“uy hiếp tôi?”
Quý Lương quỳ trên mặt băng quá lâu mà bản thân cũng chỉ là một cơ giáp sư, thậm chí nhất thời chẳng đứng dậy nổi. Sơn Cung Dũng Nam tiến lên khom lưng đỡ ông ấy dậy, Sơn Cung Ba Nhận thì ôm Ứng Du Tân đặt trên xe lăn, hai cấp siêu 3S che chở bọn họ đi về phía máy bay.
Tại thời điểm này Ứng Du Tân suy tim, bàn tay rơi xuống bên cạnh xe lăn, đôi mắt cuối cùng đã nhắm lại. Ông ấy quá mệt mỏi...
Sơn Cung Ba Nhận cúi đầu nhìn đầu tổng chỉ huy đầy tóc bạc, cậu ta lặng thinh dẫn ông vào trong máy bay rồi đưa vào khoang trị liệu.
Chỉ là khoang trị liệu chữa vết thương bên ngoài hiệu quả nhất, Ứng Du Tân lại không có một chút vết thương nào, thứ ông đã tiêu hao chính là sinh mệnh cảm giác của mình.
“Tại sao chỉ có hai người các chú ở đây?” Sơn Cung Ba Nhận nhìn người trong khoang trị liệu rồi hỏi Quý Lương bên cạnh đang khoác chăn.
“Lúc trước nghĩ rằng nếu đầu nguồn thật sự ở đây thì có đến nhiều người hơn nữa cũng vô dụng.” Quý Lương cười khổ, “Mặc dù dự liệu được ngăn cản nơi bắt nguồn của sương bọ đen cần tiêu hao rất nhiều cảm giác, nhưng...”
Nếu so sánh Quý Lương với cơ giáp sư cùng tuổi với mình, tướng mạo ông ấy ít nhất phải già hơn 10 tuổi. Sau khi chạy trốn năm đó, Quý Lương chưa bao giờ rời khỏi Sao Phàm Hàn, ông vẫn ở lại đây chẳng giống như người trong thế giới nghĩ. Lúc đó Ứng Du Tân thừa dịp luồng rét đậm bùng phát để đi vào. Cơ thể của ông chẳng còn tốt lắm qua nhiều năm như vậy nên ban đầu ông tới đây để tĩnh dưỡng. Dù Sao Phàm Hàn có nhiệt độ lạnh thì lạnh thật cơ mà có nhiều chỗ suối nước nóng, ngâm quanh năm ngâm cũng tốt cho thân thể. Theo kiến nghị nội bộ của Quân Độc Lập, cuối cùng ông cũng đến đây. Quý Lương thế nào cũng không ngờ được thân thể Ứng Du Tân còn chưa chăm sóc cho tốt thì nay sức sống vẫn như muốn tiêu hao hầu như chẳng còn.
Bên ngoài máy bay.
“Có phải cái kén xám kia đang động đậy không?” Chợt Liêu Như Ninh chỉ vào cái kén dưới mặt băng.
Mọi người cấp tốc nhìn sang, đúng thật là phát hiện kén xám vẫn đang thu nhỏ chẳng ngừng, Ứng Tinh Quyết tiếp tục phóng cảm giác vì muốn ngăn chặn biến hóa của kén xám. Song, cảm giác của anh dường như hoàn toàn không có hiệu quả.
Vệ Tam đứng ở gần đó, màu đen trong con mắt cứ hết tràn lại co. Cô oằn oài bẻ cổ, bước tới chỗ Ứng Tinh Quyết với ánh mắt lạnh lùng.
Hoắc Tuyên Sơn phát hiện cô có gì đó không ổn trước tiên, cậu ta cho rằng cô mất điều khiển và muốn ra tay với Ứng Tinh Quyết bèn tiến lên theo và gọi: “Vệ Tam!”
Vệ Tam đi tới phía sau Ứng Tinh Quyết vẫn còn dùng cảm giác áp chế kén xám, cô đưa tay dùng sức nắm lấy tay anh, hai người dán nửa người cùng một chỗ. Cô dựa vào anh nói với giọng kiềm chế: “Thu cảm giác lại.”
Ứng Tinh Quyết theo bản năng nghiêng mặt nhìn sang: “Vệ Tam?”
Hoắc Tuyên Sơn chạy tới thấy Vệ Tam không xuống tay với Tinh Quyết thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm giác của các anh chỉ cung cấp năng lượng, đừng ra tay nữa.” Vệ Tam đè cổ tay anh kéo xuống, đôi mắt cô khi thì màu đen xuất hiện, khi thì màu đen rút đi. Nhìn kén xám dưới lớp băng, cô thấy nó vẫn không ngừng thu nhỏ, dường như đang thay đổi hình dạng cụ thể.
Ngay từ đầu cái kén xám này đã lừa gạt bọn họ, làm bộ ngừng thay đổi để lừa cả cảm giác của Ứng Du Tân, bây giờ nó đã có được rất nhiều cảm giác của Ứng Tinh Quyết. Vệ Tam cảm nhận được lớp kén xám này chính là lớp dẫn dắt nhằm giúp sương bọ đen hấp thụ sức mạnh.
