Hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo đều hóa thành màu vàng kim, nó trong suốt đến nỗi nhìn cực kỳ giống hai viên thủy tinh màu vàng vậy, Thiên Mộng Băng Tằm tức giận hỏi: "Có chuyện gì thế? Ai dám đến giành địa bàn hả?"
Băng Đế bị hơi thở của Phệ Linh Đao kích thích cũng tỉnh dậy, đôi mắt màu vàng kim của Hoắc Vũ Hạo từ từ hóa thành màu xanh ngọc bích. Một hơi thở cùng muốn hung ác hơn hơi thở của Phệ Linh Hung Đao mấy trăm lần bỗng nhiên xuất hiện, đánh thẳng vào thanh Phệ Linh Hung Đao.
Thanh đao bị tấn công khẽ kêu lên một tiếng, dòng khí màu xanh nhạt vừa bay ra ban nãy lập tức tan biến.
Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt đều đã dung hợp vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo, tuy thực lực của bọn chúng đều bị phong ấn lại và cả hai cũng không hẳn đều đã dung hợp hoàn toàn. Nhưng, tinh thần căn nguyên của bọn chúng đều trú tại Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo, những cái khác như để Hoắc Vũ Hạo mượn năng lượng của bọn chúng thì khó nhưng bảo vệ Tinh Thần Hải cho Hoắc Vũ Hạo là chuyện vô cùng dễ dàng.
Tính tình Băng Đế thế nào? Nếu nói theo kiểu quan hệ vợ chồng giữa nàng và Thiên Mộng Băng Tằm thì Thiên Mộng là một người sợ vợ điển hình còn Băng Đế hoàn toàn xứng danh cọp mẹ dữ dằn...
Thiên Mộng Băng Tằm vừa cảm nhận được có người tấn công liền lập tức phòng ngự, còn nàng, hừ, phản kích chứ phòng ngự cái gì?
Sau đó Hoắc Vũ Hạo liền cảm nhận được một luồng tinh thần lực vô cùng khủng bố từ Thiên Mộng và Băng Đế tiến thẳng về phía thanh Phệ Linh Hung Đao. Nhưng ngay lúc này, Y Lai Khắc Tư rốt cuộc cũng tỉnh.
- Này, Sinh Linh Kim. Đại Trùng Tử, Tiểu Hạt Tử, hai ngươi lui về đây.
Đừng thấy ông lão Y Lai Khắc Tư tự dưng là Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai chỉ còn lại một tia thần thức mà khinh thường, không hiểu tại sao, Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế lại cảm thấy có chút kính sợ với lão, mà bọn chúng cũng biết rõ, Y Lai Khắc Tư hoàn toàn không có chút ác ý gì với Hoắc Vũ Hạo. Và dĩ nhiên, lão cũng là một người hàng xóm rất tốt của bọn họ trong Tinh Thần Hải này.
Vì thế, Vương Ngôn ở bên ngoài liền trông thấy đôi mắt đầy hung dữ màu xanh biếc của Hoắc Vũ Hạo lại biến hóa, màu xanh ánh kim biến mất, thay vào đó là màu xám u buồn, khí chất cả người Hoắc Vũ Hạo cũng thay đổi long trời lở đất.
Lần đầu tiên Vương Ngôn thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo hóa thành màu xám là khi hắn mới cấp 17 đấu với Vu Phong. Khi đó thực lực của hắn thua xa đối thủ nhưng khi ánh mắt thay đổi lại chuyển bại thành thắng.
Mà khi đó Vương Ngôn quan sát từ xa nên không cảm nhận được rõ ràng như bây giờ. Hắn cảm thấy đôi mắt màu xám của Hoắc Vũ Hạo vô cùng tĩnh lặng, hắn còn cảm nhận được ẩn sâu trong sự tĩnh lặng kia là một luồng khí tức vô cùng thần thánh, thậm chí còn thần thánh hơn cả vũ hồn Thiên Sứ lần trước cả nhóm Sử Lai Khắc đã gặp phải nữa.
Ngay cả gương mặt non nớt của Hoắc Vũ Hạo cũng nương theo quầng sáng màu xám ấy mà toát ra hơi thở thuần khiết.
Cũng ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Vương Ngôn. Vương Ngôn vốn chẳng có đề phòng với hắn nên nhất thời vừa trông thấy đôi mắt thâm thúy màu xám ấy, cả người như chìm vào thế với màu xám vô tận. Hắn cảm thấy tinh thần của mình bỗng có chút hốt hoảng, sau đó hắn muốn kháng cự cũng không được nữa.
