Hoắc Vũ Hạo nghe Thiên Mộng Băng Tằm huyên thuyên một hồi chợt có cảm giác kỳ quái, cái tên Thiên Mộng Băng Tằm phải chăng là bởi vì mỗi ngày nó đều nằm mộng mà thành không?
- Tuy rằng ta không ra khỏi hang động kia được nhưng Hàn Tủy vạn năm đã làm ta có cảm giác thư thái. Về sau, ta cũng không tìm đường ra nữa mà cứ đi tìm Hàn Tủy vạn năm để ăn sau đó tiếp tục ngủ một giấc. Ta cũng không biết đã ngủ bao lâu rồi nữa, mãi đến khi kim văn thứ nhất trên người của ta xuất hiện.
- Kim văn đối với băng tầm chúng ta mà nói có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó tượng trưng cho tu vi của băng tầm đã tiến vào cấp độ mười vạn năm. Theo ta nhớ thì tộc băng tằm của ta từ xưa đến nay chưa từng có ai đột phá được mười vạn năm, ta là người đầu tiên a. Khi đó đã tiến hóa thành Kim Văn Băng Tầm. Lúc ấy ta đã có đủ thực lực để phá vỡ băng cứng mà thoát thân. Nhưng mà khi đó ta cũng không biết hóa ra Vạn niên Hồn Thú phải chịu rất nhiều hạn chế, ngoài việc tu vi tăng tiến rất chậm còn phải chịu thêm Thiên Khiển nữa. Có lẽ do ta may mắn, sức chiến đấu của băng tằm rất yếu cho nên không dẫn động nổi Thiên Khiển. Khụ khụ, hơn nữa, ta thích ngủ hơn, cũng lười ra ngoài, thế nên ta lại tiếp tục ngủ. Lúc này tu vi của ta đã khá cao nên ta lần mò đến những nơi trước đây không đến được, càng đi vào ta càng phát hiện ra nhiều Hàn Thủy thượng hạn, chúng nó lại thành thức ăn của ta.
- Cứ như vậy, ta ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cũng không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu. Chỉ có nhìn Kim Văn trên người ta mới tính toán được.
- Rốt cuộc đến một ngày, tất cả Hàn Tủy trong hầm băng cũng đều bị ta ăn sạch, ta cũng theo vết nứt ở phía cuối hầm băng mà chui ra ngoài, ra tận biển lớn. Ta ở trôi dạt trên biển vào tận đại lúc phía Nam. Cũng ở trong quá trình này, ta gặp được địch nhân đầu tiên.
- Khi đó ta đã có Cửu đạo Kim Văn, ta là Hồn Thú chín mươi vạn niên cường đại. Vốn ta cho rằng bản thân là vô địch trên thế giới này nhưng mà…
Nói tới đây, Thiên Mộng băng tằm rõ ràng có chút ngượng ngùng:
- Nhưng mà, trước giờ ta ngoại trừ ngủ ra thì có làm cái gì đâu, đừng nói chi đến chiến đấu. Cuối cùng, ta đành dựa vào Tinh thần lực khổng lồ của mình dọa tên địch nhân kia. Lần này cũng đã khiến cho ta cảnh giác, ta thử tu luyện năng lực công kích. Nhưng ta phát hiện, tu luyện cái này cũng không có hiệu quả. Ta là một Bách vạn niên Hồn Thú nhưng lực chiến đấu của còn không bằng Vạn niên Hồn Thú nữa nói chi đến những Thập vạn niên Hồn Thú kinh nghiệm chiến đấu đầy mình. Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm. Nhưng mà ta cũng không tìm thấy đường trở về.
- Trên biển rất nguy hiểm, có lẽ trên đất liền sẽ an toàn hơn một chút. Vì thế ta liền lên lục địa, nhưng mà ta lại phát hiện, trên lục địa cũng không yên ổn. Có lẽ là do hấp thu quá nhiều Hàn Tủy nên cơ thể của ta có một loại hương vị đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của Hồn Thú khiến bọn chúng muốn đem ta trở thành thức ăn.
