“bị loại“
“Nấm ham mu.ốn không chỉ ảnh hưởng đến con người, còn có thể ảnh hưởng đến được cả tinh thú à?” Tập Hạo Thiên nhìn năm trường quân sự bị vây kín ở giữa và hỏi theo bản năng.
Ngư Thiên Hà cau mày: “Trước đây cũng có nấm ham m.uốn sinh sôi nhưng bên trong không có biển tinh thú hội tụ như vậy.”
“Năm xưa nơi này cũng không phải là khu vực thi đấu. Hồi nãy cô Ngư nói nấm ham mu.ốn mà bị phá hủy thì sẽ có thành phần đặc thù trong cây nấm phiêu tán lên không trung, gây ảnh hưởng đến con người.” Tập Hạo Thiên cho hay, “Trước kia chưa từng xảy ra tình huống này, chắc bởi vì nấm ham mu.ốn không bị phá hư nhiều, cho nên mới không có một lượng lớn tinh thú tụ tập.”
Ngư Thiên Hà không phủ nhận nữa, Tập Hạo Thiên nói không sai, khả năng lớn nhất trước mắt đúng là từ là nguyên nhân này.
Người hoàn toàn tỉnh táo phân tán thành một vòng ngoài trong đấu trường, chính diện đánh tinh thú. Tinh thú cấp cao phía sau lập tức tới ngay, bọn họ rất cần chỉ huy chính để ngăn cản đòn thấn công tinh thầncủa tinh thú cấp cao.
Vệ Tam cầm mặt nạ phòng độc trong tay và đi thẳng về một hướng.
Vừa rồi cô đã chú ý tới một người, nhưng mà cô cũng còn nhiệm vụ trên người là phải phụ trách kéo 300 vạn, không để cho bọn họ lộn xộn, cho nên Vệ Tam cũng không nhìn nhiều.
Nhưng nếu anh đại gia đó nói muốn cô đưa mặt nạ phòng độc cho người mà cô cho là đẹp nhất, Vệ Tam không chút do dự đi về phía người cô thấy hồi nãy.
Mưa xối xả, ai ai cũng ướt đẫm toàn thân, ít nhiều gì cũng nhếch nhác, chỉ có mỗi anh ta đứng trong đám đông trông đẹp quá mức, ngay cả khi tóc dài đã ướt đẫm.
Vệ Tam bước nhanh chân và đứng trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, không kìm lòng được mà huýt sáo một tiếng vừa dài vừa vang.
“Huýttttttt...”
Ở hiện trường trực tiếp, Hạng Minh Hóa hô tiêu rồi, ông dùng hai tay che mặt, dùng sức chà xát, hiện tại tình huống trong sân đấu đang nguy cấp, nhưng ông chỉ muốn lôi Vệ Tam ra để chửi cho một trận.
Mới mấy ngày mà Vệ Tam thổi mấy lần ở đấu trường rừng mưa nhiệt đới rồi. Ngoại trừ cái huýt sáo kỳ quái do “phát bệnh” lần đó, những lần khác đều dành cái huýt cho mấy sinh viên có tướng mạo đẹp đẽ. Ngay bây giờ em ấy huýt một tiếng này cho Ứng Tinh Quyết là cái thổi dài nhất và vang nhất, lòng tham lam sắc đẹp đúng là rõ ràng.
“Dung tích phổi lớn như thế à?” Hạng Minh Hóa nói nhỏ với điệu bộ nghiến răng nghiến lợi, trước kia sao không phát hiện ra em ấy không chỉ là cái gai mà còn là con nhóc háo sắc thế!
Trong trận đấu, Ứng Tinh Quyết ngước đôi mắt màu đen lên nhưng cũng chả lên tiếng, chỉ im lặng nhìn người ta.
Ngược lại một người nào đó chống lại đôi mắt trong suốt của anh thì chợt thấy không thoải mái: Lông mi như thể bị nước mắt làm ướt.
Vệ Tam biết đó là do mưa gây ra, nhưng cô theo bản năng liên tưởng đến nước mắt.
Song, cô là một người có trách nhiệm, cần phải hoàn thành nhanh chóng và tốt nhất nhiệm vụ mà anh đại gia giao cho.
“Đeo đi.” Vệ Tam đưa mặt nạ phòng độc cho anh.
Ứng Tinh Quyết rũ mắt nhìn mặt nạ phòng độc trong tay cô, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, cứ mãi chả đưa tay nhận lấy.
