“các cậu không sao”
“Bọn họ không thấy chúng ta à?” Shaω Eli lặng lẽ đứng trước mặt Tập Ô Thông quơ quàng tay thăm dò, đúng thật người này chả nhận ra được bất thường.
“Không tìm thấy công tắc thế giới ảo của hiện trường trực tiếp.” Sơn Cung Ba Nhận nói xong thì quay đầu hỏi những người khác, “Bây giờ chúng ta làm sao đưa bọn họ ra khỏi hầm trú ẩn dưới lòng đất?”
Khán giả và giáo viên ở hiện trường trực tiếp không thể phân biệt được môi trường xung quanh, đặc biệt là ở đây chả có một lá chắn bảo vệ biên giới giống như đấu trường thi đấu, không thể tìm thấy chỗ làm dấu để dựa vào.
“Hay là...” Liêu Như Ninh nhìn những người trong hầm trú ẩn, “Khiêng họ ra ngoài.”
Hoắc Tuyên Sơn dùng khuỷu tay huýt cậu ta, ra hiệu cậu ta ngậm miệng đi. Kế đó cậu quay đầu hỏi Vệ Tam: “Đội bảo vệ Sao Willard không tới?” Theo lý mà nói, người đến trước nhất hẳn là đội bảo vệ.
“Chúng tôi không đi qua đó. Quá lâu không có tin tức của trường Samuel và viện Bình Thông nên Ứng Tinh Quyết liên lạc với quân khu bên kia, chúng tôi quay đầu đi về thằng luôn.” Vệ Tam cho hay.
“Người bên quân khu còn bao lâu nữa?” Kim Kha hỏi Vệ Tam, hiện tại bên ngoài là tinh thú hết, nếu như vẫn không tắt được hoàn cảnh mô phỏng, chỉ có thể diệt trừ tinh thú trước.
“Trong một ngày, chắc chắn sẽ có quân cứu viện đến.” Vệ Tam nhìn về phía cửa hầm trú ẩn, “Đằng sau còn có người của Quân khu 13 tới nữa.”
Quá tốn thời gian để dẫn dắt tất cả các giáo viên và khán giả ra ngoài, mọi người nhất trí cho rằng tốt nhất là chờ cho quân viện trợ đến rồi loại bỏ đám tinh thú, sau đó mới để cho họ đi ra ngoài.
Mọi người thương lượng toan thay phiên nhau nghỉ ngơi trong hầm trú ẩn dưới lòng đất, thời gian khác thì đi lên chém tinh thú, nhưng sự thật không hài hòa như vậy.
Lộ Thời Bạch chặn trước mặt Jill Gil Wood: “Bây giờ cô có thể cho lời giải thích chưa?”
Mọi người nhìn qua với vẻ mặt ngỡ ngàng, không biết tình huống gì, chỉ có người của Samuel và viện Bình Thông biết lời nói của Jill Gil Wood trước đó.
Thấy cô nàng vẫn im lặng không nói, Lộ Thời Bạch chọc thủng luôn: “Con mắt của những người đó đột nhiên chuyển sang màu đen, thực lực tăng lên rất nhiều và có thể so sánh với đội tinh nhuệ của quân khu. Là người cũng có cập bậc tiến hóa và biết bọn họ có khả năng hấp thu cảm giác của chỉ huy, Jill Gil Woo, cô có cần giải thích gì không?”
Càng nói, giọng điệu Lộ Thời Bạch càng nặng: “E rằng cô tiến hóa cũng không chỉ đơn giản như thế? Đội bảo vệ có liên quan gì đến cô? Bây giờ cô biết bao hiêu chuyện xảy ra trong và ngoài đấu trường?”
Anh ta liên tiếp đặt câu hỏi khiến mọi người xung quanh ngơ ngác và nhìn phía Jill Gil Wood theo vô thức.
“...” Jill Gil Wood nói ra câu đó là hối hận ngay, cơ mà cô nàng không thể trơ mắt nhìn những người bị nhiễm bệnh ở phía đối diện cứ hấp thụ cảm giác chỉ huy; mấy người nhiễm bệnh đó sợ có ai không thấy được hay sao mà làm mắt biến sang màu đen hết.
“Có chuyện gì thì chờ ra ngoài rồi nói sau.” Jill Gil Wood cứng rắn, “Nếu tôi cùng một giuột với bọn họ, tôi sẽ không lên tiếng nhắc nhở mấy anh.”
