Còn kia, bề mặt tầng giáp có một cái gì đó có hình lục giác, lóe ra ánh sáng rực rỡ, trông hệt như một viên kim cương đang từ từ nhô lên vậy. Trên thân nó, ngay cạnh tầng giáp kia là sáu cái chân thon dài đầy mạnh mẽ. Nó đứng trên lớp tuyết trắng xóa càng sáng chói hơn bao giờ hết, giống như nó mới thật sự là mặt trời, là nguồn sáng soi rọi vạn vật.
Hai chân trước của nó dài chừng một mét, nhô thẳng ra như muốn bao trùm lấy vật thể sáu cánh giống như viên kim cương kia, có điều, cả nó lẫn cái kẹp hay xúc tu, đều phát ra ánh sáng bạc rực rỡ chói lóa.
Nhưng trong tất cả những thứ đó, cái làm Hoắc Vũ Hạo đặc biệt chú ý nhất chính là đôi mắt, đôi mắt của nó màu vàng hết sức kỳ dị, hắn thề là nó trông y hệt hai cái lòng đỏ trứng gà được trảm lên đấy.
Nếu như nửa người trên của nó tỏa ra ánh sáng ngọc rực rỡ thì thân sau, nhất là cái đuôi, lại lộ ra luồng ánh sáng huyễn lệ đầy mê hoặc.
Cái đuôi của nó hoàn toàn khác với những con bọ cạp khác, vì đuôi của nó chỉ có năm mấu, nhưng mỗi một mấu lại là một màu xanh biếc mê người, từng cái từng cái tràn đầy khí tức sinh mệnh, và thống nhất một màu, độ lớn từ mấu thứ nhất giảm dần đến mấu thứ năm, tiếp giáp mép cuối cùng của nó là một đường viền sáng lóa như kim cương, và cuối cùng, cũng chính là vũ khí đặc trưng của nó, mũi tiêm độc, nó cũng không ngoại lệ, tỏa ra một màu sáng bóng rực rỡ.
Làm sao có một con Hồn Thú hoàn mỹ thế này, cả người như được điêu khắc từ bảo thạch, thế này còn chưa xứng với hai chữ xinh đẹp hay sao?
(M2: tốn quá nhiều chất xám để dịch hết đống này, cái gì mà rực rỡ rồi sáng bóng sáng lóa lập đi lập lại làm mình cứ phải ngồi suy nghĩ xem tả thế nào cho nó không bị trùng lập, điên cả đầu, cuối cùng tạm ổn là thế này nhưng mà vẫn... không hài lòng lắm, thôi thì, mọi ng thông cảm cho trí tưởng tượng có hạn của em đây vậy =.=)
Vừa trông thấy nó, Thiên Mộng Băng Tằm không khỏi ngẩn người lộ vẻ say mê. Nó chăm chú nhìn Băng Đế, rồi mỉm cười nói:
- Nàng đến rồi.
Băng Đế nhìn thấy Thiên Mộng Băng Tằm chỉ dùng thân thể ngưng tụ từ tinh thần lực đến gặp nàng cũng có chút ngoài ý muốn, đôi mắt màu vàng lóe ra một chút kỳ dị.
- Thiên Mộng, ngươi nghĩ ngươi giấu bản thể của mình đi, đem một phân thân bằng tinh thần lực này dến gặp ta thì ta sẽ không tìm được bản thể của ngươi sao? Cho dù tinh thần lực của ngươi cường đại đến mức có thể ngưng tụ lại thành hình dáng của nhân loại, nhưng nó vẫn chỉ là một phân thân, không thể nào so sánh với bản thể được.
Băng Đế lạnh lùng nói.
Thiên Mộng Băng Tằm mỉm cười nhìn nàng, không chút giấu sự si mê trong ánh mắt, chỉ còn thiếu chảy đầy nước miếng thôi:
- Nàng vẫn xinh đẹp và lộng lẫy như xưa, ta còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau, đuôi của nàng vẫn còn sáu mâu, mà bây giờ chỉ còn năm a! Ta thích nhất màu xanh như bảo thạch này của nàng. Xem ra trí nhớ của ta không sai, đại nạn của nàng không còn xa nữa...
Băng Đế khinh thường hừ thành một tiếng, giọng nói trong trẻo tươi trẻ lại vang lên.
- Dẻo mồm dẻo miệng thì càng chết nhanh hơn thôi. Ngươi trốn nhiều năm như vậy rồi, lần này về đây chỉ là chịu chết thôi sao?
