lại không tốt với cô, vậy thì cô chịu thiệt thòi rồi!”
“Anh ta muốn kết hôn thật với tôi, xem tôi có xử lý anh ta không, tôi nhất định lột da, róc xương anh ta!” Diêu Dao tức giận nói. “Cô Diêu, ý của cô, tôi hiểu rồi!” Mật Điềm giả vờ hoang mang nói: “Cô hôm nay đặc biệt đến tìm tôi, nói nhiều với tôi như vậy là muốn tìm lại thể diện, và sự tức giận vì bị Kỷ Ngôn làm tổn thương phải không?”
Nghe khẩu khí của Diêu Dao, cô cơ bản không muốn kết hôn với Ôn Kỷ Ngôn, cô cố chấp như vậy cũng là cố ý làm khó Ôn Kỷ Ngôn, còn việc cô nói nhiều với Mật Điềm như thế, không phải là cô không có suy nghĩ, mà là đang chỉ điểm cho Mật Điềm, chỉ cần Ôn Kỷ Ngôn xin lỗi cô, sau đó, lấy lại thể diện cho cô, thì cô ấy có thể tha cho Ôn Kỷ Ngôn.
Diêu Dao nhìn Mật Điềm, “Tôi muốn nói với cô, tôi và anh ta không thể từ bỏ hôn ước, không phải là tôi thích anh ta, mà bám vào anh ta, hơn nữa, tôi không thể thấy anh ta hạnh phúc hơn tôi, làm tổn thương tôi, còn coi như không có chuyện gì!” bĩu môi rồi nói: “Dù thủ đoạn của tôi không được quang minh chính đại, nhưng, tôi thật sự không phải là kẻ thứ ba trong tình yêu của hai người, hai người bị tôi chia cắt, thì đừng trách tôi!”
“Cô Diêu Dao, cô vừa đẹp vừa cao quý như vậy, hơn nữa lại rất lương thiện, sao không thể tha cho Ôn Kỷ Ngôn ?”
Mật Điềm dỗ ngọt Diêu Dao, cô không ghét người vợ chưa cưới này của Ôn Kỷ Ngôn, “Tôi cảm thấy, hai người có thể…”
“Ai cần với anh ta!” Diêu Dao không nghe lời dụ dỗ của Mật Điềm “Tôi nói cho cô biết kế hoạch, lựa chọn của tôi, cô cũng biết rồi, xem cô làm thế nào?”
“Tôi không chia tay với Ôn Kỷ Ngôn.” Mật Điềm nhìn, cô nói đông nói tây, nhưng Diêu Dao vẫn muốn báo thù, cô liền nói cứng: “Ôn Kỷ Ngôn cho dù có làm sai, nhưng cô cũng không thể vì báo thù mà chia cắt chúng tôi!”
“Ai bảo anh ta làm tổn thương tôi, đáng đời!” Diêu Dao không khách sáo nói, rồi lại nhìn Mật Điềm: “Cô bớt tỏ ra ngây thơ đi, khi cô và Ôn Kỷ Ngôn hạnh phúc, người ta đạp vào vết thương của tôi mà nói đây chính là người phụ nữ bị bỏ rơi, cô có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi không?”
Mật Điềm bị những lời nói của Diêu Dao chặn họng chỉ biết nói: “Xin lỗi” sau đó thở sâu, “Tôi có thể ích kỷ một chút, nhưng tôi thật sự cảm thấy hai người làm to chuyện như thế, đều bị mất mặt, hơn nữa cũng là mất mặt gia tộc hai người, cả hai cùng bị tổn thương, vậy không bằng cùng bắt tay làm hòa!”
“Không thương lượng, cô ra ngoài trước đi.” Diêu Dao xua tay, ra hiệu cho Mật Điềm đi ra, khi cô khép cửa chỉ nói một câu: “Bản tin tối nay, cô nhớ phải cùng xem với Ôn Kỷ Ngôn!”
Mật Điềm bỗng toát mồ hôi vì Kỷ Ngôn, xem ra, người vợ chưa cưới này đúng là một nhân vật tương đối ghê gớm!
Mật Điềm nóng ruột không đợi được đến giờ tan làm, liền về sớm, vội vã mở cửa, bước vào phòng, gọi to: “Ôn Kỷ Ngôn, Ôn Kỷ Ngôn.”
“Sao thế?” Ôn Kỷ Ngôn từ phòng bếp bước ra, trong tay cầm cốc nước, “Hôm nay sao em về sớm thế?” nhìn vào đồng hồ treo tường, còn chưa đến giờ tan làm.
“Vợ chưa cưới của anh Diêu Dao đến thành phố S rồi.” Mật Điềm gấp gáp nói.
“Anh biết rồi, Cẩm Ngôn mấy hôm trước đã nói với anh rồi.” Ôn Kỷ Ngôn không lo lắng như Mật Điềm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lo lắng của Mật Điềm, rồi hỏi: “Diêu Dao tìm em hả?”
“Ừ.” Mật Điềm nhanh chóng gật đầu: “Cô ấy không những đến tìm em, còn nói, phải ép anh lấy cô ấy.”
“Đùa gì vậy.” Kỷ Ngôn đưa tay xoa xoa đầu Mật Điềm, cười nói: “Cẩm Ngôn đã nói là Diêu Dao đến thành phố S là để từ hôn, em yêu, đừng lo lắng!”
“Cô ấy vốn là muốn từ hôn, nhưng sau này nói anh chạy trốn lại còn cặp bồ, thật quá hạnh phúc, cô ấy không muốn anh được sung sướng thế, nên phải ép anh quay về cưới cô ấy” Mật Điềm nói lại rõ ràng ý của Diêu Dao cho Kỷ Ngôn nghe.
“Sặc… sặc… sặc…” Kỷ Ngôn đang uống nước, chưa kịp nuốt vào, nghe thấy tin trên liền bị sặc nước.
“Ôn Kỷ Ngôn, anh không sao chứ?” thấy Ôn Kỷ Ngôn bị sặc, Mật Điềm vội đưa giấy ăn, nhẹ nhàng giúp anh lau, quan tâm nhìn anh, do dự một lúc rồi nói: “Diêu Dao còn nói, cô ấy sẽ bỏ trốn vào ngày kết hôn, để anh bị mất mặt!”
“Cái gì?” Kỷ Ngôn vừa lau nước ở mồm, vừa kinh ngạc nhìn Mật Điềm: “Cô ấy còn nói gì?”
“Còn nói, chỉ cần em chủ động chia tay với anh.” Mật Điềm tường thuật lại toàn bộ lời của Diêu Dao cho Kỷ Ngôn, “Kỷ Ngôn, phải làm sao, anh?”
“Người phụ nữ này điên rồi.” Kỷ Ngôn cau mày, chốt lại một câu.
Mật Điềm gật đầu đồng ý, cô lúc nãy thật sự muốn nói Diêu Dao như thế, nhưng cô không dám, lúc này nghe Kỷ Ngôn nói vậy, ánh mắt cô có chút ngưỡng mộ, “Ôn Kỷ Ngôn, vậy chúng ta phải làm sao?”
“Điềm Điềm, em yên tâm, anh sẽ không để ai làm tổn thương em.” Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm, thề: “Cho dù là Diêu Dao, cũng không được.”
Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn, cười tươi nói: “Em tin anh!”
Vì sự quan tâm quá mức của Diêu Dao, Mật Điềm và Kỷ Ngôn ngồi xem tin tức xã hội trên ti vi: “Theo tin tức và điều tra của phóng viên đài, con trai duy nhất của nhà họ Ngôn thành phố B, Ôn Kỷ Ngôn trong ngày đính hôn không bỏ trốn đi cùng ai mà bỏ trốn một mình, vợ chưa cưới của anh sau khi tìm kiếm khắp nơi, đã tìm thấy tung tích anh ở thành phố S, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng anh, vậy lí do là vì đâu? Phóng viên của đài sẽ đi sâu điều tra nguyên nhân! Đồng thời cô Diêu Dao – vợ chưa cưới của Ôn Kỷ Ngôn sẽ có thưởng lớn, tìm kiếm tung tích đại thiếu gia nhà họ Ngôn, mời các bạn khán giả cung cấp tin tức.” Phóng viên truyền hình thành phố S đang rất hứng thú đọc bản tin, lần đầu tiên anh đọc bản tin hài hước như vậy, giống như trong phim truyền hình vậy.
Mật Điềm và Kỷ Ngôn nhìn nhau, trên màn hình ti vi hiện ra cách liên hệ và ảnh cuộc sống thường ngày của Ôn Kỷ Ngôn.
“Ôn Kỷ Ngôn, cô Diêu Dao đó làm thật rồi.” Mật Điềm nói, trong đầu nghĩ, cô ấy hiện giờ chỉ cảnh cáo, nếu phóng viên điều tra, có thể cô sẽ mang tiếng xấu nào là người thứ ba, hồ ly tinh, những từ ngữ khó nghe ấy, chắc sẽ xuất hiện.
“Anh biết, em yên tâm, cứ để anh xử lý.” Ôn Kỷ Ngôn ôm chặt Mật Điềm, lấy điện thoại gọi cho Cẩm Ngôn, “Hi, này cưng, sao lại nghĩ đến mình mà gọi điện, người đẹp thì sao, theo đuổi được chưa?” Trần Cẩm Ngôn nghe điện thoại liền đùa vui với Kỷ Ngôn.
“Người đẹp theo đuổi được rồi, nhưng giờ có một phiền phức.” Kỷ Ngôn nhăn mày nói: “Không phải cậu nói Diêu Dao muốn từ hôn với mình? Sao giờ cô ấy lại nhất quyết ép mình kết hôn?”
“Diêu Dao ép cậu kết hôn? Ý gì vậy?” Cẩm Ngôn kích động khi nghe tin này: “Kỷ Ngôn, cậu nói rõ tình hình cho mình xem nào.”
“Tình hình như thế này…” Kỷ Ngôn kể lại hết chuyện Diêu Dao tâm lý không bình thường, báo thù anh cho Cẩm Ngôn rồi chốt lại: “Trần Cẩm Ngôn, mình nói cho cậu biết, nếu cậu không trị được người phụ nữ này, đừng trách mình không khách khí với cô ta.”
“Cậu đừng ra tay với cô ấy.” Cẩm Ngôn nhanh chóng nói, “Mình giờ sẽ qua đó, yên tâm đi, để cô ấy cho mình, sẽ không có thêm phiền phức cho cậu.”
Kỷ Ngôn lúc này mới hài lòng dập điện thoại, nhíu mày nhìn Mật Điềm “Em yêu, ok rồi!”
“Ok rồi, sao nhanh thế?” Mật Điềm ngạc nhiên nhìn Ôn Kỷ Ngôn: “Anh vừa gọi điện cho cưng vạn năng của anh?” Mật Điềm có chút ghen với người đàn ông mà Kỷ Ngôn gọi là cưng, người này không những có tiền mà việc gì cũng có thể làm giúp Kỷ Ngôn.
“Điềm Điềm thân yêu, nghe giọng em có vẻ ghen, anh có thể hiểu là em đang ghen không?” Kỷ Ngôn cười ôm Mật Điềm, đặt tay lên mũi cô: “Ghen quá à!”
“Anh mới ghen!” Mật Điềm đưa tay vít cổ Kỷ Ngôn xuống: “Nói thật đi, anh ta là ai?”
Mật Điềm đã bị Diêu Dao làm cho hết hồn, cô nhất định phải làm rõ cưng của Kỷ Ngôn là ai, ngộ nhỡ lại là người còn ghê gớm hơn Diêu Dao, thì cô cũng có tâm lý chuẩn bị. Rốt cuộc những người ghê gớm, gặp mặt một lần sẽ sợ, nhưng gặp nhiều lần, nhiều lần thì cũng quen thôi.
“Anh ta hả, gọi là Trần Cẩm Ngôn, là anh em của anh.” Kỷ Ngôn cười hôn vào trán Mật Điềm, sau đó nói chuyện của nhà họ Trần và họ Ôn, dù sao mai anh cũng đi máy bay, đưa Mật Điềm về thành phố B, kể thêm chuyện về tình hình gia đình, để cô còn chuẩn bị tâm lý.
Nhà họ Trần và nhà họ Ngôn có mối quan hệ tốt đẹp lâu dài, năm đó ông của Kỷ Ngôn và Cẩm Ngôn lập nghiệp từ một giỏ hàng, cùng giúp đỡ nhau, sau đó sản nghiệp lớn dần, hai nhà tách làm đôi, mỗi người phát triển sự nghiệp riêng, một người làm kinh doanh, một người làm chính trị, nhưng tình cảm vẫn thắm thiết như cũ, hai ông đã hẹn ước, nếu sau này có con, cháu đều là con trai, hoặc con gái thì kết nghĩa thành anh em hoặc chị em, nếu một bên có con trai, một bên có con gái thì hi vọng chúng có thể thành vợ chồng.
