Ngoại truyện 1: “tôi tên Shaω Eli, là con cưng của trời“
Tên tôi là Shaω Eli, một người con cưng của trời ngời ngời phong độ đẹp trai anh tuấn sáng láng.
Gia đình khổng lồ của tôi có nhiều tiền, cha tôi thích mua mấy cái tinh cầu ở khắp nơi, ông gọi hành vi này là “khai hoang sao mù”, nhưng quản gia nói rằng người khác thì gọi là khai hoang sao mù được chứ mỗi lần cha tôi lái máy bay tới thì nó toàn là sao tiền. Nhưng tôi thì khác, từ nhỏ tôi đã lập chí trở thành chiến sĩ độc lập ưu tú, đi chiến trường để giết những tinh thú.
Tôi rất có năng khiếu, khi còn nhỏ thầy giáo có nói rằng tôi rất có năng khiếu để phát triển dạng lái cơ giáp hạng nhẹ vì tôi hay ở đâu đâu trên trời, mặc dù không biết tại sao thời điểm đó ông ấy lại trưng ra bộ mặt tức giận như thế. Cùng lắm thì tôi chỉ quẹt qua làm trầy xước vỏ cơ giáp của ông ấy mà thôi, sau đó tôi còn đền cho ông 10 chiếc cơ giáp tốt hơn hẳn, với chuyện tốt nhường đó thì thầy không thể tức giận được nữa. Song, tôi vẫn còn nhớ câu nói của ông, thế là lớn lên tôi cũng thực sự trở thành chiến sĩ độc lập hạng nhẹ, cũng trở thành người trong đội chủ lực của trường Quân sự Samuel, sẽ đại diện cho Samuel trong giải đấu.
Tôi thực sự hay bay thật, thích hợp làm chiến sĩ độc lập hạng nhẹ.
Lại nói tiếp, trường Samuel là ngôi sao mới nổi lên trong những năm qua, nó đấm mấy cú vào trường Quân sự South Pasadena, còn chân thì đạp lên trường quân sự Damocles uy tín lâu đời, đúng là phù hợp với một tài năng trẻ như tôi.
Thật ra ban đầu tôi muốn đi đến trường Đế Quốc đấu, dù gì thì trường Đế Quốc mới là nơi các thiên tài trong Liên bang khao khát tới nhất. Nhưng cha tôi nói rằng có quá nhiều thiên tài trong đó, Người Thừa Kế Nhà Họ Eli trong đi tới có thể bị lợi dụng vì nhà tôi quá giàu.
Tôi suy nghĩ một chút và cảm thấy có lý, trước đây tôi đã đi đến Sao Đế Đô chơi, trên đường gặp có gặp Đôi Sao Đế Quốc khi họ vừa trở về từ Sao Huyễn Dạ. Hai bên đường chật ních đủ người chào đón và hay làm sao mà chen tới nỗi giày tôi rớt mất. Điều này làm tôi muốn phê bình người dân sao Đế Đô, tố chất đúng là kém quá!
Người tên là Ứng Tinh Quyết chỉ liếc đại qua một cái mà làm tôi hơi sợ. Về phần Cơ Sơ Vũ bên cạnh anh ta, nghe đâu là cháu trai của đại tướng, thực lực cũng mạnh dữ dằn. Tính tuổi tác, nếu tôi muốn đến trường Đế Quốc thế chắc chắn sẽ ở chung một đợt với cả hai, chẳng phải thế thì ánh sáng con cưng của trời của tôi sẽ bị nghe mất à? Cho nên, cuối cùng tôi đã chọn trường quân sự bên sao của mình.
Bạn hỏi tôi sao không chọn viện Bình Thông.
Hứ người đứng đắn ai đi chọn viện Bình Thông, mỗi ngày cứ biểu hiện ra bên ngoài y chang hòa thượng. Cha tôi nói đừng nhìn vài người bề ngoài là như vậy thì cho rằng sau lưng họ cũng thế; chắc chắn viện Bình Thông ngầm hoang dã dữ lắm, tôi - Người Thừa Kế Nhà Họ Eli, là một đứa con cưng của trời tao nhã, tôi không đi.
Đối với trường South Pasadena, tôi cũng nghe ngóng được là Quinley Eli sẽ tới, thế là tôi quyết không đi, làm sao một trường lại có 2 người cùng một họ Eli được. Cơ mà người tên là Quinley Eli thuộc chi nhánh phụ của nhà tôi, có mối quan hệ rất xa, quản gia nói rằng nhà chị ta không có vận may như nhà tôi, cho nên mối quan hệ cũng dần dần phai nhạt.