Ứng Tinh Quyết thu cảm giác, anh nghiêng mặt im lặng nhìn Vệ Tam còn cô thì đơ người nhìn lăm lăm cái kén màu xám dưới lớp băng. Nếu không phải cô nắm tay anh quá mạnh và tròng mắt cô thay đổi, tuyệt nhiên nhìn không ra cảnh cô đang tranh đoạt quyền điều khiển của mình.
Có lẽ ánh mắt của anh quá mức chuyên chú đã khiến cho Vệ Tam chú ý, tầm mắt của cô rơi vào trên người Ứng Tinh Quyết, thần sắc khó phân biệt, lời nói cũng thật nhẹ: “Không sợ tôi đang lừa gạt anh?”
Chỉ huy trời sinh hay suy nghĩ nhiều, trong lòng cứ trăm chuyển ngàn đổi, không có chuyện không nghĩ tới việc Vệ Tam bị điều khiển bèn cố ý nói ra mấy câu này để giúp cho đầu nguồn bùng nổ.
Ứng Tinh Quyết hạ mắt nhìn Vệ Tam, anh nói với giọng bình đạm: “Nguồn gốc của nó mà nổ ra ở chỗ này thì người nơi này sẽ chết hết, cả tôi cũng chết.”
Vệ Tam giống như đột nhiên bị người ta dội nước, cô buông tay Ứng Tinh Quyết ra, cười nhạo một tiếng: “Uy hiếp tôi?”
Ai cũng không biết Vệ Tam nói chữ uy hiếp là nửa câu đầu, hay là nửa câu sau. Giờ phút này cô đã đứng ở phía trước, đi vào cơ giáp, vung đao đâm thẳng xuyên qua tầng băng, đao tu di chém thẳng về phía kén xám.
Kén xám giống như một vật sống, nó di chuyển trong băng, tránh được cuộc tấn công của Vệ Tam.
“Cái kén xám này có thể co lại đến một mức độ nhất định rồi đột nhiên nổ tung không, sau đó sương bọ đen lan tràn khắp nơi?” Ứng Thành Hà nhìn cái kén xám chạy tới lui và suy đoán, nếu không thì lại sao lại gọi là đầu nguồn được.
Không ai trả lời anh, bởi vì trước khi cái nguồn này bùng nổ, không ai biết câu trả lời.
Tiếng vang thật lớn phát ra ở đây, hiển nhiên khiến cho anh em Sơn Cung trong máy bay chú ý. Quý Lương nhìn ra bên ngoài một cái rồi nói với hai người: “Các cháu đi ra ngoài hỗ trợ, tôi ở đây nhìn tổng chỉ huy.”
Hai người vừa đi ra ngoài là lại nghe được một tiếng nổ lớn, lần này không phải do Vệ Tam vung đao gây ra mà là cái kén nảy thẳng ra từ trong băng.
Sự thay đổi đột ngột làm tất cả mọi người giật mình, tuy nhiên đây chưa phải là kết thúc.
Kén xám to lớn ban đầu đã thu nhỏ lại với kích thước bằng một chiếc cơ giáp khi nhảy ra ngoài, kế đó nó bắt đầu bong tróc.
Không, chính xác hơn là phai nhạt, biến mất từng chút một, để lộ khí đen gần như ngưng tụ thành một thực thể bên trong. Không khó đoán được đây là cơ thể chính của sương bọ đen, hoặc là nói sương bọ đen là biến thể của phần đầu nguồn.
Khi kén xám hoàn toàn biến mất, khối khí đen ngưng tụ thành thực thể dần bộc lộ dáng vẻ của nó. Chính là một con tinh thú, Liêu Như Ninh tháo kính ra mà còn nhìn thấy được nó rõ ràng.
“Bây giờ có xem ra... sẽ không có chuyện nổ tung lan tràn sương bọ đen.” Liêu Như Ninh lẩm bẩm, “Đây cũng miễn cưỡng xem như là một tin tức tốt.”
Giờ khắc này trong tuyết rộng lớn, lấy con tinh thú được ngưng tụ từ khí đen này làm trung tâm, Vệ Tam, Tông Chính Việt Nhân, Hoắc Tuyên Sơn, Liêu Như Ninh cùng với anh em Sơn Cung vừa xuống khỏi máy bay đã tiến vào trạng thái tác chiến hết. Họ chạy về phía con tinh thú này.
“Đuôi của trăn hai đuôi, lớp da ngoài của cá sấu tuyết, chân rết băng, đầu của sói vàng đen…” Ứng Thành Hà nhìn chằm chằm vào con tinh thú xa lạ này, nếu tách ra nhìn các bộ phận của nó thì càng nhìn càng quen mắt, đây rõ ràng tập hợp của bốn loại tinh thú có tính thương tổn cực cao tạo ra cái hình dạng chả ra ngô ra khoai gì.