Tông Chính Việt Nhân đứng bên cạnh nhìn qua các thành viên của đội chủ lực trong lúc nắm thương dài trong tay và xoay chuyển. Chỉ huy từ trước đến nay luôn có thể che dấu cảm xúc của mình nên tạm thời không nói, còn đám Vệ Tam bình thường cứ cà lơ phất phơ, cười toe toét, gặp lúc quan trọng cũng chả có cách nào nhìn ra cái gì khác thường.
“Sao mấy cô ra được?”?” Tông Chính Việt Nhân bỗng nhiên nhìn về phía Cao Đường Ngân và hỏi.
Cao Đường Ngân không ngờ Tông Chính Việt Nhân lại mở miệng hỏi mình nhưng vẫn nói với vẻ bình tĩnh: “Chúng tôi vừa mới vào đấu trường thi đấu không bao lâu thì nhận thấy có gì đó không ổn, cho nên xoay người trở lại lối vào.”
Nhảm nhí.
Ngay khi các trường quân sự có tâm tư khác nhau, động tĩnh phía trên đột nhiên lớn hẳn.
“Đó là người của Quân khu 13.” Các sinh viên trường quân sự ở trên thông báo, “Họ quét sạch tinh thú trên đó.”
Rõ ràng là quân đội Quân khu 13 phía sau đã đến.
“Tôi đi lên đây.” Vệ Tam nói.
Tất cả mọi người ở trường Damocles đi theo sau Vệ Tam để hỗ trợ người của Quân khu 13.
Trên mặt đất, chiến sĩ độc lập hạng nặng trong Quân khu 13 đang giết tới, mấy chiến sĩ độc lập hạng nhẹ ở giữa không trung thì kiểm soát phòng tuyến gần hầm trú ẩn dưới lòng đất ở bên này.
Bây giờ xác định được rằng giáo viên và khán giả ở hiện trường còn sống, đám người cũng chả bận tâm nữa rồi.
Đội ngũ trường Damocles đi lên, trường Đế Quốc cũng đi theo sát. Kim Kha và Ứng Tinh Quyết liếc nhau rồi dẫn trường Damocles dời sang một bên, nhường trường Đế Quốc tới bên khác. Hai trường quân sự tấn công từ phía bên này của hàng phòng thủ.
Hai chiều giáp công trên mặt đất gặp sự đè áp từ không trung, tinh thú giảm từng chút một.
“Nhiều tinh thú như vậy, đáng tiếc không ở trong đấu trường.” Liêu Như Ninh vùng lên chặn ngang và chém đứt một con tinh thú. Cậu ta rơi xuống đất, giơ cánh tay mình lên nói, “Bằng không tụi mình đã đổi được không ít tài nguyên rồi.”
Hoắc Tuyên Sơn giẫm lên cánh tay cậu ta nhằm mượn lực nhảy lên một đầu tinh thú khác, cậu kéo cung bắn về phía tinh thú phía sau Liêu Như Ninh và nói nhỏ: “Có thể tiếp tục thi đấu đã là tốt rồi.”
Bây giờ mưa gió thốc tới, Sao Willard phá ra chuyện lớn thế này. Nếu sinh viên quân sự sống chết trên đấu trường thì âu cũng là do số cả, nhưng nếu dân chúng bình thường gặp chuyện, Liên bang phải điều tra.
So sánh giữa quân nhân ở Quân khu 13 và sinh viên trường quân sự, sự khác biệt rõ ràng nhất là trình độ tác chiến. Quân khu 13 phảng phất như một cây đao hoàn chỉnh, tất cả các chiêu thức cũng rất đơn giản khi đánh tinh thú, nhìn chung sẽ thấy họ đang trải thảm cho đồng đội.
Khi hai nhóm này càng gần nhau, ai cũng thấy rõ ràng.
“Người ở Quân khu 13 đúng thật là…” Liêu Như Ninh dành thời gian nhìn sang chỗ đối diện rồi lắc đầu cảm thán, “Giống hệt như trên diễn đàn nói vậy.”
“Giống cái gì?” Vệ Tam hỏi cậu ta.
Liêu Như Ninh phun ra từ thật vang: “Đẹp trai!”
