Sáu giờ tối đến hộp đêm vẫn hơi sớm, Giản Tư theo sau Hề Kỷ Hằng, nỗi sợ với vị Giám đốc Vu “nghe danh từ lâu” đã đè bẹp nỗi bực tức với Hề Kỷ Hằng. Lúc từng tốp các cô gái phấn son lộng lẫy đi ngang qua, Giản Tư nép sát vào tường, cô không khỏi nhớ đến khoảng thời gian mình từng bị đồng tiền đẩy vào đường cùng. Giả như Hề Kỳ Hằng biết cô từng có suy nghĩ như thế, liệu còn bằng lòng mua quần áo đắt đỏ tặng cô hay không? Cô cười nhạo bản thân, có lẽ trong mắt anh ta, cô không khác gì những cô gái kia, chỉ là anh ta bằng lòng trả giá cao hơn. Gia thế anh có, cộng với cá tính công tử, nên chỉ vì thích cô, anh mới tìm cớ tặng quà cho cô?
Hề Kỷ Hằng quay đầu nhìn cô, nhếch mép cười cười, nghĩ rằng cô nhìn đám con gái kia là do tò mò.
Tại góc rẽ hành lang được trang trí xa hoa, nhân viên dẫn đường trẻ tuổi lịch sự hỏi số phòng đã đặt, sau đó nhiệt tình nói cho Hề Kỷ Hằng biết, vị khách của phòng này đã đến rồi. Hề Kỷ Hằng gật đầu, Giản Tư thấy căng thẳng, cô không ngờ việc mua sắm lại tốn nhiều thời gian đến vậy, để cho khách hàng phải chờ tệ nhất là đã để Trương Nhu một mình ứng phó Giám đổc Vu.
Trong phòng đã có không ít người, những cô gái tiếp rượu ăn mặc sặc sỡ, khiến căn phòng mờ sáng càng thêm lòe loẹt chói mắt. Giản Tư sững người, bước chân khựng lại bên cạnh Trương Nhu, tại sao lại có cả Hề Thành Hạo?! Anh ngồi cùng sofa với Trương Nhu, một cô gái tiếp rượu tươi cười dựa vào người anh, lúc cô và Hề Kỷ Hằng bước vào anh chỉ nhìn một cái, mặt không chút biểu cảm. Giám đốc Vu là một người đàn ông trung niên đầu trọc lốc, tướng tá đẫy đà to lớn, độc chiếm sofa dài nhất, bốn năm cô gái vây quanh hắn tỉ tê nũng nịu, hắn giống như một miếng bông xốp dày cộm, bị các cô nàng đè lên. Trợ lý của hắn là một thanh niên thấp bé, ngồi tít một bên, anh ta không hề lạ lẫm với khung cảnh trước mặt, mà chỉ mải xem xét hợp đồng Trương Nhu đưa cho.
Hề Kỷ Hằng rất nhiệt tình chào hắn, hàn huyên vài câu. Anh nhìn vị trí của mọi người, không muốn ngồi chen vào sofa của Hề Thành Hạo, cô gái tiếp rượu vô cùng nhanh mắt lập tức khiêng hai chiếc ghế sofa đơn đến, Giản Tư rón rén ngồi vào một chiếc. Trương Nhu có chút nôn nóng, không buồn nhấc ly rượu, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải hợp đồng cho Giám đốc Vu. Nhưng hắn ta mải cười đùa trêu ghẹo các cô gái, không có hứng nghe Trương Nhu trình bày, Giản Tư cau mày, Trương Nhu nhìn hắn khinh bỉ, xem ra bầu không khí tối nay đã khiến chị nổi điên.
“Được thôi.” Giám đốc Vu uống một ly rượu, mặt mày không vui, ra hiệu cho cô gái bên cạnh rót một ly, nâng lên hướng vẽ phía Hề Thành Hạo, “Tổng giám đốc Hề đích thân đến thì tôi còn gì đế nói nữa? Hợp đồng mau kí cho xong đi, Tổng giám đốc Hề, tôi như vậy đủ thành ý chứ?”
Hề Thành Hạo cười cười, không trả lời, chỉ nâng ly uống cạn, cô gái bên cạnh anh lập tức nũng nịu rót rượu đầy ly, cô ta dính sát vào người anh, không biết muốn đổ rượu vào ly của anh hay là muốn đổ người vào lòng anh. Hề Thành Hạo tỏ ra không lạ gì hành vi khêu gợi ấy, thần thái điềm nhiên như không.
Giản Tư thở phào, không ngờ nhiệm vụ lại thuận lợi nhanh chóng như vậy, thế mà cô đã lo lắng rất lâu, nghĩ đến rất nhiều tình huống không hay, không ngờ mới ngồi chưa được mười phút đã xong việc. Cô đưa mắt nhìn Trương Nhu, hai hàng lông mày Trương Nhu không còn nhíu lại một chỗ nữa, chị chớp chớp mắt với Giản Tư, ra hiệu có thể ra về trong thắng lợi rồi, màn tiệc tiếp theo cứ để cánh đàn ông tự xử.
Hề Thành Hạo và Hề Kỷ Hằng hình như cũng rất hài lòng với sự biết điều của Giám đốc Vu, mỗi người kính hắn vài ly.
Trương Nhu cũng nâng ly kính Giám đốc Vu lúc này đã uống đến nỗi mặt mày bóng nhẫy, hẳn ta cũng là người biết điều, đại thiếu gia của Gia Thiên ngồi trước mặt, hẳn không dám lằng nhằng, chỉ nói mấy vấn đề có tính xây dựng, rồi quay ra cười đùa chuốc rượu mấy cô gái bên cạnh.. “Giám đốc Vu, chốc nữa tôi còn có một bữa tiệc không thể không đến, đành thất lễ về trước vậy, ngài ở lại vui vẻ nhé.” Trong khung cảnh này ai cũng biết, sự xuất hiện của đối tác nữ chỉ gây bất tiện, bởi vậy cái cớ không thật lắm cũng chẳng sao.