Sau đó, cha của Cẩm Ngôn và Kỷ Ngôn đã thành anh em tốt, cùng giúp đỡ nhau trong sự nghiệp, toàn thành phố B, không ai có thể phá vỡ liên kết của hai nhà, sau này đến đời Cẩm Ngôn và Kỷ Ngôn, cha mẹ hai bên tiếp tục tâm nguyện của hai cụ, hi vọng Cẩm Ngôn và Kỷ Ngôn có thể thành anh em tốt, cũng trợ giúp nhau.
Hai người đã không phụ hi vọng của phụ huynh, từ nhỏ đến lớn tình cảm rất tốt, đến nay càng thân thiết. Đương nhiên, Ôn Kỷ Ngôn lần này có thể thuận lợi bỏ trốn, công lao của Cẩm Ngôn là rất lớn, cho nên anh ta mới bị cha của Kỷ Ngôn – Ôn Cường vài lần gọi đi uống trà, xem như là giám sát đối tượng tình nghi.
“Nếu như là một nam một nữ thì anh và Cẩm Ngôn đã là vợ chồng?” Mật Điềm nghe xong chuyện của hai nhà, chớp mắt hỏi “Không có nếu, hai bọn anh đều là nam!” Kỷ Ngôn cười tươi, Mật Điềm trong đầu nghĩ gì, anh đều biết rõ.
Mật Điềm chớp mắt, nhìn Kỷ Ngôn nói: “Em thật sự muốn biết, anh trước đây có phải Gay không?” Cô luôn cảm thấy quan hệ giữa Kỷ Ngôn và Cẩm Ngôn có hơi quá!
Được rồi, Mật Điềm thừa nhận cô có chút ghen!
“Em yêu, em đến giờ vẫn nghi ngờ anh là Gay?” Kỷ Ngôn bặm môi có vẻ không hài lòng.
“Không nghi ngờ, em chỉ tiện hỏi thôi!” Mật Điềm cười cầu hòa, đồng thời cũng không quên nói: “Gay là anh tự nói, em tin lời của anh, cho nên có chút nghi vấn…”
“Em yêu đã nghi ngờ, vậy anh sẽ dùng hết sức mình để giúp em giải tỏa nghi ngờ!” Kỷ Ngôn cười to rồi nói: “Xem ra, tối nay, anh phải dùng hết sức rồi…”
“Đáng ghét!” Mật Điềm chu môi, đánh nhẹ Kỷ Ngôn.
“Anh đáng ghét?” Ôn Kỷ Ngôn rụt cổ lại, tránh cú đánh của Mật Điềm nhưng không phản kháng, cô vốn mảnh mai, cú đánh của cô như muỗi đốt vậy, cơ bản không đủ ngứa để gãi, “Anh chưa có làm gì, mà em đã ghét anh rồi, nếu làm gì, vậy em ghét anh chết mất!” Nói rồi đè mạnh Mật Điềm xuống salon. Không khí trở nên ấm áp, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người, Kỷ Ngôn thở hổn hển, nhẹ nhàng hạ người xuống chuẩn bị hôn vào đôi môi mọng của Mật Điềm.
“Ôn Kỷ Ngôn, đằng sau có người…” Mật Điềm vội đẩy đầu Kỷ Ngôn ra, sợ hãi nhìn trong phòng không biết từ lúc nào xuất hiện một hàng người mặc áo đen.
Trị an khu này không tồi tệ như thế chứ? Ban ngày lại có người dám vào phòng ăn trộm? Hơn nữa còn là 1, 2, Mật Điềm đế một hàng ít nhất phải có 7, 8 người. Nhưng, cho dù đột nhập vào nhà ăn trộm, thì cũng phải phá khóa, nhưng, sao họ đi vào mà không có tiếng động gì? Mật Điềm sợ hãi toàn thân run rẩy.
“Điềm Điềm, em đùa hả?” Kỷ Ngôn cười đùa với Mật Điềm, “Anh còn chưa làm gì, mà em đã kích động run người thế này!”
“Không phải, Ôn Kỷ Ngôn, thật sự có người… anh nhìn kìa…” Mật Điềm sợ đến nỗi nói không được liền mạch, nhìn hàng người mặc áo đen mặt không biểu cảm, cô có cảm giác có phải mình bị hoang tưởng không.
Kỷ Ngôn quay mặt lại, thì bị đánh một nhát vào cổ, anh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, rồi ngất đi.
“Vác đi!” từ cửa chính bước vào một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, phong thái đĩnh đạc, giọng nói đầy quyền uy, dặn dò những người mặc áo đen.
Mật Điềm kinh ngạc nhìn đám người áo đen đánh ngất Kỷ Ngôn, sợ hãi đến nỗi không biết gì nữa, nhưng khi cô nhìn thấy họ nghe lời người đàn ông kia, nhấc Kỷ Ngôn lên, cô vội chồm người che chở cho Kỷ Ngôn, bấn loạn hỏi: “Các người muốn làm gì?”
Người đàn ông kia cau mày, nói lại lần nữa với đám người áo đen: “Mang đi!” Hai người áo đen không do dự giữ Mật Điềm lại, rồi nhấc Kỷ Ngôn lên.
Mật Điềm giãy giụa, nhưng bị giữ chặt, phải nhìn Kỷ Ngôn bị đám người áo đen mang đi, cô thở sâu, định thần lại, nhìn người đàn ông kia hỏi: “Ông là ai?”
“Tôi là bố của nó.” Ôn Cường trả lời Mật Điềm.
Nhìn kỹ, khuôn mặt, lông mày có phần giống với Kỷ Ngôn.
Không biết nói gì, ông ấy là hình ảnh lúc Kỷ Ngôn về già, hay là, Kỷ Ngôn là hình ảnh lúc ông còn trẻ, tóm lại, đúng là hai cha con rồi!
Những lời mắng chửi Mật Điềm định nói ra chợt khựng lại, cô kinh ngạc há mồm, vì quá kinh ngạc nên không khép lại được, một lúc lâu, cô mới lắp bắp nói, “Bác sao lại đánh ngất Kỷ Ngôn?” rốt cuộc bố của Kỷ Ngôn có ý gì?
“Vì nó rất biết chạy trốn!” Ôn Cường nói thẳng, tháng này, vì tìm Kỷ Ngôn, mà Ôn Cường suýt chút nữa lật tung cả thành phố B lên, ai ngờ, tên nhóc này lại có thể chạy đến thành phố S, nếu như không phải ông tìm được manh mối từ Trần Cẩm Ngôn, trả tiền cao thuê thám tử theo dõi, thì thật sự không tìm ra, tên nhóc này quả là biết trốn!
“Hả?!” Mật Điềm ngạc nhiên nhìn Ôn Cường, “Bác đánh ngất Kỷ Ngôn vì anh ấy biết chạy trốn?” rồi nói: “Nhưng đánh như vậy, có làm anh ấy bị thương không?”
“Không, nó bị đánh từ bé đến lớn rồi, da dày lắm, đánh không bị thương!”
Ôn Cường chăm chú nhìn Mật Điềm, dịu giọng hỏi: “Cô là ai?”
“Chào bác, cháu là Đường Mật Điềm.” Mật Điềm ngoan ngoã nói cười tươi: “Cháu là bạn gái của Ôn Kỷ Ngôn.”
“Bạn gái?” Ôn Cường nhìn từ đầu đến chân Mật Điềm: “Thằng ranh kia bỏ trốn là vì cô?”
“Không ạ.” Mật Điềm lắc đầu nhìn Ôn Cường “Kỷ Ngôn sau khi bỏ trốn mới gặp cháu.”
“Hai người phát triển đến đâu rồi?” Ôn Cường dò xét nhìn Mật Điềm một lúc, rồi mới hỏi.
Mật Điềm chợt đỏ mặt, ngại ngùng khó nói.
“Nói đi, ta là người lớn, không phải ngại gì.” Ôn Cường hiền từ nhìn Mật Điềm.
“Dạ, đã trao thân rồi ạ.” Mật Điềm cúi đầu xuống xấu hổ nói, hai má đỏ ửng. Mật Điềm vốn kính trọng vị trưởng bối như Ôn Cường, lúc này nhìn thấy ông mặt lạnh đánh ngất Ôn Kỷ Ngôn rồi mang đi, càng khiến cho Mật Điềm vừa sợ vừa kinh ngạc, nhưng, cô là một người thành thật, nên nói lời thành thật.
“Vậy được, ta sẽ làm đám cưới cho hai đứa.” Ôn Cương quả quyết nói.
“Hả?” Mật Điềm ngạc nhiên, “Bác nói làm đám cưới cho chúng cháu, có phải là nhanh quá không?” Mật Điềm còn chưa chuẩn bị tâm lý để cưới Kỷ Ngôn.
Tình yêu của họ mới chỉ bắt đầu thôi!
“Ừ!” Ôn Cường gật đầu: “Cháu về thành phố B với ta!”
“Bác Cường, thế thì nhanh quá, cháu phải nghĩ…” Mật Điềm mở mồm, lời từ chối còn chưa nói hết, đã bị Ôn Cường cắt ngang. “Đã trao thân rồi, không chừng trong bụng cháu đã có cháu của ta, không nhanh chút nào! Đi thôi.”
Đôi chân của Mật Điềm tạm thời như mọc rễ vậy, không muốn di chuyển, sao cô cảm giác Ôn Cường làm như vậy giống như bắt cô làm Sơn trại phu nhân, làm gì có cách cưới con dâu như vậy.
Ôn Kỷ Ngôn còn chưa chuẩn bị nhẫn cầu hơn cô cơ mà!
“Sao cháu không đi?” Ôn Cường bước đến cửa, quay đầu nhìn Mật Điềm, không ngại giục cô, “Bác Cường, cháu cần suy nghĩ chút…” Mật Điềm do dự trả lời, dù sao, kết hôn là chuyện trọng đại cả đời của người con gái.
“Cháu đừng trách ta không nhắc nhở cháu, nếu cháu không đi, ta sẽ sắp xếp tổ chức hôn lễ cho Kỷ Ngôn và Diêu Dao! Họ kết hôn rồi, thì hết phần cháu.” Ôn Cường nhìn Mật Điềm, bình thản nói: “Nếu cháu đi theo ta, cô dâu trong lễ cưới chính là cháu!”
“Vâng, cháu sẽ đi theo bác.” Mật Điềm nghe vậy, cuống lên, Diêu Dao vốn muốn ép kết hôn, ngộ nhỡ cô ấy và bố Kỷ Ngôn hợp tác, vậy chuyện đó sẽ thành sự thật.
“Ta thích cháu nghe lời như vậy.” Ôn Cường cười hiền từ.
Nhưng trong mắt Mật Điềm, nụ cười ấy là nụ cười ác ý, xem ra, bố Kỷ Ngôn bị anh làm cho tức phát điên rồi, chắc tâm trạng cũng giống Diêu Dao, phải hành hạ Kỷ Ngôn…
Mật Điềm lên chiếc “Xe ăn cắp” của ông thì sẽ không xuống được, chỉ có thể hỏi: “Bác Ôn, khi nào bác chuẩn bị tổ chức hôn lễ ạ?” Cô kết hôn, tốt xấu gì cũng phải thông báo cho mẹ cô biết, nếu không mẹ cô chắc chắn sẽ đau lòng.
“Cháu vội lắm à?” Ôn Cường cười như không cười quay mặt lại nhìn Mật Điềm.
“Cháu không vội!” Mật Điềm lắc đầu, “Cháu chỉ muốn thông báo cho mẹ cháu thôi, dù sao cũng phải để mẹ chuẩn bị tâm lý!”
“Được, vậy thì đưa cả mẹ cháu đến thành phố B!” Ôn Cường quyết định, sau đó nhìn Mật Điềm: “Cháu kết hôn còn muốn thông báo với ai nữa, nói hết với ta, ta sẽ đưa toàn bộ đi.”
“Hả?” Mật Điềm kinh ngạc há to mồm đến nỗi có thể nhét quả trứng vịt vào: “Bác, vậy bao giờ cháu và Kỷ Ngôn kết hôn?”
Nghe lời ông nói, đưa tất cả mọi người đi, đơn giản như chuyển phát nhanh vậy!
“Nếu cháu vội, thì là tối nay, nếu cháu không vội thì ngày mai.” Ôn Cường nhìn Mật Điềm: “Hôn lễ gia đình ta đã sắp xếp từ lâu rồi, vì tên ranh con kia chạy mất, nên ta không sắp xếp lại, các con cứ dùng luôn đi.”
“Ý bác là, đính hôn chuyển thành kết hôn?” Mật Điềm dò hỏi.
“Ừ, đúng vậy.” Ôn Cường gật đầu: “Cháu đừng cảm thấy quá long trọng, ta sẽ cho cháu một niềm vui bất ngờ.”
“Không, cháu không có ý đó.” Mật Điềm vội xua tay, giải thích: “Cháu chỉ cảm thấy, sự việc diễn ra nhanh quá!”
Mật Điềm lễ phép nhìn Ôn Cường: “Trước đây, cháu vẫn cho rằng, bác sẽ ghét bỏ cháu, nhưng, bác thúc giục cháu kết hôn thế này, khiến cháu bất ngờ có chút không quen!”