Vệ Tam nhìn thoáng qua bên kia, đúng là đẹp trai thật, cái loại khí thế thẳng tiến không lùi, nghiêm nghị và kiên cường.
“Xét cho cùng đó cũng là quân khu nhận được nhiều báo cáo chuyển nhượng nhất trong năm đó.” Kim Kha hoàn toàn không kinh ngạc, cậu ấy xem như là người hiểu rõ Quân khu 13 trong năm người nhất.
Trong khi họ chưa tập họp đầy đủ, trên bầu trời đã có người trong quân đội lướt đến, là những người từ các quân khu khác.
Tất cả đều được điều động tạm thời, điểm chung duy nhất là trên cánh tay toàn bộ các cơ giáp đều có con số đại diện cho quân khu của bọn họ, còn màu là màu sắc đại diện của năm trường quân sự lớn.
“Đây là người của quân khu đằng sau trường quân sự nào?” Vệ Tam ngửa đầu nhìn tới nhóm chiến sĩ độc lập hạ xuống và hỏi.
Trường Quân sự Damocles nằm ở Sao Sa Đô, màu đại diện là vàng, cho nên Quân khu 12, 13 sử dụng số màu vàng. Trường Quân sự Đế Quốc có chọn màu tím làm đại diện nên Quân khu 1, 2 và 5 sử dụng màu tím hết. Viện Bình Thông có Quân khu 6 và 7, họ sử dụng màu trắng, là màu của băng và tuyết. Màu sắc đại diện của trường Quân sự South Pasadena là màu xanh lá cây, cho dù cờ hay Quân khu 9 và 10 thì đều dùng màu xanh lá cây cả. Đối với trường Quân sự Samuel, màu của họ là màu xám, tượng trưng cho gió và sương mù, cho nên Quân khu 4 và 8 sử dụng số màu xám.
“Trước kia trường Đế Quốc có 4 quân khu mà hả?” Trước đây Vệ Tam tuyệt nhiên không có thời gian tìm hiểu về những thế lực này, lúc này nghe được bèn hỏi.
“Nói chính xác hơn là trường hồi trước có 3 quân khu là trường Damocles chúng mình và trường Đế Quốc. Nhưng kể từ khi Khu 3 và 11 đào tẩu, năm trường quân sự lớn chỉ còn lại hai quân khu cho mỗi trường.” Kim Kha ngửa đầu nhìn lên bầu trời, “Quân khu 1 thuộc quân khu chính trị, quân đội ở đây sẽ không bảo vệ chiến trường. Tuy nhiên... mấy năm gần đây trường Đế Quốc chiếm đa số trong toàn bộ lãnh đạo Quân khu 1.”
“Họ có cùng màu sắc.” Vệ Tam nói.
“Không giống nhau.” Kim Kha thu tầm mắt, chẳng phải tất cả quân khu đến hết trên trời, “Màu sắc của Quân khu 1 đại diện cho chỉ huy, Quân khu 2 và Quân khu 5 có màu tím hơi nhạt một chút.”
Với sự giúp đỡ của nhiều quân viện trợ, đám tinh thú tại hiện trường biến mất với tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Đợi đến khi trời sáng tỏ, hiện trường chỉ còn lại thi thể của tinh thú ở khắp nơi.
Trong lúc nhất thời không có người lên tiếng, dù sao nhiều người của mấy quân khu tụ lại thành một chỗ cứ thấy kỳ quái, mặc dù đội ngũ cũng không khổng lồ, họ là người tạm thời được điều động của các quân khu.
“Là máy bay phụ trách của trường Samuel.” Hoắc Tuyên Sơn ngẩng đầu nhìn máy bay bay ra từ một bên khác đấu trường.
“Đúng lúc đấy, để họ đưa khán giả và thầy cô ra ngoài trước.” Kim Kha quay lại nói.
Người ở các quân khu canh giữ trên đó, các nhóm từ trường quân sự đã phải mất một phen hơi sức mới dẫn khán giả và giáo viên không nhìn thấy họ ra ngoài, đưa lên máy bay.
“Rời khỏi đây thì có tỉnh lại được không?” Liêu Như Ninh đứng bên cạnh nhìn mấy người đang đi lên, “Dường như hoàn cảnh ở thế giới ảo tại hiện trường không giống tụi mình.”