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đầy vẻ thâm tình:
- Ta đương nhiên về đây để cứu nàng a! Tình yêu đơn phương của ta mãi không thay đổi, nhiều năm rồi, trong giấc mơ của ta cũng chỉ có hình bóng của nàng thôi. Người ta yêu ơi, chúng ta rốt cục có thể vĩnh viễn không chia lìa rồi.
Cuối cùng Băng Đế cũng không chịu được bộ dạng say mê của Thiên Mộng Băng Tằm nữa, nó giơ cao cái đuôi lên, một luồng ánh sáng nháy mắt đâm thẳng vào phân thân của Thiên Mộng Băng Tằm.
Cũng ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được tinh thần lực của Thiên Mộng Băng Tằm run rẩy kịch liệt, sau đó thoáng đột, phân thần cũng trở nên mơ hồ hơn trước.
- Ta không biết ngươi có âm mưu gì. Nhưng ngươi đã tự dâng đến miệng ta thì ta cũng không ngại mà hấp thu hết năng lượng của ngươi, sau này ta sẽ là hồn thú mạnh nhất trên đại lục này.
Thân thể màu trắng của Thiên Mộng Băng Tằm bị đâm thủng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ngược lại tinh thần lực từ đấy bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, thân thể màu vàng cũng nháy mắt bị phá hủy.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên, âm điệu hết sức bình thản, dường như không có chút gì tiếc nuối cả:
- Ta vốn còn định nói chuyện với nàng một lát nữa, nhưng nàng đã tuyệt tình đến thế thì thôi, chúng ta chỉ có thể càng sớm càng ở cùng một nơi thì hơn, vậy thì, bắt đầu đi.
Băng Đế có tu vi cao đến thế, tất nhiên các giác quan của nó cũng rất mạnh, nháy mắt nó thấy cơ thể của Thiên Mộng Băng Tằm phát sinh biến hóa liền cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì Thiên Mộng Băng Tằm lúc này đã bay đến sát bên người nàng rồi.
Tốc độ của Băng Đế cũng không kém, nhưng nháy mắt này, nàng cảm thấy cả người mình không trở nên chậm chạp, mọi thứ xung quanh cũng thế. Một luồng tinh thần lực khủng bố phủ xuống người nàng khiến nàng không thể cử động được nữa.
Ánh mắt của Băng Đế nháy mắt trở nên sắc bén, nàng cố gắng sử dụng cái đuôi màu xanh biếc của mình.
- Thiên Mộng, ngươi thật sự muốn chết rồi. Ngươi dám sử dụng tinh thần lực đến mức này, không sợ lát nữa không bảo vệ được bản thể sao? Mà cái tên phế vật nhà ngươi, có dù có cố gắng đến mức nào cũng không thể thay đổi được cục diện đâu? Ngươi nghĩ ngươi có thể giam giữ ta bao lâu? Một giây hay hai giây?
Thiên Mộng Băng Tằm dịu dàng nói:
- Không cần nhiều, một giây là đủ rồi.
Một lớp màn ánh sáng mỏng thật mỏng không biết từ lúc nào chậm rãi lan dần dưới mặt đất, cho dù Băng Đế thực lực cường đại đến thế cũng không phát hiện trên mặt tuyết cho một lớp màn này.
Mà lúc này, Hoắc Vũ Hạo bên trong hầm băng đang run rẩy kịch liệt, khả năng chịu đựng của hắn đã đến ực hạn.
Mặc dù có hầm băng chắc gió rét và nhóm lửa sưới ấm nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh cóng. Nhiệt độ ở đây bao nhiêu hắn không biết, hắn chỉ có cảm giác trái tim của mình dường như cũng cóng đi, lúc nào cũng có thể ngừng đập. Hắn chỉ có thể liều mạng thúc dục hồn lực, duy trì một chút ấm áp là đủ rồi.
Đúng vậy, thực sự chỉ cần một giây thôi. Ngay lúc Băng Đế phóng thích ra lực lượng cường đại của mình, và chờ Thiên Mộng Băng Tằm tiêu hao hết tinh thần lực thì nó cảm thấy cả người mình đột nhiên bị cái gì đó bao chặc lại, sau đó mất đi khả năng di chuyển.