Giám đốc Vu đối với người đẹp vô cùng nhiệt tình, lớn tiếng làu bàu: “Vậy thì cũng phải uống cạn một ly đầy rồi mới được đi, nếu không… tôi không vui đâu!” Nước miếng hắn bắn ra, rơi trên cánh tay đang cầm ly của Trương Nhu, cái ly khẽ lay động, hắn vẫn lắc đầu lắc cổ ra sức ép rượu, không hay biết gì, Hề Kỷ Hằng thì nhìn rõ mồn một, cười đểu mấy tiếng làm Trương Nhu điên tiết quay sang lườm anh một cái.
Tửu lượng của Trương Nhu không tệ, một hơi uống cạn ly rượu vang, mọi người nhất tề khen hay.
Trương Nhu đặt cốc xuống, cầm túi lên, định đi về, Giản Tư vội vàng đúng dậy. Giám đốc Vu hai tay ôm hai cô gái thấy thế liền sa sầm mặt mày, ánh mắt đục ngầu dâm đãng lướt qua Giản Tư từ trên xuống dưới, “Đây là thư kí của cô à? Thật không biết điều!” Trương Nhu cau mày, mặc dù tức giận nhưng cũng không muốn gây sự vào phút cuối, chị bảo Giản Tư: “Mau kính Giám đốc Vu một ly đi em, chúng ta phải đi ngay, không kịp nữa rồi.”
Có người đã rót sẵn một ly đầy cho cô, Giản Tư hiểu ý Trương Nhu, nâng ly lên không biết phải nói gi, lắp bắp một lúc mới thốt ra mấy từ: “Giám đốc Vu, tôi kính ngài một ly.” Lúc này Giám đốc Vu mới quan sát cô kĩ hơn, bất ngờ nhận ra cô thư kí nãy giờ im lặng này xinh đẹp hơn người, dáng vẻ thướt tha dịu dàng đặc biệt làm người ta thương xót. Thấy cô căng thẳng, hắn cố tình giục giã. Giản Tư hít sâu một hơi, cố một hơi uống cạn, Giám đốc Vu lớn tiếng khen hay, còn đẩy các cô gái trong lòng ra, vỗ tay mấy cái.
Anh mắt hắn khiến Giản Tư cảm thấy rất khó chịu, cô không muốn dây dưa thêm một phút nào, Trương Nhu vòng qua bàn uống nước định ra về, cô vội vàng theo sau.
Bất ngờ Giám đốc Vu đứng bật dậy, nói hai tiếng “Khoan đã”.
Hắn cầm chai rượu, cười hì hì nói: “Giám đốc Trương, khi nãy cô kính tôi một ly, tôi còn chưa kính lại cô mà! Vội cái gì chứ? Không nể mặt tôi đến thế sao? Uổng phí thành ý khi nãy của tôi quá.”
“Để bọn họ đi đi,” Hề Thành Hạo đột nhiên lên tiếng, anh cười nhạt nói, “Để tôi tiếp Giám đốc Vu là được rồi.”
Giám đốc Vu không biết là mượn rượu giả điên hay thực sự uống say quá rồi, cầm chai rượu loạng choạng đến bên Trương Nhu, tự rót rượu, “Ồ? Tôi không biết Tổng giám đốc Hề lại là người thương hoa tiếc ngọc đâu đấy,” hắn liếc Trương Nhu, cười nham nhở, ánh mắt đê tiện nói: “Có mối quan hệ thân thiết với Giám đốc Trương hay sao…”
Trương Nhu chau mày, không thèm che giấu sự căm ghét của mình, hừ lạnh một tiếng. Hề Thành Hạo chỉ lạnh lùng chớp mắt một cái, mặt không biểu cảm.
Hề Kỷ Hằng coi thường Giám đốc Vu ra mặt, phì một tiếng rõ kêu, tất cả ánh mắt đều hướng về phía anh, anh thẳng thẳn công khai sự khinh bỉ của mình, “Nói đùa vô duyên quá đấy.”
Giám đốc Vu cũng không tỏ ra ngượng ngùng, vỗ vai Trương Nhu nói liến thoắng: “Uống rượu, uống rượu đi nào.”
Trương Nhu vừa tức vừa hận, túm lấy ly rượu uống cạn một hơi.
Nhưng mục tiêu của Giám đốc Vu chẳng phải là chị, buột miệng khen hay một tiếng, len qua Trương Nhu đến bên Giản Tư, Giản Tư ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cô vẫn nhớ lời dặn của Trương Nhu, đừng chuyện bé xé thành to tức là phải nhẫn nhịn, Trương Nhu đã nhẫn nhịn rồi, huống hồ là cô? Vì thế cô đứng sững tại chỗ không dám né tránh, để mặc cho Giám đốc Vu áp sát.
“Nào, nào, em cũng uống một ly đi.” Giám đốc Vu cố tình đổ đầy rượu, lúc nhét ly rượu vào tay cô còn cố tình nhéo một cái, Giản Tư suýt nữa thì làm rơi ly. Đối với Trương Nhu giám đốc Vu vẫn còn vài phần e dè, nhưng với một trợ lý nhỏ thì thái độ của hắn ngả ngớn càn rỡ hơn nhiều. Giản Tư cầm ly rượu đầy tràn, vô cùng khổ sở, cô chưa bao giờ uống nhiều rượu như thế, ly vừa rồi đủ làm cô ho sặc sụa rồi.
Hề Kỷ Hằng đứng dậy, cầm lấy ly của Giản Tư, “Tôi uống thay cô ấy. Hai người mau đi đi, đừng để lỡ việc chính.” Anh rất không vui, hậm hực uống ly rượu, ném cho Trương Nhu một cái liếc xéo.
Giản Tư cúi đầu, cô rất cảm kích Hề Kỷ Hằng đã giải vây giúp cô, nhưng anh ta làm như thế chỉ càng tăng thêm gánh nặng trong lòng cô.
