“mở đấu trường sa mạc”
Đấu trường sa mạc chính thức mở ra vào ngày 15, năm trường quân sự lớn xếp hàng theo thứ hạng, trường Quân sự Damocles đứng ở vị trí thứ ba, rơi phía sau viện Bình Thông.
Lần này người rút túi chuẩn bị chiến đấu đổi thành Ứng Thành Hà, ban đầu Kim Kha còn vui mừng khi thấy cậu ta rút được đồ, lại nhìn các trường khác, phát hiện túi đồ của mình chỉ có bấy nhiêu thôi.
“Ủa cái vận đen của tụi mình có phá được hay không vậy?” Kim Kha ghen tị nhìn thoáng qua viện Bình Thông phía trước, tại sao trong túi chuẩn bị chiến đấu người ta muốn năng lượng có năng lượng, muốn vật liệu có vật liệu. Còn không thì giống Samuel, có thức ăn cũng được.
“Lần sau, để thiếu gia đến rút, tuyệt đối lấy được túi chuẩn bị chiến đấu phong phú nhất.” Liêu Như Ninh khoanh tay, tự tin nói.
Năm trường quân sự sau khi rút xong túi chuẩn bị chiến đấu, tất cả đều ở vị trí chờ vào sân.
[Trường Quân sự Đế Quốc đã vào.]
Sau hai mươi phút, loa phóng thanh truyền đến tiếng thứ hai: [Viện Bình Thông đã vào.]
Khoảng cách thời gian không hoàn toàn được phân bổ đồng đều theo xếp hạng, mà nó cũng được quy đổi theo thời gian xuất hiện trước.
Trận trước, hai người đứng đầu đã ra sân sớm từ rất lâu, đến lượt trường Quân sự Damocles ở vị trí thứ ba là phải chờ thêm một giờ nữa.
[Trường Quân sự Damocles đã vào.]
Hoắc Tuyên Sơn dẫn đầu, mang theo đội ngũ tiến vào đấu trường sa mạc. Vừa đi vào đã gặp ngay gió cát, giày giẫm lên sa mạc, có nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn chân, như nhắc nhở mọi người từ hư không: bọn họ đã tiến vào sa mạc thật rồi, bất cứ lúc nào cũng có tinh thú xuất hiện.
Mười phút sau, đội tuyển trường tạo thành hình chữ gạo (米) và thả cơ giáp ra. Chiến sĩ độc lập tiến vào cơ giáp cần phải luôn cảnh giác với hoàn cảnh xung quanh, mà trường quân sự South Pasadena lúc này cũng vào từ lối vào.
“Chắc hẳn có rất nhiều người trước ống kính tò mò chuyện trong đấu trường sa mạc thế này, bên trong mênh mông bác ngát, không có gì che chắn ngoại trừ sa mạc trập trùng, thế nhân viên cứu hộ và ống kính ở đâu.” Phóng viên Truyền thông Lam Phạt đưa ống kính lên cao, ra hiệu cho người xem nhìn lên, “Năm chiếc máy bay lớn lơ lửng trên sa mạc, bên trong máy bay là nhân viên cứu hộ quan sát và những người nhận trao đổi. Phía dưới được trang bị ống kính công nghệ mới nhất, có thể thu rõ cảnh vật bên dưới xuyên qua những đám mây, nên các bạn không cần phải lo ống kính truyền hình trực tiếp có vấn đề. Tiếp theo hãy cùng chờ đợi màn trình diễn của trường Damocles. "
“Cùng nhau đi?” Kim Kha nhìn chỉ huy trường Quân sự South Pasadena là Cao Đường Ngân, lễ phép nghiêng người nói.
Hai trường quân sự đã đàm phán tại địa điểm thi đấu trước, lần này trường Quân sự Damocles đến sớm 10 phút, không đi ngay lập tức mà đợi ở lối vào, đợi người trường South Pasadena.
Cao Đường Ngân nhìn thoáng qua tổng binh của trường Quân sự Damocles, ý tứ không rõ ràng: “Cậu nên cảm ơn chúng tôi.”
Mặt Kim Kha không đổi sắc màu: “Theo như nhu cầu mỗi bên.”
Hai người lấy bản đồ ra, lần này Damocles rút được bản đồ coi như chi tiết, thêm bản đồ South Pasadena, gần như có thể tổng hợp hai bản đồ hoàn chỉnh.
Ngón tay của Cao Đường Ngân rơi ở một nơi: “Năm mươi dặm phía trước có một đàn tinh thú, chúng ta mỗi nhóm một nửa.”
Kim Kha lắc đầu từ chối: “Chúng ta chia theo số lượng chém giết, không ai chiếm cái lợi của ai.”
Cao Đường Ngân nhận lời.
“Có rất ít ốc đảo trong sa mạc, không có nhiều trạm tiếp tế, để đến càng sớm càng tốt thì chúng ta sẽ đi qua hai chỗ này.” Kim Kha chỉ vào chỗ có hai hình tam giác màu xanh lá cây trên bản đồ.
“Vậy chúng ta tách ra tại trạm tiếp tế đầu tiên.” Cao Đường Ngân không chút do dự nói, “Chúng tôi sẽ đi một con đường khác.”
“Được.”
Mặc dù hai người nói hợp tác nhưng cũng cũng không muốn cùng đi đến đích.
Hai trường quân sự bắt đầu di chuyển về phía trước, cách rất gần, nhưng hoàn toàn có sự đề phòng.
Sau khi họ di chuyển một khoảng cách, những người từ trường Samuel cuối cùng đã đi vào sa mạc.