Ôn Cường cười: “Cháu đúng là cô gái thực tế!” Lần này Kỷ Ngôn bỏ trốn thật sự đã tìm được báu vật, cô nhóc này, thật đơn thuần, lương thiện.
Nhưng đối với việc Kỷ Ngôn chạy trốn khỏi lễ đính hôn, khiến Ôn Cường mất mặt ở thành phố B, ông rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên, đừng trách ông ra tay mạnh với con trai của mình, ông phải chỉnh đốn con trai, để Kỷ Ngôn biết rằng, không thể đùa với quyền uy của ông! Nếu không, hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Mật Điềm cười tươi với Ôn Cường: “Bác Ôn, cháu có thể hỏi bác một câu cuối không?”
“Hỏi đi.” Ôn Cường nhẫn nại gật đầu.
“Nhà cháu có hai chìa!” Mật Điềm chớp mắt, cô và Kỷ Ngôn mỗi người một chiếc, đây là chìa dự phòng, chiếc chìa khóa mới không phải hai chiếc mà cô và Kỷ Ngôn giữ! Khi cô muốn hỏi tiếp Ôn Cường thì ông đã nhắm mắt thư giãn, không để ý đến Mật Điềm nữa.
Đương nhiên Ôn Cường không ngốc nghếch thừa nhận, ông tìm thám tử tư làm lại chìa khóa nhà Mật Điềm…
Mật Điềm khó hiểu nhìn chiếc chìa khóa mới suốt cả chặng đường từ thành phố S, đến sân bay thành phố W, về đến thành phố B, khi máy bay hạ cánh, cô lại bất ngờ thêm lần nữa.
Cô và Ôn Cường ngồi ở khoang hạng nhất, khi các hành khách đi xuống, người đầu tiên cô nhìn thấy là mẹ, dì, Tào Ái Ái và họ hàng, khi người cuối cùng xuống là Mễ Tu Dương, cô thật không biết nói gì, nhìn bố Kỷ Ngôn: “Bác Cường, chuyện này là thế nào?”
“Cháu kết hôn, đương nhiên phải mời họ hàng đến.” Ôn Cường nhìn Mật Điềm đang kinh ngạc, bình tĩnh nói: “Bác đã thuê cả máy bay, cháu yên tâm, khách sạn tối nay bác cũng đã sắp xếp rồi, hôn lễ của cháu ngày mai sẽ hoàn thành.”
Mật Điềm muốn nói với mẹ vài câu, nhưng trợ lý riêng của Ôn Cường, lịch sự mời cô đi, sau đó, cả tối bị nhốt ở đó để làm người mẫu cho nhà thiết kế thời trang, cho đến khi gần sáng, khi váy cưới cấp tốc may xong, mới cho cô đi ngủ. Mật Điềm gục vào gối, không còn sức nghĩ đến chuyện linh tinh nữa, ngủ một giấc sâu. Dù sao, từ lúc gặp Kỷ Ngôn, những người mà cô gặp đều không bình thường, Mễ Tu Dương nhiều mưu mô, Diêu Dao ghê gớm, còn bố Kỷ Ngôn quyết đoán.
Những người này, người này ghê gớm hơn người kia.
Khi Ôn Kỷ Ngôn tỉnh giấc, thấy mình bị trói ở trên giường trong phòng của mình, liền cau mày, suy nghĩ, anh chắc bị bố bắt về, chết tiệt, Mật Điềm sao rồi? Cô ấy không bị hành động của bố làm cho sợ hãi chứ? Nghĩ đến đây trong lòng anh bỗng lo lắng, anh gào to “Bố… bố…”
“Ranh con muốn làm gì?” Ôn Cường mở mạnh cửa, trừng mắt nhìn Kỷ Ngôn: “Bố nói cho con biết, hôm nay là hôn lễ của con và tiểu thư nhà họ Đường! Phóng viên các báo đều đến rồi, hôn lễ còn mười phút nữa! Con nhanh chóng sửa soạn, nếu con còn chạy trốn, ta sẽ chặt chân con.” Nói rồi, không do dự ném bộ trang phục chú rể cho anh.
Kỷ Ngôn nghe bố nghiêm khắc nói, liền cau mày phản kháng: “Bố, bố đừng làm thế nữa, con sẽ không kết hôn với tiểu thư nhà họ Đường!” rồi thở sâu nói: “Con có người yêu rồi, trong bụng cô ấy, có con của con rồi!” Nhìn bố lần này bất ngờ lại bá quyền bắt anh về, hơn nữa lại còn khủng khiếp hơn lần trước, lần trước chỉ là đính hôn, lần này lại là kết hôn, Ôn Kỷ Ngôn chỉ có thể nói dối, hi vọng bố không bắt anh kết hôn.
Ôn Cường lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Ngôn: “Người mà con thích, không phải là Đường Mật Điềm sao? Bố đã dẫn cô ấy đi kiểm tra rồi, không có thai!”
“Bố, cô ấy giờ chưa có thai, không có nghĩa sau này không có thai.” Kỷ Ngôn nhanh chóng đổi chủ đề: “Con cũng không kết hôn với con gái nhà họ Đường, muốn cưới thì bố cưới đi.” Nói rồi xé mạnh bộ lễ phục chú rể, thể hiện sự phản đối.
“Tên chết tiệt, con đừng hối hận đấy!” Ôn Cường tức giận đẩy cửa đi ra, hiển nhiên là ông bị làm cho quá tức giận, “Cho con mười phút, con không đi, bố sẽ trói con lại.”
“Con mới không hối hận, bố trói con, con cũng không đi.” Ôn Kỷ Ngôn gào to sau lưng Ôn Cường, nói rồi, anh bắt đầu nhìn vào dây trói mình, sau đó nhìn khắp nơi, tìm vật để cởi trói.
Khi anh cởi được dây liền nhìn vào đống dây anh vừa cởi, trong lòng chợt thấy vui mừng, nhanh chóng tìm khắp nhà, rồi nhìn về phía cửa sổ, không do dự tìm trong ngăn kéo, cuộn dây lần trước dùng để chạy trốn, khéo léo bám vào dây trốn ra từ cửa sổ.
Ôn Cường quan sát từng hành động của Kỷ Ngôn từ camera, thấy anh an toàn chạy thoát, vội ra ra lệnh cho vệ sỹ: “Bắt cậu chủ lại!”
Đám vệ sỹ đứng cạnh đã sẵn sàng nhận lệnh, vội đuổi theo, Ôn Kỷ Ngôn còn chưa kịp phủi bụi trên người, đã bị bao vây, anh liền phát huy tốc độ chạy một trăm mét, nhanh chóng chạy ra cổng…
Ôn Kỷ Ngôn thuộc đường thuộc lối trốn vòng vây của đám vệ sỹ, chạy thật nhanh.
Nhưng, đám vệ sỹ lần trước để Kỷ Ngôn chạy thoát cũng đang hết sức đuổi theo, cậu chủ nhà họ Ngôn đã thoát khỏi tay họ một lần, nhưng không thể có lần thứ hai, lần nữa thì họ phải cuốn gói về nhà.
“Bác Cường, Kỷ Ngôn lần này không chạy mất chứ?” Cẩm Ngôn lau mồ hôi trên trán, nhìn vào màn hình camera giám sát, hỏi nhỏ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Kỷ Ngôn ơi, lần này đừng chạy mất, nếu không, cô gái cậu yêu sẽ hận cậu cả đời, chú rể chạy trốn vào ngày kết hôn, còn nữa, mẹ vợ ghê gớm của cậu, chắc cũng sẽ không tha cho cậu. Đương nhiên đáng thương nhất chính là cậu, cậu bị bố cậu lột sạch, chạy trốn trên đường…
“Bác Cường, nếu lần này Kỷ Ngôn trốn mất, vậy bác đồng ý với cháu một chuyện, có thể đừng quá đáng như thế không ạ!” Diêu Dao cười nhìn Ôn Cường.
“Bác đồng ý với chuyện của cháu, sao lại có thể là quá đáng?” Ôn Cường gật đầu: “Lần này nó còn chạy trốn thật, bác sẽ lột sạch nó treo giữa đường.”
Diêu Dao cười tuơi như hoa, sau khi cô được Cẩm Ngôn khuyên trở về, đánh cược cùng Ôn Cường, cho dù cô dâu mới là ai, chỉ cần Ôn Cường sắp xếp, Kỷ Ngôn sẽ chạy trốn, nếu anh ta ngoan ngoãn nghe lời, sẽ lột sạch anh treo giữa đường, để cô thỏa cơn giận.
“Trần Cẩm Ngôn, tôi cảnh cáo anh, không được thông báo cho Kỷ Ngôn!”
Diêu Dao trừng mắt nhìn Cẩm Ngôn cảnh cáo.
“Tôi sẽ không làm, em yên tâm.” Cẩm Ngôn cười nhìn Diêu Dao “nhưng anh có thể khẳng định, nếu Kỷ Ngôn biết cô dâu là Mật Điềm, cậu ấy sẽ chạy về, cho dù là hôn nhân là bố sắp đặt, anh ấy cũng sẽ chấp nhận.”
“Hứ…” Diêu Dao tức giận quay mặt.
Ôn Cường nhìn Cẩm Ngôn và Diêu Dao với ý sâu xa, cười.
Xem ra, tiếp sau lễ cưới của Kỷ Ngôn, ông và ông Trần lại có thể thương lượng, tổ chức lễ cưới nữa… nhân vật chính, là hai người ở trước mặt!
Ôn Kỷ Ngôn chạy hộc tốc nhìn đám vệ sỹ phía sau, xua tay nhận thua: “Được rồi, được rồi, tôi không chạy nữa, các anh cũng đừng đuổi nữa!” nói như vậy, nhưng mắt anh đảo liên tục, lần trước, cũng tại chỗ này anh đã thoát khỏi đám vệ sỹ, trước là gọi taxi, sau đó đi xe buýt, rồi đi tàu điện ngầm, sau đó chạy trốn, lần này anh cũng theo tuyến đường như trước, còn nghĩ, thử lần nữa, nhưng mục đích của anh lần này là thành phố S, anh không có hứng chơi trò mèo vờn chuột với đám vệ sỹ nữa.
“Cậu chủ, đừng chạy nữa, ông chủ nói, cậu chạy 30 phút, thì cho cậu nghe điện thoại.” Vệ sỹ đưa tay nhìn đồng hồ “Cậu có muốn nghe điện thoại không?
Là cậu Cẩm Ngôn.”
Kỷ Ngôn đề phòng nhìn bảo vệ: “Anh bỏ điện thoại xuống, lùi xuống 50m, tôi sẽ nghe.” vệ sỹ buông điện thoại xuống, ra hiệu cho các vệ sỹ khác “lùi xuống 50m.” Đám vệ sỹ đều lùi xuống.
Ôn Kỷ Ngôn thấy tình hình như vậy, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, cầm lấy chiếc Nokia xem, thật sự là điện thoại của Cẩm Ngôn, anh vội nghe máy: “Alô!”
“Kỷ Ngôn, sao cậu còn chưa đến? Ở đây sắp có chuyện rồi!” Nghe thấy giọng Kỷ Ngôn, Cẩm Ngôn liền gào lớn: “Không phải cậu nói với mình là cậu lại bỏ trốn đấy chứ?”
“Ừ, bỏ trốn!” Kỷ Ngôn thành thật: “Mình không kế hôn với con gái nhà họ Đường mà mình không quen biết?”
“Đường tiểu thư mà cậu không biết hả?” Cẩm Ngôn có chút lo lắng: “Anh hai à, cậu có chắc cậu thật sự không quen không?” Anh vốn muốn nói, cậu có chắc không quen tiểu thư nhà họ Đường không nhưng lại bị Diêu Dao lườm, anh đành phải sửa lại, yêu cầu thông báo trong ba mươi phút là do anh khẩn thiết cầu xin, xin rất nhiều lần, mới được đồng ý, hi vọng Kỷ Ngôn thời khắc quyết định có thể hiểu, anh đặc biệt nói to câu Đường đó!
“Đương nhiên không quen.” Ôn Kỷ Ngôn không do dự trả lời: “Đều là do bố sắp đặt, sao mình có thể quen! Mình trước hôn lễ 10 phút mới biết tin, lần này bố làm quá, bất ngờ bày tiệc kết hôn!” Ôn Kỷ Ngôn không hài lòng nói: “Nếu kết hôn, để bố mình kết hôn đi!”
“Ôn Kỷ Ngôn, trong vòng mười phút nếu con không quay lại, Mật Điềm sẽ kết hôn với Mễ Tu Dương!” Ôn Cường giành lấy điện thoại của Cẩm Ngôn, tức giận hét lên với Kỷ Ngôn.
“Sao?” Kỷ Ngôn dường như bị sét đánh ngang tại vậy, “Bố, bố nói gì, cô dâu là Đường Mật Điềm?”
“Đúngvậy, cô dâu Đường Mật Điềm, chú rể Mễ Tu Dương.” Ôn Cường nói rõ ràng: “Ranh con, không cần về nữa, hôn lễ bắt đầu rồi!”