Giám đốc Vu được nước làm tới, tự tiện ôm vai Giản Tư, cô sợ giật bắn cả mình, ra sức đẩy hắn. Sự chống cự của cô càng khiến Giám đốc Vu thích thú hơn, hắn nhéo eo cô một cái để cô thôi giãy giụa, chép miệng tán thưởng: “Cơ thể này, hơn đứt…” Tay hắn chỉ về đám con gái đang ngồi trên sofa coi kịch hay, “Cái đám kia!”
Hề Thành Hạo đứng phắt dậy, cô gái ngồi cạnh anh sợ sệt né sang một bên, cô cảm nhận được nộ khí toát ra từ người đàn ông trầm lặng này.
Hề Kỷ Hằng vốn tính nông nổi, lúc tức lên thì coi trời bằng vung, anh nhảy bật dậy đẩy Giám đốc Vu ra, định cho hắn một đấm nhưng bị Trương Nhu vội vàng cản lại, chị dùng hết sức đẩy anh ra ngoài cửa. Hề Kỷ Hằng nắm chặt tay Giản Tư còn chỉ tay uy hiếp Giám đốc Vu. Giám đốc Vu ngơ ngác không hiểu sao anh lại nổi điên thế, cũng lớn tiếng chửi rủa.
Hề Thành Hạo biểu cảm lãnh đạm nhưng không thiếu phần lễ độ vỗ vai hắn, “Trẻ con mà, tính tình bộp chộp, Giám đốc Vu đừng chấp nó làm gì.” Nói đoạn cũng không buồn ở lại sầm mặt bước ra khỏi phòng.
Hề Kỷ Hằng kéo Giản Tư đến bãi đỗ xe, bầu trời đã tối đen, chỗ này không ít người qua lại, đang gọi nhau í ới. Anh chưa bao giờ để tâm đến ánh mắt của người ngoài, lấy tay dúi đầu Giản Tư thật mạnh, Trương Nhu nhìn cách cư xử khiếm nhã của anh mà buồn lòng thay cho Giản Tư, chị lôi tay anh ra, giải thoát cho Giản Tư, nhỏ giọng trách móc anh: “Làm cái gì thế hả?! Có phải lỗi của Giản Tư đâu, sao anh lại nổi điên với cô ấy!”
Giản Tư không nói gì, cúi đầu để mặc anh lôi qua kéo lại, không chút phản ứng với hành vi thô lỗ của anh. Thái độ của cô càng khiến Hề Kỷ Hằng điên tiết hơn, “Cô không biết cự tuyệt sao? Không biết xấu hổ à? Né sang một bên! Đẩy hắn ra” Anh không quan tâm đến cảm xúc của người khác, lớn giọng chỉ trích cô.
Trương Nhu nhíu mày, chị hiểu con người Hề Kỷ Hằng anh tức giận như thế vì Giản Tư đã ngốc nghếch phải chịu thiệt thòi, anh hận cô không đủ tinh nhanh, hơn nữa… chị buồn bực dậm gót giày, tốt nhất Giản Tư không nên hiểu lý do thực sự của trận cuồng nộ này!
Ánh mắt của những người xung quanh dần đổ dồn về phía họ, Hề Kỳ Hằng nghiến răng trợn mắt hằn học liếc đám đông một lượt, nhìn bộ dạng của anh cũng biết anh là người nóng tính đáng sợ, đám đông không muốn gặp phiền phức liền giả bộ như không biết gì, đưa mắt đi chỗ khác chậm rãi bước đi.
“Cô không cần phải đi làm nữa! Không phải nhà cô nghèo cần tiền sao? Tôi nuôi cô!” Anh lại ném ánh mắt hung dữ lên người cô. “Trương Nhu cho cô bao nhiêu tiền? Tôi cho cô gấp mười!”
Trương Nhu há mồm trợn mắt, chị biết chỉ số EQ của Hề Kỷ Hằng rất thấp, mặc dù lăn lộn trong tình trường bao năm nay, nhưng anh hoàn toàn không biết cách dỗ dành con gái, trước đây đều là đám con gái dỗ dành anh, chưa thấy ai thản nhiên đưa ra yêu cầu nuôi một cô gái ngay giữa nơi công cộng như anh.
Hề Thành Hạo vừa hay đi đến gần dãy xe của bọn họ, giọng của Hề Kỷ Hằng thì không nhỏ, anh dừng bước, im lặng nhìn ba người trước mặt.
Cơ thể mỏng manh của Giản Tư đột nhiên lay động, cô bật cười ngẩng đầu nhìn Hề Kỷ Hằng, Trương Nhu than thầm, nghĩ là cô uống say rồi. “Tại sao?” Giản Tư nghiêm túc hỏi.
Câu hỏi đơn giản làm Hề Kỷ Hằng khựng lại, bao năm nay tiêu tiền là công việc chính của anh, chỉ bị người ta hỏi bao nhiêu tiền, chứ chưa bị ai hỏi tại sao. Anh cũng uống chút rượu, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó tự tin nói ra đáp án mà anh cho là chính xác nhất: “Vì cô đẹp.”
Trương Nhu nghẹn thở, sững người một lúc lâu, cảm thấy cả anh ta và Giản Tư đều vô cùng bất thường, cô há hốc mồm nhìn bọn họ.
Giản Tư chớp mắt, men rượu đã giúp cô can đảm hơn ngày thường, cô chấp nhận đáp án của anh, cô biết mình đẹp.
“Anh sẽ lấy tôi chứ?” Cô hỏi câu thứ hai.
Hề Kỷ Hằng trợn tròn mắt, không cần nghĩ, trả lời luôn: “Không.”
Giản Tư không kinh ngạc trước câu trả lời quyết đoán của anh, “Thế thì tôi đi theo Giám đốc Trương chịu khó làm việc tiếp vậy.”
Trương Nhu dựa vào xe của Hề Kỷ Hằng xoa huyệt thái dương, Hề Thành Hạo mặt không biểu cảm đứng ở đầu đường, ánh mắt u tối.
