Cánh tay phải của Thiên Nhận Tuyết giơ ngang bên thân, Thiên Sứ thánh kiếm cùng cánh tay bảo trì một đường thẳng, quang mang màu vàng đỏ phát ra từ trên mỗi bộ phận của Thiên Sứ sáo trang, hữu thủ nắm Thiên Sứ thánh kiếm, ngưng trọng hướng phía dưới khua một chút, lấy vai phải làm trung tâm, nhanh chóng hình thành một hình vòng cung cực lớn. Ở phía sau Thiên Sứ thánh kiếm mang theo một chuỗi tàn ảnh.
Trong nháy mắt khi điểm đầu và điểm cuối của vòng cung dung hợp lại, một quang hoàn màu vàng đỏ xuất hiện ở xung quanh thân thể Thiên Nhận Tuyết, mà trong quang hoàn này, quang mang màu vàng đỏ phút chốc dâng lên, giống như là mặt trời từ trên giáng xuống, xuất hiện ở sau lưng Thiên Nhận Tuyết vậy.
- Thiên- Sứ- lĩnh- vực.
Thiên Nhận Tuyết giơ Thiên Sứ thánh kiếm cao quá đầu, nàng sẽ không cho Đường Tam cơ hội tạm nghỉ lấy hơi, Thiên Sứ lĩnh vực chuyên thuộc về Thiên Sứ thần cuối cùng phóng ra.
Không trung trong tích tắc đã hoàn toàn biến thành màu vàng, duy có đĩa tròn màu vàng đỏ giống như mặt trời sau lưng Thiên Nhận Tuyết đó vẫn rõ ràng như vậy, ngay đến cả ánh thái dương thật sự, trong thời khắc này cũng đã bị che lấp bên ngoài, trời đất dường như toàn bộ đã tràn ngập ánh kim quang này, đến cả biển cả nơi xa cũng bị chiếu rọi thành màu vàng. Điều này khiến cho Đường Tam có một cảm giác giống như là lần nữa lại trở về nơi truyền thừa đã giao phó thần lực cho hắn vậy.
Đột nhiên, cảnh tượng trong không trung biến đổi, dưới sự chiếu rọi của kim quang thần thánh đó, thân thể Thiên Nhận Tuyết phút chốc biến hóa, một hóa hai, hai biến bốn, trong chớp mắt đã phân ra vô số Thiên Nhận Tuyết xuất hiện giữa không trung, mà mỗi một Thiên Nhận Tuyết tay đều cầm Thiên Sứ thánh kiếm giơ cao quá đầu, sau lưng một đĩa tròn màu vàng đỏ chiếu xuống mặt đất, và tất cả Thiên Nhận Tuyết mới xuất hiện này, phương hướng chiếu rọi của đĩa tròn sau lưng họ đều là Đường Tam.
Đường Tam chỉ cảm thấy cơ thể bản thân giống như đột nhiên trở nên nặng trăm vạn cân, với thực lực cấp thần của hắn cũng bị áp bức đến thở không nổi.
- Đại nhật, Thiên Sứ, Vạn Dương Lăng Thiên.
Số lượng Thiên Nhận Tuyết đếm không rõ đó đồng thời hét lớn ra tiếng, trong không trung âm thanh cuồn cuộn, mặt đất xung quanh thân thể Đường Tam trong tiếng thét lớn này vỡ tan từng tấc. Trong phạm vị xích dương đó chiếu rọi, cả lục địa lại đang chầm chậm chìm xuống.
Ngẩng đầu nhìn trời, Đường Tam nhắm mắt lại, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay chầm chậm chỉ lên không trung. Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng, những hoa văn dạng sóng trên Hải thần thần trang dường như sống lại, đặc biệt là Hải thần bát dực sau lưng, không ngừng nhè nhẹ vẫy động, từng tầng ánh sáng màu thủy lam sắc từ nội thể Đường Tam dập dờn mà ra, đối diện với bầu trời đã biến thành màu vàng giao với vàng đỏ, kể cả là hải dương trong phạm vi này, giống như cũng đều bị Thiên Sứ lĩnh vực trong không trung đó áp chế hoàn toàn. Hắn có thể làm thế nào? Thiên Nhận Tuyết căn bản sẽ không cho hắn cơ hội lấy hơi hồi phục thần lực, công kích nối liền không chút sơ hở, đáng sợ nhất là, nàng mỗi lần phát động công kích, so với lần trước đó đều càng thêm mạnh mẽ.
Hải Thần Tam Xoa Kích chầm chậm giơ lên, lam quang như sóng nước đó lấy Hải Thần Tam Xoa Kích làm trung tâm từ từ ngưng tụ lại, bảo thạch hình thoi ở trung tâm Hải Thần tam xoa khôi đột nhiên sáng lên, lấy thân thể hắn làm trung tâm, hoa văn dạng sóng màu thủy lam đó phút chốc khuyếch trương ra. Bầu trời là màu vàng, nhưng trong nháy mắt này, đại địa lại hoàn toàn biến thành màu xanh. Nước biển bị kim quang chiếu rọi đồng thời biến thành màu vàng đó cũng đã hồi phục lại màu sắc vốn có.
- Hải- Thần- lĩnh- vực.
Vụ khí màu lam nhạt chính từ trong lam sắc vô tận này lẳng lặng bốc lên. Biển cả vốn sóng vỗ mãnh liệt đột nhiên trở nên tĩnh lặng dị thường, hư ảnh Hải thần cực lớn chầm chậm từ sau lưng Đường Tam hiện ra. Mười viên hồn hoàn trên thân hắn toàn bộ đều phóng ra quang thải lóa mắt.