Khi họ bước vào, dấu vết của tất cả các trường đã bị che khuất bởi gió và cát, chỉ còn lại sa mạc rộng lớn.
“Chắc trường Damocles liên thủ với South Pasadena.” Cao Học Lâm cúi người nắm lấy một nắm cát, giơ tay buông lơi, nhìn hạt cát từng chút chảy từ kẽ ngón tay rơi xuống, “Bọn họ ngỡ đã tính toán tốt, đáng tiếc...”
Trong sa mạc, trường Damocles và South Pasadena di chuyển nhanh chóng theo một hướng, gió và cát chói mắt, nhiệt độ nóng, nhưng hơn 2,000 người di chuyển không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có dấu chân lớn nhỏ liên tục bị che khuất bởi cát phía sau, chứng mình rằng họ đã đến.
[Ngừng.]
Hai trường quân sự đồng loạt dừng lại, tất cả các động tác vẫn giữ nguyên cùng một nhịp điệu, kỳ lạ là không có bất kỳ người nào lên tiếng đã đã dừng hẳn lại.
“Đây là chỉ huy chính ra mệnh lệnh, hiện tại chắc sắp đến địa điểm của bầy tinh thú được đánh dấu trên bản đồ.” Ngư Thiên Hà giải thích trên bục cho chương trình trưc tiếp, “Giống như bầy tinh thú này, thành viên chủ lực thường sẽ không ra tay, trừ phi có tinh thú cấp cao xuất hiện. Nhưng địa điểm này không giống như sẽ có tinh thú cấp cao, vừa lúc chúng ta có thể xem đội ngũ của đội tuyển và năng lực thống nhất chỉ huy của hai trường quân sự phối hợp như thế nào.”
“Nhớ không lầm, lá chắn bụi của trường Damocles không nhiều.” Tập Hạo Thiên nói một câu.
Ngư Thiên Hà gật đầu: “Vâng, cơ giáp không có lá chắn bụi trong sa mạc không chỉ ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu của chiến sĩ độc lập, mà còn cần cơ giáp sư phải kịp thời dọn sạch cát bên trong cơ giáp sau đó, nếu không cát bụi tích tụ rất dễ làm cơ giáp xảy ra vấn đề.”
“Nếu như bọn họ chém giết xong những tinh thú này, toàn bộ đổi thành lá chắn bụi, là có thể gia tăng một bộ phận phòng hộ cơ giáp của thành viên đội tuyển trường.” Ứng Nguyệt Dung nhìn chỉ huy trường Damocles trong ống kính, nhưng bất kỳ một chỉ huy có lý trí nào cũng sẽ không đổi tất cả thẻ bài, ai biết phía sau sẽ gặp phải cái gì.
Sau khi mọi người nhanh chóng dừng lại, các thành viên chủ lực của hai trường quân sự liếc nhau, cuối cùng Thân Đồ Khôn đứng ra, điều khiển cơ giáp bay lên. Chỉ thấy anh ấy bay lên không trung và rút kiếm, sau đó đột nhiên lao xuống, quỳ một gối xuống đất, đưa một thanh kiếm rộng cắm thẳng vào cát, thân kiếm chìm sâu; đồng thời Thân Đồ Khôn nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức di chuyển nó.
Sa mạc dường như bị ảnh hưởng bởi một cái gì đó vô hình, sỏi cát bắt đầu rung chuyển ra ngoài, lòng bàn chân của mọi người cảm thấy một tần số nhịp điệu kỳ lạ.
Đó là tinh thú!
Một số lượng lớn con rết màu vàng đất khổng lồ nhảy ra khỏi sa mạc.
Thân Đồ Khôn thu hồi kiếm rộng, đứng dậy trở lại đội ngũ, toàn bộ thành viên chủ lực lui về phía sau, để lại những con rết khổng lồ này cho đội tuyển trường đối phó.
Đội tuyển trường Damocles và đội tuyển trường South Pasadena đều tiến vào trạng thái chiến đấu, Vệ Tam và Đinh Hòa Mỹ đứng ở phía trước cơ giáp sư và chỉ huy, còn Niếp Hạo Tề thì đứng ở phía sau. Hai trăm đội được chia thành tốp nhỏ với năm người làm một đơn vị, đối phó với rết khổng lồ xuất hiện từ sa mạc.
Bề ngoài rết khổng lồ có màu vàng đất, ẩn nấp trong sa mạc làm hầu như không thể nhìn thấy; nhưng đầu hơi ánh xanh, bụng có màu xanh nhạt, khoảng 20 cặp chân, một đôi chân hàm, chiều dài hơn sáu mét.
[Cẩn thận với cái hàm ở khúc chân đầu tiên của chúng, các tuyến ở đầu có độc, mang tính ăn mòn, có thể làm tổn thương cơ giáp.]
Vệ Tam “nghe” thấy thanh âm chỉ huy của tiểu đội, cùng Đinh Hòa Mỹ ra tay cùng lúc.
Đinh Hòa Mỹ bay lên không trung, dùng hỏa lực để thu hút sự chú ý của rết khổng lồ, còn Vệ Tam thì điều khiển Huyết Tích chạy về phía rết. Cô cho cơ giáp nhảy lên bên cạnh con rết khổng lồ, rút ra đao laser, chém vào đầu nó.
“Bang…”
Đao laser chém vào đầu rết khổng lồ để tạo ra một âm thanh chói tai, nhưng không gây hại cho nó, chỉ để lại một vết nông.