Vệ Tam kiên trì đặt ở trước mặt anh, chờ anh cầm.
“Mẹ kiếp! Vệ Tam, 100 vạn, cậu mau đeo lên cho Ứng Tinh Quyết đi!!!” Liêu Như Ninh chém giết xong một con tinh thú rồi xoay người hô to với Vệ Tam, “Tinh thú cấp cao sắp tới rồi!”
Anh ta tên là Ứng Tinh Quyết?
Phản ứng đầu tiên của Vệ Tam không đặt ở chỗ chỉ đeo mặt nạ là được 100 vạn, mà là tên của người đối diện.
Ứng Tinh Quyết nghe tên mình song vẫn thờ ơ.
“Xin lỗi.” Vệ Tam cầm mặt nạ phòng độc muốn đeo cho anh.
Ứng Tinh Quyết theo bản năng lui về phía sau nhưng bị Vệ Tam giữ chặt cánh tay và kéo trở lại.
Mặt nạ phòng độc đã sắp đắp lên nửa khuôn mặt của anh, cơ mà Ứng Tinh Quyết nghiêng mặt cố gắng né tránh khiến Vệ Tam nhanh chóng nắm lấy nửa dưới khuôn mặt anh cố định tốt. Cô đeo thật nhanh cái mặt nạ, một loạt động tác vô cùng lưu loát.
Nhưng mà Ứng Tinh Quyết bị đeo mặt nạ phòng độc lên mặt rồi thì giương mắt nhìn về phía cô. Dưới lông mi dài ướt đẫm là ánh mắt bình tĩnh, nhưng không biết vì sao Vệ Tam bỗng nhiên thấy áy náy khi cô bị anh nhìn.
Rốt cuộc vẫn là 100 vạn chiếm ưu thế, giúp Ứng Tinh Quyết đeo mặt nạ xong, Vệ Tam tiến lên gần một bước, cằm cô gần như cọ qua cổ anh, cô đưa hai tay vòng qua vai anh và giúp Ứng Tinh Quyết buộc chặt dây thắt của mặt nạ phòng độc.
Rồi Vệ Tam lùi lại, cô nhìn mặt nạ đã đeo xong lên mặt Ứng Tinh Quyết thì nhướng mày và vỗ tay thành tiếng, 100 vạn vào tay rồi!
Không phải cứ đeo mặt nạ phòng độc là có tác dụng lập tức. Ứng Tinh Quyết còn chưa tỉnh táo lại và giơ tay lên muốn kéo mặt nạ ra.
“Đeo đi.” Vệ Tam dễ dàng nắm lấy hai tay anh.
Mưa lớn trong trận đấu không có dấu hiệu ngơi tí gì, Vệ Tam dùng hai tay nắm lấy cổ tay Ứng Tinh Quyết, cứ mãi nhìn chăm chăm anh. Mấy chiến sĩ độc lập chủ lực ở ngoài vòng đã có trạng thái không ổn lắm, không có chỉ huy chính dựng hàng rào đã cho tinh thú cấp cao quấy nhiễu tinh thần của bọn họ, làm đè thấp nghiêm trọng tốc độ hành động của chiến sĩ độc lập.
Trước đây trên đấu trường Tháp Tây, biểu hiện trường Đế Quốc không đủ tố, cũng không liên quan nhiều đến việc mất đi hàng rào từ chỉ huy chính. Cũng vì trường Đế Quốc gặp một nhóm nhỏ tinh thú trận đấu trước, dù là tinh thú cấp cao thì cũng chỉ có ở một khu. Còn bây giờ lại đối mặt với biển tinh thú, có không ít con cấp cao, mức độ quấy nhiễu của chúng không ngừng chồng chất lên chiến sĩ độc lập đội chủ lực đã đến trình độ nghiêm trọng.
“Vệ Tam, anh ta tỉnh chưa?” Liêu Như Ninh phản ứng càng ngày càng chậm, cậu ta nắm lấy cơ hội để hỏi.
“Tỉnh cái gì?” Vệ Tam không hiểu anh đại gia nói có ý gì, cô còn đang cố gắng suy nghĩ.
Một giây sau, cô nhận thấy người đối diện đang giãy dụa thì dùng sức nắm chặt, còn quay đầu lại cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”
“Vệ Tam, buông ra.” Ứng Tinh Quyết đã tỉnh táo lại. Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh nhưng hiển nhiên anh đã nhớ lại chuyện phát sinh trên đường đi và suy đoán tình huống lúc này.
