Hoắc Vũ Hạo gật đầu, đôi mắt hắn loé ra một luồng ánh sáng màu ánh kim, vũ hồn Linh Mâu xuất hiện, hai Hồn Hoàn một trắng một tím từ dưới chân hắn bay lên.
Sự khiếp sợ lại một lần nữa trở về trên khuôn mặt Phàm Vũ, Chu Y và Vương Đông.
Ngàn năm, lại là ngàn năm. Không ngờ Hồn Hoàn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo lại là Thiên niên Hồn Hoàn. Cuối cùng cả tháng nay hắn đã làm những chuyện gì a. Một người không có nổi một kỹ năng công kích vậy mà có thể tự thu thập Hồn Hoàn ngàn năm, chuyện này đúng là không biết nói sao nữa.
- Hồn Hoàn ngàn năm? Làm sao... làm sao cơ thể ngươi chịu đựng nổi?
Vẻ mặt Chu Y đầy sự khó tin.
- Bay nãy vũ hồn Băng Bích Hạt đem đến cho ngươi Hồn Hoàn ngàn năm ta đã thấy khó tin rồi, giờ vũ hồn Linh Mâu cũng có Hồn Hoàn ngàn năm, chuyện gì đang xảy ra thế này? Ngươi đừng nói với ta là ngươi ngủ một giấc là có hết tất cả đấy nhé, nếu thế sau này ngày nào ta cũng chạy đến cực bắc ngủ một giấc.
Hoắc Vũ Hạo có chút xấu hổ nói:
- Cái này... dĩ nhiên không phải đệ tử ngủ là có được rồi. Là đệ tự giết một hồn thú, sau đó mới phát hiện nó có thuộc tính tinh thần, đến lúc hấp thu nó làm Hồn Hoàn mới phát hiện tu vi của nó đã trên ngàn năm. Còn tại sao đệ tử có thể chịu đựng nổi, có lẽ vì đệ tử có thêm... một Hồn Cốt.
Cả ba người vừa nghe xong đều đồng loạt run rẩy.
Hai Hồn Hoàn ngàn năm, một Hồn Cốt, rốt cục lần này Hoắc Vũ Hạo rơi vào cái bảo khố gì thế này???
Phàm Vũ nói:
- Con nói rõ ràng mọi chuyện xem, rốt cuộc còn chuyện gì nữa.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu ngoan ngoãn nói tiếp:
- Khối Hồn Cốt đó cũng xuất hiện sau khi đệ tử tỉnh dậy, hình như có liên quan đến Băng Bích Hạt, vả lại còn là Hồn Cốt thân thể. Lúc đệ tử phát hiện khung xương mình có gì đó kỳ lạ liền lập tức rót hồn lực vào bên trong xương sống, sau đó từ đó phát ra một luồng khí lạnh cực kỳ khủng bố, tiếc là chỉ có thể duy trì một chút, lát sau hồn lực đã tiêu hao sạch sẽ.
- Lúc đệ tử phát hiện từ người con hồn thú mình vừa tiêu diệt bay ra một Hồn Hoàn màu tím đã rất hoảng sợ, nhưng lúc đó không còn cứu vãn kịp nữa, đành cắn răng chịu đau đớn mà hấp thu. Rồi cứ vậy không biết mất bao lâu cũng hoàn thành. Còn nguyên nhân sâu xa như thế nào đệ tử cũng không rõ nữa, đệ tử đoán có lẽ liên quan đến khối Hồn Cốt này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Sự khiếp sợ lại một lần nữa trở về trên khuôn mặt Phàm Vũ, Chu Y và Vương Đông.
Ngàn năm, lại là ngàn năm. Không ngờ Hồn Hoàn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo lại là Thiên niên Hồn Hoàn. Cuối cùng cả tháng nay hắn đã làm những chuyện gì a. Một người không có nổi một kỹ năng công kích vậy mà có thể tự thu thập Hồn Hoàn ngàn năm, chuyện này đúng là không biết nói sao nữa.
- Hồn Hoàn ngàn năm? Làm sao... làm sao cơ thể ngươi chịu đựng nổi?
Vẻ mặt Chu Y đầy sự khó tin.
- Bay nãy vũ hồn Băng Bích Hạt đem đến cho ngươi Hồn Hoàn ngàn năm ta đã thấy khó tin rồi, giờ vũ hồn Linh Mâu cũng có Hồn Hoàn ngàn năm, chuyện gì đang xảy ra thế này? Ngươi đừng nói với ta là ngươi ngủ một giấc là có hết tất cả đấy nhé, nếu thế sau này ngày nào ta cũng chạy đến cực bắc ngủ một giấc.
Hoắc Vũ Hạo có chút xấu hổ nói:
- Cái này... dĩ nhiên không phải đệ tử ngủ là có được rồi. Là đệ tự giết một hồn thú, sau đó mới phát hiện nó có thuộc tính tinh thần, đến lúc hấp thu nó làm Hồn Hoàn mới phát hiện tu vi của nó đã trên ngàn năm. Còn tại sao đệ tử có thể chịu đựng nổi, có lẽ vì đệ tử có thêm... một Hồn Cốt.
Cả ba người vừa nghe xong đều đồng loạt run rẩy.
Hai Hồn Hoàn ngàn năm, một Hồn Cốt, rốt cục lần này Hoắc Vũ Hạo rơi vào cái bảo khố gì thế này???
Phàm Vũ nói:
- Con nói rõ ràng mọi chuyện xem, rốt cuộc còn chuyện gì nữa.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu ngoan ngoãn nói tiếp:
- Khối Hồn Cốt đó cũng xuất hiện sau khi đệ tử tỉnh dậy, hình như có liên quan đến Băng Bích Hạt, vả lại còn là Hồn Cốt thân thể. Lúc đệ tử phát hiện khung xương mình có gì đó kỳ lạ liền lập tức rót hồn lực vào bên trong xương sống, sau đó từ đó phát ra một luồng khí lạnh cực kỳ khủng bố, tiếc là chỉ có thể duy trì một chút, lát sau hồn lực đã tiêu hao sạch sẽ.
- Lúc đệ tử phát hiện từ người con hồn thú mình vừa tiêu diệt bay ra một Hồn Hoàn màu tím đã rất hoảng sợ, nhưng lúc đó không còn cứu vãn kịp nữa, đành cắn răng chịu đau đớn mà hấp thu. Rồi cứ vậy không biết mất bao lâu cũng hoàn thành. Còn nguyên nhân sâu xa như thế nào đệ tử cũng không rõ nữa, đệ tử đoán có lẽ liên quan đến khối Hồn Cốt này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/731
|