Nếu có người ở bên ngoài trông thấy cảnh này sẽ thấy Vương Ngôn bị Hoắc Vũ Hạo nhìn một cái, đôi mắt liền trở nên trống rỗng, cả người ngơ ngác chôn chân tại chỗ, hệt như một cái xác không hồn.
Kế tiếp, Hoắc Vũ Hạo lại quay đầu nhìn về phía thanh đao Phệ Linh, đôi mắt tỏa ra hơi thở thần thánh nhìn chằm chằm vào thanh đao khắc.
Dĩ nhiên lúc này Hoắc Vũ Hạo thật sự đã hội ngộ với Thiên Mộng và Băng Đế trong Tinh Thần Hải, còn người đang điều khiển cơ thể hắn là Y Lai Khắc Tư. Theo góc độ nào đó thật lòng Hoắc Vũ Hạo không thích tình huống này chút nào. Bất kể là ai trong ba người đó đều có thể tùy ý điều khiển cơ thể hắn. Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, vì hắn biết rõ những gì Y Lai Khắc Tư làm đều giúp ích cho hắn.
Khi Y Lai Khắc Tư phóng xuất tinh thần lực màu xám của mình lên thanh Phệ Linh Hung Đao, nháy mắt sau, thanh đao khắc ấy đã run rẩy kịch liệt, từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nếu như người nào nhát gan nghe thấy tiếng kêu này nhất định sẽ bị ám ảnh suốt đời.
Giọng nói của Y Lai Khắc Tư vang lên trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo.
- Thật không hiểu nỗi có người lại rót tà niệm và nguyền rủa Sinh Linh Kim. Hay vì hắn cảm nhận được bên trong khối Sinh Linh Kim này có nguồn năng lượng khổng lồ nhưng lại không biết cách nào sử dụng nên mới làm bừa như vậy chăng? Ta sẽ tịnh hóa Sinh Linh Kim này, để nó có thể trở về là nó ngày xưa, xóa bỏ hết mọi tạp chất dơ bẩn, khi đó nó lại trở về thuần khiết đầy khí tức sinh mệnh như cũ.
Hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo lại thay đổi, màu xám dần dần hóa trắng tinh, một màu trắng trong veo không chút tì vết. Luồng tinh thần lực màu xám cũng dần biến thành màu trắng chuẩn bị cho quá trình tịnh hóa.
Lúc này, thanh Phệ Linh Hung Đao không còn run rẩy bình thường nữa, nó giãy giụa kịch liệt như đang phản kháng cái chết đang từ từ tiến đến vậy. Từng tia khí hung ác bay ra bắn thẳng về phía ánh sáng màu trắng hệt như muốn cắn nuốt thay đổi số phận của mình.
Nhưng, đừng thấy luồng tinh thần lực màu trắng trong veo kia yếu ớt, từng tia hung ác bay đến đều bị nó đánh tan. Khi nó tiếp xúc thanh đao khắc thì sự dữ tợn của thanh Phệ Linh Hung Đao dần dần tan biến, hơi thở hung ác lượn lờ cũng quanh nó cũng trở nên mờ ảo, phía trên nó bỗng xuất hiện một làn khói màu đen, đây là chất dơ bẩn bị đẩy ra trong quá trình tịnh hoa, thanh đao khắc Phệ Linh cũng dần trở nên trong veo.
Cả quá trình tịnh hóa diễn ra rất nhanh, khi dòng khí màu đen cuối cùng bay ra từ thanh đao khắc thì nó cũng đã trong veo như nước, không còn một chút tạp chất nào. Mà bản thể màu đen nhánh của nó cũng trở thành màu xanh nước biển.
Y Lai Khắc Tư thở dài một hơi nói:
- Không ngờ ta đã suy yếu đến mức này, chỉ mới tịnh hóa có một chút đã chịu không nỗi. Được rồi, Vũ Hạo, lát nữa ngươi xin lão sư kia thanh đao này, lát nữa ta sẽ giúp ngươi dung hợp với nó.
Lão nói xong liền trả lại quyền điều khiển cơ thể cho Hoắc Vũ Hạo, còn mình thì trở về bên trong thế giới tinh thần, trước đó lão cũng thoáng nhìn sang Vương Ngôn một cái, Vương Ngôn khẽ rùng mình, ánh mắt trống rỗng vô hồn cũng biến mất.
- Ý.
Sau khi tỉnh táo lại, Vương Ngôn nhìn sơ đã thấy thanh đao khắc Phệ Linh
đã hoàn toàn thay đổi. Khí tức tà ác hoàn toàn biến mất không còn chút nào, mà nó cũng trở nên trong suốt như thủy tinh, bản thân nó còn mang theo khí tức sinh mệnh bừng bừng sức sống nữa.
