“các em ở đâu nó sẽ ở đó”
Người con trai đội mũ vội vã gọi nhóm họ lại và nhét thư mời vào tay *** ***: “Năm nay Xưởng Đen sẽ tổ chức một cuộc thi lấy điểm tích lũy, chỉ có các thí sinh trong bảng xếp hạng mới có thể tham gia, phần thưởng phong phú.”
“Chúng tôi sẽ đi xem giải đấu, không có thời gian để chơi ở đây.” *** *** không kiêng dè bộ dạng này của anh ta.
Người con trai đội mũ toát mồ hôi: “Cuộc thi điểm số này không giống như những năm trước. Thứ hạng của các Xưởng Đen trên mỗi ngôi sao sẽ được tổng hợp và xếp hạng lại. Dù các vị đi đâu, chỉ cần có chi nhánh Xưởng Đen ở địa phương đó là các vị có thể vào bằng thiệp mời. Có nhiều phần thưởng phong phú cho mỗi cuộc thi.”
“Có phần thưởng gì?” Vệ Tam hỏi anh ta.
Cuối cùng có người chịu để ý tới mình, ánh mắt của người con trai đội mũ nhìn Vệ Tam, giống như nhìn thấy Bồ Tát cứu mạng: “Nếu có thể lọt vào top 200 người đứng đầu, Xưởng Đen sẽ cung cấp cơ giáp cấp S miễn phí.”
Chuyển Lên Bờ Tây và *** *** đứng bên cạnh thờ ơ, trong đó *** *** cười nhạo nhiều hơn nữa: “Sau khi bảng xếp hạng được gộp lại thì mấy người lọt vào top 200 ấy, ai sẽ thiếu một chiếc cơ giáp cấp S chứ?”
Người có thể đi vào chính là chiến sĩ độc lập cấp S, ai còn muốn Xưởng Đen cung cấp cơ giáp?
Tôi thiếu nè, Vệ Tam thầm nghĩ ở trong lòng. Mặc dù mình không phải là cấp S, nhưng con người vẫn phải có một giấc mơ, ước mơ của cô là được chạm vào cơ giáp cấp S thực sự.
Người con trai đội mũ nâng tay lau mồ hôi, chẳng lẽ lần đầu tiên nhận nhiệm vụ đã thất bại? Ông chủ sẽ giết anh mất.
“Nhận trước thiệp mời vậy.” Vệ Tam rút ra một tấm từ trong tay *** ***, “Đến lúc đó buồn chán có thể đi tham gia.”
“Cảm ơn ngài.” Người con trai đội mũ ban đầu còn mang theo tâm thế người trên cao nhìn xuống nay đã sớm biến mất không thấy.
“Nếu có cơ hội, chúng ta có thể hẹn lại thời gian, cùng nhau thi đấu một chỗ.” Trước khi đi Chuyển Lên Bờ Tây còn nói thêm với Vệ Tam.
“Được.”
Tuần tới, đội ngũ của trường Quân sự Damocles sẽ khởi hành đến Sao Đế đô, vì vậy tuần này trường bắt đầu giới nghiêm, một cảm giác vô hình nôn nóng lan rộng giữa các sinh viên.
Ngay cả những sinh viên trước đây đã tham gia đội tuyển của trường cũng không thể tránh khỏi cảm xúc này.
Bởi vì danh sách các thành viên chủ chốt của năm trường quân sự lớn đã được đưa ra.
… Toàn bộ thành viên chủ lực trường Quân sự Đế Quốc là 3S, viện Bình Thông cũng toàn 3S, trường Quân sự Samuel thì ngoại trừ chiến sĩ cơ giáp hạng nặng độc lập là SS, các thành viên chính khác đều có cấp 3S.
Mà trường Quân sự Damocles ngoại trừ Thân Đồ Khôn cấp SS, những người khác là 3S. So về số lượng cấp 3S, họ chỉ thắng được trường South Pasadena.
Nhưng hai thành viên chính SS của trường Quân sự South Pasadena là cặp song sinh nam nữ, nghe nói có thần giao cách cảm, hai người kết hợp thậm chí không cần một chiến sĩ độc lập khác phối hợp đã có thực lực chống lại 3S.
Nói cách khác, ngay cả khi trường Damocles năm nay có cơ giáp sư 3S, chỉ huy 3S và hai chiến sĩ độc lập 3S, họ vẫn không có bất kỳ lợi thế nào.
“Bây giờ mấy người ở cấp độ 3S không cần tiền sao?” Đinh Hòa Mỹ xem xong danh sách thì mặt xanh lét, thế thì đánh đấm sao được nữa?
