“Tôi Có Tiền”
Gần đây trôi qua quá thuận lợi, tâm tư Vệ Tam lại bắt đầu nghĩ lung tung, cô muốn biết kiến thức cơ giáp liên quan đến cấp S quá.
Cơ giáp sư cấp S duy nhất cô quen biết là Ứng Thành Hà.
Tuy nhiên trong quá trình tập luyện, cũng chỉ có Kim Kha thỉnh thoảng đến sân tập, các thành viên chủ lực cấp S khác không tham gia. Ứng Thành Hà đã lâu không xuất hiện cùng Kim Kha, nghe đâu đang điều chỉnh bước cuối cùng cho cơ giáp của Kim Kha và bản thân.
Cả ba khoa đều phải khảo sát về khả năng điều phối của chỉ huy, sức chiến đấu của chiến sĩ độc lập và trình độ của cơ giáp sư ở giải đấu Hephaestus. Cơ giáp sư của thành viên chủ lực không chỉ đơn giản là sửa chữa, mà còn thiết kế cho mình và chỉ huy một cơ giáp phòng thủ, chính là thời cơ tốt nhất để cơ giáp sư dương danh.
Huấn luyện xong, Vệ Tam buồn bực ngán ngẩm, cuối cùng không nhịn được mà chọt hỏi Ứng Thành Hà.
Lén Lút Ăn Xin: [Nếu muốn đọc sách về cơ giáp cấp S trong trường thì cần điều kiện gì?]
Ứng Thành Hà: [Điều kiện? Không, miễn là sinh viên của trường là có thể xem được.]
Lén Lút Ăn Xin: [Ở đâu? Tôi muốn xem!]
Ứng Thành Hà ngồi xổm trên mặt đất, mái tóc dài xơ xác đã được buộc lên, anh cũng mặc kệ trạng thái của mình kém như thế nào mà nhận video call luôn: “Tại sao muốn xem cái này?”
Cơ giáp cấp S có một hệ thống khác, khi xây dựng cơ giáp cần phải hao phí cảm giác cực lớn, đặc biệt là lần thử nghiệm đầu tiên khi tất cả số liệu cơ giáp lộn xộn đều sẽ tràn vào trong não. Nếu không có cảm giác mạnh mẽ thì chỉ có thể tạo thành tổn thương cho não. Cho nên cơ giáp sư cấp A bình thường sẽ không góp vui vào chuyện nghiên cứu cấp S gì đó. Chênh lệch giữa hai cấp này lớn lắm, giống như đưa sách toán cao cấp đến trong tay hơn trăm học sinh tiểu học mới biết cộng trừ nhân chia, hoàn toàn không hiểu được.
Vệ Tam thành khẩn đáp: “Tôi chỉ muốn xem sách về tư liệu cơ giáp liên quan đến cấp S, tò mò bên trong viết cái gì.”
“Qua hai ngày nữa tôi sẽ dẫn cậu đến phòng tư liệu.” Bên Ứng Thành Hà truyền đến một tiếng “Ting…” khiến anh nhìn về phía nguồn âm thanh bên đó, kế đó đã quay đầu nói với Vệ Tam trong video call, “Trường Quân sự Damocles không chỉ có sưu tầm tất cả bản nháp ghi chép của Ngư Thanh Phi mà còn có sách vở, nhưng mà có rất nhiều thứ chỉ là do ông ấy viết đại lung tung, tất cả truyền thừa của bậc thầy cơ giáp đều ở trong con chip, chỉ có người có nhận thức cấp S mới có thể dùng não để nhận được và học tập.”
Nói cách khác, Vệ Tam đọc sách sẽ không ra manh mối nào.
Ứng Thành Hà vội vàng đi xem kết quả thí nghiệm, cũng vì vội vã nên còn có chuyện chưa nói hết.
Trên thực tế năm trường quân sự lớn thì ai cũng để lại một con chip của mấy bậc thầy cơ giáp, duy chỉ có trường Damocles là giữ lại cả sách và ghi chép của Ngư Thanh Phi, nghe nói là Ngư Thanh Phi trịnh trọng giao những thứ này cho hiệu trưởng lúc đó, dặn dò phải bảo tồn thật tốt.
Về phần mấy cuốn sách đó…
Ứng Thành Hà lật một chút, một lời khó nói hết.
