“sao lại móc thêm tiền thế này? ”
Gần cổng có nhiều bảo vệ nhất, nhưng cũng là một trong những nơi có tính cảnh giác yếu tột cùng, ai có thể nghĩ rằng có người to gan tới mức đến gần cửa chính để trèo tường ra ngoài.
Vệ Tam chỉ cần né tránh mấy người bảo vệ kia, không cho bọn họ phát hiện là có thể thành công leo ra.
Để không lặp lại sai lầm của mình, Vệ Tam đã phát huy kinh nghiệm cả đời vô cùng khéo léo rồi nhảy lên thật nhanh.
Một đội bảo vệ có 12 người đi ngang qua.
“Vừa rồi có cái gì vụt qua à??” Cuối đội bảo vệ có người quay đầu lại nói.
“Gió thổi vào cây mà thôi, lá gan nhỏ thế.” Người cùng hàng cười đáp, “Thiếu tá Lê Trạch ở đây, ai dám leo tường?”
“Chả phải Vệ Tam gì đó đã trèo tường ngày hôm qua sao?”
“Hôm qua là ngày hôm qua, Vệ Tam đó cũng đen thật, leo tường làm sao mà vẫn bị thiếu tá phát hiện.”
Vệ Tam xui xẻo trong miệng bọn họ đã nấp ở góc tường, nhân cơ hội này lại một lần nữa trèo ra ngoài.
Lần này Vệ Tam vẫn đi một vòng lớn mới đến Xưởng Đen. Chủ tiệm hôm nay không ăn mì, mà lại cầm bản vẽ của Vệ Tam, đứng ở cửa hàng chờ cô.
“Ông chủ, phiến lông vũ có hết rồi?” Vệ Tam vừa tiến vào đã hỏi ngay.
“Kích thước theo không giống nhau theo ý cô nên cần phải lấy mẫu vẽ lại, bên kia trả lời ngày kế mới đưa tới được.” Chủ tiệm đưa bản vẽ cho Vệ Tam, do dự rồi nhắc nhở, “Thiết kế bản vẽ này không nên cứ đưa đại cho người ta.”
Ngày đó ông đi mua hàng mới mở bản vẽ của Vệ Tam ra, kết quả thì phát hiện phía trên có kích thước mô hình lông vũ thì chớ, mà còn có thiết kế khác.
“Không có gì quan trọng, tôi nhớ kỹ hết rồi.” Vệ Tam tỏ vẻ không là chuyện lớn. Thế giới này không có bằng sáng chế, huống hồ chi cô cũng làm thay đổi dựa trên cơ sở của người khác, không có gì để che giấu.
Chủ tiệm nhìn cô một cách kỳ lạ: “Không ngờ được cô theo đảng cởi mở đó.”
Đại đa số cơ giáp sư đều ước gì mình có thể thể giấu số liệu thiết kế cả đời, chỉ đưa ra thành quả; nhưng cũng có rất ít cơ giáp sư sẽ công khai số liệu của mình, làm thành tư liệu có mã nguồn mở để mọi người tham khảo.
Dạng cơ giáp sư này được gọi là người đảng cởi mở.
“Ông chủ, cơ giáp của mấy ông được sơn màu làm sao?” Vệ Tam nhìn cơ giáp trên bàn điều khiển, đây là lần đầu tiên cô nhận nhiệm vụ nên muốn làm cho thật hoàn hảo. Cơ giáp của Xưởng Đen là dạng màu đen hết, song cô muốn phiến lông vũ của cánh phá mây có màu bạch kim, nên kết hợp với nhau không dễ nhìn lắm, chi bằng đổi luôn màu sơn của cơ giáp thành màu bạch kim.
Chủ tiệm nghe xong ý muốn của Vệ Tam bèn nhìn cô với sự hoài nghi: “Nhìn cô mà cũng biết thẩm mỹ á?” Cũng không biết là ai đã sửa ra được cái cơ giáp “năm màu rực rỡ” tuần trước nữa.
Mặt Vệ Tam không cảm xúc: Nếu không do nghèo, ai lại không có thẩm mỹ cao chứ.
“Nếu cô muốn phối với cánh phá mây màu bạch kim thì giá cả cao không ít.” Chủ tiệm báo cho một con số.
Vệ Tam: “...” Đây rõ là cướp tiền giữa ban ngày mà.
“Muốn sử dụng màu này thì cần tới khoáng chất hiếm, cái dạng trước giờ luôn có giá cả đắt đỏ, cô còn cần không?” Chủ tiệm cảm thấy có màu cũng được mà không có cũng chả sao, đúng là người giàu thì lắm trò.
Vệ Tam chẳng nói chẳng rằng một lúc lâu, cuối cùng bảo muốn.
“Cô muốn thật?” Chủ tiệm cảm thấy cái này không phù hợp với phong cách keo muốn chết của cô.
“Muốn, đã làm thì làm cho tốt.” Cơ giáp của riêng Vệ Tam thì sao cũng được, nhưng nếu đã nhận nhiệm vụ này cho Chuyển Lên Bờ Tây thì phải làm thật tốt.