“Anh biết tôi?” Vệ Tam nghe thấy anh ta gọi tên mình thì theo bản năng buông tay.
Làm sao cô không nhớ hay biết anh ta vầy nè. Một người như vậy thì theo lý thuyết nếu cô đã gặp thì ắt không quên được.
Ứng Tinh Quyết nghe vậy bèn nhìn về phía Vệ Tam: “Giờ cô…”
Anh còn chưa dứt lời đã phát hiện tình trạng chiến sĩ độc lập không tốt. Thế là anh cứ đứng tại chỗ phóng cảm giác, giúp chiến sĩ độc lập bên ngoài dựng lên hàng rào cảm giác.
Đòn tấn công tinh thần của tinh thú cấp cao đã bị ngăn hoàn toàn, mấy chiến sĩ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tốc độ chiến đấu cũng nhanh tăng trở lại.
“Vệ Tam, 100 vạn, cậu và và Ứng Tinh Quyết bảo vệ phương hướng đó.” Sau khi ngăn cách đòn tấn công tinh thần của tinh thú, Liêu Như Ninh đã dễ chịu không ít. Cậu ta chỉ vào vị trí bên cạnh Vệ Tam và nói.
Vệ Tam ở trạng thái không tỉnh táo thì có chấp niệm lớn nhất là tiền, vừa nghe Liêu Như Ninh nói lời này, cô đã vào cơ giáp ngay rồi bắt đầu lao ra ngoài.
Trước mắt trong nhóm chỉ huy chính tỉnh táo của năm trường quân sự chỉ có một mình Ứng Tinh Quyết, nhưng cảm giác của anh đủ để bao trùm hết nhóm chiến sĩ độc lập của năm trường, thậm chí quá thành thạo.
Sau khi anh dựng hàng rào cảm giác cho các chiến sỉ độc lập, anh tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào người Vệ Tam đang ở vòng ngoài.
Hiện trường trực tiếp.
“Nếu tôi nhớ không lầm, hàng rào cảm giác thực thể của Ứng Tinh Quyết ngăn được nấm ham mu.ốn.” Lộ Chính Tân đăm chiêu, “Em ấy hoàn toàn có thể đưa mọi người vào hàng rào đã được thực thể, như vậy mọi người cũng tỉnh lại và không cần làm mặt nạ phòng độc nữa.”
Thế mà Tập Hạo Thiên đồng ý với cách làm hiện tại của Ứng Tinh Quyết: “Trước mắt xem ra những sinh viên quân sự này còn có thể ngăn cản, không cần để Ứng Tinh Quyết làm hết. Em ấy làm tốt nhiệm vụ chỉ huy chính là được rồi.”
Ứng Tinh Quyết ra tay hết thì sẽ ngăn cản cơ hội rèn luyện thực chiến của các sinh viên khác.
Bên kia, các cơ giáp sư gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, thỉnh thoảng còn có người làm lấy làm để rồi không tỉnh táo luôn.
Lúc này, trong nhóm cơ giáp sư của đội tuyển năm trường có một số người thể hiện ra sự bình tĩnh đủ đầy.
Cơ giáp sư của tiểu đội tổng binh trường Damocles có tốc độ tay vẫn tăng vọt, cậu ta đã bước vào trạng thái vô ngã.
Làm xong một cái là đưa cho người còn tỉnh táo bên cạnh để cầm đi đưa cho các chiến sĩ độc lập.
Người thứ hai lấy được mặt nạ phòng độc là Cơ Sơ Vũ, cậu ta mất vài phút mới tỉnh táo lại. Chờ đến khi đứng dậy chuẩn bị chiến đấu thì cậu đã thấy chỉ huy chính của mình đang một lần nữa hợp tác với Vệ Tam của trường Damocles.
“...”
Cơ Sơ Vũ lặng thinh đi đến bên cạnh Ứng Tinh Quyết.
“Cậu đi phòng thủ hướng tây nam, đợi lát nữa hai người khác tỉnh lại thì cậu dẫn theo luôn.” Ứng Tinh Quyết vẫn chỉ huy như cũ.
Cơ Sơ Vũ gật gật đầu rồi chạy về phía tây nam và tiến vào khoang cơ giáp rất nhanh. Cậu ta chiến đấu với tinh thú ở bên ngoài, trong lúc hành động còn mang theo một ý chí san bằng khôn cùng.