Niếp Hạo Tề thì nhớ tới một chuyện khác: “Các trường quân sự khác có 3S nhiều như vậy, vậy chẳng phải chiến sĩ cơ giáp độc lập cấp SS trước kia làm tổng binh của đội tuyển à?”
Đinh Hòa Mỹ lắc đầu: “Không, họ sẽ trở thành thành viên dự bị cho nhóm chủ lực, nếu trận đấu trước đó có một thành viên chính bị tai nạn thì trận tiếp theo sẽ được bổ sung vào.”
Chị ấy nhìn thoáng qua Vệ Tam đang vùi đầu ăn cơm: “Nhưng có thể khẳng định, tổng binh của bốn trường quân sự lớn nhất định là cấp S.”
Trường Damocles có thiếu hụt, số lượng thành viên dự bị miễn cưỡng thích hợp nên hoàn toàn không dư ra cấp S để làm tổng binh đội tuyển.
“Em thấy...” Vệ Tam ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Đinh Hòa Mỹ và Niếp Hạo Tề đều quay đầu nhìn cô, chờ xem cô nói gì.
“Món ăn hôm nay trong căng tin hơi mặn.”
Đinh Hòa Mỹ: “.
Niếp Hạo Tề: “... Còn may đấy, chắc cậu ăn nhiều thôi.”
“Đi thôi, chúng ta đi huấn luyện.” Đinh Hòa Mỹ đứng dậy kéo Niếp Hạo Tề cùng đi. Về phần Vệ Tam, chị ấy đoán phỏng chừng em ấy còn phải ăn nửa thêm tiếng đồng hồ.
Khi họ rời đi, Kim Kha xuất hiện ở cửa căng tin, nhìn trái nhìn phải, chờ tìm được Vệ Tam ở đâu đã lập tức đi tới, chuyển một khoản tiền cho cô.
“Năm vạn, hôm nay tớ sẽ ngủ ở chỗ cậu.
Bên cạnh có một sinh viên đang ăn tối, nghe những lời này của cậu thì nghẹt ngay, bèn đứng dậy vội vã tìm nước uống.
Vệ Tam đưa đũa gắp một miếng thức ăn đưa cho Kim Kha ăn: “Thấy mặn không?”
Kim Kha nuống xong thì nhíu mày: “Mặn.”
“Tớ cũng cảm thấy vậy mà bọn họ không có cảm giác gì.” Vệ Tam có chấp niệm rất lớn với thức ăn. Đại khái là năm đó mò đồ ăn ở bãi rác nên để lại di chứng.
“Chả phải cảm giác của cậu mạnh hơn bọn họ à?” Kim Kha nói một cách tùy tiện, “Độ nhạy cảm cao hơn. Mua lại cái gì khác đi, tớ mời.”
Khi Kim Kha phiền muộn thì hào phóng tột cùng với Vệ Tam.
Vệ Tam lập tức đứng dậy đi đến một cửa xoay khác để lấy thêm một phần, xoay người lại đã nhìn thấy Ứng Thành Hà cũng tới đây.
“Sao hôm nay các cậu rảnh vậy?” Vệ Tam bảo dì đóng gói đồ ăn rồi xách theo.
Ứng Thành Hà không nói nhiều, giơ tay chuyển cho Vệ Tam năm vạn tinh tệ ngay và luôn.
Vệ Tam: “... Cậu cũng muốn ngủ?”
Sinh viên vừa uống nước trở về, cả người đơ luôn tại chỗ, cậu ta vừa nghe thấy gì?
Hóa ra diễn đàn truyền ra ba người này thường ngày có quan hệ tốt, ý là loại quan hệ này tốt?!
Quả thực là đạo đức suy đồi đó trời!
“Đi thôi.” Vệ Tam lắc đầu, xách cơm đi vào ký túc xá.
Kim Kha và Ứng Thành Hà đi theo sau lưng.
Sinh viên đang ăn:... Nên truyền tin đồn này không đây?
Phòng ngủ vẫn như cũ, nhưng giường tầng trên và dưới bên cạnh Vệ Tam đã bị Kim Kha lót chăn, cứ tới lui để ngủ.
“Hôm nay cậu được món hời rồi.” Kim Kha nói cho Ứng Thành Hà nghe.
Hai người một lên một xuống nằm trong phòng ngủ của Vệ Tam.
Về phần Vệ Tam, cô ngồi xổm bên ngoài phòng ngủ ăn cơm hộp, trong tay còn có một quyển ghi chép của Ngư Thanh Phi.
