“Vệ Tam bị loại”
Vô số đá nổi rơi trong nháy mắt, chúng đập nặng xuống đất liên tiếp, một cơn mưa đá lớn xảy ra trong cuộc đua.
Từ đầu sinh viên quân sự phía dưới chỉ đánh với mấy con ếch đá biến dị, nhưng giờ thì lại né những tảng đá rơi xuống giữa không trung. Đá nổi rơi từ trên cao và chả nhẹ, chúng nện vào cơ giáp đúng là chẳng thua gì một đòn thật mạnh, đó là chưa kể trên không trung còn có nhiều tảng đá như vậy.
Tất cả mọi người sử dụng đủ loại thủ đoạn, cố gắng tránh những tảng đá rơi từ cao. Còn bọn ếch đá biến dị đã quen với tình huống này, chúng thừa dịp con người hỗn loạn để tấn công.
Hoắc Tuyên Sơn không hạ xuống mà mở rộng thẳng hai cánh và bay vút lên. Cánh cơ giáp của cậu ta nào có nhỏ, lúc bung hai cánh là chúng dài hơn hơn mười mấy mét. Lúc lên cao, đôi cánh tạo thành hình như số 1 thẳng tắp, né tránh vô số đá rơi xuống; có khi cậu ta lại khép một bên cánh nhằm đi qua không gian hẹp.
Mấy chiến sĩ độc lập hạng nhẹ tiếp tục đi lên, trong khi những người khác không thể cứ ở mãi giữa không trung một lúc lâu với độ cao nhảy bị hạn chế.
Vệ Tam rơi xuống đất cùng tảng đá mình giẫm dưới chân rơi. Cô vừa đứng vững thì nhìn thấy ngay gần đó có một chiến sĩ độc lập đội tuyển trường bị đá đập một chân, tốc độ né tránh bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đồng thời hàng chục tảng đá phía trên vẫn còn rơi xuống.
Vệ Tam đột nhiên chạy tới, đưa tay kéo người ta lại gần. Mà giờ phút này giữa không trung vẫn còn rất nhiều tảng đá nện xuống, cô chả né tảng đá trên đầu mà cầm đao hình quạt, giơ cao đao rồi nhanh chóng chém nát tảng đá.
Đá nhiều và dày đặc, khiến không ít sinh viên trường quân sự bị thương, Vệ Tam muốn tất cả những người bị thương tập hợp về chỗ mình. Một số cơ giáp bị hư hại nặng, hành động bị ảnh hưởng bởi trận đá, đã được mấy người ở gần đó cùng nhau kéo qua đây.
“Bày khiên.” Vệ Tam nói với các sinh viên bên cạnh.
Họ di chuyển chả tiện nhưng nâng khiên trên cánh tay vẫn được. Vệ Tam mượn khiên làm điểm dừng chân, giẫm lên trên đó và đá văng những hòn đá trông văng ra được. Nếu lúc đó đá không bay ra thì hai tay cô hất lên, đao hình quạt biến ngay thành hợp đao, kế đó cô nhảy lên giữa không trung và cắt đá lớn.
Ngày càng có nhiều người tụ tập về phía cô, sau khi chiến sĩ độc lập hạng nhẹ ổn định thì họ cũng đá những viên đá này ra xung quanh như cách Vệ Tam làm.
Vòng tròn này gần như tạo thành một “vành đai chân không”.
Nửa tiếng sau, toàn bộ tảng đá đã rơi xuống đất, rừng đá nổi không còn, nó biến thành chỗ đá rơi.
Vệ Tam thu đao nhảy xuống đất, cô nhìn thoáng qua thành viên đội tuyển trường phía sau rồi lại nhìn bốn phía cơ mà chả thấy Kim Kha và Ứng Thành Hà. Cô nhíu mày hỏi Liêu Như Ninh đứng gần hai người nọ trước đó.
Liêu Như Ninh quay đầu chỉ vào hai đống núi đá cao bất thường sau lưng: “… Họ ở trong đây này.”
Vệ Tam đi qua đá núi đá: “Còn sống không?”
“... Còn sống.” Tiếng nói của Kim Kha truyền ra từ bên trong.
Sau đó hai đống núi đá bắt đầu từ từ lăn xuống xung quanh, Kim Kha và Ứng Thành Hà trèo ra khỏi đống đá.
Hai người am hiểu sâu sắc tập tính của giống rùa bất tử, dù sao họ cũng không cần chạy nên cứ thế nằm sấp xuống luôn mặc cho đá nện, dù đá đụng trái phải cũng chả bị thương.
Vệ Tam và Liêu Như Ninh vươn một tay ra và kéo hai người lên.
“Thời gian ngừng gió bình thường sẽ không vượt quá 20 phút. Trong 20 phút này, chúng ta phải tăng tốc đi tới.” Kim Kha đứng dậy và rung gạt mấy miếng đá nhỏ còn sót trên người.
“Chỉ sợ giờ tụi mình không đi được nữa.” Vệ Tam nhìn về phương hướng lúc trước và nói từ tốn.
Mấy người nhìn theo ánh mắt của cô, lúc này mới phát hiện xa xa có trường quân sự chạy tới.
- --Đó là trường Quân sự South Pasadena.
Hiện trường trực tiếp.
“Hai trường quân sự này lại là hai đội đụng nhau đầu tiên. Tôi nghe nói Sơn Cung Ba Nhận nói rất hy vọng đối đầu với Vệ Tam trước trận đấu.” Tập Hạo Thiên nhìn hai màn hình ánh sáng chiếu như nhau, “Không biết bọn họ sẽ chống lại nhau ngay bây giờ, hay là chạy tới đích trước.”
“Các trường quân sự khác đang trên đường đuổi tới. Bây giờ hai trường quân sự đánh nhau thì sợ là không có lợi.” Ngư Thiên Hà cho ý kiến.
“Cũng đúng.”
Trong thực tế, vĩnh viễn chả biết được chuyện sẽ xảy ra vào giây tiếp theo trong đấu trường.
Cặp anh em South Pasadena trực tiếp rời khỏi đội của mình và chạy thẳng về phía Vệ Tam, hai người cùng nhau tấn công cô.
Đừng nói đám người ở trường Damocles chửi một tiếng thứ khùng điên gì đây, ngay cả chỉ huy chính của South Pasadena là Cao Đường Ngân cũng ngây cả người. Cô biết Sơn Cung Ba Nhận muốn đánh với Vệ Tam, dù sao cậu ấy đã tỏ vẻ ra bên ngoài vô số lần lúc hợp tác huấn luyện.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh em họ hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy chính.
Trực tiếp thoát khỏi đội ngũ là hành động gì thế kia?