Hầu như mỗi đêm kết thúc, Vệ Tam đều có thể kéo ra một bảng danh sách nhờ chủ tiệm giúp đỡ nhập hàng, năm ngàn vạn tinh tệ được dùng giống như nước chảy ra ngoài.
...
Bởi vì tín chỉ và giờ học xóa sạch, lịch học Vệ Tam bây giờ đầy ắp. Chỉ có chỗ nào tín chỉ cao thì cô mới chạy tới, mấu chốt là dù có đi tới đâu thì tất cả mọi người đều biết Vệ Tam là một người bị thiếu tá Lê Trạch tự mình chỉ đích danh trừng phạt; thậm chí cô còn có danh hiệu mới là Vua Trèo Tường.
Ai leo thì leo nhưng không “rầm rộ to lớn” được như cô.
Kể từ khi đã được gọi với cái tên “Vua Trèo Tường”, nếu Vệ Tam không tiếp tục leo thì quả thật quá có lỗi với danh hiệu này.
Đại khái Lê Trạch cũng không ngờ được sinh viên sau khi bị anh ta chỉ đích danh còn dám tiếp tục, cho nên Vệ Tam trăm ngàn lần thuận lợi mấy ngày sau, hoàn toàn không có bất kỳ ai phát hiện ra.
Hôm nay vừa lên lớp, Trần Từ đi ngang qua Vệ Tam, ý tứ không rõ: “Vua Trèo Tường?”
“Phụt phụt!”
Sinh viên bên cạnh không nhịn được cười, mất mặt quá đi, chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy thảm rồi.
Da mặt Vệ Tam dày, tuyệt nhiên không cảm thấy xấu hổ, đứng im không động đậy.
“Ghế của người bắn súng còn chưa lấy được mà lại lưu danh ở bên thiếu tá trước. Vệ Tam, tôi xem thường em rồi.” Trần Từ nhìn quét một vòng sinh viên trong lớp, “Đừng cười, tối hôm đó các em đều bận rộn sửa sang lại đồng hồ, ủi quần áo, chỉ có Vệ Tam đây chạy về phía bắc cố ý trèo tường cho thiếu tá xem. Mấy em ở tầng đầu tiên, trên thực tế bạn ấy đã tới tầng thứ năm rồi.”
Vệ Tam: “...” Cô không có thật.
Hôm nay Trần Từ không ra tay với sinh viên, nhưng lại bố trí huấn luyện quấy nhiễu rồi để cho họ hoàn thành.
Tất cả mọi người đứng ở nơi có nhiệt độ cao, đối mặt với vô số bia ngắm, còn có thêm gió mạnh, cả thảy các loại yếu tố ảnh hưởng đến độ chính xác khi bắn dường như tập hợp lại với nhau. Vệ Tam đứng tại chỗ, nâng cánh tay lên, lặng lẽ nhìn vào mục tiêu đối diện.
Trần Từ quan sát thành quả của sinh viên một phen sau đó đứng ở một chỗ nói từ tốn: “Cuối kỳ trường sẽ chọn ra mười xạ thủ, nếu ai trong các em có thể lấy được một chỗ thì tôi có thể cho thêm ba mươi điểm ở tại đây.”
Ba mươi điểm tín chỉ?
Tâm tình Vệ Tam vừa động, cánh tay khẽ dời đi, chỉnh trúng hồng tâm.
Bình thường học xong một học kỳ của Trần Từ, dù có hết kỳ cũng chỉ có mười điểm, điều này coi như cao so với các giáo viên khác. Lúc ấy Vệ Tam đã chọn vì học với cô giáo này chỉ vì số điểm cho tín chỉ, tích lũy thời gian huấn luyện cũng có thể đổi thành tín chỉ. Hồi trước Vệ Tam tính toán kỹ tín chỉ và giờ học là vừa tới ngay biên để đạt đủ tiêu chuẩn, tổng cộng có sáu mươi tín chỉ trên dưới.
Bây giờ có được một chỗ làm xạ thủ là có thể nhận được ba mươi điểm, nếu cô nhận được nó thì có thể học ít khóa hơn.
Vệ Tam lập tức xốc lại tinh thần, cô đã quyết cho có được vị trí xạ thủ này rồi.
“Đội tuyển trường tổng cộng có 1,000 người nhưng chỉ có mười người bắn súng.” Trần Từ giống như đang trò chuyện nên thu hút được sự chú ý của sinh viên. Đã có người chỉ chú ý lắng nghe lời cô, dẫn đến bắn trật cả. “Mười xạ thủ này sẽ là mắt xích quan trọng nhất trong đội hình của trường, nếu phối hợp tốt, sẽ mang lại một bước ngoặt chiến thắng quan trọng cho nhà trường.”
“Cô Trần Từ và thiếu tá Lê Trạch là người cùng một giới.” Bạn cùng lớp ở bên cạnh Vệ Tam thì thầm nhiều chuyện, “Năm đó cô Trần Từ ở trong đội tuyển, nhiều lần đối đầu với đội tuyển trường quân sự Đế Quốc tại giải đấu Hephaestus. Có một lần bởi vì cô Trần Từ tranh thủ được vài giây, thiếu tá Lê Trạch đã đánh bại người của trường Samuel, nên trường chúng ta mới lấy được điểm.”
