Đối với Hạ Tử Khâm mà nói, ý nghĩa của việc kết hôn hình như không lớn, ít nhất trước mắt, trừ chuyện chăn gối, cô cảm thấy cuộc sống của cô căn bản không có gì thay đổi, vẫn là một trạch nữ, chỉ là thói quen làm việc và nghỉ ngơi, bị người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên này cường thế thay đổi.
Nhiều lúc Hạ Tử Khâm cảm thấy, có phải người này tinh lực quá thịnh vượng hay không, hay là do cô chưa hiểu rõ phương diện đó của đàn ông, giống như trừ ăn cơm ra chính là làm việc này, không lăn qua lăn lại đến khi Hạ Tử Khâm một chút hơi sức cũng không có thì sẽ không bỏ qua.
Chỉ là người đàn ông này cũng có ưu điểm, sau khi gả cho anh, Hạ Tử Khâm phát hiện ăn, mặc, ở, đi lại, trong một đêm, toàn bộ đều có thể giao cho anh xử lý, mà cô chân chính trở thành một tiểu trư được nuôi dưỡng.
Có lúc nửa đêm tỉnh lại, hạ Tử câm cũng sẽ nghi hoặc khó chịu, tai sao Tịch Mạc Thiên phải cưới cô, từ bất kỳ phương diện nào mà nói, cũng lộ ra mười vạn phần không thể tưởng, nhưng những điều này thật sự quá hao phí tế bào não, hơn nữa với dung lượng não của Hạ Tử Khâm mà nói, vấn đề cao thâm như vậy, quả thật không thể nào giải đáp được, vì vậy cô cũng không muốn làm khó chính mình, dù sao, có ăn, có uống, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, luôn luôn là thái độ sống của hạ Tử Khâm.
Hơn nữa Hạ Tử Khâm rất nhanh phát hiện, người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên này nếu như muốn biết cái gì, vậy nhất định phải biết, giống như quan hệ của cô và Vinh Phi Lân vậy. Cho tới bây giờ Hạ Tử Khâm mới rõ, Vinh Phi Lân lại là em vợ của Tịch Mạc Thiên, người vợ đã chết của anh là chị của Vinh Phi Lân, cũng là đại tiểu thư của tập đoàn Vinh, còn Vinh Phi Lân là người thừa kế danh chánh ngôn thuận của Vinh thị, mà mục đích anh ta quấn lấy mình, Hạ Tử Khâm vẫn không thể nghĩ ra.
Có lẽ là trò chơi nhàm chán của người có tiền. Đến trêu chọc cô có thể là vì người ta đã nhìn chán danh môn thục nữ, minh tinh yêu mị, nên đối với loại phụ nữ canh suông mì sợi lôi thôi lếch thếch như cô, cảm thấy rất mới mẻ, dù sao bảo cô tin rằng Vinh Phi Lân coi trọng mình, đánh chết Hạ Tử Khâm cũng thấy không có khả năng .
Giống như Tịch Mạc Thiên, anh đối với cô rất tốt, tốt cơ hồ không có chỗ chê, tuy rất bận rộn, nhưng mỗi ngày, Tịch Mạc Thiên đều kiên trì trở lại ăn cơm tối với cô, lại không cưỡng bách cô đi xã giao cùng anh. Tiểu thuyết của cô cũng đã chính thức ký hợp đồng xuất bản, hình như may mắn trong năm nay, thoáng một cái đều đổ hết lên trên người Hạ Tử Khâm.
Hôn nhân, tình yêu, cô có thể coi thường, nhưng việc Tịch Mạc Thiên giúp cô xuất bản tiểu thuyết, Hạ Tử Khâm luôn tràn đầy cảm kích, mặc dù hai người đã vô cùng thân mật, nhưng điểm tốt của anh mà Hạ Tử Khâm chân chính nhớ đến, cũng chính là phần biết ơn này.
Hạ Tử Khâm rất rõ ràng, nếu như không có núi lớn để dựa như Tịch Mạc Thiên, thì dù cô viết khá hơn nữa, cảm động hơn nữa cũng không thể thuận lợi xuất bản như vậy, chứ đừng nói đến chuyện thương nghị đổi thành kịch bản, do Công ty truyền thông Vinh thị đầu tư. Hạ Tử Khâm có nằm mơ cũng không nghĩ đến, ở năm cô hai mươi bốn tuổi này sẽ “công thành danh toại”, mặc dù còn chưa thực hiện, nhưng cũng không khác lắm.