Tính tình Cao Đường Ngân tốt đến đâu cũng không khỏi mắng một câu trong lòng. Nhưng vì bảo vệ uy nghiêm trong chức chỉ huy chính của mình, cô ta chỉ đành gắng gượng giữ bình tĩnh, giả vờ hết thảy vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Nhưng mà đã quá muộn, bên kia, Sơn Cung Ba Nhận rút luôn roi ra và chống lại Vệ Tam.
“Hai đánh một không đúng lắm.” Liêu Như Ninh chặn đường Sơn Cung Dũng Nam.
Sơn Cung Dũng Nam tỏ vẻ trào phúng: “Cậu không phải là đối thủ của tôi.”
Thiếu gia Liêu sốt ruột nói luôn: “Trước kia không nhận ra là miệng cậu thối thế.” Cấp siêu 3S rất giỏi à?
Cậu ta chỉ thừa nhận một mình Vệ Tam, có lẽ… Ứng Tinh Quyết của trường Đế Quốc cũng được đi ha? Chí ít thì đảm đương được cấp siêu 3S của mình.
Không giống như hai người này, bên ngoài chỉ cần tăng lên cấp 3S là bắt đầu khiếu chiến hết thảy, khoe khoang thực lực.
Ở phía bên kia, Hoắc Tuyên Sơn rơi xuống đất rồi muốn đi lên để cùng chống lại hai người này, song, cậu ta bị chỉ huy chính South Pasadena đuổi tới và ngăn cản.
“Chỉ huy Kim, chi bằng để cho bọn họ đánh giao lưu một chút. Ai nấy cũng đánh nhau thì hơi phí tài nguyên quá. Chúng ta còn chưa đến điểm đích.” Cao Đường Ngân khách sáo.
“Nếu cảm thấy lãng phí tài nguyên, tại sao không để cho hai người kia dừng lại?” Kim Kha giận tái cả mặt. Cậu thấy bây giờ mà đánh nhau là không khôn ngoan.
Trong lòng Cao Đường Ngân đuối lý, nhưng hiện tại cô ta chả sai khiến được anh em Sơn Cung, chỉ có thể phùng má giả làm người mập: “Bọn họ đã bắt đầu.”
Đến cuối cùng Hoắc Tuyên Sơn vẫn bị Kim Kha chặn lại, phía đối diện còn có một Quinley Eli. Giờ toàn bộ thành viên của đội chủ lực đối đầu đúng là không có não, chưa kể ở phía dưới còn có ếch đá biến dị rình như hổ rình mồi.
Hai trường quân sự không thể tiến về phía trước, chỉ có thể ở đây để xem bốn người chiến đấu.
Sơn Cung Ba Nhận đã không còn cảm giác trúc trắc khi hợp tác huấn luyện chung, roi cứ như là một bộ phận thân thể sinh ra của cậu ta. Vệ Tam cùng lắm là đứng trong phạm vi roi của cậu ta mà cô đã cảm nhận được một loại cảm giác giam cầm phô thiên cái địa, tựa hồ vĩnh viễn không cách nào thoát ra khỏi đó.
Loại cảm giác này còn khủng bố hơn so với lúc đối mặt với Sơn Cung Dương Linh trước đó.
Chiêu thức roi của Sơn Cung Dương Linh làm cho Vệ Tam cảm thấy đấy một thanh kiếm sắc bén, mỗi một roi mang theo bén nhọn và cay độc; chẳng qua “kiếm sắc bén” này mềm mại, hơn nữa dài và linh hoạt hơn cả kiếm thường
Và Sơn Cung Ba Nhận... giống như một cái lưới dày đặc khổng lồ, dường như không thể né ra dù cô đang ở chỗ nào.
Vệ Tam giơ tay xoa xoa mặt, cơ giáp không có máu, nhưng cô rõ ràng nhận thấy vỏ ngoài cơ giáp đã bị tổn thương.
Với trình độ này, cô hơi nghi ngờ chuyện Sơn Cung Ba Nhận có bày ra trình độ thật hay không ở lúc huấn luyện chung trước trận đấu.
Lại nhìn Liêu Như Ninh và Sơn Cung Dũng Nam đánh nhau bên cạnh, hai người bọn họ đều là cơ giáp hạng nặng. Chỉ có điều vì nguyên nhân cấp cảm giác mà Sơn Cung Dũng Nam phát huy đến trình độ 100% trong một thời gian dài liên tục, song, Liêu Như Ninh lại không thể.
Hầu như chẳng có gì đáng ngạc nhiên chuyện cuối cùng ai sẽ thua trong hai người này.
Mặc dù vậy, Liêu Như Ninh vẫn không nhường bất kỳ bước nào.
Chỉ có điều khán giả ở hiện trường trực tiếp thì hơi giật mình trước sức mạnh của hai anh em South Pasadena.
Về phần nói chỉ hơi giật mình cũng vì giải đấu có quá nhiều bất ngờ cho đến bây giờ. Từ sự quật khởi của trường Quân sự Damocles, viện Bình Thông và trường Quân sự Đế Quốc thì giành chức vô địch trước rồi dần bị tụt thứ hạng; gián giả đã có kinh nghiệm, vẫn giữ được bình tĩnh tới giờ.
“Cậu còn dám phân tâm?” Sơn Cung Ba Nhận chú ý tới ánh mắt của Vệ Tam, tốc độ roi trong tay càng thêm nhanh, hầu như không thấy được mà chỉ còn một cái bóng mờ.
Vệ Tam né roi một lần, nghiêng người tránh ra, rồi lại đụng trúng cây roi của Sơn Cung Ba Nhận. Có thể tưởng tượng được tốc độ của cậu ta nhanh như thế nào.
Cô nắm chặt hai thanh hợp đao và nhìn lăm lăm vào Sơn Cung Ba Nhận đối diện. Cô nghiêng đầu rồi chịu trận roi để vọt tới trước mặt cậu ta, vung dao đâm vào ngực Sơn Cung Ba Nhận.
Sơn Cung Ba Nhận theo bản năng lui ra, cậu ta cần duy trì một khoảng cách nhất định với Vệ Tam mới phát huy roi đến cực hạn được.
Ngay bây giờ!
Từ đầu Vệ Tam không hướng về phía Sơn Cung Ba Nhận, mục tiêu của cô là Sơn Cung Dũng Nam!
Cô chợt xoay người, một cước đạp về phía Sơn Cung Dũng Nam. Người nọ nhận ra đợt tấn công ở giây cuối cùng bèn giơ tay lên chặn lại.
Lúc này Liêu Như Ninh bị áp chế trên mặt đất có được khoảng trống, thế là chặn ngang và ném Sơn Cung Dũng Nam, hai chân cậu ta dùng sức đạp vào bụng và đá văng cô ấy ra.