“Cậu nhắm trật mục tiêu rồi.” Vệ Tam liên tục bắn xong hai mươi phát rồi nói với người bạn bên cạnh.
“Mé!”
Trần Từ nhìn những sinh viên này: “Nhưng lúc chọn người cho đội tuyển phải đối mặt với toàn trường, không phải cùng một lớp, thực lực là trên hết.”
“Cô ơi, thế thật không công bằng. Chúng em mới tới trường học kỳ đầu tiên, còn đàn anh và đàn chị đã được đào tạo trong một thời gian dài.” Một số sinh viên la to.
“Phải không?” Ban đầu tôi được chọn vào đội tuyển cũng mới vào trường được một học kỳ.” Trần Từ cúi đầu ngắm nghía ngón tay mình, sau đó dùng tay làm súng, nhấc lên nhắm vào sinh viên, ánh mắt lạnh như băng, “Giải Hephaestus còn bất công hơn thế này, cũng tàn khốc hơn. Tốt nhất mấy em nên chuẩn bị tâm lý không chết cũng tàn phế trước.”
Vệ Tam đang ngó mãi vào cái bia chứ không nhìn Trần Từ bên kia, dù sao thành tích của mỗi tiết học hiện tại đối với cô đều rất quan trọng, nếu cuối kỳ đạt được loại ưu tú còn có thể thêm một tín chỉ ngoài định mức.
Để ít đi học, dành thời gian để học kiến thức cơ giáp, Vệ Tam đã bắt đầu giở mọi mánh khóe.
Cô nghe được lời Trần Từ nói nhưng trong lòng không có nhiều biến động. Mấy thầy cô Sao 3212 cũng thường nói như vậy, hơn nữa đó cũng là sự thật; khi đó không có cơ giáp, cô chỉ mang theo một con dao găm vào trận chiến thật.
Vệ Tam cảm thấy không còn những ngày khó khăn hơn lúc đó, so với hiện tại, bây giờ quả thực là được hưởng thụ.
...
Tối thứ Sáu, tầng một của Xưởng Đen.
“Tốt rồi?”
“Tốt.” Vệ Tam tiến vào cải tạo, cô đổi mới hoàn toàn cơ giáp, điều khiển nó phóng ra cánh phá mây và nỏ mạ vàng.
Chủ tiệm nhìn cơ giáp trong phòng làm việc thì mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Chiếc cơ giáp dù là năng lực công kích hay là trình độ thẩm mỹ đều có thể nói là cơ giáp cấp A đỉnh, rõ ràng một tuần trước vẫn là cơ giáp nguyên thủy của Xưởng Đen.
Vệ Tam thử cảm giác một chút thấy cũng không tệ lắm thì đi ra cất cơ giáp lại. Một tuần đi sớm về tối còn trả giá bằng việc tín chỉ bị xóa sạch bằng không, cuối cùng cô cải tạo thành công.
“Tiền này xài đáng giá thật!” Chủ tiệm giơ ngóncái lên với Vệ Tam.
“Tất nhiên đáng giá, năm ngàn vạn...” Vệ Tam mới nói đã im bặt. Cô mở quang não ra, phát hiện một chuyện.
Chuyển Lên Bờ Tây cho cô năm ngàn vạn tinh tệ, lúc trước Vệ Tam còn muốn kiếm chút tiền từ đó. Đến lúc cải tạo cơ giáp thì cứ mua mua mua thêm vật liệu linh kiện các loại, thành thử năm ngàn vạn tinh tệ tiêu sạch không còn một mảnh.
Không đúng, cô còn phải trả tiền thuê phòng làm việc năm đêm, cộng với tín chỉ và giờ học.
“...”
Vệ Tam nhất thời ngay cả hô hấp cũng lộ ra vẻ đau lòng, nói kiếm tiền tốt thế mà lại móc thêm tiền ra.
“Cô lấy cơ giáp vừa được cải tạo này ra đi, chắc chắn có thể nổi danh.” Chủ tiệm buồn bã, “Thanh niên mấy người đúng là càng ngày càng giỏi giang.”
Vệ Tam tự an ủi trong lòng rằng mình tốt xấu gì cũng đã qua một phen đã ghiền cải tạo cơ giáp. Cô chỉ vào mấy quyển bản vẽ chất đống bên cạnh: “Ông chủ cũng có thể sửa đó, bán cho ông mấy bản vẽ với giá năm mươi vạn tinh tệ, thế nào?”
Chủ tiệm nghe vậy đồng ý ngay không chút do dự, ai sẽ bỏ qua loại chuyện tốt này chứ. Nhưng ông có đạo đức nghề nghiệp, thế nên ông hỏi: “Cô để lại một cái tên đi.”
Vệ Tam trực tiếp viết một dòng chữ trên bản vẽ đang mở: “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp”
Chủ tiệm: “...”
“Như vậy được không?”
“Được chứ.” Chủ tiệm quẹt tiền cho cô, một tay thì cất bản vẽ, có thể người này không muốn tiết lộ danh tính của mình.