Khi cơ giáp sư làm ra chiếc mặt nạ cuối cùng, đội chủ lực của năm trường quân sự đã tỉnh táo hơn phân nửa và lần lượt gia nhập trận chiến.
“Quá nhiều tinh thú.” Cơ giáp sư làm xong mặt nạ phòng độc trong tay bèn ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói lẩm bẩm, “Tụi tinh thú này điên hết rồi?”
Sở dĩ biển tinh thú được gọi là “biển” là bởi vì một khi ở trong tình huống này, tinh thú không ngừng ùa tới như biển. Hễ ai mà giết sạch một nhóm là lại có một nhóm khác không ngừng tiếp cận.
Vệ Tam đi đánh tinh thú, Hoắc Tuyên Sơn tỉnh lại cũng gia nhập chiến trường bên kia của cô, còn lại Kim Kha và Ứng Thành Hà là không có ai trông coi.
Kim Kha vẫn chả nhúc nhích như cũ; Ứng Thành Hà cúi đầu nhìn sợi dây thừng trói mình là bắt đầu cố gắng giãy dụa, anh không thoát khỏi thì bắt đầu cố gắng kéo Kim Kha đi khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở giữa vòng trong.
Đất ở đây mềm nhất, đào đất ra để dính một ít nước là có thể nặn thành bùn.
Ứng Thành Hà muốn ngồi xổm xuống nhưng Kim Kha cứ đứng yên. Điều này làm anh làm vất vả hồi lâu mới mới để cho Kim Kha tựa lưng đối lưng, cùng khom người ngồi xỏm xuống như anh.
Lấy xẻng ra, Ứng Thành Hà bắt đầu nạo vét, một cục cho mình, một cục cho anh họ.
Anh đào trong lúc lâu đột nhiên thấy một sợi gì đó mềm màu xám trắng nhô ra từ đất, thế là Ứng Thành Hà dùng xẻng cắt đứt nó.
Mưa vẫn còn, chiến sĩ độc lập còn đang đánh ở vòng ngoài, vòng bên trong thì có nhiều sinh viên không tỉnh táo. Trong nháy mắt, Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết ở trong trạng thái khi cả thế giới chuyển động chậm lại.
Vệ Tam còn chưa kịp phản ứng, Ứng Tinh Quyết ra tay ngay. Anh dùng vô số hàng rào thực thể hóa tách ra cho từng người, bao lấy riêng mỗi sinh viên ở vòng trong.
Ánh mắt Ứng Tinh Quyết giật mình ngơ ngẩn nhìn về phía một chỗ, anh đã chậm một bước.
Ứng Thành Hà cầm xẻng cúi đầu nhìn sợi tơ mềm màu xám trắng đã bị cắt đứt lúc nãy, rồi lại nhìn một sợi tơ mềm màu xám trắng khác đang đâm vào ngực mình, anh thấy hơi đau.
Ứng Thành Hà liên tục ho ra máu, không biết làm sao bịt được miệng mình nhưng máu thì cứ chảy ra từ ngực.
Hai tay không đủ dùng.
Đang lúc Ứng Thành Hà không tỉnh táo, trong đầu chỉ nghĩ nên dùng tay chặn như thế nào để máu không còn chảy nữa, Ứng Tinh Quyết đã đến trước mặt anh và ngồi xổm xuống.
“Anh họ... cho anh.” Ứng Thành Hà nắm lấy một khối bùn từ bên cạnh, máu trong tay dính vào bùn. Anh nói lẩm bẩm vài câu rồi lại mượn nước mưa rửa sạch máu trên bùn.
Chẳng qua lúc này máu chảy từ trong miệng Ứng Thành Hà càng ngày càng nhiều, anh một bên dùng cánh tay che mặt mình, một bên nhét bùn đất cho Ứng Tinh Quyết.
Ứng Tinh Quyết nhận lấy với luôn mặt không có biểu cảm, một tay khác đã mở quang não của Ứng Thành Hà và nhấn ngay nút bị loại.
[Ứng Thành Hà, cơ giáp sư đội chủ lực trường Quân sự Damocles bị loại. Lặp lại một lần nữa, Ứng Thành Hà, cơ giáp sư đội chủ lực trường Quân sự Damocles bị loại.]
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đây có lẽ mới là lần đầu tiên Vệ Tam và Tinh Tinh gặp nhau đúng nghĩa.