Theo cảm nhận của Vương Ngôn thì ban nãy hắn chỉ bị hoảng hốt trong tích tắc nên không nhớ rõ Hoắc Vũ Hạo có quay lại nhìn mình. Lúc này hắn kinh ngạc nói:
- Vũ Hạo, con, con làm thế nào mà được vậy?
Hoắc Vũ Hạo không thể nói thật nên đành bịa vài lời giải thích với Vương Ngôn.
- Vương lão sư, lần đầu tiên thấy thanh đao này đệ tử đã cảm nhận được dao động tinh thần bên trong nó, mà luồng dao động kia không phải mạnh lắm, nó chỉ mượn nhờ năng lượng của thanh đao này thôi. Nói theo cách của Hồn Sư chúng ta thì chính phong ấn. Cũng có thể nói là thanh đao kia có phong ấn một tia thần thức của vị Tà Hồn Sư năm xưa. Cho nên nó mới tỏa ra khí thế hung ác như vậy. Ban nãy đệ tử dùng tinh thần lực của mình phá vỡ phong ấn của nó, đồng thời loại bỏ tia tinh thần lực tà ác, thanh đao liền khôi phục lại trạng thái binh thường. Hiện giờ có lẽ nó không còn nguy hiểm nữa, còn sau này thế nào phải từ từ mới biết.
Vương Ngôn chuyên về phương diện nghiên cứu Hồn Sư nhưng về Hồn Đạo Sư lại mù mịt không hiểu gì cả, hắn nghe sao hiểu vậy, sau đó thử cầm đưa tay cầm lấy thanh đao khắc Phệ Linh.
Quả nhiên, luồng hơi thở hung nguy hiểm kia không còn nữa, thanh đao vô cùng ấm áp, cầm nó hệt như cầm một miếng cẩm thạch bình thường. Nếu không phải trên thanh đao còn hiện rõ những hoa văn ngày trước có lẽ hắn đã nghĩ đến việc Hoắc Vũ Hạo "trộm long tráo phụng" rồi.
Hắn cầm thanh đao khắc Phệ Linh đưa cho Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Vậy con giữ đi, nhớ cất kỹ. Đợi chúng ta về học viện rồi đưa cho Phàm Vũ kiểm tra thử, về phương diện Hồn Đạo Khí ta không rõ cho lắm.
- Cám ơn Vương lão sư.
Băng Đế bị hơi thở của Phệ Linh Đao kích thích cũng tỉnh dậy, đôi mắt màu vàng kim của Hoắc Vũ Hạo từ từ hóa thành màu xanh ngọc bích. Một hơi thở cùng muốn hung ác hơn hơi thở của Phệ Linh Hung Đao mấy trăm lần bỗng nhiên xuất hiện, đánh thẳng vào thanh Phệ Linh Hung Đao.
Thanh đao bị tấn công khẽ kêu lên một tiếng, dòng khí màu xanh nhạt vừa bay ra ban nãy lập tức tan biến.
Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt đều đã dung hợp vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo, tuy thực lực của bọn chúng đều bị phong ấn lại và cả hai cũng không hẳn đều đã dung hợp hoàn toàn. Nhưng, tinh thần căn nguyên của bọn chúng đều trú tại Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo, những cái khác như để Hoắc Vũ Hạo mượn năng lượng của bọn chúng thì khó nhưng bảo vệ Tinh Thần Hải cho Hoắc Vũ Hạo là chuyện vô cùng dễ dàng.
Tính tình Băng Đế thế nào? Nếu nói theo kiểu quan hệ vợ chồng giữa nàng và Thiên Mộng Băng Tằm thì Thiên Mộng là một người sợ vợ điển hình còn Băng Đế hoàn toàn xứng danh cọp mẹ dữ dằn...
Thiên Mộng Băng Tằm vừa cảm nhận được có người tấn công liền lập tức phòng ngự, còn nàng, hừ, phản kích chứ phòng ngự cái gì?
Sau đó Hoắc Vũ Hạo liền cảm nhận được một luồng tinh thần lực vô cùng khủng bố từ Thiên Mộng và Băng Đế tiến thẳng về phía thanh Phệ Linh Hung Đao. Nhưng ngay lúc này, Y Lai Khắc Tư rốt cuộc cũng tỉnh.
- Này, Sinh Linh Kim. Đại Trùng Tử, Tiểu Hạt Tử, hai ngươi lui về đây.