Sáu chiến sĩ độc lập, ba trong số đó lái cơ giáp cấp siêu 3S, nhưng mà chả có cách nào làm bị thương con “tinh thú” này. Mỗi cuộc tấn công vào chô nào trên người nó, ngay chỗ đó sẽ biến thành khí đen, làm đòn đánh chả còn hiệu quả. Song, nó có thể tấn công vào người chiến sĩ độc lập thật.
Vì thực lực hơi yếu, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh bị con “tinh thú” này theo dõi trước, cái đuôi của con trăng hai đầu quất lên ch hai người thật dữ dội. Liêu Như Ninh muốn vung đao ngăn cơ mà đao ba vòng lại không cách nào ngăn cản được, ngược lại còn bị chặn ngang và đứt đoạn. Mà Hoắc Tuyên Sơn đang bay lên bầu trời lại bọ nó đánh nát một bên cánh và rơi thẳng xuống tuyết.
“Đây là...” Ứng Thành Hà quan sát tình huống cơ giáp bị tổn thương của hai người bọn họ, lần này tấn công đã trực tiếp tổn hại tới 40% năng lực linh hoạt trong động của cơ giáp. Anh la to, “Mỗi một bộ phận của con tinh thú này đều có thực lực cấp siêu 3S, hai người các cậu không phải cậu là đối thủ của nó!”
Trong lúc nói chuyện, Vệ Tam bị ảnh hưởng của khí đen nên gặp sai lầm lúc né, cắn răng để đầu sói cắn bả vai.
“Vệ Tam!” Liêu Như Ninh nghiến răng xông lên, cố sức ôm lấy con “tinh thú” này, nghiến răng gắng gượng muốn ném nó đi.
“Tinh thú” bị ôm lấy đuôi tựa hồ có chút tức giận bèn vung một cái đuôi khác đập vào cơ giáp Liêu Như Ninh. Va chạm mạnh khiến người trong khoang cơ giáp phun ra một ngụm máu lớn, Liêu Như Ninh trước sau gì vẫn nghiến răng không buông cái đuôi đó ra. Lúc này Hoắc Tuyên Sơn một lần nữa giãy dụa bay tới bằng một cánh, muốn giữ cái đuôi khác. Chẳng qua họ đã quên nào nào có phải là tinh thú thật, mà chính là khí đen.
Hai cái đuôi bị giam cầm lập tức hóa thành khí đen và biến mất, kế đó một lần nữa xuất hiện ở bên kia tiếp tục tấn công Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh. Cái đuôi hất đứt cánh bên kia Hoắc Tuyên Sơn lần nữa.
“Tỷ lệ bị hư hại của cơ giáp Liêu Như Ninh cao tới 80%, Hoắc Tuyên Sơn cũng chỉ còn lại 30% tính cơ động của máy bay chiến đấu, không thể tiếp tục đánh nữa.” Ứng Thành Hà vội vàng la lên, nhưng giờ phút này chỉ huy mạnh nhất thì chả có cách nào dùng được cảm giác, Kim Kha và Ứng Tinh Quyết chỉ có thể đứng ở bên cạnh xem cuộc chiến.
Tay Vệ Tam xoay chuyển, cầm đao tu di chém về phía đầu sói. Đao xẹt qua đầu só tựa như bùn bỏ xuống biển, chả có cảm giác gì, nhưng khí đen đen như hũ nút từ đầu lại như nhạt chút đi.
Đòn tấn công của cấp siêu 3S có hiệu quả!
Hai mắt Sơn Cung Ba Nhận sáng ngời và nhìn nhau với Sơn Cung Dũng Nam, một giây sau họ đã đồng loạt tấn công con “tinh thú” này.
Từ đầu Tông Chính Việt Nhân đang đánh chân rết của nó, anh ta nhìn thoáng qua thấy Liêu Như Ninh cùng Hoắc Tuyên Sơn bị đuôi trăn áp chế thì xiết chặt thương phật trong tay. Cuối cùng anh ta quay đầu chạy về phía bọn họ, chặn được một cái đuôi rắn găm lên người Liêu Như Ninh.
Lúc này thương phật hòa thành một thể với Tông Chính Việt Nhân, đâm thẳng xuyên qua đuôi rắn. Anh ta đoán được đuôi rắn này sẽ đột nhiên biến mất, thế là lái cơ giáp mang theo thương phật lao xuyên qua khí đen, xoay người giữa không trung, hung hăng đâm trúng một cái đuôi rắn khác, tấn công đuôi nó cùng Hoắc Tuyên Sơn.
Cái đuôi “tinh thú” này một lần nữa biến mất, đột nhiên vòng qua hai người, và nhắm vào Liêu Như Ninh trên mặt đất.
Hoắc Tuyên Sơn ở quá xa, đôi cánh thì bị hủy, nên chẳng kịp thời chạy tới được. Cậu ta chỉ có thể la to: “Né đi!”
Liêu Như Ninh nhìn hai cái đuôi giáp công thì cố ý né tránh, nhưng không có khả năng điều khiển, chỉ có thể nhìn nó lao tới mình: Không ngờ thiếu gia lại chết ở đây, ghét nhất là Sao Phàm Hàn, lạnh như thế này.