Cùng một lúc, các đội khác cũng gặp phải tình huống tương tự, đầu rết cứng vô cùng, cho dù đó là đao laser, kiếm hay đạn pháo, trong một thời gian không thể làm tổn thương chúng thì chớ, còn làm chúng kích động hơn.
Rết khổng lồ bị Vệ Tam chém một nhát, cũng không để ý đến tấn công của Đinh Hòa Mỹ giữa không trung, nó dùng cái hàm nhai tấn công Vệ Tam, cố gắng đâm thủng cơ giáp của cô.
Vệ Tam ngửa người ra phía sau tránh được tấn công của nó, nhưng giây tiếp theo nghênh đón cô chính là mấy cái chân của nó. Ánh mắt cô chăm chú, ngay tại đó lăn đi, cánh tay phải thả ra họng súng, liên tiếp cho đạn bắn trúng chân rết khổng lồ, nó đau đến nỗi né sang bên cạnh.
Đinh Hòa Mỹ lao xuống, hai ống đạn pháo trên vai liên tục tấn công lưng rết, làm cho nó có muốn cũng không trốn được.
Rết khổng lồ không thể chịu đựng được nữa, phát ra âm thanh “rít rít”, ngửa đầu nâng nửa người trên, hàm và chân đồng loạt tấn công Đinh Hòa Mỹ.
Đinh Hòa Mỹ biến sang bên cạnh, né tránh tấn công của con rết, mà ngay lúc con rết nâng nửa người lên, đã tạo cho Vệ Tam góc tấn công cực tốt.
Trong khoang cơ giáp, ngón tay Vệ Tam di chuyển nhanh chóng trên bảng điều khiển, cho cơ giáp đến gần rết, nắm chặt đao laser, đâm thẳng vào bụng nó.
“Rít…”
Cây đao đâm vào bụng, con rết khổng lồ cứng đờ, nhanh chóng bắt hóa điên lên, muốn xé nát phần bụng của cơ giáp này.
Vệ Tam ra một chiêu trôi chảy tất nhiên thể nào cho nó cơ hội nữa, thừa dịp nó muốn ngã xuống, hai chân cơ giáp cực nhanh tiến lên, hai tay cô cầm chuôi đao laser, dùng sức kéo về phía sau.
Rết khổng lồ được xẻ làm đôi, sự tấn công lúc hóa cuồng bạo lúc nãy cũng tan theo, nó ngã xuống đất vang rền.
Vệ Tam và Đinh Hòa Mỹ không dừng lại, quay sang chém giết những con rết khổng lồ khác. Niếp Hạo Tề ở lại phía sau, cùng với các chiến sĩ độc lập hạng nặng khác xây dựng phòng tuyến hỏa lực.
“Đây hẳn là lần đầu tiên hai trường quân sự gặp phải bầy tinh thú, bắt đầu có hơi lộn xộn về sau quen nhịp rồi thì ăn ý hơn nhiều.” Ngư Thiên Hà bình luận, “Số lượng tinh thú trong đường đua đồi núi giảm mạnh bởi vì mấy năm trước xảy ra chuyện, hơn nữa quân đội cố ý giảm bớt tinh thú cấp cao nên khi ra sân quá dễ dàng. Lần này thi đấu sa mạc thì khác hoàn toàn, không thể nào biết được quy mô của bầy tinh thú bên trong.”
“Tổng binh đội tuyển Damocles đã làm rất tốt, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng thời gian kiểm soát đủ chính xác. Ngược lại, tổng binh của đội South Pasadena trước đây từng tham gia giải đấu lại có biểu hiện kém hơn một chút.” Tập Hạo Thiên nhìn Vệ Tam trong ống kính trực tiếp, “Xem ra cũng không chỉ biết đánh lén.”
Nghe người dẫn chương trình đặc biệt chỉ ra, giáo viên trường Quân sự Damocles ở đây cũng không có kích động gì cả. Bản thân Vệ Tam nổi tiếng ở trường, làm tổng binh đội tuyển trường đồng thời cũng gánh vác nhiệm vụ bắn súng, chí ít thực lực riêng cấp A đã không có vấn đè.
Trong màn hình trực tiếp, hình ảnh cơ giáp màu đỏ như máu kia hành động cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa với sự thành thạo và tốc độ tăng nhanh hơn, cuối cùng cô đã tách ra khỏi Đinh Hòa Mỹ, mỗi người chém giết tinh thú riêng.
Một giờ sau.
Cơ giáp Huyết Tích đứng thẳng, hai chân như có như không bị vùi trong cát, tay trái cầm đao laser dính máu màu xanh nhạt trong cơ thể rết khổng lồ; máu theo thân đao tóc tách rơi xuống, làm ướt cát dưới chân.
Vệ Tam ngồi trong khoang cơ giáp thất thần một lúc rồi mới nhảy ra.
[Trường Quân sự Damocles chém giết 243 tinh thú cấp A, trường Quân sự South Pasadena chém chết 201 tinh thú cấp A.]
Các loa phát thanh lan rộng khắp sa mạc từ trên cao, cùng lúc đó hướng của bọn họ cũng đã bị lộ bởi vì chùm sáng bắn lên.
“Kết thúc công việc.” Kim Kha buông tay ra, “Tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, thời gian 30 phút.”
Khi cơ giáp sư của đội tuyển trợ giúp chiến sĩ độc lập kiểm kê và sửa chữa cơ giáp, Kim Kha và Cao Đường Ngân đi đổi phần thưởng.
Nhân viên chịu trách nhiệm trao đổi cũng ở trong một máy bay lớn trên bầu trời cao. Lúc có thông báo lần thứ nhất, bọn họ đã lái một chiếc máy bay nhỏ bay về phía này, bên trong có năng lượng, vật liệu và đồ ăn.