Đừng thấy ông lão Y Lai Khắc Tư tự dưng là Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai chỉ còn lại một tia thần thức mà khinh thường, không hiểu tại sao, Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế lại cảm thấy có chút kính sợ với lão, mà bọn chúng cũng biết rõ, Y Lai Khắc Tư hoàn toàn không có chút ác ý gì với Hoắc Vũ Hạo. Và dĩ nhiên, lão cũng là một người hàng xóm rất tốt của bọn họ trong Tinh Thần Hải này.
Vì thế, Vương Ngôn ở bên ngoài liền trông thấy đôi mắt đầy hung dữ màu xanh biếc của Hoắc Vũ Hạo lại biến hóa, màu xanh ánh kim biến mất, thay vào đó là màu xám u buồn, khí chất cả người Hoắc Vũ Hạo cũng thay đổi long trời lở đất.
Lần đầu tiên Vương Ngôn thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo hóa thành màu xám là khi hắn mới cấp 17 đấu với Vu Phong. Khi đó thực lực của hắn thua xa đối thủ nhưng khi ánh mắt thay đổi lại chuyển bại thành thắng.
Mà khi đó Vương Ngôn quan sát từ xa nên không cảm nhận được rõ ràng như bây giờ. Hắn cảm thấy đôi mắt màu xám của Hoắc Vũ Hạo vô cùng tĩnh lặng, hắn còn cảm nhận được ẩn sâu trong sự tĩnh lặng kia là một luồng khí tức vô cùng thần thánh, thậm chí còn thần thánh hơn cả vũ hồn Thiên Sứ lần trước cả nhóm Sử Lai Khắc đã gặp phải nữa.
Ngay cả gương mặt non nớt của Hoắc Vũ Hạo cũng nương theo quầng sáng màu xám ấy mà toát ra hơi thở thuần khiết.
Cũng ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Vương Ngôn. Vương Ngôn vốn chẳng có đề phòng với hắn nên nhất thời vừa trông thấy đôi mắt thâm thúy màu xám ấy, cả người như chìm vào thế với màu xám vô tận. Hắn cảm thấy tinh thần của mình bỗng có chút hốt hoảng, sau đó hắn muốn kháng cự cũng không được nữa.
Nếu có người ở bên ngoài trông thấy cảnh này sẽ thấy Vương Ngôn bị Hoắc Vũ Hạo nhìn một cái, đôi mắt liền trở nên trống rỗng, cả người ngơ ngác chôn chân tại chỗ, hệt như một cái xác không hồn.
Kế tiếp, Hoắc Vũ Hạo lại quay đầu nhìn về phía thanh đao Phệ Linh, đôi mắt tỏa ra hơi thở thần thánh nhìn chằm chằm vào thanh đao khắc.
Dĩ nhiên lúc này Hoắc Vũ Hạo thật sự đã hội ngộ với Thiên Mộng và Băng Đế trong Tinh Thần Hải, còn người đang điều khiển cơ thể hắn là Y Lai Khắc Tư. Theo góc độ nào đó thật lòng Hoắc Vũ Hạo không thích tình huống này chút nào. Bất kể là ai trong ba người đó đều có thể tùy ý điều khiển cơ thể hắn. Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, vì hắn biết rõ những gì Y Lai Khắc Tư làm đều giúp ích cho hắn.
Khi Y Lai Khắc Tư phóng xuất tinh thần lực màu xám của mình lên thanh Phệ Linh Hung Đao, nháy mắt sau, thanh đao khắc ấy đã run rẩy kịch liệt, từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nếu như người nào nhát gan nghe thấy tiếng kêu này nhất định sẽ bị ám ảnh suốt đời.
Giọng nói của Y Lai Khắc Tư vang lên trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo.
- Thật không hiểu nỗi có người lại rót tà niệm và nguyền rủa Sinh Linh Kim. Hay vì hắn cảm nhận được bên trong khối Sinh Linh Kim này có nguồn năng lượng khổng lồ nhưng lại không biết cách nào sử dụng nên mới làm bừa như vậy chăng? Ta sẽ tịnh hóa Sinh Linh Kim này, để nó có thể trở về là nó ngày xưa, xóa bỏ hết mọi tạp chất dơ bẩn, khi đó nó lại trở về thuần khiết đầy khí tức sinh mệnh như cũ.
Hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo lại thay đổi, màu xám dần dần hóa trắng tinh, một màu trắng trong veo không chút tì vết. Luồng tinh thần lực màu xám cũng dần biến thành màu trắng chuẩn bị cho quá trình tịnh hóa.
