ĐẬP NỒI BÁN SẮT ĐI HỌC

Chương 248

/337


“tới đi thiếu niên khí phách”

Vệ Tam quay đầu nhìn Shaω Eli nói sâu xa: “Trường phái cũ hay không cũng không sao cả, thật ra tôi thấy cơ giáp cậu hay hay đấy.”

Shaω Eli nghe vậy, theo bản năng che vòng cổ cơ giáp trên cổ mình: “Không phải mày có cơ giáp rồi à? Nhớ thương tao làm gì?”

Gã đã dự đoán được cảnh tượng bi tráng của mình khi bị Vệ Tam đè trên sàn thi đấu.

Sớm biết thì gã đã chả lắm miệng mà chỉ nhìn thôi, vừa rồi hoàn toàn là thuận miệng theo bản năng. Dù gì thì gã cũng quen cói thói ăn hiếp người ta chừng ấy năm, hành vi xuất phát từ thói quen này đã như khắc vào trong xương.

Shaω Eli rất hối hận, Vệ Tam nào có phải người tốt, giờ gây chuyện với cậu ấy chắc chắn là xui xẻo.

“Tao cũng thấy mày thuộc trường phái cũ kỹ.” Shaω Eli đổi giọng ngay tại chỗ, “... Kỹ thuật Nam Phi Trúc không ổn lắm, còn sửa hư cả cơ giáp tao nữa, mày đừng xem thì hơn.”

Dù sao Nam Phi Trúc không có ở đây, trước tiên gã phải làm Vệ Tam bỏ đi ý muốn dỡ cơ giáp của mình. Hơn nữa gã cũng không nói dối gì, kỹ thuật của Nam Phi Trúc không ổn lắm thật, là cơ giáp sư không có cảm giác tồn tại nhất của năm trường quân sự lớn trong giải đấu này.

Nhớ lại lần Nam Phi Trúc nói chuyện ở cửa hành lang của tòa nhà y tế, Shaω Eli có tí khinh bỉ. Tên này chỉ biết giật giây kêu gã mạnh lên, còn bản thân mình thì chả nghiêm túc một chút, suốt ngày nhìn chằm chằm cái này cái kia.

Hứ!

Shaω Eli cúi đầu quá cấp tốc làm Vệ Tam chẳng còn tính toán nữa. Cô đầu hỏi Ứng Tinh Quyết bên cạnh: “Vừa rồi anh nói cái gì?”

Ứng Tinh Quyết ngẩn ra, sau đó khẽ lắc đầu: “Người của trường Samuel sắp bị loại rồi.”

Vệ Tam theo bản năng nhìn về phía màn hình ánh sáng từ ống kính, đương nhiên chả cần phải bàn tới đội tuyển trường Samuel, mấy chiến sĩ độc lập chủ lực khác trong đó cứ như vũ khí hủy diệt hàng loạt, họ đụng trúng nhóm nào là nhóm đội tuyển trường đó bị loại.

Ai cũng thấy được cuối cùng Tập Ô Thông cũng không chống đỡ nổi, cậu ta đã cố gắng chống đỡ thời gian dài như vậy nên toàn bộ cơ giáp rách tả và chật vật tột cùng, thoạt trông thật thảm.

Nhưng thảm nhất trong toàn bộ thành viên trường Samuel là chỉ huy chính Cao Học Lâm. Kim Kha không phải chiến sĩ độc lập, không có cách phán đoán chính xác mức độ khiến người ta ngất xỉu.

Bởi vậy người trong và ngoài đấu trường thi đấu thấy cậu ấy cứ lái cơ giáp nắm lấy đầu cơ giáp Cao Học Lâm, cứ như vậy dọng đầu anh ta xuống đất không ngơi.

Nện một lần là hỏi Ứng Thành Hà bên cạnh một lần: “Ngất chưa?”

Ứng Thành Hà do dự: “Chắc có?”

Không chắc, thế thì dọng tiếp lần nữa.

Mọi người: “...”

Mặc dù sức mạnh không lớn, nhưng tính xúc phạm là vô cùng mạnh mẽ.

Cũng may Tập Ô Thông sắp bị loại, tốc độ của Ứng Thành Hà bắt đầu tăng nhanh. Dẫu sao thì cũng là cơ giáp của đối thủ cạnh tranh, không cần lo lắng mình sẽ làm hư cái gì, anh cứ làm theo sở thích của mình là được.

Bình thường cũng chả đụng tay chân vào lúc bên ngoài đấu trường thi đấu, giờ có cơ hội tốt vầy mà không cần thì không đáng làm người. Đám cơ giáp sư của Damocles thì chả khéo léo nổi, nên cứ thế lấy cơ giáp của trường quân sự cạnh tranh để luyện tập.

