Vương Đông cũng biết cả hai gặp rắc rối to rồi nên cũng chẳng buồn cãi vả với Hoắc Vũ Hạo nữa, cả hai chạy như bay ra ngoài. Bọn hắn không đi ăn sáng, cũng chẳng đi đánh răng rửa mặt, mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía tòa Giáo Học Lâu. Tính tình Chu Y như thế nào bọn chúng quá rõ rồi, đi học muộn cũng chẳng khác gì tự sát...
Bộ dạng của cả hai đều hết sức nhếch nhác, Vương Đông có phần ổn hơn một chút, ít nhất ban nãy khi hắn đẩy Hoắc Vũ Hạo xuống đất cũng kịp chỉnh sửa lại quần áo, còn Hoắc Vũ Hạo thì... từ trên xuống dưới hết sức lôi thôi lếch thếch, áo thì một nửa nhét vào một nửa bay phất thới, tóc tai rối bù, cúc áo còn đến hai cái chưa cài...
Bất quá, cả hai cũng chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện này, chỉ biết cố gắng chạy thật nhanh đến lớp, dù trể rồi nhưng như thế ít ra lửa giận của Chu Y sẽ bớt dữ dội hơn...
Một phút sau cả hai đã đến trước cửa ban Tân Sinh lớp Một.
- Báo cáo.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng trước.
- Báo cáo.
Tiếp sau đó là giọng của Vương Đông, nhưng lời này của hắn không được lớn như Hoắc Vũ Hạo, thậm chí có phần yếu ớt. Hắn núp phía sau Hoắc Vũ Hạo lén nhìn phía trước, ánh mắt rõ ràng đầy vẻ lo lắng. Hắn hung hăng nhéo một cái vào hông Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo đau đớn tái cả mặt, nhưng thấy Chu Y từ bục giảng đi về phía hai người bọn họ nên lại nhanh chóng bình thường trở lại.
Các học viên khác đều đã đến đông đủ, Chu Y thấy bộ dạng lôi thôi của Hoắc Vũ Hạo liền thoáng có ý cười, nhưng Hoắc Vũ Hạo đang bị tra tấn sau lưng làm sao phát hiện được.
- Hai tên tiểu quỷ, sao thành bộ dạng thế này rồi? Thôi vào đây.
Chu Y vẫy tay bảo bọn hắn vào. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vội vàng đi vào, Vương Đông vẫn còn tỉnh táo mà xoay người đóng cửa lại.
Tiêu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của bọn họ không khỏi mở to mắt nhìn, khóe miệng giật giật nhưng cố gắng không phát ra chút âm thanh gì, xem ra có vẻ đang tự hỏi: Trời ơi! Hai tên này tối qua làm cái trò gì thế kia?
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của cả lớp đều đã tập trung vào hai người, nhất là vị lớp trưởng quần áo không chỉnh tề kia.
Chu Y lạnh lùng hỏi:
- Lớp trưởng của ta, nói xem, các ngươi làm sao thế?
- Ách, ta xin lỗi Chu lão sư, chúng ta... mới ngủ dậy...
Hoắc Vũ Hạo xấu hổ đáp, giờ hắn chỉ còn cách thú nhận tội lỗi, còn hình phạt thế nào đành cắn răng mà chịu thôi.
- Ngủ gì? Ngủ với ai? Lại còn đến giờ mới dậy nữa?
Chu Y cười cười đùa một câu.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, còn Vương Đông thì đỏ mặt. Không ngờ, đùa đùa lại trúng phóc rồi.
Cả lớp vẫn im lặng, nhưng không đến ba giây sao đã cười vang lên.
Vương Đông cúi đầu, hắn chỉ mong lúc này có một cái hố chui xuống mà trốn thôi, xấu hổ, quá xấu hổ rồi. Lúc này hắn mới phát hiện quần áo không chỉnh tề của tên chết tiệt kia, thật sự hắn tức đến độ chỉ muốn quay sang đánh hắn một trận. Tên ngốc này, lại hại ta mất mặt nữa rồi.