Vệ Tam nhân cơ hội vung đao chém về phía Sơn Cung Dũng Nam. Kế đó cô bị Sơn Cung Ba Nhận chạy tới vung roi ngăn lại cơ mà lúc này Liêu Như Ninh đã đứng vững.
Khi mọi người còn đang ở vừa quan sát vừa đối phó với ếch đá biến dị, gió đã nổi lên...
Đấu trường Huyền Phong chả có gì ngoài gió nhiều và mạnh. Gió thổi trong phút chốc đó đã làm đá trên mặt đất rung chuyển.
Trong vòng chưa đầy 2 phút, đã có những tảng đá nhỏ bị gió thổi lên, tầm nhìn và không gian của mọi người một lần nữa bị cản trở. Sau khi gió thổi, chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, cả thảy tảng đá trong sân nổi lên một lần nữa.
Rừng đá nổi lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Điều này đã cho Sơn Cung Ba Nhận tiện vô cùng. Thể tích cơ giáp của cậu ta thường nhỏ hơn so với cơ giáp cỡ trung nên thân hình linh hoạt hơn, đồng thời roi cũng uốn hay rẽ được, đây toàn là ưu thế mà Vệ Tam không có.
Vệ Tam ở trên mặt đất, cậu ta bay lên, cầm roi quất cô trừ trên xuống dưới.
Gió quá mạnh, tiếng roi phá không gần như bị che mất hoàn toàn, đặc biệt là Sơn Cung Ba Nhận còn nương theo gió để quất roi. Vệ Tam né không kịp thì bị quất trúng, nếu mà né được thì cô cũng thấy đối thủ đã quất trúng vào đá luôn và cứ thế quất roi về phía cô.
Hợp đao chém nát những tảng đá này, Vệ Tam nhảy giẫm lên đá nổi và liên tục mượn lực di chuyển. Cô cố gắng duy trì cùng một vị trí ngang với Sơn Cung Ba Nhận.
Vận may hôm nay của Vệ Tam dường như chả tốt là bao. Không riêng gì chỉ có đá bay cản trở, đôi khi ếch đá biến dị xung quanh lại tới ám hại cô, ngay cả giáp bảo vệ năng lượng cũng dính một đống chất nhầy màu xanh đậm.
“Vệ Tam, cậu ở chỗ này bị yếu thế kinh lắm.” Sơn Cung Ba Nhận không nhanh không chậm nói.
Hai người giao đấu qua lại giữa đá bay. Ở phía dưới, Liêu Như Ninh lại một lần nữa bị Sơn Cung Dũng Nam áp chế, cơ hồ hoàn toàn thất bại, chiêu chiêu của đối thủ quá tàn nhẫn. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Liêu Như Ninh sẽ bị loại.
Vệ Tam dùng sức nắm chặt hợp đao trong tay và ném nó về phía Sơn Cung Ba Nhận. Hợp đao biến thành đao hình quạt trên không trung ngay, nó bay vòng qua tảng đá trước mặt rồi chém về phía cậu ta.
Sơn Cung Ba Nhận vung roi đánh rơi thanh đao này. Cậu ta nhìn kỹ lại thì Vệ Tam đã đi xuống, chặn trước mặt Liêu Như Ninh để đối đầu với Sơn Cung Dũng Nam.
Khi Sơn Cung Ba Nhận rơi xuống đất, bốn người ở trên mặt đất hết và đánh nhau loạn trong đó. Một khi Liêu Như Ninh không chịu nổi, Vệ Tam sẽ lấy một chọi hai.
Hiện trường trực tiếp.
“Lần này hỏng rồi.” Lộ Chính Tân nói chậm, “Vệ Tam lựa sai hướng hoàn toàn. Liêu Như Ninh đối đầu Sơn Cung Dũng Nam chính vì muốn tách hai anh em này ra. Hiện tại anh em họ hợp sức, trình độ tăng trên mảng lớn, Vệ Tam và Liêu Như Ninh càng không phải đối thủ của bọn họ.”
Đúng thật, mấy chiêu na ná của Vệ Tam đã bị anh em Sơn Cung nhìn thấy từ sớm.
Anh em họ liên thủ gần như hoàn toàn áp chế Vệ Tam và Liêu Như Ninh.
“Vệ Tam, chúng ta tách ra đi.” Nay Liêu Như Ninh đã biết thực lực của anh em Sơn Cung khác với lúc hợp tác huấn luyện, nhưng bọn họ gặp phải rồi thì chỉ đành gắng gượng chống đỡ.
Chỉ có điều anh em Sơn Cung lại không cho bọn họ cơ hội tách ra, gắt gao nhốt hai người trong phạm vi tấn công của bọn họ.
Vệ Tam nhìn chằm chằm vào Sơn Cung Ba Nhận vì đang suy nghĩ ý đồ của bọn họ. Hai người thuộc Quân Độc Lập, nói vậy bên Ngư Thiên Hà chắc cũng nói cho anh em Sơn Cung là bọn cô đã gia nhập Quân Độc Lập.
Vì tất cả đều là người của Quân Độc Lập, bây giờ đánh nhau thì có nghĩa gì?
“Vệ Tam!” Liêu Như Ninh nhìn sau lưng Sơn Cung Dũng Nam đã lộ về phía mình hết thì đầu tiên là kinh ngạc, sau là hết hồn.
Hai người này muốn xử Vệ Tam, để cậu ấy bị loại!
Hai cấp siêu 3S liên thủ thì dù cho họ dùng cơ giáp cấp 3S, Vệ Tam cũng chịu thiệt.
So với chuyện Liêu Như Ninh kinh ngạc ở phía sau, Vệ Tam lại không thể lý giải được.
Bởi vì cô đã đụng được tới giáp bảo vệ năng lượng của Sơn Cung Ba Nhận, chỉ cần cô dùng sức phá nó là cậu ta bị loại ngay.
Mà đúng lúc này, Sơn Cung Ba Nhận lao thẳng vào, dùng roi quấn lấy tay Vệ Tam.
Đúng thế, đơn giản thô bạo chặn Vệ Tam như vậy.
Sơn Cung Dũng Nam thì theo sát phía sau. Khi Vệ Tam rút ra năng lượng của Sơn Cung Ba Nhận, đao lớn của cô ấy phá vỡ giáp bảo vệ năng lượng của Vệ Tam cùng lúc.
Vệ Tam ngã xuống đất chỉ có đúng một ý tưởng: Ahahaha! Bất cẩn rồi!
Mà giờ phút này đao ba vòng của Liêu Như Ninh cũng đã chém trúng Sơn Cung Dũng Nam, trong lòng cậu ta chỉ có một ý nghĩ là muốn làm cô ả bị loại.
Trên thực tế, từ lúc Sơn Cung Dũng Nam để lộ phần sau lưng là cô ấy chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa.
