“con nít đòi sữa”
Quán trà đối diện Xưởng Đen Sao Đế Đô.
“Sao đột nhiên lại hẹn tôi ở đây?” Lộ Chính Tân đi vào phòng riêng, nhìn quét qua Xưởng Đen đối diện kính rồi kéo ghế ngồi xuống và, nhìn về phía người đối diện, “Là muốn tôi xác nhận hiện trường phạm tội à?”
Ứng Tinh Quyết rót đầy trà, đẩy chén trà về phía ông ấy và ngước mắt: “Quân Độc Lập chạy trốn là vì Liên bang, tại sao lại nói là phạm tội được. Hay là chỉ huy Lộ đã làm cái gì trái với lương tâm?”
Lộ Chính Tân nhướng mày cầm lấy chén, đầu tiên ông cúi đầu ngửi, kế đó mới ngửa đầu uống sạch: “Lớn tuổi rồi, làm chuyện áy náy cũng nhiều, rồi cũng quên nhiều, phải xem bạn Ứng chỉ cái gì.”
“Từ trước đến nay chỉ huy Lộ luôn tỏ vẻ có dã tâm với ai?” Ngón tay thon dài sạch sẽ của Ứng Tinh Quyết cầm lấy chén trà có nước trà màu hổ phách trong đó và nhẹ nhàng lắc, “Hoặc là nói… Chú một mực làm việc vì ai?”
“Không biết.” Lộ Chính Tân tựa vào ghế, nhìn về phía cửa bị chặn lại của Xưởng Đen đối diện thì đau đầu, “Nói cho cháu biết cũng không sao. Năm đó Quân Độc Lập chạy trốn thì ban đầu tôi cũng đi theo nhưng mà bị Ứng Du Tân giữ lại. Anh ấy muốn tôi làm cọc ngầm ở Liên bang, nhưng không phải loại như Ngư Thiên Hà, anh ấy muốn tôi hợp tác với người bị nhiễm bệnh.”
Tay Ứng Tinh Quyết dừng lại: “Người biết thân phận chỉ huy Lộ chỉ có chú tư cháu.”
“Đúng vậy.” Khóe miệng Lộ Chính Tân trễ xuống, “Tôi phiền Ứng Du Tân tới chết, tốt xấu gì tôi cũng là chỉ huy thế mà cuối cùng anh ta đi làm anh hùng, còn tôi mỗi ngày ở Liên bang làm toàn chuyện xấu.”
Phần lớn người bị nhiễm bệnh là những người không cam lòng với địa vị và thực lực của mình, dễ dàng và sẵn sàng bị sương bọ đen điều khiển. Từ đầu Lộ Chính Tân muốn kéo những người bị nhiễm bệnh đó ra, kết quả mọi chuyện không như mong muốn.
“Từ 7 năm trước, khi Liên bang biết rõ tâm tư tôi muốn tiến vào Quân khu 1 thì có người âm thầm liên lạc với tôi ngay, muốn hợp tác với tôi, thế lực đối phương rất rộng.” Lộ Chính Tân nói lời này có chút buồn vô cớ, có đôi khi vì mục đích mà trong tay bọn họ nhuộm không ít máu tươi.
Quan trọng hơn là để có được sự tin tưởng, ông cần phải chống đối Quân Độc Lập. Trong những năm qua ông đã phá hỏng chẳng ít chuyện của Quân Độc Lập, thậm chí một lần điều tra về phía Xưởng Đen mà Ngư Thiên Hà không rõ ràng, bà luôn nghĩ rằng ông muốn loại bỏ Quân Độc Lập.
“Chuyện Sao South Pasadena là do chú vu oan.” Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên nói.
Lộ Chính Tân: “... Nếu ở đấu trường Huyền Phong không có tôi lén truyền tin tức cho anh em Sơn Cung, cháu cũng không được Vệ Tam cứu, cũng coi như hòa nhau.”
Ứng Tinh Quyết nhìn ông không nói gì.
“Ừ, là tôi.” Lộ Chính Tân đầu hàng tựa như giơ tay lên, “Tôi nhận được tin tức từ người đó, người đó muốn để cho các trường quân sự khác ghét cháu cho nên tôi đã giết các sinh viên bị nhiễm bệnh trong các trường khác nhau. Một mũi tên trúng hai con chim, có thể hoàn thành nhiệm vụ của người đó, đạt được sự tin tưởng và loại bỏ những người bị nhiễm bệnh.”