Nói xong, dập mạnh điện thoại.
Diêu Dao không đồng ý nói: “Bác Cường, bác không giữ lời!”
“Bácià rồi, bị kích động nên không nhịn được hét lên rồi, Diêu Dao, xin lỗi cháu.” Ôn Cường xin lỗi Diêu Dao: “Ta đồng ý với cháu, sau sự việc lần này, ta sẽ để Kỷ Ngôn trịnh trọng xin lỗi cháu trên truyền thông cả nước.”
Diêu Dao mấp máy môi nói: “Được ạ, cháu không những yêu cầu anh ấy xin lỗi, mà còn bắt anh ấy phải chịu phạt!”
“OK!” Ôn Cường đưa tay ra làm hiệu không vấn đề gì, nhìn Diêu Dao bị ông thuyết phục, trong lòng ông cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, cười nói với Cẩm Ngôn: “Đi, chúng ta đi xem kịch nào!”
Cẩm Ngôn không nói gì nhìn Ôn Cường đang vui mừng, “Bác Cường, lần này bác làm như vậy, Kỷ Ngôn chạy rất mệt, chắc động phòng tối nay có thể miễn được…”
Xem ra, không được đắc tội với phụ nữ và người già, nếu không, bị chơi cho chết mà không biết!
“Không sao, thời gian còn dài. Kết hôn rồi, hai đứa nó, tối nào cũng động phòng được.” Ôn Cường cười nói.
Diêu Dao mấp máy môi đi sau họ.
“Bố, khách sạn nào?” Kỷ Ngôn vội gào lên, trả lời anh chỉ là tiếng điện thoại tút tút.
Kỷ Ngôn vội gọi số của Cẩm Ngôn, nhưng vẫn là trạng thái không ai nghe, anh giống như chú kiến trên nồi lẩu, quay đi quay lại, ngước mắt nhìn đám vệ sỹ đứng bên đang thông cảm cho anh, vội khẩn cấp hỏi: “Hôn lễ ở đâu?”
Đám vệ sỹ nhìn nhau lắc đầu.
Kỷ Ngôn chợt thất vọng, người vệ sỹ chỉ huy nói: “Cậu chủ, hôn lễ chúng tôi không biết ở đâu, nhưng ông chủ nói, chúng tôi phải đưa cậu đến nơi cậu chạy trốn lễ đính hôn lần trước.”
“Nơi đính hôn là nơi kết hôn.” Ôn Kỷ Ngôn không đợi vệ sỹ nói xong, vội vỗ vào đầu, “Vội chết mất!” anh thậm chí không đợi taxi, nhanh chóng chạy đi.
Ôn Kỷ Ngôn lúc này biết rõ ràng, bố anh cố ý chơi anh, để trả thù lần trước anh bỏ trốn, khiến ông mất mặt trước nhà họ Diêu và truyền thông.
Lễ đường hoa lệ đã được bố trí từ sớm tại khách sạn VIP, màu sắc sặc sỡ, vừa bước vào cánh cửa xoay được thiết kế đặc biệt, là tấm thảm màu đỏ tươi dẫn đến phòng tiệc xa hoa, khách khứa tập trung ở đại sảnh, nam thanh nữ tú đều mặc những bộ lễ phục xa hoa, tay cầm li rượu, đi đi lại lại chúc rượu, nói chuyện, cười vui.
Kỷ Ngôn người đầy mồ hôi, chạy thẳng đến hội trường chính, nhìn thấy chú rể Mễ Tu Dương đang đứng cạnh Đường Mật Điềm, anh ta bất ngờ nhìn Kỷ Ngôn hộc tốc chạy vào, liền ghé vào tai cô nói nhỏ: “Điềm Điềm, chú rể của em dù đến muộn nhưng lần này không bỏ trốn!”
Mật Điềm đang thất vọng bỗng trở nên vui mừng, nhìn thấy Kỷ Ngôn vội vã chạy đến, liền cười tươi.
Ôn Kỷ Ngôn chạy thẳng vào trong, không đợi Điềm Điềm dang tay ôm anh, anh bế thốc cô lên, chạy nhanh ra ngoài.
“Ôn Kỷ Ngôn, anh làm gì đấy?” Mật Điềm ngạc nhiên hỏi.
“Anh không đồng ý cho em lấy Mễ Tu Dương, em là của anh.” Ôn Kỷ Ngôn kiên quyết nói: “Anh phải cướp cô dâu.”
“Gì? Mễ Tu Dương là phù rể.” Mật Điềm tay ôm vào cổ Kỷ Ngôn, khúc khích cười nói: “Hôn lễ này là bố anh sắp xếp cho chúng ta.”
“Anh biết.” Kỷ Ngôn nói: “Nhưng bố cố ý không nói cho anh, cô dâu là em, làm anh chạy mất mấy con đường, chân anh giờ đang mỏi đây…” Kỷ Ngôn nói đến đây trách móc đưa mắt nhìn bố đang vui vẻ đắc ý trên lễ đài, rồi nói Mật Điềm: “Điềm Điềm, tối nay động phòng, anh sợ không còn sức…”
Mật Điềm mấp máy môi nói: “Không sao, không vội, sau này chúng ta còn thời gian…”
“Ừ, yên tâm, sau này, mỗi tối, anh sẽ đền gấp đôi cho em…”
Kỷ Ngôn tình cảm nhìn Mật Điềm nói, cúi người nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn hạnh phúc!
Câu chuyện kết thúc hoàn mỹ, hạnh phúc!
Cuộc sống khi mới bắt đầu kích thích thú vị!
Một đời nguyện bên nhau, nắm tay cho đến lúc già.
——HẾT——
Giám đốc nhíu mày, ký giấy xin nghỉ, thương lượng với cô: “Đường Mật Điềm, hôm nay Lily trang điểm, cô làm nhé, thời gian nghỉ phép của cô bắt đầu từ mai nhé, Ok?” Mặc dù giám đốc cũng không rõ Lily sao lại chọn Mật Điềm, nhưng cô đã sắp xếp rồi.
“Được!” cũng muộn một ngày, chứng minh thư của Ôn Kỷ Ngôn nhanh thì hôm nay mới đến, Mật Điềm đồng ý.
“Lily, đây là nhân viên trang điểm cho cô, Đường Mật Điềm.” Giám đốc dẫn Mật Điềm đi về phía phòng trang điểm VIP, giới thiệu, “là cô chọn.”
“Ồ, biết rồi, anh ra ngoài đi.” Lily ngồi quay lưng với Mật Điềm, mái tóc xoăn dài xõa trên vai, mặc chiếc váy liền dài màu đỏ đi đôi giày cao màu ánh kim, đôi chân của cô vừa dài vừa thẳng, thật gợi cảm.
“Là cô chọn.” Câu nói này của giám đốc giống như nguyền, không ngừng lặp lại trong đầu của Mật Điềm, mặc dù có khách đã chọn Mật Điềm, nhưng đó là khách quen, còn Lily, cô chưa từng nghe đến, vội lịch sự chào: “Xin chào cô Lily.”
“Ừ, cô là Đường Mật Điềm?” Lily quay người lại, ngước đầu lên, nhìn kĩ Mật Điềm từ đầu tới chân.
“Ừ, đúng vậy, tôi là Đường Mật Điềm.” Mật Điềm lịch sự nhìn Lily: “Cô Lily, chúng ta bắt đầu hóa trang nhé?”
“Gọi tôi là Diêu Dao được rồi!” Lily lạnh lùng nói, cười lạnh lùng.
Còn Mật Điềm bị cái tên Diêu Dao làm cho bất ngờ, Diêu Dao, nếu cô nhớ không nhầm, vợ chưa cưới trước đây của Ôn Kỷ Ngôn, hình như cũng gọi là Diêu Dao? Hơn nữa lại đến thành phố S… không phải là một Diêu Dao đấy chứ?
“Đúng vậy, tôi chính là vợ chưa cưới của Ôn Kỷ Ngôn.”
Diêu Dao nhìn vào Mật Điềm đang bối rối, cô tự nói ra, không ngạc nhiên nhìn Mật Điềm kinh ngạc há hốc mồm giống như nhìn thấy ma, vội nói: “Cô Điềm, thấy tôi, không cần phải như nhìn thấy ma thế đâu?”
“Xin lỗi.” Mật Điềm bối rối cúi đầu, lắp bắp xin lỗi, cẩn thận nhìn vợ chưa cưới của Ôn Kỷ Ngôn, mặt mày thanh tú, đôi mắt to không lồi, lông mày dài hấp háy như đang nói chuyện vậy, chiếc mũi thẳng tắp với cái miệng nhỏ xinh như hoa anh đào, lúc này là mặt mộc nhưng vẫn được coi như là một mỹ nữ, còn chưa nói đến thân hình gợi cảm của cô, có thể gọi là “nữ thần”. Nghĩ đến người vợ chưa cưới “nữ thần” của Kỷ Ngôn, Mật Điềm bất chợt cảm thấy tự ti, cô cúi đầu, nhìn xuống ngực, “Cô và Ôn Kỷ Ngôn có quan hệ gì? Ánh mắt sắc lẹm của Diêu Dao nhìn vào gáy của Mật Điềm, không hài lòng nói: “Ngẩng đầu lên!” nói rồi đưa tay nâng cằm của Mật Điềm, nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào cô.
“Chúng tôi yêu nhau.” Mật Điềm nhìn Diêu Dao trả lời.
“Cô thật to gan!” Diêu Dao cười như không cười nói, “Trước mặt vợ chưa cưới là tôi, cô dám thừa nhận đang yêu chồng chưa cưới của tôi?” coi thường liếc Mật Điềm: “Cô nói thật với tôi, hai người yêu nhau bao lâu rồi?”
Mật Điềm đưa tay ra làm dấu.
Diêu Dao nhíu mày, khó chịu nói: “Một năm.”
Mật Điềm lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy là một tháng?” sắc mặt Diêu Dao đã bớt khó chịu.
Mật Điềm do dự, rồi lắc đầu, “Cũng không phải!”
“Vậy cô đưa ra một ngón tay, có nghĩa là gì? Không phải một năm, một tháng, không phải cô muốn nói là một ngày đấy chứ?” Diêu Dao vốn thẳng tính, chất vấn liên tục: “Mật Điềm, cô nói thật đi, hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Tôi mới quen Kỷ Ngôn hơn một tháng.” Mật Điềm nuốt nước bọt, thành thật nói.
“Vậy cũng có nghĩa là, anh ta chạy trốn đám cưới không phải vì cô?”
“Không phải, sau khi anh ấy bỏ trốn, tôi mới quen anh ấy.” Mật Điềm thành khẩn nhìn Diêu Dao, cằm bị Diêu Dao cầm hơi đau, nhưng cô không dám kêu, dù sao Diêu Dao cũng là vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn, cô bối rối.
Diêu Dao bỏ cằm Mật Điềm ra, xin lỗi nói: “Xin lỗi, làm cô đau phải không?” rồi cười thân thiện.
“Không, không sao!” Mật Điềm vừa ngại ngùng trả lời, vừa dùng tay lau trán, lúc nãy lo lắng toát mồ hôi.
“Tôi là Diêu Dao, rất vui được làm quen với cô!” Diêu Dao tự giới thiệu, còn đưa tay thân thiện ra với Mật Điềm, Mật Điềm cảm thấy khó hiểu, bối rối nhìn vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn, bắt tay Diêu Dao, không biết thể hiện thái độ nào với cô ấy.
“Cô yên tâm, tôi không phải đến gây chuyện.” Diêu Dao từ từ nói, “Chí ít, cũng không đến gây chuyện với cô.” “Vậy cô là?” Mật Điềm nhìn Diêu Dao thật sự không có ác ý với cô, vội cẩn thận dò hỏi, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng, cô và vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn lại gặp nhau trong tình huống này, lại còn có thể nói chuyện thân thiện.
Thông thường, vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn nhất định sẽ tìm Mật Điềm để cãi nhau hoặc khinh miệt… rốt cuộc cô ấy cũng có tiếng là vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn, còn Mật Điềm và Kỷ Ngôn yêu nhau sau lưng cô ấy.
“Tôi đến tìm Ôn Kỷ Ngôn.” Diêu Dao nói thẳng: “Nhưng trước khi tìm anh ta, tôi muốn xác nhận một chuyện, đó là anh ta vì người phụ nữ khác mà trốn kết hôn, hay là không muốn đính hôn với tôi nên mới chạy trốn!”
“Anh ấy bỏ trốn vì không muốn đính hôn!” Đường Mật Điềm cẩn thận nói, vài lần nghe Kỷ Ngôn nói, anh không hề quen Diêu Dao, chỉ là không muốn kết hôn vì liên kết hai công ty nên mới bỏ trốn.
“Tên Kỷ Ngôn chết tiệt này, vì trốn kết hôn và bỏ trốn!” Diêu Dao nghiến răng: “Diêu Dao tôi cũng xem như là người nổi tiếng ở thành phố B, không ngờ, bị anh ta làm mất mặt! Tôi nhất định không tha cho anh ta!”