Một cây thương phật ném tới găm xuyên qua một cái đuôi, Tông Chính Việt Nhân chạy lại rồi nắm lấy Liêu Như Ninh và dùng sức quăng cậu ta đi, nhưng chính anh lại chẳng có cách nào tránh được cái đuôi khác.
“Đi.”
Chợt Vệ Tam chạy tới, giơ đao chặt đuôi rắn.
Cô quay đầu nói với Hoắc Tuyên Sơn, Liêu Như Ninh và Tông Chính Việt Nhân, “Giá trị thương tổn mà cơ giáp các cậu tạo thành quá thấp, hiện tại rời đi.”
Ở lại một nữa sẽ chỉ làm tăng thương vong.
Hoắc Tuyên Sơn nhìn Vệ Tam, cuối cùng nghiến răng đỡ Liêu Như Ninh cùng với Tông Chính Việt Nhân, họ nghiêng ngả cố gắng rời khỏi phạm vi tấn công của “tinh thú”.
“Nó đang mạnh mẽ hơn.” Ứng Tinh Quyết đã quan sát con thú này, tốc độ nó mạnh lên chậm thì chậm thật, nhưng theo thời gian, dường như nó ngày càng thích nghi với thế giới bên ngoài, liên tục mượn các cuộc tấn công của bọn Vệ Tam để điều chỉnh chính mình.
Mặt Kim Kha cũng đầy lo âu, hoàn toàn không nghĩ ra giải pháp. Hiện tại bọn họ đang đối mặt với một cái đầu nguồn chả rõ mà toàn bộ chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S được biết tới ở Liên bang chỉ có ba và giờ đang ở hết đây. Họ lái cơ giáp cấp siêu 3S, nhưng lại không tạo ra nhiều thương tổn cho nó, còn cảm giác của chỉ huy cấp siêu 3S là dịch dinh dưỡng, họ đúng là chả có cách nào.
Sơn Cung Ba Nhận là chiến sĩ độc lập hạng nhẹ, được biết đến với tốc độ, bây giờ sử dụng cơ giáp cấp siêu 3S thì người nhanh nhất trong Liên bang cũng chả hơn được cậu ta.
Roi của cậu ta quăng tới nhanh khôn cùng tạo ra dư ảnh giống như một tấm lưới khổng lồ, mỗi roi đánh trúng hết vào thân “tinh thú”. Cậu ta thấy khí đen có chỗ mờ dần thì trong lòng vui mừng: Nhanh, nhanh hơn chút nữa, chắc chắn sẽ làm cho nó biến mất!
Tuy nhiên những cuộc tấn công này đối với con “tinh thú” mà nói thì cứ hệt gãi ngứa, nó vẫn đang thay đổi, từng chút một trở nên mạnh mẽ hơn.
Đuôi của nó quăng về phía Sơn Cung Ba Nhận, Sơn Cung Ba Nhận né tránh, đồng thời vung roi quất về phía nó.
Đúng là một chiêu chả nhằm nhò gì, Sơn Cung Ba Nhận lơ là rồi, cậu ta chỉ muốn nhanh hơn một chút để cho khí đen biến mất mà bỏ qua những thay đổi xảy ra ở đuôi.
Đúng lúc này, Vệ Tam ở phụ cận bỗng nhiên nhanh chóng chạy về phía cậu ta, khi thật sự không kịp, cô đã ném đao tu di trong tay về phía Sơn Cung Ba Nhận, đập vào cậu ta để cậu ta lệch người sang một độ.
Giờ phút này trong đuôi rắn phun ra tơ nhện rậm rạp đã tựa như dây thép, đâm xuyên qua khoang cơ giáp của Sơn Cung Ba Nhận.
“Anh!” Mắt Sơn Cung Dũng Nam muốn nứt ra, toàn bộ khoang cơ giáp anh trai bị đâm thủng hết mà anh ấy thì vẫn còn ở trong khoang cơ giáp.
Tâm thần cô rối bời lúc bị con “tinh thú” này nhìn chằm chằm. Đầu sói hất qua rồi dữ tợn tợp sang, mục tiêu cũng hướng về khoang cơ giáp. Thấy Sơn Cung Dũng Nam chuẩn bị con “tinh thú” này đánh trúng, rốt cuộc Ứng Tinh Quyết ra tay bằng một lớp bảo vệ được thực thể hóa dựng lên trước mặt Sơn Cung Dũng Nam. Song, con “tinh thú” do khí đen tạo thành cơ hồ tham lam cắn nuốt những cảm giác này, và nhờ thế cũng tranh thủ cho Sơn Cung Dũng Nam thời gian trốn thoát.
Sơn Cung Dũng Nam thoát ra, mà con “tinh thú” này cắn nuốt cảm giác của Ứng Tinh Quyết xong thì sức đánh đã bị giảm bớt ban đầu lại khôi phục hơn phân nửa, hơn nữa nó còn để mắt tới Ứng Tinh Quyết.
“Đi đâu?” Vệ Tam nhặt đao tu di về, mặt không chút thay đổi đứng trước mặt con “tinh thú” này.
