Dịch: Manhdungvinhlong
Biên dịch: Tiền Như Mạng
Phất Lan Đức nét mặt nghiêm nghị đứng một chỗ, bộ dáng lộ vẻ thiết diện vô tư,vẻ mặt của hắn như nói cho các đệ tử, ai cũng đừng hòng lẫn tránh đợt khảo thí này.
Áo Tư Tạp trong lòng như nở hoa, ánh mắt lộ ra tia bỉ ổi, đặc biệt chiếu cố nhìn về hướng Trữ Vinh Vinh.Có thể nói. Lúc này hắn thật sự muốn đi tới ôm Phất Lan Đức, hôn lão một vài cái,trong bụng thầm nghĩ : "Viện trưởng, ta thật sự yêu ngươi a".
Phất Lan Đức làm như vậy không chỉ giúp bọn họ đồng cảm với nhau hơn, mà đối với bản thân Áo Tư Tạp cũng cảm thấy hết sức vui vẻ,
Chỉ cần nghĩ tới cảnh Trữ Vinh Vinh nếm thử hương tràng của mình thôi, là trong lòng cúa Áo Tư Tạp không khỏi dâng nên niềm phấn khích, Áo Tư Tạp hai tay đồng thời vươn ra, miệng cười hắc hắc, lẩm nhẩm đọc hồn chú.
"Lão tử hữu căn đại hương tràng".
"Lão tử hữu căn tiểu tịch tràng".
Một nhỏ một lớn, hai cây hương tràng có mùi thơm khác nhau đồng thời xuất hiện trong tay Áo Tư Tạp. "Người nào….trước đây?" Hắn nói xong, miệng cười hắc hắc.
Đái Mộng Bạch và Mã Hồng Tuấn trước kia đã trải qua loại giáo trình như thế này, mặc dù trong lòng vẫn còn ám ảnh, Hai người có chút chần chừ chuẩn bị tiến lên, thôi thì khổ trước còn hơn khổ sau, Bất chợt Trữ Vinh Vinh vọt tới.
"Để ta.."
Hai tiếng thanh thuý vọng lại, Trữ Vinh Vinh bước tới trước mặt Áo Tư Tạp, hai tay đón lấy hai cây hương tràng.
Không ai nghĩ đến Trữ Vinh Vinh đột nhiên lại giành trước, Đái Mộng Bạch và Mã Hồng Tuấn sắp bước ra đều chững người cả lại, bọn họ muốn xem thử xem, Trữ Vinh Vinh có ăn hay không ăn hương tràng do vũ hồn Áo Tư Tạp xuất ra.
Trữ Vinh Vinh khuôn mặt hết sức bình tĩnh, có điều cặp mắt tràn ngập vẻ không cam lòng đã bán đứng nàng . Nàng dù sao cũng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, làm thế nào có thể che dấu hoàn toàn nội tâm của mình chứ?
Trải qua một đêm thức trắng, nàng quyết định ở lại. Không phải là thoả hiệp, mà nàng muốn chứng minh cho tất cả mọi người ở Sử Khắc Lai học viện biết rằng mình hơn hẳn bọn họ, so với họ nàng tài giỏi hơn,
Áo Tư Tạp đạt đến ba mươi cấp hồn sư khiến nội tâm Trữ Vinh Vinh kích động vô cùng, vì vậy nàng mới thử trước
Nhìn thẳng vào mắt Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp bỗng cảm thấy trong lòng rét run lên.
Trữ Vinh Vinh bộ dáng có chút hung hăng cầm lấy đại hương tràng cắn mạnh một cái, Nhìn thấy nét mặt nàng, Áo Tư Tạp cảm thấy cả người như tê dại, bất giác lui ra sau vài bước.
Lúc đầu, trong lòng nàng suy nghĩ mặc kệ tốt xấu ra sao, nhưng sau khi nếm thử hương tràng và tịch tràng, nàng lại phát hiện hai loại thực vật vũ hồn do Áo Tư Tạp xuất ra mùi vị phi thường dễ chịu,
Nhất là đại hương tràng vừa xuống tới bụng liền hoá thành một cổ nhiệt lưu vận chuyển khắp châu thân,Một đêm không ngủ, nàng vốn rất mệt mỏi nhưng lúc này nàng cảm giác được tinh thần minh mẫn hẳn lên, cơ thể dường như tràn ngập sức lực,Phất Lan Đức viện trưởng nói phải, hắn quả thật là một thiên tài thực vật hệ vũ hồn sư,
Xuất thân từ Thất Bảo Lưu Ly Tông , thực vật hệ vũ hồn sư tất nhiên là Trữ Vinh Vinh đã gặp qua không ít. Trước đó nàng cũng đã ăn không ít thực vật hệ vũ hồn nhưng không có cái nào có thể so với nhanh chóng như là hương tràng của Áo Tư Tạp, cho dù là một gà bốn mươi cấp thực vật hệ vũ hồn sư cũng không làm được như vậy, điều này là do thiên phú vũ hồn đem lại,
Hiệu quả đệ nhất hồn hoàn của Áo Tư Tạp---Hương Tràng,là đặc tính khôi phục,khôi phục hoàn hảo.
Ngoài nâng cao tinh thần lực ra,nó còn có công dụng khôi phục thể lực, hiệu quả khôi phục tuỳ theo mức độ hồn lực của Áo Tư Tạp,
Áo Tư Tạp dò hỏi:"Ngươi có đói bụng không?"
Trữ Vinh Vinh liếm nhẹ bờ môi, mỉm cười ôn nhu đáp"Hương tràng của ngươi cảm giác cũng không tệ lắm"
Áo Tư Tạp cả người như chết sững, hắn cảm thấy nụ cười của Trữ Vinh Vinh thực là có mị lực kinh người.
Trữ Vinh Vinh xoay người, liếc nhẹ qua những người kia, sau cùng mới dừng lại trên người Phất Lan Đức viện trưởng,nàng hành động như vậy như để chứng tỏ mình có quyền ở lại học viện.
Đái Mộng Bạch cùng Mã Hồng Tuấn kẻ trước người sau đều ăn xong hương tràng của Áo Tư Tạp, Thứ tư là tới lượt Đường Tam,hắn có vẻ bất đắc dĩ,trên tay cũng cầm lấy hương tràng của Áo Tư Tạp .
"Nữ hài tử Trữ Vinh Vinh cũng có thể làm được, mình có lý do gì để thoái thác chứ?". Nghĩ xong, Đường Tam liền đem hai cây hương tràng nuốt vào trong miệng.
Rất nhanh hắn cũng có cảm nhận cùng một loại cảm giác như Trữ Vinh Vinh, Cụ thể hơn là, hương tràng vào trong bụng, đem đến một cổ nhiệt lưu làm toàn thân hắn thật thư thái, Vết thương trong nội phủ tự nhiên biến mất, cả người như tràn ngập sức lực.
Kinh dị nhìn Áo Tư Tạp, Đường Tam đối với hắn thái độ cũng biến chuyển không ít.
Lúc này, bài học hôm nay còn chưa kết thúc,nhiệm vụ còn lại cũng chỉ còn có Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh.
Tiểu Vũ ánh mắt có chút dò hỏi nhìn Đường Tam tựa như muốn nói,có nên ăn hay không đây?
Đường Tam mỉm cười"không có việc gì đâu, mùi vị cũng giống như những thực vật bình thường thôi"
Tiểu Vũ do dự bước ra, nàng cơ hồ nhắm nghiền hai mắt lại cố nén cảm giác nôn mửa mà nuốt. May là hương tràng của Áo Tư Tạp sau khi xuống dạ dày liền hoá thành một luồng khí nóng dụng nhập vào cơ thể, cũng không xảy ra điều gì bất ổn, dù đã về tới chỗ nhưng nét mặt Tiểu Vũ vần còn có chút khó coi.
Bây giờ , trong tất cả các đệ tử chỉ còn có Chu Trúc Thanh là chưa hoàn thành nhiệm vụ, Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nàng.
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Trúc Thanh chợt xanh trắng lại, hàm răng khẽ cắn lên môi dưới, vẫn bất động không chịu bước ra,
Phất Lan Đức viện trưởng đột nhiên nói:"Chu Trúc Thanh, nếu ngươi muốn một ngày nào đó đánh bại Đái Mộng Bạch, đạp hắn dưới chân ngươi, bây giờ sao lại do dự chứ?"
Chu Trúc Thanh sững sờ một lát, nhìn về Phất Lan Đức, Phất Lan Đức trên mặt không khỏi cười mỉm, hàm ý khuyến khích nàng.
Đái Mộng Bạch đầu tiên là ngạc nhiên, liền đó khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Bên cạnh hắn, mập mạp và Áo Tư Tạp cũng cười thầm.
Mọi người đều không nghĩ đến là, ánh mắt của Chu Trúc Thanh trở nên kiên định, bước thẳng tới chỗ Áo Tư Tạp, giật lấy hương tràng cùng tịch tràng trên tay hắn bỏ nhanh vào miệng, tốc độ so với Tiểu Vũ còn muốn nhanh hơn vài phần.
Đái Mộng Bạch nhìn nàng thất thần:"Ngươi thật sự rất muồn đánh bại ta sao?"
Chu Trúc Thanh hung hãn trừng mắt ngó hắn, không thèm trả lời.
Phất Lan Đức gật đầu hài lòng nói:"tốt lắm, bài học hôm nay các ngươi đã thông qua, các ngươi nhớ cho kỹ, sau này cùng chung một tổ đội, Áo Tư Tạp là hậu cần của các ngươi, điều này tuy không phải là cái bùa chú gì đó để có thể bảo vệ tính mạng cho các ngươi, nhưng nặng yếu nhất là có thể làm cho các ngươi mạnh hơn, phát huy toàn bộ thực lực, thậm chí là vượt qua hồn lực của bản thân các ngươi.