Lúc này cả Chu Y cũng mỉm cười, mặc dù bà cười rất khó coi nhưng Hoắc Vũ Hạo có thể khẳng định bà thật sự đang cười.
Chu Y khoát tay, cả lớp lập tức im lặng, bà lên tiếng nói.
- Thôi được rồi, hai người về chổ ngồi đi.
- A?
Cả Vương Đông lẫn Hoắc Vũ Hạo đều giật mình, ngẩng đầu lên nhìn bà, cứ ngỡ vừa nghe nhầm cái gì đó.
Chu Y trừng mắt mắng.
- Sao? Ngủ nhiều quá nên giờ lãng tai luôn rồi à?
Hoắc Vũ Hạo giật mình kéo Vương Đông mang bộ mặt xám xịt về chổ ngồi.
Bất quá, may mắn cho bọn chúng dù sao trong lớp chỉ toàn những đứa trẻ mười một mười hai tuổi, nếu đổi lại ở các lớp trên, gặp các đại tỷ hủ nữ, diễn giải một chút, vấn đề sẽ không còn đơn giản như thế này nữa, chỉ sợ còn náo nhiệt hơn.
Chu Y trở về bục giảng, thản nhiên nói:
- Kỳ sát hạch đã được ba ngày, kết quả, tối hôm qua đã có.
Nghe bà nói thế, tất cả các học viên nhất thời tập trung tinh thần, trong lớp cũng không chỉ riêng tổ của Hoắc Vũ Hạo nắm chắc khả năng thông qua sát hạch.
Trên khuôn mặt già nua của Chu Y, lần thứ hai xuất hiện nụ cười.
- Ta không thể không nói, sự cố gắng của các ngươi đã làm ta nở mày nở mặt. Hai mươi tổ của lớp chúng ta đều thông qua kỳ sát hạch này. Ta thực sự rất vui.
- Aaaaaaaaaaa....
Nhất thời trong lớp vang dội tiếng reo hò vui sướng, mà Chu Y cũng không ngăn cản bọn chúng, bà chỉ mỉm cười nhìn những đứa trẻ đang vui mừng nhảy nhót mà thôi.
Bộ dạng của cả hai đều hết sức nhếch nhác, Vương Đông có phần ổn hơn một chút, ít nhất ban nãy khi hắn đẩy Hoắc Vũ Hạo xuống đất cũng kịp chỉnh sửa lại quần áo, còn Hoắc Vũ Hạo thì... từ trên xuống dưới hết sức lôi thôi lếch thếch, áo thì một nửa nhét vào một nửa bay phất thới, tóc tai rối bù, cúc áo còn đến hai cái chưa cài...
Bất quá, cả hai cũng chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện này, chỉ biết cố gắng chạy thật nhanh đến lớp, dù trể rồi nhưng như thế ít ra lửa giận của Chu Y sẽ bớt dữ dội hơn...
Một phút sau cả hai đã đến trước cửa ban Tân Sinh lớp Một.
- Báo cáo.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng trước.
- Báo cáo.
Tiếp sau đó là giọng của Vương Đông, nhưng lời này của hắn không được lớn như Hoắc Vũ Hạo, thậm chí có phần yếu ớt. Hắn núp phía sau Hoắc Vũ Hạo lén nhìn phía trước, ánh mắt rõ ràng đầy vẻ lo lắng. Hắn hung hăng nhéo một cái vào hông Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo đau đớn tái cả mặt, nhưng thấy Chu Y từ bục giảng đi về phía hai người bọn họ nên lại nhanh chóng bình thường trở lại.
Các học viên khác đều đã đến đông đủ, Chu Y thấy bộ dạng lôi thôi của Hoắc Vũ Hạo liền thoáng có ý cười, nhưng Hoắc Vũ Hạo đang bị tra tấn sau lưng làm sao phát hiện được.