Quý Lương quỳ trên mặt băng quá lâu mà bản thân cũng chỉ là một cơ giáp sư, thậm chí nhất thời chẳng đứng dậy nổi. Sơn Cung Dũng Nam tiến lên khom lưng đỡ ông ấy dậy, Sơn Cung Ba Nhận thì ôm Ứng Du Tân đặt trên xe lăn, hai cấp siêu 3S che chở bọn họ đi về phía máy bay.
Tại thời điểm này Ứng Du Tân suy tim, bàn tay rơi xuống bên cạnh xe lăn, đôi mắt cuối cùng đã nhắm lại. Ông ấy quá mệt mỏi...
Sơn Cung Ba Nhận cúi đầu nhìn đầu tổng chỉ huy đầy tóc bạc, cậu ta lặng thinh dẫn ông vào trong máy bay rồi đưa vào khoang trị liệu.
Chỉ là khoang trị liệu chữa vết thương bên ngoài hiệu quả nhất, Ứng Du Tân lại không có một chút vết thương nào, thứ ông đã tiêu hao chính là sinh mệnh cảm giác của mình.
“Tại sao chỉ có hai người các chú ở đây?” Sơn Cung Ba Nhận nhìn người trong khoang trị liệu rồi hỏi Quý Lương bên cạnh đang khoác chăn.
“Lúc trước nghĩ rằng nếu đầu nguồn thật sự ở đây thì có đến nhiều người hơn nữa cũng vô dụng.” Quý Lương cười khổ, “Mặc dù dự liệu được ngăn cản nơi bắt nguồn của sương bọ đen cần tiêu hao rất nhiều cảm giác, nhưng...”
Nếu so sánh Quý Lương với cơ giáp sư cùng tuổi với mình, tướng mạo ông ấy ít nhất phải già hơn 10 tuổi. Sau khi chạy trốn năm đó, Quý Lương chưa bao giờ rời khỏi Sao Phàm Hàn, ông vẫn ở lại đây chẳng giống như người trong thế giới nghĩ. Lúc đó Ứng Du Tân thừa dịp luồng rét đậm bùng phát để đi vào. Cơ thể của ông chẳng còn tốt lắm qua nhiều năm như vậy nên ban đầu ông tới đây để tĩnh dưỡng. Dù Sao Phàm Hàn có nhiệt độ lạnh thì lạnh thật cơ mà có nhiều chỗ suối nước nóng, ngâm quanh năm ngâm cũng tốt cho thân thể. Theo kiến nghị nội bộ của Quân Độc Lập, cuối cùng ông cũng đến đây. Quý Lương thế nào cũng không ngờ được thân thể Ứng Du Tân còn chưa chăm sóc cho tốt thì nay sức sống vẫn như muốn tiêu hao hầu như chẳng còn.
Bên ngoài máy bay.
“Có phải cái kén xám kia đang động đậy không?” Chợt Liêu Như Ninh chỉ vào cái kén dưới mặt băng.
Mọi người cấp tốc nhìn sang, đúng thật là phát hiện kén xám vẫn đang thu nhỏ chẳng ngừng, Ứng Tinh Quyết tiếp tục phóng cảm giác vì muốn ngăn chặn biến hóa của kén xám. Song, cảm giác của anh dường như hoàn toàn không có hiệu quả.
Vệ Tam đứng ở gần đó, màu đen trong con mắt cứ hết tràn lại co. Cô oằn oài bẻ cổ, bước tới chỗ Ứng Tinh Quyết với ánh mắt lạnh lùng.
Hoắc Tuyên Sơn phát hiện cô có gì đó không ổn trước tiên, cậu ta cho rằng cô mất điều khiển và muốn ra tay với Ứng Tinh Quyết bèn tiến lên theo và gọi: “Vệ Tam!”
Vệ Tam đi tới phía sau Ứng Tinh Quyết vẫn còn dùng cảm giác áp chế kén xám, cô đưa tay dùng sức nắm lấy tay anh, hai người dán nửa người cùng một chỗ. Cô dựa vào anh nói với giọng kiềm chế: “Thu cảm giác lại.”
Ứng Tinh Quyết theo bản năng nghiêng mặt nhìn sang: “Vệ Tam?”
Hoắc Tuyên Sơn chạy tới thấy Vệ Tam không xuống tay với Tinh Quyết thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm giác của các anh chỉ cung cấp năng lượng, đừng ra tay nữa.” Vệ Tam đè cổ tay anh kéo xuống, đôi mắt cô khi thì màu đen xuất hiện, khi thì màu đen rút đi. Nhìn kén xám dưới lớp băng, cô thấy nó vẫn không ngừng thu nhỏ, dường như đang thay đổi hình dạng cụ thể.
Ngay từ đầu cái kén xám này đã lừa gạt bọn họ, làm bộ ngừng thay đổi để lừa cả cảm giác của Ứng Du Tân, bây giờ nó đã có được rất nhiều cảm giác của Ứng Tinh Quyết. Vệ Tam cảm nhận được lớp kén xám này chính là lớp dẫn dắt nhằm giúp sương bọ đen hấp thụ sức mạnh.