Vệ Tam mấy lần nhìn thấy tư liệu của Ngư Thanh Phi từ trong miệng người khác hoặc là trên diễn đàn Tinh Võng đều nói ông là bậc thầy, là cơ giáp sư hàng đầu, là người tiên phong tiên phong của cơ giáp hạng nhẹ, là một người cực kỳ ưu tú. Nghe Ứng Thành Hà nói có thể dẫn mình đi xem ghi chép của Ngư Thanh Phi, Vệ Tam thấy một ngày như một năm, chỉ ước gì có thể đi xuyên tới hai ngày nữa.
Vừa mới luyện tập xong hôm thứ năm, Ứng Thành Hà đã tìm tới.
“Vệ Tam, đi thôi.”
Vệ Tam còn đang nói chuyện với bạn bên cạnh, nghe được và nhìn thấy Ứng Thành Hà thì cô lập tức phấn chấn, cô có thể lập tức nhìn thấy sách liên quan đến cấp S rồi!
“Tóc của cậu…" Vệ Tam vừa đến gần đã chỉ vào mái tóc dài sau lưng Ứng Thành Hà, “Đốt rồi?”
Ứng Thành Hà nhác trông về sau: “Một cái máy bị nổ, vạ lây cho tóc.”
Vốn tóc anh cũng không mượt mà gì mấy, hệt như đám cỏ khô, nay bị đốt thật làm Vệ Tam thặng thinh một hồi, cô cúi đầu hai vai khẽ run nhẹ.
Ứng Thành Hà: “?”
Không nhìn thấy đầu anh sốt nên Vệ Tam khóc à.
Một giây sau Ứng Thành Hà đã biết mình sai một cách triệt để. Vệ Tam ngẩng đầu, sắc mặt mang theo nụ cười không che dấu, mở chức năng camera của quang não, bùm bụp vỗ lên đầu anh. Đoạn gửi cho Kim Kha, chuyện vui thì phải cùng hưởng.
Lén Lút Ăn Xin: [Hahahaha, tóc Thành Hà cuối cùng cũng bị đốt cháy!!]
Nhà Kim Phát Tài: [Haha ha ha ha, tóc này không đốt mới tiếc]
Ứng Thành Hà: [... Tôi vẫn còn trong nhóm.]
Lén Lút Ăn Xin: [Thất lễ.]
Nhà Kim Phát Tài: [Thất lễ.]
Ứng Thành Hà: [Tóc anh họ tôi đốt lên càng đẹp mắt hơn:)]
Nhà Kim Phát Tài: [???]
Nhà Kim Phát Tài: [Thành Thành, cậu thay đổi! ]
Lén Lút Ăn Xin: [Vậy ngọn lửa cháy lên chẳng phải gọi là ngọn lửa Đế Quốc sao?]
Ứng Thành Hà: [Vậy thì các cậu tranh thủ cho tôi thấy Ngọn Lửa Đế Quốc đi.]
Anh gửi xong tin này trong nhóm liền giơ tay túm lấy tay Vệ Tam đi vào phòng tư liệu.
Đi đến phòng tư liệu, Ứng Thành Hà giúp Vệ Tam đăng ký thân phận, người giới thiệu là ID của chính anh.
“Đột nhiên hơi khẩn trương.” Vệ Tam đứng ở cửa phòng tư liệu, giơ tay sửa sang quân phục, tiện thể phủi bụi vương trên huy chương ở cánh tay.
Thấy cô như vậy, Ứng Thành Hà ngược lại không giải thích bên trong đều là sách gì vì muốn chờ xem kịch vui, anh quẹt thẻ ID của mình xong thì mang Vệ Tam đi vào.
Phòng tư liệu đại khái khoảng bảy mươi mét vuông, giá sách bên trong được nhồi nhét đầy ắp. Vệ Tam đi vào đã nhất thời cảm nhận được mùi thơm ngát của tri thức, cô cảm giác mình như mình muốn đi ngao du trong đại dương tri thức cơ giáp ngay và luôn.
“Đây đều là những ghi chép của bậc thầy Ngư Thanh Phi, ông ấy còn đặc biệt tìm nhà xuất bản để làm ra sách về bản viết tay của mình, toàn bộ đặt ở mấy giá sách này.” Ứng Thành Hà đại khái chỉ chỉ.
Vệ Tam gật đầu, hưng phấn xông lên rút ra một quyển sách dày nhất tên là “Hành trình Thanh Phi chế tạo cơ giáp”.
Vừa nhìn thì biết đây là tác phẩm vĩ đại!