Liêu Như Ninh nhìn đèn năng lượng của Sơn Cung Dũng Nam tắt, trong lòng cũng cười ahahaha giống như Vệ Tam.
Hai người chả ngờ được Sơn Cung Dũng Nam lại tự sát bằng cú đánh úp này.
Bọn họ có biết mình vẫn còn trong lúc thi đấu không!!!
Giờ phút này, có ba kênh phát thanh vang lên trong sân.
[Sơn Cung Ba Nhận, chiến sĩ độc lập chủ lực trường Quân sự South Pasadena, bị loại.]
[Vệ Tam, chiến sĩ độc lập chủ lực trường Quân sự Damocles, bị loại.]
[Sơn Cung Dũng Nam, chiến sĩ độc lập chủ lực trường Quân sự South Pasadena, bị loại.]
...
Chỉ cần nghe kênh phát thanh là biết các nhân viên xem cuộc chiến trên cao ngạc nhiên như thế nào, họ thậm chí quên cả lặp lại thông báo của chương trình.
Lâu thật lâu mới nhớ ra sai lầm, họ bèn lặp lại thông báo một lần nữa.
Đừng nói họ, cả hai chỉ huy chính của hai trường quân sự cũng ngu tại chỗ, tâm trí trống rỗng.
Trong đầu Kim Kha đầy ắp nội dung thông báo vừa rồi, cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng nghĩ tới vấn đề Vệ Tam sẽ bị loại.
Cao Đường Ngân đã cúi đầu nắm lấy quần áo trên ngực mình, tim cô đau quá.
Trước khi vào đấu trường lần này, bên ngoài đang xem màn trình diễn tiếp theo của South Pasadena, nghĩ rằng họ là một con ngựa chiến khác.
Mẹ kiếp, bây giờ ngựa mất hai cái vó câu rồi, còn đen hơn cả ngựa, trèo xuống hố đen cha nó cho rồi!
...
Các trường quân sự khác trong cuộc đua ngửa đầu nghe thông báo. Lần đầu tiên, ai nấy không tin vào những gì tai mình nghe được.
Đợi đến lần thứ hai, nội bộ các trường quân sự đã sôi sục.
Shaω Eli: “Ha ha ha ha ha, cuối cùng Vệ Tam cũng ngã rồi! South Pasadena cũng chơi xong luôn, chẳng lẽ lần này chính là lần thi đấu mà ông trời tạo cho Samuel chúng ta?”
Đối với viện Bình Thông và trường Đế Quốc, mặc dù không ai đưa ra ý kiến về điều này nhưng tốc độ di chuyển dưới chân họ nhanh hơn nhiều.
Trình độ của các trường quân sự trong cuộc thi này sẽ bị xáo trộn.
Hiện trường trực tiếp.
“Tình huống vừa rồi là gì?” Hạng Minh Hóa không nhịn được đứng lên, Vệ Tam bị loại như thế.
Trên sân khấu, Lộ Chính Tân chậm rãi giảng giải: “Sơn Cung Ba Nhận biết mình bị Vệ Tam bắt được điểm trí mạng thì dứt khoát bị loại cùng em ấy luôn. Mà Sơn Cung Dũng Nam thì theo ý của anh trai mình, buông tha chuyện phòng thủ sau lưng chỉ vì để cho Vệ Tam bị loại. Hai anh em này đúng là người hung ác.”
Khóe miệng Ngư Thiên Hà hạ xuống: “Ngu xuẩn!”
“Đúng là quá mức.” Tập Hạo Thiên lắc đầu, “Có muốn ‘chết chùm’ thì cũng phải chú ý đến thời điểm này. Hiện tại các trường không có tổn thất ngoài ý muốn, hai người bọn họ làm như vậy là trực tiếp khiến South Pasadena mất đi cơ hội cạnh tranh, trong khi trường Damocles chỉ mất đi một chiến sĩ độc lập.”
Bàn tán sôi nổi tại hiện trường, ba người bị loại trong trận đấu vẫn phải ngồi máy bay đi ra.
Sinh viên quân sự bị loại một mình sẽ đi ra bằng máy bay nhỏ, hai anh em Sơn Cung và Vệ Tam gần như đến lối ra cùng lúc.
Các phương tiện truyền thông đổ xô đến để phỏng vấn ba người, đặc biệt là Vệ Tam.
“Vệ Tam, đây là lần đầu tiên bạn bị loại, xin hỏi bạn có cảm giác gì không?”
“Sơn Cung Ba Nhận, thực lực của bạn đột nhiên tăng lên nhiều như vậy, là có bí quyết gì à? Chỉ dựa vào chuyện cho cơ giáp tăng cấp là có thể đối đầu với Vệ Tam?”
“Sơn Cung Dũng Nam, bạn và anh trai bị loại ngay thế chỉ vì muốn Vệ Tam cũng bị loại. Bạn có nghĩ tới chuyện về sau, trường Quân Sự South Pasadena phải làm sao không?”
Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam liếc nhau, trong lòng họ hơi bất mãn. Bọn họ cũng bị loại lần đầu tiên, mắc gì đám truyền thông này không hỏi cảm nghĩ của bọn họ.
Vệ Tam đứng trước micro nhưng cũng không trả lời, chỉ xoay người giơ ngón tay cái lên với Sơn Cung Ba Nhận rồi lập tức xoay đi 180 độ.
Các kênh truyền thông đã điên cuồng chụp ảnh, tất cả các loại tiêu đề nóng hổi đã được họ suy nghĩ kỹ.
Vất vả lắm mới có thể chen ra khỏi đám truyền thông, Vệ Tam tránh được sự an ủi của mấy thầy cô bằng cách nói muốn đi rửa mặt.
Cô trở lại nơi nghỉ ngơi, rửa mặt xong thì tiện tay rút khăn lau tóc. Cô không lau khô đã ra khỏi phòng, né được toàn bộ mọi người và camera, kế đó trèo vào chỗ nghỉ ngơi của đội chủ lực trường South Pasadena.
“Đi ra.” Vệ Tam duỗi chân đạp về phía một cánh cửa.
Cửa dừng lại, một vài phút sau đó, Sơn Cung Ba Nhận đi ra từ bên trong: “Cậu muốn tất cả mọi người biết mình đang ở đây à?”
Vệ Tam khoanh hai tay, cười nhạo: “Không phải em gái cậu đẩy người bên ngoài ra hết rồi à?”
Vừa rồi ở trong đấu trường thi đấu, sở dĩ Vệ Tam không có phản ứng và để cho Sơn Cung Dũng Nam làm được chuyện đó đương nhiên không chỉ là đánh giá sai, mà còn bởi vì cậu ta dựa vào tai mình nói một câu.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Sủi mất (.