Thấy Diêu Dao tức giận, Mật Điềm hơi run, nói giúp Kỷ Ngôn vài câu: “Việc bỏ trốn, Kỷ Ngôn hơi quá, nhưng anh ấy cũng có nỗi khổ…!” Mật Điềm ngại ngùng nhìn Diêu Dao: “Anh ấy có lẽ không muốn tổn thương cô, nên mới chạy trốn…”
“Cô bớt nói cho anh ta đi!” Diêu Dao không khách khí cắt ngang lời: “Cả thành phố B bàn tán, nói tôi bị Ôn Kỷ Ngôn bỏ rơi!” nghiến răng, Diêu Dao oán trách: “Cô nói xem tôi không thù không oán với ai, tôi và anh ta rõ ràng không quen biết, tôi cũng bị ép buộc thôi. Tôi mới miễn cưỡng đồng ý với cuộc hôn nhân vô lý này, người nên chạy trốn phải là tôi, thế nào lại đến lượt tên chết tiệt kia!” Diêu Dao càng nói càng tức giận, thân hình gầy gò run lên, “Tên chết tiệt, trước khi bỏ trốn, chí ít cũng phải cho tôi ám hiệu, để tôi cũng chạy trốn, như vậy tôi chí ít sẽ không trở thành chuyện cười của thành phố B!”
Đường Mật Điềm nhìn Diêu Dao đang nói loạn lên, môi mấp máy, ngoan ngoãn giữ yên lặng, rốt cuộc, thân phận của cô quá nhạy cảm, bạn gái hiện giờ của Ôn Kỷ Ngôn, cô không thể an ủi vị hôn phu bị bỏ rơi này được.
“Tên khốn này, làm tổn thương tôi sâu sắc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Diêu Dao cười, rồi nói đầy tức giận: “Anh ta chạy trốn mà vẫn không quên tìm bạn gái, thật quá hạnh phúc, nhưng tôi sẽ không cho anh ta vừa ý.”
“Vậy cô định làm gì?” Vẻ mặt Mật Điềm không giấu nổi sự tò mò, nói thật, cô thật không hiểu Diêu Dao, nhìn cô ấy dịu dàng không làm hại người khác, nhưng nụ cười của cô ấy thật gian tà, khiến cô nghĩ đến một loài vật đó là hồ ly tinh, vì nụ cười này thật quá gian tà!
“Đương nhiên là mang Kỷ Ngôn về nhà kết hôn.” Diêu Dao nói: “Đồ khốn, càng muốn chạy, thì tôi càng bám theo!”
“Cô không phải muốn từ hôn sao?” Mật Điềm hoang mang hỏi.
“Vốn là như vậy, nhưng giờ tôi đổi ý rồi, tôi không muốn bỏ qua dễ dàng cho anh ta.” Diêu Dao tức giận nói: “Ít nhất, khi tôi chưa có hạnh phúc, Ôn Kỷ Ngôn đừng hòng có hạnh phúc.”
Đường Mật Điềm khó hiểu không nói gì nhìn Diêu Dao: “Hôm nay cô tìm tôi nói những chuyện này, là có ý gì?”
“Tôi tìm cô, chúng ta có một vấn đề chung là Ôn Kỷ Ngôn, cô thấy tôi tìm cô để làm gì?” Diêu Dao khẽ nhíu mày, cười thân thiện, “Tôi thấy cô ưa nhìn, nên nhắc nhở cô, chủ động rời xa Kỷ Ngôn, nếu không lần sau tôi gặp cô, sẽ hét lên cô là hồ ly tinh, người thứ ba!”
“Cô…” Người này trước khi đánh người ta, còn thiện chí nhắc nhở, chú ý, tôi sắp đánh cô.
“Tôi rất lương thiện, hơn nữa tôi thấy cô cũng rất thật thà, tôi không muốn làm khó cô.” Diêu Dao nhắc nhở: “Tôi tính sổ với Kỷ Ngôn, không muốn liên lụy đến người vô tội như cô!”
Mật Điềm nói: “Cô Diêu Dao, tôi giờ là bạn gái của Ôn Kỷ Ngôn, cô thấy cô cần phải tính sổ với Kỷ Ngôn, thì sẽ không ảnh hưởng đến tôi sao?”
“Cô chia tay với anh ta, là không liên quan đến cô rồi.” Diêu Dao nói rất đương nhiên, “Đương nhiên, cô muốn cùng anh ta đồng cam cộng khổ, tôi tán thành hai người, làm một cặp uyên ương chịu khổ.”
Mật Điềm không nói nhìn Diêu Dao.
“Tôi đã có thiện chí nhắc nhở cô rồi, cô còn ngoan cố, tôi cũng hết cách.”
Diêu Dao chớp cặp lông mày đẹp, cười lạnh lùng nhìn Mật Điềm: “Tiếp theo, tôi sẽ hành động, tối nay tất cả các báo, ti vi của thành phố S sẽ đăng tin đại thiếu gia họ Ôn chạy trốn đám cưới… đến lúc đó giới truyền thông sẽ chú ý đến cô không, thì tôi không chắc được đâu…”
“Cô Diêu, cô có cần trêu đùa chúng tôi như thế được không?” Mật Điềm nhìn thẳng Diêu Dao nói: “Ôn Kỷ Ngôn bỏ trốn, là anh ấy không đúng, nhưng, cô công kích như thế, báo thù anh, có phải là quá hận anh ấy không?” rồi dùng điển cổ nói: “Tục ngữ nói, oan oan tương báo đến bao giờ, cô gây hấn với anh ấy, đối với cô thì cũng có gì tốt đẹp, mọi người đều biết, anh ấy bỏ rơi vợ chưa cưới ở lễ đính hôn, thì cô cũng mất mặt…”
“Cho dù, toàn thế giới có biết, tôi là người vợ chưa cưới bị anh ta bỏ rơi, nhưng, tôi cũng có cách ép anh ta kết hôn với tôi.” Diêu Dao cười tự tin, “Chỉ cần ép anh ta kết hôn với tôi, có thể lấy lại được thể diện của tôi rồi!”
“Cô Diêu, cách nghĩ của cô có chút quá kích!” Mật Điềm nhìn Diêu Dao nói: “Cô ép Kỷ Ngôn kết hôn với cô rồi, thể diện của cô đều lấy lại được, nhưng cô phải đổi bằng hạnh phúc, hôn nhân của cả cuộc đời cô!” ngừng một lát rồi bổ sung: “Nếu như miễn cưỡng thì không có được hạnh phúc.”
“Tôi không kết hôn thật sự với anh ta” Diêu Dao không do dự nói: “Anh ta khiến tôi mất mặt ở thành phố B, tôi phải cho anh ta mất mặt trên toàn quốc, vào ngày đám cưới, tôi sẽ bỏ trốn!” Diêu Dao tức giận nói, nét mặt có chút hung dữ, “Tôi giờ sẽ lên thông báo với truyền thông!”
“Nếu ngộ nhỡ làm quá, Ôn Kỷ Ngôn tức khí thật sự muốn kết hôn với cô thì sao?” trong lòng Mật Điềm có chút khó chịu, đâu cũng thấy trở ngại, Ôn Kỷ Ngôn sao lại có thể có một người vợ chưa cưới đã thích làm mọi thứ phải rõ ràng như thế, lần này thì xong rồi, tình yêu của Mật Điềm vừa chớm nở, đã gặp chướng ngại vật rồi! “Ôn Kỷ Ngôn kết hôn cùng cô, nhưng lại không tốt với cô, vậy thì cô chịu thiệt thòi rồi!”
“Anh ta muốn kết hôn thật với tôi, xem tôi có xử lý anh ta không, tôi nhất định lột da, róc xương anh ta!” Diêu Dao tức giận nói. “Cô Diêu, ý của cô, tôi hiểu rồi!” Mật Điềm giả vờ hoang mang nói: “Cô hôm nay đặc biệt đến tìm tôi, nói nhiều với tôi như vậy là muốn tìm lại thể diện, và sự tức giận vì bị Kỷ Ngôn làm tổn thương phải không?”
Nghe khẩu khí của Diêu Dao, cô cơ bản không muốn kết hôn với Ôn Kỷ Ngôn, cô cố chấp như vậy cũng là cố ý làm khó Ôn Kỷ Ngôn, còn việc cô nói nhiều với Mật Điềm như thế, không phải là cô không có suy nghĩ, mà là đang chỉ điểm cho Mật Điềm, chỉ cần Ôn Kỷ Ngôn xin lỗi cô, sau đó, lấy lại thể diện cho cô, thì cô ấy có thể tha cho Ôn Kỷ Ngôn.
Diêu Dao nhìn Mật Điềm, “Tôi muốn nói với cô, tôi và anh ta không thể từ bỏ hôn ước, không phải là tôi thích anh ta, mà bám vào anh ta, hơn nữa, tôi không thể thấy anh ta hạnh phúc hơn tôi, làm tổn thương tôi, còn coi như không có chuyện gì!” bĩu môi rồi nói: “Dù thủ đoạn của tôi không được quang minh chính đại, nhưng, tôi thật sự không phải là kẻ thứ ba trong tình yêu của hai người, hai người bị tôi chia cắt, thì đừng trách tôi!”
“Cô Diêu Dao, cô vừa đẹp vừa cao quý như vậy, hơn nữa lại rất lương thiện, sao không thể tha cho Ôn Kỷ Ngôn ?”
Mật Điềm dỗ ngọt Diêu Dao, cô không ghét người vợ chưa cưới này của Ôn Kỷ Ngôn, “Tôi cảm thấy, hai người có thể…”
“Ai cần với anh ta!” Diêu Dao không nghe lời dụ dỗ của Mật Điềm “Tôi nói cho cô biết kế hoạch, lựa chọn của tôi, cô cũng biết rồi, xem cô làm thế nào?”
“Tôi không chia tay với Ôn Kỷ Ngôn.” Mật Điềm nhìn, cô nói đông nói tây, nhưng Diêu Dao vẫn muốn báo thù, cô liền nói cứng: “Ôn Kỷ Ngôn cho dù có làm sai, nhưng cô cũng không thể vì báo thù mà chia cắt chúng tôi!”
“Ai bảo anh ta làm tổn thương tôi, đáng đời!” Diêu Dao không khách sáo nói, rồi lại nhìn Mật Điềm: “Cô bớt tỏ ra ngây thơ đi, khi cô và Ôn Kỷ Ngôn hạnh phúc, người ta đạp vào vết thương của tôi mà nói đây chính là người phụ nữ bị bỏ rơi, cô có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi không?”
Mật Điềm bị những lời nói của Diêu Dao chặn họng chỉ biết nói: “Xin lỗi” sau đó thở sâu, “Tôi có thể ích kỷ một chút, nhưng tôi thật sự cảm thấy hai người làm to chuyện như thế, đều bị mất mặt, hơn nữa cũng là mất mặt gia tộc hai người, cả hai cùng bị tổn thương, vậy không bằng cùng bắt tay làm hòa!”
“Không thương lượng, cô ra ngoài trước đi.” Diêu Dao xua tay, ra hiệu cho Mật Điềm đi ra, khi cô khép cửa chỉ nói một câu: “Bản tin tối nay, cô nhớ phải cùng xem với Ôn Kỷ Ngôn!”
Mật Điềm bỗng toát mồ hôi vì Kỷ Ngôn, xem ra, người vợ chưa cưới này đúng là một nhân vật tương đối ghê gớm!
Mật Điềm nóng ruột không đợi được đến giờ tan làm, liền về sớm, vội vã mở cửa, bước vào phòng, gọi to: “Ôn Kỷ Ngôn, Ôn Kỷ Ngôn.”
“Sao thế?” Ôn Kỷ Ngôn từ phòng bếp bước ra, trong tay cầm cốc nước, “Hôm nay sao em về sớm thế?” nhìn vào đồng hồ treo tường, còn chưa đến giờ tan làm.
“Vợ chưa cưới của anh Diêu Dao đến thành phố S rồi.” Mật Điềm gấp gáp nói.
“Anh biết rồi, Cẩm Ngôn mấy hôm trước đã nói với anh rồi.” Ôn Kỷ Ngôn không lo lắng như Mật Điềm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lo lắng của Mật Điềm, rồi hỏi: “Diêu Dao tìm em hả?”
“Ừ.” Mật Điềm nhanh chóng gật đầu: “Cô ấy không những đến tìm em, còn nói, phải ép anh lấy cô ấy.”
“Đùa gì vậy.” Kỷ Ngôn đưa tay xoa xoa đầu Mật Điềm, cười nói: “Cẩm Ngôn đã nói là Diêu Dao đến thành phố S là để từ hôn, em yêu, đừng lo lắng!”
“Cô ấy vốn là muốn từ hôn, nhưng sau này nói anh chạy trốn lại còn cặp bồ, thật quá hạnh phúc, cô ấy không muốn anh được sung sướng thế, nên phải ép anh quay về cưới cô ấy” Mật Điềm nói lại rõ ràng ý của Diêu Dao cho Kỷ Ngôn nghe.