Phải nói là Ngư Thanh Phi nói nhiều thì chớ, người lại lười, mỗi lần Vệ Tam đọc xong một quyển thì trong lòng đã phải buồn bực thật lâu.
Ví dụ như quyển này nói về cách bảo dưỡng đầu ngón chân cơ giáp. Ngư Thanh Phi thậm chí còn kể lại một lần nữa làm thế nào sơn ngón chân của cơ giáp sau khi bảo dưỡng, xen kẽ ở giữa là nhật ký mà ông ấy dùng danh nghĩa bảo dưỡng để sơn móng chân móng tay cho cơ giáp cao nhưng cuối cùng cũng sớm bị phát hiện.
[Hiệu trưởng hẹp hòi kinh, chẳng qua là tôi bảo dưỡng cơ giáp cho anh ta, thế mà gã lại sơn móng tay cơ giáp của tôi vừa đen vừa xấu, đúng là khùng điên! Lần sau vợ gã đến, tôi sẽ cho vợ gã biết đây là một người đàn ông hẹp hòi như thế nào. Hôm nay cũng là một ngày đầy tức giận, không muốn viết về chuyện cơ giáp được bảo dưỡng ra sao. Vậy thôi, chưa xong sẽ còn tiếp.]
Lại bị đứt giữa đường nữa.
Hiện tại Vệ Tam đã biết một ít số liệu của cơ giáp, nhưng chúng đều không phải từ một chiếc cơ giáp, mỗi lần chỉ liên quan đến một số bộ phận nào đó của cơ giáp thôi.
Ngư Thanh Phi luôn nghĩ đến đâu viết đến đó nhưng Vệ Tam vẫn có thể từ đó nhìn thấy một chút gì đó.
Đứng dậy đi vào, Vệ Tam đã nhìn thấy hai người kia nằm ở phía bên đó vắt chéo chân rung giường.
“...”
“Tại sao chỉ có hai tầng?” Ứng Thành Hà đặt ra câu hỏi mang tính tư tưởng, “Tôi nghĩ trường học nên làm một chiếc giường sắt năm tầng, vừa đủ cho một tiểu đội.”
“Phòng ngủ không có cao như vậy.” Kim Kha nằm trên giường nhắm mắt rung chân, “Nhưng nói không chừng trường Đế Quốc sẽ có cao cỡ đó, dù sao bọn họ cũng có tiền.”
“Tại sao khi đó cậu đến trường Damocles?” Ứng Thành Hà hỏi cậu.
“Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, lúc đó người trong chỉ huy ai không biết Ứng Tinh Quyết. Nhưng tại sao cậu lại đến đây?” Kim Kha tiếp tục rung chân, “Nhớ không nhầm, cậu là người đầu tiên trong nhà họ Ứng tới trường Damocles để học đấy.”
“Tôi muốn học những thứ mà bậc thầy Ngư Thanh Phi để lại.” Ứng Thành Hà suy nghĩ một chút, “Nhà chúng tôi không có liên hệ chặt chẽ với người đứng đầu dòng tộc.”
Nếu không phải anh đo được mình có nhận thức có cấp 3S, có lẽ đời này cũng không có cơ hội tiếp xúc với người đứng đầu dòng họ.
“Vệ Tam, còn cậu thì sao?” Ứng Thành Hà ngồi dậy hỏi cô.
“Trước khi đến tôi đã xem trên Tinh Võng một lần, cảm thấy trường Damocles của chúng ta là đơn giản nhất.” Vệ Tam nghiêm túc cho hay, “Tôi đánh giá rất cao phong cách trường học này, các trường khác vừa xem đã thấy có văn hóa so sánh ganh đua rất ghê, vậy nên cuối cùng tôi quyết định đến đây.”
Nếu như không phải Vệ Tam từng dùng loại biểu chất phát hiền lành này lừa gạt anh nhiều lần, Ứng Thành Hà đã tin rồi.
Kim Kha cũng xoay người, không đùa nữa: “Vệ Tam, khi thi đấu cậu nhớ cẩn thận đấy.”
“Bọn họ có lợi hại đến đâu thì cơ giáp cũng là cấp A.” Vệ Tam cũng không lo lắng, cơ giáp cấp A cực hạn đặt ở đó, dù cấp S mạnh tới đâu thì cũng có một giới hạn.