Chẳng qua ông không nhớ ra cơ giáp sư nào giống như cô, vừa bần tiện chi li vừa hào phóng.
Vệ Tam dựa vào bản vẽ thiết kế kiếm về một ít tiền, tâm lý cuối cùng cũng cân bằng một chút, buổi tối cũng vì vậy mà ngủ ngon hơn tí.
Sáng sớm hôm sau cô giao cơ giáp cho Chuyển Lên Bờ Tây tại tầng hai dưới lòng đất, người ta nhận nhưng không thử ngay mà trước tiên lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
“Anh hãy thử xem, nếu cảm thấy không được thì tôi có thể xem và thay đổi... Để cho bạn của tôi sửa lại.” Vệ Tam nghiêm túc nói, đây chính là cơ giáp cô lấy tiền để làm, lỡ có vấn đề gì thì cô đại khái cũng không còn tư cách làm tiếp.
Hai người cùng nhau đi đến sân huấn luyện của Xưởng Đen, Chuyển Lên Bờ Tây phóng ra chiếc cơ giáp, mọi người đang huấn luyện xung quanh đều theo bản năng nhìn qua.
Chiếc cơ giáp này quá chói mắt, đặc biệt là màu bạch kim, vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều tiền.
Chuyển Lên Bờ Tây cũng hơi ngẩn người, lúc trước cũng không để ở trong lòng lắm về chuyện cải tạo cơ giáp này, chỉ cần có thể thêm hai vũ khí là coi như xong.
“Làm chút cải tạo ở cánh phá mây, còn nỏ đen thì bạn tôi đã đổi thành nỏ mạ vàng, anh có thể thử xem.” Vệ Tam cẩn thận nói một lần đại khái chỗ đã được sửa cho Chuyển Lên Bờ Tây nghe.
Sân huấn luyện có chỗ thử nghiệm, Chuyển Lên Bờ Tây điều khiển cơ giáp tới đó thử vũ khí mới. Anh rất nhạy bén phát hiện chiếc cơ giáp này so với trước kia mượt mà hơn, tựa hồ không chỉ có mỗi chuyện đơn giản là thêm vũ khí như vậy.
Một chiếc cơ giáp toàn thân bạch kim chợt bung ra hai cái cánh phá mây, bay vọt lên cao. Ánh đèn sân huấn luyện chiếu lên cơ thể cơ giáp màu bạch kim tạo ra ánh sáng li ti mà lại chói mắt làm người xung quanh bất giác nhìn về phía này. Phiến lông vũ màu bạch kim mỏng và sắc nét, ánh sáng lóe lên đã toát ra vẻ lạnh lẽ như thế, khi chạm vào làm người ta sợ hãi.
Cái khác không nói, chỉ riêng cái cơ giáp này lộ ra cũng đủ hù người.
Ngón tay Chuyển Lên Bờ Tây bên trong khoang cơ giáp di chuyển thun thút trên bảng điều khiển, mọi người chỉ nhìn thấy cánh phá mây nhẹ nhàng vẫy một cái, trên tấm thép trước mặt nhất thời phủ đầy mấy mũi tên nhỏ sắc bén.
Đây nào phải là cánh phá mây!
Chung quanh phàm là người tinh mắt đều nhận ra cánh phá mây thuộc về cơ giáp của Chuyển Lên Bờ Tây khác hẳn với những người khác.
Ngẫm thử xem, ở trong một trận đấu, nếu muốn tránh một đòn tấn công chằng chịt với cái thứ như thế thì phải trả giá bao nhiêu? Vũ khí tương tự cũng có, nhưng chưa bao giờ xuất hiện trên cánh phá mây.
Hơn nữa...
Thao tác kìa!
Trong lòng mọi người nhảy dựng lên, phía Chuyển Lên Bờ Tây đã cho đôi cánh phẩy về tấm thép của khu thử nghiệm, kế đó để lại dấu vết thật sâu. Bản chất của cánh phá mây không bị thay đổi, vẫn có thể được sử dụng như vũ khí tấn công.
Đây là cánh phá mây gì thế này? Có tận ba cách sử dụng!
Chuyển Lên Bờ Tây lại thử nỏ mạ vàng một chút, cảm giác cũng rất tốt. Kế đó anh đi ra từ trong cơ giáp, nói lời cảm ơn với Vệ Tam: “Bạn cô... Rất lợi hại.”
“Cô ấy tài giỏi lắm đấy.” Vệ Tam khoe khoang, không chột dạ dù là nửa điểm.
Chuyển Lên Bờ Tây cất cơ giáp xong, chuẩn bị đi khiêu chiến vượt cấp L3: “Chúng ta gặp nhau ở tầng ba.” Trong lời nói không hề cảm thấy hai người bọn họ sẽ thất bại.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
ps: Trước đó xxx tôi nói không phải là nam chính, nhưng sau đó một độc giả nói không muốn cho biết nên tôi đã xóa, ha ha ha. Nhân vật chính dựa lan can, gào khóc với vai phụ!!!
pps: Tôi yêu cầu một làn sóng thu hoạch, yêu cầu chất lỏng dinh dưỡng cho Vệ Tam, và cũng yêu cầu bình luận (tham lam thế đấy) (//▽////)
Gần cổng có nhiều bảo vệ nhất, nhưng cũng là một trong những nơi có tính cảnh giác yếu tột cùng, ai có thể nghĩ rằng có người to gan tới mức đến gần cửa chính để trèo tường ra ngoài.
