“phòng điều khiển”
“Cho nên tinh thú thật trong đấu trường đã chạy ra ngoài?” Liêu Như Ninh nhìn bầy tinh thú ở lối ra bèn không khỏi nhíu mày.
Các trường đua nói chung sẽ có lá chắn bảo vệ, ngăn chặn được đám tinh thú bên trong đi ra. Trong thời gian thi đấu, lá chắn bảo vệ lối vào sẽ tạm thời đóng, chỉ cho sinh viên quân sự vào. Cùng lúc đó nó sẽ thường có người canh gác ngằm ngừa chuyện tinh thú trốn thoát. Đợi năm trường quân sự lớn tiến vào, lá chắn bảo vệ được bung ra cho đến khi có đội của trường nào bị loại hoặc lấy được vị trí, lá chắn bịt kín ngay cửa được thu lại. Cơ mà chẳng những lá chắn bảo vệ bị thu lại mà mấy người bảo vệ lối ra cũng chẳng thấy đâu, không biết là chạy đi hay là hy sinh rồi.
Vệ Tam bỗng nhiên nói: “Mùi máu tươi.”
Kim Kha nhìn thoáng qua cô với vẻ mặt có chút thay đổi. Hiện trường trực tiếp có quá nhiều người bình thường, lỡ mà xảy ra chuyện thật, chỉ sợ đó sẽ là cảnh máu chảy thành sông.
Tình huống khẩn cấp, người của hai trường quân sự không ở lại hết để đối mặt với đám tinh thú nọ. Hai người Hoắc Tuyên Sơn và Hoắc Kiếm dẫn đội ở lại, lao thẳng vào tụi nó từ chỗ ra, họ canh giữ ở đó nhằm ngăn chặn tinh thú tiếp tục túa khỏi đây. Những người khác thì chọn tránh đi, vòng qua lối ra này và đi tới chỗ hiện trường trực tiếp bên kia.
Mặc dù như thế nhưng tiến lên một đường này, trái tim bọn họ dần càng nặng nề hơn.
Hướng đi của những tinh thú này chính là hiện trường trực tiếp, xem từ dấu vết trên đường, đã có không ít con thú đi qua.
Vệ Tam nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết phía trước không biết nghĩ cái gì, rồi cô thu lại ánh mắt, tiếp tục cắm đầu lên đường.
Cuối cùng đến khi mấy người của hai trường vây quanh hiện trường trực tiếp, cảnh tượng ở đó như muốn làm mắt mọi người muốn nứt ra cả.
- --Khán đài được đủ bộ phận con người không nguyên vẹn bao phủ, máu đã chuyển sang màu đen đặc quánh và lan khắp nơi thành những mảng lớn; ngay cả sân khấu của MC cũng là một mớ hỗn độn, mấy cái bàn đổ ập xuống đất, thậm chí còn có xác chết của tinh thú với một số lượng lớn.
Họ hoàn toàn có thể tưởng tượng chỗ này đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì.
“Đây cũng là môi trường giả lập, trên thực tế, tụi mình chưa đi ra được nữa.” Liêu Như Ninh lẩm bẩm, cậu ta thà bị mắc kẹt trong môi trường giả lập còn hơn là thấy cái cảnh thế này.
Ứng Tinh Quyết nhìn thảm kịch chỗ hiện trường phát sóng trực tiếp, nghiêng đầu nói với vẻ bình tĩnh: “Chỗ này có thì có thế giới ảo, nhưng cũng không có hiệu quả với chúng ta.”
Một thế giới ảo có quy mô lớn như vậy thì thiết kế dạng thế giới trong thế giới tại đấu trường đã là cực hạn. Bọn họ phá biên giới của đấu trường để mà ra hiển nhiên đã loại bỏ cảnh giả. Hết thảy những thứ mà họ nhìn thấy ở đây là cảnh thật.
Tuy nhiên… chỉ sợ thứ mấy người ở hiện trường trực tiếp thấy được là cảnh ảo.
Chỉ cần nhìn vào vết máu trên khán đài là biết được bao nhiêu người xem gặp cảnh thương vong, thậm chí cả nơi các giáo viên ngồi khúc dưới còn có mảng máu lớn.