Cô hít sâu một hơi, làm dịu đi tâm trạng kích động rồi mở trang đầu tiên, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ rồng bay phượng múa thật to: Làm cơ giáp thật phiền.
Vệ Tam: “?” Cảm thấy hơi không thích hợp.
Tiếp tục lậtq, uả nhiên không phải là kiến thức cơ giáp siêu quần trong tưởng tượng của cô, mà chỉ là nhật ký.
[Lịch Tinh Tú ngày 19 tháng 7 năm 4008, buổi sáng đi đến căng tin số mới được xây để ăn tối, má Hi Thất làm khó ăn như vậy mà có ý tốt nên mang ra. Tức giận đến đau dạ dày, không muốn làm cơ giáp, không làm nữa, nghỉ ngơi một ngày.]
[Lịch Tinh Tú ngày 22 tháng 7 năm 4008, buổi trưa bị lá đập vào đầu, tóc bị thương, đau lòng bản thân yếu đuối thì còn làm cơ giáp gì chứ, nghỉ ngơi.]
[Lịch Tinh Tú 4008 ngày 04 tháng 8 năm 4008, hôm nay hiệu trưởng thay đổi kiểu tóc mới, làm xấu mắt tôi, đau mắt quá, thôi nghỉ ngơi cho rồi, ngày mai phải bắt đầu thiết kế cơ giáp mới, chắc chắn!]
...
Vệ Tam kiên trì lật hơn mười trang, cuối cùng “bộp” một tiếng đóng sách lại, cuốn này gọi là hành trình cơ giáp quỷ gì, không bằng gọi mười ngàn vạn lý do lười biếng của Thanh Phi.
“Đây là ghi chép của ông ấy?” Vệ Tam liên tục lật mấy quyển sách, cả thảy đều hệt nhau, tất cả đều là nhật ký lười biếng do Ngư Thanh Phi ký tên.
Ứng Thành Hà rốt cục nhìn thấy Vệ Tam ăn quả đắng, nội tâm anh vui mừng quá thảy nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Ừ, các đời hiệu trưởng vì bảo vệ mặt mũi của Ngư Thanh Phi cho nên không cho sinh viên nói ra chân tướng bên ngoài.”
“...”
Vệ Tam bỗng cảm thấy thất vọng, nhưng ngày huấn luyện ở trường ngoại trừ luyện tập, cô cũng không có việc gì để làm.
“Lần sau tôi có thể tự mình tới đây mượn "sách" xem không?”
“Cậu còn muốn xem?” Ứng Thành Hà ngạc nhiên hỏi.
Vệ Tam tiện tay rút ra một quyển sách khác, như thường lệ vẫn là Ngư Thanh Phi chửi bới mọi thứ trong cuộc sống: “Lúc nhàm chán thì đọc xem, cũng rất thú vị mà.”
Ngư Thanh Phi chắc chắn không phải là người đứng đắn.
“Mấy cậu huấn luyện thế nào rồi?” Ứng Thành Hà kéo ra một quyển sách từ bên cạnh và ngồi xuống với Vệ Tam.
“Huấn luyện độc lập cứ như thế thôi, thường khi có thêm hai người phối hợp nữa.” Vệ Tam thờ ơ trả lời, từ sau khi lập nhóm với Chuyển Lên Bờ Tây ở Xưởng Đen, cô lại trở về trường huấn luyện, đúng là luôn có sự đơn giản vô vị.
Không thể nói Đinh Hòa Mỹ và Niếp Hạo Tề có trình độ kém, chỉ là bọn họ không thể so sánh được với Chuyển Lên Bờ Tây.
Trước đây cô biết Chuyển Lên Bờ Tây chỉ tới đó cuối tuần nên cho rằng anh ta cũng là sinh viên trường quân sự Damocles. Nhưng đội tuyển đã huấn luyện lâu như vậy, cô biết tên hết mỗi một chiến sĩ độc lập cấp A lợi hại, cũng không thấy người giống như Chuyển Lên Bờ Tây và *** ***.
Có thể là người học tản trên một ngôi sao lớn nào đó.
Vệ Tam nghe nói có một số thế gia thần bí không qua lại với trường quân sự, tất cả đều tự mình huấn luyện, sau này cũng sẽ không tiến vào quân khu.
Loại người này thường được gọi là chiến sĩ cơ giáp độc lập học tản, có phương thức huấn luyện thế gia cho riêng mình, không phải là con đường hoàn toàn hoang dã.