Các ngươi bây giờ trở về tranh thủ nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị sáng mai tất cả theo Triệu Vô Cực sư phụ, tiến vào "sâm lâm"* giúp Áo Tư Tạp thu phục đệ tam hồn hoàn . Đây không là phài chuyện riêng của Áo Tư Tạp, mà nhân tiện cũng muốn các ngươi mở mang kiến thức. Nếu không gặp phải thiên niên hồn thú, Triệu sư phụ cũng sẽ không ra tay, Hết thảy mọi chuyện phải dựa vào bản thân các ngươi, Tốt lắm, bây giờ giải tán ".
Qua bài học của hai ngày vừa rồi, Đường Tam phát hiện,phương pháp dạy học của Sử Khắc Lai học viện phi thường đặc thù.Nội qui thì không nghiêm ngặt như Nặc Đinh học viện , mỗi ngày bắt buộc phải lên lớp, mà sử dụng một số phương pháp đặc biệt làm cho vũ hồn của bọn hắn tiến triển thông qua khảo nghiệm và thực chiến, Không thể nghi ngờ là so với phương pháp dạy hoc bằng lý thuyết thì hiệu quả hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn cảm thấy Phất Lan Đức viện trưởng chẵng những tuỳ vào năng lực từng người để đào tạo bọn họ trở thành những vĩ đại hồn sư, mà còn dạy dỗ bọn họ cách làm người nữa.
Áo Tư Tạp sau khi đột phá ba mươi cấp rõ ràng rất hưng phấn, hồn sư mỗi khi tấn cấp, hồn lực không ngừng tăng lên, nếu có được hồn hoàn phụ trợ trực tiếp hấp thu năng lượng, tu luyện nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều. Cũng giống như Đường Tam thu được đệ nhất hồn hoàn liền trực tiếp thăng tiến tới mười ba cấp, thật sự rất hiếm thấy.Nguyên nhân cũng là do hắn có tiên thiên mãn hồn lực, hoặc có thể là do Huyền Thiên Công của hắn tu luyện đến bình cảnh .
Tất cả đều trở về phòng của mình, mặc dù bọn họ đều là những thiên tài trẻ tuổi, nhưng kể cả thiên chi kiều nữ Trữ Vinh Vinh, mỗi người đều hiểu được, tu luyện đối với bản thân quan trọng như thế nào. Muốn trở nên cường đại, ngoài một phần trăm thiên phú, chín mươi chín phần trăm còn lại là do cố gắng, Thiên phú tuy quan trọng, nhưng không ngừng cố gắng mới là then chốt.
"Tiểu tam, ngươi nói ngày mai đi Tinh Đấu đại sâm lâm, ta phải thu phục loại hồn hoàn nào thì hiệu quả mới thích hợp cho phụ trợ hương tràng đây?"Áo Tư Tạp không có tu luyện, hắn bây giờ chỉ trông cho mau hết ngày, vừa về tới phòng đã phấn khích hỏi.
Đường Tam khẽ cười "Cái này phải xem cơ duyên thôi, hồn thú trăm thiên bách vạn, không ai biết trước là sẽ gặp được hồn thú như thế nào. Ngươi đã có hai hồn hoàn, một cái là khôi phục, một cái giải độc, cái thứ ba ta nghĩ nên là một loại phụ trợ có hiệu quả khác hoặc cường hoá hai loại phụ trợ trên… Áo Tư Tạp, ngươi hẳn là đã vào Tinh Đấu đại sâm lâm rồi phải không? Hãy nói cho ta biết một ít về tình hình trong đó đi."
Áo Tư Tạp gật đầu: "Tinh Đấu đại sâm lâm là một nơi rất thú vị, đương nhiên cũng rất nguy hiểm,ở đó tập trung rất nhiều hồn thú.Những hồn sư cường đại cũng rất thích chỗ này, tất nhiên cũng đã có không ít hồn sư đã tử vong ở đó "
Đường Tam hỏi tiếp: "Đó không phải là rừng rậm nuôi dưỡng hồn thú của Thiên Đấu đế quốc chúng ta hay sao?"
Áo Tư Tạp đáp lại"Đương nhiên là không phải, nơi nuôi dưỡng hồn thú không tính là gì hết, ngay cả thiên niên hồn thú cũng rất ít,vào đó chỉ các cấp bậc như :hồn sĩ, hôn sư mà thôi.Tinh Đấu đại sâm lâm nổi tiếng một trong tam đại Hồn thú sâm lâm trên đại lục, diện tích vô cùng rộng lớn, cơ hồ tương đương với Ba Lạp Khắc vương quốc,nó nằm giữa Thiên Đấu đế quốc và Tinh La đế quốc, hai phần thuộc về đế quốc của chúng ta, ba phần còn lại là của Tinh La đế quốc, Mặt khác, ba phần thuộc Tinh La đế quốc thì có một mảnh sâm lâm có địa hình nguyên thuỷ cao thấp rất phức tạp, ao đầm vô số. Chỗ đó hồn thú cực kỳ đáng sợ, càng đi sâu vào trung tâm thì Hồn thú càng cường đại. Nghe nói ngay cả thập vạn niên hồn thú cũng tồn tại,bất luận là hồn sư cấp bậc như thế nào, nếu vận khí tốt và đủ thực lực thì cũng có thể tìm được hồn hoàn thích hợp cho mình.Đệ nhị hồn hoàn của ta cũng là tại mảnh sâm lâm này thu được"
Đường Tam hai mắt sáng ngời: "Thì ra là như vậy, hy vọng lần này ngươi có thể thu hoạch thật tốt"
Áo Tư Tạp cười tươi nói"Nếu thực sự như vậy, sau này hương tràng sẽ thoải mái cho mọi ngươi sử dụng , chúng ta là huynh đệ mà, Ha ha"
Một ngày trôi qua, mọi người cũng không chuẩn bị gì nhiều, Sau khi điểm tâm xong, tất cả tập trung tại sân tập thì đã thấy Triệu Vô Cực đứng đợi sẵn ở đó.
Nhìn thấy Triệu Vô Cực, chúng đệ tử có chút ngạc nhiên, cố nén phát ra tiếng cười.Triệu Vô Cực nhìn qua có chút khổ sở, trên mặt ít nhất có ba vết thâm chưa hết, nhất là mắt trái sưng phù lên khiến người khác thấy tội nghiệp,
Mặc dù trong bụng mắc cười nhưng cả bảy người đều không khỏi giật mình, Triệu Vô Cực như thế nào lại biến thành bộ dạng như vậy? Đường Tam nhớ lại ngày đó Triệu Vô Cực mặc dù cho hắn nếm chút đau khổ nhưng cũng không có làm hắn bị thương, mà vết thương trên mặt của Triệu Vô Cực rõ ràng là do lực đạo tạo thành, Bảy mươi sáu cấp hồn thánh, phòng ngự cực mạnh "Kim Cương Hùng"*, là ai có thể đánh hắn bị thương chứ,chẳng lẽ là Phất Lan Đức viện trưởng? Nhưng dù là Miêu Ưng vũ hồn, Mẫn Công hệ vũ hồn sư, muốn đánh Triệu Vô Cực bị thương đến như vậy, cơ hồ cũng không có khả năng .
"Nhìn cái gì hã? Đám thỏ con tinh quái này, có phải là muốn ăn đòn không?
Nghe thấy mấy chữ thỏ con tinh quái, Tiểu Vũ có chút hậm hực, khẽ nói: "Nhìn gấu bị mù mắt không được sao?"
Triệu Vô Cực song nhãn trợn lên trắng dã: "Tiểu Vũ, ngươi vừa nói gì?"
Đường Tam bước vội sang, kéo vạt áo Tiểu Vũ, đem nàng che chắn ở sau lưng, ý muốn che chở Tiểu Vũ.
Nhìn thấy gương mặt của Đường Tam,nét mặt Triệu Vô Cực có chút xấu hổ,liền không thèm truy cứu Tiểu Vũ nữa, hừ nhẹ lên một tiếng: "Được rồi, tất cả xuất phát, Đái Mộng Bạch ngươi phụ trách dẫn dắt mọi người."
Đái Mộng Bạch khẽ gật đầu, khuôn mặt trở nên nghiêm chỉnh nhìn mọi người nói: "Tinh Đấu đại sâm lâm không phải là chổ có thể đùa giỡn, ở đó hồn thú đông đảo, hơn nữa thú tính hung hãn, đối với loài người chúng ta rất oán hận, mọi người phải hết sức cẩn thận, Đường Tam ngươi đi tiên phong, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh ở giữa, mập mạp và Tiểu Vũ ở hai bên tả hữu, ta và Chu Trúc Thanh đoạn hậu.Khi tiến vào sâm lâm, phải luôn duy trì cự ly của đội hình, đề cao cảnh giác. Tất cả xuất phát!"
Đối với sự an bài của Đái Mộng Bạch, Đường Tam cũng khâm phục trong lòng.Không hổ là lão đại của học viện, hắn thực lực mạnh mẽ mà toan tính cũng sâu sắc, sắp xếp hết sức hợp lý, Đem hai người phụ trợ hồn sư bảo vệ ỡ giữa, để mình phía trước mở đường, bản thân hắn thực lực mạnh nhất canh chừng sau lưng, so với mặt trước nhiệm vụ khó khăn hơn nhiều, Chính mình còn có mập mạp và Tiểu Vũ ở hai bên tả hữu tuỳ thời hỗ trợ, còn hắn chỉ có một mình cảnh giác phía sau,
Triệu Vô Cực đứng một bên lặng lẽ quan sát, cũng không có tham gia đội hình của bọn họ, bảy đồ đệ đồng loạt bước đi, học viện tất nhiên không có xe ngựa, vừa ra khỏi cửa, cả bọn nhất tề phóng đi.