- Cuối cùng ta bị một con hồn thú mười vạn năm cường đại ở sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bắt được. Nhưng nó không giết ta ngay, mà dẫn ta vào bên trong sâm lâm này. Ta nghe nó nói mới biết được, thì ra, ta đã hấp thu được rất nhiều thiên địa nguyên khí, chỉ cần hấp thu những lực lượng này ở trên người ta, rồi chuyển hóa. Như vậy bất kể hồn thú nào cũng có thể trở thành hồn thú mười vạn năm, mà trở thành hồn thú mười vạn năm là có thể thoát ly hạn chế của niên hạn tu luyện. Nhưng mà, cũng bời vì lực lượng tu luyện trăm vạn năm của ta rất khổng lồ, cho nên nó cần thời gian thật lâu mới có thể hấp thu được, vì vậy nó mới mang ta về nơi ở của nó.
- Chỉ là tên kia lại xem thường sự lợi hại của ca. Tuy rằng ta không quá am hiểu chiến đấu, nhưng ta có thể khiến cho khí tức của mình trở nên mạnh mẽ, vì thế ta dẫn dụ toàn bộ hồn thú mười vạn năm ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đến, hắc hắc.
- Một tràng hỗn chiến xảy ra, gần như toàn bộ Hồn Thú mười vạn năm trở nên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều bị cuốn vào. Bọn chúng đánh nhau thật là thảm thiết! Vốn dĩ ta nghĩ rằng mình có cơ hội đào tẩu. Nhưng ta biết dùng mưu kế, bọn người kia cũng rất giảo hoạt, có thể dừng lại giữa chừng để đàm phán. Kết quả là bi kịch của ca đã tới. Cuối cùng chúng nó đã thống nhất, cùng nhau hấp thu lực lượng trong cơ thể ta. Dù sao hồn lực trong cơ thể ta cũng rất khổng lồ, sau đó chúng nó vây ta ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, buộc ta phải phóng thích thiên địa nguyên lực ra cho bọn chúng hấp thu. Tu vi Hồn Thú càng mạnh thì càng hấp thụ được nhiều, ưu đãi cũng càng lớn. Những tên hỗn đản này, quả thực là coi ca như thức ăn mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Tuy rằng ta không ra khỏi hang động kia được nhưng Hàn Tủy vạn năm đã làm ta có cảm giác thư thái. Về sau, ta cũng không tìm đường ra nữa mà cứ đi tìm Hàn Tủy vạn năm để ăn sau đó tiếp tục ngủ một giấc. Ta cũng không biết đã ngủ bao lâu rồi nữa, mãi đến khi kim văn thứ nhất trên người của ta xuất hiện.
- Kim văn đối với băng tầm chúng ta mà nói có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nó tượng trưng cho tu vi của băng tầm đã tiến vào cấp độ mười vạn năm. Theo ta nhớ thì tộc băng tằm của ta từ xưa đến nay chưa từng có ai đột phá được mười vạn năm, ta là người đầu tiên a. Khi đó đã tiến hóa thành Kim Văn Băng Tầm. Lúc ấy ta đã có đủ thực lực để phá vỡ băng cứng mà thoát thân. Nhưng mà khi đó ta cũng không biết hóa ra Vạn niên Hồn Thú phải chịu rất nhiều hạn chế, ngoài việc tu vi tăng tiến rất chậm còn phải chịu thêm Thiên Khiển nữa. Có lẽ do ta may mắn, sức chiến đấu của băng tằm rất yếu cho nên không dẫn động nổi Thiên Khiển. Khụ khụ, hơn nữa, ta thích ngủ hơn, cũng lười ra ngoài, thế nên ta lại tiếp tục ngủ. Lúc này tu vi của ta đã khá cao nên ta lần mò đến những nơi trước đây không đến được, càng đi vào ta càng phát hiện ra nhiều Hàn Thủy thượng hạn, chúng nó lại thành thức ăn của ta.
- Cứ như vậy, ta ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cũng không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu. Chỉ có nhìn Kim Văn trên người ta mới tính toán được.