“Cơ giáp của tôi còn chưa hoàn thành nữa.” Ứng Thành Hà tựa vào ghế, sở dĩ hôm nay anh đi ra là vì muốn thả lỏng một hồi. Khi thời gian thi đấu đến gần, áp lực càng lúc càng lớn, anh luôn cảm thấy cơ giáp của mình còn có chỗ để cải thiện.
“Lúc trước không phải đã làm xong rồi sao?” Vệ Tam nhớ rõ Kim Kha đã từng đề cập qua một câu.
“Ừm, tôi muốn nâng cao mặt tấn công của cơ giáp một chút.”
Vệ Tam quay đầu nhìn anh: “Cơ giáp của cậu và Kim Kha?”
“Đúng vậy, chỉ huy và cơ giáp sư trường quân sự Đế Quốc và viện Bình Thông ấy, thực lực của bọn họ có thể chống lại chiến sĩ độc lập cấp S bình thường, huống chi Ứng Tinh Quyết có cảm giác quá mức kinh khủng, thời khắc quan trọng có thể quấy nhiễu chiến sĩ cơ giáp độc lập.” Cho nên anh muốn cải tiến cơ giáp.
“Không cần ở mặt tấn công đâu.” Vệ Tam nhớ tới hình ảnh trận đấu cuối cùng của giải đấu lần trước, “Cơ giáp sư và chỉ huy không phải là người chiến đấu, cậu muốn đề cập đến mặt tấn công không bằng tăng sức ngựa vào tính năng phòng ngự. Tốt nhất là để lúc tấn công như thế nào cũng tạm thời không bị gì, ít nhất có thể để lại đủ thời gian cho chiến sĩ độc lập đến cứu các cậu.”
Không biết vì sao Ứng Thành Hà đột nhiên nhớ tới chiếc máy xấu xí trên diễn đàn Khối Rubik, giống như cơ giáp cõng mai rùa.
Ứng Thành Hà đột nhiên đứng dậy: “Tôi đi trước một bước.”
Thấy anh vội vàng rời đi, Vệ Tam lắc đầu, xoay người xem “sách” của Ngư Thanh Phi.
Bậc thầy này giống như một cỗ máy chửi, mỗi ngày đều có trò mới, cuộc sống thật đầy màu sắc.
Đáng tiếc chính là không viết về phương diện cơ giáp.
Vệ Tam đại khái xem hết một lần toàn bộ phòng tư liệu,rốt cục từ bên trong tìm được một quyển sách hơi đàng hoàng gọi là “Thẩm mỹ của Thanh Phi”.
Bên trong nói về sự kết hợp màu sắc của cơ giáp, không liên quan tí nào tới kỹ thuật, chỉ đơn thuần là thẩm mỹ.
Là một Vệ Tam có thể tiết kiệm tiền được thì làm, một chút màu cũng không sơn, cô do dự hồi lâu mới mượn cuốn sách này.
Cô muốn xem thẩm mỹ của bậc thầy khác với những người bình thường như thế nào.
….
Ứng Thành Hà trở lại phòng thí nghiệm, lật ra số liệu cơ giáp đã tải về từ diễn đàn trước đó, người này gọi là “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp” đã làm một cơ giáp có cấp bậc không cao, nhưng trong đó vận dụng mấy kết cấu lại dị thường mới lạ. Lúc ấy anh đã dành cả đêm để phân tích nhưng không nghĩ ra bất kỳ cấu trúc nào nên mới gửi một vài tin nhắn riêng, muốn học tập người ta, thế nhưng tới giờ vẫn không nhận được hồi âm.
Chờ cho đến khi có thời gian để leo lên xem thử, anh thấy mình bị block mất rồi.
Ứng Thành Hà cũng không quá giật mình.
Một người có thực lực lại thiết kế cơ giáp cấp thấp quái dị thì làm mấy chuyện này cũng không có gì lạ.
Cũng may tất cả số liệu của chiếc cơ giáp kia của người ta đều công khai minh bạch đăng lên diễn đàn, Ứng Thành Hà một lần nữa cố gắng phá giải những số liệu cơ giáp này, muốn từ đó suy ra nguyên lý của mấy cấu trúc kia.
Mặt khác, anh cũng đăng ký một tài khoản tên là “Tôi Có Tiền” để thêm “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp” vào bạn bè.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ứng Thành Hà: Tôi có tiền, sẽ không bị cho vào danh sách chặn.