Vừa bắt đầu chạy đươc một lúc, bọn họ mới hiểu được tầm quan trọng của bài học thứ hai mà Phất Lan Đức viện trưởng hôm qua đã huấn luyện.Cũng bởi nhờ có bài học ngày hôm qua mà bọn họ đối với hương tràng của Áo Tư Tạp không còn ý nghĩ bài xích nữa.
Liên tục di chuyển như vậy cho dù là mạnh như Đái Mộng Bạch và Đường Tam, thể lực cũng không ngừng tiêu hao, Nhưng nhờ có hương tràng của Áo Tư Tạp bổ cấp, cho nên căn bản chuyện đó không còn là vấn đề nữa.
Mỗi người ăn một cây hương tràng do vũ hồn của Áo Tư Tạp biến ra cũng đủ để duy trì sức lực, kể cả Trữ Vinh Vinh cũng miễn cưỡng theo kịp, không tụt lại phía sau.
Không lâm vào hoàn cảnh thiết thực sẽ không bao giờ hiểu được tầm quan trọng của một gã phụ trợ vũ hồn sư.Hiệu quả thần kỳ của hương tràng mà Áo Tư Tạp đem đến, thật khiến mọi người cảm thán, Còn chưa tới sâm lâm mà đã được đãi ngộ tốt như vậy thật khiến người khác cảm động.
Trong đám đệ tử, Đái Mộng Bạch và Đường Tam thực lực mạnh hơn cà, nên hai người luân phiên nắm tay nhấc lấy thân thể của Áo Tư Tạp giúp hắn di chuyển, để hắn nhanh chóng khôi phục hồn lực tịếp tục hỗ trợ cho cả nhóm.
Trữ Vinh Vinh không được quan tâm như vậy,trong mắt nàng lộ vẻ buồn bã.Suốt cả lộ trình không có cơ hội thi triển hiệu quả phụ trợ của Thất Bảo Lưu Ly Tông , cả người nàng trở nên trầm mặc,nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không từ chối hương tràng của Áo Tư Tạp,"Vũ hồn của mình còn chưa sử dụng,mọi người dường như muốn tách mình ra khỏi đoàn thể."
Tinh Đấu đại sâm lâm nằm ở phía đông nam tiếp giáp với nhiều vùng của Ba Lạp Khắc vương quốc, mà Tác Thác thành cũng nằm ở phía đông nam, cách sâm lâm cũng không xa lắm, chỉ độ khoảng 500 dặm mà thôi, Cho nên nơi này là lựa chọn tốt nhất để các đệ tử của Sử Khắc Lai học viện thu hoạch hồn hoàn,
Dưới tác dụng phụ trợ của hương tràng, một ngày sắp hết, màn đêm vừa buông xuống thì đám người của Sử Khắc Lai học viện đã đi được hơn 400 dặm, đã đến rất gần sâm lâm,trước mắt hôm nay không cách nào tới nơi được, vừa tới thị trấn nhỏ này,Triệu Vô Cực liền hạ lệnh nghỉ ngơi.Nếu tiếp tục tiến tới phía trước, là lợi hay hại thật khó nói trước
Đi vào bên trong,quy mô thị trấn đại khái là lớn gấp ba lần nơi thôn trang tọa lạc Sử Khắc Lai học viện, nơi này náo nhiệt hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Đường Tam.Ngoài việc không có tường thành ra , nơi này cũng xem như là một tòa thành nhỏ, đường xá nhộn nhịp, nườm nượp hàng quán hai bên,
Đường Tam cẩn thận quan sát một chút, cửa hàng ở đây kinh doanh chủ yếu cùng nghề nghiệp hồn sư có liên quan, chẳng hạn như buôn bán vũ khí, khải giáp, thuốc giải độc, đan dược, thậm chí là quần áo cũng có rất nhiều túi để chứa đồ lặt vặt , thích hợp cho trang phục của một hồn sư vào rừng săn hồn thú,
Áo Tư Tạp cảm thán"Chim sống nhờ núi, cá sống nhờ sông, đạo lý là như thế,thị trấn nhỏ này hiền nhiên sinh tồn là dựa vào sâm lâm,xung quanh sâm lâm sợ rằng có không ít thị trấn kiểu như thế này"
Đường Tam hơi chút kinh ngạc nói: "Nơi này cách Tinh Đấu đại sâm lâm cả trăm dặm,có phải hơi xa một chút hay không ..?
Áo Tư Tạp cười nói: "Chắc là ngươi đã từng quen thuộc với đế quốc bảo dưỡng hồn thú sâm lâm.Ở đó hồn thú tương đối ôn hòa, không có chủ động công kích loài người, khác với sâm lâm, hồn thú chẳng những hung tợn hơn rất nhiều, mà còn có không ít hồn thú thường xuyên ra khỏi phạm vi của khu rừng. Nếu thành trấn ở gần sâm lâm quá chỉ sợ là không xong".
Đường Tam mỉm cười, gật đầu thầm nghĩ, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, quả nhiên không sai,có trải qua mới học được nhiều điều bổ ích.
Lúc này, Triệu Vô Cực chỉ tay về một tửu điếm bình thường, nói: "Chúng ta trú ở đây đã, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi sớm, mọi chi phí do các ngươi tự chi trả".
Sử Khắc Lai học viện vốn không giàu có gì, Triệu Vô Cực cũng như Phất Lan Đức đều không hề có thêm nguồn thu nhập nào khác, kinh tế thật là thảm thương.Bọn Đường Tam thì ngược lại,riêng chỉ chu cấp của Vũ Hồn điện cũng đã đũ để chi dụng hàng ngày.
Tửu điếm có hai tầng, tầng một là đại sảnh cũng là một phòng ăn giản dị, tầng hai là dãy phòng ngủ, Triệu Vô Cực tự mình chọn lấy một phòng rồi bước thẳng lên tầng hai,Đái Mộng Bạch sau khi thương lượng với cả đám bèn thuê hai phòng, bốn gã nam nhân ở một phòng, phòng còn lại là của ba nữ tử.
"Phải ăn cái gì đó mới được, ăn hương tràng cả ngày khiến ta muốn nôn ra hết. " Mã Hồng Tuấn nói toạc ra, ngay cả Chu Trúc Thanh cũng gật đầu đồng ý, bảy người liền đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống.
Đường Tam nhìn Đái Mộng Bạch hỏi"Có cần gọi Triệu sư phụ xuống ăn cùng hay không?"
Đái Mộng Bạch lắc đầu nói: "Không cần đâu, sư phụ mặc dù không cho chúng ta lộ phí nhưng cũng sẽ không tiếp nhận hồn tệ của chúng ta ,đây là quy định của viện trưởng"
Mập mạp cười nói: "Như vậy không phải tốt hơn sao? Thật là tự do tự tại , ta thích nhất là điều này, học viện khiến cho chúng ta không cảm thấy bị trói buộc, thích làm gì thì làm "
Đái Mộng Bạch lãnh đạm nói: "Mập mạp xấu xa, bớt nói nhảm đi, kêu vài món rồi ăn nhanh đi thôi".
Mã Hồng Tuấn cũng không vừa đáp trả: "Hôm nay là ngươi mời a, ở đây ngươi lớn nhất, ngươi nhất định phải khao đó".
Đái Mộng Bạch mỉm cười nói"Không thành vấn đề, chúng ta cùng học ở Sử Khắc Lai học viện coi như cũng có duyên phận, Ta lớn tuổi nhất, hôm nay coi như chúc mừng cho tất cả những ai vừa mới gia nhập học viện."
Mập mạp khoái chí cười lớn, khuôn mặt béo núc rung rinh lên: "Tốt quá, Đái lão đại ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không phụ lòng ngươi đâu".
Đái Mộng Bạch gượng cười: "Tên mập này, ngươi ngoại trừ thích thưởng lãm nữ nhân, không ngờ đối với ăn uống cũng sành sỏi như vậy, Ta nghĩ, nếu như ngươi không phải là một vũ hồn sư, nhất định ngươi sẽ là một tên đầu bếp".
