Chu Y tươi cười nói:
- Nhưng ta chưa từng bảo các ngươi không cần chạy bộ a! Là bạn cùng phòng mà chưa khai giảng đã đánh nhau, các ngươi thực có tiền đồ. Đã có tiền đồ như thế thì sát hạch phải hơn khó hơn người khác một chút, dù sao các ngươi học cùng lớp, mọi chuyện phải đồng cam cộng khổ chứ. Hai ngươi cũng giống những học viên kia, đều phải chạy một trăm vòng trong vòng một canh giờ. Ái chà, nãy giờ nói vài câu với các ngươi không biết đã qua bao lâu rồi nữa a!
Vương Đông còn định nói tiếp gì nữa nhưng lại bị Hoắc Vũ Hạo kéo đi, Hoắc Vũ Hạo vừa nghe Chu lão sư nói được một nửa đã không chút do dự xoay người chạy ra ngoài.
Vương Đông tuy rằng trong lòng không vui nhưng vẫn chạy theo hắn.
- Ngươi kéo ta làm gì? Chu lão sư này đúng là điên mà.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Ngươi có thể nói lại bà ấy sao? Ngươi đánh thắng được lão sư không? Nếu ngươi còn muốn tiếp tục ở lại học viện thì phải làm theo yêu cầu của bà ấy. Chạy nhanh đi, ta tin chắc nếu không chạy đủ một trăm vòng thì chuyện bị khai trừ nhất định không phải nói đùa.
Bên cạnh tân sinh Giáo Học Lâu chính là quảng trường Sử Lai Khắc. Quảng trường Sử Lai Khắc không quá lớn, một vòng tương đương ba trăm thước. Đối với người bình thường muốn chạy một trăm vòng quanh đây không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng đối với hồn sư thì khó nói lắm, chỉ cần cố gắng, trong một canh giờ không phải là không thể.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bắt đầu gia nhập vào phía sau đội ngũ, lúc bọn họ xuất hiện có không ít người có vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, bất quá cả hai cũng không thèm quan tâm đến, bọn họ đã lãng phí một khoảng thời gian, nhất định phải cố gắng bù lại mới được.
Vương Hạo vừa chạy vừa quay sang hỏi Hoắc Vũ Hạo.
- Hôm đó cái kỹ năng ngươi dùng để thắng ta là gì? Đến giờ ta vẫn chưa nghĩ ra được. Chẳng lẽ vũ hồn của ngươi thuộc tính tinh thần?
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu.
Vương Đông sửng sốt nói:
- Thật là tinh thần thuộc tính sao? Khó trách ngày đó ngươi sử dụng hồn hoàn mà ta cũng không nhìn ra được vũ hồn của ngươi là gì, ta thua cũng không oan a.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói:
- Ngươi rất kiêu ngạo. Nếu ngươi sử dụng Vũ Hồn thì một chút cơ hội chiến thắng ta cũng không có. Ta có cảm giác, hồn lực của ngươi hơn ta rất nhiều.
Vương Đông đắc ý nói:
- Đương nhiên. Người có thể so sánh với ta không nhiều đâu. Hồn hoàn của ngươi lại chỉ là Thập niên Hồn Hoàn, tất nhiên không phải là đối thủ của ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Nhưng ta chưa từng bảo các ngươi không cần chạy bộ a! Là bạn cùng phòng mà chưa khai giảng đã đánh nhau, các ngươi thực có tiền đồ. Đã có tiền đồ như thế thì sát hạch phải hơn khó hơn người khác một chút, dù sao các ngươi học cùng lớp, mọi chuyện phải đồng cam cộng khổ chứ. Hai ngươi cũng giống những học viên kia, đều phải chạy một trăm vòng trong vòng một canh giờ. Ái chà, nãy giờ nói vài câu với các ngươi không biết đã qua bao lâu rồi nữa a!
Vương Đông còn định nói tiếp gì nữa nhưng lại bị Hoắc Vũ Hạo kéo đi, Hoắc Vũ Hạo vừa nghe Chu lão sư nói được một nửa đã không chút do dự xoay người chạy ra ngoài.
Vương Đông tuy rằng trong lòng không vui nhưng vẫn chạy theo hắn.
- Ngươi kéo ta làm gì? Chu lão sư này đúng là điên mà.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Ngươi có thể nói lại bà ấy sao? Ngươi đánh thắng được lão sư không? Nếu ngươi còn muốn tiếp tục ở lại học viện thì phải làm theo yêu cầu của bà ấy. Chạy nhanh đi, ta tin chắc nếu không chạy đủ một trăm vòng thì chuyện bị khai trừ nhất định không phải nói đùa.
Bên cạnh tân sinh Giáo Học Lâu chính là quảng trường Sử Lai Khắc. Quảng trường Sử Lai Khắc không quá lớn, một vòng tương đương ba trăm thước. Đối với người bình thường muốn chạy một trăm vòng quanh đây không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng đối với hồn sư thì khó nói lắm, chỉ cần cố gắng, trong một canh giờ không phải là không thể.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bắt đầu gia nhập vào phía sau đội ngũ, lúc bọn họ xuất hiện có không ít người có vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, bất quá cả hai cũng không thèm quan tâm đến, bọn họ đã lãng phí một khoảng thời gian, nhất định phải cố gắng bù lại mới được.
Vương Hạo vừa chạy vừa quay sang hỏi Hoắc Vũ Hạo.
- Hôm đó cái kỹ năng ngươi dùng để thắng ta là gì? Đến giờ ta vẫn chưa nghĩ ra được. Chẳng lẽ vũ hồn của ngươi thuộc tính tinh thần?
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu.
Vương Đông sửng sốt nói:
- Thật là tinh thần thuộc tính sao? Khó trách ngày đó ngươi sử dụng hồn hoàn mà ta cũng không nhìn ra được vũ hồn của ngươi là gì, ta thua cũng không oan a.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói:
- Ngươi rất kiêu ngạo. Nếu ngươi sử dụng Vũ Hồn thì một chút cơ hội chiến thắng ta cũng không có. Ta có cảm giác, hồn lực của ngươi hơn ta rất nhiều.
Vương Đông đắc ý nói:
- Đương nhiên. Người có thể so sánh với ta không nhiều đâu. Hồn hoàn của ngươi lại chỉ là Thập niên Hồn Hoàn, tất nhiên không phải là đối thủ của ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/731
|