“Cô!” Hề Kỷ Hằng không chấp nhận câu trả lời của cô, kéo tay cô quát, “Bao nhiêu tiền? Giá cả có thể thương lượng.”
Giản Tư bật cười, nụ cười của cô nhất thời mê hoặc Hề Kỷ Hằng, anh ngẩn người nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hồn xiêu phách lạc lí nhí nói: “Cô… cô muốn bao nhiêu tôi đều cho đủ…”
Trương Nhu đột nhiên rất đồng cảm với người yêu trong tương lai của Hề Kỷ Hằng, cái tên này thật làm người ta không còn gì để nói, thật ra anh muốn nói anh rất thích Giản Tư, nhưng câu chữ thốt ra từ miệng anh, khiến người nghe cảm thấy ấu trĩ nực cười. Giống như một đứa trẻ nói với bạn của nó: Chơi với mình đi, mình sẽ cho cậu kẹo.
Giản Tư lắc đầu, “Không phải là chuyện tiền nong. Giám đốc Hề, đừng gọi điện, đừng mua đồ cho tôi nữa, tôi chỉ muốn làm việc cho tốt, sống cho tốt. Đừng đến đeo bám tôi nữa. ”
Hề Thành Hạo lặng lẽ bước đến, nhưng anh dừng lại chỗ cách bọn họ hai bước chân, dường như không muốn bước vào vòng tròn hỗn loạn nực cười này.
“Đeo bám?!” Lòng tự trọng của thiếu gia Hề Kỷ Hằng đã bị đả kích mãnh liệt, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cái từ kém phong độ đó lại bị người ta gán lên người anh.
Một ly rượu đầy đã là thử thách quá lớn đối với tửu lượng của Giản Tư, men rượu ngấm từ từ, bây giờ mới thực sự ngấm hẳn. Cô rất vui vì cuối cùng cũng có thể nhờ men rượu nói hết tất cả những gì nên nói, đột nhiên cô nhớ ra gì đó, nghiêm túc nhìn Hề Kỷ Hằng nói: “Tôi không thể nhận quần áo đắt như thế được, anh mang về đi.” Cô nhìn bộ quần áo trên người mình, mơ màng bắt đầu đưa tay cởi cúc áo, “Còn bộ này nữa…” Nét mặt dễ thương và hồn nhiên, làm người khác chỉ muốn véo má cô cho bõ thèm.
Trương Nhu không ngờ lúc uống say Giản Tư lại khó chiều như thế, vội vàng nhăn nhó bước đến túm chặt tay cô, không để cô cởi quần áo ngay tại chỗ trả cho Hề Kỷ Hằng.
Giản Tư rầu rĩ hỏi Trương Nhu: “Quần áo của em đâu rồi?”
Hề Kỷ Hằng đột nhiên nảy tà ý, mở cửa xe chui vào ghế lục tung đống quần áo, rốt cuộc cũng tìm được cái túi đụng quần áo cũ của Giản Tư, chìa ra cho Giản Tư lúc này đang lơ mơ không biết trời trăng gì, cười nhạt nói: “Đây, cô thay đi.”
Giản Tư trước giờ là cô bé rất biết nghe lời, ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, lấy tay cởi áo, Trương Nhu kinh hoàng vội che lại, áo lót bên trong thấp thoáng, cả bụng cô cũng lộ ra. “Bà tổ của tôi ơi, xin người đừng làm loạn lên nữa!” Trương Nhu vô cùng đau đầu.
Hề Thành Hạo cuối cùng cũng nhăn mày, giằng tay Giản Tư nói: “Đóng khuy vào! Còn ra thể thống gì nữa!”
Đầu óc hỗn loạn của Giản Tư nhận được mênh lệnh, lập tức tiến hành trình tự thao tác, ngoan ngoãn đóng khuy lại.
Hề Thành Hạo sắc mặt khó coi, lạnh lùng ra lệnh cho Trương Nhu: “Cô ta thế này không thể về nhà được, để người nhà cô ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Chị gọi điện về nhà cô ta, tìm đại cái cớ để giải thích cho họ biết.”
Trương Nhu gật đầu, Hề Thành Hạo chưa bao giờ dùng khẩu khí ra lệnh nói chuyện với chị, bây giờ anh ta lên cơn điên, dĩ nhiên chị phải tuân lệnh, nói cho cùng, thì anh ta là ông chủ lớn.
“Em cũng đừng làm loạn lên nữa!” Anh lườm Hề Kỳ Hằng, “Có thể lái xe về nhà không? Không thì để anh gọi người đến đón em!” Hề Kỷ Hằng nhìn chằm chằm vào cánh tay đang túm lấy Giản Tư của anh, “Anh đang làm cái gì thế hả?” Hề Kỷ Hằng giống như một đứa bé bị cướp mất đồ chơi. Trương Nhu vội lôi anh ra. Hề Thành Hạo cũng chẳng để tâm đến Kỷ Hằng, kéo Giản Tư lên xe mình, Giản Tư lờ đờ lảo đảo đi theo anh, giống như một đứa bé đang say ngủ. Sau khi nhét cô vào xe, Hề Thành Hạo không quên ném cho Trương Nhu một cái liếc mắt. Trương Nhu vẫn đang ra ngăn cản Hề Kỳ Hằng, chị lập tức hiểu ý, “Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ giải thích với mẹ cô bé.”
Hề Kỷ Hằng tức tối nhìn anh họ lôi Giản Tư đi, nổi điên với Trương Nhu: “Ngăn anh ta lại! Đừng để dê vào miệng cọp!”