Họ vừa ra khỏi đấu trường là đã trở lại bình thường, có tiến vào hiện trường trực tiếp cũng chả gặp chuyện. Theo lý thuyết thì môi trường thế giới mô phỏng nằm trong một phạm vi, một khi vào sẽ rơi vào ảo cảnh ngay.
“Công nghệ ảo nhiều tầng chưa đủ hoàn thiện.” Kim Kha cho hay, “Lúc ấy chúng mình tiến vào thế giới trong thế giới. Dựa theo logic để suy tính thì chúng ta sẽ xung đột với trường Samuel, nhưng chúng ta không có, thay vào đó lại tạo ra một cuộc xung đột logic trong môi trường mô phỏng, tạo ra lỗ hổng và phát hiện ra vấn đề.”
“... Có ý gì?” Liêu Như Ninh nghe lùng bùng lỗ tai, điều Kim Kha nói có liên quan gì đến vấn đề của cậu đâu.
“Ý là tôi cũng không rõ lắm.” Kim Kha nhìn Cao Học Lâm được nâng lên, “Hiện tại chỉ biết thế giới trong thế giới không dựa theo logic suy đoán, nên dễ phát hiện manh mối.”
Liêu Như Ninh: “...” Nói màu mè thế làm mình còn tưởng Kim Kha hiểu, đúng là chỉ huy thích nói sâu xa khó hiểu.
“Anh ta còn điên à?” Vệ Tam nhìn Tập Ô Thông nâng Cao Học Lâm lên máy bay và hỏi.
“Không tỉnh táo.” Tập Ô Thông gật đầu, cậu ta vừa đánh người ta xỉu thêm lần nữa.
Nhân viên phòng trao đổi chạy tới và dọn dẹp sạch sẽ thi thể tinh thú bên này, chẳng qua lúc này chả có ai vui mừng. Ở hiện trường, một số chân tay dân chúng nằm rải rác khắp nơi trên khán đài, một số thì bị chiến sĩ độc lập chặt đứt trong bụng tinh thú, bất cứ ai nhìn thấy cũng chả vui vẻ gì.
Bọn họ lại chưa từng tới chiến trường, càng chưa từng trải qua loại tâm tình đau đớn khi kéo đồng đội mình ra khỏi bụng tinh thú. Chỉ nhìn thấy những thứ này mà đã có nhân viên nôn mửa vài lần, thậm chí tâm lý suy sụp cũng không phải là ít.
Cả ngày, từ khi xế chiều tới tối như hũ nút, cuối cùng tất cả mọi người mới rời khỏi chỗ này, toàn bộ hiện trường trực tiếp đã bị kéo căng dây cảnh giới.
“Vì sao đội bảo vệ Sao Willard đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện?” Cao Đường Ngân hỏi mấy chỉ huy chính, dây cảnh giới treo bên dưới vẫn do người của quân khu dựng lên.
“Trường Samuel và viện Bình Thông gặp phải một đội bảo vệ.” Sơn Cung Ba Nhận cho hay.
“Đội đó đây?” Cao Đường Ngân nhìn sắc mặt bọn họ thì có một loại dự cảm không tốt.
“Chết rồi.” Lộ Thời Bạch trả lời lạnh lùng.
“Cho nên... chuyện lần này là cạm bẫy của Sao Willard?” Cao Đường Ngân mạnh mẽ nhép lòng bàn tay mình khi hỏi: “Bọn họ muốn làm gì?”
“Không biết.”
“Người ở hiện trường thế nào?” Vệ Tam đứng bên cạnh hỏi Ứng Tinh Quyết.
Ứng Tinh Quyết nhìn thông tin quang não trong tay, anh lắc đầu: “Còn chưa tỉnh lại.”
“Người của quân khu che chở cho khán giả và các thầy cô ở hiện trường đến dinh thống đốc Sao Willard, có thể tạm thời để cho bọn họ ở lại bên đó.” Kim Kha nhìn lại, “Ra khỏi thế giới ảo còn chưa tỉnh táo lại, có thể cơ chế của thế giới ảo này khác với môi trường thi đấu.”
...
Máy bay di chuyển đến một nửa bèn quay đầu đến hành dinh Sao Willard.
Khi đến dinh thống đốc, họ thấy một chiếc máy bay cỡ lớn đậu ở đó, có người tới lui chẳng ngừng. Nhìn thấy rất nhiều sinh viên quân sự, có người vui mừng nói: “Các cậu không sao!”