“Nấm ham mu.ốn không chỉ ảnh hưởng đến con người, còn có thể ảnh hưởng đến được cả tinh thú à?” Tập Hạo Thiên nhìn năm trường quân sự bị vây kín ở giữa và hỏi theo bản năng.
Ngư Thiên Hà cau mày: “Trước đây cũng có nấm ham m.uốn sinh sôi nhưng bên trong không có biển tinh thú hội tụ như vậy.”
“Năm xưa nơi này cũng không phải là khu vực thi đấu. Hồi nãy cô Ngư nói nấm ham mu.ốn mà bị phá hủy thì sẽ có thành phần đặc thù trong cây nấm phiêu tán lên không trung, gây ảnh hưởng đến con người.” Tập Hạo Thiên cho hay, “Trước kia chưa từng xảy ra tình huống này, chắc bởi vì nấm ham mu.ốn không bị phá hư nhiều, cho nên mới không có một lượng lớn tinh thú tụ tập.”
Ngư Thiên Hà không phủ nhận nữa, Tập Hạo Thiên nói không sai, khả năng lớn nhất trước mắt đúng là từ là nguyên nhân này.
Người hoàn toàn tỉnh táo phân tán thành một vòng ngoài trong đấu trường, chính diện đánh tinh thú. Tinh thú cấp cao phía sau lập tức tới ngay, bọn họ rất cần chỉ huy chính để ngăn cản đòn thấn công tinh thầncủa tinh thú cấp cao.
Vệ Tam cầm mặt nạ phòng độc trong tay và đi thẳng về một hướng.
Vừa rồi cô đã chú ý tới một người, nhưng mà cô cũng còn nhiệm vụ trên người là phải phụ trách kéo 300 vạn, không để cho bọn họ lộn xộn, cho nên Vệ Tam cũng không nhìn nhiều.
Nhưng nếu anh đại gia đó nói muốn cô đưa mặt nạ phòng độc cho người mà cô cho là đẹp nhất, Vệ Tam không chút do dự đi về phía người cô thấy hồi nãy.
Mưa xối xả, ai ai cũng ướt đẫm toàn thân, ít nhiều gì cũng nhếch nhác, chỉ có mỗi anh ta đứng trong đám đông trông đẹp quá mức, ngay cả khi tóc dài đã ướt đẫm.
Vệ Tam bước nhanh chân và đứng trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, không kìm lòng được mà huýt sáo một tiếng vừa dài vừa vang.
“Huýttttttt...”
Ở hiện trường trực tiếp, Hạng Minh Hóa hô tiêu rồi, ông dùng hai tay che mặt, dùng sức chà xát, hiện tại tình huống trong sân đấu đang nguy cấp, nhưng ông chỉ muốn lôi Vệ Tam ra để chửi cho một trận.
Mới mấy ngày mà Vệ Tam thổi mấy lần ở đấu trường rừng mưa nhiệt đới rồi. Ngoại trừ cái huýt sáo kỳ quái do “phát bệnh” lần đó, những lần khác đều dành cái huýt cho mấy sinh viên có tướng mạo đẹp đẽ. Ngay bây giờ em ấy huýt một tiếng này cho Ứng Tinh Quyết là cái thổi dài nhất và vang nhất, lòng tham lam sắc đẹp đúng là rõ ràng.
“Dung tích phổi lớn như thế à?” Hạng Minh Hóa nói nhỏ với điệu bộ nghiến răng nghiến lợi, trước kia sao không phát hiện ra em ấy không chỉ là cái gai mà còn là con nhóc háo sắc thế!
Trong trận đấu, Ứng Tinh Quyết ngước đôi mắt màu đen lên nhưng cũng chả lên tiếng, chỉ im lặng nhìn người ta.
Ngược lại một người nào đó chống lại đôi mắt trong suốt của anh thì chợt thấy không thoải mái: Lông mi như thể bị nước mắt làm ướt.
Vệ Tam biết đó là do mưa gây ra, nhưng cô theo bản năng liên tưởng đến nước mắt.
Song, cô là một người có trách nhiệm, cần phải hoàn thành nhanh chóng và tốt nhất nhiệm vụ mà anh đại gia giao cho.
“Đeo đi.” Vệ Tam đưa mặt nạ phòng độc cho anh.
Ứng Tinh Quyết rũ mắt nhìn mặt nạ phòng độc trong tay cô, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, cứ mãi chả đưa tay nhận lấy.