Tôi đã báo danh vào trường Samuel, ngày hôm sau năm trường quân sự lớn đưa ra danh sách nội bộ, là một bản danh sách về sinh viên mới cấp 3S. Trường Quân sự Đế Quốc dẫn đầu xa tít tắp, trường Damocles vẫn ít đến đáng thương như những năm trước, ủa khoan, lại có 4 tân sinh viên cấp 3S đây? Đúng là bắt kịp với trường quân sự của tôi. Nhà họ Hoắc, nhà họ Ứng cũng có người đi qua đó, cha tôi nói hai người này vừa nhìn đã biết là hạt giống phản nghịch, nào có người nhà họ Hoắc học cơ giáp hạng nhẹ; còn có cơ giáp sư nhà họ Ứng nghe cũng kỳ quái; thêm một chỉ huy tên là Kim Kha là kẻ tôi chưa từng nghe tới.
Tôi không quan tâm ba cái này, tôi muốn bắt đầu đi học tại trường Quân sự Samuel.
Ngay sau khi khai giảng, trường Samuel đã bắt đầu chọn ra đội chủ lực cho giải đấu, nhóm sinh viên mới của chúng tôi lần này quá mạnh, giáo viên còn nói chờ đợi cho đến khi kết thúc giải trước thì cho chúng tôi đi thay thế hết toàn bộ.
Thành thật mà nói, đi học ở trường Samuel cũng vui lắm, mỗi ngày cha tôi cho đầu bếp trong nhà đi qua nấu đồ ăn cho tôi, cơ mà dường như họ không thích nó. Tôi không thể hiểu được, tôi là một người hào phóng nhường này, đầu bếp làm xong món tráng miệng rồi tôi còn mời họ ăn cùng, cùng lắm chỉ có 20 người đầu bếp thôi mà làm thế nào chọc bọn họ tới mức không hài lòng?
Sau khi trở về nhà trong kỳ nghỉ và có nói với cha, ông bảo có thể căn hộ của trường Samuel quá nhỏ, dẫn đến căn phòng quá đông đúc làm đồng đội không hài lòng. Thế là ông đã quyên góp một khoản tiền đặc biệt chuyên để xây dựng trường Samuel nhưng phải mất một năm mới xây xong, cha tôi bảo chỉ đành để tôi vất vả một thời gian trước đã.
Ăn không phải là một vấn đề, chủ yếu là mỗi khi tôi nói chuyện là đồng đội nhìn tôi với đôi mắt kỳ lạ đó, chắc cú là nghĩ tôi quá thông minh rồi. Quản gia nói rằng mọi người phải học cách làm như mình dốt, tôi vừa có tiền vừa có tài nên phải giấu một mặt đi.
Hôm nay đi đến lớp học, chúng tôi sẽ có một ngày mỗi tuần chủ yếu nghe giáo viên nói về lịch sử của trường Samuel và phân tích trường Damocles. Ồ, trường quân sự này là đối thủ đối đầu sống mái với chúng tôi, trong những năm trước đây còn từng phát rồ lên và chết chung với đội trường tôi.
Hứ, một đám người điên, tranh tài thôi mà, mắc cái gì muốn chết muốn sống, có bản lĩnh này sao không đi tới chiến trường phát huy đi?
Giáo viên nói khi giải đấu bắt đầu rồi, chúng tôi nên trả thù cho người tiền nhiệm, không thể để cho trường Damocles tiếp tục làm tổn thương sinh viên của trường Samuel.
Đó là chuyện đương nhiên, tôi nhất định sẽ đánh bọn người này tè ra quần luôn, Hoắc Tuyên Sơn, một chiến sĩ độc lập hạng nhẹ xuất thân từ một thế gia cơ giáp hạng nặng thì lợi hại được đến mức nào?
Tuy nhiên, đội chủ lực của chúng tôi còn có một thứ vương víu, đó là Jill Gil Wood, cô nàng chỉ có cấp SS.
Tôi khinh thường cô ấy, không chỉ là vấn đề sức mạnh mà cô nàng còn ra vẻ ta đây ghê lắm. Chả hiểu kiểu gì mà suốt ngày cô nàng cứ bày cái vẻ cao thâm khó dò, rõ ràng chỉ là một người có cấp SS thôi, ngay cả tôi là một người cấp 3S mà còn chưa có chảnh đây này. Đó là chưa kể tôi luôn luôn cảm thấy như cô nàng có dáng bộ muốn hy sinh, kỳ quái quá.