Tại thời khắc này, thân thể Đường Tam đột nhiên trở nên hư ảo, nhưng thần niệm của hắn lại trở nên ngưng thực dị thường. Thiên Nhận Tuyết vốn đã mượn Vạn Dương Lăng Thiên áo nghĩa của Thiên Sứ thần phong tỏa thân thể hắn, nhưng lúc này đột ngột phát hiện, thân thể Đường Tam lại biến thành phiêu hốt bất định. Hắn rõ ràng đứng tại đó, nhưng lại ngập tràn một cảm giác không chân thực.
Vạn Dương Lăng Thiên, cuối cùng cũng là có phạm vi giới hạn. Nhưng lam sắc từ thân thể Đường Tam phóng ra lại điểm khắp cả đại dương. Năng lượng màu thủy lam từ trên mặt biển bốc lên, năng lượng thủy nguyên tố thuần túy nhất trong biển cả ầm ầm dâng lên, giống như là từ trong biển rộng nguyên bản lại tách ra thêm một mảnh hải dương khác vậy. Với thần niệm ngưng thực kia Đường Tam đã vượt qua Thiên Nhận Tuyết, dẫn động những con sóng động trời vô biên vô tận, rồi chính từ trong biển rộng cuộn lên.
- Sóng biếc, Hải Thần, xanh thẳm vô tận.
Thanh âm thấp trầm từ trong miệng Đường Tam thốt ra. Âm thanh của hắn giống như không có lực lượng công kích, nhưng trong thời khắc này, thanh âm trầm ổn đó của hắn lại trở thành nguồi cội bạo phát lực lượng của biển cả.
Vạn Dương Lăng Thiên gần như bạo phát trong cùng một thời gian. Xích dương sau lưng mỗi một Thiên Nhận Tuyết đều hóa thành một sao băng màu vàng đỏ cực lớn từ trên trời giáng xuống, ném về phía Đường Tam. Mà cũng chính tại lúc này, sóng lớn màu lam thẫm do cả biển rộng hình thành nên cũng theo đó dâng lên mãnh liệt.
Khi lửa gặp phải nước, mặt trời đỏ gặp phải sóng biếc, Thiên Sứ thần đối diện Hải thần, năng lượng hoàn toàn tương phản, lại cùng cấp độ nháy mắt va chạm vào nhau. Kết quả cuối cùng thì phải dựa vào lực lượng tuyệt đối đó của bọn họ để quyết định. Một kích này, bất luận là Đường Tam hay Thiên Nhận Tuyết căn bản đều không có nửa phần cơ hội mưu lợi. Bọn họ chỉ có thể thôi động tất cả lực lượng mà bản thân có thể phát động va chạm cùng đối phương.
Vàng đỏ và xanh thẳm, tiếng nổ lớn ầm ầm thậm chí khiến cả Đấu La đại lục đều vì nó mà run rẩy. Tòa thành phố cách nơi này gần nhất đại khái là trên dưới ba trăm dặm, tất cả cư dân đều nhìn thấy rõ ràng một màn diễm lệ như vậy ở nơi xa.
Sự chấn động của đại địa giống như thế giới sắp hủy diệt rồi vậy, người dân trong thành phố đó đã rơi vào trong sự khủng hoảng cực độ.
Mặt trời đỏ cuối cùng không thể làm bốc hơi nổi toàn bộ sóng xanh, quang manh màu xanh thẳm vô cùng vô tận đó thì lại đem số sao băng màu vàng đỏ đếm không rõ đó lẳng lặng nuốt chửng.
Thiên Nhận Tuyết đem theo vẻ mặt không thể tưởng được, tràn ngập khiếp sợ bị quang mang màu xanh thẳm đó cuốn vào trong không trung. Thứ nàng cảm thấy, lại là sự ấm áp vô tận, trong vòng ôm của làn sóng xanh thẳm ấm áp mà nhu hòa này, bất giác sinh ra cảm giác mệt mỏi uể oải, giống như chỉ có ở trong nó chìm vào giấc ngủ, mới là chuyện đẹp đẽ nhất.
Thiên Nhận Tuyết cắn chặt đầu lưỡi, quang manh vàng đỏ chợt từ trong Thiên Sứ thần trang phóng xuất ra, cố nén cảm giác mệt mỏi đó, phút chốc phóng lên cao, cuối cùng vẫn phá được vòng vây xanh thẳm đó, tự thân hóa thành một đạo lưu quang phóng vào trong không trung. Còn thần lực và thần niệm của nàng, lại giảm xuống rất nhiều khi bị sóng lớn xanh thẳm cuốn lên trước đó, hơn nữa còn là sự giảm thấp không hề cảm giác được, trực tiếp thoát ly nó, mới thật sự cảm nhận được.
Bầu trời vẫn là màu vàng như cũ, đó là màu vàng của Thiên Sứ lĩnh vực. Đại địa cũng vẫn màu lam như cũ, đó là màu lam của Hải Thần lĩnh vực.
Hai đại cường giả cấp thần, ai cũng không thể dùng lĩnh vực của bản thân hủy diệt lĩnh vực của đối phương, chỉ có thể dùng nó để tăng cường thần kỹ bản thân. Dưới tình trạng đã bị áp chế ở thế yếu tuyệt đối, Đường Tam tận lực vãn hồi lại cục thế, không những đánh tan được công kích áo nghĩa kia của Thiên Nhạn Tuyết, ngược lại còn lẳng lặng đem Thiên Sứ thần lực của nàng hóa đi một bộ phận, tuy không tạo thành tổn thương, nhưng không thể nghi ngờ rằng, va chạm lần này, Đường Tam đã chiếm được thế thượng phong toàn diện.