Nhưng không có kích động cùng mừng rỡ như trong tưởng tượng, vì hôn nhân, sự nghiệp cùng với người đàn ông này, đối với Hạ Tử Khâm mà nói, đều giống như đi trộm được vậy, không có chút cảm giác chân thật nào.
Trong lòng Tịch Mạc Thiên cũng có một chút tiếc nuối, loại tiếc nuối đó giống như chỉ thiếu chút nữa nước sẽ đầy, nhưng không có chút nước này, thì không có cách nào hoàn toàn thỏa mãn cơn khát, tựa như tối đó Hạ Tử Khâm nói với anh, cô không yêu anh, một chút cũng không yêu. Nha đầu kia nhìn tuỳ tiện mơ mơ màng màng, nhưng ở phương diện này lại keo kiệt như Grandet, có lẽ, trong lòng cô còn có hình bóng của người đàn ông trước kia, hoặc có lẽ nha đầu này trời sinh lạnh bạc.
Cô không phải Phi Loan, Phi Loan từ lúc còn rất nhỏ đã luôn thích đi theo phía sau anh, cho dù thân thể không tốt, cũng sẽ dùng ánh mắt đuổi theo anh. Tịch Mạc Thiên biết Phi Loan thích mình từ lâu, nhưng thời điểm đó anh không hề nghĩ tới việc cưới cô.
Tịch Mạc Thiên đứng ở trên ban công, châm thuốc hít một hơi thật sâu, từ góc độ này, có thể nhìn thấy nhà ấm trồng hoa to lớn phía dưới được những người chuyên nghiệp xử lý, bên trong trồng những khóm Mê Điệt Hương mà Phi Loan thích nhất. Trước kia, khi Phi Loan còn sống, phòng khách, phòng ngủ luôn có thể ngửi được mùi vị nồng đậm, nhưng không làm người ta chán ghét. Sau khi Phi Loan ra đi, nhìn thấy nhật ký của cô, Tịch Mạc Thiên mới biết, cô muốn để anh nhớ cô, cho dù không nhớ được người, nhưng nhớ kỹ loại hương thơm thỉnh thoảng phiêu động tựa như cô này cũng tốt.
Hiện tại, trong không khí chậm rãi tản ra mùi vị quen thuộc, làm Tịch Mạc Thiên không tự chủ được nhớ đến cô. Anh ngồi trên một chiếc xích đu trong sân, có chút thất thần.
Lúc Hạ Tử Khâm đi ra từ phòng tắm, không nhìn thấy Tịch Mạc Thiên ở trên gường đợi cô như những lần trước, len lén thở nhẹ một hơi. Tuy khi làm chuyện này, cô cũng rất hưởng thụ , không phải động nhưng eo cũng không phải đau bình thường .
Chần chờ một lát, Hạ Tử Khâm chậm rãi đi đến ban công bên cạnh. Tịch Mạc Thiên ngẩng đầu liếc cô một cái, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Nha đầu này là khối ngọc thô chưa mài dũa, có lẽ chính cô cũng không biết, giấu dưới bộ áo thun và quần Jean, là một thân thể mị hoặc đến cỡ nào. Một người phụ nữ, khuôn mặt tất nhiên quan trọng nhưng đối với đàn ông, thân thể còn quan trọng hơn.
Ít nhất, Tịch Mạc Thiên phi thường thỏa mãn cùng tính phúc. Cảm giác khi ôm cô ở trong lòng, cho Tịch Mạc Thiên một loại hạnh phúc xa lạ, loại hạnh phúc này dù là lúc anh cưới Phi Loan, cũng chưa từng cảm thụ qua.
Cô mặc một chiếc áo ngủ màu đen Lace (viền tơ), mềm nhẹ mỏng manh, hơn nữa tối nay lại còn có ánh trăng, rơi vào trên người cô, hiển hiện rõ những đường cong mê người. Mặc dù nha đầu này có chút gầy nhưng cũng tương đối dễ nhìn. Đương nhiên, đây cũng là quy định của Tịch Mạc Thiên, trong phòng ngủ không cho phép cô mặc bất kỳ bộ áo quần có nhân vật hoạt họa nào, bởi vì sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc.