Bảy người tuy ngồi chung một bàn nhưng không khí có vẻ chùng xuống,Chu Trúc Thanh lạnh lùng nghiêm nghị, Trữ Vinh Vinh thì cúi đầu có vẻ mang nhiều tâm sự.Cũng may là còn có mập mạp liếng thoắng pha trò nên không khí cũng bớt phần ngột ngạt,
Bên trong phòng ăn lúc này đã có sẵn sáu, bảy hành khách, đột nhiên từ bên ngoài bước vào một đoàn khoảng chừng tám người, cũng tương đương với nhóm của Sử Khắc Lai học viện, Dẫn đầu là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, mái tóc lưa thưa vài sợi bạc, khuôn mặt có vẻ tiêu sái, bộ trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng trên người càng làm tăng thêm phần thoát tục, mặt trước thêu hoa văn màu bạc khiến cử động lấp lóe quang mang,
Đi theo sau trung niên là sáu, bảy thanh niên, nhìn qua khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trên người đều mặc trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng, chỉ khác so với người trung niên kia là không có hoa văn màu bạc,nhưng có điều bất luận là trung niên hay những người kia, trên vai trái đều có cùng một vòng tròn, bên trong là hai chữ"Thương Huy"
Từ trang phục có thể dễ dàng nhận ra họ đều là hồn sư, Đám người đó đi qua bọn Đường Tam, cũng như những người bình thường, không có thái độ gì khác lạ, Chủ khách điếm thấy bọn họ vào, vội vàng chạy ra gật đầu chào hỏi nghêng tiếp, Đúng như Áo Tư Tạp nói, thị trấn này sinh sống là dựa vào sâm lâm, hay nói khác hơn là nhờ vào hồn sư, hồn sư chẳng nhừng là một nghề nghiềp cao quý mà cũng là nghề dễ kiếm được nhiều tiền,lão bản tự nhiên hiểu rõ điều đó,
"Đái lão đại này, cô gái kia chắc là người của Thương Huy học viện rồi" Mập mạp híp mắt nhìn trân trân vào thiếu nữ duy nhất trong đám người kia.Công nhận mà nói,nhan sắc của thiếu nữ quả thật vô cùng kiều diễm, có thể xếp vào hàng tuyệt sắc giai nhân,
Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh mặc dù cũng rất xinh đẹp nhưng dù sao các nàng cũng chỉ mới mười hai,mười ba tuổi, so sánh với một cô gái đã trưởng thành thì còn non nớt hơn nhiều,đối với mập mạp thì một cô gái trưởng thành rõ ràng là có sức hấp dẫn hơn hẳn.Có lẽ do tà hỏa trong mình thôi thúc, hai mắt hắn tự nhiên sáng rỡ nhìn chắm chặp vào cô gái.
Đái Mộng Bạch bĩu môi: "Bất quá chỉ là một Thương Huy học viện nho nhỏ thôi mà, đàng hoàng chút coi".
Đái Mộng Bạch và mập mạp trò chuyện cũng không có áp chế âm thanh, mặc dù phòng ăn chó chút ồn ào nhưng thính lực của hồn sư so với người thường thì hơn rất nhiều, trung niên nhân và những người kia đều quay đầu nhìn lại, nét mặt khó chịu.Chứng kiến thấy đám nhỏ là của Sử Lai Khắc học viện, sắc mặt bọn họ càng thêm khó nhìn.
Áo Tư Tạp ngồi cạnh Đường Tam, cười khẽ nói: "Ta có ý này."
Đường Tam nghi hoặc nhìn hắn: "Là ý gì đây?"
Áo Tư Tạp thấp giọng nói: "Phất Lan Đức viện trưởng có nói qua:"Không dám tranh đấu thì không phải là hồn sư" , đó cũng là một cách thức để tu luyện, không phải là gây thù kết oán đâu nhe, mà khiêu chiến với hồn sư học viện là an toàn nhất, bất quá cũng chỉ là giao đấu với nhau mà thôi. "
Đường Tam nhịn cười không nổi: "Ngươi và viện trưởng thật giống nhau, toàn là quái vật cả.Nhìn tuổi tác của bọn họ, xem ra Thương Huy học viện chắc hẳn là một cao cấp hồn sư học viện rồi, "
Đám người Thương Huy học viện ngồi cách bọn họ hai dãy bàn ghế, Đường Tam liếc mắt nhìn thấy vị trung niên sư phụ kia ghé tai nói nhỏ vài tiếng với một gã thanh niên đệ tử,lập tức tên đó đứng lên đi thẳng tới chỗ bọn Đường Tam đang ngồi, đứng đối diện Đái Mộng Bạch.
Đái Mộng Bạch "tà mâu"* toát ra một tia khinh thường, Đường Tam thấy hắn đi tới cũng không thèm quan tâm, vừa lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên, tên đệ tử của Thương Huy học viện bất ngờ bước nhanh tới đá vào chân của tiểu nhị làm hắn giật mình kinh hô, khay thức ăn tuột khỏi tay rớt ngay trên đầu của Đái Mộng Bạch.
"Không nên lãng phí thức ăn" Đường Tam nhàn nhạt vừa nói, tay trái nhanh như chớp nắm lấy thân thể của tiểu nhị, tay kia dùng thủ pháp Khống Hạc Cầm Long hút lại khay thức ăn không làm rơi vãi một tí nào. Nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống giữa bàn,lúc này mới đẩy nhẹ tiểu nhị dạt sang một bên.
Gã thanh niên của Thương Huy học viện nhất thời sửng sốt, bởi vì bị thân hình của tiểu nhị che khuất nên hắn cũng không thấy rõ động tác của Đường Tam, Bất quá, trên mặt liền nở một nụ cười giảo hoạt nói: "Thật là sơ ý quá".
Miệng thì nói như vậy nhưng khi bước tới ngang người Đái Mộng Bạch, một cước âm thầm được quét ngang ra hướng chiếc ghế của Đái Mộng Bạch đang ngồi.,
Đó chỉ là chiếc ghế bình thường, trúng cước đó hẳn là sẽ gãy tan tành, tất nhiên khi đó Đái Mộng Bạch sẽ không ngồi được nữa ,tên thanh niên không có dấu hiệu báo trước, động tác bất ngờ nhanh nhẹn phi thường, nếu không chú ý kỹ, hẳn là không phát giác kịp.
Cùng lúc gã thanh niên một cước đá ra, Đái Mộng Bạch cũng ra tay,không biết trên đời có con hổ nào mà không hung hãn không? Câu trả lời đương nhiên là không,mấy ngày nay bị Chu Trúc Thanh ghẻ lạnh khiến tánh tình của Đái Mộng Bạch hết sức bực bội, trước sự khiêu khích của đối phương, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn bỏ qua cơ hội phát tiết chứ.
Chỉ nghe "phanh" một tiếng vang lên,gã thanh niên của Thương Huy học viện cảm thấy chân như chạm vào sắt nguội,cả chân một trận tê dại. Liền đó Đái Mộng Bạch vung tay tát ra một cái, Thanh niên sắc mặt đại biến, vung cả hai tay lên đỡ ,nhưng không ngờ cả hai tay của hắn bị hồn lực của Đái Mộng Bạch chấn văng ra, một chưởng trực tiếp vỗ lên ngực hắn,
Thân thể gã thanh niên cao lớn hơn Đái Mộng Bạch, nhưng bị trúng phải một chưởng này ,cả người hắn bị quăng ra phía sau, giống như cây cỏ mất đi trọng lượng liên tiếp đụng ngã hai dãy bàn ghế, bay về hướng đám người của Thương Huy học viện,
Vị sư phụ của Thương Huy học viện vội vàng đứng lên, hai tay chụp lấy bả vai của tên thanh niên rồi đặt hắn xuống,tên thanh niên sắc mặt trắng bệch, oa lên một tiếng phun ra một ngụm máu tươi trông thật thê thảm.
Đái Mộng Bạch thu lại tư thế,nghiêng mình cung tay nói: "Thật sơ ý quá,lỡ tay thôi." Tà Mâu Bạch Hổ hiển lộ bản sắc, vẻ mặt khinh miệt và coi thường mang theo nét hết sức kiêu ngạo, đừng nói là người ngoài, cho dù là phe mình nhìn vào cũng chỉ muốn đánh cho hắn một trận.
Không khí trong phòng ăn đột nhiên trầm hẳn xuống, các thực khách vội vàng đứng dậy tránh sang hai bên,liền tạo thành một khoảng trống giữa đám người của Sử Khắc Lai học viện và Thương Huy học viện, tuy vậy đa số vẫn không có rời đi, ánh mắt hưng phấn chờ xem một màn hấp dẫn phía trước.Phải biết rằng, ngày thường muốn xem hồn sư chiến đấu thì phải đến Đấu hồn tràng, tốn không ít hồn tệ,bây giờ có thể xem miễn phí tự nhiên là hứng thú, huống chi ở nơi này cũng thường xuyên có không ít hồn sư xuất hiện,
Đám ngươi Thương Huy học viện làm sao nhẫn nhục được nữa, sáu tên đệ tử còn lại đồng loạt đứng lên, trợn mắt nhìn thẳng bọn người Đường Tam vẻ như muốn xông lại nhưng bị vị trung niên sư phụ cản lại.Trung niên nhân đặt gã thanh niên lên ghế,nghiêm nghị nhìn Đái Mộng Bạch quát hỏi: "Đám tiểu hài tử các ngươi là đệ tử của học viện nào?"
Đái Mộng Bạch song nhãn loé xạ quang mang: "Nói đến học viện của chúng ta, ngươi còn chưa xứng để hỏi." Nói xong hắn điềm nhiên ngồi xuống chỗ của mình.
Mập mạp nảy giờ ngốn thức ăn lia lịa, bụng cũng sắp no, vừa gắp vừa nói: "Mùi vị cũng tạm được, tiếc là tay nghề còn chưa đủ, mọi người cũng dùng đi chứ.."
Vị sư phụ của Thương Huy học viện nét mặt sạm đen lại: "Khá lắm, để ta giáo huấn đám nhóc ngạo mạn này một phen".
Đám đệ tử của Thương Huy học viện chỉ chờ có vậy, ngoại trừ tên hồi nảy bị thương cùng thiếu nữ kia, năm người còn lại đều nhắm hướng Đường Tam vọt tới.
"Đánh nhau hã? Ta cũng thích lắm. " Tiểu Vũ hưng phấn nhảy lên,không chút do dự chuẩn bị nghênh tiếp, Tiểu Vũ ra tay, Đường Tam tất nhiên sẽ không ngồi im liền đứng thẳng người lên, hai mắt phảng phất xuất hiện một vầng màu tím nhàn nhạt.