Nói về đồng đội, phần còn lại của đội của chúng tôi toàn là cấp 3S hết. Người đáng gờm nhất là Tập Ô Thông, cậu ấy chiến đấu tốt hơn tôi một chút, anh của cậu ta là trung tướng Tập Hạo Thiên, người cũng siêu kinh khủng. Tập Ô Thông lầm lì ít nói, nhưng người quản gia đến giao thức ăn nói đây chả phải là lầm lì ít nói mà là người nói năng không được khéo.
Tôi nghĩ cũng giống nhau cả thôi, dù sao Tập Ô Thông cũng không thích nói chuyện. Đối với hai đồng đội khác, Cao Học Lâm là chỉ huy chính của chúng tôi, cậu ấy làm việc gì cũng vừa phiền vừa khó chịu; còn có một cơ giáp sư tên là Nam Phi Trúc. Tôi cũng không thích cậu ta lắm, người gì mà từ trên xuống dưới chả có một cọng lông. Thật đấy, tôi vô tình thấy khi cậu ta đang tắm.
...
Cho nên, chúng tôi bắt đầu tham gia vào trận đấu thi đầu tiên. Tâm tình tôi hơi vui vì cuối cùng cũng là lần tác chiến theo nhóm đầu tiên. Ngay khi tới bến cảng, tôi thấy những người ở trường Damocles.
Tôi là thành viên nòng cốt của đội chủ lực trường Samuel, nhìn thấy đối thủ một mất một còn, tôi phải đi lên và mắng đôi câu. Nhưng rồi ai mà ngờ được tôi bị người ta vả ngay vô miệng, mà cái người đó lại là thành viên của đội tuyển trường Damocles.
Vệ Tam, tôi nhớ kỹ rồi!
Tôi đứng trước gương và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình với vẻ hung tợn, tôi lấy tay ra và hít một hơi thật sâu, tổng binh của trường họ đánh quá tàn nhẫn, làm khuôn mặt của tôi sưng lên rồi đây này!
Trên thực tế tôi cũng thấy cảm đọng lắm vì dù Cao Học Lâm là một người phiền phức nhưng lại đáo thù vì đồng đội là tôi. Mấy người bọn họ đang ngồi trong phòng khách để thảo luận về kế hoạch, Cao Học Lâm bảo một khi trường Damocles đã đánh tôi rồi thì đấy là lý do tốt nhất để trả đũa lại.
Thật cảm động.
Nhưng trường Damocles quá phách lối thật, trong sân diễn tập và giấc tối đó, họ dám leo lên lầu và trùm bao bố đánh tôi!
Ngày hôm sau đi cùng nhau, tôi mới biết tổng binh đội tuyển trường ở cách vách cũng bị đánh thì trong lòng lại nhận được sự an ủi kỳ lạ. Dù sao thì lần trước chỉ có một mình tôi hứng chịu bàn tay đó, bấy giờ còn có người khác bị đánh chung với tôi.
Tuy nhiên, Cao Học Lâm cho hay tôi người vô tội bị dính chưởng, vì người trường Damocles muốn tẩn cho là tổng binh của đội tuyển trường, còn tôi chỉ vị người ta thuận tay đánh thôi.
Một chút khó chịu, tôi quyết định trả thù lại trong trận đấu, thế rồi ai mà ngờ được Vệ Tam đó quá nham hiểm và xảo quyệt, một lần nữa lại làm tổn thương trái tim vô tội và yếu đuối của tôi.
Thậm chí quá đáng hơn là nó cũng là chiến sĩ độc lập cấp 3S!!
Loại người giả heo ăn thịt hổ này là dạng đáng ghét nhất, vậy sau này tôi còn muốn chống lại nó hay không? Cứ cảm thấy không đánh lại bộ dáng đó của nó được.
...
Hứ, thế mà Jill Gil Wood thậm chí còn tiến hóa được và trở thành chiến sĩ độc lập cấp 3S, tại sao tôi không tiến hóa? Trong lòng chua xót quá.
Hay là tôi nói ghét Jill Gil Wood đi, cô nàng đã tiến hóa nhưng tôi vẫn còn cảm thấy như thể cô ấy sẽ chết bất cứ lúc nào. Im lặng đi, muốn tôi tiến hóa, làm cho cha tôi treo biểu ngữ bay xung quanh Sao Bạch Ải ngày ngày.
Trước đây tôi quá ngây thơ, nghĩ rằng cuộc thi là đánh tới đánh lui với tinh thú, không nghĩ rằng trận đấu trường rừng mưa nhiệt đới thật độc ác, còn có cây nấm làm người ta sinh ảo giác. Thế là tôi suýt lột sạch dưới ống kính phát sóng trực tiếp của Liên bang, chỉ còn sót lại cái quần lót màu hồng phấn ghi Người Thừa Kế Nhà Họ Eli.