“Sặc… sặc… sặc…” Kỷ Ngôn đang uống nước, chưa kịp nuốt vào, nghe thấy tin trên liền bị sặc nước.
“Ôn Kỷ Ngôn, anh không sao chứ?” thấy Ôn Kỷ Ngôn bị sặc, Mật Điềm vội đưa giấy ăn, nhẹ nhàng giúp anh lau, quan tâm nhìn anh, do dự một lúc rồi nói: “Diêu Dao còn nói, cô ấy sẽ bỏ trốn vào ngày kết hôn, để anh bị mất mặt!”
“Cái gì?” Kỷ Ngôn vừa lau nước ở mồm, vừa kinh ngạc nhìn Mật Điềm: “Cô ấy còn nói gì?”
“Còn nói, chỉ cần em chủ động chia tay với anh.” Mật Điềm tường thuật lại toàn bộ lời của Diêu Dao cho Kỷ Ngôn, “Kỷ Ngôn, phải làm sao, anh?”
“Người phụ nữ này điên rồi.” Kỷ Ngôn cau mày, chốt lại một câu.
Mật Điềm gật đầu đồng ý, cô lúc nãy thật sự muốn nói Diêu Dao như thế, nhưng cô không dám, lúc này nghe Kỷ Ngôn nói vậy, ánh mắt cô có chút ngưỡng mộ, “Ôn Kỷ Ngôn, vậy chúng ta phải làm sao?”
“Điềm Điềm, em yên tâm, anh sẽ không để ai làm tổn thương em.” Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm, thề: “Cho dù là Diêu Dao, cũng không được.”
Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn, cười tươi nói: “Em tin anh!”
Vì sự quan tâm quá mức của Diêu Dao, Mật Điềm và Kỷ Ngôn ngồi xem tin tức xã hội trên ti vi: “Theo tin tức và điều tra của phóng viên đài, con trai duy nhất của nhà họ Ngôn thành phố B, Ôn Kỷ Ngôn trong ngày đính hôn không bỏ trốn đi cùng ai mà bỏ trốn một mình, vợ chưa cưới của anh sau khi tìm kiếm khắp nơi, đã tìm thấy tung tích anh ở thành phố S, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng anh, vậy lí do là vì đâu? Phóng viên của đài sẽ đi sâu điều tra nguyên nhân! Đồng thời cô Diêu Dao – vợ chưa cưới của Ôn Kỷ Ngôn sẽ có thưởng lớn, tìm kiếm tung tích đại thiếu gia nhà họ Ngôn, mời các bạn khán giả cung cấp tin tức.” Phóng viên truyền hình thành phố S đang rất hứng thú đọc bản tin, lần đầu tiên anh đọc bản tin hài hước như vậy, giống như trong phim truyền hình vậy.
Mật Điềm và Kỷ Ngôn nhìn nhau, trên màn hình ti vi hiện ra cách liên hệ và ảnh cuộc sống thường ngày của Ôn Kỷ Ngôn.
“Ôn Kỷ Ngôn, cô Diêu Dao đó làm thật rồi.” Mật Điềm nói, trong đầu nghĩ, cô ấy hiện giờ chỉ cảnh cáo, nếu phóng viên điều tra, có thể cô sẽ mang tiếng xấu nào là người thứ ba, hồ ly tinh, những từ ngữ khó nghe ấy, chắc sẽ xuất hiện.
“Anh biết, em yên tâm, cứ để anh xử lý.” Ôn Kỷ Ngôn ôm chặt Mật Điềm, lấy điện thoại gọi cho Cẩm Ngôn, “Hi, này cưng, sao lại nghĩ đến mình mà gọi điện, người đẹp thì sao, theo đuổi được chưa?” Trần Cẩm Ngôn nghe điện thoại liền đùa vui với Kỷ Ngôn.
“Người đẹp theo đuổi được rồi, nhưng giờ có một phiền phức.” Kỷ Ngôn nhăn mày nói: “Không phải cậu nói Diêu Dao muốn từ hôn với mình? Sao giờ cô ấy lại nhất quyết ép mình kết hôn?”
“Diêu Dao ép cậu kết hôn? Ý gì vậy?” Cẩm Ngôn kích động khi nghe tin này: “Kỷ Ngôn, cậu nói rõ tình hình cho mình xem nào.”
“Tình hình như thế này…” Kỷ Ngôn kể lại hết chuyện Diêu Dao tâm lý không bình thường, báo thù anh cho Cẩm Ngôn rồi chốt lại: “Trần Cẩm Ngôn, mình nói cho cậu biết, nếu cậu không trị được người phụ nữ này, đừng trách mình không khách khí với cô ta.”
“Cậu đừng ra tay với cô ấy.” Cẩm Ngôn nhanh chóng nói, “Mình giờ sẽ qua đó, yên tâm đi, để cô ấy cho mình, sẽ không có thêm phiền phức cho cậu.”
Kỷ Ngôn lúc này mới hài lòng dập điện thoại, nhíu mày nhìn Mật Điềm “Em yêu, ok rồi!”
“Ok rồi, sao nhanh thế?” Mật Điềm ngạc nhiên nhìn Ôn Kỷ Ngôn: “Anh vừa gọi điện cho cưng vạn năng của anh?” Mật Điềm có chút ghen với người đàn ông mà Kỷ Ngôn gọi là cưng, người này không những có tiền mà việc gì cũng có thể làm giúp Kỷ Ngôn.
“Điềm Điềm thân yêu, nghe giọng em có vẻ ghen, anh có thể hiểu là em đang ghen không?” Kỷ Ngôn cười ôm Mật Điềm, đặt tay lên mũi cô: “Ghen quá à!”
“Anh mới ghen!” Mật Điềm đưa tay vít cổ Kỷ Ngôn xuống: “Nói thật đi, anh ta là ai?”
Mật Điềm đã bị Diêu Dao làm cho hết hồn, cô nhất định phải làm rõ cưng của Kỷ Ngôn là ai, ngộ nhỡ lại là người còn ghê gớm hơn Diêu Dao, thì cô cũng có tâm lý chuẩn bị. Rốt cuộc những người ghê gớm, gặp mặt một lần sẽ sợ, nhưng gặp nhiều lần, nhiều lần thì cũng quen thôi.
“Anh ta hả, gọi là Trần Cẩm Ngôn, là anh em của anh.” Kỷ Ngôn cười hôn vào trán Mật Điềm, sau đó nói chuyện của nhà họ Trần và họ Ôn, dù sao mai anh cũng đi máy bay, đưa Mật Điềm về thành phố B, kể thêm chuyện về tình hình gia đình, để cô còn chuẩn bị tâm lý.
Nhà họ Trần và nhà họ Ngôn có mối quan hệ tốt đẹp lâu dài, năm đó ông của Kỷ Ngôn và Cẩm Ngôn lập nghiệp từ một giỏ hàng, cùng giúp đỡ nhau, sau đó sản nghiệp lớn dần, hai nhà tách làm đôi, mỗi người phát triển sự nghiệp riêng, một người làm kinh doanh, một người làm chính trị, nhưng tình cảm vẫn thắm thiết như cũ, hai ông đã hẹn ước, nếu sau này có con, cháu đều là con trai, hoặc con gái thì kết nghĩa thành anh em hoặc chị em, nếu một bên có con trai, một bên có con gái thì hi vọng chúng có thể thành vợ chồng.
Sau đó, cha của Cẩm Ngôn và Kỷ Ngôn đã thành anh em tốt, cùng giúp đỡ nhau trong sự nghiệp, toàn thành phố B, không ai có thể phá vỡ liên kết của hai nhà, sau này đến đời Cẩm Ngôn và Kỷ Ngôn, cha mẹ hai bên tiếp tục tâm nguyện của hai cụ, hi vọng Cẩm Ngôn và Kỷ Ngôn có thể thành anh em tốt, cũng trợ giúp nhau.
Hai người đã không phụ hi vọng của phụ huynh, từ nhỏ đến lớn tình cảm rất tốt, đến nay càng thân thiết. Đương nhiên, Ôn Kỷ Ngôn lần này có thể thuận lợi bỏ trốn, công lao của Cẩm Ngôn là rất lớn, cho nên anh ta mới bị cha của Kỷ Ngôn – Ôn Cường vài lần gọi đi uống trà, xem như là giám sát đối tượng tình nghi.
“Nếu như là một nam một nữ thì anh và Cẩm Ngôn đã là vợ chồng?” Mật Điềm nghe xong chuyện của hai nhà, chớp mắt hỏi “Không có nếu, hai bọn anh đều là nam!” Kỷ Ngôn cười tươi, Mật Điềm trong đầu nghĩ gì, anh đều biết rõ.
Mật Điềm chớp mắt, nhìn Kỷ Ngôn nói: “Em thật sự muốn biết, anh trước đây có phải Gay không?” Cô luôn cảm thấy quan hệ giữa Kỷ Ngôn và Cẩm Ngôn có hơi quá!
Được rồi, Mật Điềm thừa nhận cô có chút ghen!
“Em yêu, em đến giờ vẫn nghi ngờ anh là Gay?” Kỷ Ngôn bặm môi có vẻ không hài lòng.
“Không nghi ngờ, em chỉ tiện hỏi thôi!” Mật Điềm cười cầu hòa, đồng thời cũng không quên nói: “Gay là anh tự nói, em tin lời của anh, cho nên có chút nghi vấn…”
“Em yêu đã nghi ngờ, vậy anh sẽ dùng hết sức mình để giúp em giải tỏa nghi ngờ!” Kỷ Ngôn cười to rồi nói: “Xem ra, tối nay, anh phải dùng hết sức rồi…”
“Đáng ghét!” Mật Điềm chu môi, đánh nhẹ Kỷ Ngôn.
“Anh đáng ghét?” Ôn Kỷ Ngôn rụt cổ lại, tránh cú đánh của Mật Điềm nhưng không phản kháng, cô vốn mảnh mai, cú đánh của cô như muỗi đốt vậy, cơ bản không đủ ngứa để gãi, “Anh chưa có làm gì, mà em đã ghét anh rồi, nếu làm gì, vậy em ghét anh chết mất!” Nói rồi đè mạnh Mật Điềm xuống salon. Không khí trở nên ấm áp, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người, Kỷ Ngôn thở hổn hển, nhẹ nhàng hạ người xuống chuẩn bị hôn vào đôi môi mọng của Mật Điềm.
“Ôn Kỷ Ngôn, đằng sau có người…” Mật Điềm vội đẩy đầu Kỷ Ngôn ra, sợ hãi nhìn trong phòng không biết từ lúc nào xuất hiện một hàng người mặc áo đen.
Trị an khu này không tồi tệ như thế chứ? Ban ngày lại có người dám vào phòng ăn trộm? Hơn nữa còn là 1, 2, Mật Điềm đế một hàng ít nhất phải có 7, 8 người. Nhưng, cho dù đột nhập vào nhà ăn trộm, thì cũng phải phá khóa, nhưng, sao họ đi vào mà không có tiếng động gì? Mật Điềm sợ hãi toàn thân run rẩy.
“Điềm Điềm, em đùa hả?” Kỷ Ngôn cười đùa với Mật Điềm, “Anh còn chưa làm gì, mà em đã kích động run người thế này!”
“Không phải, Ôn Kỷ Ngôn, thật sự có người… anh nhìn kìa…” Mật Điềm sợ đến nỗi nói không được liền mạch, nhìn hàng người mặc áo đen mặt không biểu cảm, cô có cảm giác có phải mình bị hoang tưởng không.
Kỷ Ngôn quay mặt lại, thì bị đánh một nhát vào cổ, anh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, rồi ngất đi.
“Vác đi!” từ cửa chính bước vào một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, phong thái đĩnh đạc, giọng nói đầy quyền uy, dặn dò những người mặc áo đen.
Mật Điềm kinh ngạc nhìn đám người áo đen đánh ngất Kỷ Ngôn, sợ hãi đến nỗi không biết gì nữa, nhưng khi cô nhìn thấy họ nghe lời người đàn ông kia, nhấc Kỷ Ngôn lên, cô vội chồm người che chở cho Kỷ Ngôn, bấn loạn hỏi: “Các người muốn làm gì?”
Người đàn ông kia cau mày, nói lại lần nữa với đám người áo đen: “Mang đi!” Hai người áo đen không do dự giữ Mật Điềm lại, rồi nhấc Kỷ Ngôn lên.
Mật Điềm giãy giụa, nhưng bị giữ chặt, phải nhìn Kỷ Ngôn bị đám người áo đen mang đi, cô thở sâu, định thần lại, nhìn người đàn ông kia hỏi: “Ông là ai?”
“Tôi là bố của nó.” Ôn Cường trả lời Mật Điềm.
Nhìn kỹ, khuôn mặt, lông mày có phần giống với Kỷ Ngôn.
Không biết nói gì, ông ấy là hình ảnh lúc Kỷ Ngôn về già, hay là, Kỷ Ngôn là hình ảnh lúc ông còn trẻ, tóm lại, đúng là hai cha con rồi!