Biên dịch: Tiền Như Mạng
Phất Lan Đức nét mặt nghiêm nghị đứng một chỗ, bộ dáng lộ vẻ thiết diện vô tư,vẻ mặt của hắn như nói cho các đệ tử, ai cũng đừng hòng lẫn tránh đợt khảo thí này.
Áo Tư Tạp trong lòng như nở hoa, ánh mắt lộ ra tia bỉ ổi, đặc biệt chiếu cố nhìn về hướng Trữ Vinh Vinh.Có thể nói. Lúc này hắn thật sự muốn đi tới ôm Phất Lan Đức, hôn lão một vài cái,trong bụng thầm nghĩ : "Viện trưởng, ta thật sự yêu ngươi a".
Phất Lan Đức làm như vậy không chỉ giúp bọn họ đồng cảm với nhau hơn, mà đối với bản thân Áo Tư Tạp cũng cảm thấy hết sức vui vẻ,
Chỉ cần nghĩ tới cảnh Trữ Vinh Vinh nếm thử hương tràng của mình thôi, là trong lòng cúa Áo Tư Tạp không khỏi dâng nên niềm phấn khích, Áo Tư Tạp hai tay đồng thời vươn ra, miệng cười hắc hắc, lẩm nhẩm đọc hồn chú.
"Lão tử hữu căn đại hương tràng".
"Lão tử hữu căn tiểu tịch tràng".
Một nhỏ một lớn, hai cây hương tràng có mùi thơm khác nhau đồng thời xuất hiện trong tay Áo Tư Tạp. "Người nào….trước đây?" Hắn nói xong, miệng cười hắc hắc.
Đái Mộng Bạch và Mã Hồng Tuấn trước kia đã trải qua loại giáo trình như thế này, mặc dù trong lòng vẫn còn ám ảnh, Hai người có chút chần chừ chuẩn bị tiến lên, thôi thì khổ trước còn hơn khổ sau, Bất chợt Trữ Vinh Vinh vọt tới.
"Để ta.."
Hai tiếng thanh thuý vọng lại, Trữ Vinh Vinh bước tới trước mặt Áo Tư Tạp, hai tay đón lấy hai cây hương tràng.
Không ai nghĩ đến Trữ Vinh Vinh đột nhiên lại giành trước, Đái Mộng Bạch và Mã Hồng Tuấn sắp bước ra đều chững người cả lại, bọn họ muốn xem thử xem, Trữ Vinh Vinh có ăn hay không ăn hương tràng do vũ hồn Áo Tư Tạp xuất ra.
Trữ Vinh Vinh khuôn mặt hết sức bình tĩnh, có điều cặp mắt tràn ngập vẻ không cam lòng đã bán đứng nàng . Nàng dù sao cũng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, làm thế nào có thể che dấu hoàn toàn nội tâm của mình chứ?
Trải qua một đêm thức trắng, nàng quyết định ở lại. Không phải là thoả hiệp, mà nàng muốn chứng minh cho tất cả mọi người ở Sử Khắc Lai học viện biết rằng mình hơn hẳn bọn họ, so với họ nàng tài giỏi hơn,
Áo Tư Tạp đạt đến ba mươi cấp hồn sư khiến nội tâm Trữ Vinh Vinh kích động vô cùng, vì vậy nàng mới thử trước
Nhìn thẳng vào mắt Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp bỗng cảm thấy trong lòng rét run lên.
Trữ Vinh Vinh bộ dáng có chút hung hăng cầm lấy đại hương tràng cắn mạnh một cái, Nhìn thấy nét mặt nàng, Áo Tư Tạp cảm thấy cả người như tê dại, bất giác lui ra sau vài bước.
Lúc đầu, trong lòng nàng suy nghĩ mặc kệ tốt xấu ra sao, nhưng sau khi nếm thử hương tràng và tịch tràng, nàng lại phát hiện hai loại thực vật vũ hồn do Áo Tư Tạp xuất ra mùi vị phi thường dễ chịu,
Nhất là đại hương tràng vừa xuống tới bụng liền hoá thành một cổ nhiệt lưu vận chuyển khắp châu thân,Một đêm không ngủ, nàng vốn rất mệt mỏi nhưng lúc này nàng cảm giác được tinh thần minh mẫn hẳn lên, cơ thể dường như tràn ngập sức lực,Phất Lan Đức viện trưởng nói phải, hắn quả thật là một thiên tài thực vật hệ vũ hồn sư,
Xuất thân từ Thất Bảo Lưu Ly Tông , thực vật hệ vũ hồn sư tất nhiên là Trữ Vinh Vinh đã gặp qua không ít. Trước đó nàng cũng đã ăn không ít thực vật hệ vũ hồn nhưng không có cái nào có thể so với nhanh chóng như là hương tràng của Áo Tư Tạp, cho dù là một gà bốn mươi cấp thực vật hệ vũ hồn sư cũng không làm được như vậy, điều này là do thiên phú vũ hồn đem lại,
Hiệu quả đệ nhất hồn hoàn của Áo Tư Tạp---Hương Tràng,là đặc tính khôi phục,khôi phục hoàn hảo.
Ngoài nâng cao tinh thần lực ra,nó còn có công dụng khôi phục thể lực, hiệu quả khôi phục tuỳ theo mức độ hồn lực của Áo Tư Tạp,
Áo Tư Tạp dò hỏi:"Ngươi có đói bụng không?"
Trữ Vinh Vinh liếm nhẹ bờ môi, mỉm cười ôn nhu đáp"Hương tràng của ngươi cảm giác cũng không tệ lắm"
Áo Tư Tạp cả người như chết sững, hắn cảm thấy nụ cười của Trữ Vinh Vinh thực là có mị lực kinh người.
Trữ Vinh Vinh xoay người, liếc nhẹ qua những người kia, sau cùng mới dừng lại trên người Phất Lan Đức viện trưởng,nàng hành động như vậy như để chứng tỏ mình có quyền ở lại học viện.
Đái Mộng Bạch cùng Mã Hồng Tuấn kẻ trước người sau đều ăn xong hương tràng của Áo Tư Tạp, Thứ tư là tới lượt Đường Tam,hắn có vẻ bất đắc dĩ,trên tay cũng cầm lấy hương tràng của Áo Tư Tạp .
"Nữ hài tử Trữ Vinh Vinh cũng có thể làm được, mình có lý do gì để thoái thác chứ?". Nghĩ xong, Đường Tam liền đem hai cây hương tràng nuốt vào trong miệng.
Rất nhanh hắn cũng có cảm nhận cùng một loại cảm giác như Trữ Vinh Vinh, Cụ thể hơn là, hương tràng vào trong bụng, đem đến một cổ nhiệt lưu làm toàn thân hắn thật thư thái, Vết thương trong nội phủ tự nhiên biến mất, cả người như tràn ngập sức lực.
Kinh dị nhìn Áo Tư Tạp, Đường Tam đối với hắn thái độ cũng biến chuyển không ít.
Lúc này, bài học hôm nay còn chưa kết thúc,nhiệm vụ còn lại cũng chỉ còn có Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh.
Tiểu Vũ ánh mắt có chút dò hỏi nhìn Đường Tam tựa như muốn nói,có nên ăn hay không đây?
Đường Tam mỉm cười"không có việc gì đâu, mùi vị cũng giống như những thực vật bình thường thôi"
Tiểu Vũ do dự bước ra, nàng cơ hồ nhắm nghiền hai mắt lại cố nén cảm giác nôn mửa mà nuốt. May là hương tràng của Áo Tư Tạp sau khi xuống dạ dày liền hoá thành một luồng khí nóng dụng nhập vào cơ thể, cũng không xảy ra điều gì bất ổn, dù đã về tới chỗ nhưng nét mặt Tiểu Vũ vần còn có chút khó coi.
Bây giờ , trong tất cả các đệ tử chỉ còn có Chu Trúc Thanh là chưa hoàn thành nhiệm vụ, Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nàng.
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Trúc Thanh chợt xanh trắng lại, hàm răng khẽ cắn lên môi dưới, vẫn bất động không chịu bước ra,
Phất Lan Đức viện trưởng đột nhiên nói:"Chu Trúc Thanh, nếu ngươi muốn một ngày nào đó đánh bại Đái Mộng Bạch, đạp hắn dưới chân ngươi, bây giờ sao lại do dự chứ?"
Chu Trúc Thanh sững sờ một lát, nhìn về Phất Lan Đức, Phất Lan Đức trên mặt không khỏi cười mỉm, hàm ý khuyến khích nàng.
Đái Mộng Bạch đầu tiên là ngạc nhiên, liền đó khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Bên cạnh hắn, mập mạp và Áo Tư Tạp cũng cười thầm.
Mọi người đều không nghĩ đến là, ánh mắt của Chu Trúc Thanh trở nên kiên định, bước thẳng tới chỗ Áo Tư Tạp, giật lấy hương tràng cùng tịch tràng trên tay hắn bỏ nhanh vào miệng, tốc độ so với Tiểu Vũ còn muốn nhanh hơn vài phần.
Đái Mộng Bạch nhìn nàng thất thần:"Ngươi thật sự rất muồn đánh bại ta sao?"
Chu Trúc Thanh hung hãn trừng mắt ngó hắn, không thèm trả lời.
Phất Lan Đức gật đầu hài lòng nói:"tốt lắm, bài học hôm nay các ngươi đã thông qua, các ngươi nhớ cho kỹ, sau này cùng chung một tổ đội, Áo Tư Tạp là hậu cần của các ngươi, điều này tuy không phải là cái bùa chú gì đó để có thể bảo vệ tính mạng cho các ngươi, nhưng nặng yếu nhất là có thể làm cho các ngươi mạnh hơn, phát huy toàn bộ thực lực, thậm chí là vượt qua hồn lực của bản thân các ngươi.