Dù cho hiện trường trực tiếp không có nhiều chiến sĩ độc lập cấp 3S như vậy, nhưng chỉ khi họ không có phòng bị mới bị đám tinh thú gây chết người với số lượng lớn thế này.
Mắt Kim Kha dừng trên người Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết: “Tụi này đi tìm người, mấy cậu đi tìm ‘công tắc’.”
Với một tác phẩm lớn thế này mà muốn một mẻ hốt họn hết bên trong và bên ngoài đấu trường, ắt có người canh giữ chỗ để “công tắc”.
Nếu đó là người bình thường thì Vệ Tam có thể giải quyết, còn nếu là người bị nhiễm bệnh, hai người có cấp siêu 3S đi sang cũng an toàn hơn mấy người khác.
Ứng Tinh Quyết không từ chối đề nghị của Kim Kha, anh nhìn về phía Vệ Tam va chờ ý kiến của cô.
“Chỉ có hai người bọn họ đi qua?” Cơ Sơ Vũ lại phản đối. Cậu ta hỏi Kim Kha, “Ít nhất phải mang theo cả tiểu đội.”
“Cả hai đều bọn là là những người thích hợp nhất, những người khác đi theo chỉ thêm vướng víu.” Kim Kha nói trong nghiêm túc, “Chuyện cấp bách cho mấy người chúng ta là tìm được người ở hiện trường này đây.”
“Đi.” Vệ Tam nói với Ứng Tinh Quyết.
...
Ứng Tinh Quyết biết nơi đặt“công tắc”, hai người đi qua hành lang gần chỗ nghỉ của trường Samuel.
Vẫn thấy được máu trên đường đi, thậm chí thấy được ở sàn nhà, cửa sổ, và cả trần nhà.
Khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng từ đầu tới cuối vẫn cách nhau một chút.
“Phòng điều khiển nằm ở cuối lối rẽ trên hành lang phía trước.” Ứng Tinh Quyết nói nhỏ. Trong phòng điều khiển có chỗ khiểu khiển lá chắn bảo vệ ranh giới của đấu trường, còn có “công tắc” ép mọi người rời khỏi đấu trường.
Ngay sau lúc rẽ ngoặt, Vệ Tam đưa tay kéo Ứng Tinh Quyết: “Anh đứng sau lưng tôi.”
Ứng Tinh Quyết hạ mắt nhìn Vệ Tam kéo cánh tay anh thì yên lặng thuận theo và chậm lại một bước, kế đó anh đứng sau lưng cô.
Hai người còn chưa đến gần phòng điều khiển ở cuối, bên trong đã phát ra tiếng động thật lớn, cửa bay thẳng ra, còn đi kèm theo cái cửa rớt xuống và một bóng dáng ai đó ngã nhào.
Vệ Tam nheo mắt nhìn kỹ trong bóng tối thì mới phát hiện đó là Sơn Cung Dũng Nam. Khó trách không tìm được người của trường South Pasadena, thì ra bọn họ không ở trong đấu trường.
Sơn Cung Dũng Nam cũng nhanh chóng phát hiện Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết ở phía sau cô. Cô ấy do dự một chút, thay vì nhận mặt thì lại chọn xông thẳng vào phòng điều khiển.
“Bọn họ đã ra khỏi đấu trường từ sớm?” Vệ Tam bước nhanh muốn chạy tới phòng điều khiển rồi lại dừng lại trong nháy mắt, cô quay đầu nhìn Ứng Tinh Quyết, “Trước tiên anh dựng lên lớp bảo vệ được thực thể đã.”
Nhìn Ứng Tinh Quyết bảo vệ chính mình xong xuôi, lúc này Vệ Tam mới chạy tới phòng điều khiển.
Trong phòng điều khiển, 7 người bị nhiễm bệnh bị giữ bên trong với đôi mắt đầy màu xám đen. Mà anh em Sơn Cung thì lại thảm hơn, khắp chỗ trên người toàn là vết sẹo và vết máu.
“Vệ Tam?” Sơn Cung Ba Nhận nhìn thấy cô bèn ngẩn người.
“Không biết là thật hay giả.” Sơn Cung Dũng Nam nói với cảnh giác, “Nói không chừng là đám người bị nhiễm bệnh lại cài hình chiếu gì.”
Vệ-Tam-Hình-Chiếu: “...” Lời này lại bị người ta cướp trước.