Kim Kha quả nhiên không thay đổi lá chắn bảo hộ, mà đổi thành vật liệu cơ giáp.
Lá chắn có yêu cầu cụ thể về hoàn cảnh, sau cuộc thi này thì rất ít sử dụng, nếu đổi rất lãng phí.
Về vấn đề này, ý tưởng của Kim Kha và Vệ Tam không bàn mà như nhau: Cướp!
“Có bảy chiếc cơ giáp bị tổn thương nghiêm trọng, năm chiếc cơ giáp khác có cát ở khớp gối, cát trộn lẫn vào trong động cơ, vừa rồi lúc chiến đấu đã bị thiêu rụi.” Vệ Tam kiểm kê xong, nói với Kim Kha, “Mấy cơ giáp của tiểu đội khác cũng được kiểm kê xong.”
Kim Kha nhìn về phía sau: “Khi thời gian đến, chúng ta sẽ tiếp tục đi về phía trước, đến trạm tiếp tế đầu tiên thì dừng lại để mai phục Samuel, lấy lá chắn vào tay.”
Lúc này Cao Đường Ngân đi tới: “Nói đã, chúng ta sẽ tách ra ở trạm tiếp tế đầu tiên, cậu nhớ kỹ lời hứa hẹn của mình đấy.”
Sau trận đàm phán trước đó với Cao Đường Ngân, vào hai trận đấu tiếp theo, nếu Samuel ngăn cản South Pasadena thì Damocles phải ra tay với cái giá là năng lượng lần trước. Và, cuộc hành quân chung này của hai trường được dùng để răn đe trường Samuel ở hậu phương.
“Đương nhiên.” Kim Kha cười vui, “Nhưng mà mấy cô tách ra sớm như vậy, không sợ Samuel sẽ tìm South Pasadena, đến lúc đó lỡ mà tụi này đuổi không kịp…”
“Đây là cân nhắc của chúng tôi.” Cao Đường Ngân nhìn về phía sa mạc xám vàng phương xa, “Hai trường quân sự vẫn luôn ở cùng một chỗ làm lúc phân chia bầy tinh thú luôn chịu thiệt.”
Chờ sau khi cô rời đi, nụ cười trên mặt Kim Kha phai nhạt, tuyệt đối không thể là lý do đơn giản như vậy khiến Cao Đường Ngân phải tách ra với bọn họ ở trạm tiếp tế đầu tiên.
Vậy nên… nguyên nhân là gì?
Hai trường quân sự cứ thế đi lên phía trước, đồng thời song phương liên tục thăm dò, chỉ huy chính thì thay phiên lẫn nhau.
Vệ Tam ở bên cạnh thấy mà đau đầu, cô thấy phiền cảm giác tính kế tới lui này ghê. Thế là cô trở lại tiểu đội của mình, đi cùng bọn Đinh Hòa Mỹ.
[Trường Quân sự Đế Quốc chém giết 5 tinh thú SS.]
Giữa chừng thì có tiếng loa phát thanh vang lên, mọi người theo bản năng nhìn về phía xa.
Đây là đội chủ lực ra tay.
Cách một khoảng cũng chả gần, hai nhóm người của trường quân sự ngẩng đầu nhìn xong thì tiếp tục đi về phía trước.
….
Trạm tiếp tế.
Đó là một ngôi nhà màu xanh lá đơn sơ với năm phần thực phẩm tiếp tế tương ứng, cũng có số lượng nhiều ít như nhau.
Các thành viên chủ lực đi vào, đội tuyển trường ở lại canh giữ bên ngoài.
Sau khi Kim Kha bước vào thì không do dự gì đã cầm túi tiếp tế thứ ba, Cao Đường Ngân tụt lại phía sau một bước chỉ có thể lấy cái túi tiếp tế thứ tư.
“Sinh viên trường Damocles mấy anh hơi quá đáng rồi đấy.” Một giáo viên South Pasadena tức giận nói trong buổi phát sóng trực tiếp, số lượng gói tiếp tế không chênh lệch nhiều, những năm trước các trường quân sự khác thấy có nhiều nữ sinh ở South Pasadena nên luôn nhường trước.
Hạng Minh Hóa tranh cãi: “Trường quân sự South Pasadena cũng là trường quân sự, tại sao muốn người khác nhường. Tất cả các trận đấu đều cạnh tranh công bằng, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh. Các thành viên chủ lực bên trong đều không có bất mãn thì thôi, thầy cô ở bên ngoài như vũ nhục bọn họ.”
Giáo viên South Pasadena đỏ mặt, ông không có ý như vậy, nhưng vấn đề này đã được như vậy qua mấy năm rồi, trường Damocles cũng nhường luôn nên khiến ông đã quen với chuyện này. Nay đột nhiên bị phá vỡ làm cho ông sinh lòng bất mãn.
Cao Đường Ngân lấy xong gói tiếp tế: “Chúng ta sẽ tách ra ở đây.”
Kim Kha: “Tốt, tạm biệt.”
Các thành viên chủ chốt của South Pasadena đi ra ngoài, kế đó mang theo đội tuyển trường thay đổi đội hình và nhanh chóng rời đi theo một hướng khác.
Kim Kha đi ra nhìn theo hướng biến mất của họ, cuối cùng đột nhiên nói: “Không đúng, chúng ta đi thôi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói
Vệ Tam: Có dịch dinh dưỡng trong túi tiếp tế chăng, cho tớ uống trước rồi mới đi được không? Đứa nhóc đang đói.