.)
Vô số đá nổi rơi trong nháy mắt, chúng đập nặng xuống đất liên tiếp, một cơn mưa đá lớn xảy ra trong cuộc đua.
Từ đầu sinh viên quân sự phía dưới chỉ đánh với mấy con ếch đá biến dị, nhưng giờ thì lại né những tảng đá rơi xuống giữa không trung. Đá nổi rơi từ trên cao và chả nhẹ, chúng nện vào cơ giáp đúng là chẳng thua gì một đòn thật mạnh, đó là chưa kể trên không trung còn có nhiều tảng đá như vậy.
Tất cả mọi người sử dụng đủ loại thủ đoạn, cố gắng tránh những tảng đá rơi từ cao. Còn bọn ếch đá biến dị đã quen với tình huống này, chúng thừa dịp con người hỗn loạn để tấn công.
Hoắc Tuyên Sơn không hạ xuống mà mở rộng thẳng hai cánh và bay vút lên. Cánh cơ giáp của cậu ta nào có nhỏ, lúc bung hai cánh là chúng dài hơn hơn mười mấy mét. Lúc lên cao, đôi cánh tạo thành hình như số 1 thẳng tắp, né tránh vô số đá rơi xuống; có khi cậu ta lại khép một bên cánh nhằm đi qua không gian hẹp.
Mấy chiến sĩ độc lập hạng nhẹ tiếp tục đi lên, trong khi những người khác không thể cứ ở mãi giữa không trung một lúc lâu với độ cao nhảy bị hạn chế.
Vệ Tam rơi xuống đất cùng tảng đá mình giẫm dưới chân rơi. Cô vừa đứng vững thì nhìn thấy ngay gần đó có một chiến sĩ độc lập đội tuyển trường bị đá đập một chân, tốc độ né tránh bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đồng thời hàng chục tảng đá phía trên vẫn còn rơi xuống.
Vệ Tam đột nhiên chạy tới, đưa tay kéo người ta lại gần. Mà giờ phút này giữa không trung vẫn còn rất nhiều tảng đá nện xuống, cô chả né tảng đá trên đầu mà cầm đao hình quạt, giơ cao đao rồi nhanh chóng chém nát tảng đá.
Đá nhiều và dày đặc, khiến không ít sinh viên trường quân sự bị thương, Vệ Tam muốn tất cả những người bị thương tập hợp về chỗ mình. Một số cơ giáp bị hư hại nặng, hành động bị ảnh hưởng bởi trận đá, đã được mấy người ở gần đó cùng nhau kéo qua đây.
“Bày khiên.” Vệ Tam nói với các sinh viên bên cạnh.
Họ di chuyển chả tiện nhưng nâng khiên trên cánh tay vẫn được. Vệ Tam mượn khiên làm điểm dừng chân, giẫm lên trên đó và đá văng những hòn đá trông văng ra được. Nếu lúc đó đá không bay ra thì hai tay cô hất lên, đao hình quạt biến ngay thành hợp đao, kế đó cô nhảy lên giữa không trung và cắt đá lớn.
Ngày càng có nhiều người tụ tập về phía cô, sau khi chiến sĩ độc lập hạng nhẹ ổn định thì họ cũng đá những viên đá này ra xung quanh như cách Vệ Tam làm.
Vòng tròn này gần như tạo thành một “vành đai chân không”.
Nửa tiếng sau, toàn bộ tảng đá đã rơi xuống đất, rừng đá nổi không còn, nó biến thành chỗ đá rơi.
Vệ Tam thu đao nhảy xuống đất, cô nhìn thoáng qua thành viên đội tuyển trường phía sau rồi lại nhìn bốn phía cơ mà chả thấy Kim Kha và Ứng Thành Hà. Cô nhíu mày hỏi Liêu Như Ninh đứng gần hai người nọ trước đó.
Liêu Như Ninh quay đầu chỉ vào hai đống núi đá cao bất thường sau lưng: “… Họ ở trong đây này.”
Vệ Tam đi qua đá núi đá: “Còn sống không?”
“... Còn sống.” Tiếng nói của Kim Kha truyền ra từ bên trong.
Sau đó hai đống núi đá bắt đầu từ từ lăn xuống xung quanh, Kim Kha và Ứng Thành Hà trèo ra khỏi đống đá.
Hai người am hiểu sâu sắc tập tính của giống rùa bất tử, dù sao họ cũng không cần chạy nên cứ thế nằm sấp xuống luôn mặc cho đá nện, dù đá đụng trái phải cũng chả bị thương.
Vệ Tam và Liêu Như Ninh vươn một tay ra và kéo hai người lên.
“Thời gian ngừng gió bình thường sẽ không vượt quá 20 phút. Trong 20 phút này, chúng ta phải tăng tốc đi tới.” Kim Kha đứng dậy và rung gạt mấy miếng đá nhỏ còn sót trên người.
“Chỉ sợ giờ tụi mình không đi được nữa.” Vệ Tam nhìn về phương hướng lúc trước và nói từ tốn.
Mấy người nhìn theo ánh mắt của cô, lúc này mới phát hiện xa xa có trường quân sự chạy tới.
- --Đó là trường Quân sự South Pasadena.
Hiện trường trực tiếp.
“Hai trường quân sự này lại là hai đội đụng nhau đầu tiên. Tôi nghe nói Sơn Cung Ba Nhận nói rất hy vọng đối đầu với Vệ Tam trước trận đấu.” Tập Hạo Thiên nhìn hai màn hình ánh sáng chiếu như nhau, “Không biết bọn họ sẽ chống lại nhau ngay bây giờ, hay là chạy tới đích trước.”
“Các trường quân sự khác đang trên đường đuổi tới. Bây giờ hai trường quân sự đánh nhau thì sợ là không có lợi.” Ngư Thiên Hà cho ý kiến.
“Cũng đúng.”
Trong thực tế, vĩnh viễn chả biết được chuyện sẽ xảy ra vào giây tiếp theo trong đấu trường.
Cặp anh em South Pasadena trực tiếp rời khỏi đội của mình và chạy thẳng về phía Vệ Tam, hai người cùng nhau tấn công cô.
Đừng nói đám người ở trường Damocles chửi một tiếng thứ khùng điên gì đây, ngay cả chỉ huy chính của South Pasadena là Cao Đường Ngân cũng ngây cả người. Cô biết Sơn Cung Ba Nhận muốn đánh với Vệ Tam, dù sao cậu ấy đã tỏ vẻ ra bên ngoài vô số lần lúc hợp tác huấn luyện.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh em họ hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy chính.
Trực tiếp thoát khỏi đội ngũ là hành động gì thế kia?