“Bây giờ đang có chuyện gì?” Vệ Tam lập tức ra tay với người bị nhiễm bệnh gần cô nhất, theo lý thì người này là chiến sĩ độc lập cấp 3S, nhưng đánh nhau…
Vệ Tam lắc lắc tay, sức lực này không khỏi quá cường hãn rồi.
“Thật?” Sơn Cung Dũng Nam nhìn Vệ Tam ra tay với người bị nhiễm bệnh thì nói trong do dự.
“Đừng nói nhảm nữa, ngăn bọn họ đi.” Vệ Tam lấy đại một cây gậy sắt và coi nó như vũ khí; chứ cái chỗ thế này thì sao mà lấy cơ giáp ra được.
Về phần Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam, họ đang liều mạng ngăn cản hai người, những người khác thì bị Vệ Tam chặn hết.
Có thể tạo cơ hội cho Ứng Tinh Quyết, để anh làm người đầu tiên mở ra lá chắn bảo vệ ngay lối ra.
Chỗ lối ra, lá chắn dần bung rộng, Hoắc Tuyên Sơn và Hoắc Kiếm thì dẫn đội rời khỏi cửa ra và xoay người đối phó tinh thú đã ra ngoài được.
“Mấy người này cắn thuốc hay gì?” Vệ Tam đối phó với ba người bị nhiễm bệnh càng lúc càng trày trật. Bất kể là thân pháp hay là sức mạnh, thực lực của bọn họ quá mạnh.
Giờ đây Sơn Cung Dũng Nam miễn cưỡng tin Vệ Tam này là Vệ Tam thật: “Bọn họ là người bị nhiễm bệnh, hiển nhiên thực lực tăng lên rồi.”
Những người bị nhiễm bệnh biết ý định của họ, thế là một mực bao quanh “công tắc”, cứ ở lì phía trước chả cho bọ họ tới.
Phòng điều khiển cứ thế rơi vào cục diện bế tắc.
Ngón tay Ứng Tinh Quyết mở ra, cảm giác phóng rộng, hàng rào bảo vệ được thực thể hóa bao trùm Vệ Tam và anh em Sơn Cung bên cạnh.
“Đừng!” Sơn Cung Ba Nhận còn chưa nhắc nhở xong là mấy người bị nhiễm bệnh kia đã ra tay.
Tất cả phần trắng trong tròng mắt họ đã chuyển hết sang sắc xám đen, bọn họ dùng một lớp sương bọ đen lộ trong lòng bàn tay và chĩa về cùng một chỗ, có ý hút hàng rào được thực thể của Ứng Tinh Quyết.
Vệ Tam thấy không đúng thì lập tức lui ra sau và nắm lấy tay Ứng Tinh Quyết: “Thu lại!”
Ứng Tinh Quyết lắc đầu, anh không thu cảm giác.
Cấp siêu 3S và sương bọ đen đàn áp lẫn nhau, những sương bọ đen có thể hấp thụ năng lượng cảm giác của anh và chính anh cũng loại bỏ dần sương bọ đen.
Cảm giác trong tay Ứng Tinh Quyết càng phát ra mãnh liệt thì những người bị nhiễm bệnh này hiển nhiên càng tham lam hơn. Ở thời điểm này, anh điều khiển cảm giác của mình đánh tan đám bọ trong sương đen kia.
Chẳng qua cái giá phải trả quá lớn, sắc mặt Ứng Tinh Quyết bắt đầu nhợt nhạt.
Vệ Tam nhìn không nổi, cô rời khỏi lá chắn bảo vệ để chống lại người bị nhiễm bệnh, chiêu sau còn tàn nhẫn hơn chiêu trước.
Người bị nhiễm bệnh nào có ngờ Vệ Tam phát điên thì lực sát thương còn lớn hơn so với anh em Sơn Cung, liên tiếp mấy người bị cô đóng đinh vào vách tường.
Vệ Tam không chừa lại chỗ chống nào, gần như trong chớp mắt, bốn người nhiễm bệnh đã chết trong tay cô.
Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam liếc nhau với sự khiếp sợ trong lòng: Cùng là cấp siêu 3S, vị này có phần làm hơi quá rồi.