Đấu trường sa mạc chính thức mở ra vào ngày 15, năm trường quân sự lớn xếp hàng theo thứ hạng, trường Quân sự Damocles đứng ở vị trí thứ ba, rơi phía sau viện Bình Thông.
Lần này người rút túi chuẩn bị chiến đấu đổi thành Ứng Thành Hà, ban đầu Kim Kha còn vui mừng khi thấy cậu ta rút được đồ, lại nhìn các trường khác, phát hiện túi đồ của mình chỉ có bấy nhiêu thôi.
“Ủa cái vận đen của tụi mình có phá được hay không vậy?” Kim Kha ghen tị nhìn thoáng qua viện Bình Thông phía trước, tại sao trong túi chuẩn bị chiến đấu người ta muốn năng lượng có năng lượng, muốn vật liệu có vật liệu. Còn không thì giống Samuel, có thức ăn cũng được.
“Lần sau, để thiếu gia đến rút, tuyệt đối lấy được túi chuẩn bị chiến đấu phong phú nhất.” Liêu Như Ninh khoanh tay, tự tin nói.
Năm trường quân sự sau khi rút xong túi chuẩn bị chiến đấu, tất cả đều ở vị trí chờ vào sân.
[Trường Quân sự Đế Quốc đã vào.]
Sau hai mươi phút, loa phóng thanh truyền đến tiếng thứ hai: [Viện Bình Thông đã vào.]
Khoảng cách thời gian không hoàn toàn được phân bổ đồng đều theo xếp hạng, mà nó cũng được quy đổi theo thời gian xuất hiện trước.
Trận trước, hai người đứng đầu đã ra sân sớm từ rất lâu, đến lượt trường Quân sự Damocles ở vị trí thứ ba là phải chờ thêm một giờ nữa.
[Trường Quân sự Damocles đã vào.]
Hoắc Tuyên Sơn dẫn đầu, mang theo đội ngũ tiến vào đấu trường sa mạc. Vừa đi vào đã gặp ngay gió cát, giày giẫm lên sa mạc, có nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn chân, như nhắc nhở mọi người từ hư không: bọn họ đã tiến vào sa mạc thật rồi, bất cứ lúc nào cũng có tinh thú xuất hiện.
Mười phút sau, đội tuyển trường tạo thành hình chữ gạo (米) và thả cơ giáp ra. Chiến sĩ độc lập tiến vào cơ giáp cần phải luôn cảnh giác với hoàn cảnh xung quanh, mà trường quân sự South Pasadena lúc này cũng vào từ lối vào.
“Chắc hẳn có rất nhiều người trước ống kính tò mò chuyện trong đấu trường sa mạc thế này, bên trong mênh mông bác ngát, không có gì che chắn ngoại trừ sa mạc trập trùng, thế nhân viên cứu hộ và ống kính ở đâu.” Phóng viên Truyền thông Lam Phạt đưa ống kính lên cao, ra hiệu cho người xem nhìn lên, “Năm chiếc máy bay lớn lơ lửng trên sa mạc, bên trong máy bay là nhân viên cứu hộ quan sát và những người nhận trao đổi. Phía dưới được trang bị ống kính công nghệ mới nhất, có thể thu rõ cảnh vật bên dưới xuyên qua những đám mây, nên các bạn không cần phải lo ống kính truyền hình trực tiếp có vấn đề. Tiếp theo hãy cùng chờ đợi màn trình diễn của trường Damocles. "
“Cùng nhau đi?” Kim Kha nhìn chỉ huy trường Quân sự South Pasadena là Cao Đường Ngân, lễ phép nghiêng người nói.
Hai trường quân sự đã đàm phán tại địa điểm thi đấu trước, lần này trường Quân sự Damocles đến sớm 10 phút, không đi ngay lập tức mà đợi ở lối vào, đợi người trường South Pasadena.
Cao Đường Ngân nhìn thoáng qua tổng binh của trường Quân sự Damocles, ý tứ không rõ ràng: “Cậu nên cảm ơn chúng tôi.”
Mặt Kim Kha không đổi sắc màu: “Theo như nhu cầu mỗi bên.”
Hai người lấy bản đồ ra, lần này Damocles rút được bản đồ coi như chi tiết, thêm bản đồ South Pasadena, gần như có thể tổng hợp hai bản đồ hoàn chỉnh.
Ngón tay của Cao Đường Ngân rơi ở một nơi: “Năm mươi dặm phía trước có một đàn tinh thú, chúng ta mỗi nhóm một nửa.”
Kim Kha lắc đầu từ chối: “Chúng ta chia theo số lượng chém giết, không ai chiếm cái lợi của ai.”
Cao Đường Ngân nhận lời.
“Có rất ít ốc đảo trong sa mạc, không có nhiều trạm tiếp tế, để đến càng sớm càng tốt thì chúng ta sẽ đi qua hai chỗ này.” Kim Kha chỉ vào chỗ có hai hình tam giác màu xanh lá cây trên bản đồ.
“Vậy chúng ta tách ra tại trạm tiếp tế đầu tiên.” Cao Đường Ngân không chút do dự nói, “Chúng tôi sẽ đi một con đường khác.”
“Được.”
Mặc dù hai người nói hợp tác nhưng cũng cũng không muốn cùng đi đến đích.
Hai trường quân sự bắt đầu di chuyển về phía trước, cách rất gần, nhưng hoàn toàn có sự đề phòng.
Sau khi họ di chuyển một khoảng cách, những người từ trường Samuel cuối cùng đã đi vào sa mạc.