Ứng Tinh Quyết thu cảm giác, anh nghiêng mặt im lặng nhìn Vệ Tam còn cô thì đơ người nhìn lăm lăm cái kén màu xám dưới lớp băng. Nếu không phải cô nắm tay anh quá mạnh và tròng mắt cô thay đổi, tuyệt nhiên nhìn không ra cảnh cô đang tranh đoạt quyền điều khiển của mình.
Có lẽ ánh mắt của anh quá mức chuyên chú đã khiến cho Vệ Tam chú ý, tầm mắt của cô rơi vào trên người Ứng Tinh Quyết, thần sắc khó phân biệt, lời nói cũng thật nhẹ: “Không sợ tôi đang lừa gạt anh?”
Chỉ huy trời sinh hay suy nghĩ nhiều, trong lòng cứ trăm chuyển ngàn đổi, không có chuyện không nghĩ tới việc Vệ Tam bị điều khiển bèn cố ý nói ra mấy câu này để giúp cho đầu nguồn bùng nổ.
Ứng Tinh Quyết hạ mắt nhìn Vệ Tam, anh nói với giọng bình đạm: “Nguồn gốc của nó mà nổ ra ở chỗ này thì người nơi này sẽ chết hết, cả tôi cũng chết.”
Vệ Tam giống như đột nhiên bị người ta dội nước, cô buông tay Ứng Tinh Quyết ra, cười nhạo một tiếng: “Uy hiếp tôi?”
Ai cũng không biết Vệ Tam nói chữ uy hiếp là nửa câu đầu, hay là nửa câu sau. Giờ phút này cô đã đứng ở phía trước, đi vào cơ giáp, vung đao đâm thẳng xuyên qua tầng băng, đao tu di chém thẳng về phía kén xám.
Kén xám giống như một vật sống, nó di chuyển trong băng, tránh được cuộc tấn công của Vệ Tam.
“Cái kén xám này có thể co lại đến một mức độ nhất định rồi đột nhiên nổ tung không, sau đó sương bọ đen lan tràn khắp nơi?” Ứng Thành Hà nhìn cái kén xám chạy tới lui và suy đoán, nếu không thì lại sao lại gọi là đầu nguồn được.
Không ai trả lời anh, bởi vì trước khi cái nguồn này bùng nổ, không ai biết câu trả lời.
Tiếng vang thật lớn phát ra ở đây, hiển nhiên khiến cho anh em Sơn Cung trong máy bay chú ý. Quý Lương nhìn ra bên ngoài một cái rồi nói với hai người: “Các cháu đi ra ngoài hỗ trợ, tôi ở đây nhìn tổng chỉ huy.”
Hai người vừa đi ra ngoài là lại nghe được một tiếng nổ lớn, lần này không phải do Vệ Tam vung đao gây ra mà là cái kén nảy thẳng ra từ trong băng.
Sự thay đổi đột ngột làm tất cả mọi người giật mình, tuy nhiên đây chưa phải là kết thúc.
Kén xám to lớn ban đầu đã thu nhỏ lại với kích thước bằng một chiếc cơ giáp khi nhảy ra ngoài, kế đó nó bắt đầu bong tróc.
Không, chính xác hơn là phai nhạt, biến mất từng chút một, để lộ khí đen gần như ngưng tụ thành một thực thể bên trong. Không khó đoán được đây là cơ thể chính của sương bọ đen, hoặc là nói sương bọ đen là biến thể của phần đầu nguồn.
Khi kén xám hoàn toàn biến mất, khối khí đen ngưng tụ thành thực thể dần bộc lộ dáng vẻ của nó. Chính là một con tinh thú, Liêu Như Ninh tháo kính ra mà còn nhìn thấy được nó rõ ràng.
“Bây giờ có xem ra... sẽ không có chuyện nổ tung lan tràn sương bọ đen.” Liêu Như Ninh lẩm bẩm, “Đây cũng miễn cưỡng xem như là một tin tức tốt.”
Giờ khắc này trong tuyết rộng lớn, lấy con tinh thú được ngưng tụ từ khí đen này làm trung tâm, Vệ Tam, Tông Chính Việt Nhân, Hoắc Tuyên Sơn, Liêu Như Ninh cùng với anh em Sơn Cung vừa xuống khỏi máy bay đã tiến vào trạng thái tác chiến hết. Họ chạy về phía con tinh thú này.
“Đuôi của trăn hai đuôi, lớp da ngoài của cá sấu tuyết, chân rết băng, đầu của sói vàng đen…” Ứng Thành Hà nhìn chằm chằm vào con tinh thú xa lạ này, nếu tách ra nhìn các bộ phận của nó thì càng nhìn càng quen mắt, đây rõ ràng tập hợp của bốn loại tinh thú có tính thương tổn cực cao tạo ra cái hình dạng chả ra ngô ra khoai gì.