“Ứng Tinh Quyết, tôi nhắc lại một lần nữa, thu lại cảm giác đi.” Vệ Tam quay đầu lại và gằn từng chữ với anh.
Những người bị nhiễm bệnh còn lại cũng chả dám tranh đấu với tên điên này nữa, họ nhân cơ hội đập vỡ bức tường của phòng điều khiển và trốn thoát.
Vệ Tam muốn đuổi theo thì bị Ứng Tinh Quyết tiến lên giữ chặt: “Công tắc.”
Cô nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của người ta, cuối cùng nhắm mắt làm mình bình tĩnh: “Tôi đi tắt công tắc.”
Bấy giờ Ứng Tinh Quyết mới buông tay ra để cô tắt “công tắc” còn lại trong phòng điều khiển.
“Như vậy thì hoàn cảnh ảo sẽ biến mất?” Vệ Tam lau vết máu trên mặt và hỏi.
“Đây là ‘công tắc’ của đấu trường thi đấu.” Sơn Cung Ba Nhận cho hay, “Toàn bộ hiện trường trực tiếp đã rơi vào thế giới ảo, các giáo viên và khán giả thì không thấy hiện thực.”
“Vì sao các cậu lại ở bên ngoài đấu trường?” Ứng Tinh Quyết hỏi anh em Sơn Cung.
Nhắc tới chuyện này, Sơn Cung Ba Nhận dường như nhớ tới cái gì nên sắc mặt càng thêm khó coi: “Chúng tôi vừa mới vào sân không bao lâu thì hiện trường trực tiếp đã có chuyện, cho nên tất cả ra ngoài hết.”
“Quân Độc Lập liên lạc với các cậu, nói hiện trường xảy ra vấn đề?” Ứng Tinh Quyết hỏi lạnh nhạt.
Thần sắc Sơn Cung Ba Nhận nghiêm túc, nhất thời nhìn về phía Vệ Tam và dùng ánh mắt dò hỏi: Sao anh ta biết chuyện Quân Độc Lập liên lạc?
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tam Tam: Không phải chứ, tôi còn chưa bỏ được chuyện muốn cảm giác của anh, còn anh cứ hào phóng cho người khác như vậy? (-
- )
“Cho nên tinh thú thật trong đấu trường đã chạy ra ngoài?” Liêu Như Ninh nhìn bầy tinh thú ở lối ra bèn không khỏi nhíu mày.
Các trường đua nói chung sẽ có lá chắn bảo vệ, ngăn chặn được đám tinh thú bên trong đi ra. Trong thời gian thi đấu, lá chắn bảo vệ lối vào sẽ tạm thời đóng, chỉ cho sinh viên quân sự vào. Cùng lúc đó nó sẽ thường có người canh gác ngằm ngừa chuyện tinh thú trốn thoát. Đợi năm trường quân sự lớn tiến vào, lá chắn bảo vệ được bung ra cho đến khi có đội của trường nào bị loại hoặc lấy được vị trí, lá chắn bịt kín ngay cửa được thu lại. Cơ mà chẳng những lá chắn bảo vệ bị thu lại mà mấy người bảo vệ lối ra cũng chẳng thấy đâu, không biết là chạy đi hay là hy sinh rồi.
Vệ Tam bỗng nhiên nói: “Mùi máu tươi.”
Kim Kha nhìn thoáng qua cô với vẻ mặt có chút thay đổi. Hiện trường trực tiếp có quá nhiều người bình thường, lỡ mà xảy ra chuyện thật, chỉ sợ đó sẽ là cảnh máu chảy thành sông.
Tình huống khẩn cấp, người của hai trường quân sự không ở lại hết để đối mặt với đám tinh thú nọ. Hai người Hoắc Tuyên Sơn và Hoắc Kiếm dẫn đội ở lại, lao thẳng vào tụi nó từ chỗ ra, họ canh giữ ở đó nhằm ngăn chặn tinh thú tiếp tục túa khỏi đây. Những người khác thì chọn tránh đi, vòng qua lối ra này và đi tới chỗ hiện trường trực tiếp bên kia.
Mặc dù như thế nhưng tiến lên một đường này, trái tim bọn họ dần càng nặng nề hơn.
Hướng đi của những tinh thú này chính là hiện trường trực tiếp, xem từ dấu vết trên đường, đã có không ít con thú đi qua.