Ngay sau khi cuộc thi kết thúc, cha gọi cho tôi, ông nói rằng lần sau không thể làm chuyện này nữa, có muốn viết lên đồ lót thì phải viết quảng cáo cho nhà họ Eli. Cho nên ông đã đặt hàng 1000 cái quần lót đầy màu sắc, trên đó là tất cả các từ quảng cáo, kế đó cho tôi mặc mỗi ngày, sau này mà có cởi sạch nữa thì có thể làm quảng cáo miễn phí.
Tôi không mặc đâu.
Tôi thích màu hồng phấn, đó là chưa kể tôi còn rất nhiều đồ lót hình gà con và đầu chó! Loại quần lót đầy màu sắc sặc sỡ mà đi kèm từ quảng cáo nữa đúng là làm tôi chương mắt!
Tuy nhiên, nhiều người trên Tinh Võng chế giễu tôi mặc màu hồng phấn. Hứ, chắc chắn bọn họ không biết rằng Tông Chính Việt Nhân trị ở viện Bình Thông cũng có quần lót màu hồng phấn, ngay cả những chiến sĩ độc lập của các trường quân sự khác cũng vậy, ai mà có thể chống lại sự cám dỗ của màu hồng phấn chứ? Ngây thơ!
...
Than ôi, tôi không nghĩ rằng một ngày nào đó, tôi cũng sẽ buồn cho Vệ Tam. Nghe nói cậu ấy và đâu nguồn của sương bọ đen chết chùm với nhau. Không phải cậu ấy rất tài giỏi à? Sao cậu ấy lại chết?
Trước kia thầy có ân với tôi nói người tốt không sống lâu còn tai họa lại kéo tới ngàn năm. Xem thấy Vệ Tam cũng chả phải người tốt lành gì, loại tai họa này nên sống được đến cuối cùng mới đúng. Thầy tôi nói chuẩn thật, ông ấy cũng là người nói tôi hay bay đâu đâu, tôi cảm thấy nhất định Vệ Tam đang trốn ở góc nào đó.
Đúng thật!
Thầy tôi nói đúng rồi, Vệ Tam chưa chết, còn sống thật tốt!
Chẳng qua trường Samuel của chúng tôi bây giờ không có sự hỗ trợ từ quân đôi phía sau, giáo viên của trường cũng bị loại bỏ hơn một nửa, ai nấy toàn là người nhiễm bệnh. Cha tôi nói rằng từ đầu Samuel là một tổ bọ, còn ôm tôi khóc hai ngày.
Hahahaha, ông chắc chắn không ngờ được về sau Quân Độc Lập sẽ quản lý chúng tôi!
Quân Độc Lập! Nghe có vẻ ngầu đấy!
Jill Gil Wood cũng là một người của Quân Độc Lập, hóa ra cô nàng đã biết về sương bọ đen, khó trách suốt ngày trưng ra khuôn mặt như ăn phải khổ qua.
Hóa ra cảm giác tiến hóa của cô nàng là dạng được người ta ép cho tăng lên, tôi nghe lén được bên ngoài văn phòng rằng tuổi thọ của Jill Gil Wood cũng bị ảnh hưởng thì đột nhiên thấy hơi buồn.
Chợt Jill Gil Wood đi ra sớm, cô thấy tôi đứng bên ngoài cửa thì hỏi có chuyện gì thật thản như chả có gì xảy ra.
Tôi nói không, kế đó tôi nói với cô ấy một tiếng xin lỗi.
Jill Gil Wood mỉm cười với tôi và sau đó mắng tôi là đồ ngốc.
Thôi nào, tôi không so đo với cô ấy.
...
Hứ, Vệ Tam thật sự không biết xấu hổ, mỗi ngày toàn giúp Ứng Tinh Quyết xem cơ giáp, phục ghê, cậu ấy có phải người của Quân khu 5 đâu. Nhưng Quân khu 5 và Quân khu 13 cùng canh giữ ngôi Sao Huyễn Dạ đúng là làm tôi hâm hộ, chúng tôi chỉ có thể nhìn người của trường mình hoài, nhìn tới phát chán.
Tuy nhiên, Cao Học Lâm nói rằng tinh thú Sao Huyễn Dạ đã tiến hóa, và nếu lực lượng bảo vệ của phòng tuyến suy yếu thì có thể sinh ra hậu quả nghiêm trọng, cho nên mấy người kia mới để Quân khu 5 và Quân khu 13 bảo vệ cùng nhau. Nhưng cứ 5 năm một lần, các quân khu lớn sẽ luân phiên đi phòng thủ, thế chỗ cho Quân khu 5 hoặc Quân khu 13, để bọn họ nghỉ ngơi.