Vệ Tam kiên trì đặt ở trước mặt anh, chờ anh cầm.
“Mẹ kiếp! Vệ Tam, 100 vạn, cậu mau đeo lên cho Ứng Tinh Quyết đi!!!” Liêu Như Ninh chém giết xong một con tinh thú rồi xoay người hô to với Vệ Tam, “Tinh thú cấp cao sắp tới rồi!”
Anh ta tên là Ứng Tinh Quyết?
Phản ứng đầu tiên của Vệ Tam không đặt ở chỗ chỉ đeo mặt nạ là được 100 vạn, mà là tên của người đối diện.
Ứng Tinh Quyết nghe tên mình song vẫn thờ ơ.
“Xin lỗi.” Vệ Tam cầm mặt nạ phòng độc muốn đeo cho anh.
Ứng Tinh Quyết theo bản năng lui về phía sau nhưng bị Vệ Tam giữ chặt cánh tay và kéo trở lại.
Mặt nạ phòng độc đã sắp đắp lên nửa khuôn mặt của anh, cơ mà Ứng Tinh Quyết nghiêng mặt cố gắng né tránh khiến Vệ Tam nhanh chóng nắm lấy nửa dưới khuôn mặt anh cố định tốt. Cô đeo thật nhanh cái mặt nạ, một loạt động tác vô cùng lưu loát.
Nhưng mà Ứng Tinh Quyết bị đeo mặt nạ phòng độc lên mặt rồi thì giương mắt nhìn về phía cô. Dưới lông mi dài ướt đẫm là ánh mắt bình tĩnh, nhưng không biết vì sao Vệ Tam bỗng nhiên thấy áy náy khi cô bị anh nhìn.
Rốt cuộc vẫn là 100 vạn chiếm ưu thế, giúp Ứng Tinh Quyết đeo mặt nạ xong, Vệ Tam tiến lên gần một bước, cằm cô gần như cọ qua cổ anh, cô đưa hai tay vòng qua vai anh và giúp Ứng Tinh Quyết buộc chặt dây thắt của mặt nạ phòng độc.
Rồi Vệ Tam lùi lại, cô nhìn mặt nạ đã đeo xong lên mặt Ứng Tinh Quyết thì nhướng mày và vỗ tay thành tiếng, 100 vạn vào tay rồi!
Không phải cứ đeo mặt nạ phòng độc là có tác dụng lập tức. Ứng Tinh Quyết còn chưa tỉnh táo lại và giơ tay lên muốn kéo mặt nạ ra.
“Đeo đi.” Vệ Tam dễ dàng nắm lấy hai tay anh.
Mưa lớn trong trận đấu không có dấu hiệu ngơi tí gì, Vệ Tam dùng hai tay nắm lấy cổ tay Ứng Tinh Quyết, cứ mãi nhìn chăm chăm anh. Mấy chiến sĩ độc lập chủ lực ở ngoài vòng đã có trạng thái không ổn lắm, không có chỉ huy chính dựng hàng rào đã cho tinh thú cấp cao quấy nhiễu tinh thần của bọn họ, làm đè thấp nghiêm trọng tốc độ hành động của chiến sĩ độc lập.
Trước đây trên đấu trường Tháp Tây, biểu hiện trường Đế Quốc không đủ tố, cũng không liên quan nhiều đến việc mất đi hàng rào từ chỉ huy chính. Cũng vì trường Đế Quốc gặp một nhóm nhỏ tinh thú trận đấu trước, dù là tinh thú cấp cao thì cũng chỉ có ở một khu. Còn bây giờ lại đối mặt với biển tinh thú, có không ít con cấp cao, mức độ quấy nhiễu của chúng không ngừng chồng chất lên chiến sĩ độc lập đội chủ lực đã đến trình độ nghiêm trọng.
“Vệ Tam, anh ta tỉnh chưa?” Liêu Như Ninh phản ứng càng ngày càng chậm, cậu ta nắm lấy cơ hội để hỏi.
“Tỉnh cái gì?” Vệ Tam không hiểu anh đại gia nói có ý gì, cô còn đang cố gắng suy nghĩ.
Một giây sau, cô nhận thấy người đối diện đang giãy dụa thì dùng sức nắm chặt, còn quay đầu lại cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”
“Vệ Tam, buông ra.” Ứng Tinh Quyết đã tỉnh táo lại. Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh nhưng hiển nhiên anh đã nhớ lại chuyện phát sinh trên đường đi và suy đoán tình huống lúc này.