Vệ Tam chỉ cần né tránh mấy người bảo vệ kia, không cho bọn họ phát hiện là có thể thành công leo ra.
Để không lặp lại sai lầm của mình, Vệ Tam đã phát huy kinh nghiệm cả đời vô cùng khéo léo rồi nhảy lên thật nhanh.
Một đội bảo vệ có 12 người đi ngang qua.
“Vừa rồi có cái gì vụt qua à??” Cuối đội bảo vệ có người quay đầu lại nói.
“Gió thổi vào cây mà thôi, lá gan nhỏ thế.” Người cùng hàng cười đáp, “Thiếu tá Lê Trạch ở đây, ai dám leo tường?”
“Chả phải Vệ Tam gì đó đã trèo tường ngày hôm qua sao?”
“Hôm qua là ngày hôm qua, Vệ Tam đó cũng đen thật, leo tường làm sao mà vẫn bị thiếu tá phát hiện.”
Vệ Tam xui xẻo trong miệng bọn họ đã nấp ở góc tường, nhân cơ hội này lại một lần nữa trèo ra ngoài.
Lần này Vệ Tam vẫn đi một vòng lớn mới đến Xưởng Đen. Chủ tiệm hôm nay không ăn mì, mà lại cầm bản vẽ của Vệ Tam, đứng ở cửa hàng chờ cô.
“Ông chủ, phiến lông vũ có hết rồi?” Vệ Tam vừa tiến vào đã hỏi ngay.
“Kích thước theo không giống nhau theo ý cô nên cần phải lấy mẫu vẽ lại, bên kia trả lời ngày kế mới đưa tới được.” Chủ tiệm đưa bản vẽ cho Vệ Tam, do dự rồi nhắc nhở, “Thiết kế bản vẽ này không nên cứ đưa đại cho người ta.”
Ngày đó ông đi mua hàng mới mở bản vẽ của Vệ Tam ra, kết quả thì phát hiện phía trên có kích thước mô hình lông vũ thì chớ, mà còn có thiết kế khác.
“Không có gì quan trọng, tôi nhớ kỹ hết rồi.” Vệ Tam tỏ vẻ không là chuyện lớn. Thế giới này không có bằng sáng chế, huống hồ chi cô cũng làm thay đổi dựa trên cơ sở của người khác, không có gì để che giấu.
Chủ tiệm nhìn cô một cách kỳ lạ: “Không ngờ được cô theo đảng cởi mở đó.”
Đại đa số cơ giáp sư đều ước gì mình có thể thể giấu số liệu thiết kế cả đời, chỉ đưa ra thành quả; nhưng cũng có rất ít cơ giáp sư sẽ công khai số liệu của mình, làm thành tư liệu có mã nguồn mở để mọi người tham khảo.
Dạng cơ giáp sư này được gọi là người đảng cởi mở.
“Ông chủ, cơ giáp của mấy ông được sơn màu làm sao?” Vệ Tam nhìn cơ giáp trên bàn điều khiển, đây là lần đầu tiên cô nhận nhiệm vụ nên muốn làm cho thật hoàn hảo. Cơ giáp của Xưởng Đen là dạng màu đen hết, song cô muốn phiến lông vũ của cánh phá mây có màu bạch kim, nên kết hợp với nhau không dễ nhìn lắm, chi bằng đổi luôn màu sơn của cơ giáp thành màu bạch kim.
Chủ tiệm nghe xong ý muốn của Vệ Tam bèn nhìn cô với sự hoài nghi: “Nhìn cô mà cũng biết thẩm mỹ á?” Cũng không biết là ai đã sửa ra được cái cơ giáp “năm màu rực rỡ” tuần trước nữa.
Mặt Vệ Tam không cảm xúc: Nếu không do nghèo, ai lại không có thẩm mỹ cao chứ.
“Nếu cô muốn phối với cánh phá mây màu bạch kim thì giá cả cao không ít.” Chủ tiệm báo cho một con số.
Vệ Tam: “...” Đây rõ là cướp tiền giữa ban ngày mà.
“Muốn sử dụng màu này thì cần tới khoáng chất hiếm, cái dạng trước giờ luôn có giá cả đắt đỏ, cô còn cần không?” Chủ tiệm cảm thấy có màu cũng được mà không có cũng chả sao, đúng là người giàu thì lắm trò.
Vệ Tam chẳng nói chẳng rằng một lúc lâu, cuối cùng bảo muốn.
“Cô muốn thật?” Chủ tiệm cảm thấy cái này không phù hợp với phong cách keo muốn chết của cô.
“Muốn, đã làm thì làm cho tốt.” Cơ giáp của riêng Vệ Tam thì sao cũng được, nhưng nếu đã nhận nhiệm vụ này cho Chuyển Lên Bờ Tây thì phải làm thật tốt.
