“là trường Quân sự Damocles”
Hiện trường trực tiếp, các giáo viên mấy trường quân sự đã trở lại chỗ ngồi của họ.
Trong lòng Hạng Minh Hóa khẩn trương, hai tay ông buông xuống dưới bàn đặt chụm lại một chỗ, cơ mà bề ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Giải Ngữ Mạn nói nhỏ: “Sớm muộn gì cũng phải vượt qua cửa ải như vậy.”
Về sau còn có thể càng ngày càng nhiều hơn loại tình huống bị tinh thú tấn công trên diện rộng thế này.
“Hiện tại Ngư Thiên Hà đã tới đâu rồi?” Hạng Minh Hóa hỏi giáo viên bên cạnh.
“Nghe nói đang trên đường trở về, bọn nhóc chống đỡ đến rạng sáng chắc là ổn.”
“Rạng sáng?” Trong lòng Hạng Minh Hóa thót lại, bây giờ trời vừa mới sẩm tối.
“Đây là tốc độ nhanh nhất rồi.” Giáo viên bên cạnh nói, “Không biết bên Ngư Thiên Hà làm thế nào để cho người nhà cô ấy cướp hộp che chạy một mạch đưa tới, cô ấy tiếp nhận nửa chừng rồi xoay người chạy về.”
Nhà họ Ngư là hậu duệ của Ngư Thanh Phi, ban đầu họ ở lại Sao Sa Đô và bị ràng buộc với trường Quân sự Damocles. Sau đó, nhà họ Ngư dời ra ngoài một mình rồi chuyển đến South Pasadena, thành lập trường Quân sự South Pasadena. Về phần di sản của Ngư Thanh Phi, ngoại trừ chip trong mũ kết nối não và một đống sách lộn xộn để lại trường Damocles, tất cả mọi thứ khác đã bị nhà họ Ngư mang đi.
Sau khi phát triển, nội bộ họ Ngư cũng không ngừng phân hóa thành nhiều phe, đây cũng là vấn đề mà thế gia lớn chẳng thể tránh khỏi. Dù là bất kỳ thế gia nào, ắt nội bộ tự sẽ phân chia phe phái qua một thời gian dài, xem ai mạnh xem ai có tiếng nói lớn.
Người họ Ngư đang nắm quyền trước mắt là một phe khác, hơn nữa còn nắm quyền nhiều năm. Ngư Thiên Hà xuất thân từ chi nhánh riêng, tự dựa vào chính mình để tiến vào quân khu. Thế nên đứng ở vị trí hiện tại mà muốn lấy đồ đạc bên trong gia tộc, nhất là thứ Ngư Thanh Phi để lại, bà cũng phải trải qua nhiều lớp thủ tục.
Cho nên bà ấy muốn tự mình trở về, nhưng mà nửa đường không biết đã xảy ra chuyện gì, mà cái phái bên Ngư Thiên Hà này đã tới thẳng tới cửa cướp lấy.
Bên trong sân đấu.
Ứng Thành Hà ở bên trong cố gắng sửa chữa giáp bảo hộ của mình, anh muốn gắn nó lại.
Về phần Kim Kha, cậu ấy đang thiết lập hàng rào cảm giác cho ba người chiến sĩ độc lập dù sắp bị nấm dịch tím trong khoang cơ giáp hun cho ngất luôn.
“Chém đứt mũi tụi nó thì có ích không?”
Vệ Tam rút đao nhảy lên, dành thời gian hỏi hai người bên cạnh.
Ứng Thành Hà cũng dành thời gian trả lời, “Cậu thử xem.”
Con tinh thú này cũng không biết xuất hiện từ đâu, toàn thân toàn là bùn đất, có hình dạng như heo rừng da đen. Nó dùng hai chiếc răng nanh dài nhân cơ hội đâm về phía Vệ Tam.
“Keng…”
Vệ Tam né tránh tấn công của tinh thú da đen khổng lồ, đao lớn chém vào đầu và cổ nó nhưng chỉ phát ra một tiếng như chém vào kim loại.
Lại nữa à?