Trương Nhu cuối cùng cũng có thể thở phào, hôm nay thật là lắm chuyện rắc rối, thoát được cái ải Giám đốc Vu không ngờ Giản Tư và Hề thiếu gia lại gồng mình diễn một vở kịch đặc sắc. Chị rút di động tìm số máy bàn nhà Giản Tư cười nhạt nói: “Anh đem con gái nhà người ta đi mới gọi là dê vào miệng cọp, còn anh ấy thì tôi yên tâm!” “Chị thì biết cái khỉ gì? Anh ta mới là cầm thú thật sự đó!” Hề Kỷ Hằng điên tiết, cũng rút di động gọi cho Hề Thành Hạo, mặt mày hằm hằm gọi mấy lần, cũng không ai bắt máy, anh nóng máu đập mạnh chiếc di động đắt tiền xuống nền xi măng, “binh” một tiếng chiếc di động bị vỡ thành hai mảnh.
Hề Kỷ Hằng quay đầu nhìn cô, nhếch mép cười cười, nghĩ rằng cô nhìn đám con gái kia là do tò mò.
Tại góc rẽ hành lang được trang trí xa hoa, nhân viên dẫn đường trẻ tuổi lịch sự hỏi số phòng đã đặt, sau đó nhiệt tình nói cho Hề Kỷ Hằng biết, vị khách của phòng này đã đến rồi. Hề Kỷ Hằng gật đầu, Giản Tư thấy căng thẳng, cô không ngờ việc mua sắm lại tốn nhiều thời gian đến vậy, để cho khách hàng phải chờ tệ nhất là đã để Trương Nhu một mình ứng phó Giám đổc Vu.
Trong phòng đã có không ít người, những cô gái tiếp rượu ăn mặc sặc sỡ, khiến căn phòng mờ sáng càng thêm lòe loẹt chói mắt. Giản Tư sững người, bước chân khựng lại bên cạnh Trương Nhu, tại sao lại có cả Hề Thành Hạo?! Anh ngồi cùng sofa với Trương Nhu, một cô gái tiếp rượu tươi cười dựa vào người anh, lúc cô và Hề Kỷ Hằng bước vào anh chỉ nhìn một cái, mặt không chút biểu cảm. Giám đốc Vu là một người đàn ông trung niên đầu trọc lốc, tướng tá đẫy đà to lớn, độc chiếm sofa dài nhất, bốn năm cô gái vây quanh hắn tỉ tê nũng nịu, hắn giống như một miếng bông xốp dày cộm, bị các cô nàng đè lên. Trợ lý của hắn là một thanh niên thấp bé, ngồi tít một bên, anh ta không hề lạ lẫm với khung cảnh trước mặt, mà chỉ mải xem xét hợp đồng Trương Nhu đưa cho.
Hề Kỷ Hằng rất nhiệt tình chào hắn, hàn huyên vài câu. Anh nhìn vị trí của mọi người, không muốn ngồi chen vào sofa của Hề Thành Hạo, cô gái tiếp rượu vô cùng nhanh mắt lập tức khiêng hai chiếc ghế sofa đơn đến, Giản Tư rón rén ngồi vào một chiếc. Trương Nhu có chút nôn nóng, không buồn nhấc ly rượu, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải hợp đồng cho Giám đốc Vu. Nhưng hắn ta mải cười đùa trêu ghẹo các cô gái, không có hứng nghe Trương Nhu trình bày, Giản Tư cau mày, Trương Nhu nhìn hắn khinh bỉ, xem ra bầu không khí tối nay đã khiến chị nổi điên.
“Được thôi.” Giám đốc Vu uống một ly rượu, mặt mày không vui, ra hiệu cho cô gái bên cạnh rót một ly, nâng lên hướng vẽ phía Hề Thành Hạo, “Tổng giám đốc Hề đích thân đến thì tôi còn gì đế nói nữa? Hợp đồng mau kí cho xong đi, Tổng giám đốc Hề, tôi như vậy đủ thành ý chứ?”
Hề Thành Hạo cười cười, không trả lời, chỉ nâng ly uống cạn, cô gái bên cạnh anh lập tức nũng nịu rót rượu đầy ly, cô ta dính sát vào người anh, không biết muốn đổ rượu vào ly của anh hay là muốn đổ người vào lòng anh. Hề Thành Hạo tỏ ra không lạ gì hành vi khêu gợi ấy, thần thái điềm nhiên như không.
Giản Tư thở phào, không ngờ nhiệm vụ lại thuận lợi nhanh chóng như vậy, thế mà cô đã lo lắng rất lâu, nghĩ đến rất nhiều tình huống không hay, không ngờ mới ngồi chưa được mười phút đã xong việc. Cô đưa mắt nhìn Trương Nhu, hai hàng lông mày Trương Nhu không còn nhíu lại một chỗ nữa, chị chớp chớp mắt với Giản Tư, ra hiệu có thể ra về trong thắng lợi rồi, màn tiệc tiếp theo cứ để cánh đàn ông tự xử.
Hề Thành Hạo và Hề Kỷ Hằng hình như cũng rất hài lòng với sự biết điều của Giám đốc Vu, mỗi người kính hắn vài ly.
Trương Nhu cũng nâng ly kính Giám đốc Vu lúc này đã uống đến nỗi mặt mày bóng nhẫy, hẳn ta cũng là người biết điều, đại thiếu gia của Gia Thiên ngồi trước mặt, hẳn không dám lằng nhằng, chỉ nói mấy vấn đề có tính xây dựng, rồi quay ra cười đùa chuốc rượu mấy cô gái bên cạnh.. “Giám đốc Vu, chốc nữa tôi còn có một bữa tiệc không thể không đến, đành thất lễ về trước vậy, ngài ở lại vui vẻ nhé.” Trong khung cảnh này ai cũng biết, sự xuất hiện của đối tác nữ chỉ gây bất tiện, bởi vậy cái cớ không thật lắm cũng chẳng sao.
Giám đốc Vu đối với người đẹp vô cùng nhiệt tình, lớn tiếng làu bàu: “Vậy thì cũng phải uống cạn một ly đầy rồi mới được đi, nếu không… tôi không vui đâu!” Nước miếng hắn bắn ra, rơi trên cánh tay đang cầm ly của Trương Nhu, cái ly khẽ lay động, hắn vẫn lắc đầu lắc cổ ra sức ép rượu, không hay biết gì, Hề Kỷ Hằng thì nhìn rõ mồn một, cười đểu mấy tiếng làm Trương Nhu điên tiết quay sang lườm anh một cái.