“Huyết Tích không kém so với cơ giáp của tổng binh trường quân sự khác, chỉ cần không có thành viên chủ lực ra tay đối phó với cậu ấy, hẳn là sẽ không có vấn đề quá lớn.” Ứng Thành Hà đã xem qua cuộc thi tuyển chọn trước đó của cô, xác thật là có sự hiểu biết cơ giáp rất tốt. Còn chưa kể đó là chuyện mấy tháng trước, hiện tại sẽ tốt hơn.
“Vậy thì kiềm chế bọn họ.” Kim Kha cụp mắt nói, “Tôi vừa lúc gặp được các chỉ huy cấp 3S khác.”
“Các cậu ngủ đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.” Vệ Tam đột nhiên nói.
“Trễ như vậy cậu còn đi đâu?” Ứng Thành Hà theo bản năng hỏi.
“Có việc.” Vệ Tam phẩy tay xoay người đi ra ngoài.
Kim Kha nằm xuống một lần nữa, cậu chưa bao giờ hỏi Vệ Tam đi đâu, lỡ là đi gặp cao nhân thì sao.
Vệ Tam chắc chắn không muốn nói.
Một lát sau Ứng Thành Hà lên tiếng: “Nếu nhớ không lầm thì trường đã cài giới nghiêm rồi.”
“Vệ Tam có biệt danh là Vua Trèo Tường mà.” Kim Kha thản nhiên đáp.
“Ờ ha.”
Hai chàng trai có căng thẳng tăng vọt, mỗi người chi 5 vạn thuê một cái giường của Vệ Tam, ngủ một đêm nay.
Đến tầng một, Vệ Tam lấy Huyết Tích ra.
Chủ tiệm ném một hộp đồ sang: “Vật liệu cô muốn này.”
Vệ Tam từ trong hộp lấy ra ống kim loại đặc sệt chất lỏng, cô muốn thay đổi cây đao của Huyết Tích.
Ở giải đấu Hephaestus, đội tuyển không được phép sử dụng cơ giáp trên cấp A, đến lúc đó cơ giáp của tổng binh bị kiểm trả rất kỹ mới có thể vào sân.
Huyết Tích có tính năng tốt đến mức hoàn hảo về mọi mặt, nhưng Vệ Tam muốn thực hiện một chút thay đổi trên vũ khí.
Cô lấy đao laser ra, đổ ống chất lỏng vào và đặt nó vào khuôn.
Hết một đêm này Vệ Tam mới sửa xong đao laser, bước chân như có như không khi chạy về trường học.
Mở cửa phòng ngủ, Kim Kha và Ứng Thành Hà đang ngồi trước bàn của cô để chụp ảnh.
Vệ Tam bày vẻ mặt ghét bỏ: “Hai người các cậu có thể tém tém lại chút không?”
Ứng Thành Hà kéo Vệ Tam ngồi xuống: “Lần đầu tiên tới đây ngủ, lưu lại kỷ niệm nào.”
Cả người bốc lên hơi thở sa sút, Vệ Tam dán hai quầng thâm cứ như vậy ngồi ở giữa hai người bọn họ, hai mắt vô thần, bị chụp một tấm.
...
Một ngày trước khi khởi hành, các thành viên chính và trong đội tuyển đứng trên bãi tập, cùng tuyên thệ với các thầy cô và cuối cùng được nghe thiếu tá Lê Trạch kết thúc bài phát biểu.
“Lần này tiến tới, chúng ta cần tất cả mọi người xuất ra năng lực cùng nhau tranh được thứ hạng.” Lê Trạch nhìn qua những sinh viên trẻ tuổi phía dưới, những người này lớn nhất cũng chỉ mới hai mươi tuổi, “Nhưng mọi người nhớ kỹ, đây chỉ là một trận đấu, không thể cho đổ máu chỉ lối. Trường Quân sự Damocles ở ngay sau lưng các em, các em ở đâu nó sẽ ở đó, không bao giờ biến mất.”
“Đó là…”
Hàng ngàn sinh viên đến cảng bằng xe bay theo từng đợt.
Có phương tiện truyền thông địa phương điều khiển máy quay thu nhỏ bay lên bầu trời để ghi lại cảnh này: Xe bay quân sự chỉnh tề hộ tống các sinh viên trẻ đến giải đấu Hephaestus. Lần này đi, không biết có ai sẽ ở lại sân đấu mãi mãi.