Vệ Tam liếc mắt nhìn đao lớn của mình một cái, còn tốt, lưỡi đao chẳng vạy đi.
[Đầu và cổ cứng, không có…]
Kim Kha chuẩn bị nói cho Vệ Tam chỗ tấn công được con thú này, kết quả một giây sau Vệ Tam lại vung đao chém vào đầu và cổ.
Lần này, các bộ phận đã được kim loại hóa của con thú da đen khổng lồ đã bị chém toạc.
Kim Kha:... Được rồi, đúng là vũ khí làm từ tu di kim.
Tinh thú da đen khổng lồ phỏng chừng cũng không dự đoán được nơi cứng rắn nhất của mình bị người ta phá hư, nó bèn nhanh chóng nhe răng nanh uy hiếp đối thủ.
Vệ Tam chỉ coi như không phát hiện, từ đầu đến cuối chém thoải mái vào tinh thú, thậm chí còn không có làm bất cứ phòng ngự gì cho cơ giáp.
Tinh thú cấp cao 3S bị một chiến sĩ độc lập mới làm quen cơ giáp 3S ép đến mức không ngừng lui về phía sau.
Khi nó vươn móng vuốt quặp tới, Vệ Tam cho cơ giáp khuỵu gối ngửa người hoàn toàn song với mặt đất và tránh được tấn công của nó. Cô đưa cây đao hướng lên trên, gọt mất một nửa mũi của nó.
“Écccc!”
Con thú liên tục lui về phía sau, không khỏi phát ra tiếng kêu, đoạn nó nhắm vào Vệ Tam rồi đột nhiên phun ra một đống nước bùn trong cổ họng.
Vệ Tam chỉ cảm thấy một bóng đen nhao về phía mình, thế là cô đứng dậy nhảy lên ngay tức khắc và tránh thoát được.
Nước bùn rơi trên mặt đất dần dà biến thành chất nhầy, tạo ra tiếng xì xì.
Vệ Tam bẻ cổ, cố gắng điều khiển cảm xúc của mình, giữ mình bình tĩnh lại.
Đối diện với tinh thú da đen khổng lồ, một thú một cơ giáp đối mặt nhau rồi cùng vọt tới về phía đối phương.
Khi còn một nửa khoảng cách, con thú đột nhiên nhảy lên muốn đụng ngã Vệ Tam. Còn cô cũng nhảy lên nhưng lại cao hơn hẳn con thú, tay trái cô vươn ra nắm chặt đao lớn đang cầm bên tay phải và chia đao lớn làm hai thanh hợp đao lập tức.
Vệ Tam bay lên trời, hai tay buông hợp đao ra rồi trở tay cầm cán đao ngay, chân cô giẫm lên lưng tinh thú da đen khổng lồ, dùng hai thanh đao găm thẳng vào lưng nó.
Con thú bị giẫm ngã xuống đất, nó còn muốn giận dữ phản kháng nhưng Vệ Tam rút ra song đao, lại một lần nữa cắm vào bụng nó, dùng sức xoay một cái.
Tinh thú phát ra tiếng gào thét bất lực, từ từ mất đi sức giãy dụa.
Giải quyết thành công một con tinh thú cấp cao, Vệ Tam đưa tay sờ máu dưới mũi, một lần nữa đổi cục giấy mới.
“Đi đi đi!”
Liêu Như Ninh chạy tới từ phía sau, trên người cơ giáp mang theo chút máu, cậu ấy dẫn Kim Kha và Ứng Thành Hà tiếp tục chạy về đích.
“Tinh thú cấp cao phía sau càng ngày càng nhiều.” Hoắc Tuyên Sơn theo sát phía sau, cậu ta đi cùng Vệ Tam.
Năm người chống đỡ qua mấy vòng lại tiến thêm một đoạn đường, lúc này tinh thú tập càng nhiều.
“Là tôi có ảo giác à?” Ứng Thành Hà đã miễn cưỡng khôi phục cơ giáp của mình trở lại trạng thái phòng hộ ban đầu, “Chứ đến bây giờ cũng không nghe thấy tiếng trường Đế Quốc về đích.”