Băng Đế chấn động, nhất thời giãy dụa điên cuồng, hai ánh sáng màu trắng và lục không ngừng nhấp nháy, các kỹ năng công kích không ngừng phóng ra ngoài, không có chút gì lưu lại.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, vị cường giả tung hoành tại cực bắc mấy chục vạn năm nay thật sự cảm thấy hoảng sợ, cho dù nàng có giãy dụa thế nào cũng chẳng thấm vào đâu. Bạn đang đọc truyện tại
Hai chân trước của nó dài chừng một mét, nhô thẳng ra như muốn bao trùm lấy vật thể sáu cánh giống như viên kim cương kia, có điều, cả nó lẫn cái kẹp hay xúc tu, đều phát ra ánh sáng bạc rực rỡ chói lóa.
Nhưng trong tất cả những thứ đó, cái làm Hoắc Vũ Hạo đặc biệt chú ý nhất chính là đôi mắt, đôi mắt của nó màu vàng hết sức kỳ dị, hắn thề là nó trông y hệt hai cái lòng đỏ trứng gà được trảm lên đấy.
Nếu như nửa người trên của nó tỏa ra ánh sáng ngọc rực rỡ thì thân sau, nhất là cái đuôi, lại lộ ra luồng ánh sáng huyễn lệ đầy mê hoặc.
Cái đuôi của nó hoàn toàn khác với những con bọ cạp khác, vì đuôi của nó chỉ có năm mấu, nhưng mỗi một mấu lại là một màu xanh biếc mê người, từng cái từng cái tràn đầy khí tức sinh mệnh, và thống nhất một màu, độ lớn từ mấu thứ nhất giảm dần đến mấu thứ năm, tiếp giáp mép cuối cùng của nó là một đường viền sáng lóa như kim cương, và cuối cùng, cũng chính là vũ khí đặc trưng của nó, mũi tiêm độc, nó cũng không ngoại lệ, tỏa ra một màu sáng bóng rực rỡ.
Làm sao có một con Hồn Thú hoàn mỹ thế này, cả người như được điêu khắc từ bảo thạch, thế này còn chưa xứng với hai chữ xinh đẹp hay sao?
(M2: tốn quá nhiều chất xám để dịch hết đống này, cái gì mà rực rỡ rồi sáng bóng sáng lóa lập đi lập lại làm mình cứ phải ngồi suy nghĩ xem tả thế nào cho nó không bị trùng lập, điên cả đầu, cuối cùng tạm ổn là thế này nhưng mà vẫn... không hài lòng lắm, thôi thì, mọi ng thông cảm cho trí tưởng tượng có hạn của em đây vậy =.=)
Vừa trông thấy nó, Thiên Mộng Băng Tằm không khỏi ngẩn người lộ vẻ say mê. Nó chăm chú nhìn Băng Đế, rồi mỉm cười nói:
- Nàng đến rồi.
Băng Đế nhìn thấy Thiên Mộng Băng Tằm chỉ dùng thân thể ngưng tụ từ tinh thần lực đến gặp nàng cũng có chút ngoài ý muốn, đôi mắt màu vàng lóe ra một chút kỳ dị.
- Thiên Mộng, ngươi nghĩ ngươi giấu bản thể của mình đi, đem một phân thân bằng tinh thần lực này dến gặp ta thì ta sẽ không tìm được bản thể của ngươi sao? Cho dù tinh thần lực của ngươi cường đại đến mức có thể ngưng tụ lại thành hình dáng của nhân loại, nhưng nó vẫn chỉ là một phân thân, không thể nào so sánh với bản thể được.
Băng Đế lạnh lùng nói.
Thiên Mộng Băng Tằm mỉm cười nhìn nàng, không chút giấu sự si mê trong ánh mắt, chỉ còn thiếu chảy đầy nước miếng thôi:
- Nàng vẫn xinh đẹp và lộng lẫy như xưa, ta còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau, đuôi của nàng vẫn còn sáu mâu, mà bây giờ chỉ còn năm a! Ta thích nhất màu xanh như bảo thạch này của nàng. Xem ra trí nhớ của ta không sai, đại nạn của nàng không còn xa nữa...
Băng Đế khinh thường hừ thành một tiếng, giọng nói trong trẻo tươi trẻ lại vang lên.
- Dẻo mồm dẻo miệng thì càng chết nhanh hơn thôi. Ngươi trốn nhiều năm như vậy rồi, lần này về đây chỉ là chịu chết thôi sao?
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đầy vẻ thâm tình:
- Ta đương nhiên về đây để cứu nàng a! Tình yêu đơn phương của ta mãi không thay đổi, nhiều năm rồi, trong giấc mơ của ta cũng chỉ có hình bóng của nàng thôi. Người ta yêu ơi, chúng ta rốt cục có thể vĩnh viễn không chia lìa rồi.
