Chiếc siêu xe Bugatti Veyron màu trắng đen viền đỏ trong thật cá tính, nó là một trong những chiếc siêu xe đắt tiền nhất trên TG, chỉ được sản xuất có 8 chiếc. Giờ đây, nó lại đang yên ổn dừng lại trước căn biệt thự nguy nga, lộng lẫy đầy huyền bí.
Bên trong những hàng cây to xanh mát, suối giả là căn biệt thự mang đậm chất Châu Âu cổ điển.
Bước chân vào căn biệt thư này, Lạc Mẫn Doanh giờ đây không thể tin được đó là nhà của cô, sau này cô sẽ sống tại đây sao? Thật là lời to! (Moẹ ơi, tham tiền tham dễ sợ à! )
Doanh Doanh bảo bối của ta, con về rồi à? Một giọng nói trầm ấm vang lên, cắt đứt dòng mê tiền truyền kiếp của Mẫn Doanh!
Quay mặt nhìn, theo dáng người đang vội vàng đi xuống từ cầu thang, đó là một vị trung niên với gương mặt nghiêm khắc. Giờ đây, vì vui sướng mà cười rộ lên trong rất hiền từ. Còn ai vào đây nữa, đó là Lạc Miên- gia gia của Lạc Mẫn Doanh cô, người yêu thương bao che khuyết điểm cho Mẫn Doanh vô cùng!
Gia gia! Tiếng nói ngọt ngào vừa vang lên, kèm theo sau đó là cái ôm ấm áp mà Mẫn Doanh nhận được!
Về nhà là tốt rồi, xem nào Doanh Doanh của gia gia gầy đi nhiều, phải kêu dì Vương cùng Chu thúc chuẩn bị bồi bổ cho bảo bối nhà ta thôi!
Trên mặt Mẫn Doanh giờ đây hiện vài đạo hắc tuyến! Haizzz ... ... vừa mới về nhà thôi mà, gia gia người không cần phải nhiệt tình với con dữ vậy đâu! Thầm nói trong lòng, Mẫn Doanh vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói!
Gia gia, con vừa mới về nhà trên người toàn mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, trước gia gia cho con đi cất đồ, tắm rửa đi! Vừa nói, khuôn mặt Mẫn Doanh vừa tỏ vẻ mệt mỏi cần nghỉ ngơi gấp!
Đúng đó gia gia, người cho tiểu Doanh lên phòng nghỉ ngơi đi, muội ấy vẫn vừa hết bệnh mà!
Không biết từ đâu, Lạc Thiên Tề cũng vừa đi ra, đến bên cạnh Mẫn Doanh, tay cầm lấy hành lý từ muội muội, mỉm cười giải vây!
Vậy Doanh Doanh con lên lầu cất hành lý nghỉ ngơi đi, khi nào ăn cơm, gia gia kêu con xuống! Nhanh nhanh! Gia gia vừa nói vừa thúc dục Mẫn Doanh đi lên lầu!
Bước lên cầu thang một nửa Mẫn Doanh mới chợt nhận ra, ta mất trí nhớ thì làm sao biết phòng mình ở mô? Đáng thương hề hề, đôi mắt cún con của Mẫn Doanh quay sang nhìn ca ca Thiên Tề cầu cứu ...
Nhìn thấy muội muội nhìn mình tội nghiệp, tình thương muội vô bờ bến của hắn lại trỗi dậy, vừa vội vàng hỏi vừa lo lắng! Sao vậy tiểu Doanh, muội cảm thấy cơ thể không khoẻ chỗ nào à! Có hay không đau, ca ca đi kêu bác sĩ liền
Không... .... không.. muội. .. muội. .. không biết phòng mình ở đâu! Muội khoẻ không cảm thấy đau gì hết á! Giọng nói run run, xen lẫn ngại ngùng thật làm cho người ta đau xót.
Thánh thần thiên mẫu ơi, con vừa mới thoát ra khỏi tay tên bác sĩ mặt người dạ thú kia, còn muốn gặp lại nữa sao! Không nên nha, đánh chớt ta cũng không cần gặp hắn! Nghĩ thầm thôi mà trên trán Mẫn Doanh cũng toát lên cả vài giọt mồ hôi!
Thì ra là vậy, không sao ca ca dẫn muội lên phòng! Cười nhẹ nói, giật mình như chợt nhớ ra việc gì Thiên Tề bỗng nói thêm. Sau này, cái gì muội không biết không nhớ cứ hỏi ca ca, ca ca sẽ giúp muội giải quyết hết mọi thứ, hiểu không?