Một vài năm sau, mọi người biết rằng một nhóm các sinh viên ở ba khoa cơ giáp xuất sắc nhất đã khởi hành từ đây. Và kể từ đó, vinh quang của trường Quân sự Damocles được khắc vĩnh viễn trong lịch sử.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Hồ, cất cánh một lần nữa ~
Người con trai đội mũ vội vã gọi nhóm họ lại và nhét thư mời vào tay *** ***: “Năm nay Xưởng Đen sẽ tổ chức một cuộc thi lấy điểm tích lũy, chỉ có các thí sinh trong bảng xếp hạng mới có thể tham gia, phần thưởng phong phú.”
“Chúng tôi sẽ đi xem giải đấu, không có thời gian để chơi ở đây.” *** *** không kiêng dè bộ dạng này của anh ta.
Người con trai đội mũ toát mồ hôi: “Cuộc thi điểm số này không giống như những năm trước. Thứ hạng của các Xưởng Đen trên mỗi ngôi sao sẽ được tổng hợp và xếp hạng lại. Dù các vị đi đâu, chỉ cần có chi nhánh Xưởng Đen ở địa phương đó là các vị có thể vào bằng thiệp mời. Có nhiều phần thưởng phong phú cho mỗi cuộc thi.”
“Có phần thưởng gì?” Vệ Tam hỏi anh ta.
Cuối cùng có người chịu để ý tới mình, ánh mắt của người con trai đội mũ nhìn Vệ Tam, giống như nhìn thấy Bồ Tát cứu mạng: “Nếu có thể lọt vào top 200 người đứng đầu, Xưởng Đen sẽ cung cấp cơ giáp cấp S miễn phí.”
Chuyển Lên Bờ Tây và *** *** đứng bên cạnh thờ ơ, trong đó *** *** cười nhạo nhiều hơn nữa: “Sau khi bảng xếp hạng được gộp lại thì mấy người lọt vào top 200 ấy, ai sẽ thiếu một chiếc cơ giáp cấp S chứ?”
Người có thể đi vào chính là chiến sĩ độc lập cấp S, ai còn muốn Xưởng Đen cung cấp cơ giáp?
Tôi thiếu nè, Vệ Tam thầm nghĩ ở trong lòng. Mặc dù mình không phải là cấp S, nhưng con người vẫn phải có một giấc mơ, ước mơ của cô là được chạm vào cơ giáp cấp S thực sự.
Người con trai đội mũ nâng tay lau mồ hôi, chẳng lẽ lần đầu tiên nhận nhiệm vụ đã thất bại? Ông chủ sẽ giết anh mất.
“Nhận trước thiệp mời vậy.” Vệ Tam rút ra một tấm từ trong tay *** ***, “Đến lúc đó buồn chán có thể đi tham gia.”
“Cảm ơn ngài.” Người con trai đội mũ ban đầu còn mang theo tâm thế người trên cao nhìn xuống nay đã sớm biến mất không thấy.
“Nếu có cơ hội, chúng ta có thể hẹn lại thời gian, cùng nhau thi đấu một chỗ.” Trước khi đi Chuyển Lên Bờ Tây còn nói thêm với Vệ Tam.
“Được.”
Tuần tới, đội ngũ của trường Quân sự Damocles sẽ khởi hành đến Sao Đế đô, vì vậy tuần này trường bắt đầu giới nghiêm, một cảm giác vô hình nôn nóng lan rộng giữa các sinh viên.
Ngay cả những sinh viên trước đây đã tham gia đội tuyển của trường cũng không thể tránh khỏi cảm xúc này.
Bởi vì danh sách các thành viên chủ chốt của năm trường quân sự lớn đã được đưa ra.
… Toàn bộ thành viên chủ lực trường Quân sự Đế Quốc là 3S, viện Bình Thông cũng toàn 3S, trường Quân sự Samuel thì ngoại trừ chiến sĩ cơ giáp hạng nặng độc lập là SS, các thành viên chính khác đều có cấp 3S.
Mà trường Quân sự Damocles ngoại trừ Thân Đồ Khôn cấp SS, những người khác là 3S. So về số lượng cấp 3S, họ chỉ thắng được trường South Pasadena.
Nhưng hai thành viên chính SS của trường Quân sự South Pasadena là cặp song sinh nam nữ, nghe nói có thần giao cách cảm, hai người kết hợp thậm chí không cần một chiến sĩ độc lập khác phối hợp đã có thực lực chống lại 3S.
Nói cách khác, ngay cả khi trường Damocles năm nay có cơ giáp sư 3S, chỉ huy 3S và hai chiến sĩ độc lập 3S, họ vẫn không có bất kỳ lợi thế nào.
“Bây giờ mấy người ở cấp độ 3S không cần tiền sao?” Đinh Hòa Mỹ xem xong danh sách thì mặt xanh lét, thế thì đánh đấm sao được nữa?