“Thì ra người đi tới phòng chứa mẫu máu là chú.” Ứng Tinh Quyết kịp phản ứng.
Lộ Chính Tân ngẩn ra: “Cháu... Tối hôm đó cũng ở đấy?”
“Chuyện xảy ra ở Sao Willard là do người nhà họ Nam làm, chú không nhận được tin tức trước.” Ứng Tinh Quyết xem xét lại từng cái một, “Trường Samuel và trường Damocles kết tử thù ở Sao Willard, người trong cuộc vừa chết vừa bị thương hơn phân nửa, hồ sơ bị phong tỏa, không có chứng cứ gì. Nhưng thế giới trong thế giới nhằm vào trường Damocles trong cuộc thi lần trước cùng với sự điên cuồng của Cao Học Lâm thì cần người trong đội làm cái gì đó.”
“Chẳng phải người nọ chính là Nam Phi Trúc sao? Trận đấu lúc trước có khi cũng do người nhà họ Nam làm cái gì rồi.” Lộ Chính Tân tự mình lấy ấm trà rót đầy trước, “Đại khái là trước đó thông báo tin tức cho các cháu đã thu hút sự chú ý, cho nên về chuyện ở Sao Willard, người nhà họ Nam đề phòng tôi.”
“Chỉ huy Lộ cho rằng người liên lạc với chú là người nhà họ Nam.” Ứng Tinh Quyết hỏi, “Hai người đã gặp mặt?”
Lộ Chính Tân cười ha hả “Nếu thật sự gặp mặt thì sao đến phiên các cháu loại bỏ người nhà họ Nam? Chúng tôi chưa từng gặp nhau, người liên lạc với tôi chắc là Nam Thiên Sĩ. Tên đó đã trốn ở Sao Bạch Ải nhiều năm như vậy rồi âm thầm khuếch trương cánh chim, chiêu này đúng là tài trí.”
“Nếu chưa từng gặp mặt vì sao nhất định xác định được do Nam Thiên Sĩ làm?”
“Từ sau khi nhà họ Nam bị phát hiện thì chẳng có ai liên lạc với tôi nữa,. Huống hồ hiện tại những người bị nhiễm bệnh được phát hiện ở các quân khu về cơ bản có liên quan với nhà họ Nam sau khi bị điều tra.” Lộ Chính Tân lắc đầu, “Không biết nhà họ Nam trở thành người bị nhiễm bệnh hết từ khi nào, căn cứ vào thông tin hiện tại có được, thời gian cắm rễ ít nhất là hơn trăm năm.”
Ứng Tinh Quyết nhìn qua Xưởng Đen bên ngoài cửa sổ và nói với vẻ thản nhiên: “Chú giết Kosai Musashi vu khống cho cháu, đến sau đó chú vẫn còn nhận được tin tức cũng đủ nói rõ người liên lạc với chú không phải người nhà họ Nam.”
Ngay cả Jill Gil Wood còn phát hiện ra Kosai Musashi có chỗ không đúng thì không có khả năng Nam Phi Trúc không nhận thấy. Mà Lộ Chính Tân lại dễ dàng gạt người liên lạc với ông ấy chỉ có thể nói rõ một chuyện, người này chẳng có cách nào tiếp xúc với Kosai Musashi nhiễm bệnh trong giải đấu, cho nên không chẳng tỏ được chuyện Lộ Chính Tân lén lút làm gì.
“Ý cháu...” Lộ Chính Tân bỗng nhiên nghĩ rõ được dụng ý của Ứng Tinh Quyết khi hẹn ông, “Còn có người nhiễm bệnh cấp cao?”
“Cháu biết là ai.” Ứng Tinh Quyết nhẹ nhàng nở nụ cười cơ mà trong mắt lại không có ý cười: “Nhưng mà muốn mời chỉ huy Lộ giúp một việc.”
...
Đi ra khỏi quán trà, Ứng Tinh Quyết đã ngồi lên máy bay, còn chưa bay được một nửa đường là nhận ngay được cú điện thoại của bác sĩ Tỉnh Thê.