Tính tình Cao Đường Ngân tốt đến đâu cũng không khỏi mắng một câu trong lòng. Nhưng vì bảo vệ uy nghiêm trong chức chỉ huy chính của mình, cô ta chỉ đành gắng gượng giữ bình tĩnh, giả vờ hết thảy vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Nhưng mà đã quá muộn, bên kia, Sơn Cung Ba Nhận rút luôn roi ra và chống lại Vệ Tam.
“Hai đánh một không đúng lắm.” Liêu Như Ninh chặn đường Sơn Cung Dũng Nam.
Sơn Cung Dũng Nam tỏ vẻ trào phúng: “Cậu không phải là đối thủ của tôi.”
Thiếu gia Liêu sốt ruột nói luôn: “Trước kia không nhận ra là miệng cậu thối thế.” Cấp siêu 3S rất giỏi à?
Cậu ta chỉ thừa nhận một mình Vệ Tam, có lẽ… Ứng Tinh Quyết của trường Đế Quốc cũng được đi ha? Chí ít thì đảm đương được cấp siêu 3S của mình.
Không giống như hai người này, bên ngoài chỉ cần tăng lên cấp 3S là bắt đầu khiếu chiến hết thảy, khoe khoang thực lực.
Ở phía bên kia, Hoắc Tuyên Sơn rơi xuống đất rồi muốn đi lên để cùng chống lại hai người này, song, cậu ta bị chỉ huy chính South Pasadena đuổi tới và ngăn cản.
“Chỉ huy Kim, chi bằng để cho bọn họ đánh giao lưu một chút. Ai nấy cũng đánh nhau thì hơi phí tài nguyên quá. Chúng ta còn chưa đến điểm đích.” Cao Đường Ngân khách sáo.
“Nếu cảm thấy lãng phí tài nguyên, tại sao không để cho hai người kia dừng lại?” Kim Kha giận tái cả mặt. Cậu thấy bây giờ mà đánh nhau là không khôn ngoan.
Trong lòng Cao Đường Ngân đuối lý, nhưng hiện tại cô ta chả sai khiến được anh em Sơn Cung, chỉ có thể phùng má giả làm người mập: “Bọn họ đã bắt đầu.”
Đến cuối cùng Hoắc Tuyên Sơn vẫn bị Kim Kha chặn lại, phía đối diện còn có một Quinley Eli. Giờ toàn bộ thành viên của đội chủ lực đối đầu đúng là không có não, chưa kể ở phía dưới còn có ếch đá biến dị rình như hổ rình mồi.
Hai trường quân sự không thể tiến về phía trước, chỉ có thể ở đây để xem bốn người chiến đấu.
Sơn Cung Ba Nhận đã không còn cảm giác trúc trắc khi hợp tác huấn luyện chung, roi cứ như là một bộ phận thân thể sinh ra của cậu ta. Vệ Tam cùng lắm là đứng trong phạm vi roi của cậu ta mà cô đã cảm nhận được một loại cảm giác giam cầm phô thiên cái địa, tựa hồ vĩnh viễn không cách nào thoát ra khỏi đó.
Loại cảm giác này còn khủng bố hơn so với lúc đối mặt với Sơn Cung Dương Linh trước đó.
Chiêu thức roi của Sơn Cung Dương Linh làm cho Vệ Tam cảm thấy đấy một thanh kiếm sắc bén, mỗi một roi mang theo bén nhọn và cay độc; chẳng qua “kiếm sắc bén” này mềm mại, hơn nữa dài và linh hoạt hơn cả kiếm thường
Và Sơn Cung Ba Nhận... giống như một cái lưới dày đặc khổng lồ, dường như không thể né ra dù cô đang ở chỗ nào.
Vệ Tam giơ tay xoa xoa mặt, cơ giáp không có máu, nhưng cô rõ ràng nhận thấy vỏ ngoài cơ giáp đã bị tổn thương.
Với trình độ này, cô hơi nghi ngờ chuyện Sơn Cung Ba Nhận có bày ra trình độ thật hay không ở lúc huấn luyện chung trước trận đấu.
Lại nhìn Liêu Như Ninh và Sơn Cung Dũng Nam đánh nhau bên cạnh, hai người bọn họ đều là cơ giáp hạng nặng. Chỉ có điều vì nguyên nhân cấp cảm giác mà Sơn Cung Dũng Nam phát huy đến trình độ 100% trong một thời gian dài liên tục, song, Liêu Như Ninh lại không thể.
Hầu như chẳng có gì đáng ngạc nhiên chuyện cuối cùng ai sẽ thua trong hai người này.
Mặc dù vậy, Liêu Như Ninh vẫn không nhường bất kỳ bước nào.
Chỉ có điều khán giả ở hiện trường trực tiếp thì hơi giật mình trước sức mạnh của hai anh em South Pasadena.
Về phần nói chỉ hơi giật mình cũng vì giải đấu có quá nhiều bất ngờ cho đến bây giờ. Từ sự quật khởi của trường Quân sự Damocles, viện Bình Thông và trường Quân sự Đế Quốc thì giành chức vô địch trước rồi dần bị tụt thứ hạng; gián giả đã có kinh nghiệm, vẫn giữ được bình tĩnh tới giờ.
“Cậu còn dám phân tâm?” Sơn Cung Ba Nhận chú ý tới ánh mắt của Vệ Tam, tốc độ roi trong tay càng thêm nhanh, hầu như không thấy được mà chỉ còn một cái bóng mờ.
Vệ Tam né roi một lần, nghiêng người tránh ra, rồi lại đụng trúng cây roi của Sơn Cung Ba Nhận. Có thể tưởng tượng được tốc độ của cậu ta nhanh như thế nào.
Cô nắm chặt hai thanh hợp đao và nhìn lăm lăm vào Sơn Cung Ba Nhận đối diện. Cô nghiêng đầu rồi chịu trận roi để vọt tới trước mặt cậu ta, vung dao đâm vào ngực Sơn Cung Ba Nhận.
Sơn Cung Ba Nhận theo bản năng lui ra, cậu ta cần duy trì một khoảng cách nhất định với Vệ Tam mới phát huy roi đến cực hạn được.
Ngay bây giờ!
Từ đầu Vệ Tam không hướng về phía Sơn Cung Ba Nhận, mục tiêu của cô là Sơn Cung Dũng Nam!
Cô chợt xoay người, một cước đạp về phía Sơn Cung Dũng Nam. Người nọ nhận ra đợt tấn công ở giây cuối cùng bèn giơ tay lên chặn lại.
Lúc này Liêu Như Ninh bị áp chế trên mặt đất có được khoảng trống, thế là chặn ngang và ném Sơn Cung Dũng Nam, hai chân cậu ta dùng sức đạp vào bụng và đá văng cô ấy ra.