Còn có một nguyên nhân không thể nói, đó là Tịch Mạc Thiên không muốn thời thời khắc khắc bị nhắc nhở rằng mình lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy. Cưng chiều cô thì có thể, nhưng điều kiện tiên quyết phải là vợ của của anh chứ không phải con gái. Ánh mắt Tịch Mạc Thiên trầm xuống, đưa tay:
"Tới đây"
Hạ Tử Khâm chớp chớp mắt đi tới, bị Tịch Mạc Thiên ôm vào trong ngực, hôn một cái lên gương mặt của cô:
"Ừ! Thơm quá"
Hạ Tử Khâm cũng gật đầu một cái:
"Đúng vậy! Nơi này thơm quá, mùi gì vậy? Giống sữa tắm, nhưng hình như đậm hơn một chút"
"Mê Điệt Hương"
Tịch Mạc Thiên ôm cô, môi mỏng để ở tai cô, khẽ giải thích:
"Phía dưới trồng rất nhiều, nếu em thích, ngày mai hái vào đặt trong phòng."
Hạ Tử Khâm sửng sốt, lắc đầu một cái:
"Tôi không thích mùi vị của *Mê Điệt Hương lắm, tôi thích *Molly."
Hạ Tử Khâm nhạy cảm phát hiện, thân thể của người đàn ông phía dưới hơi cứng lại, cô cũng không để ý, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Trong sân ở Cô nhi viện Thánh Tâm, trồng hai cây Molly, cao cỡ nửa người, mỗi khi đến mùa Hạ, sẽ ra những đóa hoa màu trắng như hoa nhài, mùi hương không những bay xa mà còn rất tốt. Tôi và Mạch Tử thường hái xuống vài đóa, lén đặt vào bình trà của mẹ viện trưởng..., mùi thơm ngát xông vào mũi. Không chỉ vậy, tôi và Mạch Tử còn tự xâu hai chuỗi, nhưng không dám đeo, bèn giấu ở dưới gối đầu, đến cả trong mộng cũng đều là hương hoa nhài. . . . . ."
Tịch Mạc Thiên trầm mặc nghe, Hạ Tử Khâm nói huyên thuyên nửa ngày, phát hiện sau lưng không có động tĩnh, quay đầu lại liền thấy Tịch Mạc Thiên đang nhìn chằm chằm vào vườn hoa phía ngoài ban công như người mất hồn, không biết có nghe được những gì cô nói không.
Thật ra thì Hạ Tử Khâm cảm thấy nơi này quá lớn, nếu không có chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ không xuống lầu, bởi vì cô rất dễ lạc đường. Nơi này như một mê cung, hoàn toàn không có cảm giác của gia đình, hơn nữa, Hạ Tử Khâm cũng cảm thấy nơi này không thể trở thành nhà của cô dù bây giờ đã gả cho Tịch Mạc Thiên :
"Tịch Mạc Thiên, ngày mai anh đi nước Pháp công tác, tôi muốn về nhà ở mấy ngày có được không?"
"Về nhà?"
Sắc mặt Tịch Mạc Thiên có chút âm trầm:
"Nơi này không phải nhà của em sao?"
Hạ Tử Khâm cúi đầu:
" Mạch Tử sắp trở lại rồi, chuyện kết hôn, lần trước chưa nói rõ ràng, lần này. . . . . ."
Hạ Tử Khâm nói chưa xong, cằm liền bị Tịch Mạc Thiên nắm lấy, quay lại nhìn thẳng vào mắt anh:
"Tử Khâm, em đã gả cho tôi, có nhớ không, tôi là chồng của em, nơi này là nhà của em, hay là em không thích nơi này?"
Hạ Tử Khâm vội vàng khoát tay, cô không ngốc, dương nhiên nhìn ra được, tình cảm của Tịch Mạc Thiên với nơi này không tầm thường:
"Không, không phải là không thích, chỉ là, nơi này quá lớn, anh đi rồi , chỉ còn một mình tôi có chút sợ."
"Sợ?"
Sắc mặt Tịch Mạc Thiên hơi hòa hoãn , hôn một cái lên môi cô:
"Nơi này hơi lớn, chuyến công tác ngày mai, chương trình trong ngày lại gấp. Để lần sau, tôi sẽ mang em cùng đi, thoải mái vui đùa một chút, xem như là tuần trăng mật của chúng ta. Tính như vậy đi, lúc tôi không có mặt, em có thể vào ngôi nhà trong nội thành, rất gần với nhà bạn em, nhưng nhớ là phải ngoan, hả? Đáp ứng tôi chứ?"