- Rốt cuộc đến một ngày, tất cả Hàn Tủy trong hầm băng cũng đều bị ta ăn sạch, ta cũng theo vết nứt ở phía cuối hầm băng mà chui ra ngoài, ra tận biển lớn. Ta ở trôi dạt trên biển vào tận đại lúc phía Nam. Cũng ở trong quá trình này, ta gặp được địch nhân đầu tiên.
- Khi đó ta đã có Cửu đạo Kim Văn, ta là Hồn Thú chín mươi vạn niên cường đại. Vốn ta cho rằng bản thân là vô địch trên thế giới này nhưng mà…
Nói tới đây, Thiên Mộng băng tằm rõ ràng có chút ngượng ngùng:
- Nhưng mà, trước giờ ta ngoại trừ ngủ ra thì có làm cái gì đâu, đừng nói chi đến chiến đấu. Cuối cùng, ta đành dựa vào Tinh thần lực khổng lồ của mình dọa tên địch nhân kia. Lần này cũng đã khiến cho ta cảnh giác, ta thử tu luyện năng lực công kích. Nhưng ta phát hiện, tu luyện cái này cũng không có hiệu quả. Ta là một Bách vạn niên Hồn Thú nhưng lực chiến đấu của còn không bằng Vạn niên Hồn Thú nữa nói chi đến những Thập vạn niên Hồn Thú kinh nghiệm chiến đấu đầy mình. Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm. Nhưng mà ta cũng không tìm thấy đường trở về.
- Trên biển rất nguy hiểm, có lẽ trên đất liền sẽ an toàn hơn một chút. Vì thế ta liền lên lục địa, nhưng mà ta lại phát hiện, trên lục địa cũng không yên ổn. Có lẽ là do hấp thu quá nhiều Hàn Tủy nên cơ thể của ta có một loại hương vị đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của Hồn Thú khiến bọn chúng muốn đem ta trở thành thức ăn.
- Cuối cùng ta bị một con hồn thú mười vạn năm cường đại ở sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bắt được. Nhưng nó không giết ta ngay, mà dẫn ta vào bên trong sâm lâm này. Ta nghe nó nói mới biết được, thì ra, ta đã hấp thu được rất nhiều thiên địa nguyên khí, chỉ cần hấp thu những lực lượng này ở trên người ta, rồi chuyển hóa. Như vậy bất kể hồn thú nào cũng có thể trở thành hồn thú mười vạn năm, mà trở thành hồn thú mười vạn năm là có thể thoát ly hạn chế của niên hạn tu luyện. Nhưng mà, cũng bời vì lực lượng tu luyện trăm vạn năm của ta rất khổng lồ, cho nên nó cần thời gian thật lâu mới có thể hấp thu được, vì vậy nó mới mang ta về nơi ở của nó.
- Chỉ là tên kia lại xem thường sự lợi hại của ca. Tuy rằng ta không quá am hiểu chiến đấu, nhưng ta có thể khiến cho khí tức của mình trở nên mạnh mẽ, vì thế ta dẫn dụ toàn bộ hồn thú mười vạn năm ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đến, hắc hắc.
- Một tràng hỗn chiến xảy ra, gần như toàn bộ Hồn Thú mười vạn năm trở nên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đều bị cuốn vào. Bọn chúng đánh nhau thật là thảm thiết! Vốn dĩ ta nghĩ rằng mình có cơ hội đào tẩu. Nhưng ta biết dùng mưu kế, bọn người kia cũng rất giảo hoạt, có thể dừng lại giữa chừng để đàm phán. Kết quả là bi kịch của ca đã tới. Cuối cùng chúng nó đã thống nhất, cùng nhau hấp thu lực lượng trong cơ thể ta. Dù sao hồn lực trong cơ thể ta cũng rất khổng lồ, sau đó chúng nó vây ta ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, buộc ta phải phóng thích thiên địa nguyên lực ra cho bọn chúng hấp thu. Tu vi Hồn Thú càng mạnh thì càng hấp thụ được nhiều, ưu đãi cũng càng lớn. Những tên hỗn đản này, quả thực là coi ca như thức ăn mà. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/731
|