Khi họ bước vào, dấu vết của tất cả các trường đã bị che khuất bởi gió và cát, chỉ còn lại sa mạc rộng lớn.
“Chắc trường Damocles liên thủ với South Pasadena.” Cao Học Lâm cúi người nắm lấy một nắm cát, giơ tay buông lơi, nhìn hạt cát từng chút chảy từ kẽ ngón tay rơi xuống, “Bọn họ ngỡ đã tính toán tốt, đáng tiếc...”
Trong sa mạc, trường Damocles và South Pasadena di chuyển nhanh chóng theo một hướng, gió và cát chói mắt, nhiệt độ nóng, nhưng hơn 2,000 người di chuyển không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có dấu chân lớn nhỏ liên tục bị che khuất bởi cát phía sau, chứng mình rằng họ đã đến.
[Ngừng.]
Hai trường quân sự đồng loạt dừng lại, tất cả các động tác vẫn giữ nguyên cùng một nhịp điệu, kỳ lạ là không có bất kỳ người nào lên tiếng đã đã dừng hẳn lại.
“Đây là chỉ huy chính ra mệnh lệnh, hiện tại chắc sắp đến địa điểm của bầy tinh thú được đánh dấu trên bản đồ.” Ngư Thiên Hà giải thích trên bục cho chương trình trưc tiếp, “Giống như bầy tinh thú này, thành viên chủ lực thường sẽ không ra tay, trừ phi có tinh thú cấp cao xuất hiện. Nhưng địa điểm này không giống như sẽ có tinh thú cấp cao, vừa lúc chúng ta có thể xem đội ngũ của đội tuyển và năng lực thống nhất chỉ huy của hai trường quân sự phối hợp như thế nào.”
“Nhớ không lầm, lá chắn bụi của trường Damocles không nhiều.” Tập Hạo Thiên nói một câu.
Ngư Thiên Hà gật đầu: “Vâng, cơ giáp không có lá chắn bụi trong sa mạc không chỉ ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu của chiến sĩ độc lập, mà còn cần cơ giáp sư phải kịp thời dọn sạch cát bên trong cơ giáp sau đó, nếu không cát bụi tích tụ rất dễ làm cơ giáp xảy ra vấn đề.”
“Nếu như bọn họ chém giết xong những tinh thú này, toàn bộ đổi thành lá chắn bụi, là có thể gia tăng một bộ phận phòng hộ cơ giáp của thành viên đội tuyển trường.” Ứng Nguyệt Dung nhìn chỉ huy trường Damocles trong ống kính, nhưng bất kỳ một chỉ huy có lý trí nào cũng sẽ không đổi tất cả thẻ bài, ai biết phía sau sẽ gặp phải cái gì.
Sau khi mọi người nhanh chóng dừng lại, các thành viên chủ lực của hai trường quân sự liếc nhau, cuối cùng Thân Đồ Khôn đứng ra, điều khiển cơ giáp bay lên. Chỉ thấy anh ấy bay lên không trung và rút kiếm, sau đó đột nhiên lao xuống, quỳ một gối xuống đất, đưa một thanh kiếm rộng cắm thẳng vào cát, thân kiếm chìm sâu; đồng thời Thân Đồ Khôn nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức di chuyển nó.
Sa mạc dường như bị ảnh hưởng bởi một cái gì đó vô hình, sỏi cát bắt đầu rung chuyển ra ngoài, lòng bàn chân của mọi người cảm thấy một tần số nhịp điệu kỳ lạ.
Đó là tinh thú!
Một số lượng lớn con rết màu vàng đất khổng lồ nhảy ra khỏi sa mạc.
Thân Đồ Khôn thu hồi kiếm rộng, đứng dậy trở lại đội ngũ, toàn bộ thành viên chủ lực lui về phía sau, để lại những con rết khổng lồ này cho đội tuyển trường đối phó.
Đội tuyển trường Damocles và đội tuyển trường South Pasadena đều tiến vào trạng thái chiến đấu, Vệ Tam và Đinh Hòa Mỹ đứng ở phía trước cơ giáp sư và chỉ huy, còn Niếp Hạo Tề thì đứng ở phía sau. Hai trăm đội được chia thành tốp nhỏ với năm người làm một đơn vị, đối phó với rết khổng lồ xuất hiện từ sa mạc.
Bề ngoài rết khổng lồ có màu vàng đất, ẩn nấp trong sa mạc làm hầu như không thể nhìn thấy; nhưng đầu hơi ánh xanh, bụng có màu xanh nhạt, khoảng 20 cặp chân, một đôi chân hàm, chiều dài hơn sáu mét.
[Cẩn thận với cái hàm ở khúc chân đầu tiên của chúng, các tuyến ở đầu có độc, mang tính ăn mòn, có thể làm tổn thương cơ giáp.]
Vệ Tam “nghe” thấy thanh âm chỉ huy của tiểu đội, cùng Đinh Hòa Mỹ ra tay cùng lúc.
Đinh Hòa Mỹ bay lên không trung, dùng hỏa lực để thu hút sự chú ý của rết khổng lồ, còn Vệ Tam thì điều khiển Huyết Tích chạy về phía rết. Cô cho cơ giáp nhảy lên bên cạnh con rết khổng lồ, rút ra đao laser, chém vào đầu nó.
“Bang…”
Đao laser chém vào đầu rết khổng lồ để tạo ra một âm thanh chói tai, nhưng không gây hại cho nó, chỉ để lại một vết nông.