Cuối cùng Băng Đế cũng không chịu được bộ dạng say mê của Thiên Mộng Băng Tằm nữa, nó giơ cao cái đuôi lên, một luồng ánh sáng nháy mắt đâm thẳng vào phân thân của Thiên Mộng Băng Tằm.
Cũng ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được tinh thần lực của Thiên Mộng Băng Tằm run rẩy kịch liệt, sau đó thoáng đột, phân thần cũng trở nên mơ hồ hơn trước.
- Ta không biết ngươi có âm mưu gì. Nhưng ngươi đã tự dâng đến miệng ta thì ta cũng không ngại mà hấp thu hết năng lượng của ngươi, sau này ta sẽ là hồn thú mạnh nhất trên đại lục này.
Thân thể màu trắng của Thiên Mộng Băng Tằm bị đâm thủng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ngược lại tinh thần lực từ đấy bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, thân thể màu vàng cũng nháy mắt bị phá hủy.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên, âm điệu hết sức bình thản, dường như không có chút gì tiếc nuối cả:
- Ta vốn còn định nói chuyện với nàng một lát nữa, nhưng nàng đã tuyệt tình đến thế thì thôi, chúng ta chỉ có thể càng sớm càng ở cùng một nơi thì hơn, vậy thì, bắt đầu đi.
Băng Đế có tu vi cao đến thế, tất nhiên các giác quan của nó cũng rất mạnh, nháy mắt nó thấy cơ thể của Thiên Mộng Băng Tằm phát sinh biến hóa liền cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì Thiên Mộng Băng Tằm lúc này đã bay đến sát bên người nàng rồi.
Tốc độ của Băng Đế cũng không kém, nhưng nháy mắt này, nàng cảm thấy cả người mình không trở nên chậm chạp, mọi thứ xung quanh cũng thế. Một luồng tinh thần lực khủng bố phủ xuống người nàng khiến nàng không thể cử động được nữa.
Ánh mắt của Băng Đế nháy mắt trở nên sắc bén, nàng cố gắng sử dụng cái đuôi màu xanh biếc của mình.
- Thiên Mộng, ngươi thật sự muốn chết rồi. Ngươi dám sử dụng tinh thần lực đến mức này, không sợ lát nữa không bảo vệ được bản thể sao? Mà cái tên phế vật nhà ngươi, có dù có cố gắng đến mức nào cũng không thể thay đổi được cục diện đâu? Ngươi nghĩ ngươi có thể giam giữ ta bao lâu? Một giây hay hai giây?
Thiên Mộng Băng Tằm dịu dàng nói:
- Không cần nhiều, một giây là đủ rồi.
Một lớp màn ánh sáng mỏng thật mỏng không biết từ lúc nào chậm rãi lan dần dưới mặt đất, cho dù Băng Đế thực lực cường đại đến thế cũng không phát hiện trên mặt tuyết cho một lớp màn này.
Mà lúc này, Hoắc Vũ Hạo bên trong hầm băng đang run rẩy kịch liệt, khả năng chịu đựng của hắn đã đến ực hạn.
Mặc dù có hầm băng chắc gió rét và nhóm lửa sưới ấm nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh cóng. Nhiệt độ ở đây bao nhiêu hắn không biết, hắn chỉ có cảm giác trái tim của mình dường như cũng cóng đi, lúc nào cũng có thể ngừng đập. Hắn chỉ có thể liều mạng thúc dục hồn lực, duy trì một chút ấm áp là đủ rồi.
Đúng vậy, thực sự chỉ cần một giây thôi. Ngay lúc Băng Đế phóng thích ra lực lượng cường đại của mình, và chờ Thiên Mộng Băng Tằm tiêu hao hết tinh thần lực thì nó cảm thấy cả người mình đột nhiên bị cái gì đó bao chặc lại, sau đó mất đi khả năng di chuyển.
Băng Đế chấn động, nhất thời giãy dụa điên cuồng, hai ánh sáng màu trắng và lục không ngừng nhấp nháy, các kỹ năng công kích không ngừng phóng ra ngoài, không có chút gì lưu lại.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, vị cường giả tung hoành tại cực bắc mấy chục vạn năm nay thật sự cảm thấy hoảng sợ, cho dù nàng có giãy dụa thế nào cũng chẳng thấm vào đâu. Bạn đang đọc truyện tại
/731
|