“Bạn Tinh Quyết, xin hỏi khi nào thì bạn trở về?” Cái trán Tỉnh Thê đầy mồ hôi, cơ mà mặt thì đơ ra hỏi Ứng Tinh Quyết, “Cho cháu 15 phút, nếu không trở về thì tôi sẽ chết ở đây.”
Ứng Tinh Quyết còn chưa hỏi ý tứ của bác ấy thì thấy bác sĩ Tỉnh Thê hơi xoay người, để lộ ra Vệ Tam ngồi sau lưng đang cầm một con dao phẫu thuật chĩa ngay lưng bác.
“...”
Ứng Tinh Quyết có một khoảnh khắc trầm mặc, cuối cùng mới nói: “Cháu đang ở trên đường trở về, 10 phút là tới nơi.”
Bác sĩ Tỉnh Thê giơ tay lau mồ hôi, nghiêm mặt nói: “Bạn Tinh Quyết, tôi là bác sĩ, không phải bảo mẫu, sau này sẽ không giúp cháu nhìn cô nàng này nữa.”
“Dạ biết.” Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam ngồi không nhúc nhích xuyên qua màn ánh sáng, “Rất nhanh thôi là tôi sẽ về rồi.”
Khi Ứng Tinh Quyết chạy tới, bác sĩ Tỉnh Thê đang ngồi xổm bên cạnh thùng rác giúp Vệ Tam gọt vỏ trái cây, còn Vệ Tam thì ngồi trên ghế vểnh chân chơi dao mổ. Nghe được tiếng đọng, cô đưa đôi mắt đen láy lạnh lẽo nhìn sang, vừa thấy anh là phun ra hai chữ: “Cảm giác.”
“Đây là đứa bé thiếu sữa ở đâu.” Tỉnh Thê ngồi xổm bên cạnh thùng rác nhớ tới cảnh Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam đưa khẩu phần mỗi ngày một lần thì nhịn không được nhỏ giọng chửi bới.
Chữ “đâu” của bác ấy còn chưa hoàn toàn xuất hiện thì ngay bàn chân đã có thêm một con dao phẫu thuật lạnh lẽo. Nó c ắm vào giày của bác ấy, đâm dọc theo kẽ hở chân và cắm thẳng tắp xuống đất.
“...”
Tỉnh Thê ngây người một giây, vô thức nhúc nhích thử ngón chân của mình và thấy nó vẫn cục cựa linh hoạt được thì bấc ấy chậm chạp hít sâu một hơi.
“Vệ Tam, cháu đừng quá đáng!” Tỉnh Thê đột nhiên đứng lên, cũng cố gắng dùng chân lắc dao phẫu thuật mà vô dụng, cuối cùng bác ấy chỉ đành cởi giày nhưng khí thế vẫn còn, “Đừng tưởng bây giờ cháu là bệnh nhân, tôi sẽ xem cháu…”
Mắt Vệ Tam đen trũi lạnh lùng đảo qua là dọa làm Tỉnh Thê sợ xám hồn ngay. Mẹ nó, mỗi ngày cứ thấy cháu nó lẽo đẽo sau Ứng Tinh Quyết, thiếu chút nữa quên mất đây là một người bị nhiễm bệnh.
“Bác sĩ Tỉnh, vất vả cho bác rồi.” Ứng Tinh Quyết nói với Tỉnh Thê, “Nơi này giao cho cháu, bác có thể về nghỉ ngơi trước.”
“Được.” Tỉnh Thê khom lưng dùng sức rút dao mổ mà suýt té ngã, bác ấy chật vật xách một đôi giày đi ra ngoài. Sắp tới cửa thì bác ấy mới dám nói, “Vệ Tam, tôi nhớ kỹ tất cả các loại hành vi ác liệt của cháu bây giờ! Chờ cháu tỉnh táo lại, tôi nhất định phải đòi phí tổn thất tinh thần!”
Vệ Tam nheo mắt đứng lên muốn xử lý người uy hiếp cô lại bị Ứng Tinh Quyết ngăn lại.
“Không phải muốn cảm giác của tôi à?” Đầu ngón tay Ứng Tinh Quyết phóng ra một ít cảm giác.
Vệ Tam dừng lại thật, cô cầm tay Ứng Tinh Quyết và trong nháy mắt cảm nhận được cảm giác thì bình tĩnh lại.