Tôi có chút mong đợi.
Tên tôi là Shaω Eli, một người con cưng của trời ngời ngời phong độ đẹp trai anh tuấn sáng láng.
Gia đình khổng lồ của tôi có nhiều tiền, cha tôi thích mua mấy cái tinh cầu ở khắp nơi, ông gọi hành vi này là “khai hoang sao mù”, nhưng quản gia nói rằng người khác thì gọi là khai hoang sao mù được chứ mỗi lần cha tôi lái máy bay tới thì nó toàn là sao tiền. Nhưng tôi thì khác, từ nhỏ tôi đã lập chí trở thành chiến sĩ độc lập ưu tú, đi chiến trường để giết những tinh thú.
Tôi rất có năng khiếu, khi còn nhỏ thầy giáo có nói rằng tôi rất có năng khiếu để phát triển dạng lái cơ giáp hạng nhẹ vì tôi hay ở đâu đâu trên trời, mặc dù không biết tại sao thời điểm đó ông ấy lại trưng ra bộ mặt tức giận như thế. Cùng lắm thì tôi chỉ quẹt qua làm trầy xước vỏ cơ giáp của ông ấy mà thôi, sau đó tôi còn đền cho ông 10 chiếc cơ giáp tốt hơn hẳn, với chuyện tốt nhường đó thì thầy không thể tức giận được nữa. Song, tôi vẫn còn nhớ câu nói của ông, thế là lớn lên tôi cũng thực sự trở thành chiến sĩ độc lập hạng nhẹ, cũng trở thành người trong đội chủ lực của trường Quân sự Samuel, sẽ đại diện cho Samuel trong giải đấu.
Tôi thực sự hay bay thật, thích hợp làm chiến sĩ độc lập hạng nhẹ.
Lại nói tiếp, trường Samuel là ngôi sao mới nổi lên trong những năm qua, nó đấm mấy cú vào trường Quân sự South Pasadena, còn chân thì đạp lên trường quân sự Damocles uy tín lâu đời, đúng là phù hợp với một tài năng trẻ như tôi.
Thật ra ban đầu tôi muốn đi đến trường Đế Quốc đấu, dù gì thì trường Đế Quốc mới là nơi các thiên tài trong Liên bang khao khát tới nhất. Nhưng cha tôi nói rằng có quá nhiều thiên tài trong đó, Người Thừa Kế Nhà Họ Eli trong đi tới có thể bị lợi dụng vì nhà tôi quá giàu.
Tôi suy nghĩ một chút và cảm thấy có lý, trước đây tôi đã đi đến Sao Đế Đô chơi, trên đường gặp có gặp Đôi Sao Đế Quốc khi họ vừa trở về từ Sao Huyễn Dạ. Hai bên đường chật ních đủ người chào đón và hay làm sao mà chen tới nỗi giày tôi rớt mất. Điều này làm tôi muốn phê bình người dân sao Đế Đô, tố chất đúng là kém quá!
Người tên là Ứng Tinh Quyết chỉ liếc đại qua một cái mà làm tôi hơi sợ. Về phần Cơ Sơ Vũ bên cạnh anh ta, nghe đâu là cháu trai của đại tướng, thực lực cũng mạnh dữ dằn. Tính tuổi tác, nếu tôi muốn đến trường Đế Quốc thế chắc chắn sẽ ở chung một đợt với cả hai, chẳng phải thế thì ánh sáng con cưng của trời của tôi sẽ bị nghe mất à? Cho nên, cuối cùng tôi đã chọn trường quân sự bên sao của mình.
Bạn hỏi tôi sao không chọn viện Bình Thông.
Hứ người đứng đắn ai đi chọn viện Bình Thông, mỗi ngày cứ biểu hiện ra bên ngoài y chang hòa thượng. Cha tôi nói đừng nhìn vài người bề ngoài là như vậy thì cho rằng sau lưng họ cũng thế; chắc chắn viện Bình Thông ngầm hoang dã dữ lắm, tôi - Người Thừa Kế Nhà Họ Eli, là một đứa con cưng của trời tao nhã, tôi không đi.
Đối với trường South Pasadena, tôi cũng nghe ngóng được là Quinley Eli sẽ tới, thế là tôi quyết không đi, làm sao một trường lại có 2 người cùng một họ Eli được. Cơ mà người tên là Quinley Eli thuộc chi nhánh phụ của nhà tôi, có mối quan hệ rất xa, quản gia nói rằng nhà chị ta không có vận may như nhà tôi, cho nên mối quan hệ cũng dần dần phai nhạt.