Vệ Tam nhân cơ hội vung đao chém về phía Sơn Cung Dũng Nam. Kế đó cô bị Sơn Cung Ba Nhận chạy tới vung roi ngăn lại cơ mà lúc này Liêu Như Ninh đã đứng vững.
Khi mọi người còn đang ở vừa quan sát vừa đối phó với ếch đá biến dị, gió đã nổi lên...
Đấu trường Huyền Phong chả có gì ngoài gió nhiều và mạnh. Gió thổi trong phút chốc đó đã làm đá trên mặt đất rung chuyển.
Trong vòng chưa đầy 2 phút, đã có những tảng đá nhỏ bị gió thổi lên, tầm nhìn và không gian của mọi người một lần nữa bị cản trở. Sau khi gió thổi, chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, cả thảy tảng đá trong sân nổi lên một lần nữa.
Rừng đá nổi lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Điều này đã cho Sơn Cung Ba Nhận tiện vô cùng. Thể tích cơ giáp của cậu ta thường nhỏ hơn so với cơ giáp cỡ trung nên thân hình linh hoạt hơn, đồng thời roi cũng uốn hay rẽ được, đây toàn là ưu thế mà Vệ Tam không có.
Vệ Tam ở trên mặt đất, cậu ta bay lên, cầm roi quất cô trừ trên xuống dưới.
Gió quá mạnh, tiếng roi phá không gần như bị che mất hoàn toàn, đặc biệt là Sơn Cung Ba Nhận còn nương theo gió để quất roi. Vệ Tam né không kịp thì bị quất trúng, nếu mà né được thì cô cũng thấy đối thủ đã quất trúng vào đá luôn và cứ thế quất roi về phía cô.
Hợp đao chém nát những tảng đá này, Vệ Tam nhảy giẫm lên đá nổi và liên tục mượn lực di chuyển. Cô cố gắng duy trì cùng một vị trí ngang với Sơn Cung Ba Nhận.
Vận may hôm nay của Vệ Tam dường như chả tốt là bao. Không riêng gì chỉ có đá bay cản trở, đôi khi ếch đá biến dị xung quanh lại tới ám hại cô, ngay cả giáp bảo vệ năng lượng cũng dính một đống chất nhầy màu xanh đậm.
“Vệ Tam, cậu ở chỗ này bị yếu thế kinh lắm.” Sơn Cung Ba Nhận không nhanh không chậm nói.
Hai người giao đấu qua lại giữa đá bay. Ở phía dưới, Liêu Như Ninh lại một lần nữa bị Sơn Cung Dũng Nam áp chế, cơ hồ hoàn toàn thất bại, chiêu chiêu của đối thủ quá tàn nhẫn. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Liêu Như Ninh sẽ bị loại.
Vệ Tam dùng sức nắm chặt hợp đao trong tay và ném nó về phía Sơn Cung Ba Nhận. Hợp đao biến thành đao hình quạt trên không trung ngay, nó bay vòng qua tảng đá trước mặt rồi chém về phía cậu ta.
Sơn Cung Ba Nhận vung roi đánh rơi thanh đao này. Cậu ta nhìn kỹ lại thì Vệ Tam đã đi xuống, chặn trước mặt Liêu Như Ninh để đối đầu với Sơn Cung Dũng Nam.
Khi Sơn Cung Ba Nhận rơi xuống đất, bốn người ở trên mặt đất hết và đánh nhau loạn trong đó. Một khi Liêu Như Ninh không chịu nổi, Vệ Tam sẽ lấy một chọi hai.
Hiện trường trực tiếp.
“Lần này hỏng rồi.” Lộ Chính Tân nói chậm, “Vệ Tam lựa sai hướng hoàn toàn. Liêu Như Ninh đối đầu Sơn Cung Dũng Nam chính vì muốn tách hai anh em này ra. Hiện tại anh em họ hợp sức, trình độ tăng trên mảng lớn, Vệ Tam và Liêu Như Ninh càng không phải đối thủ của bọn họ.”
Đúng thật, mấy chiêu na ná của Vệ Tam đã bị anh em Sơn Cung nhìn thấy từ sớm.
Anh em họ liên thủ gần như hoàn toàn áp chế Vệ Tam và Liêu Như Ninh.
“Vệ Tam, chúng ta tách ra đi.” Nay Liêu Như Ninh đã biết thực lực của anh em Sơn Cung khác với lúc hợp tác huấn luyện, nhưng bọn họ gặp phải rồi thì chỉ đành gắng gượng chống đỡ.
Chỉ có điều anh em Sơn Cung lại không cho bọn họ cơ hội tách ra, gắt gao nhốt hai người trong phạm vi tấn công của bọn họ.
Vệ Tam nhìn chằm chằm vào Sơn Cung Ba Nhận vì đang suy nghĩ ý đồ của bọn họ. Hai người thuộc Quân Độc Lập, nói vậy bên Ngư Thiên Hà chắc cũng nói cho anh em Sơn Cung là bọn cô đã gia nhập Quân Độc Lập.
Vì tất cả đều là người của Quân Độc Lập, bây giờ đánh nhau thì có nghĩa gì?
“Vệ Tam!” Liêu Như Ninh nhìn sau lưng Sơn Cung Dũng Nam đã lộ về phía mình hết thì đầu tiên là kinh ngạc, sau là hết hồn.
Hai người này muốn xử Vệ Tam, để cậu ấy bị loại!
Hai cấp siêu 3S liên thủ thì dù cho họ dùng cơ giáp cấp 3S, Vệ Tam cũng chịu thiệt.
So với chuyện Liêu Như Ninh kinh ngạc ở phía sau, Vệ Tam lại không thể lý giải được.
Bởi vì cô đã đụng được tới giáp bảo vệ năng lượng của Sơn Cung Ba Nhận, chỉ cần cô dùng sức phá nó là cậu ta bị loại ngay.
Mà đúng lúc này, Sơn Cung Ba Nhận lao thẳng vào, dùng roi quấn lấy tay Vệ Tam.
Đúng thế, đơn giản thô bạo chặn Vệ Tam như vậy.
Sơn Cung Dũng Nam thì theo sát phía sau. Khi Vệ Tam rút ra năng lượng của Sơn Cung Ba Nhận, đao lớn của cô ấy phá vỡ giáp bảo vệ năng lượng của Vệ Tam cùng lúc.
Vệ Tam ngã xuống đất chỉ có đúng một ý tưởng: Ahahaha! Bất cẩn rồi!
Mà giờ phút này đao ba vòng của Liêu Như Ninh cũng đã chém trúng Sơn Cung Dũng Nam, trong lòng cậu ta chỉ có một ý nghĩ là muốn làm cô ả bị loại.
Trên thực tế, từ lúc Sơn Cung Dũng Nam để lộ phần sau lưng là cô ấy chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa.