Nhìn người trước mắt, đối với mình nói cười ôn nhu, săn sóc! Lạc Mẫn Doanh cảm thấy lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua. Trước kia ở trong nhà Tống Chương Linh cô là chị hai, vì thế cái gì đều nhường cho em trai mình, luôn phải chăm sóc cho người khác, giờ đây có một người anh trai chăm sóc quan tâm cô như thế, thật không thể tin nổi! Thầm nói với lòng Tống Chương Linh cô. .. không đúng phải là Lạc Mẫn Doanh cô chỉ cần gia đình gia gia, ba ba và ca ca là đủ còn bất cứ ai mặc kệ, chết sống ra sao cô cũng chẳng thèm quan tâm!
Cười ngọt ngào, khoát tay ca ca Mẫn Doanh ngoan ngoãn theo Thiên Tề lên phòng mình.
Đặt mình nằm trên chiếc giường màu lam nhạt thơm tho, đầy mềm mại thật không thể tin Lạc Mẫn Doanh con người này lúc trước bị mọi người xem là dâm đãng, son phấn diêm dúa kia lại có thể tự trang trí phòng ngủ của mình thật trang nhã, thanh tao đến như vậy!
Khi bước vô căn phòng này, Mẫn Doanh như cảm thấy mình bước vào một gian phòng cổ xưa đầy thanh nhã lịch sự của một qúy cô tiểu thư thời xa xưa.
Căn phòng xinh đẹp to lớn với ram màu chủ đạo lam nhạt hòa lẫn thanh lục kia là sự kết hợp hài hòa của xa xưa kèm theo chút hiện đại, trong cái cổ điển lại có cái cách tân. Trong phòng, còn có phòng tắm to bự với bồn nằm tắm lớn như cái bể bơi mini hiện đại, ngoài ra tủ đồ chứa quần áo ý nhầm nó không giống như tủ đồ mà như một cái shop quần áo thu nhỏ vậy, nào là từng hàng tủ khác nhau đựng quần áo riêng, giầy dép riêng, túi xách, phụ kiện, ... hàng hiệu nhưng ... sao mà ... toàn là lòe loẹt màu mè, hoa lá hẹ không vậy! Chớt mất, những thứ này Mẫn Doanh ta sao mà mặc được, toàn thứ ta ghét không! Khóc không ra nước mắt, làm sao giờ đây kêu ta mặc như thế ra ngoài thà ta khỏi mặc gì cho xong!
-_- Thôi kệ, cái thân thể này nhà giàu mà, tiền là cái không hề thiếu nha, có tiền thì mua gì mà không được! Hứ, mốt bay vô vài cái trung tâm thương mại mua sắm thì thiếu cha gì đồ hợp ý mình để mặc, giờ thì kệ xác nó! Cảm thấy vui khi nghĩ thông não, Lạc Mẫn Doanh lại nhí nhảnh lăng tăng nhìn xung quanh soi mói tiếp!
Oaaaa... ... thật sự hoàn toàn giống trong phim thần tượng con nhà giàu, qúa xa xỉ, qúa qúy tộc! Sướng thật! Sau này, nơi đây ta làm chủ, thỏa sức mà tung với hứng tùy ý!
Hí ha hí hửng mò muốn banh cái phòng thay đồ mới kiếm được cái váy màu vàng chanh hai dây xem như là khá kín đáo! Lạc Mẫn Doanh bay liền vô phòng tắm, haizzz lăn lộn cả ngày người cũng bốc mùi kinh tởm luôn chứ giỡn à! Ta phải đi tận hưởng cảm giác thư giãn khi tắm thôi, thiệt tình cái thân thể này lồi lõm, điện nước qúa đầy đủ! Chỉ nhìn thôi cũng muốn cưỡng gian! Có vẻ ta cũng qúa dâm đãng đi, hắc hắc!
( Moẹ này thiệt tình đi có người đưa, về có người đón có làm cái gì âu mà bốc mùi! Mệt thím nghĩ nhiều =.=)
Bên trong những hàng cây to xanh mát, suối giả là căn biệt thự mang đậm chất Châu Âu cổ điển.
Bước chân vào căn biệt thư này, Lạc Mẫn Doanh giờ đây không thể tin được đó là nhà của cô, sau này cô sẽ sống tại đây sao? Thật là lời to! (Moẹ ơi, tham tiền tham dễ sợ à! )
Doanh Doanh bảo bối của ta, con về rồi à? Một giọng nói trầm ấm vang lên, cắt đứt dòng mê tiền truyền kiếp của Mẫn Doanh!
Quay mặt nhìn, theo dáng người đang vội vàng đi xuống từ cầu thang, đó là một vị trung niên với gương mặt nghiêm khắc. Giờ đây, vì vui sướng mà cười rộ lên trong rất hiền từ. Còn ai vào đây nữa, đó là Lạc Miên- gia gia của Lạc Mẫn Doanh cô, người yêu thương bao che khuyết điểm cho Mẫn Doanh vô cùng!
Gia gia! Tiếng nói ngọt ngào vừa vang lên, kèm theo sau đó là cái ôm ấm áp mà Mẫn Doanh nhận được!