Tửu lượng của Trương Nhu không tệ, một hơi uống cạn ly rượu vang, mọi người nhất tề khen hay.
Trương Nhu đặt cốc xuống, cầm túi lên, định đi về, Giản Tư vội vàng đúng dậy. Giám đốc Vu hai tay ôm hai cô gái thấy thế liền sa sầm mặt mày, ánh mắt đục ngầu dâm đãng lướt qua Giản Tư từ trên xuống dưới, “Đây là thư kí của cô à? Thật không biết điều!” Trương Nhu cau mày, mặc dù tức giận nhưng cũng không muốn gây sự vào phút cuối, chị bảo Giản Tư: “Mau kính Giám đốc Vu một ly đi em, chúng ta phải đi ngay, không kịp nữa rồi.”
Có người đã rót sẵn một ly đầy cho cô, Giản Tư hiểu ý Trương Nhu, nâng ly lên không biết phải nói gi, lắp bắp một lúc mới thốt ra mấy từ: “Giám đốc Vu, tôi kính ngài một ly.” Lúc này Giám đốc Vu mới quan sát cô kĩ hơn, bất ngờ nhận ra cô thư kí nãy giờ im lặng này xinh đẹp hơn người, dáng vẻ thướt tha dịu dàng đặc biệt làm người ta thương xót. Thấy cô căng thẳng, hắn cố tình giục giã. Giản Tư hít sâu một hơi, cố một hơi uống cạn, Giám đốc Vu lớn tiếng khen hay, còn đẩy các cô gái trong lòng ra, vỗ tay mấy cái.
Anh mắt hắn khiến Giản Tư cảm thấy rất khó chịu, cô không muốn dây dưa thêm một phút nào, Trương Nhu vòng qua bàn uống nước định ra về, cô vội vàng theo sau.
Bất ngờ Giám đốc Vu đứng bật dậy, nói hai tiếng “Khoan đã”.
Hắn cầm chai rượu, cười hì hì nói: “Giám đốc Trương, khi nãy cô kính tôi một ly, tôi còn chưa kính lại cô mà! Vội cái gì chứ? Không nể mặt tôi đến thế sao? Uổng phí thành ý khi nãy của tôi quá.”
“Để bọn họ đi đi,” Hề Thành Hạo đột nhiên lên tiếng, anh cười nhạt nói, “Để tôi tiếp Giám đốc Vu là được rồi.”
Giám đốc Vu không biết là mượn rượu giả điên hay thực sự uống say quá rồi, cầm chai rượu loạng choạng đến bên Trương Nhu, tự rót rượu, “Ồ? Tôi không biết Tổng giám đốc Hề lại là người thương hoa tiếc ngọc đâu đấy,” hắn liếc Trương Nhu, cười nham nhở, ánh mắt đê tiện nói: “Có mối quan hệ thân thiết với Giám đốc Trương hay sao…”
Trương Nhu chau mày, không thèm che giấu sự căm ghét của mình, hừ lạnh một tiếng. Hề Thành Hạo chỉ lạnh lùng chớp mắt một cái, mặt không biểu cảm.
Hề Kỷ Hằng coi thường Giám đốc Vu ra mặt, phì một tiếng rõ kêu, tất cả ánh mắt đều hướng về phía anh, anh thẳng thẳn công khai sự khinh bỉ của mình, “Nói đùa vô duyên quá đấy.”
Giám đốc Vu cũng không tỏ ra ngượng ngùng, vỗ vai Trương Nhu nói liến thoắng: “Uống rượu, uống rượu đi nào.”
Trương Nhu vừa tức vừa hận, túm lấy ly rượu uống cạn một hơi.
Nhưng mục tiêu của Giám đốc Vu chẳng phải là chị, buột miệng khen hay một tiếng, len qua Trương Nhu đến bên Giản Tư, Giản Tư ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cô vẫn nhớ lời dặn của Trương Nhu, đừng chuyện bé xé thành to tức là phải nhẫn nhịn, Trương Nhu đã nhẫn nhịn rồi, huống hồ là cô? Vì thế cô đứng sững tại chỗ không dám né tránh, để mặc cho Giám đốc Vu áp sát.
“Nào, nào, em cũng uống một ly đi.” Giám đốc Vu cố tình đổ đầy rượu, lúc nhét ly rượu vào tay cô còn cố tình nhéo một cái, Giản Tư suýt nữa thì làm rơi ly. Đối với Trương Nhu giám đốc Vu vẫn còn vài phần e dè, nhưng với một trợ lý nhỏ thì thái độ của hắn ngả ngớn càn rỡ hơn nhiều. Giản Tư cầm ly rượu đầy tràn, vô cùng khổ sở, cô chưa bao giờ uống nhiều rượu như thế, ly vừa rồi đủ làm cô ho sặc sụa rồi.
Hề Kỷ Hằng đứng dậy, cầm lấy ly của Giản Tư, “Tôi uống thay cô ấy. Hai người mau đi đi, đừng để lỡ việc chính.” Anh rất không vui, hậm hực uống ly rượu, ném cho Trương Nhu một cái liếc xéo.
Giản Tư cúi đầu, cô rất cảm kích Hề Kỷ Hằng đã giải vây giúp cô, nhưng anh ta làm như thế chỉ càng tăng thêm gánh nặng trong lòng cô.
Giám đốc Vu được nước làm tới, tự tiện ôm vai Giản Tư, cô sợ giật bắn cả mình, ra sức đẩy hắn. Sự chống cự của cô càng khiến Giám đốc Vu thích thú hơn, hắn nhéo eo cô một cái để cô thôi giãy giụa, chép miệng tán thưởng: “Cơ thể này, hơn đứt…” Tay hắn chỉ về đám con gái đang ngồi trên sofa coi kịch hay, “Cái đám kia!”