“Tôi cũng không nghe thấy, họ đang làm gì thế?” Liêu Như Ninh hỏi Kim Kha, “Chỉ huy, cậu có biết nguyên nhân gì không?”
“Không biết.” Kim Kha đáp, “Có lẽ lại gặp phải tinh thú cấp cao.”
“Thảm như vậy?” Liêu Như Ninh kinh ngạc, đường đua bình thường sẽ có tinh thú 3S điều khiển một hai con khác ở điểm cuối. Chỉ có đấu trường độ với khó cao mới xuất hiện nhiều con tinh thú cấp cao 3S, thậm chí là các loại tinh thú cấp cao biến dị.
Kim Kha: “... Có thảm hơn nữa cũng không thể bằng tụi mình bây giờ.”
Năm người đồng loạt nhìn về phía sau, tinh thú cấp cao líu nhíu đuổi theo bọn họ, thỉnh thoảng còn có tinh thú nhảy ra từ phía trước.
Vệ Tam ngay cả thời gian uống dịch dinh dưỡng cũng không có, giấy trên mũi sớm ném đi, cứ để máu mũi chảy xuống tùy ý. Trong mắt cô chỉ có tinh thú phía trước, tất cả tinh thú chặn đường đều phải giết.
[Vệ Tam, kiểm soát cảm xúc của mình.]
Kim Kha đại khái nhận ra tình huống của Vệ Tam nên lên tiếng nhắc nhở trong đầu cô.
Vệ Tam mở to mắt tỉnh táo lại, hai tay cô cầm đao đối phó với tinh thú trước mặt để Liêu Như Ninh mang theo Kim Kha và Ứng Thành Hà tiếp tục đi về phía trước.
Ba người bắt đầu thay phiên nhau bọc hậu, từng chút một di chuyển về đích.
Lúc này trong kênh phát sóng trực tiếp của Damocles không có bất kỳ màn bão bình luận nào, tất cả khán giả đều im lặng nhìn năm người bọn họ chiến đấu. Chỉ là một đường đua mà thôi mà đã phải đối mặt với nhiều tinh thú như vậy, vậy biển tinh thú thật sự thì sao?
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong suy nghĩ về chiến tranh với tinh thú, không ai chú ý đến thanh đao trong tay Vệ Tam đã bao trùm một tầng sương trắng nhạt.
...
Cùng lúc đó, ba đội chủ lực của các trường quân sự khác đều chạy với tốc độ tối đa để về đích.
Trong đó viện Bình Thông là nhanh nhất; South Pasadena thứ hai; Samuel rơi vào phía cuối cùng.
“Tất cả các tinh thú đang đi đến một nơi.” Lộ Thời Bạch thu lại cảm giác, “Trường Đế Quốc đang ở đích, nhưng nơi các tinh thú chạy về hình như không phải là điểm cuối.”
Tông Chính Việt Nhân: “Trường Damocles?”
Lộ Thời Bạch gật đầu: “Chỉ có thể là bọn họ. Nhưng mà trường Đế Quốc đến bây giờ còn chưa rút cờ, không biết có liên quan gì tới đám tinh thú này không.”
“Sau khi đuổi tới liền biết.” Mặt Tông Chính Việt Nhân chả biểu lộ gì.
Anh ta ghét mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát.
Nguyên bản trước giải đấu, nội viện viện Bình Thông đã tiến hành vô số lần suy tính, cho anh phụ trách đối phó Cơ Sơ Vũ, Lộ Thời Bạch phụ trách Ứng Tinh Quyết. Lúc đó bọn họ có ba phần cơ hội thắng trường Đế Quốc.
Bây giờ đột nhiên nhảy ra một trường Damocles và Vệ Tam gì đó thình lình.
Tông Chính Việt Nhân cho cơ giáp bay nhanh, lần này dù có thế nào đi nữa, tuyệt đối sẽ không để cho trường Damocles đi trước viện Bình Thông của bọn họ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Biết được rằng xếp hạng của Damocles bị hủy bỏ:
Viện Bình Thông: Ủa đou má! Sao không nói sớm! Lãng phí năng lượng của chúng tôi!