Niếp Hạo Tề thì nhớ tới một chuyện khác: “Các trường quân sự khác có 3S nhiều như vậy, vậy chẳng phải chiến sĩ cơ giáp độc lập cấp SS trước kia làm tổng binh của đội tuyển à?”
Đinh Hòa Mỹ lắc đầu: “Không, họ sẽ trở thành thành viên dự bị cho nhóm chủ lực, nếu trận đấu trước đó có một thành viên chính bị tai nạn thì trận tiếp theo sẽ được bổ sung vào.”
Chị ấy nhìn thoáng qua Vệ Tam đang vùi đầu ăn cơm: “Nhưng có thể khẳng định, tổng binh của bốn trường quân sự lớn nhất định là cấp S.”
Trường Damocles có thiếu hụt, số lượng thành viên dự bị miễn cưỡng thích hợp nên hoàn toàn không dư ra cấp S để làm tổng binh đội tuyển.
“Em thấy...” Vệ Tam ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Đinh Hòa Mỹ và Niếp Hạo Tề đều quay đầu nhìn cô, chờ xem cô nói gì.
“Món ăn hôm nay trong căng tin hơi mặn.”
Đinh Hòa Mỹ: “.
Niếp Hạo Tề: “... Còn may đấy, chắc cậu ăn nhiều thôi.”
“Đi thôi, chúng ta đi huấn luyện.” Đinh Hòa Mỹ đứng dậy kéo Niếp Hạo Tề cùng đi. Về phần Vệ Tam, chị ấy đoán phỏng chừng em ấy còn phải ăn nửa thêm tiếng đồng hồ.
Khi họ rời đi, Kim Kha xuất hiện ở cửa căng tin, nhìn trái nhìn phải, chờ tìm được Vệ Tam ở đâu đã lập tức đi tới, chuyển một khoản tiền cho cô.
“Năm vạn, hôm nay tớ sẽ ngủ ở chỗ cậu.
Bên cạnh có một sinh viên đang ăn tối, nghe những lời này của cậu thì nghẹt ngay, bèn đứng dậy vội vã tìm nước uống.
Vệ Tam đưa đũa gắp một miếng thức ăn đưa cho Kim Kha ăn: “Thấy mặn không?”
Kim Kha nuống xong thì nhíu mày: “Mặn.”
“Tớ cũng cảm thấy vậy mà bọn họ không có cảm giác gì.” Vệ Tam có chấp niệm rất lớn với thức ăn. Đại khái là năm đó mò đồ ăn ở bãi rác nên để lại di chứng.
“Chả phải cảm giác của cậu mạnh hơn bọn họ à?” Kim Kha nói một cách tùy tiện, “Độ nhạy cảm cao hơn. Mua lại cái gì khác đi, tớ mời.”
Khi Kim Kha phiền muộn thì hào phóng tột cùng với Vệ Tam.
Vệ Tam lập tức đứng dậy đi đến một cửa xoay khác để lấy thêm một phần, xoay người lại đã nhìn thấy Ứng Thành Hà cũng tới đây.
“Sao hôm nay các cậu rảnh vậy?” Vệ Tam bảo dì đóng gói đồ ăn rồi xách theo.
Ứng Thành Hà không nói nhiều, giơ tay chuyển cho Vệ Tam năm vạn tinh tệ ngay và luôn.
Vệ Tam: “... Cậu cũng muốn ngủ?”
Sinh viên vừa uống nước trở về, cả người đơ luôn tại chỗ, cậu ta vừa nghe thấy gì?
Hóa ra diễn đàn truyền ra ba người này thường ngày có quan hệ tốt, ý là loại quan hệ này tốt?!
Quả thực là đạo đức suy đồi đó trời!
“Đi thôi.” Vệ Tam lắc đầu, xách cơm đi vào ký túc xá.
Kim Kha và Ứng Thành Hà đi theo sau lưng.
Sinh viên đang ăn:... Nên truyền tin đồn này không đây?
Phòng ngủ vẫn như cũ, nhưng giường tầng trên và dưới bên cạnh Vệ Tam đã bị Kim Kha lót chăn, cứ tới lui để ngủ.
“Hôm nay cậu được món hời rồi.” Kim Kha nói cho Ứng Thành Hà nghe.
Hai người một lên một xuống nằm trong phòng ngủ của Vệ Tam.
Về phần Vệ Tam, cô ngồi xổm bên ngoài phòng ngủ ăn cơm hộp, trong tay còn có một quyển ghi chép của Ngư Thanh Phi.