Hầu như mỗi đêm kết thúc, Vệ Tam đều có thể kéo ra một bảng danh sách nhờ chủ tiệm giúp đỡ nhập hàng, năm ngàn vạn tinh tệ được dùng giống như nước chảy ra ngoài.
...
Bởi vì tín chỉ và giờ học xóa sạch, lịch học Vệ Tam bây giờ đầy ắp. Chỉ có chỗ nào tín chỉ cao thì cô mới chạy tới, mấu chốt là dù có đi tới đâu thì tất cả mọi người đều biết Vệ Tam là một người bị thiếu tá Lê Trạch tự mình chỉ đích danh trừng phạt; thậm chí cô còn có danh hiệu mới là Vua Trèo Tường.
Ai leo thì leo nhưng không “rầm rộ to lớn” được như cô.
Kể từ khi đã được gọi với cái tên “Vua Trèo Tường”, nếu Vệ Tam không tiếp tục leo thì quả thật quá có lỗi với danh hiệu này.
Đại khái Lê Trạch cũng không ngờ được sinh viên sau khi bị anh ta chỉ đích danh còn dám tiếp tục, cho nên Vệ Tam trăm ngàn lần thuận lợi mấy ngày sau, hoàn toàn không có bất kỳ ai phát hiện ra.
Hôm nay vừa lên lớp, Trần Từ đi ngang qua Vệ Tam, ý tứ không rõ: “Vua Trèo Tường?”
“Phụt phụt!”
Sinh viên bên cạnh không nhịn được cười, mất mặt quá đi, chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy thảm rồi.
Da mặt Vệ Tam dày, tuyệt nhiên không cảm thấy xấu hổ, đứng im không động đậy.
“Ghế của người bắn súng còn chưa lấy được mà lại lưu danh ở bên thiếu tá trước. Vệ Tam, tôi xem thường em rồi.” Trần Từ nhìn quét một vòng sinh viên trong lớp, “Đừng cười, tối hôm đó các em đều bận rộn sửa sang lại đồng hồ, ủi quần áo, chỉ có Vệ Tam đây chạy về phía bắc cố ý trèo tường cho thiếu tá xem. Mấy em ở tầng đầu tiên, trên thực tế bạn ấy đã tới tầng thứ năm rồi.”
Vệ Tam: “...” Cô không có thật.
Hôm nay Trần Từ không ra tay với sinh viên, nhưng lại bố trí huấn luyện quấy nhiễu rồi để cho họ hoàn thành.
Tất cả mọi người đứng ở nơi có nhiệt độ cao, đối mặt với vô số bia ngắm, còn có thêm gió mạnh, cả thảy các loại yếu tố ảnh hưởng đến độ chính xác khi bắn dường như tập hợp lại với nhau. Vệ Tam đứng tại chỗ, nâng cánh tay lên, lặng lẽ nhìn vào mục tiêu đối diện.
Trần Từ quan sát thành quả của sinh viên một phen sau đó đứng ở một chỗ nói từ tốn: “Cuối kỳ trường sẽ chọn ra mười xạ thủ, nếu ai trong các em có thể lấy được một chỗ thì tôi có thể cho thêm ba mươi điểm ở tại đây.”
Ba mươi điểm tín chỉ?
Tâm tình Vệ Tam vừa động, cánh tay khẽ dời đi, chỉnh trúng hồng tâm.
Bình thường học xong một học kỳ của Trần Từ, dù có hết kỳ cũng chỉ có mười điểm, điều này coi như cao so với các giáo viên khác. Lúc ấy Vệ Tam đã chọn vì học với cô giáo này chỉ vì số điểm cho tín chỉ, tích lũy thời gian huấn luyện cũng có thể đổi thành tín chỉ. Hồi trước Vệ Tam tính toán kỹ tín chỉ và giờ học là vừa tới ngay biên để đạt đủ tiêu chuẩn, tổng cộng có sáu mươi tín chỉ trên dưới.
Bây giờ có được một chỗ làm xạ thủ là có thể nhận được ba mươi điểm, nếu cô nhận được nó thì có thể học ít khóa hơn.
Vệ Tam lập tức xốc lại tinh thần, cô đã quyết cho có được vị trí xạ thủ này rồi.
“Đội tuyển trường tổng cộng có 1,000 người nhưng chỉ có mười người bắn súng.” Trần Từ giống như đang trò chuyện nên thu hút được sự chú ý của sinh viên. Đã có người chỉ chú ý lắng nghe lời cô, dẫn đến bắn trật cả. “Mười xạ thủ này sẽ là mắt xích quan trọng nhất trong đội hình của trường, nếu phối hợp tốt, sẽ mang lại một bước ngoặt chiến thắng quan trọng cho nhà trường.”
“Cô Trần Từ và thiếu tá Lê Trạch là người cùng một giới.” Bạn cùng lớp ở bên cạnh Vệ Tam thì thầm nhiều chuyện, “Năm đó cô Trần Từ ở trong đội tuyển, nhiều lần đối đầu với đội tuyển trường quân sự Đế Quốc tại giải đấu Hephaestus. Có một lần bởi vì cô Trần Từ tranh thủ được vài giây, thiếu tá Lê Trạch đã đánh bại người của trường Samuel, nên trường chúng ta mới lấy được điểm.”