Vệ Tam nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết phía trước không biết nghĩ cái gì, rồi cô thu lại ánh mắt, tiếp tục cắm đầu lên đường.
Cuối cùng đến khi mấy người của hai trường vây quanh hiện trường trực tiếp, cảnh tượng ở đó như muốn làm mắt mọi người muốn nứt ra cả.
- --Khán đài được đủ bộ phận con người không nguyên vẹn bao phủ, máu đã chuyển sang màu đen đặc quánh và lan khắp nơi thành những mảng lớn; ngay cả sân khấu của MC cũng là một mớ hỗn độn, mấy cái bàn đổ ập xuống đất, thậm chí còn có xác chết của tinh thú với một số lượng lớn.
Họ hoàn toàn có thể tưởng tượng chỗ này đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì.
“Đây cũng là môi trường giả lập, trên thực tế, tụi mình chưa đi ra được nữa.” Liêu Như Ninh lẩm bẩm, cậu ta thà bị mắc kẹt trong môi trường giả lập còn hơn là thấy cái cảnh thế này.
Ứng Tinh Quyết nhìn thảm kịch chỗ hiện trường phát sóng trực tiếp, nghiêng đầu nói với vẻ bình tĩnh: “Chỗ này có thì có thế giới ảo, nhưng cũng không có hiệu quả với chúng ta.”
Một thế giới ảo có quy mô lớn như vậy thì thiết kế dạng thế giới trong thế giới tại đấu trường đã là cực hạn. Bọn họ phá biên giới của đấu trường để mà ra hiển nhiên đã loại bỏ cảnh giả. Hết thảy những thứ mà họ nhìn thấy ở đây là cảnh thật.
Tuy nhiên… chỉ sợ thứ mấy người ở hiện trường trực tiếp thấy được là cảnh ảo.
Chỉ cần nhìn vào vết máu trên khán đài là biết được bao nhiêu người xem gặp cảnh thương vong, thậm chí cả nơi các giáo viên ngồi khúc dưới còn có mảng máu lớn.
Dù cho hiện trường trực tiếp không có nhiều chiến sĩ độc lập cấp 3S như vậy, nhưng chỉ khi họ không có phòng bị mới bị đám tinh thú gây chết người với số lượng lớn thế này.
Mắt Kim Kha dừng trên người Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết: “Tụi này đi tìm người, mấy cậu đi tìm ‘công tắc’.”
Với một tác phẩm lớn thế này mà muốn một mẻ hốt họn hết bên trong và bên ngoài đấu trường, ắt có người canh giữ chỗ để “công tắc”.
Nếu đó là người bình thường thì Vệ Tam có thể giải quyết, còn nếu là người bị nhiễm bệnh, hai người có cấp siêu 3S đi sang cũng an toàn hơn mấy người khác.
Ứng Tinh Quyết không từ chối đề nghị của Kim Kha, anh nhìn về phía Vệ Tam va chờ ý kiến của cô.
“Chỉ có hai người bọn họ đi qua?” Cơ Sơ Vũ lại phản đối. Cậu ta hỏi Kim Kha, “Ít nhất phải mang theo cả tiểu đội.”
“Cả hai đều bọn là là những người thích hợp nhất, những người khác đi theo chỉ thêm vướng víu.” Kim Kha nói trong nghiêm túc, “Chuyện cấp bách cho mấy người chúng ta là tìm được người ở hiện trường này đây.”
“Đi.” Vệ Tam nói với Ứng Tinh Quyết.
...
Ứng Tinh Quyết biết nơi đặt“công tắc”, hai người đi qua hành lang gần chỗ nghỉ của trường Samuel.
Vẫn thấy được máu trên đường đi, thậm chí thấy được ở sàn nhà, cửa sổ, và cả trần nhà.
Khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng từ đầu tới cuối vẫn cách nhau một chút.
“Phòng điều khiển nằm ở cuối lối rẽ trên hành lang phía trước.” Ứng Tinh Quyết nói nhỏ. Trong phòng điều khiển có chỗ khiểu khiển lá chắn bảo vệ ranh giới của đấu trường, còn có “công tắc” ép mọi người rời khỏi đấu trường.
Ngay sau lúc rẽ ngoặt, Vệ Tam đưa tay kéo Ứng Tinh Quyết: “Anh đứng sau lưng tôi.”