Quán trà đối diện Xưởng Đen Sao Đế Đô.
“Sao đột nhiên lại hẹn tôi ở đây?” Lộ Chính Tân đi vào phòng riêng, nhìn quét qua Xưởng Đen đối diện kính rồi kéo ghế ngồi xuống và, nhìn về phía người đối diện, “Là muốn tôi xác nhận hiện trường phạm tội à?”
Ứng Tinh Quyết rót đầy trà, đẩy chén trà về phía ông ấy và ngước mắt: “Quân Độc Lập chạy trốn là vì Liên bang, tại sao lại nói là phạm tội được. Hay là chỉ huy Lộ đã làm cái gì trái với lương tâm?”
Lộ Chính Tân nhướng mày cầm lấy chén, đầu tiên ông cúi đầu ngửi, kế đó mới ngửa đầu uống sạch: “Lớn tuổi rồi, làm chuyện áy náy cũng nhiều, rồi cũng quên nhiều, phải xem bạn Ứng chỉ cái gì.”
“Từ trước đến nay chỉ huy Lộ luôn tỏ vẻ có dã tâm với ai?” Ngón tay thon dài sạch sẽ của Ứng Tinh Quyết cầm lấy chén trà có nước trà màu hổ phách trong đó và nhẹ nhàng lắc, “Hoặc là nói… Chú một mực làm việc vì ai?”
“Không biết.” Lộ Chính Tân tựa vào ghế, nhìn về phía cửa bị chặn lại của Xưởng Đen đối diện thì đau đầu, “Nói cho cháu biết cũng không sao. Năm đó Quân Độc Lập chạy trốn thì ban đầu tôi cũng đi theo nhưng mà bị Ứng Du Tân giữ lại. Anh ấy muốn tôi làm cọc ngầm ở Liên bang, nhưng không phải loại như Ngư Thiên Hà, anh ấy muốn tôi hợp tác với người bị nhiễm bệnh.”
Tay Ứng Tinh Quyết dừng lại: “Người biết thân phận chỉ huy Lộ chỉ có chú tư cháu.”
“Đúng vậy.” Khóe miệng Lộ Chính Tân trễ xuống, “Tôi phiền Ứng Du Tân tới chết, tốt xấu gì tôi cũng là chỉ huy thế mà cuối cùng anh ta đi làm anh hùng, còn tôi mỗi ngày ở Liên bang làm toàn chuyện xấu.”
Phần lớn người bị nhiễm bệnh là những người không cam lòng với địa vị và thực lực của mình, dễ dàng và sẵn sàng bị sương bọ đen điều khiển. Từ đầu Lộ Chính Tân muốn kéo những người bị nhiễm bệnh đó ra, kết quả mọi chuyện không như mong muốn.
“Từ 7 năm trước, khi Liên bang biết rõ tâm tư tôi muốn tiến vào Quân khu 1 thì có người âm thầm liên lạc với tôi ngay, muốn hợp tác với tôi, thế lực đối phương rất rộng.” Lộ Chính Tân nói lời này có chút buồn vô cớ, có đôi khi vì mục đích mà trong tay bọn họ nhuộm không ít máu tươi.
Quan trọng hơn là để có được sự tin tưởng, ông cần phải chống đối Quân Độc Lập. Trong những năm qua ông đã phá hỏng chẳng ít chuyện của Quân Độc Lập, thậm chí một lần điều tra về phía Xưởng Đen mà Ngư Thiên Hà không rõ ràng, bà luôn nghĩ rằng ông muốn loại bỏ Quân Độc Lập.
“Chuyện Sao South Pasadena là do chú vu oan.” Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên nói.
Lộ Chính Tân: “... Nếu ở đấu trường Huyền Phong không có tôi lén truyền tin tức cho anh em Sơn Cung, cháu cũng không được Vệ Tam cứu, cũng coi như hòa nhau.”
Ứng Tinh Quyết nhìn ông không nói gì.
“Ừ, là tôi.” Lộ Chính Tân đầu hàng tựa như giơ tay lên, “Tôi nhận được tin tức từ người đó, người đó muốn để cho các trường quân sự khác ghét cháu cho nên tôi đã giết các sinh viên bị nhiễm bệnh trong các trường khác nhau. Một mũi tên trúng hai con chim, có thể hoàn thành nhiệm vụ của người đó, đạt được sự tin tưởng và loại bỏ những người bị nhiễm bệnh.”