Phải nói là Ngư Thanh Phi nói nhiều thì chớ, người lại lười, mỗi lần Vệ Tam đọc xong một quyển thì trong lòng đã phải buồn bực thật lâu.
Ví dụ như quyển này nói về cách bảo dưỡng đầu ngón chân cơ giáp. Ngư Thanh Phi thậm chí còn kể lại một lần nữa làm thế nào sơn ngón chân của cơ giáp sau khi bảo dưỡng, xen kẽ ở giữa là nhật ký mà ông ấy dùng danh nghĩa bảo dưỡng để sơn móng chân móng tay cho cơ giáp cao nhưng cuối cùng cũng sớm bị phát hiện.
[Hiệu trưởng hẹp hòi kinh, chẳng qua là tôi bảo dưỡng cơ giáp cho anh ta, thế mà gã lại sơn móng tay cơ giáp của tôi vừa đen vừa xấu, đúng là khùng điên! Lần sau vợ gã đến, tôi sẽ cho vợ gã biết đây là một người đàn ông hẹp hòi như thế nào. Hôm nay cũng là một ngày đầy tức giận, không muốn viết về chuyện cơ giáp được bảo dưỡng ra sao. Vậy thôi, chưa xong sẽ còn tiếp.]
Lại bị đứt giữa đường nữa.
Hiện tại Vệ Tam đã biết một ít số liệu của cơ giáp, nhưng chúng đều không phải từ một chiếc cơ giáp, mỗi lần chỉ liên quan đến một số bộ phận nào đó của cơ giáp thôi.
Ngư Thanh Phi luôn nghĩ đến đâu viết đến đó nhưng Vệ Tam vẫn có thể từ đó nhìn thấy một chút gì đó.
Đứng dậy đi vào, Vệ Tam đã nhìn thấy hai người kia nằm ở phía bên đó vắt chéo chân rung giường.
“...”
“Tại sao chỉ có hai tầng?” Ứng Thành Hà đặt ra câu hỏi mang tính tư tưởng, “Tôi nghĩ trường học nên làm một chiếc giường sắt năm tầng, vừa đủ cho một tiểu đội.”
“Phòng ngủ không có cao như vậy.” Kim Kha nằm trên giường nhắm mắt rung chân, “Nhưng nói không chừng trường Đế Quốc sẽ có cao cỡ đó, dù sao bọn họ cũng có tiền.”
“Tại sao khi đó cậu đến trường Damocles?” Ứng Thành Hà hỏi cậu.
“Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, lúc đó người trong chỉ huy ai không biết Ứng Tinh Quyết. Nhưng tại sao cậu lại đến đây?” Kim Kha tiếp tục rung chân, “Nhớ không nhầm, cậu là người đầu tiên trong nhà họ Ứng tới trường Damocles để học đấy.”
“Tôi muốn học những thứ mà bậc thầy Ngư Thanh Phi để lại.” Ứng Thành Hà suy nghĩ một chút, “Nhà chúng tôi không có liên hệ chặt chẽ với người đứng đầu dòng tộc.”
Nếu không phải anh đo được mình có nhận thức có cấp 3S, có lẽ đời này cũng không có cơ hội tiếp xúc với người đứng đầu dòng họ.
“Vệ Tam, còn cậu thì sao?” Ứng Thành Hà ngồi dậy hỏi cô.
“Trước khi đến tôi đã xem trên Tinh Võng một lần, cảm thấy trường Damocles của chúng ta là đơn giản nhất.” Vệ Tam nghiêm túc cho hay, “Tôi đánh giá rất cao phong cách trường học này, các trường khác vừa xem đã thấy có văn hóa so sánh ganh đua rất ghê, vậy nên cuối cùng tôi quyết định đến đây.”
Nếu như không phải Vệ Tam từng dùng loại biểu chất phát hiền lành này lừa gạt anh nhiều lần, Ứng Thành Hà đã tin rồi.
Kim Kha cũng xoay người, không đùa nữa: “Vệ Tam, khi thi đấu cậu nhớ cẩn thận đấy.”
“Bọn họ có lợi hại đến đâu thì cơ giáp cũng là cấp A.” Vệ Tam cũng không lo lắng, cơ giáp cấp A cực hạn đặt ở đó, dù cấp S mạnh tới đâu thì cũng có một giới hạn.