Vì sao lại như vậy? Thiên Nhận Tuyết không phát động công kích tiếp nữa, để mặc cho Thiên Sứ lục dực sau lưng dựa vào sự chiếu rọi của Thiên Sứ lĩnh vực trong không trung nhanh chóng hồi phục lại.
Nàng không hiểu, song phương cùng một cấp bậc là thần, vì sao bản thân thi triển ra công kích cấp bậc áo nghĩa lại không thể chống lại được Đường Tam. Lẽ nào chính là vì nguyên nhân hắn lưng tựa biển cả sao?
- Rất kỳ quái phải không?
Đường Tam mở hai mắt, mặt mỉm cười nhìn về Thiên Nhận Tuyết trên không trung. Hắn cũng không phát động công kích tiếp.
Thiên Nhận Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, môi mím chặt, Thiên Sứ thần lực trong nội thể điên cuồng vận chuyển, tùy lúc chuẩn bị công kích tiếp.
- Kỳ thực, ngươi không cần thấy kỳ quái, lực lượng mà ta có thể điều động sở dĩ có thể vượt qua ngươi, không phải vì duyên cớ ta kề sát biển. Chúng ta đều là thần, cũng giống như ngươi có thể vào bất cứ lúc nào, dưới bất cứ tình trạng nào điều động lực lượng của mặt trời vậy, ta cũng có thể tùy lúc tùy nơi điều động lực lượng của biển cả. Một kích này, sở dĩ ta có thể chiếm thượng phong từ trong thế yếu, đây chính là cách biệt về thực lực tuyệt đối giữa ta và ngươi. Tuy ngươi, ta đều là thần, thế nhưng, thần niệm của ngươi lại yếu hơn ta. Mà khả năng điều động lực lượng ngoại giới, lại là do thần niệm quyết định. Thần niệm của ngươi không bằng ta, thì thái dương lực mà ngươi điều động tự nhiên không nhiều bằng đại hải lực ta đã điều động, vậy sao có thể chiến thắng được ta chứ?
- Ngươi nói bậy. Cùng là thần, vì sao thần niệm của ta lại không bằng ngươi?
Thiên Nhận Tuyết tức giận trợn mắt nhìn:
- Muốn gây ảnh hưởng đến tự tin của ta, ngươi si tâm vọng tưởng.
Vừa nói, Thiên Nhận Tuyết vừa hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tam, nắm giữa mỗi một chi tiết lúc hắn nói, quan sát có phải Đường Tam hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà hay không. Nhưng nàng thất vọng rồi, thần niệm của nàng thậm chí còn không thể phong tỏa thân thể Đường Tam, còn nơi Đường Tam phóng xuất Hải Thần lực lại không có nửa phần dao động, vững như bàn thạch chìm đắm trên đại địa.
Đường Tam lạnh nhạt cười:
- Chẳng phải do ngươi không thừa nhận. Không sai, chúng ta đều là thần, thế nhưng, quá trình thành thần của chúng ta lại hoàn toàn khác nhau. Ta dám nói, trong quá trình này, khảo nghiệm ta đã trải qua vượt xa ngươi. Mà trên thực tế, bản thân tinh thần lực của ta cũng đã cao hơn ngươi rất nhiều. Cùng thành thần, ưu thế tiên thiên tự nhiên có thể thể hiện ra, vào lúc vừa trở thành phong hào đấu la, tinh thần lực của ta đã có thể so sánh được với đấu la đỉnh cao cấp chín mươi chín rồi, huống hồ là hiện giờ. Thiên Nhận Tuyết, ngươi không phải đối thủ của ta.
Thiên Nhận Tuyết không nói tiếp nữa, nàng cưỡng bách bản thân đừng nghe thanh âm của Đường Tam, mỗi một câu nói của Đường Tam dường như đều đang làm lung lay lòng tin của nàng.
Thiên Sứ thánh kiếm lần nữa giơ cao, vạn đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, chiếu rọi trên người Thiên Nhận Tuyết. Màu vàng đỏ dần dần chuyển thành màu vàng thuần, còn năng lượng dao động quanh thân thể Thiên Nhận Tuyết vào thời khắc này cũng xuất hiện biến hóa về chất, trên Thiên Sứ thần trang có thêm một tầng kim quang dạng lỏng lưu chuyển. Trong miệng phát ra một tiếng thét dài, tay cầm Thiên Sứ thánh kiếm, Thiên Nhận Tuyết xoay chuyển thân hình, đánh thẳng về phía Đường Tam.
Đường Tam không chờ đợi, tám cánh sau lưng hơi động, hắn đã xuất hiện ở giữa không trung, Hải Thần Tam Xoa Kích chỉ về trước, trực tiếp nghênh tiếp Thiên Nhận Tuyết đang bổ xuống.
Thân thể hai người giữa không trung đan qua nhau, mãi đến lúc bọn họ hoán đổi vị trí cho nhau, một tiếng vang trong trẻo mới từ trong không trung phiêu đãng ra.
Thân thể Đường Tam giữa không trung lay động một trận, dưới tác dụng của Hải thần bát dực mới ổn định lại được cơ thể mình. Thiên Nhận Tuyết một kiếm đắc thủ, không hề dừng lại, hai tay nắm chắc chuôi Thiên Sứ thánh kiếm, cả người trong không trung hoàn thành một vòng quay diễm lệ, Thiên Sứ thánh kiếm mang theo một chùm liên tiếp những quang hoàn màu vàng, chém thẳng tới cổ Đường Tam.