Cùng một lúc, các đội khác cũng gặp phải tình huống tương tự, đầu rết cứng vô cùng, cho dù đó là đao laser, kiếm hay đạn pháo, trong một thời gian không thể làm tổn thương chúng thì chớ, còn làm chúng kích động hơn.
Rết khổng lồ bị Vệ Tam chém một nhát, cũng không để ý đến tấn công của Đinh Hòa Mỹ giữa không trung, nó dùng cái hàm nhai tấn công Vệ Tam, cố gắng đâm thủng cơ giáp của cô.
Vệ Tam ngửa người ra phía sau tránh được tấn công của nó, nhưng giây tiếp theo nghênh đón cô chính là mấy cái chân của nó. Ánh mắt cô chăm chú, ngay tại đó lăn đi, cánh tay phải thả ra họng súng, liên tiếp cho đạn bắn trúng chân rết khổng lồ, nó đau đến nỗi né sang bên cạnh.
Đinh Hòa Mỹ lao xuống, hai ống đạn pháo trên vai liên tục tấn công lưng rết, làm cho nó có muốn cũng không trốn được.
Rết khổng lồ không thể chịu đựng được nữa, phát ra âm thanh “rít rít”, ngửa đầu nâng nửa người trên, hàm và chân đồng loạt tấn công Đinh Hòa Mỹ.
Đinh Hòa Mỹ biến sang bên cạnh, né tránh tấn công của con rết, mà ngay lúc con rết nâng nửa người lên, đã tạo cho Vệ Tam góc tấn công cực tốt.
Trong khoang cơ giáp, ngón tay Vệ Tam di chuyển nhanh chóng trên bảng điều khiển, cho cơ giáp đến gần rết, nắm chặt đao laser, đâm thẳng vào bụng nó.
“Rít…”
Cây đao đâm vào bụng, con rết khổng lồ cứng đờ, nhanh chóng bắt hóa điên lên, muốn xé nát phần bụng của cơ giáp này.
Vệ Tam ra một chiêu trôi chảy tất nhiên thể nào cho nó cơ hội nữa, thừa dịp nó muốn ngã xuống, hai chân cơ giáp cực nhanh tiến lên, hai tay cô cầm chuôi đao laser, dùng sức kéo về phía sau.
Rết khổng lồ được xẻ làm đôi, sự tấn công lúc hóa cuồng bạo lúc nãy cũng tan theo, nó ngã xuống đất vang rền.
Vệ Tam và Đinh Hòa Mỹ không dừng lại, quay sang chém giết những con rết khổng lồ khác. Niếp Hạo Tề ở lại phía sau, cùng với các chiến sĩ độc lập hạng nặng khác xây dựng phòng tuyến hỏa lực.
“Đây hẳn là lần đầu tiên hai trường quân sự gặp phải bầy tinh thú, bắt đầu có hơi lộn xộn về sau quen nhịp rồi thì ăn ý hơn nhiều.” Ngư Thiên Hà bình luận, “Số lượng tinh thú trong đường đua đồi núi giảm mạnh bởi vì mấy năm trước xảy ra chuyện, hơn nữa quân đội cố ý giảm bớt tinh thú cấp cao nên khi ra sân quá dễ dàng. Lần này thi đấu sa mạc thì khác hoàn toàn, không thể nào biết được quy mô của bầy tinh thú bên trong.”
“Tổng binh đội tuyển Damocles đã làm rất tốt, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng thời gian kiểm soát đủ chính xác. Ngược lại, tổng binh của đội South Pasadena trước đây từng tham gia giải đấu lại có biểu hiện kém hơn một chút.” Tập Hạo Thiên nhìn Vệ Tam trong ống kính trực tiếp, “Xem ra cũng không chỉ biết đánh lén.”
Nghe người dẫn chương trình đặc biệt chỉ ra, giáo viên trường Quân sự Damocles ở đây cũng không có kích động gì cả. Bản thân Vệ Tam nổi tiếng ở trường, làm tổng binh đội tuyển trường đồng thời cũng gánh vác nhiệm vụ bắn súng, chí ít thực lực riêng cấp A đã không có vấn đè.
Trong màn hình trực tiếp, hình ảnh cơ giáp màu đỏ như máu kia hành động cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa với sự thành thạo và tốc độ tăng nhanh hơn, cuối cùng cô đã tách ra khỏi Đinh Hòa Mỹ, mỗi người chém giết tinh thú riêng.
Một giờ sau.
Cơ giáp Huyết Tích đứng thẳng, hai chân như có như không bị vùi trong cát, tay trái cầm đao laser dính máu màu xanh nhạt trong cơ thể rết khổng lồ; máu theo thân đao tóc tách rơi xuống, làm ướt cát dưới chân.
Vệ Tam ngồi trong khoang cơ giáp thất thần một lúc rồi mới nhảy ra.
[Trường Quân sự Damocles chém giết 243 tinh thú cấp A, trường Quân sự South Pasadena chém chết 201 tinh thú cấp A.]
Các loa phát thanh lan rộng khắp sa mạc từ trên cao, cùng lúc đó hướng của bọn họ cũng đã bị lộ bởi vì chùm sáng bắn lên.
“Kết thúc công việc.” Kim Kha buông tay ra, “Tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, thời gian 30 phút.”
Khi cơ giáp sư của đội tuyển trợ giúp chiến sĩ độc lập kiểm kê và sửa chữa cơ giáp, Kim Kha và Cao Đường Ngân đi đổi phần thưởng.
Nhân viên chịu trách nhiệm trao đổi cũng ở trong một máy bay lớn trên bầu trời cao. Lúc có thông báo lần thứ nhất, bọn họ đã lái một chiếc máy bay nhỏ bay về phía này, bên trong có năng lượng, vật liệu và đồ ăn.