Sáu chiến sĩ độc lập, ba trong số đó lái cơ giáp cấp siêu 3S, nhưng mà chả có cách nào làm bị thương con “tinh thú” này. Mỗi cuộc tấn công vào chô nào trên người nó, ngay chỗ đó sẽ biến thành khí đen, làm đòn đánh chả còn hiệu quả. Song, nó có thể tấn công vào người chiến sĩ độc lập thật.
Vì thực lực hơi yếu, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh bị con “tinh thú” này theo dõi trước, cái đuôi của con trăng hai đầu quất lên ch hai người thật dữ dội. Liêu Như Ninh muốn vung đao ngăn cơ mà đao ba vòng lại không cách nào ngăn cản được, ngược lại còn bị chặn ngang và đứt đoạn. Mà Hoắc Tuyên Sơn đang bay lên bầu trời lại bọ nó đánh nát một bên cánh và rơi thẳng xuống tuyết.
“Đây là...” Ứng Thành Hà quan sát tình huống cơ giáp bị tổn thương của hai người bọn họ, lần này tấn công đã trực tiếp tổn hại tới 40% năng lực linh hoạt trong động của cơ giáp. Anh la to, “Mỗi một bộ phận của con tinh thú này đều có thực lực cấp siêu 3S, hai người các cậu không phải cậu là đối thủ của nó!”
Trong lúc nói chuyện, Vệ Tam bị ảnh hưởng của khí đen nên gặp sai lầm lúc né, cắn răng để đầu sói cắn bả vai.
“Vệ Tam!” Liêu Như Ninh nghiến răng xông lên, cố sức ôm lấy con “tinh thú” này, nghiến răng gắng gượng muốn ném nó đi.
“Tinh thú” bị ôm lấy đuôi tựa hồ có chút tức giận bèn vung một cái đuôi khác đập vào cơ giáp Liêu Như Ninh. Va chạm mạnh khiến người trong khoang cơ giáp phun ra một ngụm máu lớn, Liêu Như Ninh trước sau gì vẫn nghiến răng không buông cái đuôi đó ra. Lúc này Hoắc Tuyên Sơn một lần nữa giãy dụa bay tới bằng một cánh, muốn giữ cái đuôi khác. Chẳng qua họ đã quên nào nào có phải là tinh thú thật, mà chính là khí đen.
Hai cái đuôi bị giam cầm lập tức hóa thành khí đen và biến mất, kế đó một lần nữa xuất hiện ở bên kia tiếp tục tấn công Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh. Cái đuôi hất đứt cánh bên kia Hoắc Tuyên Sơn lần nữa.
“Tỷ lệ bị hư hại của cơ giáp Liêu Như Ninh cao tới 80%, Hoắc Tuyên Sơn cũng chỉ còn lại 30% tính cơ động của máy bay chiến đấu, không thể tiếp tục đánh nữa.” Ứng Thành Hà vội vàng la lên, nhưng giờ phút này chỉ huy mạnh nhất thì chả có cách nào dùng được cảm giác, Kim Kha và Ứng Tinh Quyết chỉ có thể đứng ở bên cạnh xem cuộc chiến.
Tay Vệ Tam xoay chuyển, cầm đao tu di chém về phía đầu sói. Đao xẹt qua đầu só tựa như bùn bỏ xuống biển, chả có cảm giác gì, nhưng khí đen đen như hũ nút từ đầu lại như nhạt chút đi.
Đòn tấn công của cấp siêu 3S có hiệu quả!
Hai mắt Sơn Cung Ba Nhận sáng ngời và nhìn nhau với Sơn Cung Dũng Nam, một giây sau họ đã đồng loạt tấn công con “tinh thú” này.
Từ đầu Tông Chính Việt Nhân đang đánh chân rết của nó, anh ta nhìn thoáng qua thấy Liêu Như Ninh cùng Hoắc Tuyên Sơn bị đuôi trăn áp chế thì xiết chặt thương phật trong tay. Cuối cùng anh ta quay đầu chạy về phía bọn họ, chặn được một cái đuôi rắn găm lên người Liêu Như Ninh.
Lúc này thương phật hòa thành một thể với Tông Chính Việt Nhân, đâm thẳng xuyên qua đuôi rắn. Anh ta đoán được đuôi rắn này sẽ đột nhiên biến mất, thế là lái cơ giáp mang theo thương phật lao xuyên qua khí đen, xoay người giữa không trung, hung hăng đâm trúng một cái đuôi rắn khác, tấn công đuôi nó cùng Hoắc Tuyên Sơn.
Cái đuôi “tinh thú” này một lần nữa biến mất, đột nhiên vòng qua hai người, và nhắm vào Liêu Như Ninh trên mặt đất.
Hoắc Tuyên Sơn ở quá xa, đôi cánh thì bị hủy, nên chẳng kịp thời chạy tới được. Cậu ta chỉ có thể la to: “Né đi!”
Liêu Như Ninh nhìn hai cái đuôi giáp công thì cố ý né tránh, nhưng không có khả năng điều khiển, chỉ có thể nhìn nó lao tới mình: Không ngờ thiếu gia lại chết ở đây, ghét nhất là Sao Phàm Hàn, lạnh như thế này.