Kĩ năng công kích phạm vi rộng không làm gì được Đường Tam, Thiên Nhận Tuyết chỉ có thể đem nó quy tội vào chuyện cách biển quá gần. Nàng vẫn quyết định dùng phương thức đánh cận thân để giải quyết chiến đấu.
Đột nhiên, trong tay Đường Tam bắn ra một điểm lam quang. Thanh âm tràn ngập từ tính (hấp dẫn) của Đường Tam vang lên bên tại Thiên Nhận Tuyết:
- Quan Âm Hữu Lệ.
Bốn chữ đơn giản, trong giây lát lại khiến Thiên Sứ thánh kiếm của Thiên Nhận Tuyết đột ngột trở nên tán loạn. Quang hoàn màu vàng vốn dĩ công địch trong nháy mắt quay lại, đồng thời thân thể của nàng cũng đang từ nhanh chóng xoay tròn chợt thay đổi phương hướng, vốn là thế xông lên chuyển hướng trầm xuống mặt đất, trên dung nhan kiều diễm cũng đã lộ vẻ kinh hoàng.
Ấn tượng mà Quan Âm Hữu Lệ lưu lại cho nàng đã quá sâu sắc rồi. Lúc trước, khi Đường Tam chẳng qua còn là một phong hào đấu la, đã dựa vào một kích này đánh vỡ tim nàng. Thời khắc này, khi lại nghe thấy bốn chữ Quan Âm Hữu Lệ này, kích thích đối với nàng có thể nghĩ mà biết. Cho dù hiện giờ nàng thân mặc Thiên Sứ thần trang, nhưng Đường Tam hiện tại cũng đã trở thành Hải thần, Thiên Sứ thần trang trên người vậy mà lại không thể làm nàng cảm thấy được chút an toàn nào.
Mắt nhìn dáng vẻ kinh hoảng đó của Thiên Nhận Tuyết, trên mặt Đường Tam không khỏi lộ ra nét mỉm cười nhàn nhạt. Một điểm lam quang hắn đã bắn ra đó cũng trong không trung lẳng lặng phá vỡ ra, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay chợt đưa ra, từng vòng ánh sáng thủy lam sắc dao động trước thân, chính là thủ thức mở đầu của Vô Định Phong Ba.
Không có bất kỳ uy hiếp cận thân nào, khi thân thể Thiên Nhận Tuyết rơi gần đến mặt đất, vừa hay nhìn thấy một điểm lam quang đó phá vỡ, nàng đầu tiên là ngẩn ra một lúc, tiếp đó lập tức phản ứng lại, tức giận quát:
- Ngươi gạt ta?
Đường Tam mỉm cười:
- Binh bất yếm trá (Dùng binh có thể không gian trá sao), ngươi sợ Quan Âm Hữu Lệ của ta như vậy sao? Đã vậy, ngươi sao có thể chiến thắng được ta?
Hắn không truy kích. Đường Tam có cách nghĩ của Đường Tam, trận chiến hôm nay, hắn cũng không chuẩn bị giết chết Thiên Nhận Tuyết, giống như hắn nói, Thiên Nhận Tuyết đã từng cho hắn cơ hội tiếp tục sinh tồn, nhân tình này hắn nhất định phải trả. Mà từ lúc trận chiến này vừa bắt đầu, Đường Tam đại bộ phận thời gian đều ở vào thế bị động. Không phải vì sự cường đại của Thiên Nhận Tuyết, mà là hình thức hắn đã cố tình tạo dựng ra. Hôm nay hắn không thể giết Thiên Nhận Tuyết, nhưng hắn lại phải tận khả năng thăm dò các loại năng lực của Thiên Sứ thần, lần sau lúc gặp lại, hắn sẽ không cho Thiên Nhận Tuyết thêm bất kỳ cơ hội nào nữa. Thiên Nhận Tuyết tuy trong khi nghĩ lại đã tìm ra không ít khuyết điểm của bản thân, nhưng cái nhìn đại cục cùng trí tuệ của nàng cuối cùng vẫn còn thua kém Đường Tam một bậc, cũng chính là những gì Đường Tam đã nói, hai người tuy cùng sở hữu thần vị một cấp bậc, nhưng thần niệm đã không trên cùng một cấp bậc nữa.
Tức giận, đối với một cường giả đang chiến đấu, đặc biệt là một cường giả cấp thần mà nói, là cực kỳ đáng sợ. Trong lòng Thiên Nhận Tuyết lúc này chính đã sinh ra thứ cảm giác này. Đối diện với Đường Tam thâm thúy như biển cả, nàng dường như cảm thấy, bất luận bản thân có nỗ lực thế nào, cũng không thể chiến thắng nổi hắn. Không công kích tiếp nữa, Thiên Nhận Tuyết chỉ yên lặng nhìn Đường Tam, trong mắt lóe ra quang mang, Thiên Sứ thánh kiếm trong tay nhè nhẹ lay động. Nàng biết, bản thân cũng không thể thắng nổi hắn, lẽ nào, bản thân vĩnh viễn đều không thể chiến thắng được hắn sao? Đợi đến sau khi hắn đã quen thuộc với những kĩ năng Hải Thần truyền thừa, chiến đấu lần nữa, sợ rằng bản thân sẽ càng không có cơ hội.
Đường Tam giống như đã nhìn thấu lòng Thiên Nhận Tuyết:
- Ly khai thế giới rối ren hỗn loạn này đi. Cuộc sống bình lặng có gì không tốt? Chỉ cần ngươi từ bỏ Võ Hồn đế quốc, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi. Có một ngày, khi chúng ta gặp lại tại thần giới, lúc đó không còn những chuyện phàm tục quấy nhiễu nữa, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành bằng hữu.