Gần đây trôi qua quá thuận lợi, tâm tư Vệ Tam lại bắt đầu nghĩ lung tung, cô muốn biết kiến thức cơ giáp liên quan đến cấp S quá.
Cơ giáp sư cấp S duy nhất cô quen biết là Ứng Thành Hà.
Tuy nhiên trong quá trình tập luyện, cũng chỉ có Kim Kha thỉnh thoảng đến sân tập, các thành viên chủ lực cấp S khác không tham gia. Ứng Thành Hà đã lâu không xuất hiện cùng Kim Kha, nghe đâu đang điều chỉnh bước cuối cùng cho cơ giáp của Kim Kha và bản thân.
Cả ba khoa đều phải khảo sát về khả năng điều phối của chỉ huy, sức chiến đấu của chiến sĩ độc lập và trình độ của cơ giáp sư ở giải đấu Hephaestus. Cơ giáp sư của thành viên chủ lực không chỉ đơn giản là sửa chữa, mà còn thiết kế cho mình và chỉ huy một cơ giáp phòng thủ, chính là thời cơ tốt nhất để cơ giáp sư dương danh.
Huấn luyện xong, Vệ Tam buồn bực ngán ngẩm, cuối cùng không nhịn được mà chọt hỏi Ứng Thành Hà.
Lén Lút Ăn Xin: [Nếu muốn đọc sách về cơ giáp cấp S trong trường thì cần điều kiện gì?]
Ứng Thành Hà: [Điều kiện? Không, miễn là sinh viên của trường là có thể xem được.]
Lén Lút Ăn Xin: [Ở đâu? Tôi muốn xem!]
Ứng Thành Hà ngồi xổm trên mặt đất, mái tóc dài xơ xác đã được buộc lên, anh cũng mặc kệ trạng thái của mình kém như thế nào mà nhận video call luôn: “Tại sao muốn xem cái này?”
Cơ giáp cấp S có một hệ thống khác, khi xây dựng cơ giáp cần phải hao phí cảm giác cực lớn, đặc biệt là lần thử nghiệm đầu tiên khi tất cả số liệu cơ giáp lộn xộn đều sẽ tràn vào trong não. Nếu không có cảm giác mạnh mẽ thì chỉ có thể tạo thành tổn thương cho não. Cho nên cơ giáp sư cấp A bình thường sẽ không góp vui vào chuyện nghiên cứu cấp S gì đó. Chênh lệch giữa hai cấp này lớn lắm, giống như đưa sách toán cao cấp đến trong tay hơn trăm học sinh tiểu học mới biết cộng trừ nhân chia, hoàn toàn không hiểu được.
Vệ Tam thành khẩn đáp: “Tôi chỉ muốn xem sách về tư liệu cơ giáp liên quan đến cấp S, tò mò bên trong viết cái gì.”
“Qua hai ngày nữa tôi sẽ dẫn cậu đến phòng tư liệu.” Bên Ứng Thành Hà truyền đến một tiếng “Ting…” khiến anh nhìn về phía nguồn âm thanh bên đó, kế đó đã quay đầu nói với Vệ Tam trong video call, “Trường Quân sự Damocles không chỉ có sưu tầm tất cả bản nháp ghi chép của Ngư Thanh Phi mà còn có sách vở, nhưng mà có rất nhiều thứ chỉ là do ông ấy viết đại lung tung, tất cả truyền thừa của bậc thầy cơ giáp đều ở trong con chip, chỉ có người có nhận thức cấp S mới có thể dùng não để nhận được và học tập.”
Nói cách khác, Vệ Tam đọc sách sẽ không ra manh mối nào.
Ứng Thành Hà vội vàng đi xem kết quả thí nghiệm, cũng vì vội vã nên còn có chuyện chưa nói hết.
Trên thực tế năm trường quân sự lớn thì ai cũng để lại một con chip của mấy bậc thầy cơ giáp, duy chỉ có trường Damocles là giữ lại cả sách và ghi chép của Ngư Thanh Phi, nghe nói là Ngư Thanh Phi trịnh trọng giao những thứ này cho hiệu trưởng lúc đó, dặn dò phải bảo tồn thật tốt.
Về phần mấy cuốn sách đó…
Ứng Thành Hà lật một chút, một lời khó nói hết.