“Anh biết tôi?” Vệ Tam nghe thấy anh ta gọi tên mình thì theo bản năng buông tay.
Làm sao cô không nhớ hay biết anh ta vầy nè. Một người như vậy thì theo lý thuyết nếu cô đã gặp thì ắt không quên được.
Ứng Tinh Quyết nghe vậy bèn nhìn về phía Vệ Tam: “Giờ cô…”
Anh còn chưa dứt lời đã phát hiện tình trạng chiến sĩ độc lập không tốt. Thế là anh cứ đứng tại chỗ phóng cảm giác, giúp chiến sĩ độc lập bên ngoài dựng lên hàng rào cảm giác.
Đòn tấn công tinh thần của tinh thú cấp cao đã bị ngăn hoàn toàn, mấy chiến sĩ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tốc độ chiến đấu cũng nhanh tăng trở lại.
“Vệ Tam, 100 vạn, cậu và và Ứng Tinh Quyết bảo vệ phương hướng đó.” Sau khi ngăn cách đòn tấn công tinh thần của tinh thú, Liêu Như Ninh đã dễ chịu không ít. Cậu ta chỉ vào vị trí bên cạnh Vệ Tam và nói.
Vệ Tam ở trạng thái không tỉnh táo thì có chấp niệm lớn nhất là tiền, vừa nghe Liêu Như Ninh nói lời này, cô đã vào cơ giáp ngay rồi bắt đầu lao ra ngoài.
Trước mắt trong nhóm chỉ huy chính tỉnh táo của năm trường quân sự chỉ có một mình Ứng Tinh Quyết, nhưng cảm giác của anh đủ để bao trùm hết nhóm chiến sĩ độc lập của năm trường, thậm chí quá thành thạo.
Sau khi anh dựng hàng rào cảm giác cho các chiến sỉ độc lập, anh tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào người Vệ Tam đang ở vòng ngoài.
Hiện trường trực tiếp.
“Nếu tôi nhớ không lầm, hàng rào cảm giác thực thể của Ứng Tinh Quyết ngăn được nấm ham mu.ốn.” Lộ Chính Tân đăm chiêu, “Em ấy hoàn toàn có thể đưa mọi người vào hàng rào đã được thực thể, như vậy mọi người cũng tỉnh lại và không cần làm mặt nạ phòng độc nữa.”
Thế mà Tập Hạo Thiên đồng ý với cách làm hiện tại của Ứng Tinh Quyết: “Trước mắt xem ra những sinh viên quân sự này còn có thể ngăn cản, không cần để Ứng Tinh Quyết làm hết. Em ấy làm tốt nhiệm vụ chỉ huy chính là được rồi.”
Ứng Tinh Quyết ra tay hết thì sẽ ngăn cản cơ hội rèn luyện thực chiến của các sinh viên khác.
Bên kia, các cơ giáp sư gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, thỉnh thoảng còn có người làm lấy làm để rồi không tỉnh táo luôn.
Lúc này, trong nhóm cơ giáp sư của đội tuyển năm trường có một số người thể hiện ra sự bình tĩnh đủ đầy.
Cơ giáp sư của tiểu đội tổng binh trường Damocles có tốc độ tay vẫn tăng vọt, cậu ta đã bước vào trạng thái vô ngã.
Làm xong một cái là đưa cho người còn tỉnh táo bên cạnh để cầm đi đưa cho các chiến sĩ độc lập.
Người thứ hai lấy được mặt nạ phòng độc là Cơ Sơ Vũ, cậu ta mất vài phút mới tỉnh táo lại. Chờ đến khi đứng dậy chuẩn bị chiến đấu thì cậu đã thấy chỉ huy chính của mình đang một lần nữa hợp tác với Vệ Tam của trường Damocles.
“...”
Cơ Sơ Vũ lặng thinh đi đến bên cạnh Ứng Tinh Quyết.
“Cậu đi phòng thủ hướng tây nam, đợi lát nữa hai người khác tỉnh lại thì cậu dẫn theo luôn.” Ứng Tinh Quyết vẫn chỉ huy như cũ.
Cơ Sơ Vũ gật gật đầu rồi chạy về phía tây nam và tiến vào khoang cơ giáp rất nhanh. Cậu ta chiến đấu với tinh thú ở bên ngoài, trong lúc hành động còn mang theo một ý chí san bằng khôn cùng.