Hiện trường trực tiếp, các giáo viên mấy trường quân sự đã trở lại chỗ ngồi của họ.
Trong lòng Hạng Minh Hóa khẩn trương, hai tay ông buông xuống dưới bàn đặt chụm lại một chỗ, cơ mà bề ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Giải Ngữ Mạn nói nhỏ: “Sớm muộn gì cũng phải vượt qua cửa ải như vậy.”
Về sau còn có thể càng ngày càng nhiều hơn loại tình huống bị tinh thú tấn công trên diện rộng thế này.
“Hiện tại Ngư Thiên Hà đã tới đâu rồi?” Hạng Minh Hóa hỏi giáo viên bên cạnh.
“Nghe nói đang trên đường trở về, bọn nhóc chống đỡ đến rạng sáng chắc là ổn.”
“Rạng sáng?” Trong lòng Hạng Minh Hóa thót lại, bây giờ trời vừa mới sẩm tối.
“Đây là tốc độ nhanh nhất rồi.” Giáo viên bên cạnh nói, “Không biết bên Ngư Thiên Hà làm thế nào để cho người nhà cô ấy cướp hộp che chạy một mạch đưa tới, cô ấy tiếp nhận nửa chừng rồi xoay người chạy về.”
Nhà họ Ngư là hậu duệ của Ngư Thanh Phi, ban đầu họ ở lại Sao Sa Đô và bị ràng buộc với trường Quân sự Damocles. Sau đó, nhà họ Ngư dời ra ngoài một mình rồi chuyển đến South Pasadena, thành lập trường Quân sự South Pasadena. Về phần di sản của Ngư Thanh Phi, ngoại trừ chip trong mũ kết nối não và một đống sách lộn xộn để lại trường Damocles, tất cả mọi thứ khác đã bị nhà họ Ngư mang đi.
Sau khi phát triển, nội bộ họ Ngư cũng không ngừng phân hóa thành nhiều phe, đây cũng là vấn đề mà thế gia lớn chẳng thể tránh khỏi. Dù là bất kỳ thế gia nào, ắt nội bộ tự sẽ phân chia phe phái qua một thời gian dài, xem ai mạnh xem ai có tiếng nói lớn.
Người họ Ngư đang nắm quyền trước mắt là một phe khác, hơn nữa còn nắm quyền nhiều năm. Ngư Thiên Hà xuất thân từ chi nhánh riêng, tự dựa vào chính mình để tiến vào quân khu. Thế nên đứng ở vị trí hiện tại mà muốn lấy đồ đạc bên trong gia tộc, nhất là thứ Ngư Thanh Phi để lại, bà cũng phải trải qua nhiều lớp thủ tục.
Cho nên bà ấy muốn tự mình trở về, nhưng mà nửa đường không biết đã xảy ra chuyện gì, mà cái phái bên Ngư Thiên Hà này đã tới thẳng tới cửa cướp lấy.
Bên trong sân đấu.
Ứng Thành Hà ở bên trong cố gắng sửa chữa giáp bảo hộ của mình, anh muốn gắn nó lại.
Về phần Kim Kha, cậu ấy đang thiết lập hàng rào cảm giác cho ba người chiến sĩ độc lập dù sắp bị nấm dịch tím trong khoang cơ giáp hun cho ngất luôn.
“Chém đứt mũi tụi nó thì có ích không?”
Vệ Tam rút đao nhảy lên, dành thời gian hỏi hai người bên cạnh.
Ứng Thành Hà cũng dành thời gian trả lời, “Cậu thử xem.”
Con tinh thú này cũng không biết xuất hiện từ đâu, toàn thân toàn là bùn đất, có hình dạng như heo rừng da đen. Nó dùng hai chiếc răng nanh dài nhân cơ hội đâm về phía Vệ Tam.
“Keng…”
Vệ Tam né tránh tấn công của tinh thú da đen khổng lồ, đao lớn chém vào đầu và cổ nó nhưng chỉ phát ra một tiếng như chém vào kim loại.
Lại nữa à?