Vệ Tam mấy lần nhìn thấy tư liệu của Ngư Thanh Phi từ trong miệng người khác hoặc là trên diễn đàn Tinh Võng đều nói ông là bậc thầy, là cơ giáp sư hàng đầu, là người tiên phong tiên phong của cơ giáp hạng nhẹ, là một người cực kỳ ưu tú. Nghe Ứng Thành Hà nói có thể dẫn mình đi xem ghi chép của Ngư Thanh Phi, Vệ Tam thấy một ngày như một năm, chỉ ước gì có thể đi xuyên tới hai ngày nữa.
Vừa mới luyện tập xong hôm thứ năm, Ứng Thành Hà đã tìm tới.
“Vệ Tam, đi thôi.”
Vệ Tam còn đang nói chuyện với bạn bên cạnh, nghe được và nhìn thấy Ứng Thành Hà thì cô lập tức phấn chấn, cô có thể lập tức nhìn thấy sách liên quan đến cấp S rồi!
“Tóc của cậu…" Vệ Tam vừa đến gần đã chỉ vào mái tóc dài sau lưng Ứng Thành Hà, “Đốt rồi?”
Ứng Thành Hà nhác trông về sau: “Một cái máy bị nổ, vạ lây cho tóc.”
Vốn tóc anh cũng không mượt mà gì mấy, hệt như đám cỏ khô, nay bị đốt thật làm Vệ Tam thặng thinh một hồi, cô cúi đầu hai vai khẽ run nhẹ.
Ứng Thành Hà: “?”
Không nhìn thấy đầu anh sốt nên Vệ Tam khóc à.
Một giây sau Ứng Thành Hà đã biết mình sai một cách triệt để. Vệ Tam ngẩng đầu, sắc mặt mang theo nụ cười không che dấu, mở chức năng camera của quang não, bùm bụp vỗ lên đầu anh. Đoạn gửi cho Kim Kha, chuyện vui thì phải cùng hưởng.
Lén Lút Ăn Xin: [Hahahaha, tóc Thành Hà cuối cùng cũng bị đốt cháy!!]
Nhà Kim Phát Tài: [Haha ha ha ha, tóc này không đốt mới tiếc]
Ứng Thành Hà: [... Tôi vẫn còn trong nhóm.]
Lén Lút Ăn Xin: [Thất lễ.]
Nhà Kim Phát Tài: [Thất lễ.]
Ứng Thành Hà: [Tóc anh họ tôi đốt lên càng đẹp mắt hơn:)]
Nhà Kim Phát Tài: [???]
Nhà Kim Phát Tài: [Thành Thành, cậu thay đổi! ]
Lén Lút Ăn Xin: [Vậy ngọn lửa cháy lên chẳng phải gọi là ngọn lửa Đế Quốc sao?]
Ứng Thành Hà: [Vậy thì các cậu tranh thủ cho tôi thấy Ngọn Lửa Đế Quốc đi.]
Anh gửi xong tin này trong nhóm liền giơ tay túm lấy tay Vệ Tam đi vào phòng tư liệu.
Đi đến phòng tư liệu, Ứng Thành Hà giúp Vệ Tam đăng ký thân phận, người giới thiệu là ID của chính anh.
“Đột nhiên hơi khẩn trương.” Vệ Tam đứng ở cửa phòng tư liệu, giơ tay sửa sang quân phục, tiện thể phủi bụi vương trên huy chương ở cánh tay.
Thấy cô như vậy, Ứng Thành Hà ngược lại không giải thích bên trong đều là sách gì vì muốn chờ xem kịch vui, anh quẹt thẻ ID của mình xong thì mang Vệ Tam đi vào.
Phòng tư liệu đại khái khoảng bảy mươi mét vuông, giá sách bên trong được nhồi nhét đầy ắp. Vệ Tam đi vào đã nhất thời cảm nhận được mùi thơm ngát của tri thức, cô cảm giác mình như mình muốn đi ngao du trong đại dương tri thức cơ giáp ngay và luôn.
“Đây đều là những ghi chép của bậc thầy Ngư Thanh Phi, ông ấy còn đặc biệt tìm nhà xuất bản để làm ra sách về bản viết tay của mình, toàn bộ đặt ở mấy giá sách này.” Ứng Thành Hà đại khái chỉ chỉ.
Vệ Tam gật đầu, hưng phấn xông lên rút ra một quyển sách dày nhất tên là “Hành trình Thanh Phi chế tạo cơ giáp”.
Vừa nhìn thì biết đây là tác phẩm vĩ đại!