Khi cơ giáp sư làm ra chiếc mặt nạ cuối cùng, đội chủ lực của năm trường quân sự đã tỉnh táo hơn phân nửa và lần lượt gia nhập trận chiến.
“Quá nhiều tinh thú.” Cơ giáp sư làm xong mặt nạ phòng độc trong tay bèn ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói lẩm bẩm, “Tụi tinh thú này điên hết rồi?”
Sở dĩ biển tinh thú được gọi là “biển” là bởi vì một khi ở trong tình huống này, tinh thú không ngừng ùa tới như biển. Hễ ai mà giết sạch một nhóm là lại có một nhóm khác không ngừng tiếp cận.
Vệ Tam đi đánh tinh thú, Hoắc Tuyên Sơn tỉnh lại cũng gia nhập chiến trường bên kia của cô, còn lại Kim Kha và Ứng Thành Hà là không có ai trông coi.
Kim Kha vẫn chả nhúc nhích như cũ; Ứng Thành Hà cúi đầu nhìn sợi dây thừng trói mình là bắt đầu cố gắng giãy dụa, anh không thoát khỏi thì bắt đầu cố gắng kéo Kim Kha đi khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở giữa vòng trong.
Đất ở đây mềm nhất, đào đất ra để dính một ít nước là có thể nặn thành bùn.
Ứng Thành Hà muốn ngồi xổm xuống nhưng Kim Kha cứ đứng yên. Điều này làm anh làm vất vả hồi lâu mới mới để cho Kim Kha tựa lưng đối lưng, cùng khom người ngồi xỏm xuống như anh.
Lấy xẻng ra, Ứng Thành Hà bắt đầu nạo vét, một cục cho mình, một cục cho anh họ.
Anh đào trong lúc lâu đột nhiên thấy một sợi gì đó mềm màu xám trắng nhô ra từ đất, thế là Ứng Thành Hà dùng xẻng cắt đứt nó.
Mưa vẫn còn, chiến sĩ độc lập còn đang đánh ở vòng ngoài, vòng bên trong thì có nhiều sinh viên không tỉnh táo. Trong nháy mắt, Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết ở trong trạng thái khi cả thế giới chuyển động chậm lại.
Vệ Tam còn chưa kịp phản ứng, Ứng Tinh Quyết ra tay ngay. Anh dùng vô số hàng rào thực thể hóa tách ra cho từng người, bao lấy riêng mỗi sinh viên ở vòng trong.
Ánh mắt Ứng Tinh Quyết giật mình ngơ ngẩn nhìn về phía một chỗ, anh đã chậm một bước.
Ứng Thành Hà cầm xẻng cúi đầu nhìn sợi tơ mềm màu xám trắng đã bị cắt đứt lúc nãy, rồi lại nhìn một sợi tơ mềm màu xám trắng khác đang đâm vào ngực mình, anh thấy hơi đau.
Ứng Thành Hà liên tục ho ra máu, không biết làm sao bịt được miệng mình nhưng máu thì cứ chảy ra từ ngực.
Hai tay không đủ dùng.
Đang lúc Ứng Thành Hà không tỉnh táo, trong đầu chỉ nghĩ nên dùng tay chặn như thế nào để máu không còn chảy nữa, Ứng Tinh Quyết đã đến trước mặt anh và ngồi xổm xuống.
“Anh họ... cho anh.” Ứng Thành Hà nắm lấy một khối bùn từ bên cạnh, máu trong tay dính vào bùn. Anh nói lẩm bẩm vài câu rồi lại mượn nước mưa rửa sạch máu trên bùn.
Chẳng qua lúc này máu chảy từ trong miệng Ứng Thành Hà càng ngày càng nhiều, anh một bên dùng cánh tay che mặt mình, một bên nhét bùn đất cho Ứng Tinh Quyết.
Ứng Tinh Quyết nhận lấy với luôn mặt không có biểu cảm, một tay khác đã mở quang não của Ứng Thành Hà và nhấn ngay nút bị loại.
[Ứng Thành Hà, cơ giáp sư đội chủ lực trường Quân sự Damocles bị loại. Lặp lại một lần nữa, Ứng Thành Hà, cơ giáp sư đội chủ lực trường Quân sự Damocles bị loại.]
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đây có lẽ mới là lần đầu tiên Vệ Tam và Tinh Tinh gặp nhau đúng nghĩa.
/337
|