Đột nhiên, Thiên Nhận Tuyết mỉm cười, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Đường Tam kinh ngạc phát hiện, tia suy sụp trong mắt Thiên Nhận Tuyết trước đó lại đã biến mất không thấy. Quang mang trên Thiên Sứ thánh kiếm vừa lóe đã lặng lẽ thu vào trong cơ thể nàng, nhìn Đường Tam, Thiên Nhận Tuyết nói:
- Đường Tam, ngươi thật sự rất mạnh, không hổ là nam tử trong lòng ta. Cũng có thể nói, ngươi là nam nhân duy nhất ta thấy rung động trong đời. Từ bây giờ trở đi, ta sẽ không trốn tránh tiếp nữa, ta sẽ nhìn thẳng vào tất cả giữa chúng ta. Tuy ta không muốn thừa nhận lắm, nhưng từ trận đấu vừa nãy, thần niệm của ta đích thực không bằng ngươi. Dưới tình trạng ngươi đối với ứng dụng Hải Thần thần kĩ rõ ràng còn chưa được coi là thuần thục, ta đã không cách nào giết chết ngươi được. Đợi ngươi thuần thục rồi, ta sợ rằng sẽ càng không phải đối thủ của ngươi nữa. Thế nhưng, ngươi đừng quên, chúng ta đều là thần. Cùng đẳng cấp. Thực lực của ta không bằng ngươi không có nghĩa là ta không thể kéo ngươi cùng chết. Gia gia mất đi, ta đã không còn bất cứ người thân nào nữa. Quyền lực của Võ Hồn đế quốc thì có đáng gì? Ta không có gì vướng bận. Vậy trận chiến hôm nay đến đây. Ngươi nhớ kĩ. Lần sau, chúng ta lần nữa gặp lại, ta nhất định sẽ kéo ngươi cùng đến một thế giới khác. Ngươi không phải đã nói, ở nơi đó chúng ta sẽ trở thành bằng hữu sao? Vậy được, ta thành toàn cho ngươi. Tạm thời tạm biệt. Người yêu của ta.
Lời vừa phát ra, Thiên Nhận Tuyết bỗng thu cánh thoái lui, dưới cái nhìn chằm chằm ngơ ngẩn của Đường Tam, trong nháy mắt đã hóa thành một đạo sao băng màu vàng biến mất nơi cuối trời, còn Thiên Sứ lĩnh vực trong không trung cũng theo sự rời đi của nàng mà chầm chậm tiêu tán.
Tay nắm Hải Thần Tam Xoa Kích, sắc mặt Đường Tam dần dần trở nên ngưng trọng. Thiên Nhận Tuyết không đáng sợ, Thiên Sứ thần hắn cũng không để vào mắt, nhưng, một cao thủ cấp thần chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cùng mình đồng quy vu tận,lại là sự uy hiếp trí mạng.
Thiên Nhận Tuyết nói không sai. Nàng có thể không phải đối thủ của Đường Tam, nhưng nếu nàng lấy sinh mạng ra để trả giá liều mạng với Đường Tam, vậy thì, kết quả cuối cùng sẽ rất khó dự liệu. Lực lượng mà một thần không tiếc sinh mạng có thể bạo phát ra, tuyệt đối có thể dùng hai chữ khủng khiếp để hình dung. Thực lực của Đường Tam tuy mạnh hơn Thiên Nhận Tuyết, những cũng chỉ là cách một đường mà thôi.
Một nét cười khổ hiện lên nơi khóe miệng Đường Tam, hữu thủ phất qua Như ý bách bảo nang, đem Tiểu Vũ giải phóng ra ngoài. Chỉ có ôm lấy người yêu của mình, tâm tình có chút kích động của Đường Tam mới có thể bình phục lại vài phần.
Cúi đầu thở dài một tiếng, Đường Tam nói:
- Không ngờ rằng, dưới tác dụng của áp lực mà ta gây ra cho nàng, nàng lại có thể phá vỡ tâm ma của mình, cũng đã bù lại sơ hở này của ta. Khi gặp lại nàng, sợ rằng sẽ không dễ đối phó rồi. Ta vốn nghĩ hạt giống thất bại đã trồng trong lòng nàng, sau này nàng gặp lại ta, sẽ sản sinh ra suy nghĩ không thể chiến thắng được. Nhưng nàng lại dùng bốn chữ đồng quy vu tận phá vỡ tâm ma của chính mình. Nàng không còn vướng bận, nhưng ta lại có. Ta luyến tiếc ba mẹ, lưu luyến muội và bạn bè chúng ta. Ta không làm được đến cảnh giới coi cái chết như quay về đó của nàng. Ưu thế vốn hẳn đã tồn tại sợ rằng lại bị nàng ta san bằng rồi.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng dựa lên vai Đường Tam:
- Đừng nghĩ nhiều như vậy. Luôn sẽ có biện pháp. Nàng ta hẳn sẽ đến tiền tuyết giằng co giữa Võ Hồn đế quốc và Thiên Đấu đế quốc. Lần này chúng ta trở về, đem về không chỉ có vị Hải thần là huynh, đồng thời còn có sáu người bọn muội nữa. Bọn muội đều đã đạt đến cấp bậc phong hào đấu la, thực lực của cả Thiên Đấu đế quốc tăng lên mức độ lớn. Huynh đương nhiên không cần liều mạng với Thiên Nhận Tuyết, cho dù nàng ta có liều mạng, người đánh không thắng, lẽ nào còn quẩn quanh không rời sao? Chỉ cần chúng ta chiến thắng Võ Hồn đế quốc, sẽ luôn có biện pháp đối phó với nàng ta. Ý chí nhất định chết xuất hiện dễ dàng, nhưng muốn một mực duy trì lại chẳng phải dễ dàng như vậy a!
Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Vũ trong lòng:
- Không ngờ muội so với ta còn nhìn rõ ràng hơn. Muội nói đúng. Ta tuyệt đối sẽ không liều mạng với nàng ta. Chỉ cần không để nàng ta gây ảnh hưởng đến trận chủ chiến là được rồi. Bà xã, xem ra, muội so với ta còn thông minh hơn a! Nào, cho ca ca hôn một chút.
Lời của Tiểu Vũ làm một điểm ưu lo trong lòng Đường Tam biến mất sạch sẽ. Lần đầu tiên vận dụng thần lực đã kích lui được một vị thần, tâm tình lúc này của hắn tự nhiên rất thoải mái.
Tiểu Vũ bật cười, vội vàng dúi đầu vào lòng Đường Tam:
- Ca ca, chúng ta còn chưa chính thức thành hôn đâu. Mau trở về đi. Không biết hồn hoàn của mọi người hấp thu thế nào rồi. Đây là hồn hoàn cuối cùng của họ, khẳng định đều vô cùng liều mạng, ngàn vạn lần đừng xuất hiện nguy hiểm mới được.
Nghe Tiểu Vũ nhắc tới các bạn, Đường Tam cũng không cố thân mật với nàng nữa, gật gật đầu, tám cánh sau lưng giương rộng, hóa thành một đạo u quang màu lam, bay về hướng vừa hay ngược với hướng của Thiên Nhận Tuyết, thẳng đến Hải thần đảo.
Thiên Nhận Tuyết đi rồi, đúng như Tiểu Vũ đã nói, nàng ta nhất định sẽ đến chiến trường, bản thân cũng không thể trì hoãn ở nơi này thời gian quá dài. Ngộ nhỡ nàng ta ở bên đó mượn thần lực gây tổn thương đến người thân của mình, thì thật hối hận không kịp.
Quang mang màu lam vàng từ trời đáp xuống, Đường Tam dẫn theo Tiểu Vũ quay trở lại đến trên đỉnh núi Hải Thần sơn. Đấu la thủ hộ Hải thần thất thánh trụ đang yên lặng ngồi xếp bằng tại đó, mắt thấy Đường Tam và Tiểu Vũ trở lại, vội vàng đúng dậy chào.
Đường Tam mỉm cười xua tay:
- Các vị tiền bối không cần đa lễ. Ta không phải đã nói rồi sao, sau này chỉ cần dưới tình hình không có người ngoài, các vị trực tiếp gọi tên ta là được. Tình hình bọn họ thế nào rồi?
Hải Long đấu la đáp:
- Còn đang hấp thu hồn hoàn, dường như đang đột phá cực hạn. Ý trí của họ so với chúng ta năm đó kiên định hơn nhiều.
Lấy Đái Mộc Bạch đứng đầu, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh năm người vẫn đều chưa hoàn thành hấp thu đối với hồn hoàn. Nhưng xung quang thân thể mỗi một người đều có một tầng vụ khí màu hồng phấn nhàn nhạt, đó không phải năng lượng gì, mà là hiệu quả sinh ra khi máu tươi trong lỗ chân lông họ tản phát ra cùng năng lượng xung quanh thân thể dung hòa với nhau.
Cũng khó trách bọn họ lại tận toàn lực xung kích cực hạn của bản thân, mắt thấy Đường Tam đã thành thần, kích thích đối với mọi người có thể ngẫm mà ra. Thất quái thân như một nhà, bọn họ đương nhiên không muốn bị bỏ rơi quá xa. Đuổi kịp bước đi của Đường Tam là không thể rồi, nhưng tận khả năng nâng cao thực lực bản thân chính là suy nghĩ duy nhất của bọn họ trước mắt. Đặc biệt là hồn hoàn thần ban không phải dễ có, có được cơ hội này, bọn họ lại đều là xung kích hấp thụ hồn hoàn cuối cùng, đây là cơ hội tuyệt hảo sở hữu hồn hoàn mười vạn năm a! Bọn họ sao có thể không toàn lực ứng phó chứ?
Sử Lai Khắc thất quái, ít nhất cũng đã trải qua hắc cấp ngũ khảo trên Hải Thần đảo, trình độ kiên định tâm trí của bọn họ vượt xa hồn sư thông thường. Kỳ thực, bọn họ mỗi một người ở trên Đấu La đại lục đều là cường giả hồn sư nổi tiếng, chẳng qua là có quái vật như Đường Tam chặn ở trước mặt, bản thân bọn họ mới không cảm thấy bản thân mình cường đại thế nào. Lúc này, hoàn toàn đem tinh thần đặt trong việc dung hợp hồn hoàn, không đạt đến hiệu quả tuyệt nhất bọn họ quyết sẽ không cam lòng từ bỏ.
Tiểu Vũ từ trong lòng Đường Tam vùng chạy ra, mỉm cười nói:
- Muội cũng phải bắt đầu rồi.
Đường Tam gật gật đầu với nàng:
- Cố lên.
Có hắn, nàng tự nhiên không sợ các bạn bè gặp rủi ro gì. Cường độ thân thể của Tiểu Vũ càng gần với hắn, hấp thu hồn hoàn không thành vấn đề. Hơn nữa, Tiểu Vũ trước mắt phải hấp thu là hai viên hồn hoàn, trực tiếp từ hồn thánh nhảy vọt lên cấp bậc phong hào đấu la.