Hạ Tử Khâm không khỏi đỏ mặt, có nhiều lúc, cô có cảm giác Tịch Mạc Thiên xem cô như một đứa bé, rất cưng chiều, nhưng cũng quản chặt.Chỉ là *“há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn”, Hạ Tử Khâm khẽ gật đầu tượng trưng, hiển nhiên Tịch Mạc Thiên không hài lòng với thái độ qua loa của cô, đưa tay giữ chặt gáy cô kéo lại gần:
"Hả? Nghe thấy lời tôi nói sao?"
(*Ở đây ý là: Hạ Tử Khâm đã lỡ gả cho Tịch Mạc Thiên thì cô buộc phải nghe theo lời anh.)
Hạ Tử Khâm có chút nổi nóng, đẩy anh ra muốn đứng lên. Tịch Mạc Thiên khẽ nghiêng người liền đem cô đè ở phía dưới, bàn tay đi vào theo làn váy dò xét, trong nháy mắt liền khiến hô hấp của Hạ Tử Khâm rối loạn. Ngón tay quen việc dễ làm, xuyên qua khe hẹp khẽ xâm nhập, môi lại dọc theo cái cổ trắng mịn của cô, lúc nhẹ lúc nặng gặm cắn:
"Tiểu Tiểu mèo say, không nhịn được, muốn nổi nóng với tôi, hả?"
Hạ Tử Khâm gắt gao níu chặt tay của anh, thỏa hiệp:
"Ừ, tôi đồng ý với anh, tôi sẽ thật biết điều."
Có lúc Hạ Tử Khâm cảm thấy, người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên có hứng thú biến thái cực kỳ tệ hại, luôn muốn đem cô chơi đùa đến lên không nổi xuống không được mới thôi, mấy lần gần đây, Hạ Tử Khâm phát hiện, đây có lẽ là một loại trừng phạt người đàn ông này.
Cô không thương Tịch Mạc Thiên, đồng thời Hạ Tử Khâm cảm thấy, Tịch Mạc Thiên cũng không yêu cô. Mặc dù, lúc này hai người có liều chết triền miên, nhưng cự ly đó vẫn xa vời như ranh giới giữa trời và đất.
Nhiều lúc Hạ Tử Khâm cảm thấy, có phải người này tinh lực quá thịnh vượng hay không, hay là do cô chưa hiểu rõ phương diện đó của đàn ông, giống như trừ ăn cơm ra chính là làm việc này, không lăn qua lăn lại đến khi Hạ Tử Khâm một chút hơi sức cũng không có thì sẽ không bỏ qua.
Chỉ là người đàn ông này cũng có ưu điểm, sau khi gả cho anh, Hạ Tử Khâm phát hiện ăn, mặc, ở, đi lại, trong một đêm, toàn bộ đều có thể giao cho anh xử lý, mà cô chân chính trở thành một tiểu trư được nuôi dưỡng.
Có lúc nửa đêm tỉnh lại, hạ Tử câm cũng sẽ nghi hoặc khó chịu, tai sao Tịch Mạc Thiên phải cưới cô, từ bất kỳ phương diện nào mà nói, cũng lộ ra mười vạn phần không thể tưởng, nhưng những điều này thật sự quá hao phí tế bào não, hơn nữa với dung lượng não của Hạ Tử Khâm mà nói, vấn đề cao thâm như vậy, quả thật không thể nào giải đáp được, vì vậy cô cũng không muốn làm khó chính mình, dù sao, có ăn, có uống, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, luôn luôn là thái độ sống của hạ Tử Khâm.
Hơn nữa Hạ Tử Khâm rất nhanh phát hiện, người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên này nếu như muốn biết cái gì, vậy nhất định phải biết, giống như quan hệ của cô và Vinh Phi Lân vậy. Cho tới bây giờ Hạ Tử Khâm mới rõ, Vinh Phi Lân lại là em vợ của Tịch Mạc Thiên, người vợ đã chết của anh là chị của Vinh Phi Lân, cũng là đại tiểu thư của tập đoàn Vinh, còn Vinh Phi Lân là người thừa kế danh chánh ngôn thuận của Vinh thị, mà mục đích anh ta quấn lấy mình, Hạ Tử Khâm vẫn không thể nghĩ ra.