Ứng Tinh Quyết hạ mắt nhìn Vệ Tam kéo cánh tay anh thì yên lặng thuận theo và chậm lại một bước, kế đó anh đứng sau lưng cô.
Hai người còn chưa đến gần phòng điều khiển ở cuối, bên trong đã phát ra tiếng động thật lớn, cửa bay thẳng ra, còn đi kèm theo cái cửa rớt xuống và một bóng dáng ai đó ngã nhào.
Vệ Tam nheo mắt nhìn kỹ trong bóng tối thì mới phát hiện đó là Sơn Cung Dũng Nam. Khó trách không tìm được người của trường South Pasadena, thì ra bọn họ không ở trong đấu trường.
Sơn Cung Dũng Nam cũng nhanh chóng phát hiện Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết ở phía sau cô. Cô ấy do dự một chút, thay vì nhận mặt thì lại chọn xông thẳng vào phòng điều khiển.
“Bọn họ đã ra khỏi đấu trường từ sớm?” Vệ Tam bước nhanh muốn chạy tới phòng điều khiển rồi lại dừng lại trong nháy mắt, cô quay đầu nhìn Ứng Tinh Quyết, “Trước tiên anh dựng lên lớp bảo vệ được thực thể đã.”
Nhìn Ứng Tinh Quyết bảo vệ chính mình xong xuôi, lúc này Vệ Tam mới chạy tới phòng điều khiển.
Trong phòng điều khiển, 7 người bị nhiễm bệnh bị giữ bên trong với đôi mắt đầy màu xám đen. Mà anh em Sơn Cung thì lại thảm hơn, khắp chỗ trên người toàn là vết sẹo và vết máu.
“Vệ Tam?” Sơn Cung Ba Nhận nhìn thấy cô bèn ngẩn người.
“Không biết là thật hay giả.” Sơn Cung Dũng Nam nói với cảnh giác, “Nói không chừng là đám người bị nhiễm bệnh lại cài hình chiếu gì.”
Vệ-Tam-Hình-Chiếu: “...” Lời này lại bị người ta cướp trước.
“Bây giờ đang có chuyện gì?” Vệ Tam lập tức ra tay với người bị nhiễm bệnh gần cô nhất, theo lý thì người này là chiến sĩ độc lập cấp 3S, nhưng đánh nhau…
Vệ Tam lắc lắc tay, sức lực này không khỏi quá cường hãn rồi.
“Thật?” Sơn Cung Dũng Nam nhìn Vệ Tam ra tay với người bị nhiễm bệnh thì nói trong do dự.
“Đừng nói nhảm nữa, ngăn bọn họ đi.” Vệ Tam lấy đại một cây gậy sắt và coi nó như vũ khí; chứ cái chỗ thế này thì sao mà lấy cơ giáp ra được.
Về phần Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam, họ đang liều mạng ngăn cản hai người, những người khác thì bị Vệ Tam chặn hết.
Có thể tạo cơ hội cho Ứng Tinh Quyết, để anh làm người đầu tiên mở ra lá chắn bảo vệ ngay lối ra.
Chỗ lối ra, lá chắn dần bung rộng, Hoắc Tuyên Sơn và Hoắc Kiếm thì dẫn đội rời khỏi cửa ra và xoay người đối phó tinh thú đã ra ngoài được.
“Mấy người này cắn thuốc hay gì?” Vệ Tam đối phó với ba người bị nhiễm bệnh càng lúc càng trày trật. Bất kể là thân pháp hay là sức mạnh, thực lực của bọn họ quá mạnh.
Giờ đây Sơn Cung Dũng Nam miễn cưỡng tin Vệ Tam này là Vệ Tam thật: “Bọn họ là người bị nhiễm bệnh, hiển nhiên thực lực tăng lên rồi.”
Những người bị nhiễm bệnh biết ý định của họ, thế là một mực bao quanh “công tắc”, cứ ở lì phía trước chả cho bọ họ tới.
Phòng điều khiển cứ thế rơi vào cục diện bế tắc.
Ngón tay Ứng Tinh Quyết mở ra, cảm giác phóng rộng, hàng rào bảo vệ được thực thể hóa bao trùm Vệ Tam và anh em Sơn Cung bên cạnh.