“Bọn họ không thấy chúng ta à?” Shaω Eli lặng lẽ đứng trước mặt Tập Ô Thông quơ quàng tay thăm dò, đúng thật người này chả nhận ra được bất thường.
“Không tìm thấy công tắc thế giới ảo của hiện trường trực tiếp.” Sơn Cung Ba Nhận nói xong thì quay đầu hỏi những người khác, “Bây giờ chúng ta làm sao đưa bọn họ ra khỏi hầm trú ẩn dưới lòng đất?”
Khán giả và giáo viên ở hiện trường trực tiếp không thể phân biệt được môi trường xung quanh, đặc biệt là ở đây chả có một lá chắn bảo vệ biên giới giống như đấu trường thi đấu, không thể tìm thấy chỗ làm dấu để dựa vào.
“Hay là...” Liêu Như Ninh nhìn những người trong hầm trú ẩn, “Khiêng họ ra ngoài.”
Hoắc Tuyên Sơn dùng khuỷu tay huýt cậu ta, ra hiệu cậu ta ngậm miệng đi. Kế đó cậu quay đầu hỏi Vệ Tam: “Đội bảo vệ Sao Willard không tới?” Theo lý mà nói, người đến trước nhất hẳn là đội bảo vệ.
“Chúng tôi không đi qua đó. Quá lâu không có tin tức của trường Samuel và viện Bình Thông nên Ứng Tinh Quyết liên lạc với quân khu bên kia, chúng tôi quay đầu đi về thằng luôn.” Vệ Tam cho hay.
“Người bên quân khu còn bao lâu nữa?” Kim Kha hỏi Vệ Tam, hiện tại bên ngoài là tinh thú hết, nếu như vẫn không tắt được hoàn cảnh mô phỏng, chỉ có thể diệt trừ tinh thú trước.
“Trong một ngày, chắc chắn sẽ có quân cứu viện đến.” Vệ Tam nhìn về phía cửa hầm trú ẩn, “Đằng sau còn có người của Quân khu 13 tới nữa.”
Quá tốn thời gian để dẫn dắt tất cả các giáo viên và khán giả ra ngoài, mọi người nhất trí cho rằng tốt nhất là chờ cho quân viện trợ đến rồi loại bỏ đám tinh thú, sau đó mới để cho họ đi ra ngoài.
Mọi người thương lượng toan thay phiên nhau nghỉ ngơi trong hầm trú ẩn dưới lòng đất, thời gian khác thì đi lên chém tinh thú, nhưng sự thật không hài hòa như vậy.
Lộ Thời Bạch chặn trước mặt Jill Gil Wood: “Bây giờ cô có thể cho lời giải thích chưa?”
Mọi người nhìn qua với vẻ mặt ngỡ ngàng, không biết tình huống gì, chỉ có người của Samuel và viện Bình Thông biết lời nói của Jill Gil Wood trước đó.
Thấy cô nàng vẫn im lặng không nói, Lộ Thời Bạch chọc thủng luôn: “Con mắt của những người đó đột nhiên chuyển sang màu đen, thực lực tăng lên rất nhiều và có thể so sánh với đội tinh nhuệ của quân khu. Là người cũng có cập bậc tiến hóa và biết bọn họ có khả năng hấp thu cảm giác của chỉ huy, Jill Gil Woo, cô có cần giải thích gì không?”
Càng nói, giọng điệu Lộ Thời Bạch càng nặng: “E rằng cô tiến hóa cũng không chỉ đơn giản như thế? Đội bảo vệ có liên quan gì đến cô? Bây giờ cô biết bao hiêu chuyện xảy ra trong và ngoài đấu trường?”
Anh ta liên tiếp đặt câu hỏi khiến mọi người xung quanh ngơ ngác và nhìn phía Jill Gil Wood theo vô thức.
“...” Jill Gil Wood nói ra câu đó là hối hận ngay, cơ mà cô nàng không thể trơ mắt nhìn những người bị nhiễm bệnh ở phía đối diện cứ hấp thụ cảm giác chỉ huy; mấy người nhiễm bệnh đó sợ có ai không thấy được hay sao mà làm mắt biến sang màu đen hết.
“Có chuyện gì thì chờ ra ngoài rồi nói sau.” Jill Gil Wood cứng rắn, “Nếu tôi cùng một giuột với bọn họ, tôi sẽ không lên tiếng nhắc nhở mấy anh.”