Đương nhiên từ sau lần này, chuyện mỗi khi các trường quân sự hỗn chiến thì mấy các cơ giáp sư của các trường xông pha lên phá cơ giáp người ta như hăng máu gà và tích lũy kinh nghiệm, lại là một chuyện khác.

[Tập Ô Thông, chiến sĩ độc lập đội chủ lực trường Samuel, bị loại.]

Ngay sau khi có tiếng thông báo, nó như một tín hiệu, cả đám sinh viên Samuel vẫn còn ở đây cũng bị loại luôn, chỉ còn lại một chỉ huy chính.

Ứng Thành Hà tháo rời cơ giáp thì kéo luôn Cao Học Lâm ra. Người ta vẫn hôn mê nhưng đèn năng lượng trong cơ giáp vẫn còn. Anh nhìn cấu trúc còn lại, cảm thấy cũng chả có gì đặc biệt lắm, kế đến mới nhấn nút thua cuộc thay cho chỉ huy trường Samuel.

“Cảnh này nhìn quen quen sao á?” Liêu Như Ninh dọn dẹp xong khu vực mình phụ trách, quay đầu nhìn thấy Cao Học Lâm bị lôi ra bèn đặt câu hỏi thật chân thành.

“Sở trường của Vệ Tam.” Hoắc Tuyên Sơn vừa nhìn là nhớ ngay, bình thường toàn là cô đem người ta ra.

Hai người tụ thành một chỗ nhìn nhân viên cứu hộ kéo Cao Học Lâm, trong lòng họ lại có một giây đồng tình.

Ai đang xem kết thúc của trường Samuel bây giờ mà không khỏi nói một tiếng đáng thương chứ? Đội ngũ hoàn chỉnh tốt thế này mà vẫn bị ba trường bao vây.

Tính ra ở một cái đấu trường mà trường này đánh hết với bốn trường khác.

Hiện trường trực tiếp, Shaω Eli nhìn cảnh này thì trên mặt như thấy bi thương, nhưng trong lòng gã lại nghĩ may mà mình đi ra từ sớm, bằng không cũng bị nhân viên cứu hộ kéo đi như kéo bao rác.

“Toàn bộ trường Samuel bị loại hết, chỉ còn lại ba trường. Giờ đây không biết bọn họ sẽ đánh nhau thế nào?” Tập Hạo Thiên nhìn màn hình ánh sáng và nói ý, “Tôi rất tò mò liệu bọn họ còn có hợp tác hay không.”

Người dẫn chương trình còn đang phân tích trên sân khấu, Vệ Tam nghiêng đầu hỏi Ứng Tinh Quyết: “Anh cho rằng kế tiếp sẽ phát triển như thế nào?”

Ánh mắt Ứng Tinh Quyết dời từ ống kính sang phía phía Vệ Tam, nói từ tốn: “Hỗn chiến.”

Nếu đã nói là thiếu niên có khí phách thì ắt thanh trừ trường Samue xong, ba trường sẽ dựa vào thực lực hỗn chiến chứ không phải hợp tác.

Tức là hễ không phải người trường mình thì người đó là đối thủ.

Đúng thật, sau khi đưa toàn bộ sinh viên Samuel ra ngoài khỏi chỗ gần bục đích, ba nhóm sinh viên gần như đồng loạt xông về đích trong giây tiếp theo, miễn là không phải là người của trường mình thì họ đụng ai là đánh người đó.

Muốn nói ai chịu thiệt cũng chả nhìn ra được trong phút chốc. Chiến sĩ độc lập đội chủ lực Damocles tiến lên một chút là có chiến sĩ độc lập chủ lực từ trường Đế Quốc ngăn cản; nếu như trường Đế Quốc tiến lên, bên chiến sĩ độc lập đội chủ lực viện Bình Thông lại nhúng tay vào. Tóm lại đừng có ai mơ tới chuyện tiến lên thêm được một bước.

Ba trường đánh nhau tứ tung, anh đánh tôi, tôi đánh anh ta, anh đánh cậu ấy. Nhóm chiến sĩ độc lập vùng lên hết khiến các chỉ huy và cơ giáp sư cũng không nhàn rỗi. Bây giờ không phải là đánh tinh thú, cũng chả cần bận tâm nhiều thế này, miễn họ đưa tay nhổ được cờ là ok.

Từ tình hình vừa rồi của trường Samuel, cơ giáp sư của trường Damocles bị chỉ huy và cơ giáp sư của hai trường quân sự khác dán nhãn là “nguy cơ cao”.