- Hai tên tiểu quỷ, sao thành bộ dạng thế này rồi? Thôi vào đây.
Chu Y vẫy tay bảo bọn hắn vào. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông vội vàng đi vào, Vương Đông vẫn còn tỉnh táo mà xoay người đóng cửa lại.
Tiêu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của bọn họ không khỏi mở to mắt nhìn, khóe miệng giật giật nhưng cố gắng không phát ra chút âm thanh gì, xem ra có vẻ đang tự hỏi: Trời ơi! Hai tên này tối qua làm cái trò gì thế kia?
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của cả lớp đều đã tập trung vào hai người, nhất là vị lớp trưởng quần áo không chỉnh tề kia.
Chu Y lạnh lùng hỏi:
- Lớp trưởng của ta, nói xem, các ngươi làm sao thế?
- Ách, ta xin lỗi Chu lão sư, chúng ta... mới ngủ dậy...
Hoắc Vũ Hạo xấu hổ đáp, giờ hắn chỉ còn cách thú nhận tội lỗi, còn hình phạt thế nào đành cắn răng mà chịu thôi.
- Ngủ gì? Ngủ với ai? Lại còn đến giờ mới dậy nữa?
Chu Y cười cười đùa một câu.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, còn Vương Đông thì đỏ mặt. Không ngờ, đùa đùa lại trúng phóc rồi.
Cả lớp vẫn im lặng, nhưng không đến ba giây sao đã cười vang lên.
Vương Đông cúi đầu, hắn chỉ mong lúc này có một cái hố chui xuống mà trốn thôi, xấu hổ, quá xấu hổ rồi. Lúc này hắn mới phát hiện quần áo không chỉnh tề của tên chết tiệt kia, thật sự hắn tức đến độ chỉ muốn quay sang đánh hắn một trận. Tên ngốc này, lại hại ta mất mặt nữa rồi.
Lúc này cả Chu Y cũng mỉm cười, mặc dù bà cười rất khó coi nhưng Hoắc Vũ Hạo có thể khẳng định bà thật sự đang cười.
Chu Y khoát tay, cả lớp lập tức im lặng, bà lên tiếng nói.
- Thôi được rồi, hai người về chổ ngồi đi.
- A?
Cả Vương Đông lẫn Hoắc Vũ Hạo đều giật mình, ngẩng đầu lên nhìn bà, cứ ngỡ vừa nghe nhầm cái gì đó.
Chu Y trừng mắt mắng.
- Sao? Ngủ nhiều quá nên giờ lãng tai luôn rồi à?
Hoắc Vũ Hạo giật mình kéo Vương Đông mang bộ mặt xám xịt về chổ ngồi.
Bất quá, may mắn cho bọn chúng dù sao trong lớp chỉ toàn những đứa trẻ mười một mười hai tuổi, nếu đổi lại ở các lớp trên, gặp các đại tỷ hủ nữ, diễn giải một chút, vấn đề sẽ không còn đơn giản như thế này nữa, chỉ sợ còn náo nhiệt hơn.
Chu Y trở về bục giảng, thản nhiên nói:
- Kỳ sát hạch đã được ba ngày, kết quả, tối hôm qua đã có.
Nghe bà nói thế, tất cả các học viên nhất thời tập trung tinh thần, trong lớp cũng không chỉ riêng tổ của Hoắc Vũ Hạo nắm chắc khả năng thông qua sát hạch.
Trên khuôn mặt già nua của Chu Y, lần thứ hai xuất hiện nụ cười.
- Ta không thể không nói, sự cố gắng của các ngươi đã làm ta nở mày nở mặt. Hai mươi tổ của lớp chúng ta đều thông qua kỳ sát hạch này. Ta thực sự rất vui.
- Aaaaaaaaaaa....
Nhất thời trong lớp vang dội tiếng reo hò vui sướng, mà Chu Y cũng không ngăn cản bọn chúng, bà chỉ mỉm cười nhìn những đứa trẻ đang vui mừng nhảy nhót mà thôi.
/731
|