Các ngươi bây giờ trở về tranh thủ nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị sáng mai tất cả theo Triệu Vô Cực sư phụ, tiến vào "sâm lâm"* giúp Áo Tư Tạp thu phục đệ tam hồn hoàn . Đây không là phài chuyện riêng của Áo Tư Tạp, mà nhân tiện cũng muốn các ngươi mở mang kiến thức. Nếu không gặp phải thiên niên hồn thú, Triệu sư phụ cũng sẽ không ra tay, Hết thảy mọi chuyện phải dựa vào bản thân các ngươi, Tốt lắm, bây giờ giải tán ".
Qua bài học của hai ngày vừa rồi, Đường Tam phát hiện,phương pháp dạy học của Sử Khắc Lai học viện phi thường đặc thù.Nội qui thì không nghiêm ngặt như Nặc Đinh học viện , mỗi ngày bắt buộc phải lên lớp, mà sử dụng một số phương pháp đặc biệt làm cho vũ hồn của bọn hắn tiến triển thông qua khảo nghiệm và thực chiến, Không thể nghi ngờ là so với phương pháp dạy hoc bằng lý thuyết thì hiệu quả hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn cảm thấy Phất Lan Đức viện trưởng chẵng những tuỳ vào năng lực từng người để đào tạo bọn họ trở thành những vĩ đại hồn sư, mà còn dạy dỗ bọn họ cách làm người nữa.
Áo Tư Tạp sau khi đột phá ba mươi cấp rõ ràng rất hưng phấn, hồn sư mỗi khi tấn cấp, hồn lực không ngừng tăng lên, nếu có được hồn hoàn phụ trợ trực tiếp hấp thu năng lượng, tu luyện nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều. Cũng giống như Đường Tam thu được đệ nhất hồn hoàn liền trực tiếp thăng tiến tới mười ba cấp, thật sự rất hiếm thấy.Nguyên nhân cũng là do hắn có tiên thiên mãn hồn lực, hoặc có thể là do Huyền Thiên Công của hắn tu luyện đến bình cảnh .
Tất cả đều trở về phòng của mình, mặc dù bọn họ đều là những thiên tài trẻ tuổi, nhưng kể cả thiên chi kiều nữ Trữ Vinh Vinh, mỗi người đều hiểu được, tu luyện đối với bản thân quan trọng như thế nào. Muốn trở nên cường đại, ngoài một phần trăm thiên phú, chín mươi chín phần trăm còn lại là do cố gắng, Thiên phú tuy quan trọng, nhưng không ngừng cố gắng mới là then chốt.
"Tiểu tam, ngươi nói ngày mai đi Tinh Đấu đại sâm lâm, ta phải thu phục loại hồn hoàn nào thì hiệu quả mới thích hợp cho phụ trợ hương tràng đây?"Áo Tư Tạp không có tu luyện, hắn bây giờ chỉ trông cho mau hết ngày, vừa về tới phòng đã phấn khích hỏi.
Đường Tam khẽ cười "Cái này phải xem cơ duyên thôi, hồn thú trăm thiên bách vạn, không ai biết trước là sẽ gặp được hồn thú như thế nào. Ngươi đã có hai hồn hoàn, một cái là khôi phục, một cái giải độc, cái thứ ba ta nghĩ nên là một loại phụ trợ có hiệu quả khác hoặc cường hoá hai loại phụ trợ trên… Áo Tư Tạp, ngươi hẳn là đã vào Tinh Đấu đại sâm lâm rồi phải không? Hãy nói cho ta biết một ít về tình hình trong đó đi."
Áo Tư Tạp gật đầu: "Tinh Đấu đại sâm lâm là một nơi rất thú vị, đương nhiên cũng rất nguy hiểm,ở đó tập trung rất nhiều hồn thú.Những hồn sư cường đại cũng rất thích chỗ này, tất nhiên cũng đã có không ít hồn sư đã tử vong ở đó "
Đường Tam hỏi tiếp: "Đó không phải là rừng rậm nuôi dưỡng hồn thú của Thiên Đấu đế quốc chúng ta hay sao?"
Áo Tư Tạp đáp lại"Đương nhiên là không phải, nơi nuôi dưỡng hồn thú không tính là gì hết, ngay cả thiên niên hồn thú cũng rất ít,vào đó chỉ các cấp bậc như :hồn sĩ, hôn sư mà thôi.Tinh Đấu đại sâm lâm nổi tiếng một trong tam đại Hồn thú sâm lâm trên đại lục, diện tích vô cùng rộng lớn, cơ hồ tương đương với Ba Lạp Khắc vương quốc,nó nằm giữa Thiên Đấu đế quốc và Tinh La đế quốc, hai phần thuộc về đế quốc của chúng ta, ba phần còn lại là của Tinh La đế quốc, Mặt khác, ba phần thuộc Tinh La đế quốc thì có một mảnh sâm lâm có địa hình nguyên thuỷ cao thấp rất phức tạp, ao đầm vô số. Chỗ đó hồn thú cực kỳ đáng sợ, càng đi sâu vào trung tâm thì Hồn thú càng cường đại. Nghe nói ngay cả thập vạn niên hồn thú cũng tồn tại,bất luận là hồn sư cấp bậc như thế nào, nếu vận khí tốt và đủ thực lực thì cũng có thể tìm được hồn hoàn thích hợp cho mình.Đệ nhị hồn hoàn của ta cũng là tại mảnh sâm lâm này thu được"
Đường Tam hai mắt sáng ngời: "Thì ra là như vậy, hy vọng lần này ngươi có thể thu hoạch thật tốt"
Áo Tư Tạp cười tươi nói"Nếu thực sự như vậy, sau này hương tràng sẽ thoải mái cho mọi ngươi sử dụng , chúng ta là huynh đệ mà, Ha ha"
Một ngày trôi qua, mọi người cũng không chuẩn bị gì nhiều, Sau khi điểm tâm xong, tất cả tập trung tại sân tập thì đã thấy Triệu Vô Cực đứng đợi sẵn ở đó.
Nhìn thấy Triệu Vô Cực, chúng đệ tử có chút ngạc nhiên, cố nén phát ra tiếng cười.Triệu Vô Cực nhìn qua có chút khổ sở, trên mặt ít nhất có ba vết thâm chưa hết, nhất là mắt trái sưng phù lên khiến người khác thấy tội nghiệp,
Mặc dù trong bụng mắc cười nhưng cả bảy người đều không khỏi giật mình, Triệu Vô Cực như thế nào lại biến thành bộ dạng như vậy? Đường Tam nhớ lại ngày đó Triệu Vô Cực mặc dù cho hắn nếm chút đau khổ nhưng cũng không có làm hắn bị thương, mà vết thương trên mặt của Triệu Vô Cực rõ ràng là do lực đạo tạo thành, Bảy mươi sáu cấp hồn thánh, phòng ngự cực mạnh "Kim Cương Hùng"*, là ai có thể đánh hắn bị thương chứ,chẳng lẽ là Phất Lan Đức viện trưởng? Nhưng dù là Miêu Ưng vũ hồn, Mẫn Công hệ vũ hồn sư, muốn đánh Triệu Vô Cực bị thương đến như vậy, cơ hồ cũng không có khả năng .
"Nhìn cái gì hã? Đám thỏ con tinh quái này, có phải là muốn ăn đòn không?
Nghe thấy mấy chữ thỏ con tinh quái, Tiểu Vũ có chút hậm hực, khẽ nói: "Nhìn gấu bị mù mắt không được sao?"
Triệu Vô Cực song nhãn trợn lên trắng dã: "Tiểu Vũ, ngươi vừa nói gì?"
Đường Tam bước vội sang, kéo vạt áo Tiểu Vũ, đem nàng che chắn ở sau lưng, ý muốn che chở Tiểu Vũ.
Nhìn thấy gương mặt của Đường Tam,nét mặt Triệu Vô Cực có chút xấu hổ,liền không thèm truy cứu Tiểu Vũ nữa, hừ nhẹ lên một tiếng: "Được rồi, tất cả xuất phát, Đái Mộng Bạch ngươi phụ trách dẫn dắt mọi người."
Đái Mộng Bạch khẽ gật đầu, khuôn mặt trở nên nghiêm chỉnh nhìn mọi người nói: "Tinh Đấu đại sâm lâm không phải là chổ có thể đùa giỡn, ở đó hồn thú đông đảo, hơn nữa thú tính hung hãn, đối với loài người chúng ta rất oán hận, mọi người phải hết sức cẩn thận, Đường Tam ngươi đi tiên phong, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh ở giữa, mập mạp và Tiểu Vũ ở hai bên tả hữu, ta và Chu Trúc Thanh đoạn hậu.Khi tiến vào sâm lâm, phải luôn duy trì cự ly của đội hình, đề cao cảnh giác. Tất cả xuất phát!"
Đối với sự an bài của Đái Mộng Bạch, Đường Tam cũng khâm phục trong lòng.Không hổ là lão đại của học viện, hắn thực lực mạnh mẽ mà toan tính cũng sâu sắc, sắp xếp hết sức hợp lý, Đem hai người phụ trợ hồn sư bảo vệ ỡ giữa, để mình phía trước mở đường, bản thân hắn thực lực mạnh nhất canh chừng sau lưng, so với mặt trước nhiệm vụ khó khăn hơn nhiều, Chính mình còn có mập mạp và Tiểu Vũ ở hai bên tả hữu tuỳ thời hỗ trợ, còn hắn chỉ có một mình cảnh giác phía sau,
Triệu Vô Cực đứng một bên lặng lẽ quan sát, cũng không có tham gia đội hình của bọn họ, bảy đồ đệ đồng loạt bước đi, học viện tất nhiên không có xe ngựa, vừa ra khỏi cửa, cả bọn nhất tề phóng đi.