Tông Chính Việt Nhân đứng bên cạnh nhìn qua các thành viên của đội chủ lực trong lúc nắm thương dài trong tay và xoay chuyển. Chỉ huy từ trước đến nay luôn có thể che dấu cảm xúc của mình nên tạm thời không nói, còn đám Vệ Tam bình thường cứ cà lơ phất phơ, cười toe toét, gặp lúc quan trọng cũng chả có cách nào nhìn ra cái gì khác thường.
“Sao mấy cô ra được?”?” Tông Chính Việt Nhân bỗng nhiên nhìn về phía Cao Đường Ngân và hỏi.
Cao Đường Ngân không ngờ Tông Chính Việt Nhân lại mở miệng hỏi mình nhưng vẫn nói với vẻ bình tĩnh: “Chúng tôi vừa mới vào đấu trường thi đấu không bao lâu thì nhận thấy có gì đó không ổn, cho nên xoay người trở lại lối vào.”
Nhảm nhí.
Ngay khi các trường quân sự có tâm tư khác nhau, động tĩnh phía trên đột nhiên lớn hẳn.
“Đó là người của Quân khu 13.” Các sinh viên trường quân sự ở trên thông báo, “Họ quét sạch tinh thú trên đó.”
Rõ ràng là quân đội Quân khu 13 phía sau đã đến.
“Tôi đi lên đây.” Vệ Tam nói.
Tất cả mọi người ở trường Damocles đi theo sau Vệ Tam để hỗ trợ người của Quân khu 13.
Trên mặt đất, chiến sĩ độc lập hạng nặng trong Quân khu 13 đang giết tới, mấy chiến sĩ độc lập hạng nhẹ ở giữa không trung thì kiểm soát phòng tuyến gần hầm trú ẩn dưới lòng đất ở bên này.
Bây giờ xác định được rằng giáo viên và khán giả ở hiện trường còn sống, đám người cũng chả bận tâm nữa rồi.
Đội ngũ trường Damocles đi lên, trường Đế Quốc cũng đi theo sát. Kim Kha và Ứng Tinh Quyết liếc nhau rồi dẫn trường Damocles dời sang một bên, nhường trường Đế Quốc tới bên khác. Hai trường quân sự tấn công từ phía bên này của hàng phòng thủ.
Hai chiều giáp công trên mặt đất gặp sự đè áp từ không trung, tinh thú giảm từng chút một.
“Nhiều tinh thú như vậy, đáng tiếc không ở trong đấu trường.” Liêu Như Ninh vùng lên chặn ngang và chém đứt một con tinh thú. Cậu ta rơi xuống đất, giơ cánh tay mình lên nói, “Bằng không tụi mình đã đổi được không ít tài nguyên rồi.”
Hoắc Tuyên Sơn giẫm lên cánh tay cậu ta nhằm mượn lực nhảy lên một đầu tinh thú khác, cậu kéo cung bắn về phía tinh thú phía sau Liêu Như Ninh và nói nhỏ: “Có thể tiếp tục thi đấu đã là tốt rồi.”
Bây giờ mưa gió thốc tới, Sao Willard phá ra chuyện lớn thế này. Nếu sinh viên quân sự sống chết trên đấu trường thì âu cũng là do số cả, nhưng nếu dân chúng bình thường gặp chuyện, Liên bang phải điều tra.
So sánh giữa quân nhân ở Quân khu 13 và sinh viên trường quân sự, sự khác biệt rõ ràng nhất là trình độ tác chiến. Quân khu 13 phảng phất như một cây đao hoàn chỉnh, tất cả các chiêu thức cũng rất đơn giản khi đánh tinh thú, nhìn chung sẽ thấy họ đang trải thảm cho đồng đội.
Khi hai nhóm này càng gần nhau, ai cũng thấy rõ ràng.
“Người ở Quân khu 13 đúng thật là…” Liêu Như Ninh dành thời gian nhìn sang chỗ đối diện rồi lắc đầu cảm thán, “Giống hệt như trên diễn đàn nói vậy.”
“Giống cái gì?” Vệ Tam hỏi cậu ta.
Liêu Như Ninh phun ra từ thật vang: “Đẹp trai!”
Vệ Tam nhìn thoáng qua bên kia, đúng là đẹp trai thật, cái loại khí thế thẳng tiến không lùi, nghiêm nghị và kiên cường.