“Thì ra người đi tới phòng chứa mẫu máu là chú.” Ứng Tinh Quyết kịp phản ứng.
Lộ Chính Tân ngẩn ra: “Cháu... Tối hôm đó cũng ở đấy?”
“Chuyện xảy ra ở Sao Willard là do người nhà họ Nam làm, chú không nhận được tin tức trước.” Ứng Tinh Quyết xem xét lại từng cái một, “Trường Samuel và trường Damocles kết tử thù ở Sao Willard, người trong cuộc vừa chết vừa bị thương hơn phân nửa, hồ sơ bị phong tỏa, không có chứng cứ gì. Nhưng thế giới trong thế giới nhằm vào trường Damocles trong cuộc thi lần trước cùng với sự điên cuồng của Cao Học Lâm thì cần người trong đội làm cái gì đó.”
“Chẳng phải người nọ chính là Nam Phi Trúc sao? Trận đấu lúc trước có khi cũng do người nhà họ Nam làm cái gì rồi.” Lộ Chính Tân tự mình lấy ấm trà rót đầy trước, “Đại khái là trước đó thông báo tin tức cho các cháu đã thu hút sự chú ý, cho nên về chuyện ở Sao Willard, người nhà họ Nam đề phòng tôi.”
“Chỉ huy Lộ cho rằng người liên lạc với chú là người nhà họ Nam.” Ứng Tinh Quyết hỏi, “Hai người đã gặp mặt?”
Lộ Chính Tân cười ha hả “Nếu thật sự gặp mặt thì sao đến phiên các cháu loại bỏ người nhà họ Nam? Chúng tôi chưa từng gặp nhau, người liên lạc với tôi chắc là Nam Thiên Sĩ. Tên đó đã trốn ở Sao Bạch Ải nhiều năm như vậy rồi âm thầm khuếch trương cánh chim, chiêu này đúng là tài trí.”
“Nếu chưa từng gặp mặt vì sao nhất định xác định được do Nam Thiên Sĩ làm?”
“Từ sau khi nhà họ Nam bị phát hiện thì chẳng có ai liên lạc với tôi nữa,. Huống hồ hiện tại những người bị nhiễm bệnh được phát hiện ở các quân khu về cơ bản có liên quan với nhà họ Nam sau khi bị điều tra.” Lộ Chính Tân lắc đầu, “Không biết nhà họ Nam trở thành người bị nhiễm bệnh hết từ khi nào, căn cứ vào thông tin hiện tại có được, thời gian cắm rễ ít nhất là hơn trăm năm.”
Ứng Tinh Quyết nhìn qua Xưởng Đen bên ngoài cửa sổ và nói với vẻ thản nhiên: “Chú giết Kosai Musashi vu khống cho cháu, đến sau đó chú vẫn còn nhận được tin tức cũng đủ nói rõ người liên lạc với chú không phải người nhà họ Nam.”
Ngay cả Jill Gil Wood còn phát hiện ra Kosai Musashi có chỗ không đúng thì không có khả năng Nam Phi Trúc không nhận thấy. Mà Lộ Chính Tân lại dễ dàng gạt người liên lạc với ông ấy chỉ có thể nói rõ một chuyện, người này chẳng có cách nào tiếp xúc với Kosai Musashi nhiễm bệnh trong giải đấu, cho nên không chẳng tỏ được chuyện Lộ Chính Tân lén lút làm gì.
“Ý cháu...” Lộ Chính Tân bỗng nhiên nghĩ rõ được dụng ý của Ứng Tinh Quyết khi hẹn ông, “Còn có người nhiễm bệnh cấp cao?”
“Cháu biết là ai.” Ứng Tinh Quyết nhẹ nhàng nở nụ cười cơ mà trong mắt lại không có ý cười: “Nhưng mà muốn mời chỉ huy Lộ giúp một việc.”
...
Đi ra khỏi quán trà, Ứng Tinh Quyết đã ngồi lên máy bay, còn chưa bay được một nửa đường là nhận ngay được cú điện thoại của bác sĩ Tỉnh Thê.