Kim Kha quả nhiên không thay đổi lá chắn bảo hộ, mà đổi thành vật liệu cơ giáp.
Lá chắn có yêu cầu cụ thể về hoàn cảnh, sau cuộc thi này thì rất ít sử dụng, nếu đổi rất lãng phí.
Về vấn đề này, ý tưởng của Kim Kha và Vệ Tam không bàn mà như nhau: Cướp!
“Có bảy chiếc cơ giáp bị tổn thương nghiêm trọng, năm chiếc cơ giáp khác có cát ở khớp gối, cát trộn lẫn vào trong động cơ, vừa rồi lúc chiến đấu đã bị thiêu rụi.” Vệ Tam kiểm kê xong, nói với Kim Kha, “Mấy cơ giáp của tiểu đội khác cũng được kiểm kê xong.”
Kim Kha nhìn về phía sau: “Khi thời gian đến, chúng ta sẽ tiếp tục đi về phía trước, đến trạm tiếp tế đầu tiên thì dừng lại để mai phục Samuel, lấy lá chắn vào tay.”
Lúc này Cao Đường Ngân đi tới: “Nói đã, chúng ta sẽ tách ra ở trạm tiếp tế đầu tiên, cậu nhớ kỹ lời hứa hẹn của mình đấy.”
Sau trận đàm phán trước đó với Cao Đường Ngân, vào hai trận đấu tiếp theo, nếu Samuel ngăn cản South Pasadena thì Damocles phải ra tay với cái giá là năng lượng lần trước. Và, cuộc hành quân chung này của hai trường được dùng để răn đe trường Samuel ở hậu phương.
“Đương nhiên.” Kim Kha cười vui, “Nhưng mà mấy cô tách ra sớm như vậy, không sợ Samuel sẽ tìm South Pasadena, đến lúc đó lỡ mà tụi này đuổi không kịp…”
“Đây là cân nhắc của chúng tôi.” Cao Đường Ngân nhìn về phía sa mạc xám vàng phương xa, “Hai trường quân sự vẫn luôn ở cùng một chỗ làm lúc phân chia bầy tinh thú luôn chịu thiệt.”
Chờ sau khi cô rời đi, nụ cười trên mặt Kim Kha phai nhạt, tuyệt đối không thể là lý do đơn giản như vậy khiến Cao Đường Ngân phải tách ra với bọn họ ở trạm tiếp tế đầu tiên.
Vậy nên… nguyên nhân là gì?
Hai trường quân sự cứ thế đi lên phía trước, đồng thời song phương liên tục thăm dò, chỉ huy chính thì thay phiên lẫn nhau.
Vệ Tam ở bên cạnh thấy mà đau đầu, cô thấy phiền cảm giác tính kế tới lui này ghê. Thế là cô trở lại tiểu đội của mình, đi cùng bọn Đinh Hòa Mỹ.
[Trường Quân sự Đế Quốc chém giết 5 tinh thú SS.]
Giữa chừng thì có tiếng loa phát thanh vang lên, mọi người theo bản năng nhìn về phía xa.
Đây là đội chủ lực ra tay.
Cách một khoảng cũng chả gần, hai nhóm người của trường quân sự ngẩng đầu nhìn xong thì tiếp tục đi về phía trước.
….
Trạm tiếp tế.
Đó là một ngôi nhà màu xanh lá đơn sơ với năm phần thực phẩm tiếp tế tương ứng, cũng có số lượng nhiều ít như nhau.
Các thành viên chủ lực đi vào, đội tuyển trường ở lại canh giữ bên ngoài.
Sau khi Kim Kha bước vào thì không do dự gì đã cầm túi tiếp tế thứ ba, Cao Đường Ngân tụt lại phía sau một bước chỉ có thể lấy cái túi tiếp tế thứ tư.
“Sinh viên trường Damocles mấy anh hơi quá đáng rồi đấy.” Một giáo viên South Pasadena tức giận nói trong buổi phát sóng trực tiếp, số lượng gói tiếp tế không chênh lệch nhiều, những năm trước các trường quân sự khác thấy có nhiều nữ sinh ở South Pasadena nên luôn nhường trước.
Hạng Minh Hóa tranh cãi: “Trường quân sự South Pasadena cũng là trường quân sự, tại sao muốn người khác nhường. Tất cả các trận đấu đều cạnh tranh công bằng, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh. Các thành viên chủ lực bên trong đều không có bất mãn thì thôi, thầy cô ở bên ngoài như vũ nhục bọn họ.”
Giáo viên South Pasadena đỏ mặt, ông không có ý như vậy, nhưng vấn đề này đã được như vậy qua mấy năm rồi, trường Damocles cũng nhường luôn nên khiến ông đã quen với chuyện này. Nay đột nhiên bị phá vỡ làm cho ông sinh lòng bất mãn.
Cao Đường Ngân lấy xong gói tiếp tế: “Chúng ta sẽ tách ra ở đây.”
Kim Kha: “Tốt, tạm biệt.”
Các thành viên chủ chốt của South Pasadena đi ra ngoài, kế đó mang theo đội tuyển trường thay đổi đội hình và nhanh chóng rời đi theo một hướng khác.
Kim Kha đi ra nhìn theo hướng biến mất của họ, cuối cùng đột nhiên nói: “Không đúng, chúng ta đi thôi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói
Vệ Tam: Có dịch dinh dưỡng trong túi tiếp tế chăng, cho tớ uống trước rồi mới đi được không? Đứa nhóc đang đói.
/337
|