Hề Thành Hạo đứng phắt dậy, cô gái ngồi cạnh anh sợ sệt né sang một bên, cô cảm nhận được nộ khí toát ra từ người đàn ông trầm lặng này.
Hề Kỷ Hằng vốn tính nông nổi, lúc tức lên thì coi trời bằng vung, anh nhảy bật dậy đẩy Giám đốc Vu ra, định cho hắn một đấm nhưng bị Trương Nhu vội vàng cản lại, chị dùng hết sức đẩy anh ra ngoài cửa. Hề Kỷ Hằng nắm chặt tay Giản Tư còn chỉ tay uy hiếp Giám đốc Vu. Giám đốc Vu ngơ ngác không hiểu sao anh lại nổi điên thế, cũng lớn tiếng chửi rủa.
Hề Thành Hạo biểu cảm lãnh đạm nhưng không thiếu phần lễ độ vỗ vai hắn, “Trẻ con mà, tính tình bộp chộp, Giám đốc Vu đừng chấp nó làm gì.” Nói đoạn cũng không buồn ở lại sầm mặt bước ra khỏi phòng.
Hề Kỷ Hằng kéo Giản Tư đến bãi đỗ xe, bầu trời đã tối đen, chỗ này không ít người qua lại, đang gọi nhau í ới. Anh chưa bao giờ để tâm đến ánh mắt của người ngoài, lấy tay dúi đầu Giản Tư thật mạnh, Trương Nhu nhìn cách cư xử khiếm nhã của anh mà buồn lòng thay cho Giản Tư, chị lôi tay anh ra, giải thoát cho Giản Tư, nhỏ giọng trách móc anh: “Làm cái gì thế hả?! Có phải lỗi của Giản Tư đâu, sao anh lại nổi điên với cô ấy!”
Giản Tư không nói gì, cúi đầu để mặc anh lôi qua kéo lại, không chút phản ứng với hành vi thô lỗ của anh. Thái độ của cô càng khiến Hề Kỷ Hằng điên tiết hơn, “Cô không biết cự tuyệt sao? Không biết xấu hổ à? Né sang một bên! Đẩy hắn ra” Anh không quan tâm đến cảm xúc của người khác, lớn giọng chỉ trích cô.
Trương Nhu nhíu mày, chị hiểu con người Hề Kỷ Hằng anh tức giận như thế vì Giản Tư đã ngốc nghếch phải chịu thiệt thòi, anh hận cô không đủ tinh nhanh, hơn nữa… chị buồn bực dậm gót giày, tốt nhất Giản Tư không nên hiểu lý do thực sự của trận cuồng nộ này!
Ánh mắt của những người xung quanh dần đổ dồn về phía họ, Hề Kỳ Hằng nghiến răng trợn mắt hằn học liếc đám đông một lượt, nhìn bộ dạng của anh cũng biết anh là người nóng tính đáng sợ, đám đông không muốn gặp phiền phức liền giả bộ như không biết gì, đưa mắt đi chỗ khác chậm rãi bước đi.
“Cô không cần phải đi làm nữa! Không phải nhà cô nghèo cần tiền sao? Tôi nuôi cô!” Anh lại ném ánh mắt hung dữ lên người cô. “Trương Nhu cho cô bao nhiêu tiền? Tôi cho cô gấp mười!”
Trương Nhu há mồm trợn mắt, chị biết chỉ số EQ của Hề Kỷ Hằng rất thấp, mặc dù lăn lộn trong tình trường bao năm nay, nhưng anh hoàn toàn không biết cách dỗ dành con gái, trước đây đều là đám con gái dỗ dành anh, chưa thấy ai thản nhiên đưa ra yêu cầu nuôi một cô gái ngay giữa nơi công cộng như anh.
Hề Thành Hạo vừa hay đi đến gần dãy xe của bọn họ, giọng của Hề Kỷ Hằng thì không nhỏ, anh dừng bước, im lặng nhìn ba người trước mặt.
Cơ thể mỏng manh của Giản Tư đột nhiên lay động, cô bật cười ngẩng đầu nhìn Hề Kỷ Hằng, Trương Nhu than thầm, nghĩ là cô uống say rồi. “Tại sao?” Giản Tư nghiêm túc hỏi.
Câu hỏi đơn giản làm Hề Kỷ Hằng khựng lại, bao năm nay tiêu tiền là công việc chính của anh, chỉ bị người ta hỏi bao nhiêu tiền, chứ chưa bị ai hỏi tại sao. Anh cũng uống chút rượu, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó tự tin nói ra đáp án mà anh cho là chính xác nhất: “Vì cô đẹp.”
Trương Nhu nghẹn thở, sững người một lúc lâu, cảm thấy cả anh ta và Giản Tư đều vô cùng bất thường, cô há hốc mồm nhìn bọn họ.
Giản Tư chớp mắt, men rượu đã giúp cô can đảm hơn ngày thường, cô chấp nhận đáp án của anh, cô biết mình đẹp.
“Anh sẽ lấy tôi chứ?” Cô hỏi câu thứ hai.
Hề Kỷ Hằng trợn tròn mắt, không cần nghĩ, trả lời luôn: “Không.”
Giản Tư không kinh ngạc trước câu trả lời quyết đoán của anh, “Thế thì tôi đi theo Giám đốc Trương chịu khó làm việc tiếp vậy.”
Trương Nhu dựa vào xe của Hề Kỷ Hằng xoa huyệt thái dương, Hề Thành Hạo mặt không biểu cảm đứng ở đầu đường, ánh mắt u tối.
“Cô!” Hề Kỷ Hằng không chấp nhận câu trả lời của cô, kéo tay cô quát, “Bao nhiêu tiền? Giá cả có thể thương lượng.”