Vệ Tam liếc mắt nhìn đao lớn của mình một cái, còn tốt, lưỡi đao chẳng vạy đi.
[Đầu và cổ cứng, không có…]
Kim Kha chuẩn bị nói cho Vệ Tam chỗ tấn công được con thú này, kết quả một giây sau Vệ Tam lại vung đao chém vào đầu và cổ.
Lần này, các bộ phận đã được kim loại hóa của con thú da đen khổng lồ đã bị chém toạc.
Kim Kha:... Được rồi, đúng là vũ khí làm từ tu di kim.
Tinh thú da đen khổng lồ phỏng chừng cũng không dự đoán được nơi cứng rắn nhất của mình bị người ta phá hư, nó bèn nhanh chóng nhe răng nanh uy hiếp đối thủ.
Vệ Tam chỉ coi như không phát hiện, từ đầu đến cuối chém thoải mái vào tinh thú, thậm chí còn không có làm bất cứ phòng ngự gì cho cơ giáp.
Tinh thú cấp cao 3S bị một chiến sĩ độc lập mới làm quen cơ giáp 3S ép đến mức không ngừng lui về phía sau.
Khi nó vươn móng vuốt quặp tới, Vệ Tam cho cơ giáp khuỵu gối ngửa người hoàn toàn song với mặt đất và tránh được tấn công của nó. Cô đưa cây đao hướng lên trên, gọt mất một nửa mũi của nó.
“Écccc!”
Con thú liên tục lui về phía sau, không khỏi phát ra tiếng kêu, đoạn nó nhắm vào Vệ Tam rồi đột nhiên phun ra một đống nước bùn trong cổ họng.
Vệ Tam chỉ cảm thấy một bóng đen nhao về phía mình, thế là cô đứng dậy nhảy lên ngay tức khắc và tránh thoát được.
Nước bùn rơi trên mặt đất dần dà biến thành chất nhầy, tạo ra tiếng xì xì.
Vệ Tam bẻ cổ, cố gắng điều khiển cảm xúc của mình, giữ mình bình tĩnh lại.
Đối diện với tinh thú da đen khổng lồ, một thú một cơ giáp đối mặt nhau rồi cùng vọt tới về phía đối phương.
Khi còn một nửa khoảng cách, con thú đột nhiên nhảy lên muốn đụng ngã Vệ Tam. Còn cô cũng nhảy lên nhưng lại cao hơn hẳn con thú, tay trái cô vươn ra nắm chặt đao lớn đang cầm bên tay phải và chia đao lớn làm hai thanh hợp đao lập tức.
Vệ Tam bay lên trời, hai tay buông hợp đao ra rồi trở tay cầm cán đao ngay, chân cô giẫm lên lưng tinh thú da đen khổng lồ, dùng hai thanh đao găm thẳng vào lưng nó.
Con thú bị giẫm ngã xuống đất, nó còn muốn giận dữ phản kháng nhưng Vệ Tam rút ra song đao, lại một lần nữa cắm vào bụng nó, dùng sức xoay một cái.
Tinh thú phát ra tiếng gào thét bất lực, từ từ mất đi sức giãy dụa.
Giải quyết thành công một con tinh thú cấp cao, Vệ Tam đưa tay sờ máu dưới mũi, một lần nữa đổi cục giấy mới.
“Đi đi đi!”
Liêu Như Ninh chạy tới từ phía sau, trên người cơ giáp mang theo chút máu, cậu ấy dẫn Kim Kha và Ứng Thành Hà tiếp tục chạy về đích.
“Tinh thú cấp cao phía sau càng ngày càng nhiều.” Hoắc Tuyên Sơn theo sát phía sau, cậu ta đi cùng Vệ Tam.
Năm người chống đỡ qua mấy vòng lại tiến thêm một đoạn đường, lúc này tinh thú tập càng nhiều.
“Là tôi có ảo giác à?” Ứng Thành Hà đã miễn cưỡng khôi phục cơ giáp của mình trở lại trạng thái phòng hộ ban đầu, “Chứ đến bây giờ cũng không nghe thấy tiếng trường Đế Quốc về đích.”