Tiểu Vũ ở ngay bên cạnh Đường Tam ngồi xếp bằng xuống, lấy ra một quả hồn hoàn thần ban, dưới ý niệm khống chế của nàng, hồn lực truyền vào trong nó, bắt đầu việc hấp thu đệ bát hồn hoàn của mình. Hồn hoàn thần ban hóa thành một vòng lưu quang màu vàng, uốn quanh nhập vào cơ thể Tiểu Vũ.
Các bạn hấp thu hồn hoàn còn cần thời gian nhất định, Hải Thần thần trang cùng Tam Xoa Kích trên người Đường Tam đều đã thu vào cơ thể, lúc này hắn không phóng thích thần lực, trông có vẻ giống như một người bình thường, hai tay chắp sau lưng, nhìn về biển cả phương xa, thần niệm của hắn mở ra vô tận. Trong đầu hắn lại hồi tưởng về trận chiến với Thiên Nhân Tuyết trước đó.
Thời gian chiến đấu cho dù không dài, nhưng cả quá trình chiến đấu vẫn cực kỳ kịch liệt. Đường Tam có thể chuyển bại thành thắng, chính là thần niệm chiếm ưu thế vượt qua Thiên Nhận Tuyết, mà trên thực tế, ưu thế trên kỹ năng của hắn còn chưa thể hiện ra.
Trải qua trận chiến trước đó, Đường Tam phát hiện, tất cả các hồn kĩ trước khi truyền thừa Hải Thần thần vị của bản thân vẫn đều có thể sử dụng, hơn nữa, sau khi Hải thần lực ngấm dần vào, mấy hồn kĩ này đều đã trở thành Hải thần thần kĩ của bản thân. Thêm vào kĩ năng kế thừa từ Hải Thần, thần kĩ mà bản thân hiện tại có tương đối nhiều. Kĩ năng Hải thần còn cần tìm hiểu, luyện thuần thục, mà kĩ năng tự thân lại đã tiến hóa.
Cứ đứng yên lặng tại chỗ như vậy, trong đầu Đường Tam bắt đầu xuất hiện từng kỹ năng một. Đến đẳng cấp của hắn, căn bản không cần phải đi diễn luyện kỹ năng thực tế, chỉ cần thông qua thần niệm bắt chước trong tâm, thì đã có thể đem những gì sâu sắc trong kỹ năng ứng dụng ra trong thực chiến. Đây cũng giải thích vì sao Thiên Nhận Tuyết ngồi thời gian dài như vậy bên bờ biển, mà lại không thật sự tiến hành thi triển kỹ năng.
Nhìn về biển cả xa xăm mà thâm thúy, từng kỹ năng một xuất hiện trong ý thức của Đường Tam. Đường Tam cẩn thận làm quen mấy kỹ năng này, lại kết hợp với hiệu quả của Hải Thần lĩnh vực trong trận chiến giữa bản thân với Thiên Nhận Tuyết trước đó, tuy đang đứng ở đó, nhưng hắn cũng đã dần dần tiến vào trạng thái nhập định.
Đương nhiên, hắn thủy chung vẫn lưu lại một đạo thần niệm ở xung quanh, chú ý tình tình của các bạn, một khi tình hình của ai xuất hiện nguy hiểm, thì hắn lập tức sẽ từ trong trạng thái nhập định tỉnh lại.
Theo thời gian trôi đi, khí tản phát ra trên thân lục quái trở nên càng lúc càng cường đại, gần như mỗi người đều bị vụ khí nồng đậm bao vây vào trong. Loại tình huống này đối với hồn sư là cực kỳ nguy hiểm, muốn đột phá cực hạn của bản thân thì mọi thời khắc đều phải đặt thân thể của mình ở vào biên giới của sự tan vỡ, một khi thân thể chịu đựng không nổi, hoặc là phần kiên trì trong lòng đó sụp đổ, như vậy, bọn họ cũng sẽ triệt để bị lực lượng của hồn hoàn thần ban hủy diệt.
Hải Thần thất thánh trụ thủ hộ đấu la ở bên cạnh nhìn Sử Lai Khắc thất quái, trong ánh mắt lúc giao nhau, bọn họ đều nhìn ra phần kinh hãi trong đó. Mấy người trẻ tuổi này thực sự quá xuất sắc. Đường Tam thì khỏi cần nói rồi, niên kỷ mới hơn hai mươi tuổi đã có thể dựa vào thực lực bản thân tu luyện đến trên chín mươi chín cấp, cho dù trong đó bao gồm cả vận may, nhưng thiên phú của hắn cũng khỏi phải bàn. Hồi tưởng lại bát khảo đầu tiên của Hải Thần cửu khảo mà hắn đã thông qua, có một hạng nào không phải quanh quẩn ở biên giới sinh tử? Hơn nữa, ngay đến cả đại bộ phận áp lực thất khảo cao cấp của Tiểu Vũ cũng đều là do hắn một vai gánh vác.
Người bên ngoài nhìn vào, Đường Tam trong thời gian năm năm ngắn ngủi đã từ thực lực bảy mươi cấp tăng lên đến tám mươi cấp, rời khỏi Hải Thần đảo. Nhưng Hải Thần thất thánh trụ thủ hộ đấu la lại biết rõ ràng, đó là đem tính mệnh ra tráo đổi. Một điều không ổn, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng bị diệt vong. Hải Thần đấu la Ba Tái Tây lúc đó, cũng sẽ không cho hắn bất kỳ sự trợ giúp nào.