Lúc này, thanh Phệ Linh Hung Đao không còn run rẩy bình thường nữa, nó giãy giụa kịch liệt như đang phản kháng cái chết đang từ từ tiến đến vậy. Từng tia khí hung ác bay ra bắn thẳng về phía ánh sáng màu trắng hệt như muốn cắn nuốt thay đổi số phận của mình.
Nhưng, đừng thấy luồng tinh thần lực màu trắng trong veo kia yếu ớt, từng tia hung ác bay đến đều bị nó đánh tan. Khi nó tiếp xúc thanh đao khắc thì sự dữ tợn của thanh Phệ Linh Hung Đao dần dần tan biến, hơi thở hung ác lượn lờ cũng quanh nó cũng trở nên mờ ảo, phía trên nó bỗng xuất hiện một làn khói màu đen, đây là chất dơ bẩn bị đẩy ra trong quá trình tịnh hoa, thanh đao khắc Phệ Linh cũng dần trở nên trong veo.
Cả quá trình tịnh hóa diễn ra rất nhanh, khi dòng khí màu đen cuối cùng bay ra từ thanh đao khắc thì nó cũng đã trong veo như nước, không còn một chút tạp chất nào. Mà bản thể màu đen nhánh của nó cũng trở thành màu xanh nước biển.
Y Lai Khắc Tư thở dài một hơi nói:
- Không ngờ ta đã suy yếu đến mức này, chỉ mới tịnh hóa có một chút đã chịu không nỗi. Được rồi, Vũ Hạo, lát nữa ngươi xin lão sư kia thanh đao này, lát nữa ta sẽ giúp ngươi dung hợp với nó.
Lão nói xong liền trả lại quyền điều khiển cơ thể cho Hoắc Vũ Hạo, còn mình thì trở về bên trong thế giới tinh thần, trước đó lão cũng thoáng nhìn sang Vương Ngôn một cái, Vương Ngôn khẽ rùng mình, ánh mắt trống rỗng vô hồn cũng biến mất.
- Ý.
Sau khi tỉnh táo lại, Vương Ngôn nhìn sơ đã thấy thanh đao khắc Phệ Linh
đã hoàn toàn thay đổi. Khí tức tà ác hoàn toàn biến mất không còn chút nào, mà nó cũng trở nên trong suốt như thủy tinh, bản thân nó còn mang theo khí tức sinh mệnh bừng bừng sức sống nữa.
Theo cảm nhận của Vương Ngôn thì ban nãy hắn chỉ bị hoảng hốt trong tích tắc nên không nhớ rõ Hoắc Vũ Hạo có quay lại nhìn mình. Lúc này hắn kinh ngạc nói:
- Vũ Hạo, con, con làm thế nào mà được vậy?
Hoắc Vũ Hạo không thể nói thật nên đành bịa vài lời giải thích với Vương Ngôn.
- Vương lão sư, lần đầu tiên thấy thanh đao này đệ tử đã cảm nhận được dao động tinh thần bên trong nó, mà luồng dao động kia không phải mạnh lắm, nó chỉ mượn nhờ năng lượng của thanh đao này thôi. Nói theo cách của Hồn Sư chúng ta thì chính phong ấn. Cũng có thể nói là thanh đao kia có phong ấn một tia thần thức của vị Tà Hồn Sư năm xưa. Cho nên nó mới tỏa ra khí thế hung ác như vậy. Ban nãy đệ tử dùng tinh thần lực của mình phá vỡ phong ấn của nó, đồng thời loại bỏ tia tinh thần lực tà ác, thanh đao liền khôi phục lại trạng thái binh thường. Hiện giờ có lẽ nó không còn nguy hiểm nữa, còn sau này thế nào phải từ từ mới biết.
Vương Ngôn chuyên về phương diện nghiên cứu Hồn Sư nhưng về Hồn Đạo Sư lại mù mịt không hiểu gì cả, hắn nghe sao hiểu vậy, sau đó thử cầm đưa tay cầm lấy thanh đao khắc Phệ Linh.
Quả nhiên, luồng hơi thở hung nguy hiểm kia không còn nữa, thanh đao vô cùng ấm áp, cầm nó hệt như cầm một miếng cẩm thạch bình thường. Nếu không phải trên thanh đao còn hiện rõ những hoa văn ngày trước có lẽ hắn đã nghĩ đến việc Hoắc Vũ Hạo "trộm long tráo phụng" rồi.
Hắn cầm thanh đao khắc Phệ Linh đưa cho Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Vậy con giữ đi, nhớ cất kỹ. Đợi chúng ta về học viện rồi đưa cho Phàm Vũ kiểm tra thử, về phương diện Hồn Đạo Khí ta không rõ cho lắm.
- Cám ơn Vương lão sư.
/731
|