Có lẽ là trò chơi nhàm chán của người có tiền. Đến trêu chọc cô có thể là vì người ta đã nhìn chán danh môn thục nữ, minh tinh yêu mị, nên đối với loại phụ nữ canh suông mì sợi lôi thôi lếch thếch như cô, cảm thấy rất mới mẻ, dù sao bảo cô tin rằng Vinh Phi Lân coi trọng mình, đánh chết Hạ Tử Khâm cũng thấy không có khả năng .
Giống như Tịch Mạc Thiên, anh đối với cô rất tốt, tốt cơ hồ không có chỗ chê, tuy rất bận rộn, nhưng mỗi ngày, Tịch Mạc Thiên đều kiên trì trở lại ăn cơm tối với cô, lại không cưỡng bách cô đi xã giao cùng anh. Tiểu thuyết của cô cũng đã chính thức ký hợp đồng xuất bản, hình như may mắn trong năm nay, thoáng một cái đều đổ hết lên trên người Hạ Tử Khâm.
Hôn nhân, tình yêu, cô có thể coi thường, nhưng việc Tịch Mạc Thiên giúp cô xuất bản tiểu thuyết, Hạ Tử Khâm luôn tràn đầy cảm kích, mặc dù hai người đã vô cùng thân mật, nhưng điểm tốt của anh mà Hạ Tử Khâm chân chính nhớ đến, cũng chính là phần biết ơn này.
Hạ Tử Khâm rất rõ ràng, nếu như không có núi lớn để dựa như Tịch Mạc Thiên, thì dù cô viết khá hơn nữa, cảm động hơn nữa cũng không thể thuận lợi xuất bản như vậy, chứ đừng nói đến chuyện thương nghị đổi thành kịch bản, do Công ty truyền thông Vinh thị đầu tư. Hạ Tử Khâm có nằm mơ cũng không nghĩ đến, ở năm cô hai mươi bốn tuổi này sẽ “công thành danh toại”, mặc dù còn chưa thực hiện, nhưng cũng không khác lắm.
Nhưng không có kích động cùng mừng rỡ như trong tưởng tượng, vì hôn nhân, sự nghiệp cùng với người đàn ông này, đối với Hạ Tử Khâm mà nói, đều giống như đi trộm được vậy, không có chút cảm giác chân thật nào.
Trong lòng Tịch Mạc Thiên cũng có một chút tiếc nuối, loại tiếc nuối đó giống như chỉ thiếu chút nữa nước sẽ đầy, nhưng không có chút nước này, thì không có cách nào hoàn toàn thỏa mãn cơn khát, tựa như tối đó Hạ Tử Khâm nói với anh, cô không yêu anh, một chút cũng không yêu. Nha đầu kia nhìn tuỳ tiện mơ mơ màng màng, nhưng ở phương diện này lại keo kiệt như Grandet, có lẽ, trong lòng cô còn có hình bóng của người đàn ông trước kia, hoặc có lẽ nha đầu này trời sinh lạnh bạc.
Cô không phải Phi Loan, Phi Loan từ lúc còn rất nhỏ đã luôn thích đi theo phía sau anh, cho dù thân thể không tốt, cũng sẽ dùng ánh mắt đuổi theo anh. Tịch Mạc Thiên biết Phi Loan thích mình từ lâu, nhưng thời điểm đó anh không hề nghĩ tới việc cưới cô.
Tịch Mạc Thiên đứng ở trên ban công, châm thuốc hít một hơi thật sâu, từ góc độ này, có thể nhìn thấy nhà ấm trồng hoa to lớn phía dưới được những người chuyên nghiệp xử lý, bên trong trồng những khóm Mê Điệt Hương mà Phi Loan thích nhất. Trước kia, khi Phi Loan còn sống, phòng khách, phòng ngủ luôn có thể ngửi được mùi vị nồng đậm, nhưng không làm người ta chán ghét. Sau khi Phi Loan ra đi, nhìn thấy nhật ký của cô, Tịch Mạc Thiên mới biết, cô muốn để anh nhớ cô, cho dù không nhớ được người, nhưng nhớ kỹ loại hương thơm thỉnh thoảng phiêu động tựa như cô này cũng tốt.