Tôi đã báo danh vào trường Samuel, ngày hôm sau năm trường quân sự lớn đưa ra danh sách nội bộ, là một bản danh sách về sinh viên mới cấp 3S. Trường Quân sự Đế Quốc dẫn đầu xa tít tắp, trường Damocles vẫn ít đến đáng thương như những năm trước, ủa khoan, lại có 4 tân sinh viên cấp 3S đây? Đúng là bắt kịp với trường quân sự của tôi. Nhà họ Hoắc, nhà họ Ứng cũng có người đi qua đó, cha tôi nói hai người này vừa nhìn đã biết là hạt giống phản nghịch, nào có người nhà họ Hoắc học cơ giáp hạng nhẹ; còn có cơ giáp sư nhà họ Ứng nghe cũng kỳ quái; thêm một chỉ huy tên là Kim Kha là kẻ tôi chưa từng nghe tới.
Tôi không quan tâm ba cái này, tôi muốn bắt đầu đi học tại trường Quân sự Samuel.
Ngay sau khi khai giảng, trường Samuel đã bắt đầu chọn ra đội chủ lực cho giải đấu, nhóm sinh viên mới của chúng tôi lần này quá mạnh, giáo viên còn nói chờ đợi cho đến khi kết thúc giải trước thì cho chúng tôi đi thay thế hết toàn bộ.
Thành thật mà nói, đi học ở trường Samuel cũng vui lắm, mỗi ngày cha tôi cho đầu bếp trong nhà đi qua nấu đồ ăn cho tôi, cơ mà dường như họ không thích nó. Tôi không thể hiểu được, tôi là một người hào phóng nhường này, đầu bếp làm xong món tráng miệng rồi tôi còn mời họ ăn cùng, cùng lắm chỉ có 20 người đầu bếp thôi mà làm thế nào chọc bọn họ tới mức không hài lòng?
Sau khi trở về nhà trong kỳ nghỉ và có nói với cha, ông bảo có thể căn hộ của trường Samuel quá nhỏ, dẫn đến căn phòng quá đông đúc làm đồng đội không hài lòng. Thế là ông đã quyên góp một khoản tiền đặc biệt chuyên để xây dựng trường Samuel nhưng phải mất một năm mới xây xong, cha tôi bảo chỉ đành để tôi vất vả một thời gian trước đã.
Ăn không phải là một vấn đề, chủ yếu là mỗi khi tôi nói chuyện là đồng đội nhìn tôi với đôi mắt kỳ lạ đó, chắc cú là nghĩ tôi quá thông minh rồi. Quản gia nói rằng mọi người phải học cách làm như mình dốt, tôi vừa có tiền vừa có tài nên phải giấu một mặt đi.
Hôm nay đi đến lớp học, chúng tôi sẽ có một ngày mỗi tuần chủ yếu nghe giáo viên nói về lịch sử của trường Samuel và phân tích trường Damocles. Ồ, trường quân sự này là đối thủ đối đầu sống mái với chúng tôi, trong những năm trước đây còn từng phát rồ lên và chết chung với đội trường tôi.
Hứ, một đám người điên, tranh tài thôi mà, mắc cái gì muốn chết muốn sống, có bản lĩnh này sao không đi tới chiến trường phát huy đi?
Giáo viên nói khi giải đấu bắt đầu rồi, chúng tôi nên trả thù cho người tiền nhiệm, không thể để cho trường Damocles tiếp tục làm tổn thương sinh viên của trường Samuel.
Đó là chuyện đương nhiên, tôi nhất định sẽ đánh bọn người này tè ra quần luôn, Hoắc Tuyên Sơn, một chiến sĩ độc lập hạng nhẹ xuất thân từ một thế gia cơ giáp hạng nặng thì lợi hại được đến mức nào?
Tuy nhiên, đội chủ lực của chúng tôi còn có một thứ vương víu, đó là Jill Gil Wood, cô nàng chỉ có cấp SS.
Tôi khinh thường cô ấy, không chỉ là vấn đề sức mạnh mà cô nàng còn ra vẻ ta đây ghê lắm. Chả hiểu kiểu gì mà suốt ngày cô nàng cứ bày cái vẻ cao thâm khó dò, rõ ràng chỉ là một người có cấp SS thôi, ngay cả tôi là một người cấp 3S mà còn chưa có chảnh đây này. Đó là chưa kể tôi luôn luôn cảm thấy như cô nàng có dáng bộ muốn hy sinh, kỳ quái quá.
Nói về đồng đội, phần còn lại của đội của chúng tôi toàn là cấp 3S hết. Người đáng gờm nhất là Tập Ô Thông, cậu ấy chiến đấu tốt hơn tôi một chút, anh của cậu ta là trung tướng Tập Hạo Thiên, người cũng siêu kinh khủng. Tập Ô Thông lầm lì ít nói, nhưng người quản gia đến giao thức ăn nói đây chả phải là lầm lì ít nói mà là người nói năng không được khéo.