Vừa bắt đầu chạy đươc một lúc, bọn họ mới hiểu được tầm quan trọng của bài học thứ hai mà Phất Lan Đức viện trưởng hôm qua đã huấn luyện.Cũng bởi nhờ có bài học ngày hôm qua mà bọn họ đối với hương tràng của Áo Tư Tạp không còn ý nghĩ bài xích nữa.
Liên tục di chuyển như vậy cho dù là mạnh như Đái Mộng Bạch và Đường Tam, thể lực cũng không ngừng tiêu hao, Nhưng nhờ có hương tràng của Áo Tư Tạp bổ cấp, cho nên căn bản chuyện đó không còn là vấn đề nữa.
Mỗi người ăn một cây hương tràng do vũ hồn của Áo Tư Tạp biến ra cũng đủ để duy trì sức lực, kể cả Trữ Vinh Vinh cũng miễn cưỡng theo kịp, không tụt lại phía sau.
Không lâm vào hoàn cảnh thiết thực sẽ không bao giờ hiểu được tầm quan trọng của một gã phụ trợ vũ hồn sư.Hiệu quả thần kỳ của hương tràng mà Áo Tư Tạp đem đến, thật khiến mọi người cảm thán, Còn chưa tới sâm lâm mà đã được đãi ngộ tốt như vậy thật khiến người khác cảm động.
Trong đám đệ tử, Đái Mộng Bạch và Đường Tam thực lực mạnh hơn cà, nên hai người luân phiên nắm tay nhấc lấy thân thể của Áo Tư Tạp giúp hắn di chuyển, để hắn nhanh chóng khôi phục hồn lực tịếp tục hỗ trợ cho cả nhóm.
Trữ Vinh Vinh không được quan tâm như vậy,trong mắt nàng lộ vẻ buồn bã.Suốt cả lộ trình không có cơ hội thi triển hiệu quả phụ trợ của Thất Bảo Lưu Ly Tông , cả người nàng trở nên trầm mặc,nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không từ chối hương tràng của Áo Tư Tạp,"Vũ hồn của mình còn chưa sử dụng,mọi người dường như muốn tách mình ra khỏi đoàn thể."
Tinh Đấu đại sâm lâm nằm ở phía đông nam tiếp giáp với nhiều vùng của Ba Lạp Khắc vương quốc, mà Tác Thác thành cũng nằm ở phía đông nam, cách sâm lâm cũng không xa lắm, chỉ độ khoảng 500 dặm mà thôi, Cho nên nơi này là lựa chọn tốt nhất để các đệ tử của Sử Khắc Lai học viện thu hoạch hồn hoàn,
Dưới tác dụng phụ trợ của hương tràng, một ngày sắp hết, màn đêm vừa buông xuống thì đám người của Sử Khắc Lai học viện đã đi được hơn 400 dặm, đã đến rất gần sâm lâm,trước mắt hôm nay không cách nào tới nơi được, vừa tới thị trấn nhỏ này,Triệu Vô Cực liền hạ lệnh nghỉ ngơi.Nếu tiếp tục tiến tới phía trước, là lợi hay hại thật khó nói trước
Đi vào bên trong,quy mô thị trấn đại khái là lớn gấp ba lần nơi thôn trang tọa lạc Sử Khắc Lai học viện, nơi này náo nhiệt hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Đường Tam.Ngoài việc không có tường thành ra , nơi này cũng xem như là một tòa thành nhỏ, đường xá nhộn nhịp, nườm nượp hàng quán hai bên,
Đường Tam cẩn thận quan sát một chút, cửa hàng ở đây kinh doanh chủ yếu cùng nghề nghiệp hồn sư có liên quan, chẳng hạn như buôn bán vũ khí, khải giáp, thuốc giải độc, đan dược, thậm chí là quần áo cũng có rất nhiều túi để chứa đồ lặt vặt , thích hợp cho trang phục của một hồn sư vào rừng săn hồn thú,
Áo Tư Tạp cảm thán"Chim sống nhờ núi, cá sống nhờ sông, đạo lý là như thế,thị trấn nhỏ này hiền nhiên sinh tồn là dựa vào sâm lâm,xung quanh sâm lâm sợ rằng có không ít thị trấn kiểu như thế này"
Đường Tam hơi chút kinh ngạc nói: "Nơi này cách Tinh Đấu đại sâm lâm cả trăm dặm,có phải hơi xa một chút hay không ..?
Áo Tư Tạp cười nói: "Chắc là ngươi đã từng quen thuộc với đế quốc bảo dưỡng hồn thú sâm lâm.Ở đó hồn thú tương đối ôn hòa, không có chủ động công kích loài người, khác với sâm lâm, hồn thú chẳng những hung tợn hơn rất nhiều, mà còn có không ít hồn thú thường xuyên ra khỏi phạm vi của khu rừng. Nếu thành trấn ở gần sâm lâm quá chỉ sợ là không xong".
Đường Tam mỉm cười, gật đầu thầm nghĩ, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, quả nhiên không sai,có trải qua mới học được nhiều điều bổ ích.
Lúc này, Triệu Vô Cực chỉ tay về một tửu điếm bình thường, nói: "Chúng ta trú ở đây đã, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi sớm, mọi chi phí do các ngươi tự chi trả".
Sử Khắc Lai học viện vốn không giàu có gì, Triệu Vô Cực cũng như Phất Lan Đức đều không hề có thêm nguồn thu nhập nào khác, kinh tế thật là thảm thương.Bọn Đường Tam thì ngược lại,riêng chỉ chu cấp của Vũ Hồn điện cũng đã đũ để chi dụng hàng ngày.
Tửu điếm có hai tầng, tầng một là đại sảnh cũng là một phòng ăn giản dị, tầng hai là dãy phòng ngủ, Triệu Vô Cực tự mình chọn lấy một phòng rồi bước thẳng lên tầng hai,Đái Mộng Bạch sau khi thương lượng với cả đám bèn thuê hai phòng, bốn gã nam nhân ở một phòng, phòng còn lại là của ba nữ tử.
"Phải ăn cái gì đó mới được, ăn hương tràng cả ngày khiến ta muốn nôn ra hết. " Mã Hồng Tuấn nói toạc ra, ngay cả Chu Trúc Thanh cũng gật đầu đồng ý, bảy người liền đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống.
Đường Tam nhìn Đái Mộng Bạch hỏi"Có cần gọi Triệu sư phụ xuống ăn cùng hay không?"
Đái Mộng Bạch lắc đầu nói: "Không cần đâu, sư phụ mặc dù không cho chúng ta lộ phí nhưng cũng sẽ không tiếp nhận hồn tệ của chúng ta ,đây là quy định của viện trưởng"
Mập mạp cười nói: "Như vậy không phải tốt hơn sao? Thật là tự do tự tại , ta thích nhất là điều này, học viện khiến cho chúng ta không cảm thấy bị trói buộc, thích làm gì thì làm "
Đái Mộng Bạch lãnh đạm nói: "Mập mạp xấu xa, bớt nói nhảm đi, kêu vài món rồi ăn nhanh đi thôi".
Mã Hồng Tuấn cũng không vừa đáp trả: "Hôm nay là ngươi mời a, ở đây ngươi lớn nhất, ngươi nhất định phải khao đó".
Đái Mộng Bạch mỉm cười nói"Không thành vấn đề, chúng ta cùng học ở Sử Khắc Lai học viện coi như cũng có duyên phận, Ta lớn tuổi nhất, hôm nay coi như chúc mừng cho tất cả những ai vừa mới gia nhập học viện."
Mập mạp khoái chí cười lớn, khuôn mặt béo núc rung rinh lên: "Tốt quá, Đái lão đại ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không phụ lòng ngươi đâu".
Đái Mộng Bạch gượng cười: "Tên mập này, ngươi ngoại trừ thích thưởng lãm nữ nhân, không ngờ đối với ăn uống cũng sành sỏi như vậy, Ta nghĩ, nếu như ngươi không phải là một vũ hồn sư, nhất định ngươi sẽ là một tên đầu bếp".