“Bạn Tinh Quyết, xin hỏi khi nào thì bạn trở về?” Cái trán Tỉnh Thê đầy mồ hôi, cơ mà mặt thì đơ ra hỏi Ứng Tinh Quyết, “Cho cháu 15 phút, nếu không trở về thì tôi sẽ chết ở đây.”
Ứng Tinh Quyết còn chưa hỏi ý tứ của bác ấy thì thấy bác sĩ Tỉnh Thê hơi xoay người, để lộ ra Vệ Tam ngồi sau lưng đang cầm một con dao phẫu thuật chĩa ngay lưng bác.
“...”
Ứng Tinh Quyết có một khoảnh khắc trầm mặc, cuối cùng mới nói: “Cháu đang ở trên đường trở về, 10 phút là tới nơi.”
Bác sĩ Tỉnh Thê giơ tay lau mồ hôi, nghiêm mặt nói: “Bạn Tinh Quyết, tôi là bác sĩ, không phải bảo mẫu, sau này sẽ không giúp cháu nhìn cô nàng này nữa.”
“Dạ biết.” Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam ngồi không nhúc nhích xuyên qua màn ánh sáng, “Rất nhanh thôi là tôi sẽ về rồi.”
Khi Ứng Tinh Quyết chạy tới, bác sĩ Tỉnh Thê đang ngồi xổm bên cạnh thùng rác giúp Vệ Tam gọt vỏ trái cây, còn Vệ Tam thì ngồi trên ghế vểnh chân chơi dao mổ. Nghe được tiếng đọng, cô đưa đôi mắt đen láy lạnh lẽo nhìn sang, vừa thấy anh là phun ra hai chữ: “Cảm giác.”
“Đây là đứa bé thiếu sữa ở đâu.” Tỉnh Thê ngồi xổm bên cạnh thùng rác nhớ tới cảnh Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam đưa khẩu phần mỗi ngày một lần thì nhịn không được nhỏ giọng chửi bới.
Chữ “đâu” của bác ấy còn chưa hoàn toàn xuất hiện thì ngay bàn chân đã có thêm một con dao phẫu thuật lạnh lẽo. Nó c ắm vào giày của bác ấy, đâm dọc theo kẽ hở chân và cắm thẳng tắp xuống đất.
“...”
Tỉnh Thê ngây người một giây, vô thức nhúc nhích thử ngón chân của mình và thấy nó vẫn cục cựa linh hoạt được thì bấc ấy chậm chạp hít sâu một hơi.
“Vệ Tam, cháu đừng quá đáng!” Tỉnh Thê đột nhiên đứng lên, cũng cố gắng dùng chân lắc dao phẫu thuật mà vô dụng, cuối cùng bác ấy chỉ đành cởi giày nhưng khí thế vẫn còn, “Đừng tưởng bây giờ cháu là bệnh nhân, tôi sẽ xem cháu…”
Mắt Vệ Tam đen trũi lạnh lùng đảo qua là dọa làm Tỉnh Thê sợ xám hồn ngay. Mẹ nó, mỗi ngày cứ thấy cháu nó lẽo đẽo sau Ứng Tinh Quyết, thiếu chút nữa quên mất đây là một người bị nhiễm bệnh.
“Bác sĩ Tỉnh, vất vả cho bác rồi.” Ứng Tinh Quyết nói với Tỉnh Thê, “Nơi này giao cho cháu, bác có thể về nghỉ ngơi trước.”
“Được.” Tỉnh Thê khom lưng dùng sức rút dao mổ mà suýt té ngã, bác ấy chật vật xách một đôi giày đi ra ngoài. Sắp tới cửa thì bác ấy mới dám nói, “Vệ Tam, tôi nhớ kỹ tất cả các loại hành vi ác liệt của cháu bây giờ! Chờ cháu tỉnh táo lại, tôi nhất định phải đòi phí tổn thất tinh thần!”
Vệ Tam nheo mắt đứng lên muốn xử lý người uy hiếp cô lại bị Ứng Tinh Quyết ngăn lại.
“Không phải muốn cảm giác của tôi à?” Đầu ngón tay Ứng Tinh Quyết phóng ra một ít cảm giác.
Vệ Tam dừng lại thật, cô cầm tay Ứng Tinh Quyết và trong nháy mắt cảm nhận được cảm giác thì bình tĩnh lại.
/337
|