Khán giả ngoài sân chỉ nhìn thấy một mảng hỗn loạn trong đấu trường thi đấu, các chiến sĩ độc lập đánh nhau còn đáng xem tí, còn nhóm cơ giáp sư ở đó thì một bên toàn bộ cố gắng xông về phía trước, một bên cố sức phá cơ giáp người khác.

Đối với các chỉ huy, loại tình huống sử dụng sức mạnh vũ phu này không tốt với họ lắm, họ chỉ đành mở miệng sử dụng thủ thuật chửi thề, cố gắng để làm xáo trộn tâm trạng của kẻ thù.

“Gà rù dùng cơ giáp cải tạo thì vẫn là gà rù! Đao của cậu đánh được không? Dùng khắc hoa lé hẹ thì hơn.”

“Má nó, liều mạng với tụi bây!”

“Nông nội mày đây, dám đụng cơ giáp của ông à?!”

“&ohp;#@%...”

Khán giả: “...”

Đây mà gọi là thiếu niên có khí phách á, rõ ràng là thiếu nhiên khùng điên mới đúng.

Bọn họ muốn xem các chỉ huy bày mưu tính kế, các cơ giáp sư cải tạo cơ giáp tại chỗ, chứ không phải đánh nhau và chửi đổng như một đám lưu manh đường phố kết bè kết cánh!

Đám người trẻ tuổi này còn có biết xấu hổ hay không!!!

Tuy nhiên trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, trường giành được hạng đầu tiên xuất hiện cực kỳ nhanh chóng, ngay cả người lấy được lá cờ cũng bối rối.

[Chúc mừng viện Bình Thông đã về đích thành công, hoàn thành nhiệm vụ. Lặp lại…]

Kênh phát thanh tạm dừng một lúc lâu mới vang lên, đầu tiên viện Bình Thông đơ người thật lâu, kế đó là điên cuồng hoan hô!

Quay lại chuyện đang diễn ra vào 15 phút trước.

Chiến sĩ độc lập đội chủ lực của ba trường có tổng cộng 8 người đang kiềm chế lẫn nhau, không ai nhường một bước; đội tuyển trường phía dưới thì bắt đầu hỗn chiến trên diện rộng; về phần chỉ huy chính và cơ giáp sư chủ lực thì cố gắng đi nhổ cờ, nhưng hiển nhiên đang cản trở lẫn nhau cả.

Khi mọi người không phát giác, Quý Giản nhân cơ hội sờ một cây súng súng ion của đội tuyển trường. Cái khác không nói chứ vũ khí nóng của thành viên đội tuyển trường từ trước đến nay luôn nhiều nhất.

Trải qua ấp ủ mưu đồ trong thời gian lâu, cuối cùng Quý Giản cũng tìm được cơ hội, đứng đối diện với cột cờ viện Bình Thông rồi bắng nới tới mạnh như vũ bão, làm gãy luôn phần đế cột cờ.

Dưới cùng của cột cờ được kết nối với cảm biến để phát thông báo, chỉ cần rút ra thì sẽ có tiếng vang lên ngay, nó được coi là một thiết lập rất đơn giản và thô bạo.

Trước hôm nay, au cũng dùng tay nhổ cờ, chưa môt ai nghĩ tới chuyện bắn gãy cả cột cờ.

Quan trọng hơn hết là người nghĩ ra cách này không phải là trường Damocles, mà là những người từ viện Bình Thông.

Toàn bộ Liên bang ai mà chả biết sinh viên viện Bình Thông là bọn làm màu giả bộ đứng đắn nhất. Họ đang phòng ngừa sinh viên trường Damocles làm gì bừa bãi, kết quả lại là người của viện Bình Thông làm trước một bước.

Cột cờ ngã xuống cái ầm, không ngã xuống đất mà ngã thẳng ngay đầu Tông Chính Việt Nhân.

Toàn bộ cửa sổ cơ giáp Tông Chính Việt Nhân tối đen, hoàn toàn chả thấy được ai, từ phần ngực trở xuống bị đập mấy lần. Anh ta ra sức kéo đồ trên đầu xuống, vừa định vứt đi thì mới phát hiện biểu hiện của Cơ Sơ Vũ và Hoắc Tuyên Sơn không đúng. Anh ta cúi đầu nhìn, thì ra là cờ của viện Bình Thông: “...”

Trong khi tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, Đinh Hòa Mỹ bay lên rồi nả tiếp vào đế cột cờ của trường Damocles, giành được vị trí thứ hai.

[Chúc mừng trường Quân sự Damocles đã về đích thành công.]

Giờ phút này, dù ngoài hay bên trong đấu trường cũng lặng thinh y như nhau.