Tôi nghĩ cũng giống nhau cả thôi, dù sao Tập Ô Thông cũng không thích nói chuyện. Đối với hai đồng đội khác, Cao Học Lâm là chỉ huy chính của chúng tôi, cậu ấy làm việc gì cũng vừa phiền vừa khó chịu; còn có một cơ giáp sư tên là Nam Phi Trúc. Tôi cũng không thích cậu ta lắm, người gì mà từ trên xuống dưới chả có một cọng lông. Thật đấy, tôi vô tình thấy khi cậu ta đang tắm.
...
Cho nên, chúng tôi bắt đầu tham gia vào trận đấu thi đầu tiên. Tâm tình tôi hơi vui vì cuối cùng cũng là lần tác chiến theo nhóm đầu tiên. Ngay khi tới bến cảng, tôi thấy những người ở trường Damocles.
Tôi là thành viên nòng cốt của đội chủ lực trường Samuel, nhìn thấy đối thủ một mất một còn, tôi phải đi lên và mắng đôi câu. Nhưng rồi ai mà ngờ được tôi bị người ta vả ngay vô miệng, mà cái người đó lại là thành viên của đội tuyển trường Damocles.
Vệ Tam, tôi nhớ kỹ rồi!
Tôi đứng trước gương và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình với vẻ hung tợn, tôi lấy tay ra và hít một hơi thật sâu, tổng binh của trường họ đánh quá tàn nhẫn, làm khuôn mặt của tôi sưng lên rồi đây này!
Trên thực tế tôi cũng thấy cảm đọng lắm vì dù Cao Học Lâm là một người phiền phức nhưng lại đáo thù vì đồng đội là tôi. Mấy người bọn họ đang ngồi trong phòng khách để thảo luận về kế hoạch, Cao Học Lâm bảo một khi trường Damocles đã đánh tôi rồi thì đấy là lý do tốt nhất để trả đũa lại.
Thật cảm động.
Nhưng trường Damocles quá phách lối thật, trong sân diễn tập và giấc tối đó, họ dám leo lên lầu và trùm bao bố đánh tôi!
Ngày hôm sau đi cùng nhau, tôi mới biết tổng binh đội tuyển trường ở cách vách cũng bị đánh thì trong lòng lại nhận được sự an ủi kỳ lạ. Dù sao thì lần trước chỉ có một mình tôi hứng chịu bàn tay đó, bấy giờ còn có người khác bị đánh chung với tôi.
Tuy nhiên, Cao Học Lâm cho hay tôi người vô tội bị dính chưởng, vì người trường Damocles muốn tẩn cho là tổng binh của đội tuyển trường, còn tôi chỉ vị người ta thuận tay đánh thôi.
Một chút khó chịu, tôi quyết định trả thù lại trong trận đấu, thế rồi ai mà ngờ được Vệ Tam đó quá nham hiểm và xảo quyệt, một lần nữa lại làm tổn thương trái tim vô tội và yếu đuối của tôi.
Thậm chí quá đáng hơn là nó cũng là chiến sĩ độc lập cấp 3S!!
Loại người giả heo ăn thịt hổ này là dạng đáng ghét nhất, vậy sau này tôi còn muốn chống lại nó hay không? Cứ cảm thấy không đánh lại bộ dáng đó của nó được.
...
Hứ, thế mà Jill Gil Wood thậm chí còn tiến hóa được và trở thành chiến sĩ độc lập cấp 3S, tại sao tôi không tiến hóa? Trong lòng chua xót quá.
Hay là tôi nói ghét Jill Gil Wood đi, cô nàng đã tiến hóa nhưng tôi vẫn còn cảm thấy như thể cô ấy sẽ chết bất cứ lúc nào. Im lặng đi, muốn tôi tiến hóa, làm cho cha tôi treo biểu ngữ bay xung quanh Sao Bạch Ải ngày ngày.
Trước đây tôi quá ngây thơ, nghĩ rằng cuộc thi là đánh tới đánh lui với tinh thú, không nghĩ rằng trận đấu trường rừng mưa nhiệt đới thật độc ác, còn có cây nấm làm người ta sinh ảo giác. Thế là tôi suýt lột sạch dưới ống kính phát sóng trực tiếp của Liên bang, chỉ còn sót lại cái quần lót màu hồng phấn ghi Người Thừa Kế Nhà Họ Eli.