Giản Tư bật cười, nụ cười của cô nhất thời mê hoặc Hề Kỷ Hằng, anh ngẩn người nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hồn xiêu phách lạc lí nhí nói: “Cô… cô muốn bao nhiêu tôi đều cho đủ…”
Trương Nhu đột nhiên rất đồng cảm với người yêu trong tương lai của Hề Kỷ Hằng, cái tên này thật làm người ta không còn gì để nói, thật ra anh muốn nói anh rất thích Giản Tư, nhưng câu chữ thốt ra từ miệng anh, khiến người nghe cảm thấy ấu trĩ nực cười. Giống như một đứa trẻ nói với bạn của nó: Chơi với mình đi, mình sẽ cho cậu kẹo.
Giản Tư lắc đầu, “Không phải là chuyện tiền nong. Giám đốc Hề, đừng gọi điện, đừng mua đồ cho tôi nữa, tôi chỉ muốn làm việc cho tốt, sống cho tốt. Đừng đến đeo bám tôi nữa. ”
Hề Thành Hạo lặng lẽ bước đến, nhưng anh dừng lại chỗ cách bọn họ hai bước chân, dường như không muốn bước vào vòng tròn hỗn loạn nực cười này.
“Đeo bám?!” Lòng tự trọng của thiếu gia Hề Kỷ Hằng đã bị đả kích mãnh liệt, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cái từ kém phong độ đó lại bị người ta gán lên người anh.
Một ly rượu đầy đã là thử thách quá lớn đối với tửu lượng của Giản Tư, men rượu ngấm từ từ, bây giờ mới thực sự ngấm hẳn. Cô rất vui vì cuối cùng cũng có thể nhờ men rượu nói hết tất cả những gì nên nói, đột nhiên cô nhớ ra gì đó, nghiêm túc nhìn Hề Kỷ Hằng nói: “Tôi không thể nhận quần áo đắt như thế được, anh mang về đi.” Cô nhìn bộ quần áo trên người mình, mơ màng bắt đầu đưa tay cởi cúc áo, “Còn bộ này nữa…” Nét mặt dễ thương và hồn nhiên, làm người khác chỉ muốn véo má cô cho bõ thèm.
Trương Nhu không ngờ lúc uống say Giản Tư lại khó chiều như thế, vội vàng nhăn nhó bước đến túm chặt tay cô, không để cô cởi quần áo ngay tại chỗ trả cho Hề Kỷ Hằng.
Giản Tư rầu rĩ hỏi Trương Nhu: “Quần áo của em đâu rồi?”
Hề Kỷ Hằng đột nhiên nảy tà ý, mở cửa xe chui vào ghế lục tung đống quần áo, rốt cuộc cũng tìm được cái túi đụng quần áo cũ của Giản Tư, chìa ra cho Giản Tư lúc này đang lơ mơ không biết trời trăng gì, cười nhạt nói: “Đây, cô thay đi.”
Giản Tư trước giờ là cô bé rất biết nghe lời, ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, lấy tay cởi áo, Trương Nhu kinh hoàng vội che lại, áo lót bên trong thấp thoáng, cả bụng cô cũng lộ ra. “Bà tổ của tôi ơi, xin người đừng làm loạn lên nữa!” Trương Nhu vô cùng đau đầu.
Hề Thành Hạo cuối cùng cũng nhăn mày, giằng tay Giản Tư nói: “Đóng khuy vào! Còn ra thể thống gì nữa!”
Đầu óc hỗn loạn của Giản Tư nhận được mênh lệnh, lập tức tiến hành trình tự thao tác, ngoan ngoãn đóng khuy lại.
Hề Thành Hạo sắc mặt khó coi, lạnh lùng ra lệnh cho Trương Nhu: “Cô ta thế này không thể về nhà được, để người nhà cô ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Chị gọi điện về nhà cô ta, tìm đại cái cớ để giải thích cho họ biết.”
Trương Nhu gật đầu, Hề Thành Hạo chưa bao giờ dùng khẩu khí ra lệnh nói chuyện với chị, bây giờ anh ta lên cơn điên, dĩ nhiên chị phải tuân lệnh, nói cho cùng, thì anh ta là ông chủ lớn.
“Em cũng đừng làm loạn lên nữa!” Anh lườm Hề Kỳ Hằng, “Có thể lái xe về nhà không? Không thì để anh gọi người đến đón em!” Hề Kỷ Hằng nhìn chằm chằm vào cánh tay đang túm lấy Giản Tư của anh, “Anh đang làm cái gì thế hả?” Hề Kỷ Hằng giống như một đứa bé bị cướp mất đồ chơi. Trương Nhu vội lôi anh ra. Hề Thành Hạo cũng chẳng để tâm đến Kỷ Hằng, kéo Giản Tư lên xe mình, Giản Tư lờ đờ lảo đảo đi theo anh, giống như một đứa bé đang say ngủ. Sau khi nhét cô vào xe, Hề Thành Hạo không quên ném cho Trương Nhu một cái liếc mắt. Trương Nhu vẫn đang ra ngăn cản Hề Kỳ Hằng, chị lập tức hiểu ý, “Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ giải thích với mẹ cô bé.”
Hề Kỷ Hằng tức tối nhìn anh họ lôi Giản Tư đi, nổi điên với Trương Nhu: “Ngăn anh ta lại! Đừng để dê vào miệng cọp!”
Trương Nhu cuối cùng cũng có thể thở phào, hôm nay thật là lắm chuyện rắc rối, thoát được cái ải Giám đốc Vu không ngờ Giản Tư và Hề thiếu gia lại gồng mình diễn một vở kịch đặc sắc. Chị rút di động tìm số máy bàn nhà Giản Tư cười nhạt nói: “Anh đem con gái nhà người ta đi mới gọi là dê vào miệng cọp, còn anh ấy thì tôi yên tâm!” “Chị thì biết cái khỉ gì? Anh ta mới là cầm thú thật sự đó!” Hề Kỷ Hằng điên tiết, cũng rút di động gọi cho Hề Thành Hạo, mặt mày hằm hằm gọi mấy lần, cũng không ai bắt máy, anh nóng máu đập mạnh chiếc di động đắt tiền xuống nền xi măng, “binh” một tiếng chiếc di động bị vỡ thành hai mảnh.
/64
|