Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 212: Cuộc chiến của Phong Hào Đấu La (Hạ)

/731


Hắn lắc đầu vài cái rồi lau đi vết máu bên khóe miệng:
- Ta đúng là ếch ngồi đáy chén! Cứ nghĩ trở thành Phong Hào Đấu La là đã có thể ngạo nghễ nhìn thiên hạ nhưng không ngờ lại không chịu nổi một chiêu của người ta. Hay, hay lắm, học viện Sử Lai Khắc rất hay, ta phải về khổ tu thôi!
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không biết Huyền Lão đã thay hai người trút giận, sau khi ăn cơm xong cả hai đi thăm Tiêu Tiêu.
Nhưng cả hai vừa bước đến cửa đã tiếp tục đi thẳng, tình hình bên trong không thích hợp để hai người xuất hiện.
Cửa phòng Tiêu Tiêu không khóa, từ ngoài Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có thể nhìn thấy một tấm lưng to lớn đang cẩn từng đưa từng muỗng cháo vào miệng Tiêu Tiêu.
- Chà chà thật không ngờ tên Hòa Thái Đầu to xác mà lại có thể cẩn thận tỷ mỷ như thế.
Giọng nói Vương Ngôn vang lên, không biết từ lúc nào hắn đã xuất hiện sau lưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Vương Đông gật đầu:
- Đại ca Thái Đầu thật tốt!
Vương Ngôn cười to:
- Lúc đó hai ngươi đã hôn mê nên chắc không thấy được bộ dáng của Thái Đầu, tên nhóc này cứ lẩm bẩm sau này cho dù gặp phải chuyện gì cũng phải bảo vệ Tiêu Tiêu. Chúng ta đi thôi, ở đây có Thái Đầu chăm sóc Tiêu Tiêu là đủ, chúng ta không nên quấy rầy chúng.
Vừa nói xong hắn nhẹ nhàng kéo lấy Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo vào phòng mình, trong lòng hắn còn rất nhiều nghi ngờ muốn hỏi hai người.
Bước vào phòng, Vương Ngôn đưa tay bảo hai người ngồi xuống ghế rồi lẳng lặng nhìn cả hai.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bị nhìn đến phát sợ, cuối cùng Vương Đông cũng không chịu nổi nên hỏi:
- Vương lão sư à, người nhìn chúng con là có ý gì?
Vương Ngôn than nhẹ:
- Ta tu luyện từ nhỏ đến hai mươi tuổi đã biết mình không có thiên phú nên chuyển sang nghiên cứu Vũ Hồn rồi từ đó chiếm được vị trí lão sư tại học viện Sử Lai Khắc như ngày hôm nay. Bây giờ ta đã bốn mươi mốt tuổi, hai người các ngươi đã phá vỡ định nghĩa của ta về thiên ta lại còn cho ta thấy lại được truyền thuyết.
- Đầu tiên ta nghĩ trong đám đệ tử tân sinh thì Đái Hoa Bân là giỏi nhất, nó vừa mười ba tuổi đã có thể đạt đến cấp ba mươi bảy, nếu được dốc lòng dạy dỗ thì khoảng hai mươi tuổi là hắn có thể làm Hồn Đế.
- Chắc hai ngươi chưa biết, học viện chúng ta còn có đệ tử hạt giống của nội viện. Hạt giống nội viện phải đạt được sáu Hồn Hoàn trước hai mươi tuổi, mà đạt được điều kiện này hiện nay chỉ có bốn người. Hai người Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành mà các ngươi đã gặp chính là hai trong số đó, hai mươi tuổi sáu Hồn Hoàn, đây cũng chính là tiêu chuẩn về thiên tài tại đại lục.
- Lúc trước ta cũng nghĩ như thế, nhưng sau khi dạy hai đứa ta đã biết lý luận này là sai. Cấp bậc Hồn Lực không thể quyết định tất cả, có những thứ còn quan trọng hơn cả cấp bậc Hồn Lực.
- Đầu tiên là Hoắc Vũ Hạo: Ngươi chính là người gây cho ta nhiều kinh ngạc nhất. Trong những đệ tử ta đã dạy qua, luận về sự cố gắng ngươi có thể đạt ba hạng đầu, mà thiên phú Vũ Hồn cực hạn của ngươi cùng với Vũ Hồn Song Sinh, mà Vũ Hồn thứ hai còn giác tỉnh sau vũ hồn thứ nhất rất lâu nữa… tất cả đều khiến ta cảm thấy hứng thú và muốn nghiên cứu. Nhưng đến bây giờ ta vẫn không thể hiểu hết được, trên người của ngươi có quá nhiều bí ẩn, ý chí chiến đấu của ngươi lại vượt xa đám bạn cùng tuổi. Ta chắc chắn thành tựu của ngươi sẽ cao hơn Đái Hoa Bân. Trận đấu hôm qua ngươi đã sử dụng hai năng lực, đừng nói đó lại là kỹ năng của Hồn Hoàn thứ nhất nhé, với khả năng của ngươi thì không thể có loại kỹ năng này. Sau đó khi ngươi dùng kỹ năng chiến đấu đánh rơi đài Diệp Vô Tình ta đã cảm nhận được một khí tức kinh khủng, khí tức đó không thể do ngươi ngưng tụ Hồn Lực ra được. Lúc ngươi tấn công thì Diệp Vô Tình đã thoát khỏi khống chế của Hoàng Kim Lộ, với tu vi Hồn Vương của nó thì không thể bị một chiêu ngưng tụ Hồn Lực của ngươi đánh bại được. Lúc đó ta có cảm giác khả năng khống chế Hồn Lực của ngươi tăng lên rất nhiều, ngươi còn không giải thích cho ta sao?
Hoắc Vũ Hạo không ngừng kêu khổ, những câu hỏi này đều đánh đúng vào trọng tâm vấn đề, phải nói rằng khả năng quan sát của Vương lão sư thật sự quá kinh khủng.
Nhưng Vương Ngôn cũng không bắt hắn phải trả lời ngay mà quay sang hỏi Vương Đông:
- Còn ngươi, ngươi lại càng hay! Vũ Hồn thứ hai chứ gì, nếu ta không nhìn nhầm thì cây búa kia được tạo thành bởi một đám ánh sáng đen, có thể xem là Lực Lượng Hình đi. Như vậy tức là trong người ngươi còn có một Vũ Hồn thứ hai là Lực Lượng Hình. Che giấu hay lắm! Tuy nhiên ta vẫn có thể tiếp nhận được, ta chỉ thắc mắc một việc, ngươi đã dùng phương pháp nào khiến cho Hồn Kỹ thứ tư của Thượng Quan Tàn mất hiệu lực rồi còn lại cắn trả chủ nhân. Thứ khiến ngươi chiến thắng một phải là một búa cuối cùng mà là sự cắn trả của Hồn Kỹ, cho dù là Bối Bối cũng bị khống chế nhưng ngươi lại đạt hiệu quả ngược lại, cuối cùng là sao?
- À….
Vương Đông cũng á khẩu không trả lời được. Hắn và Hoắc Vũ Hạo giống nhau, cả hai đều có những bí mật không thể để người khác biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status