Ngay sau khi cuộc thi kết thúc, cha gọi cho tôi, ông nói rằng lần sau không thể làm chuyện này nữa, có muốn viết lên đồ lót thì phải viết quảng cáo cho nhà họ Eli. Cho nên ông đã đặt hàng 1000 cái quần lót đầy màu sắc, trên đó là tất cả các từ quảng cáo, kế đó cho tôi mặc mỗi ngày, sau này mà có cởi sạch nữa thì có thể làm quảng cáo miễn phí.
Tôi không mặc đâu.
Tôi thích màu hồng phấn, đó là chưa kể tôi còn rất nhiều đồ lót hình gà con và đầu chó! Loại quần lót đầy màu sắc sặc sỡ mà đi kèm từ quảng cáo nữa đúng là làm tôi chương mắt!
Tuy nhiên, nhiều người trên Tinh Võng chế giễu tôi mặc màu hồng phấn. Hứ, chắc chắn bọn họ không biết rằng Tông Chính Việt Nhân trị ở viện Bình Thông cũng có quần lót màu hồng phấn, ngay cả những chiến sĩ độc lập của các trường quân sự khác cũng vậy, ai mà có thể chống lại sự cám dỗ của màu hồng phấn chứ? Ngây thơ!
...
Than ôi, tôi không nghĩ rằng một ngày nào đó, tôi cũng sẽ buồn cho Vệ Tam. Nghe nói cậu ấy và đâu nguồn của sương bọ đen chết chùm với nhau. Không phải cậu ấy rất tài giỏi à? Sao cậu ấy lại chết?
Trước kia thầy có ân với tôi nói người tốt không sống lâu còn tai họa lại kéo tới ngàn năm. Xem thấy Vệ Tam cũng chả phải người tốt lành gì, loại tai họa này nên sống được đến cuối cùng mới đúng. Thầy tôi nói chuẩn thật, ông ấy cũng là người nói tôi hay bay đâu đâu, tôi cảm thấy nhất định Vệ Tam đang trốn ở góc nào đó.
Đúng thật!
Thầy tôi nói đúng rồi, Vệ Tam chưa chết, còn sống thật tốt!
Chẳng qua trường Samuel của chúng tôi bây giờ không có sự hỗ trợ từ quân đôi phía sau, giáo viên của trường cũng bị loại bỏ hơn một nửa, ai nấy toàn là người nhiễm bệnh. Cha tôi nói rằng từ đầu Samuel là một tổ bọ, còn ôm tôi khóc hai ngày.
Hahahaha, ông chắc chắn không ngờ được về sau Quân Độc Lập sẽ quản lý chúng tôi!
Quân Độc Lập! Nghe có vẻ ngầu đấy!
Jill Gil Wood cũng là một người của Quân Độc Lập, hóa ra cô nàng đã biết về sương bọ đen, khó trách suốt ngày trưng ra khuôn mặt như ăn phải khổ qua.
Hóa ra cảm giác tiến hóa của cô nàng là dạng được người ta ép cho tăng lên, tôi nghe lén được bên ngoài văn phòng rằng tuổi thọ của Jill Gil Wood cũng bị ảnh hưởng thì đột nhiên thấy hơi buồn.
Chợt Jill Gil Wood đi ra sớm, cô thấy tôi đứng bên ngoài cửa thì hỏi có chuyện gì thật thản như chả có gì xảy ra.
Tôi nói không, kế đó tôi nói với cô ấy một tiếng xin lỗi.
Jill Gil Wood mỉm cười với tôi và sau đó mắng tôi là đồ ngốc.
Thôi nào, tôi không so đo với cô ấy.
...
Hứ, Vệ Tam thật sự không biết xấu hổ, mỗi ngày toàn giúp Ứng Tinh Quyết xem cơ giáp, phục ghê, cậu ấy có phải người của Quân khu 5 đâu. Nhưng Quân khu 5 và Quân khu 13 cùng canh giữ ngôi Sao Huyễn Dạ đúng là làm tôi hâm hộ, chúng tôi chỉ có thể nhìn người của trường mình hoài, nhìn tới phát chán.
Tuy nhiên, Cao Học Lâm nói rằng tinh thú Sao Huyễn Dạ đã tiến hóa, và nếu lực lượng bảo vệ của phòng tuyến suy yếu thì có thể sinh ra hậu quả nghiêm trọng, cho nên mấy người kia mới để Quân khu 5 và Quân khu 13 bảo vệ cùng nhau. Nhưng cứ 5 năm một lần, các quân khu lớn sẽ luân phiên đi phòng thủ, thế chỗ cho Quân khu 5 hoặc Quân khu 13, để bọn họ nghỉ ngơi.
Tôi có chút mong đợi.
/337
|