Liêu Như Ninh nhìn đèn năng lượng của Sơn Cung Dũng Nam tắt, trong lòng cũng cười ahahaha giống như Vệ Tam.
Hai người chả ngờ được Sơn Cung Dũng Nam lại tự sát bằng cú đánh úp này.
Bọn họ có biết mình vẫn còn trong lúc thi đấu không!!!
Giờ phút này, có ba kênh phát thanh vang lên trong sân.
[Sơn Cung Ba Nhận, chiến sĩ độc lập chủ lực trường Quân sự South Pasadena, bị loại.]
[Vệ Tam, chiến sĩ độc lập chủ lực trường Quân sự Damocles, bị loại.]
[Sơn Cung Dũng Nam, chiến sĩ độc lập chủ lực trường Quân sự South Pasadena, bị loại.]
...
Chỉ cần nghe kênh phát thanh là biết các nhân viên xem cuộc chiến trên cao ngạc nhiên như thế nào, họ thậm chí quên cả lặp lại thông báo của chương trình.
Lâu thật lâu mới nhớ ra sai lầm, họ bèn lặp lại thông báo một lần nữa.
Đừng nói họ, cả hai chỉ huy chính của hai trường quân sự cũng ngu tại chỗ, tâm trí trống rỗng.
Trong đầu Kim Kha đầy ắp nội dung thông báo vừa rồi, cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng nghĩ tới vấn đề Vệ Tam sẽ bị loại.
Cao Đường Ngân đã cúi đầu nắm lấy quần áo trên ngực mình, tim cô đau quá.
Trước khi vào đấu trường lần này, bên ngoài đang xem màn trình diễn tiếp theo của South Pasadena, nghĩ rằng họ là một con ngựa chiến khác.
Mẹ kiếp, bây giờ ngựa mất hai cái vó câu rồi, còn đen hơn cả ngựa, trèo xuống hố đen cha nó cho rồi!
...
Các trường quân sự khác trong cuộc đua ngửa đầu nghe thông báo. Lần đầu tiên, ai nấy không tin vào những gì tai mình nghe được.
Đợi đến lần thứ hai, nội bộ các trường quân sự đã sôi sục.
Shaω Eli: “Ha ha ha ha ha, cuối cùng Vệ Tam cũng ngã rồi! South Pasadena cũng chơi xong luôn, chẳng lẽ lần này chính là lần thi đấu mà ông trời tạo cho Samuel chúng ta?”
Đối với viện Bình Thông và trường Đế Quốc, mặc dù không ai đưa ra ý kiến về điều này nhưng tốc độ di chuyển dưới chân họ nhanh hơn nhiều.
Trình độ của các trường quân sự trong cuộc thi này sẽ bị xáo trộn.
Hiện trường trực tiếp.
“Tình huống vừa rồi là gì?” Hạng Minh Hóa không nhịn được đứng lên, Vệ Tam bị loại như thế.
Trên sân khấu, Lộ Chính Tân chậm rãi giảng giải: “Sơn Cung Ba Nhận biết mình bị Vệ Tam bắt được điểm trí mạng thì dứt khoát bị loại cùng em ấy luôn. Mà Sơn Cung Dũng Nam thì theo ý của anh trai mình, buông tha chuyện phòng thủ sau lưng chỉ vì để cho Vệ Tam bị loại. Hai anh em này đúng là người hung ác.”
Khóe miệng Ngư Thiên Hà hạ xuống: “Ngu xuẩn!”
“Đúng là quá mức.” Tập Hạo Thiên lắc đầu, “Có muốn ‘chết chùm’ thì cũng phải chú ý đến thời điểm này. Hiện tại các trường không có tổn thất ngoài ý muốn, hai người bọn họ làm như vậy là trực tiếp khiến South Pasadena mất đi cơ hội cạnh tranh, trong khi trường Damocles chỉ mất đi một chiến sĩ độc lập.”
Bàn tán sôi nổi tại hiện trường, ba người bị loại trong trận đấu vẫn phải ngồi máy bay đi ra.
Sinh viên quân sự bị loại một mình sẽ đi ra bằng máy bay nhỏ, hai anh em Sơn Cung và Vệ Tam gần như đến lối ra cùng lúc.
Các phương tiện truyền thông đổ xô đến để phỏng vấn ba người, đặc biệt là Vệ Tam.
“Vệ Tam, đây là lần đầu tiên bạn bị loại, xin hỏi bạn có cảm giác gì không?”
“Sơn Cung Ba Nhận, thực lực của bạn đột nhiên tăng lên nhiều như vậy, là có bí quyết gì à? Chỉ dựa vào chuyện cho cơ giáp tăng cấp là có thể đối đầu với Vệ Tam?”
“Sơn Cung Dũng Nam, bạn và anh trai bị loại ngay thế chỉ vì muốn Vệ Tam cũng bị loại. Bạn có nghĩ tới chuyện về sau, trường Quân Sự South Pasadena phải làm sao không?”
Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam liếc nhau, trong lòng họ hơi bất mãn. Bọn họ cũng bị loại lần đầu tiên, mắc gì đám truyền thông này không hỏi cảm nghĩ của bọn họ.
Vệ Tam đứng trước micro nhưng cũng không trả lời, chỉ xoay người giơ ngón tay cái lên với Sơn Cung Ba Nhận rồi lập tức xoay đi 180 độ.
Các kênh truyền thông đã điên cuồng chụp ảnh, tất cả các loại tiêu đề nóng hổi đã được họ suy nghĩ kỹ.
Vất vả lắm mới có thể chen ra khỏi đám truyền thông, Vệ Tam tránh được sự an ủi của mấy thầy cô bằng cách nói muốn đi rửa mặt.
Cô trở lại nơi nghỉ ngơi, rửa mặt xong thì tiện tay rút khăn lau tóc. Cô không lau khô đã ra khỏi phòng, né được toàn bộ mọi người và camera, kế đó trèo vào chỗ nghỉ ngơi của đội chủ lực trường South Pasadena.
“Đi ra.” Vệ Tam duỗi chân đạp về phía một cánh cửa.
Cửa dừng lại, một vài phút sau đó, Sơn Cung Ba Nhận đi ra từ bên trong: “Cậu muốn tất cả mọi người biết mình đang ở đây à?”
Vệ Tam khoanh hai tay, cười nhạo: “Không phải em gái cậu đẩy người bên ngoài ra hết rồi à?”
Vừa rồi ở trong đấu trường thi đấu, sở dĩ Vệ Tam không có phản ứng và để cho Sơn Cung Dũng Nam làm được chuyện đó đương nhiên không chỉ là đánh giá sai, mà còn bởi vì cậu ta dựa vào tai mình nói một câu.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Sủi mất (.
.)
/337
|