“Cậu nhắm trật mục tiêu rồi.” Vệ Tam liên tục bắn xong hai mươi phát rồi nói với người bạn bên cạnh.
“Mé!”
Trần Từ nhìn những sinh viên này: “Nhưng lúc chọn người cho đội tuyển phải đối mặt với toàn trường, không phải cùng một lớp, thực lực là trên hết.”
“Cô ơi, thế thật không công bằng. Chúng em mới tới trường học kỳ đầu tiên, còn đàn anh và đàn chị đã được đào tạo trong một thời gian dài.” Một số sinh viên la to.
“Phải không?” Ban đầu tôi được chọn vào đội tuyển cũng mới vào trường được một học kỳ.” Trần Từ cúi đầu ngắm nghía ngón tay mình, sau đó dùng tay làm súng, nhấc lên nhắm vào sinh viên, ánh mắt lạnh như băng, “Giải Hephaestus còn bất công hơn thế này, cũng tàn khốc hơn. Tốt nhất mấy em nên chuẩn bị tâm lý không chết cũng tàn phế trước.”
Vệ Tam đang ngó mãi vào cái bia chứ không nhìn Trần Từ bên kia, dù sao thành tích của mỗi tiết học hiện tại đối với cô đều rất quan trọng, nếu cuối kỳ đạt được loại ưu tú còn có thể thêm một tín chỉ ngoài định mức.
Để ít đi học, dành thời gian để học kiến thức cơ giáp, Vệ Tam đã bắt đầu giở mọi mánh khóe.
Cô nghe được lời Trần Từ nói nhưng trong lòng không có nhiều biến động. Mấy thầy cô Sao 3212 cũng thường nói như vậy, hơn nữa đó cũng là sự thật; khi đó không có cơ giáp, cô chỉ mang theo một con dao găm vào trận chiến thật.
Vệ Tam cảm thấy không còn những ngày khó khăn hơn lúc đó, so với hiện tại, bây giờ quả thực là được hưởng thụ.
...
Tối thứ Sáu, tầng một của Xưởng Đen.
“Tốt rồi?”
“Tốt.” Vệ Tam tiến vào cải tạo, cô đổi mới hoàn toàn cơ giáp, điều khiển nó phóng ra cánh phá mây và nỏ mạ vàng.
Chủ tiệm nhìn cơ giáp trong phòng làm việc thì mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Chiếc cơ giáp dù là năng lực công kích hay là trình độ thẩm mỹ đều có thể nói là cơ giáp cấp A đỉnh, rõ ràng một tuần trước vẫn là cơ giáp nguyên thủy của Xưởng Đen.
Vệ Tam thử cảm giác một chút thấy cũng không tệ lắm thì đi ra cất cơ giáp lại. Một tuần đi sớm về tối còn trả giá bằng việc tín chỉ bị xóa sạch bằng không, cuối cùng cô cải tạo thành công.
“Tiền này xài đáng giá thật!” Chủ tiệm giơ ngóncái lên với Vệ Tam.
“Tất nhiên đáng giá, năm ngàn vạn...” Vệ Tam mới nói đã im bặt. Cô mở quang não ra, phát hiện một chuyện.
Chuyển Lên Bờ Tây cho cô năm ngàn vạn tinh tệ, lúc trước Vệ Tam còn muốn kiếm chút tiền từ đó. Đến lúc cải tạo cơ giáp thì cứ mua mua mua thêm vật liệu linh kiện các loại, thành thử năm ngàn vạn tinh tệ tiêu sạch không còn một mảnh.
Không đúng, cô còn phải trả tiền thuê phòng làm việc năm đêm, cộng với tín chỉ và giờ học.
“...”
Vệ Tam nhất thời ngay cả hô hấp cũng lộ ra vẻ đau lòng, nói kiếm tiền tốt thế mà lại móc thêm tiền ra.
“Cô lấy cơ giáp vừa được cải tạo này ra đi, chắc chắn có thể nổi danh.” Chủ tiệm buồn bã, “Thanh niên mấy người đúng là càng ngày càng giỏi giang.”
Vệ Tam tự an ủi trong lòng rằng mình tốt xấu gì cũng đã qua một phen đã ghiền cải tạo cơ giáp. Cô chỉ vào mấy quyển bản vẽ chất đống bên cạnh: “Ông chủ cũng có thể sửa đó, bán cho ông mấy bản vẽ với giá năm mươi vạn tinh tệ, thế nào?”
Chủ tiệm nghe vậy đồng ý ngay không chút do dự, ai sẽ bỏ qua loại chuyện tốt này chứ. Nhưng ông có đạo đức nghề nghiệp, thế nên ông hỏi: “Cô để lại một cái tên đi.”
Vệ Tam trực tiếp viết một dòng chữ trên bản vẽ đang mở: “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp”
Chủ tiệm: “...”
“Như vậy được không?”
“Được chứ.” Chủ tiệm quẹt tiền cho cô, một tay thì cất bản vẽ, có thể người này không muốn tiết lộ danh tính của mình.
Chẳng qua ông không nhớ ra cơ giáp sư nào giống như cô, vừa bần tiện chi li vừa hào phóng.