“Huyết Tích không kém so với cơ giáp của tổng binh trường quân sự khác, chỉ cần không có thành viên chủ lực ra tay đối phó với cậu ấy, hẳn là sẽ không có vấn đề quá lớn.” Ứng Thành Hà đã xem qua cuộc thi tuyển chọn trước đó của cô, xác thật là có sự hiểu biết cơ giáp rất tốt. Còn chưa kể đó là chuyện mấy tháng trước, hiện tại sẽ tốt hơn.
“Vậy thì kiềm chế bọn họ.” Kim Kha cụp mắt nói, “Tôi vừa lúc gặp được các chỉ huy cấp 3S khác.”
“Các cậu ngủ đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.” Vệ Tam đột nhiên nói.
“Trễ như vậy cậu còn đi đâu?” Ứng Thành Hà theo bản năng hỏi.
“Có việc.” Vệ Tam phẩy tay xoay người đi ra ngoài.
Kim Kha nằm xuống một lần nữa, cậu chưa bao giờ hỏi Vệ Tam đi đâu, lỡ là đi gặp cao nhân thì sao.
Vệ Tam chắc chắn không muốn nói.
Một lát sau Ứng Thành Hà lên tiếng: “Nếu nhớ không lầm thì trường đã cài giới nghiêm rồi.”
“Vệ Tam có biệt danh là Vua Trèo Tường mà.” Kim Kha thản nhiên đáp.
“Ờ ha.”
Hai chàng trai có căng thẳng tăng vọt, mỗi người chi 5 vạn thuê một cái giường của Vệ Tam, ngủ một đêm nay.
Đến tầng một, Vệ Tam lấy Huyết Tích ra.
Chủ tiệm ném một hộp đồ sang: “Vật liệu cô muốn này.”
Vệ Tam từ trong hộp lấy ra ống kim loại đặc sệt chất lỏng, cô muốn thay đổi cây đao của Huyết Tích.
Ở giải đấu Hephaestus, đội tuyển không được phép sử dụng cơ giáp trên cấp A, đến lúc đó cơ giáp của tổng binh bị kiểm trả rất kỹ mới có thể vào sân.
Huyết Tích có tính năng tốt đến mức hoàn hảo về mọi mặt, nhưng Vệ Tam muốn thực hiện một chút thay đổi trên vũ khí.
Cô lấy đao laser ra, đổ ống chất lỏng vào và đặt nó vào khuôn.
Hết một đêm này Vệ Tam mới sửa xong đao laser, bước chân như có như không khi chạy về trường học.
Mở cửa phòng ngủ, Kim Kha và Ứng Thành Hà đang ngồi trước bàn của cô để chụp ảnh.
Vệ Tam bày vẻ mặt ghét bỏ: “Hai người các cậu có thể tém tém lại chút không?”
Ứng Thành Hà kéo Vệ Tam ngồi xuống: “Lần đầu tiên tới đây ngủ, lưu lại kỷ niệm nào.”
Cả người bốc lên hơi thở sa sút, Vệ Tam dán hai quầng thâm cứ như vậy ngồi ở giữa hai người bọn họ, hai mắt vô thần, bị chụp một tấm.
...
Một ngày trước khi khởi hành, các thành viên chính và trong đội tuyển đứng trên bãi tập, cùng tuyên thệ với các thầy cô và cuối cùng được nghe thiếu tá Lê Trạch kết thúc bài phát biểu.
“Lần này tiến tới, chúng ta cần tất cả mọi người xuất ra năng lực cùng nhau tranh được thứ hạng.” Lê Trạch nhìn qua những sinh viên trẻ tuổi phía dưới, những người này lớn nhất cũng chỉ mới hai mươi tuổi, “Nhưng mọi người nhớ kỹ, đây chỉ là một trận đấu, không thể cho đổ máu chỉ lối. Trường Quân sự Damocles ở ngay sau lưng các em, các em ở đâu nó sẽ ở đó, không bao giờ biến mất.”
“Đó là…”
Hàng ngàn sinh viên đến cảng bằng xe bay theo từng đợt.
Có phương tiện truyền thông địa phương điều khiển máy quay thu nhỏ bay lên bầu trời để ghi lại cảnh này: Xe bay quân sự chỉnh tề hộ tống các sinh viên trẻ đến giải đấu Hephaestus. Lần này đi, không biết có ai sẽ ở lại sân đấu mãi mãi.
Một vài năm sau, mọi người biết rằng một nhóm các sinh viên ở ba khoa cơ giáp xuất sắc nhất đã khởi hành từ đây. Và kể từ đó, vinh quang của trường Quân sự Damocles được khắc vĩnh viễn trong lịch sử.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Hồ, cất cánh một lần nữa ~
/337
|