Một cây thương phật ném tới găm xuyên qua một cái đuôi, Tông Chính Việt Nhân chạy lại rồi nắm lấy Liêu Như Ninh và dùng sức quăng cậu ta đi, nhưng chính anh lại chẳng có cách nào tránh được cái đuôi khác.
“Đi.”
Chợt Vệ Tam chạy tới, giơ đao chặt đuôi rắn.
Cô quay đầu nói với Hoắc Tuyên Sơn, Liêu Như Ninh và Tông Chính Việt Nhân, “Giá trị thương tổn mà cơ giáp các cậu tạo thành quá thấp, hiện tại rời đi.”
Ở lại một nữa sẽ chỉ làm tăng thương vong.
Hoắc Tuyên Sơn nhìn Vệ Tam, cuối cùng nghiến răng đỡ Liêu Như Ninh cùng với Tông Chính Việt Nhân, họ nghiêng ngả cố gắng rời khỏi phạm vi tấn công của “tinh thú”.
“Nó đang mạnh mẽ hơn.” Ứng Tinh Quyết đã quan sát con thú này, tốc độ nó mạnh lên chậm thì chậm thật, nhưng theo thời gian, dường như nó ngày càng thích nghi với thế giới bên ngoài, liên tục mượn các cuộc tấn công của bọn Vệ Tam để điều chỉnh chính mình.
Mặt Kim Kha cũng đầy lo âu, hoàn toàn không nghĩ ra giải pháp. Hiện tại bọn họ đang đối mặt với một cái đầu nguồn chả rõ mà toàn bộ chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S được biết tới ở Liên bang chỉ có ba và giờ đang ở hết đây. Họ lái cơ giáp cấp siêu 3S, nhưng lại không tạo ra nhiều thương tổn cho nó, còn cảm giác của chỉ huy cấp siêu 3S là dịch dinh dưỡng, họ đúng là chả có cách nào.
Sơn Cung Ba Nhận là chiến sĩ độc lập hạng nhẹ, được biết đến với tốc độ, bây giờ sử dụng cơ giáp cấp siêu 3S thì người nhanh nhất trong Liên bang cũng chả hơn được cậu ta.
Roi của cậu ta quăng tới nhanh khôn cùng tạo ra dư ảnh giống như một tấm lưới khổng lồ, mỗi roi đánh trúng hết vào thân “tinh thú”. Cậu ta thấy khí đen có chỗ mờ dần thì trong lòng vui mừng: Nhanh, nhanh hơn chút nữa, chắc chắn sẽ làm cho nó biến mất!
Tuy nhiên những cuộc tấn công này đối với con “tinh thú” mà nói thì cứ hệt gãi ngứa, nó vẫn đang thay đổi, từng chút một trở nên mạnh mẽ hơn.
Đuôi của nó quăng về phía Sơn Cung Ba Nhận, Sơn Cung Ba Nhận né tránh, đồng thời vung roi quất về phía nó.
Đúng là một chiêu chả nhằm nhò gì, Sơn Cung Ba Nhận lơ là rồi, cậu ta chỉ muốn nhanh hơn một chút để cho khí đen biến mất mà bỏ qua những thay đổi xảy ra ở đuôi.
Đúng lúc này, Vệ Tam ở phụ cận bỗng nhiên nhanh chóng chạy về phía cậu ta, khi thật sự không kịp, cô đã ném đao tu di trong tay về phía Sơn Cung Ba Nhận, đập vào cậu ta để cậu ta lệch người sang một độ.
Giờ phút này trong đuôi rắn phun ra tơ nhện rậm rạp đã tựa như dây thép, đâm xuyên qua khoang cơ giáp của Sơn Cung Ba Nhận.
“Anh!” Mắt Sơn Cung Dũng Nam muốn nứt ra, toàn bộ khoang cơ giáp anh trai bị đâm thủng hết mà anh ấy thì vẫn còn ở trong khoang cơ giáp.
Tâm thần cô rối bời lúc bị con “tinh thú” này nhìn chằm chằm. Đầu sói hất qua rồi dữ tợn tợp sang, mục tiêu cũng hướng về khoang cơ giáp. Thấy Sơn Cung Dũng Nam chuẩn bị con “tinh thú” này đánh trúng, rốt cuộc Ứng Tinh Quyết ra tay bằng một lớp bảo vệ được thực thể hóa dựng lên trước mặt Sơn Cung Dũng Nam. Song, con “tinh thú” do khí đen tạo thành cơ hồ tham lam cắn nuốt những cảm giác này, và nhờ thế cũng tranh thủ cho Sơn Cung Dũng Nam thời gian trốn thoát.
Sơn Cung Dũng Nam thoát ra, mà con “tinh thú” này cắn nuốt cảm giác của Ứng Tinh Quyết xong thì sức đánh đã bị giảm bớt ban đầu lại khôi phục hơn phân nửa, hơn nữa nó còn để mắt tới Ứng Tinh Quyết.
“Đi đâu?” Vệ Tam nhặt đao tu di về, mặt không chút thay đổi đứng trước mặt con “tinh thú” này.
/337
|