Cô hít sâu một hơi, làm dịu đi tâm trạng kích động rồi mở trang đầu tiên, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ rồng bay phượng múa thật to: Làm cơ giáp thật phiền.
Vệ Tam: “?” Cảm thấy hơi không thích hợp.
Tiếp tục lậtq, uả nhiên không phải là kiến thức cơ giáp siêu quần trong tưởng tượng của cô, mà chỉ là nhật ký.
[Lịch Tinh Tú ngày 19 tháng 7 năm 4008, buổi sáng đi đến căng tin số mới được xây để ăn tối, má Hi Thất làm khó ăn như vậy mà có ý tốt nên mang ra. Tức giận đến đau dạ dày, không muốn làm cơ giáp, không làm nữa, nghỉ ngơi một ngày.]
[Lịch Tinh Tú ngày 22 tháng 7 năm 4008, buổi trưa bị lá đập vào đầu, tóc bị thương, đau lòng bản thân yếu đuối thì còn làm cơ giáp gì chứ, nghỉ ngơi.]
[Lịch Tinh Tú 4008 ngày 04 tháng 8 năm 4008, hôm nay hiệu trưởng thay đổi kiểu tóc mới, làm xấu mắt tôi, đau mắt quá, thôi nghỉ ngơi cho rồi, ngày mai phải bắt đầu thiết kế cơ giáp mới, chắc chắn!]
...
Vệ Tam kiên trì lật hơn mười trang, cuối cùng “bộp” một tiếng đóng sách lại, cuốn này gọi là hành trình cơ giáp quỷ gì, không bằng gọi mười ngàn vạn lý do lười biếng của Thanh Phi.
“Đây là ghi chép của ông ấy?” Vệ Tam liên tục lật mấy quyển sách, cả thảy đều hệt nhau, tất cả đều là nhật ký lười biếng do Ngư Thanh Phi ký tên.
Ứng Thành Hà rốt cục nhìn thấy Vệ Tam ăn quả đắng, nội tâm anh vui mừng quá thảy nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Ừ, các đời hiệu trưởng vì bảo vệ mặt mũi của Ngư Thanh Phi cho nên không cho sinh viên nói ra chân tướng bên ngoài.”
“...”
Vệ Tam bỗng cảm thấy thất vọng, nhưng ngày huấn luyện ở trường ngoại trừ luyện tập, cô cũng không có việc gì để làm.
“Lần sau tôi có thể tự mình tới đây mượn "sách" xem không?”
“Cậu còn muốn xem?” Ứng Thành Hà ngạc nhiên hỏi.
Vệ Tam tiện tay rút ra một quyển sách khác, như thường lệ vẫn là Ngư Thanh Phi chửi bới mọi thứ trong cuộc sống: “Lúc nhàm chán thì đọc xem, cũng rất thú vị mà.”
Ngư Thanh Phi chắc chắn không phải là người đứng đắn.
“Mấy cậu huấn luyện thế nào rồi?” Ứng Thành Hà kéo ra một quyển sách từ bên cạnh và ngồi xuống với Vệ Tam.
“Huấn luyện độc lập cứ như thế thôi, thường khi có thêm hai người phối hợp nữa.” Vệ Tam thờ ơ trả lời, từ sau khi lập nhóm với Chuyển Lên Bờ Tây ở Xưởng Đen, cô lại trở về trường huấn luyện, đúng là luôn có sự đơn giản vô vị.
Không thể nói Đinh Hòa Mỹ và Niếp Hạo Tề có trình độ kém, chỉ là bọn họ không thể so sánh được với Chuyển Lên Bờ Tây.
Trước đây cô biết Chuyển Lên Bờ Tây chỉ tới đó cuối tuần nên cho rằng anh ta cũng là sinh viên trường quân sự Damocles. Nhưng đội tuyển đã huấn luyện lâu như vậy, cô biết tên hết mỗi một chiến sĩ độc lập cấp A lợi hại, cũng không thấy người giống như Chuyển Lên Bờ Tây và *** ***.
Có thể là người học tản trên một ngôi sao lớn nào đó.
Vệ Tam nghe nói có một số thế gia thần bí không qua lại với trường quân sự, tất cả đều tự mình huấn luyện, sau này cũng sẽ không tiến vào quân khu.
Loại người này thường được gọi là chiến sĩ cơ giáp độc lập học tản, có phương thức huấn luyện thế gia cho riêng mình, không phải là con đường hoàn toàn hoang dã.