Cũng có vẻ khí phách của thanh niên đấy. Trận này không dùng đầu óc nhiều, mấy trường chả dùng mấy hành động phá phách là chả thắng được.

“Tốt nhất nên sửa lại chuyện nhổ cờ trong trận đấu tiếp theo.” Tập Hạo Thiên nói cứng ngắc. Ông đang chờ ba trường quân sự uy tín lâu đời đối đầu lần nữa, nhiều năm như vậy cuối cùng ông cũng thấy được cảnh đó, để rồi có kết quả là thế này đây?

Ngư Thiên Hà cố thở ra một hơi sau thao tác lạ đời này, bà gật đầu đáp: “Đúng vậy, tất cả thiết lập trong trận đấu cần phải cẩn thận sửa đổi một lần, đừng để người ta lợi dụng sơ hở.”

Cảm giác này giống như mấy người không liên quan đã được dọn hết, ai ai cũng chờ đợi một lần bùng nổ, ngay cả quần cũng cởi luôn, rồi đột nhiên bạn nói xem xong rồi, một họng khí tức dâng lên sao mà nuốt trôi nổi.

Về phần Lộ Chính Tân, ông ta lắc đầu: “Sinh viên trường quân sự hiện tại chưa chắc học được gì hay, nhưng học cái xấu thì nhanh lắm.”

Ông vừa thốt ra lời này, không ít khán giả theo bản năng đưa ánh mắt đi tìm kiếm bóng dáng Vệ Tam.

Vệ Tam cảm nhận được không ít ánh mắt đảo quanh mình: “?”

Cô cũng không phá tới mức nghĩ tới cách này đâu trời. Rõ ràng Quý Giản có thiên phú dị bẩm, chỉ huy hay chiến sĩ độc lập cũng chả nghĩ ra được như cậu ta.

Đừng nói khán giả câm nhín, bất kể là đội chủ lực hay là đội tuyển trường quân sự trong đấu trường cũng có tí ấm ức trong lòng. Thật ra bọn họ cũng đã chuẩn bị cho một trận chiến khó khăn rồi, cuối cùng lại…

Nhưng dù có uất ức tới đấu, không ai khó chịu bằng trường trường Đế Quốc cả.

Hoàn toàn chả có ai phản ứng kịp.

Ai mà nghĩ được trường Đế Quốc chiếm vị trí số một trong cuộc thi nhiều năm, lại vẫn là bông hoa nhỏ bé và quá ngây thơ.

Kim Kha vuốt mồ hôi một phen, mặc dù không giành được vị trí thứ nhất nhưng cũng may Đinh Hòa Mỹ phản ứng nhanh, để cho trường Damocles đạt được vị trí thứ hai.

“Người anh em, cậu đủ khác người đó.” Trước khi đi, thiếu gia Liêu còn giơ ngón tay cái lên với Quý Giản, và nói lời thật lòng.

Đúng thật công dụng của cơ giáp sư vô cùng lớn, còn biết nghịch súng đùa giỡn tâm kế.

...

“Trường Đế Quốc và trường Damocles đã bằng điểm.” Hạng Minh Hóa cười cười, cũng không vội vàng, “41 với 41.”

Tầm mắt Giải Ngữ Mạn xẹt qua mấy người trong đội chủ lực của trường Đế Quốc, bà nhíu mày: “Mấy người của trường Đế Quốc quá bình tĩnh.”

Lúc trước họ lấy vị trí thứ hai là đã không phục, giờ đây còn rớt xuống tận hạng 3, cũng bị người ta đuổi kịp điểm thế nhưng bọn người Cơ Sơ Vũ vẫn còn chững chạc như lúc trước. Chuyển biến của họ hơi nhanh.

“Giải đấu đã diễn ra hơn nửa năm, tâm tình mà không tốt hơn thì chỉ sợ sau này cũng không phát triển được.” Ngược lại Hạng Minh Hóa thì cảm thấy mấy người của trường Đế Quốc không sai gì cả. Trường Damocles đã đoạt giải nhất vài lần, Ứng Tinh Quyết thì xảy ra chuyện liên miên, dù thế nào cũng phải học được cách chững chạc.

Mặc dù Giải Ngữ Mạn biết theo lý là thế, cơ mà sâu trong nội tâm mình, bà vẫn luôn cảm thấy nơi nào đã xảy ra biến hóa.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Giản: À cái này sao, tôi chỉ suy nghĩ dựa vào mạch não của Vệ Tam thôi. Dù có khác người thì cũng đừng trách tôi.:D

... Vài năm sau, môn học phá phách xuất hiện lưng trời, trở thành một quyển bí kỹ bắt buộc phải học của các sinh viên trường quân sự lớn.

/337

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status