Hiện tại, trong không khí chậm rãi tản ra mùi vị quen thuộc, làm Tịch Mạc Thiên không tự chủ được nhớ đến cô. Anh ngồi trên một chiếc xích đu trong sân, có chút thất thần.
Lúc Hạ Tử Khâm đi ra từ phòng tắm, không nhìn thấy Tịch Mạc Thiên ở trên gường đợi cô như những lần trước, len lén thở nhẹ một hơi. Tuy khi làm chuyện này, cô cũng rất hưởng thụ , không phải động nhưng eo cũng không phải đau bình thường .
Chần chờ một lát, Hạ Tử Khâm chậm rãi đi đến ban công bên cạnh. Tịch Mạc Thiên ngẩng đầu liếc cô một cái, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Nha đầu này là khối ngọc thô chưa mài dũa, có lẽ chính cô cũng không biết, giấu dưới bộ áo thun và quần Jean, là một thân thể mị hoặc đến cỡ nào. Một người phụ nữ, khuôn mặt tất nhiên quan trọng nhưng đối với đàn ông, thân thể còn quan trọng hơn.
Ít nhất, Tịch Mạc Thiên phi thường thỏa mãn cùng tính phúc. Cảm giác khi ôm cô ở trong lòng, cho Tịch Mạc Thiên một loại hạnh phúc xa lạ, loại hạnh phúc này dù là lúc anh cưới Phi Loan, cũng chưa từng cảm thụ qua.
Cô mặc một chiếc áo ngủ màu đen Lace (viền tơ), mềm nhẹ mỏng manh, hơn nữa tối nay lại còn có ánh trăng, rơi vào trên người cô, hiển hiện rõ những đường cong mê người. Mặc dù nha đầu này có chút gầy nhưng cũng tương đối dễ nhìn. Đương nhiên, đây cũng là quy định của Tịch Mạc Thiên, trong phòng ngủ không cho phép cô mặc bất kỳ bộ áo quần có nhân vật hoạt họa nào, bởi vì sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc.
Còn có một nguyên nhân không thể nói, đó là Tịch Mạc Thiên không muốn thời thời khắc khắc bị nhắc nhở rằng mình lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy. Cưng chiều cô thì có thể, nhưng điều kiện tiên quyết phải là vợ của của anh chứ không phải con gái. Ánh mắt Tịch Mạc Thiên trầm xuống, đưa tay:
"Tới đây"
Hạ Tử Khâm chớp chớp mắt đi tới, bị Tịch Mạc Thiên ôm vào trong ngực, hôn một cái lên gương mặt của cô:
"Ừ! Thơm quá"
Hạ Tử Khâm cũng gật đầu một cái:
"Đúng vậy! Nơi này thơm quá, mùi gì vậy? Giống sữa tắm, nhưng hình như đậm hơn một chút"
"Mê Điệt Hương"
Tịch Mạc Thiên ôm cô, môi mỏng để ở tai cô, khẽ giải thích:
"Phía dưới trồng rất nhiều, nếu em thích, ngày mai hái vào đặt trong phòng."
Hạ Tử Khâm sửng sốt, lắc đầu một cái:
"Tôi không thích mùi vị của *Mê Điệt Hương lắm, tôi thích *Molly."
Hạ Tử Khâm nhạy cảm phát hiện, thân thể của người đàn ông phía dưới hơi cứng lại, cô cũng không để ý, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Trong sân ở Cô nhi viện Thánh Tâm, trồng hai cây Molly, cao cỡ nửa người, mỗi khi đến mùa Hạ, sẽ ra những đóa hoa màu trắng như hoa nhài, mùi hương không những bay xa mà còn rất tốt. Tôi và Mạch Tử thường hái xuống vài đóa, lén đặt vào bình trà của mẹ viện trưởng..., mùi thơm ngát xông vào mũi. Không chỉ vậy, tôi và Mạch Tử còn tự xâu hai chuỗi, nhưng không dám đeo, bèn giấu ở dưới gối đầu, đến cả trong mộng cũng đều là hương hoa nhài. . . . . ."
Tịch Mạc Thiên trầm mặc nghe, Hạ Tử Khâm nói huyên thuyên nửa ngày, phát hiện sau lưng không có động tĩnh, quay đầu lại liền thấy Tịch Mạc Thiên đang nhìn chằm chằm vào vườn hoa phía ngoài ban công như người mất hồn, không biết có nghe được những gì cô nói không.