“Cơ giáp của tôi còn chưa hoàn thành nữa.” Ứng Thành Hà tựa vào ghế, sở dĩ hôm nay anh đi ra là vì muốn thả lỏng một hồi. Khi thời gian thi đấu đến gần, áp lực càng lúc càng lớn, anh luôn cảm thấy cơ giáp của mình còn có chỗ để cải thiện.
“Lúc trước không phải đã làm xong rồi sao?” Vệ Tam nhớ rõ Kim Kha đã từng đề cập qua một câu.
“Ừm, tôi muốn nâng cao mặt tấn công của cơ giáp một chút.”
Vệ Tam quay đầu nhìn anh: “Cơ giáp của cậu và Kim Kha?”
“Đúng vậy, chỉ huy và cơ giáp sư trường quân sự Đế Quốc và viện Bình Thông ấy, thực lực của bọn họ có thể chống lại chiến sĩ độc lập cấp S bình thường, huống chi Ứng Tinh Quyết có cảm giác quá mức kinh khủng, thời khắc quan trọng có thể quấy nhiễu chiến sĩ cơ giáp độc lập.” Cho nên anh muốn cải tiến cơ giáp.
“Không cần ở mặt tấn công đâu.” Vệ Tam nhớ tới hình ảnh trận đấu cuối cùng của giải đấu lần trước, “Cơ giáp sư và chỉ huy không phải là người chiến đấu, cậu muốn đề cập đến mặt tấn công không bằng tăng sức ngựa vào tính năng phòng ngự. Tốt nhất là để lúc tấn công như thế nào cũng tạm thời không bị gì, ít nhất có thể để lại đủ thời gian cho chiến sĩ độc lập đến cứu các cậu.”
Không biết vì sao Ứng Thành Hà đột nhiên nhớ tới chiếc máy xấu xí trên diễn đàn Khối Rubik, giống như cơ giáp cõng mai rùa.
Ứng Thành Hà đột nhiên đứng dậy: “Tôi đi trước một bước.”
Thấy anh vội vàng rời đi, Vệ Tam lắc đầu, xoay người xem “sách” của Ngư Thanh Phi.
Bậc thầy này giống như một cỗ máy chửi, mỗi ngày đều có trò mới, cuộc sống thật đầy màu sắc.
Đáng tiếc chính là không viết về phương diện cơ giáp.
Vệ Tam đại khái xem hết một lần toàn bộ phòng tư liệu,rốt cục từ bên trong tìm được một quyển sách hơi đàng hoàng gọi là “Thẩm mỹ của Thanh Phi”.
Bên trong nói về sự kết hợp màu sắc của cơ giáp, không liên quan tí nào tới kỹ thuật, chỉ đơn thuần là thẩm mỹ.
Là một Vệ Tam có thể tiết kiệm tiền được thì làm, một chút màu cũng không sơn, cô do dự hồi lâu mới mượn cuốn sách này.
Cô muốn xem thẩm mỹ của bậc thầy khác với những người bình thường như thế nào.
….
Ứng Thành Hà trở lại phòng thí nghiệm, lật ra số liệu cơ giáp đã tải về từ diễn đàn trước đó, người này gọi là “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp” đã làm một cơ giáp có cấp bậc không cao, nhưng trong đó vận dụng mấy kết cấu lại dị thường mới lạ. Lúc ấy anh đã dành cả đêm để phân tích nhưng không nghĩ ra bất kỳ cấu trúc nào nên mới gửi một vài tin nhắn riêng, muốn học tập người ta, thế nhưng tới giờ vẫn không nhận được hồi âm.
Chờ cho đến khi có thời gian để leo lên xem thử, anh thấy mình bị block mất rồi.
Ứng Thành Hà cũng không quá giật mình.
Một người có thực lực lại thiết kế cơ giáp cấp thấp quái dị thì làm mấy chuyện này cũng không có gì lạ.
Cũng may tất cả số liệu của chiếc cơ giáp kia của người ta đều công khai minh bạch đăng lên diễn đàn, Ứng Thành Hà một lần nữa cố gắng phá giải những số liệu cơ giáp này, muốn từ đó suy ra nguyên lý của mấy cấu trúc kia.
Mặt khác, anh cũng đăng ký một tài khoản tên là “Tôi Có Tiền” để thêm “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp” vào bạn bè.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ứng Thành Hà: Tôi có tiền, sẽ không bị cho vào danh sách chặn.
/337
|