“Xét cho cùng đó cũng là quân khu nhận được nhiều báo cáo chuyển nhượng nhất trong năm đó.” Kim Kha hoàn toàn không kinh ngạc, cậu ấy xem như là người hiểu rõ Quân khu 13 trong năm người nhất.
Trong khi họ chưa tập họp đầy đủ, trên bầu trời đã có người trong quân đội lướt đến, là những người từ các quân khu khác.
Tất cả đều được điều động tạm thời, điểm chung duy nhất là trên cánh tay toàn bộ các cơ giáp đều có con số đại diện cho quân khu của bọn họ, còn màu là màu sắc đại diện của năm trường quân sự lớn.
“Đây là người của quân khu đằng sau trường quân sự nào?” Vệ Tam ngửa đầu nhìn tới nhóm chiến sĩ độc lập hạ xuống và hỏi.
Trường Quân sự Damocles nằm ở Sao Sa Đô, màu đại diện là vàng, cho nên Quân khu 12, 13 sử dụng số màu vàng. Trường Quân sự Đế Quốc có chọn màu tím làm đại diện nên Quân khu 1, 2 và 5 sử dụng màu tím hết. Viện Bình Thông có Quân khu 6 và 7, họ sử dụng màu trắng, là màu của băng và tuyết. Màu sắc đại diện của trường Quân sự South Pasadena là màu xanh lá cây, cho dù cờ hay Quân khu 9 và 10 thì đều dùng màu xanh lá cây cả. Đối với trường Quân sự Samuel, màu của họ là màu xám, tượng trưng cho gió và sương mù, cho nên Quân khu 4 và 8 sử dụng số màu xám.
“Trước kia trường Đế Quốc có 4 quân khu mà hả?” Trước đây Vệ Tam tuyệt nhiên không có thời gian tìm hiểu về những thế lực này, lúc này nghe được bèn hỏi.
“Nói chính xác hơn là trường hồi trước có 3 quân khu là trường Damocles chúng mình và trường Đế Quốc. Nhưng kể từ khi Khu 3 và 11 đào tẩu, năm trường quân sự lớn chỉ còn lại hai quân khu cho mỗi trường.” Kim Kha ngửa đầu nhìn lên bầu trời, “Quân khu 1 thuộc quân khu chính trị, quân đội ở đây sẽ không bảo vệ chiến trường. Tuy nhiên... mấy năm gần đây trường Đế Quốc chiếm đa số trong toàn bộ lãnh đạo Quân khu 1.”
“Họ có cùng màu sắc.” Vệ Tam nói.
“Không giống nhau.” Kim Kha thu tầm mắt, chẳng phải tất cả quân khu đến hết trên trời, “Màu sắc của Quân khu 1 đại diện cho chỉ huy, Quân khu 2 và Quân khu 5 có màu tím hơi nhạt một chút.”
Với sự giúp đỡ của nhiều quân viện trợ, đám tinh thú tại hiện trường biến mất với tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Đợi đến khi trời sáng tỏ, hiện trường chỉ còn lại thi thể của tinh thú ở khắp nơi.
Trong lúc nhất thời không có người lên tiếng, dù sao nhiều người của mấy quân khu tụ lại thành một chỗ cứ thấy kỳ quái, mặc dù đội ngũ cũng không khổng lồ, họ là người tạm thời được điều động của các quân khu.
“Là máy bay phụ trách của trường Samuel.” Hoắc Tuyên Sơn ngẩng đầu nhìn máy bay bay ra từ một bên khác đấu trường.
“Đúng lúc đấy, để họ đưa khán giả và thầy cô ra ngoài trước.” Kim Kha quay lại nói.
Người ở các quân khu canh giữ trên đó, các nhóm từ trường quân sự đã phải mất một phen hơi sức mới dẫn khán giả và giáo viên không nhìn thấy họ ra ngoài, đưa lên máy bay.
“Rời khỏi đây thì có tỉnh lại được không?” Liêu Như Ninh đứng bên cạnh nhìn mấy người đang đi lên, “Dường như hoàn cảnh ở thế giới ảo tại hiện trường không giống tụi mình.”