Thật ra thì Hạ Tử Khâm cảm thấy nơi này quá lớn, nếu không có chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ không xuống lầu, bởi vì cô rất dễ lạc đường. Nơi này như một mê cung, hoàn toàn không có cảm giác của gia đình, hơn nữa, Hạ Tử Khâm cũng cảm thấy nơi này không thể trở thành nhà của cô dù bây giờ đã gả cho Tịch Mạc Thiên :
"Tịch Mạc Thiên, ngày mai anh đi nước Pháp công tác, tôi muốn về nhà ở mấy ngày có được không?"
"Về nhà?"
Sắc mặt Tịch Mạc Thiên có chút âm trầm:
"Nơi này không phải nhà của em sao?"
Hạ Tử Khâm cúi đầu:
" Mạch Tử sắp trở lại rồi, chuyện kết hôn, lần trước chưa nói rõ ràng, lần này. . . . . ."
Hạ Tử Khâm nói chưa xong, cằm liền bị Tịch Mạc Thiên nắm lấy, quay lại nhìn thẳng vào mắt anh:
"Tử Khâm, em đã gả cho tôi, có nhớ không, tôi là chồng của em, nơi này là nhà của em, hay là em không thích nơi này?"
Hạ Tử Khâm vội vàng khoát tay, cô không ngốc, dương nhiên nhìn ra được, tình cảm của Tịch Mạc Thiên với nơi này không tầm thường:
"Không, không phải là không thích, chỉ là, nơi này quá lớn, anh đi rồi , chỉ còn một mình tôi có chút sợ."
"Sợ?"
Sắc mặt Tịch Mạc Thiên hơi hòa hoãn , hôn một cái lên môi cô:
"Nơi này hơi lớn, chuyến công tác ngày mai, chương trình trong ngày lại gấp. Để lần sau, tôi sẽ mang em cùng đi, thoải mái vui đùa một chút, xem như là tuần trăng mật của chúng ta. Tính như vậy đi, lúc tôi không có mặt, em có thể vào ngôi nhà trong nội thành, rất gần với nhà bạn em, nhưng nhớ là phải ngoan, hả? Đáp ứng tôi chứ?"
Hạ Tử Khâm không khỏi đỏ mặt, có nhiều lúc, cô có cảm giác Tịch Mạc Thiên xem cô như một đứa bé, rất cưng chiều, nhưng cũng quản chặt.Chỉ là *“há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn”, Hạ Tử Khâm khẽ gật đầu tượng trưng, hiển nhiên Tịch Mạc Thiên không hài lòng với thái độ qua loa của cô, đưa tay giữ chặt gáy cô kéo lại gần:
"Hả? Nghe thấy lời tôi nói sao?"
(*Ở đây ý là: Hạ Tử Khâm đã lỡ gả cho Tịch Mạc Thiên thì cô buộc phải nghe theo lời anh.)
Hạ Tử Khâm có chút nổi nóng, đẩy anh ra muốn đứng lên. Tịch Mạc Thiên khẽ nghiêng người liền đem cô đè ở phía dưới, bàn tay đi vào theo làn váy dò xét, trong nháy mắt liền khiến hô hấp của Hạ Tử Khâm rối loạn. Ngón tay quen việc dễ làm, xuyên qua khe hẹp khẽ xâm nhập, môi lại dọc theo cái cổ trắng mịn của cô, lúc nhẹ lúc nặng gặm cắn:
"Tiểu Tiểu mèo say, không nhịn được, muốn nổi nóng với tôi, hả?"
Hạ Tử Khâm gắt gao níu chặt tay của anh, thỏa hiệp:
"Ừ, tôi đồng ý với anh, tôi sẽ thật biết điều."
Có lúc Hạ Tử Khâm cảm thấy, người đàn ông tên Tịch Mạc Thiên có hứng thú biến thái cực kỳ tệ hại, luôn muốn đem cô chơi đùa đến lên không nổi xuống không được mới thôi, mấy lần gần đây, Hạ Tử Khâm phát hiện, đây có lẽ là một loại trừng phạt người đàn ông này.
Cô không thương Tịch Mạc Thiên, đồng thời Hạ Tử Khâm cảm thấy, Tịch Mạc Thiên cũng không yêu cô. Mặc dù, lúc này hai người có liều chết triền miên, nhưng cự ly đó vẫn xa vời như ranh giới giữa trời và đất.
/46
|