“Tôi cũng không nghe thấy, họ đang làm gì thế?” Liêu Như Ninh hỏi Kim Kha, “Chỉ huy, cậu có biết nguyên nhân gì không?”
“Không biết.” Kim Kha đáp, “Có lẽ lại gặp phải tinh thú cấp cao.”
“Thảm như vậy?” Liêu Như Ninh kinh ngạc, đường đua bình thường sẽ có tinh thú 3S điều khiển một hai con khác ở điểm cuối. Chỉ có đấu trường độ với khó cao mới xuất hiện nhiều con tinh thú cấp cao 3S, thậm chí là các loại tinh thú cấp cao biến dị.
Kim Kha: “... Có thảm hơn nữa cũng không thể bằng tụi mình bây giờ.”
Năm người đồng loạt nhìn về phía sau, tinh thú cấp cao líu nhíu đuổi theo bọn họ, thỉnh thoảng còn có tinh thú nhảy ra từ phía trước.
Vệ Tam ngay cả thời gian uống dịch dinh dưỡng cũng không có, giấy trên mũi sớm ném đi, cứ để máu mũi chảy xuống tùy ý. Trong mắt cô chỉ có tinh thú phía trước, tất cả tinh thú chặn đường đều phải giết.
[Vệ Tam, kiểm soát cảm xúc của mình.]
Kim Kha đại khái nhận ra tình huống của Vệ Tam nên lên tiếng nhắc nhở trong đầu cô.
Vệ Tam mở to mắt tỉnh táo lại, hai tay cô cầm đao đối phó với tinh thú trước mặt để Liêu Như Ninh mang theo Kim Kha và Ứng Thành Hà tiếp tục đi về phía trước.
Ba người bắt đầu thay phiên nhau bọc hậu, từng chút một di chuyển về đích.
Lúc này trong kênh phát sóng trực tiếp của Damocles không có bất kỳ màn bão bình luận nào, tất cả khán giả đều im lặng nhìn năm người bọn họ chiến đấu. Chỉ là một đường đua mà thôi mà đã phải đối mặt với nhiều tinh thú như vậy, vậy biển tinh thú thật sự thì sao?
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong suy nghĩ về chiến tranh với tinh thú, không ai chú ý đến thanh đao trong tay Vệ Tam đã bao trùm một tầng sương trắng nhạt.
...
Cùng lúc đó, ba đội chủ lực của các trường quân sự khác đều chạy với tốc độ tối đa để về đích.
Trong đó viện Bình Thông là nhanh nhất; South Pasadena thứ hai; Samuel rơi vào phía cuối cùng.
“Tất cả các tinh thú đang đi đến một nơi.” Lộ Thời Bạch thu lại cảm giác, “Trường Đế Quốc đang ở đích, nhưng nơi các tinh thú chạy về hình như không phải là điểm cuối.”
Tông Chính Việt Nhân: “Trường Damocles?”
Lộ Thời Bạch gật đầu: “Chỉ có thể là bọn họ. Nhưng mà trường Đế Quốc đến bây giờ còn chưa rút cờ, không biết có liên quan gì tới đám tinh thú này không.”
“Sau khi đuổi tới liền biết.” Mặt Tông Chính Việt Nhân chả biểu lộ gì.
Anh ta ghét mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát.
Nguyên bản trước giải đấu, nội viện viện Bình Thông đã tiến hành vô số lần suy tính, cho anh phụ trách đối phó Cơ Sơ Vũ, Lộ Thời Bạch phụ trách Ứng Tinh Quyết. Lúc đó bọn họ có ba phần cơ hội thắng trường Đế Quốc.
Bây giờ đột nhiên nhảy ra một trường Damocles và Vệ Tam gì đó thình lình.
Tông Chính Việt Nhân cho cơ giáp bay nhanh, lần này dù có thế nào đi nữa, tuyệt đối sẽ không để cho trường Damocles đi trước viện Bình Thông của bọn họ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Biết được rằng xếp hạng của Damocles bị hủy bỏ:
Viện Bình Thông: Ủa đou má! Sao không nói sớm! Lãng phí năng lượng của chúng tôi!
/337
|