Vương Đông khinh thường nói:
- Ngươi gì sao? Ngươi có tư cách gì bảo vệ quy định học viên? Nếu chẳng nhờ ưu đãi của đệ tử hạch tâm thì ngươi và cái người bên cạnh ngươi đã sớm cút khỏi học viện này rồi.
Đái Hoa Bân bị nói trúng chỗ đau, hai mắt tóe ra từng tia lửa giận, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Muốn chết.
Sau đó sải bước ra giơ tay lên đánh thẳng về phía Vương Đông.
Đúng lúc này, một luồng sáng màu đen xuất hiện chắn ngang song phương, chính là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu.
Tuy vậy Đái Hoa Bân vẫn tiếp tục xông về phía trước, thời khắc này, tu vi chênh lệch của hai phía hiện ra một cách rõ rệt, sau khi va chạm vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh vang lên một tiếng trầm đục, vũ hồn của Tiêu Tiêu bị va đập bay thẳng về phía Vương Đông.
Lúc này Tiêu Tiêu chỉ còn hai sự lựa chọn, một là thu hồi vũ hồn để Vương Đông bại lộ trước mặt Đái Hoa Bân, thứ hai là để Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đã bị mất sự khống chế bay thẳng về phía sau.
Trong lúc Tiêu Tiêu do dự chưa biết làm thế nào thì một bóng người xuất hiện, hắn bay đến đưa hai tay chụp lấy Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, lúc này cái đỉnh đó mới được ổn định lại và nhẹ nhàng rơi xuống đấy.
Người vừa ra tay không phải Vương Đông, mà là Hoắc Vũ Hạo.
Hiện giờ Đái Hoa Bân chưa sử dụng vũ hồn và Hoắc Vũ Hạo cũng vậy, nhưng Đái Hoa Bân chỉ dùng một tay, còn Hoắc Vũ Hạo thì hai. Nhưng Hoắc Vũ Hạo dùng hai tay của mình giữ chặt lấy Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Đái Hoa Bân vừa trông thấy chuyện này lập tức hoảng hồn, hắn đúng là từng chiến đấu với Hoắc Vũ Hạo, nhưng trong ấn tượng của hắn, Hoắc Vũ Hạo chỉ có sự gian sảo thông minh, vũ hồn thuộc tính tinh thần có chút đặc biệt, còn lại không có gì nổi bật nữa. Hắn tự tin vào hồn lực của bản thân, nếu không làm sao hắn dám dùng một tay đánh bay Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh chứ? Ấy vậy mà Hoắc Vũ Hạo có thể dễ dàng đỡ được. Nói cách khác, có lẽ hồn lực Hoắc Vũ Hạo không bằng hắn nhưng cũng không thấp hơn bao nhiều. Chuyện này sao có thể???
Tiêu Tiêu cũng chấn động không kém, tuy cô bé biết Hoắc Vũ Hạo đã giác tỉnh hồn lực thứ hai, nhưng nàng vẫn nghĩ Hoắc Vũ Hạo là một Cường Công hệ Khống Chế bình thường, không ngờ hắn lại mạnh đến thế.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:
- Đái Hoa Bân, nếu ngươi muốn đánh nhau thì chúng ta đến Đấu Hồn Khu. Còn đây là Giáo Học Lâu, nội quy học viện thế nào chẳng lẽ ngươi không biết.
Vừa nói hắn vừa liếc mắt bảo Tiêu Tiêu thu hồi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Đái Hoa Bân lúc này cũng đã bình tĩnh:
- Không cần đến Đấu Hồn Khu đâu, Hoắc Vũ Hạo ngươi có dám đánh cuộc với ta tại kỳ sát hạch sắp tới không?
Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Đánh cuộc gì?
Đái Hoa Bân trầm giọng nói:
- So sánh thành tích của nhóm chúng ta với nhóm các ngươi.
Vương Đông xen ngang:
- Thế cược gì?
Đái Hoa Bân nói:
- Ta muốn lấy phần thưởng của các ngươi tại kỳ sát hạch Tân Sinh lúc trước.
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu giật mình, phần thưởng của bọn họ tại kỳ sát hạch Tân Sinh chính là một khối Hồn Cốt, mà khối Hồn Cốt này Tiêu Tiêu đã dung hợp vào chân trái từ lâu rồi.
Hồn Cốt khác với Hồn Hoàn, khi Hồn Sư chết đi thì Hồn Hoàn sẽ tự động biến mất. Hồn Cốt lại có thể được giữ lại, chỉ cần Hồn Cốt không bị đánh vỡ thì khi Hồn Sư chết đi hoặc bộ phận thân thể chứa Hồn Cốt bị tách ra khỏi người thì người khác có thể hấp thu Hồn Cốt. Bạn đang đọc truyện tại
- Ngươi gì sao? Ngươi có tư cách gì bảo vệ quy định học viên? Nếu chẳng nhờ ưu đãi của đệ tử hạch tâm thì ngươi và cái người bên cạnh ngươi đã sớm cút khỏi học viện này rồi.