“Đừng!” Sơn Cung Ba Nhận còn chưa nhắc nhở xong là mấy người bị nhiễm bệnh kia đã ra tay.
Tất cả phần trắng trong tròng mắt họ đã chuyển hết sang sắc xám đen, bọn họ dùng một lớp sương bọ đen lộ trong lòng bàn tay và chĩa về cùng một chỗ, có ý hút hàng rào được thực thể của Ứng Tinh Quyết.
Vệ Tam thấy không đúng thì lập tức lui ra sau và nắm lấy tay Ứng Tinh Quyết: “Thu lại!”
Ứng Tinh Quyết lắc đầu, anh không thu cảm giác.
Cấp siêu 3S và sương bọ đen đàn áp lẫn nhau, những sương bọ đen có thể hấp thụ năng lượng cảm giác của anh và chính anh cũng loại bỏ dần sương bọ đen.
Cảm giác trong tay Ứng Tinh Quyết càng phát ra mãnh liệt thì những người bị nhiễm bệnh này hiển nhiên càng tham lam hơn. Ở thời điểm này, anh điều khiển cảm giác của mình đánh tan đám bọ trong sương đen kia.
Chẳng qua cái giá phải trả quá lớn, sắc mặt Ứng Tinh Quyết bắt đầu nhợt nhạt.
Vệ Tam nhìn không nổi, cô rời khỏi lá chắn bảo vệ để chống lại người bị nhiễm bệnh, chiêu sau còn tàn nhẫn hơn chiêu trước.
Người bị nhiễm bệnh nào có ngờ Vệ Tam phát điên thì lực sát thương còn lớn hơn so với anh em Sơn Cung, liên tiếp mấy người bị cô đóng đinh vào vách tường.
Vệ Tam không chừa lại chỗ chống nào, gần như trong chớp mắt, bốn người nhiễm bệnh đã chết trong tay cô.
Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam liếc nhau với sự khiếp sợ trong lòng: Cùng là cấp siêu 3S, vị này có phần làm hơi quá rồi.
“Ứng Tinh Quyết, tôi nhắc lại một lần nữa, thu lại cảm giác đi.” Vệ Tam quay đầu lại và gằn từng chữ với anh.
Những người bị nhiễm bệnh còn lại cũng chả dám tranh đấu với tên điên này nữa, họ nhân cơ hội đập vỡ bức tường của phòng điều khiển và trốn thoát.
Vệ Tam muốn đuổi theo thì bị Ứng Tinh Quyết tiến lên giữ chặt: “Công tắc.”
Cô nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của người ta, cuối cùng nhắm mắt làm mình bình tĩnh: “Tôi đi tắt công tắc.”
Bấy giờ Ứng Tinh Quyết mới buông tay ra để cô tắt “công tắc” còn lại trong phòng điều khiển.
“Như vậy thì hoàn cảnh ảo sẽ biến mất?” Vệ Tam lau vết máu trên mặt và hỏi.
“Đây là ‘công tắc’ của đấu trường thi đấu.” Sơn Cung Ba Nhận cho hay, “Toàn bộ hiện trường trực tiếp đã rơi vào thế giới ảo, các giáo viên và khán giả thì không thấy hiện thực.”
“Vì sao các cậu lại ở bên ngoài đấu trường?” Ứng Tinh Quyết hỏi anh em Sơn Cung.
Nhắc tới chuyện này, Sơn Cung Ba Nhận dường như nhớ tới cái gì nên sắc mặt càng thêm khó coi: “Chúng tôi vừa mới vào sân không bao lâu thì hiện trường trực tiếp đã có chuyện, cho nên tất cả ra ngoài hết.”
“Quân Độc Lập liên lạc với các cậu, nói hiện trường xảy ra vấn đề?” Ứng Tinh Quyết hỏi lạnh nhạt.
Thần sắc Sơn Cung Ba Nhận nghiêm túc, nhất thời nhìn về phía Vệ Tam và dùng ánh mắt dò hỏi: Sao anh ta biết chuyện Quân Độc Lập liên lạc?
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tam Tam: Không phải chứ, tôi còn chưa bỏ được chuyện muốn cảm giác của anh, còn anh cứ hào phóng cho người khác như vậy? (-
- )
/337
|