Những lời mắng chửi Mật Điềm định nói ra chợt khựng lại, cô kinh ngạc há mồm, vì quá kinh ngạc nên không khép lại được, một lúc lâu, cô mới lắp bắp nói, “Bác sao lại đánh ngất Kỷ Ngôn?” rốt cuộc bố của Kỷ Ngôn có ý gì?
“Vì nó rất biết chạy trốn!” Ôn Cường nói thẳng, tháng này, vì tìm Kỷ Ngôn, mà Ôn Cường suýt chút nữa lật tung cả thành phố B lên, ai ngờ, tên nhóc này lại có thể chạy đến thành phố S, nếu như không phải ông tìm được manh mối từ Trần Cẩm Ngôn, trả tiền cao thuê thám tử theo dõi, thì thật sự không tìm ra, tên nhóc này quả là biết trốn!
“Hả?!” Mật Điềm ngạc nhiên nhìn Ôn Cường, “Bác đánh ngất Kỷ Ngôn vì anh ấy biết chạy trốn?” rồi nói: “Nhưng đánh như vậy, có làm anh ấy bị thương không?”
“Không, nó bị đánh từ bé đến lớn rồi, da dày lắm, đánh không bị thương!”
Ôn Cường chăm chú nhìn Mật Điềm, dịu giọng hỏi: “Cô là ai?”
“Chào bác, cháu là Đường Mật Điềm.” Mật Điềm ngoan ngoã nói cười tươi: “Cháu là bạn gái của Ôn Kỷ Ngôn.”
“Bạn gái?” Ôn Cường nhìn từ đầu đến chân Mật Điềm: “Thằng ranh kia bỏ trốn là vì cô?”
“Không ạ.” Mật Điềm lắc đầu nhìn Ôn Cường “Kỷ Ngôn sau khi bỏ trốn mới gặp cháu.”
“Hai người phát triển đến đâu rồi?” Ôn Cường dò xét nhìn Mật Điềm một lúc, rồi mới hỏi.
Mật Điềm chợt đỏ mặt, ngại ngùng khó nói.
“Nói đi, ta là người lớn, không phải ngại gì.” Ôn Cường hiền từ nhìn Mật Điềm.
“Dạ, đã trao thân rồi ạ.” Mật Điềm cúi đầu xuống xấu hổ nói, hai má đỏ ửng. Mật Điềm vốn kính trọng vị trưởng bối như Ôn Cường, lúc này nhìn thấy ông mặt lạnh đánh ngất Ôn Kỷ Ngôn rồi mang đi, càng khiến cho Mật Điềm vừa sợ vừa kinh ngạc, nhưng, cô là một người thành thật, nên nói lời thành thật.
“Vậy được, ta sẽ làm đám cưới cho hai đứa.” Ôn Cương quả quyết nói.
“Hả?” Mật Điềm ngạc nhiên, “Bác nói làm đám cưới cho chúng cháu, có phải là nhanh quá không?” Mật Điềm còn chưa chuẩn bị tâm lý để cưới Kỷ Ngôn.
Tình yêu của họ mới chỉ bắt đầu thôi!
“Ừ!” Ôn Cường gật đầu: “Cháu về thành phố B với ta!”
“Bác Cường, thế thì nhanh quá, cháu phải nghĩ…” Mật Điềm mở mồm, lời từ chối còn chưa nói hết, đã bị Ôn Cường cắt ngang. “Đã trao thân rồi, không chừng trong bụng cháu đã có cháu của ta, không nhanh chút nào! Đi thôi.”
Đôi chân của Mật Điềm tạm thời như mọc rễ vậy, không muốn di chuyển, sao cô cảm giác Ôn Cường làm như vậy giống như bắt cô làm Sơn trại phu nhân, làm gì có cách cưới con dâu như vậy.
Ôn Kỷ Ngôn còn chưa chuẩn bị nhẫn cầu hơn cô cơ mà!
“Sao cháu không đi?” Ôn Cường bước đến cửa, quay đầu nhìn Mật Điềm, không ngại giục cô, “Bác Cường, cháu cần suy nghĩ chút…” Mật Điềm do dự trả lời, dù sao, kết hôn là chuyện trọng đại cả đời của người con gái.
“Cháu đừng trách ta không nhắc nhở cháu, nếu cháu không đi, ta sẽ sắp xếp tổ chức hôn lễ cho Kỷ Ngôn và Diêu Dao! Họ kết hôn rồi, thì hết phần cháu.” Ôn Cường nhìn Mật Điềm, bình thản nói: “Nếu cháu đi theo ta, cô dâu trong lễ cưới chính là cháu!”
“Vâng, cháu sẽ đi theo bác.” Mật Điềm nghe vậy, cuống lên, Diêu Dao vốn muốn ép kết hôn, ngộ nhỡ cô ấy và bố Kỷ Ngôn hợp tác, vậy chuyện đó sẽ thành sự thật.
“Ta thích cháu nghe lời như vậy.” Ôn Cường cười hiền từ.
Nhưng trong mắt Mật Điềm, nụ cười ấy là nụ cười ác ý, xem ra, bố Kỷ Ngôn bị anh làm cho tức phát điên rồi, chắc tâm trạng cũng giống Diêu Dao, phải hành hạ Kỷ Ngôn…
Mật Điềm lên chiếc “Xe ăn cắp” của ông thì sẽ không xuống được, chỉ có thể hỏi: “Bác Ôn, khi nào bác chuẩn bị tổ chức hôn lễ ạ?” Cô kết hôn, tốt xấu gì cũng phải thông báo cho mẹ cô biết, nếu không mẹ cô chắc chắn sẽ đau lòng.
“Cháu vội lắm à?” Ôn Cường cười như không cười quay mặt lại nhìn Mật Điềm.
“Cháu không vội!” Mật Điềm lắc đầu, “Cháu chỉ muốn thông báo cho mẹ cháu thôi, dù sao cũng phải để mẹ chuẩn bị tâm lý!”
“Được, vậy thì đưa cả mẹ cháu đến thành phố B!” Ôn Cường quyết định, sau đó nhìn Mật Điềm: “Cháu kết hôn còn muốn thông báo với ai nữa, nói hết với ta, ta sẽ đưa toàn bộ đi.”
“Hả?” Mật Điềm kinh ngạc há to mồm đến nỗi có thể nhét quả trứng vịt vào: “Bác, vậy bao giờ cháu và Kỷ Ngôn kết hôn?”
Nghe lời ông nói, đưa tất cả mọi người đi, đơn giản như chuyển phát nhanh vậy!
“Nếu cháu vội, thì là tối nay, nếu cháu không vội thì ngày mai.” Ôn Cường nhìn Mật Điềm: “Hôn lễ gia đình ta đã sắp xếp từ lâu rồi, vì tên ranh con kia chạy mất, nên ta không sắp xếp lại, các con cứ dùng luôn đi.”
“Ý bác là, đính hôn chuyển thành kết hôn?” Mật Điềm dò hỏi.
“Ừ, đúng vậy.” Ôn Cường gật đầu: “Cháu đừng cảm thấy quá long trọng, ta sẽ cho cháu một niềm vui bất ngờ.”
“Không, cháu không có ý đó.” Mật Điềm vội xua tay, giải thích: “Cháu chỉ cảm thấy, sự việc diễn ra nhanh quá!”
Mật Điềm lễ phép nhìn Ôn Cường: “Trước đây, cháu vẫn cho rằng, bác sẽ ghét bỏ cháu, nhưng, bác thúc giục cháu kết hôn thế này, khiến cháu bất ngờ có chút không quen!”
Ôn Cường cười: “Cháu đúng là cô gái thực tế!” Lần này Kỷ Ngôn bỏ trốn thật sự đã tìm được báu vật, cô nhóc này, thật đơn thuần, lương thiện.
Nhưng đối với việc Kỷ Ngôn chạy trốn khỏi lễ đính hôn, khiến Ôn Cường mất mặt ở thành phố B, ông rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên, đừng trách ông ra tay mạnh với con trai của mình, ông phải chỉnh đốn con trai, để Kỷ Ngôn biết rằng, không thể đùa với quyền uy của ông! Nếu không, hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Mật Điềm cười tươi với Ôn Cường: “Bác Ôn, cháu có thể hỏi bác một câu cuối không?”
“Hỏi đi.” Ôn Cường nhẫn nại gật đầu.
“Nhà cháu có hai chìa!” Mật Điềm chớp mắt, cô và Kỷ Ngôn mỗi người một chiếc, đây là chìa dự phòng, chiếc chìa khóa mới không phải hai chiếc mà cô và Kỷ Ngôn giữ! Khi cô muốn hỏi tiếp Ôn Cường thì ông đã nhắm mắt thư giãn, không để ý đến Mật Điềm nữa.
Đương nhiên Ôn Cường không ngốc nghếch thừa nhận, ông tìm thám tử tư làm lại chìa khóa nhà Mật Điềm…
Mật Điềm khó hiểu nhìn chiếc chìa khóa mới suốt cả chặng đường từ thành phố S, đến sân bay thành phố W, về đến thành phố B, khi máy bay hạ cánh, cô lại bất ngờ thêm lần nữa.
Cô và Ôn Cường ngồi ở khoang hạng nhất, khi các hành khách đi xuống, người đầu tiên cô nhìn thấy là mẹ, dì, Tào Ái Ái và họ hàng, khi người cuối cùng xuống là Mễ Tu Dương, cô thật không biết nói gì, nhìn bố Kỷ Ngôn: “Bác Cường, chuyện này là thế nào?”
“Cháu kết hôn, đương nhiên phải mời họ hàng đến.” Ôn Cường nhìn Mật Điềm đang kinh ngạc, bình tĩnh nói: “Bác đã thuê cả máy bay, cháu yên tâm, khách sạn tối nay bác cũng đã sắp xếp rồi, hôn lễ của cháu ngày mai sẽ hoàn thành.”
Mật Điềm muốn nói với mẹ vài câu, nhưng trợ lý riêng của Ôn Cường, lịch sự mời cô đi, sau đó, cả tối bị nhốt ở đó để làm người mẫu cho nhà thiết kế thời trang, cho đến khi gần sáng, khi váy cưới cấp tốc may xong, mới cho cô đi ngủ. Mật Điềm gục vào gối, không còn sức nghĩ đến chuyện linh tinh nữa, ngủ một giấc sâu. Dù sao, từ lúc gặp Kỷ Ngôn, những người mà cô gặp đều không bình thường, Mễ Tu Dương nhiều mưu mô, Diêu Dao ghê gớm, còn bố Kỷ Ngôn quyết đoán.
Những người này, người này ghê gớm hơn người kia.
Khi Ôn Kỷ Ngôn tỉnh giấc, thấy mình bị trói ở trên giường trong phòng của mình, liền cau mày, suy nghĩ, anh chắc bị bố bắt về, chết tiệt, Mật Điềm sao rồi? Cô ấy không bị hành động của bố làm cho sợ hãi chứ? Nghĩ đến đây trong lòng anh bỗng lo lắng, anh gào to “Bố… bố…”
“Ranh con muốn làm gì?” Ôn Cường mở mạnh cửa, trừng mắt nhìn Kỷ Ngôn: “Bố nói cho con biết, hôm nay là hôn lễ của con và tiểu thư nhà họ Đường! Phóng viên các báo đều đến rồi, hôn lễ còn mười phút nữa! Con nhanh chóng sửa soạn, nếu con còn chạy trốn, ta sẽ chặt chân con.” Nói rồi, không do dự ném bộ trang phục chú rể cho anh.
Kỷ Ngôn nghe bố nghiêm khắc nói, liền cau mày phản kháng: “Bố, bố đừng làm thế nữa, con sẽ không kết hôn với tiểu thư nhà họ Đường!” rồi thở sâu nói: “Con có người yêu rồi, trong bụng cô ấy, có con của con rồi!” Nhìn bố lần này bất ngờ lại bá quyền bắt anh về, hơn nữa lại còn khủng khiếp hơn lần trước, lần trước chỉ là đính hôn, lần này lại là kết hôn, Ôn Kỷ Ngôn chỉ có thể nói dối, hi vọng bố không bắt anh kết hôn.
Ôn Cường lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Ngôn: “Người mà con thích, không phải là Đường Mật Điềm sao? Bố đã dẫn cô ấy đi kiểm tra rồi, không có thai!”
“Bố, cô ấy giờ chưa có thai, không có nghĩa sau này không có thai.” Kỷ Ngôn nhanh chóng đổi chủ đề: “Con cũng không kết hôn với con gái nhà họ Đường, muốn cưới thì bố cưới đi.” Nói rồi xé mạnh bộ lễ phục chú rể, thể hiện sự phản đối.
“Tên chết tiệt, con đừng hối hận đấy!” Ôn Cường tức giận đẩy cửa đi ra, hiển nhiên là ông bị làm cho quá tức giận, “Cho con mười phút, con không đi, bố sẽ trói con lại.”
“Con mới không hối hận, bố trói con, con cũng không đi.” Ôn Kỷ Ngôn gào to sau lưng Ôn Cường, nói rồi, anh bắt đầu nhìn vào dây trói mình, sau đó nhìn khắp nơi, tìm vật để cởi trói.