Đái Hoa Bân bị nói trúng chỗ đau, hai mắt tóe ra từng tia lửa giận, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Muốn chết.
Sau đó sải bước ra giơ tay lên đánh thẳng về phía Vương Đông.
Đúng lúc này, một luồng sáng màu đen xuất hiện chắn ngang song phương, chính là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu.
Tuy vậy Đái Hoa Bân vẫn tiếp tục xông về phía trước, thời khắc này, tu vi chênh lệch của hai phía hiện ra một cách rõ rệt, sau khi va chạm vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh vang lên một tiếng trầm đục, vũ hồn của Tiêu Tiêu bị va đập bay thẳng về phía Vương Đông.
Lúc này Tiêu Tiêu chỉ còn hai sự lựa chọn, một là thu hồi vũ hồn để Vương Đông bại lộ trước mặt Đái Hoa Bân, thứ hai là để Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đã bị mất sự khống chế bay thẳng về phía sau.
Trong lúc Tiêu Tiêu do dự chưa biết làm thế nào thì một bóng người xuất hiện, hắn bay đến đưa hai tay chụp lấy Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, lúc này cái đỉnh đó mới được ổn định lại và nhẹ nhàng rơi xuống đấy.
Người vừa ra tay không phải Vương Đông, mà là Hoắc Vũ Hạo.
Hiện giờ Đái Hoa Bân chưa sử dụng vũ hồn và Hoắc Vũ Hạo cũng vậy, nhưng Đái Hoa Bân chỉ dùng một tay, còn Hoắc Vũ Hạo thì hai. Nhưng Hoắc Vũ Hạo dùng hai tay của mình giữ chặt lấy Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Đái Hoa Bân vừa trông thấy chuyện này lập tức hoảng hồn, hắn đúng là từng chiến đấu với Hoắc Vũ Hạo, nhưng trong ấn tượng của hắn, Hoắc Vũ Hạo chỉ có sự gian sảo thông minh, vũ hồn thuộc tính tinh thần có chút đặc biệt, còn lại không có gì nổi bật nữa. Hắn tự tin vào hồn lực của bản thân, nếu không làm sao hắn dám dùng một tay đánh bay Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh chứ? Ấy vậy mà Hoắc Vũ Hạo có thể dễ dàng đỡ được. Nói cách khác, có lẽ hồn lực Hoắc Vũ Hạo không bằng hắn nhưng cũng không thấp hơn bao nhiều. Chuyện này sao có thể???
Tiêu Tiêu cũng chấn động không kém, tuy cô bé biết Hoắc Vũ Hạo đã giác tỉnh hồn lực thứ hai, nhưng nàng vẫn nghĩ Hoắc Vũ Hạo là một Cường Công hệ Khống Chế bình thường, không ngờ hắn lại mạnh đến thế.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:
- Đái Hoa Bân, nếu ngươi muốn đánh nhau thì chúng ta đến Đấu Hồn Khu. Còn đây là Giáo Học Lâu, nội quy học viện thế nào chẳng lẽ ngươi không biết.
Vừa nói hắn vừa liếc mắt bảo Tiêu Tiêu thu hồi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Đái Hoa Bân lúc này cũng đã bình tĩnh:
- Không cần đến Đấu Hồn Khu đâu, Hoắc Vũ Hạo ngươi có dám đánh cuộc với ta tại kỳ sát hạch sắp tới không?
Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Đánh cuộc gì?
Đái Hoa Bân trầm giọng nói:
- So sánh thành tích của nhóm chúng ta với nhóm các ngươi.
Vương Đông xen ngang:
- Thế cược gì?
Đái Hoa Bân nói:
- Ta muốn lấy phần thưởng của các ngươi tại kỳ sát hạch Tân Sinh lúc trước.
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu giật mình, phần thưởng của bọn họ tại kỳ sát hạch Tân Sinh chính là một khối Hồn Cốt, mà khối Hồn Cốt này Tiêu Tiêu đã dung hợp vào chân trái từ lâu rồi.
Hồn Cốt khác với Hồn Hoàn, khi Hồn Sư chết đi thì Hồn Hoàn sẽ tự động biến mất. Hồn Cốt lại có thể được giữ lại, chỉ cần Hồn Cốt không bị đánh vỡ thì khi Hồn Sư chết đi hoặc bộ phận thân thể chứa Hồn Cốt bị tách ra khỏi người thì người khác có thể hấp thu Hồn Cốt. Bạn đang đọc truyện tại
/731
|