Ngoài Đường Tam ra, sáu người còn lại này cũng đều đã cùng tiếp thu áp lực khổng lồ, mà bọn họ cũng đều từng bước vượt qua được. Ban đầu, Hải Thần thất thánh trụ thủ hộ đấu la tuy ít nhất đều đã vượt qua hắc cấp tứ khảo, nhưng lúc đó, họ hoàn thành dưới sự chỉ điểm của Ba Tái Tây, một khi gặp phải nguy hiểm, Ba Tái Tây còn tận lực giúp đỡ họ. Đối với họ mà nói, Ba Tái Tây không những là Đại Tế Ti, cũng là ân sư của họ. Hơn nữa, khi tiến hành khảo hạch, niên kỷ của bọn họ so với Sử Lai Khắc thất quái trước mặt lớn hơn nhiều. Mấy người trẻ tuổi này, bằng vào lực lượng của mình, trí tuệ của tập thể, phá tan những cản trở nặng nề, mới có được thành tựu hiện giờ. Mắt thấy, bọn họ niên kỷ lớn nhất sợ rằng cũng chưa đến ba mươi tuổi. Có thể nói, tương lai của Đấu La đại lục phụ thuộc vào bọn họ. Trời mới biết được tương lai trong họ còn có thể xuất hiện ra mấy cường giả thần cấp nữa. Dựa vào niên kỷ hiện tại của bọn họ, thì hoàn toàn có khả năng thực hiện.
Chính tại lúc này, Đường Tam vốn vẫn đứng ở đó trông ra đại dương vô tận đột nhiên xoay người, thân hình chớp lên một cái, hắn đã đến tới trước người Áo Tư Tạp. Vụ khí bên thân Áo Tư Tạp lặng yên bốc lên, dưới tác dụng thần niệm của Đường Tam dâng lên phía trên đỉnh đầu hắn.
Áo Tư Tạp từ trong sương mù lộ ra, nhìn qua có chút khủng khiếp. Làn da của hắn hiện tại đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm, đặc biệt là bộ mặt, càng là đỏ chuyển thành màu tím, thân thể không khống chế được đang run rẩy, trông có vẻ sắp sụp đổ vậy.
Trông thấy tình trạng của Áo Tư Tạp, Hải Thần thất thánh trụ thủ hộ đấu la không khỏi chấn động. Trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm, người trẻ tuổi này đang liều mạng sao? Hắn làm như vậy, quả thực chính là đem tính mạng của mình ra làm trò đùa a!
Không cần hỏi cũng biết, trong Sử Lai Khắc thất quái, trạng thái thân thể của Áo Tư Tạp là kém nhất. Cho dù hắn có thể dựa vào phục chế kính tượng tràng có được năng lực thực chiến, nhưng căn bản, hắn vẫn là một gã phụ trợ hệ hồn sư. Trữ Vinh Vinh cũng là hồn sư hệ phụ trợ nhưng so với tình trạng của hắn lại mạnh hơn nhiều, dựa vào tiến hóa của Cửu Bảo Lưu Ly tháp, thiên hạ đệ nhất võ hồn hệ phụ trợ, thuộc tính thân thể của Trữ Vinh Vinh còn ở trên Áo Tư Tạp, hơn nữa Cửu Bảo Lưu Ly tháp của nàng có đặc điểm hộ chủ, ưu thế tiên thiên của võ hồn khiến lúc tiến hành hấp thu hồn hoàn, nàng cũng an toàn hơn nhiều so với Áo Tư Tạp.
Đường Tam chính là cảm nhận được Áo Tư Tạp sắp sụp đổ, mới xuất hiện ở trước mặt hắn.
Áo Tư Tạp ngày thường tuy thích vui cười nhất, hơn nữa hồn chú kia của hắn cũng hết sức đáng khinh, nhưng Đường Tam biết, kỳ thực Áo Tư Tạp có một trái tim rất cao ngạo, chẳng qua ở giữa bạn bè hắn từ trước đến giờ đều không biểu hiện ra mà thôi.
Là một gã phụ trợ hệ hồn sư, lại còn là một hồn sư hệ thực vật, có thể để hồn lực của mình thủy chung không bị bạn bè kéo giãn, cố gắng mà Áo Tư Tạp đã bỏ ra gần như gấp đôi so với người khác. Hắn thường vào lúc mọi người đều đã nghỉ ngơi, tự mình tiếp tục tu luyện. Ước hẹn năm năm của hắn cùng Trữ Vinh Vinh năm đó, không ai biết được trên thân hắn đã phát sinh chuyện gì. Nhưng Đường Tam có thể đoán ra được, năm năm đó đối với Áo Tư Tạp mà nói, có thể tính là leo lên từ trong đống người chết, nếu không hắn cũng sẽ không tiến bộ nhiều như vậy. Chỉ là hắn không muốn làm Trữ Vinh Vinh lo lắng mà thôi, nên chưa từng nói ra chuyện lúc trước.
Trước mắt, mọi người đều đang hấp thu hồn hoàn thần ban của bản thân. Áo Tư tạp hoàn toàn có thể đem hồn hoàn thần ban hấp thu đến cấp bậc năm vạn năm trở lên thì hoàn thành hồn hoàn phụ gia, với thân phận hồn sự thực vật hệ đạt đến phong hào đấu la, điều này bản thân đã là đỉnh cao trước nay chưa từng có rồi. Nhưng, rất rõ ràng, hắn lúc này đang sắp tan vỡ, đang giống những người khác, nỗ lực theo đuổi cấp bậc mười vạn năm. Đường Tam hiểu, Áo Tư Tạp sợ bản thân không xứng với Trữ Vinh Vinh, hắn phải khiến Thất Bảo Lưu Ly tông thậm chí là người của cả thiên hạ đều bới không ra chút tỳ vết nào. Hắn cũng phải sở hữu đệ cửu hồn hoàn mười vạn năm giống bạn bè.
/517
|