Họ vừa ra khỏi đấu trường là đã trở lại bình thường, có tiến vào hiện trường trực tiếp cũng chả gặp chuyện. Theo lý thuyết thì môi trường thế giới mô phỏng nằm trong một phạm vi, một khi vào sẽ rơi vào ảo cảnh ngay.
“Công nghệ ảo nhiều tầng chưa đủ hoàn thiện.” Kim Kha cho hay, “Lúc ấy chúng mình tiến vào thế giới trong thế giới. Dựa theo logic để suy tính thì chúng ta sẽ xung đột với trường Samuel, nhưng chúng ta không có, thay vào đó lại tạo ra một cuộc xung đột logic trong môi trường mô phỏng, tạo ra lỗ hổng và phát hiện ra vấn đề.”
“... Có ý gì?” Liêu Như Ninh nghe lùng bùng lỗ tai, điều Kim Kha nói có liên quan gì đến vấn đề của cậu đâu.
“Ý là tôi cũng không rõ lắm.” Kim Kha nhìn Cao Học Lâm được nâng lên, “Hiện tại chỉ biết thế giới trong thế giới không dựa theo logic suy đoán, nên dễ phát hiện manh mối.”
Liêu Như Ninh: “...” Nói màu mè thế làm mình còn tưởng Kim Kha hiểu, đúng là chỉ huy thích nói sâu xa khó hiểu.
“Anh ta còn điên à?” Vệ Tam nhìn Tập Ô Thông nâng Cao Học Lâm lên máy bay và hỏi.
“Không tỉnh táo.” Tập Ô Thông gật đầu, cậu ta vừa đánh người ta xỉu thêm lần nữa.
Nhân viên phòng trao đổi chạy tới và dọn dẹp sạch sẽ thi thể tinh thú bên này, chẳng qua lúc này chả có ai vui mừng. Ở hiện trường, một số chân tay dân chúng nằm rải rác khắp nơi trên khán đài, một số thì bị chiến sĩ độc lập chặt đứt trong bụng tinh thú, bất cứ ai nhìn thấy cũng chả vui vẻ gì.
Bọn họ lại chưa từng tới chiến trường, càng chưa từng trải qua loại tâm tình đau đớn khi kéo đồng đội mình ra khỏi bụng tinh thú. Chỉ nhìn thấy những thứ này mà đã có nhân viên nôn mửa vài lần, thậm chí tâm lý suy sụp cũng không phải là ít.
Cả ngày, từ khi xế chiều tới tối như hũ nút, cuối cùng tất cả mọi người mới rời khỏi chỗ này, toàn bộ hiện trường trực tiếp đã bị kéo căng dây cảnh giới.
“Vì sao đội bảo vệ Sao Willard đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện?” Cao Đường Ngân hỏi mấy chỉ huy chính, dây cảnh giới treo bên dưới vẫn do người của quân khu dựng lên.
“Trường Samuel và viện Bình Thông gặp phải một đội bảo vệ.” Sơn Cung Ba Nhận cho hay.
“Đội đó đây?” Cao Đường Ngân nhìn sắc mặt bọn họ thì có một loại dự cảm không tốt.
“Chết rồi.” Lộ Thời Bạch trả lời lạnh lùng.
“Cho nên... chuyện lần này là cạm bẫy của Sao Willard?” Cao Đường Ngân mạnh mẽ nhép lòng bàn tay mình khi hỏi: “Bọn họ muốn làm gì?”
“Không biết.”
“Người ở hiện trường thế nào?” Vệ Tam đứng bên cạnh hỏi Ứng Tinh Quyết.
Ứng Tinh Quyết nhìn thông tin quang não trong tay, anh lắc đầu: “Còn chưa tỉnh lại.”
“Người của quân khu che chở cho khán giả và các thầy cô ở hiện trường đến dinh thống đốc Sao Willard, có thể tạm thời để cho bọn họ ở lại bên đó.” Kim Kha nhìn lại, “Ra khỏi thế giới ảo còn chưa tỉnh táo lại, có thể cơ chế của thế giới ảo này khác với môi trường thi đấu.”
...
Máy bay di chuyển đến một nửa bèn quay đầu đến hành dinh Sao Willard.
Khi đến dinh thống đốc, họ thấy một chiếc máy bay cỡ lớn đậu ở đó, có người tới lui chẳng ngừng. Nhìn thấy rất nhiều sinh viên quân sự, có người vui mừng nói: “Các cậu không sao!”
/337
|