Bảy người tuy ngồi chung một bàn nhưng không khí có vẻ chùng xuống,Chu Trúc Thanh lạnh lùng nghiêm nghị, Trữ Vinh Vinh thì cúi đầu có vẻ mang nhiều tâm sự.Cũng may là còn có mập mạp liếng thoắng pha trò nên không khí cũng bớt phần ngột ngạt,
Bên trong phòng ăn lúc này đã có sẵn sáu, bảy hành khách, đột nhiên từ bên ngoài bước vào một đoàn khoảng chừng tám người, cũng tương đương với nhóm của Sử Khắc Lai học viện, Dẫn đầu là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, mái tóc lưa thưa vài sợi bạc, khuôn mặt có vẻ tiêu sái, bộ trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng trên người càng làm tăng thêm phần thoát tục, mặt trước thêu hoa văn màu bạc khiến cử động lấp lóe quang mang,
Đi theo sau trung niên là sáu, bảy thanh niên, nhìn qua khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trên người đều mặc trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng, chỉ khác so với người trung niên kia là không có hoa văn màu bạc,nhưng có điều bất luận là trung niên hay những người kia, trên vai trái đều có cùng một vòng tròn, bên trong là hai chữ"Thương Huy"
Từ trang phục có thể dễ dàng nhận ra họ đều là hồn sư, Đám người đó đi qua bọn Đường Tam, cũng như những người bình thường, không có thái độ gì khác lạ, Chủ khách điếm thấy bọn họ vào, vội vàng chạy ra gật đầu chào hỏi nghêng tiếp, Đúng như Áo Tư Tạp nói, thị trấn này sinh sống là dựa vào sâm lâm, hay nói khác hơn là nhờ vào hồn sư, hồn sư chẳng nhừng là một nghề nghiềp cao quý mà cũng là nghề dễ kiếm được nhiều tiền,lão bản tự nhiên hiểu rõ điều đó,
"Đái lão đại này, cô gái kia chắc là người của Thương Huy học viện rồi" Mập mạp híp mắt nhìn trân trân vào thiếu nữ duy nhất trong đám người kia.Công nhận mà nói,nhan sắc của thiếu nữ quả thật vô cùng kiều diễm, có thể xếp vào hàng tuyệt sắc giai nhân,
Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh mặc dù cũng rất xinh đẹp nhưng dù sao các nàng cũng chỉ mới mười hai,mười ba tuổi, so sánh với một cô gái đã trưởng thành thì còn non nớt hơn nhiều,đối với mập mạp thì một cô gái trưởng thành rõ ràng là có sức hấp dẫn hơn hẳn.Có lẽ do tà hỏa trong mình thôi thúc, hai mắt hắn tự nhiên sáng rỡ nhìn chắm chặp vào cô gái.
Đái Mộng Bạch bĩu môi: "Bất quá chỉ là một Thương Huy học viện nho nhỏ thôi mà, đàng hoàng chút coi".
Đái Mộng Bạch và mập mạp trò chuyện cũng không có áp chế âm thanh, mặc dù phòng ăn chó chút ồn ào nhưng thính lực của hồn sư so với người thường thì hơn rất nhiều, trung niên nhân và những người kia đều quay đầu nhìn lại, nét mặt khó chịu.Chứng kiến thấy đám nhỏ là của Sử Lai Khắc học viện, sắc mặt bọn họ càng thêm khó nhìn.
Áo Tư Tạp ngồi cạnh Đường Tam, cười khẽ nói: "Ta có ý này."
Đường Tam nghi hoặc nhìn hắn: "Là ý gì đây?"
Áo Tư Tạp thấp giọng nói: "Phất Lan Đức viện trưởng có nói qua:"Không dám tranh đấu thì không phải là hồn sư" , đó cũng là một cách thức để tu luyện, không phải là gây thù kết oán đâu nhe, mà khiêu chiến với hồn sư học viện là an toàn nhất, bất quá cũng chỉ là giao đấu với nhau mà thôi. "
Đường Tam nhịn cười không nổi: "Ngươi và viện trưởng thật giống nhau, toàn là quái vật cả.Nhìn tuổi tác của bọn họ, xem ra Thương Huy học viện chắc hẳn là một cao cấp hồn sư học viện rồi, "
Đám người Thương Huy học viện ngồi cách bọn họ hai dãy bàn ghế, Đường Tam liếc mắt nhìn thấy vị trung niên sư phụ kia ghé tai nói nhỏ vài tiếng với một gã thanh niên đệ tử,lập tức tên đó đứng lên đi thẳng tới chỗ bọn Đường Tam đang ngồi, đứng đối diện Đái Mộng Bạch.
Đái Mộng Bạch "tà mâu"* toát ra một tia khinh thường, Đường Tam thấy hắn đi tới cũng không thèm quan tâm, vừa lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên, tên đệ tử của Thương Huy học viện bất ngờ bước nhanh tới đá vào chân của tiểu nhị làm hắn giật mình kinh hô, khay thức ăn tuột khỏi tay rớt ngay trên đầu của Đái Mộng Bạch.
"Không nên lãng phí thức ăn" Đường Tam nhàn nhạt vừa nói, tay trái nhanh như chớp nắm lấy thân thể của tiểu nhị, tay kia dùng thủ pháp Khống Hạc Cầm Long hút lại khay thức ăn không làm rơi vãi một tí nào. Nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống giữa bàn,lúc này mới đẩy nhẹ tiểu nhị dạt sang một bên.
Gã thanh niên của Thương Huy học viện nhất thời sửng sốt, bởi vì bị thân hình của tiểu nhị che khuất nên hắn cũng không thấy rõ động tác của Đường Tam, Bất quá, trên mặt liền nở một nụ cười giảo hoạt nói: "Thật là sơ ý quá".
Miệng thì nói như vậy nhưng khi bước tới ngang người Đái Mộng Bạch, một cước âm thầm được quét ngang ra hướng chiếc ghế của Đái Mộng Bạch đang ngồi.,
Đó chỉ là chiếc ghế bình thường, trúng cước đó hẳn là sẽ gãy tan tành, tất nhiên khi đó Đái Mộng Bạch sẽ không ngồi được nữa ,tên thanh niên không có dấu hiệu báo trước, động tác bất ngờ nhanh nhẹn phi thường, nếu không chú ý kỹ, hẳn là không phát giác kịp.
Cùng lúc gã thanh niên một cước đá ra, Đái Mộng Bạch cũng ra tay,không biết trên đời có con hổ nào mà không hung hãn không? Câu trả lời đương nhiên là không,mấy ngày nay bị Chu Trúc Thanh ghẻ lạnh khiến tánh tình của Đái Mộng Bạch hết sức bực bội, trước sự khiêu khích của đối phương, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn bỏ qua cơ hội phát tiết chứ.
Chỉ nghe "phanh" một tiếng vang lên,gã thanh niên của Thương Huy học viện cảm thấy chân như chạm vào sắt nguội,cả chân một trận tê dại. Liền đó Đái Mộng Bạch vung tay tát ra một cái, Thanh niên sắc mặt đại biến, vung cả hai tay lên đỡ ,nhưng không ngờ cả hai tay của hắn bị hồn lực của Đái Mộng Bạch chấn văng ra, một chưởng trực tiếp vỗ lên ngực hắn,
Thân thể gã thanh niên cao lớn hơn Đái Mộng Bạch, nhưng bị trúng phải một chưởng này ,cả người hắn bị quăng ra phía sau, giống như cây cỏ mất đi trọng lượng liên tiếp đụng ngã hai dãy bàn ghế, bay về hướng đám người của Thương Huy học viện,
Vị sư phụ của Thương Huy học viện vội vàng đứng lên, hai tay chụp lấy bả vai của tên thanh niên rồi đặt hắn xuống,tên thanh niên sắc mặt trắng bệch, oa lên một tiếng phun ra một ngụm máu tươi trông thật thê thảm.
Đái Mộng Bạch thu lại tư thế,nghiêng mình cung tay nói: "Thật sơ ý quá,lỡ tay thôi." Tà Mâu Bạch Hổ hiển lộ bản sắc, vẻ mặt khinh miệt và coi thường mang theo nét hết sức kiêu ngạo, đừng nói là người ngoài, cho dù là phe mình nhìn vào cũng chỉ muốn đánh cho hắn một trận.
Không khí trong phòng ăn đột nhiên trầm hẳn xuống, các thực khách vội vàng đứng dậy tránh sang hai bên,liền tạo thành một khoảng trống giữa đám người của Sử Khắc Lai học viện và Thương Huy học viện, tuy vậy đa số vẫn không có rời đi, ánh mắt hưng phấn chờ xem một màn hấp dẫn phía trước.Phải biết rằng, ngày thường muốn xem hồn sư chiến đấu thì phải đến Đấu hồn tràng, tốn không ít hồn tệ,bây giờ có thể xem miễn phí tự nhiên là hứng thú, huống chi ở nơi này cũng thường xuyên có không ít hồn sư xuất hiện,
Đám ngươi Thương Huy học viện làm sao nhẫn nhục được nữa, sáu tên đệ tử còn lại đồng loạt đứng lên, trợn mắt nhìn thẳng bọn người Đường Tam vẻ như muốn xông lại nhưng bị vị trung niên sư phụ cản lại.Trung niên nhân đặt gã thanh niên lên ghế,nghiêm nghị nhìn Đái Mộng Bạch quát hỏi: "Đám tiểu hài tử các ngươi là đệ tử của học viện nào?"
Đái Mộng Bạch song nhãn loé xạ quang mang: "Nói đến học viện của chúng ta, ngươi còn chưa xứng để hỏi." Nói xong hắn điềm nhiên ngồi xuống chỗ của mình.
Mập mạp nảy giờ ngốn thức ăn lia lịa, bụng cũng sắp no, vừa gắp vừa nói: "Mùi vị cũng tạm được, tiếc là tay nghề còn chưa đủ, mọi người cũng dùng đi chứ.."
Vị sư phụ của Thương Huy học viện nét mặt sạm đen lại: "Khá lắm, để ta giáo huấn đám nhóc ngạo mạn này một phen".
Đám đệ tử của Thương Huy học viện chỉ chờ có vậy, ngoại trừ tên hồi nảy bị thương cùng thiếu nữ kia, năm người còn lại đều nhắm hướng Đường Tam vọt tới.
"Đánh nhau hã? Ta cũng thích lắm. " Tiểu Vũ hưng phấn nhảy lên,không chút do dự chuẩn bị nghênh tiếp, Tiểu Vũ ra tay, Đường Tam tất nhiên sẽ không ngồi im liền đứng thẳng người lên, hai mắt phảng phất xuất hiện một vầng màu tím nhàn nhạt.
/517
|