Khi anh cởi được dây liền nhìn vào đống dây anh vừa cởi, trong lòng chợt thấy vui mừng, nhanh chóng tìm khắp nhà, rồi nhìn về phía cửa sổ, không do dự tìm trong ngăn kéo, cuộn dây lần trước dùng để chạy trốn, khéo léo bám vào dây trốn ra từ cửa sổ.
Ôn Cường quan sát từng hành động của Kỷ Ngôn từ camera, thấy anh an toàn chạy thoát, vội ra ra lệnh cho vệ sỹ: “Bắt cậu chủ lại!”
Đám vệ sỹ đứng cạnh đã sẵn sàng nhận lệnh, vội đuổi theo, Ôn Kỷ Ngôn còn chưa kịp phủi bụi trên người, đã bị bao vây, anh liền phát huy tốc độ chạy một trăm mét, nhanh chóng chạy ra cổng…
Ôn Kỷ Ngôn thuộc đường thuộc lối trốn vòng vây của đám vệ sỹ, chạy thật nhanh.
Nhưng, đám vệ sỹ lần trước để Kỷ Ngôn chạy thoát cũng đang hết sức đuổi theo, cậu chủ nhà họ Ngôn đã thoát khỏi tay họ một lần, nhưng không thể có lần thứ hai, lần nữa thì họ phải cuốn gói về nhà.
“Bác Cường, Kỷ Ngôn lần này không chạy mất chứ?” Cẩm Ngôn lau mồ hôi trên trán, nhìn vào màn hình camera giám sát, hỏi nhỏ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Kỷ Ngôn ơi, lần này đừng chạy mất, nếu không, cô gái cậu yêu sẽ hận cậu cả đời, chú rể chạy trốn vào ngày kết hôn, còn nữa, mẹ vợ ghê gớm của cậu, chắc cũng sẽ không tha cho cậu. Đương nhiên đáng thương nhất chính là cậu, cậu bị bố cậu lột sạch, chạy trốn trên đường…
“Bác Cường, nếu lần này Kỷ Ngôn trốn mất, vậy bác đồng ý với cháu một chuyện, có thể đừng quá đáng như thế không ạ!” Diêu Dao cười nhìn Ôn Cường.
“Bác đồng ý với chuyện của cháu, sao lại có thể là quá đáng?” Ôn Cường gật đầu: “Lần này nó còn chạy trốn thật, bác sẽ lột sạch nó treo giữa đường.”
Diêu Dao cười tuơi như hoa, sau khi cô được Cẩm Ngôn khuyên trở về, đánh cược cùng Ôn Cường, cho dù cô dâu mới là ai, chỉ cần Ôn Cường sắp xếp, Kỷ Ngôn sẽ chạy trốn, nếu anh ta ngoan ngoãn nghe lời, sẽ lột sạch anh treo giữa đường, để cô thỏa cơn giận.
“Trần Cẩm Ngôn, tôi cảnh cáo anh, không được thông báo cho Kỷ Ngôn!”
Diêu Dao trừng mắt nhìn Cẩm Ngôn cảnh cáo.
“Tôi sẽ không làm, em yên tâm.” Cẩm Ngôn cười nhìn Diêu Dao “nhưng anh có thể khẳng định, nếu Kỷ Ngôn biết cô dâu là Mật Điềm, cậu ấy sẽ chạy về, cho dù là hôn nhân là bố sắp đặt, anh ấy cũng sẽ chấp nhận.”
“Hứ…” Diêu Dao tức giận quay mặt.
Ôn Cường nhìn Cẩm Ngôn và Diêu Dao với ý sâu xa, cười.
Xem ra, tiếp sau lễ cưới của Kỷ Ngôn, ông và ông Trần lại có thể thương lượng, tổ chức lễ cưới nữa… nhân vật chính, là hai người ở trước mặt!
Ôn Kỷ Ngôn chạy hộc tốc nhìn đám vệ sỹ phía sau, xua tay nhận thua: “Được rồi, được rồi, tôi không chạy nữa, các anh cũng đừng đuổi nữa!” nói như vậy, nhưng mắt anh đảo liên tục, lần trước, cũng tại chỗ này anh đã thoát khỏi đám vệ sỹ, trước là gọi taxi, sau đó đi xe buýt, rồi đi tàu điện ngầm, sau đó chạy trốn, lần này anh cũng theo tuyến đường như trước, còn nghĩ, thử lần nữa, nhưng mục đích của anh lần này là thành phố S, anh không có hứng chơi trò mèo vờn chuột với đám vệ sỹ nữa.
“Cậu chủ, đừng chạy nữa, ông chủ nói, cậu chạy 30 phút, thì cho cậu nghe điện thoại.” Vệ sỹ đưa tay nhìn đồng hồ “Cậu có muốn nghe điện thoại không?
Là cậu Cẩm Ngôn.”
Kỷ Ngôn đề phòng nhìn bảo vệ: “Anh bỏ điện thoại xuống, lùi xuống 50m, tôi sẽ nghe.” vệ sỹ buông điện thoại xuống, ra hiệu cho các vệ sỹ khác “lùi xuống 50m.” Đám vệ sỹ đều lùi xuống.
Ôn Kỷ Ngôn thấy tình hình như vậy, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, cầm lấy chiếc Nokia xem, thật sự là điện thoại của Cẩm Ngôn, anh vội nghe máy: “Alô!”
“Kỷ Ngôn, sao cậu còn chưa đến? Ở đây sắp có chuyện rồi!” Nghe thấy giọng Kỷ Ngôn, Cẩm Ngôn liền gào lớn: “Không phải cậu nói với mình là cậu lại bỏ trốn đấy chứ?”
“Ừ, bỏ trốn!” Kỷ Ngôn thành thật: “Mình không kế hôn với con gái nhà họ Đường mà mình không quen biết?”
“Đường tiểu thư mà cậu không biết hả?” Cẩm Ngôn có chút lo lắng: “Anh hai à, cậu có chắc cậu thật sự không quen không?” Anh vốn muốn nói, cậu có chắc không quen tiểu thư nhà họ Đường không nhưng lại bị Diêu Dao lườm, anh đành phải sửa lại, yêu cầu thông báo trong ba mươi phút là do anh khẩn thiết cầu xin, xin rất nhiều lần, mới được đồng ý, hi vọng Kỷ Ngôn thời khắc quyết định có thể hiểu, anh đặc biệt nói to câu Đường đó!
“Đương nhiên không quen.” Ôn Kỷ Ngôn không do dự trả lời: “Đều là do bố sắp đặt, sao mình có thể quen! Mình trước hôn lễ 10 phút mới biết tin, lần này bố làm quá, bất ngờ bày tiệc kết hôn!” Ôn Kỷ Ngôn không hài lòng nói: “Nếu kết hôn, để bố mình kết hôn đi!”
“Ôn Kỷ Ngôn, trong vòng mười phút nếu con không quay lại, Mật Điềm sẽ kết hôn với Mễ Tu Dương!” Ôn Cường giành lấy điện thoại của Cẩm Ngôn, tức giận hét lên với Kỷ Ngôn.
“Sao?” Kỷ Ngôn dường như bị sét đánh ngang tại vậy, “Bố, bố nói gì, cô dâu là Đường Mật Điềm?”
“Đúngvậy, cô dâu Đường Mật Điềm, chú rể Mễ Tu Dương.” Ôn Cường nói rõ ràng: “Ranh con, không cần về nữa, hôn lễ bắt đầu rồi!”
Nói xong, dập mạnh điện thoại.
Diêu Dao không đồng ý nói: “Bác Cường, bác không giữ lời!”
“Bácià rồi, bị kích động nên không nhịn được hét lên rồi, Diêu Dao, xin lỗi cháu.” Ôn Cường xin lỗi Diêu Dao: “Ta đồng ý với cháu, sau sự việc lần này, ta sẽ để Kỷ Ngôn trịnh trọng xin lỗi cháu trên truyền thông cả nước.”
Diêu Dao mấp máy môi nói: “Được ạ, cháu không những yêu cầu anh ấy xin lỗi, mà còn bắt anh ấy phải chịu phạt!”
“OK!” Ôn Cường đưa tay ra làm hiệu không vấn đề gì, nhìn Diêu Dao bị ông thuyết phục, trong lòng ông cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, cười nói với Cẩm Ngôn: “Đi, chúng ta đi xem kịch nào!”
Cẩm Ngôn không nói gì nhìn Ôn Cường đang vui mừng, “Bác Cường, lần này bác làm như vậy, Kỷ Ngôn chạy rất mệt, chắc động phòng tối nay có thể miễn được…”
Xem ra, không được đắc tội với phụ nữ và người già, nếu không, bị chơi cho chết mà không biết!
“Không sao, thời gian còn dài. Kết hôn rồi, hai đứa nó, tối nào cũng động phòng được.” Ôn Cường cười nói.
Diêu Dao mấp máy môi đi sau họ.
“Bố, khách sạn nào?” Kỷ Ngôn vội gào lên, trả lời anh chỉ là tiếng điện thoại tút tút.
Kỷ Ngôn vội gọi số của Cẩm Ngôn, nhưng vẫn là trạng thái không ai nghe, anh giống như chú kiến trên nồi lẩu, quay đi quay lại, ngước mắt nhìn đám vệ sỹ đứng bên đang thông cảm cho anh, vội khẩn cấp hỏi: “Hôn lễ ở đâu?”
Đám vệ sỹ nhìn nhau lắc đầu.
Kỷ Ngôn chợt thất vọng, người vệ sỹ chỉ huy nói: “Cậu chủ, hôn lễ chúng tôi không biết ở đâu, nhưng ông chủ nói, chúng tôi phải đưa cậu đến nơi cậu chạy trốn lễ đính hôn lần trước.”
“Nơi đính hôn là nơi kết hôn.” Ôn Kỷ Ngôn không đợi vệ sỹ nói xong, vội vỗ vào đầu, “Vội chết mất!” anh thậm chí không đợi taxi, nhanh chóng chạy đi.
Ôn Kỷ Ngôn lúc này biết rõ ràng, bố anh cố ý chơi anh, để trả thù lần trước anh bỏ trốn, khiến ông mất mặt trước nhà họ Diêu và truyền thông.
Lễ đường hoa lệ đã được bố trí từ sớm tại khách sạn VIP, màu sắc sặc sỡ, vừa bước vào cánh cửa xoay được thiết kế đặc biệt, là tấm thảm màu đỏ tươi dẫn đến phòng tiệc xa hoa, khách khứa tập trung ở đại sảnh, nam thanh nữ tú đều mặc những bộ lễ phục xa hoa, tay cầm li rượu, đi đi lại lại chúc rượu, nói chuyện, cười vui.
Kỷ Ngôn người đầy mồ hôi, chạy thẳng đến hội trường chính, nhìn thấy chú rể Mễ Tu Dương đang đứng cạnh Đường Mật Điềm, anh ta bất ngờ nhìn Kỷ Ngôn hộc tốc chạy vào, liền ghé vào tai cô nói nhỏ: “Điềm Điềm, chú rể của em dù đến muộn nhưng lần này không bỏ trốn!”
Mật Điềm đang thất vọng bỗng trở nên vui mừng, nhìn thấy Kỷ Ngôn vội vã chạy đến, liền cười tươi.
Ôn Kỷ Ngôn chạy thẳng vào trong, không đợi Điềm Điềm dang tay ôm anh, anh bế thốc cô lên, chạy nhanh ra ngoài.
“Ôn Kỷ Ngôn, anh làm gì đấy?” Mật Điềm ngạc nhiên hỏi.
“Anh không đồng ý cho em lấy Mễ Tu Dương, em là của anh.” Ôn Kỷ Ngôn kiên quyết nói: “Anh phải cướp cô dâu.”
“Gì? Mễ Tu Dương là phù rể.” Mật Điềm tay ôm vào cổ Kỷ Ngôn, khúc khích cười nói: “Hôn lễ này là bố anh sắp xếp cho chúng ta.”
“Anh biết.” Kỷ Ngôn nói: “Nhưng bố cố ý không nói cho anh, cô dâu là em, làm anh chạy mất mấy con đường, chân anh giờ đang mỏi đây…” Kỷ Ngôn nói đến đây trách móc đưa mắt nhìn bố đang vui vẻ đắc ý trên lễ đài, rồi nói Mật Điềm: “Điềm Điềm, tối nay động phòng, anh sợ không còn sức…”
Mật Điềm mấp máy môi nói: “Không sao, không vội, sau này chúng ta còn thời gian…”
“Ừ, yên tâm, sau này, mỗi tối, anh sẽ đền gấp đôi cho em…”
Kỷ Ngôn tình cảm nhìn Mật Điềm nói, cúi người nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn hạnh phúc!
Câu chuyện kết thúc hoàn mỹ, hạnh phúc!
Cuộc sống khi mới bắt đầu kích thích thú vị!
Một đời nguyện bên nhau, nắm tay cho đến lúc già.
——HẾT——
/10
|