Vệ Tam dựa vào bản vẽ thiết kế kiếm về một ít tiền, tâm lý cuối cùng cũng cân bằng một chút, buổi tối cũng vì vậy mà ngủ ngon hơn tí.
Sáng sớm hôm sau cô giao cơ giáp cho Chuyển Lên Bờ Tây tại tầng hai dưới lòng đất, người ta nhận nhưng không thử ngay mà trước tiên lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
“Anh hãy thử xem, nếu cảm thấy không được thì tôi có thể xem và thay đổi... Để cho bạn của tôi sửa lại.” Vệ Tam nghiêm túc nói, đây chính là cơ giáp cô lấy tiền để làm, lỡ có vấn đề gì thì cô đại khái cũng không còn tư cách làm tiếp.
Hai người cùng nhau đi đến sân huấn luyện của Xưởng Đen, Chuyển Lên Bờ Tây phóng ra chiếc cơ giáp, mọi người đang huấn luyện xung quanh đều theo bản năng nhìn qua.
Chiếc cơ giáp này quá chói mắt, đặc biệt là màu bạch kim, vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều tiền.
Chuyển Lên Bờ Tây cũng hơi ngẩn người, lúc trước cũng không để ở trong lòng lắm về chuyện cải tạo cơ giáp này, chỉ cần có thể thêm hai vũ khí là coi như xong.
“Làm chút cải tạo ở cánh phá mây, còn nỏ đen thì bạn tôi đã đổi thành nỏ mạ vàng, anh có thể thử xem.” Vệ Tam cẩn thận nói một lần đại khái chỗ đã được sửa cho Chuyển Lên Bờ Tây nghe.
Sân huấn luyện có chỗ thử nghiệm, Chuyển Lên Bờ Tây điều khiển cơ giáp tới đó thử vũ khí mới. Anh rất nhạy bén phát hiện chiếc cơ giáp này so với trước kia mượt mà hơn, tựa hồ không chỉ có mỗi chuyện đơn giản là thêm vũ khí như vậy.
Một chiếc cơ giáp toàn thân bạch kim chợt bung ra hai cái cánh phá mây, bay vọt lên cao. Ánh đèn sân huấn luyện chiếu lên cơ thể cơ giáp màu bạch kim tạo ra ánh sáng li ti mà lại chói mắt làm người xung quanh bất giác nhìn về phía này. Phiến lông vũ màu bạch kim mỏng và sắc nét, ánh sáng lóe lên đã toát ra vẻ lạnh lẽ như thế, khi chạm vào làm người ta sợ hãi.
Cái khác không nói, chỉ riêng cái cơ giáp này lộ ra cũng đủ hù người.
Ngón tay Chuyển Lên Bờ Tây bên trong khoang cơ giáp di chuyển thun thút trên bảng điều khiển, mọi người chỉ nhìn thấy cánh phá mây nhẹ nhàng vẫy một cái, trên tấm thép trước mặt nhất thời phủ đầy mấy mũi tên nhỏ sắc bén.
Đây nào phải là cánh phá mây!
Chung quanh phàm là người tinh mắt đều nhận ra cánh phá mây thuộc về cơ giáp của Chuyển Lên Bờ Tây khác hẳn với những người khác.
Ngẫm thử xem, ở trong một trận đấu, nếu muốn tránh một đòn tấn công chằng chịt với cái thứ như thế thì phải trả giá bao nhiêu? Vũ khí tương tự cũng có, nhưng chưa bao giờ xuất hiện trên cánh phá mây.
Hơn nữa...
Thao tác kìa!
Trong lòng mọi người nhảy dựng lên, phía Chuyển Lên Bờ Tây đã cho đôi cánh phẩy về tấm thép của khu thử nghiệm, kế đó để lại dấu vết thật sâu. Bản chất của cánh phá mây không bị thay đổi, vẫn có thể được sử dụng như vũ khí tấn công.
Đây là cánh phá mây gì thế này? Có tận ba cách sử dụng!
Chuyển Lên Bờ Tây lại thử nỏ mạ vàng một chút, cảm giác cũng rất tốt. Kế đó anh đi ra từ trong cơ giáp, nói lời cảm ơn với Vệ Tam: “Bạn cô... Rất lợi hại.”
“Cô ấy tài giỏi lắm đấy.” Vệ Tam khoe khoang, không chột dạ dù là nửa điểm.
Chuyển Lên Bờ Tây cất cơ giáp xong, chuẩn bị đi khiêu chiến vượt cấp L3: “Chúng ta gặp nhau ở tầng ba.” Trong lời nói không hề cảm thấy hai người bọn họ sẽ thất bại.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
ps: Trước đó xxx tôi nói không phải là nam chính, nhưng sau đó một độc giả nói không muốn cho biết nên tôi đã xóa, ha ha ha. Nhân vật chính dựa lan can, gào khóc với vai phụ!!!
pps: Tôi yêu cầu một làn sóng thu hoạch, yêu cầu chất lỏng dinh dưỡng cho Vệ Tam, và cũng yêu cầu bình luận (tham lam thế đấy) (//▽////)
/337
|