Về nhà là tốt rồi, xem nào Doanh Doanh của gia gia gầy đi nhiều, phải kêu dì Vương cùng Chu thúc chuẩn bị bồi bổ cho bảo bối nhà ta thôi!
Trên mặt Mẫn Doanh giờ đây hiện vài đạo hắc tuyến! Haizzz ... ... vừa mới về nhà thôi mà, gia gia người không cần phải nhiệt tình với con dữ vậy đâu! Thầm nói trong lòng, Mẫn Doanh vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói!
Gia gia, con vừa mới về nhà trên người toàn mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, trước gia gia cho con đi cất đồ, tắm rửa đi! Vừa nói, khuôn mặt Mẫn Doanh vừa tỏ vẻ mệt mỏi cần nghỉ ngơi gấp!
Đúng đó gia gia, người cho tiểu Doanh lên phòng nghỉ ngơi đi, muội ấy vẫn vừa hết bệnh mà!
Không biết từ đâu, Lạc Thiên Tề cũng vừa đi ra, đến bên cạnh Mẫn Doanh, tay cầm lấy hành lý từ muội muội, mỉm cười giải vây!
Vậy Doanh Doanh con lên lầu cất hành lý nghỉ ngơi đi, khi nào ăn cơm, gia gia kêu con xuống! Nhanh nhanh! Gia gia vừa nói vừa thúc dục Mẫn Doanh đi lên lầu!
Bước lên cầu thang một nửa Mẫn Doanh mới chợt nhận ra, ta mất trí nhớ thì làm sao biết phòng mình ở mô? Đáng thương hề hề, đôi mắt cún con của Mẫn Doanh quay sang nhìn ca ca Thiên Tề cầu cứu ...
Nhìn thấy muội muội nhìn mình tội nghiệp, tình thương muội vô bờ bến của hắn lại trỗi dậy, vừa vội vàng hỏi vừa lo lắng! Sao vậy tiểu Doanh, muội cảm thấy cơ thể không khoẻ chỗ nào à! Có hay không đau, ca ca đi kêu bác sĩ liền
Không... .... không.. muội. .. muội. .. không biết phòng mình ở đâu! Muội khoẻ không cảm thấy đau gì hết á! Giọng nói run run, xen lẫn ngại ngùng thật làm cho người ta đau xót.
Thánh thần thiên mẫu ơi, con vừa mới thoát ra khỏi tay tên bác sĩ mặt người dạ thú kia, còn muốn gặp lại nữa sao! Không nên nha, đánh chớt ta cũng không cần gặp hắn! Nghĩ thầm thôi mà trên trán Mẫn Doanh cũng toát lên cả vài giọt mồ hôi!
Thì ra là vậy, không sao ca ca dẫn muội lên phòng! Cười nhẹ nói, giật mình như chợt nhớ ra việc gì Thiên Tề bỗng nói thêm. Sau này, cái gì muội không biết không nhớ cứ hỏi ca ca, ca ca sẽ giúp muội giải quyết hết mọi thứ, hiểu không?
Nhìn người trước mắt, đối với mình nói cười ôn nhu, săn sóc! Lạc Mẫn Doanh cảm thấy lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua. Trước kia ở trong nhà Tống Chương Linh cô là chị hai, vì thế cái gì đều nhường cho em trai mình, luôn phải chăm sóc cho người khác, giờ đây có một người anh trai chăm sóc quan tâm cô như thế, thật không thể tin nổi! Thầm nói với lòng Tống Chương Linh cô. .. không đúng phải là Lạc Mẫn Doanh cô chỉ cần gia đình gia gia, ba ba và ca ca là đủ còn bất cứ ai mặc kệ, chết sống ra sao cô cũng chẳng thèm quan tâm!
Cười ngọt ngào, khoát tay ca ca Mẫn Doanh ngoan ngoãn theo Thiên Tề lên phòng mình.
Đặt mình nằm trên chiếc giường màu lam nhạt thơm tho, đầy mềm mại thật không thể tin Lạc Mẫn Doanh con người này lúc trước bị mọi người xem là dâm đãng, son phấn diêm dúa kia lại có thể tự trang trí phòng ngủ của mình thật trang nhã, thanh tao đến như vậy!
Khi bước vô căn phòng này, Mẫn Doanh như cảm thấy mình bước vào một gian phòng cổ xưa đầy thanh nhã lịch sự của một qúy cô tiểu thư thời xa xưa.
Căn phòng xinh đẹp to lớn với ram màu chủ đạo lam nhạt hòa lẫn thanh lục kia là sự kết hợp hài hòa của xa xưa kèm theo chút hiện đại, trong cái cổ điển lại có cái cách tân. Trong phòng, còn có phòng tắm to bự với bồn nằm tắm lớn như cái bể bơi mini hiện đại, ngoài ra tủ đồ chứa quần áo ý nhầm nó không giống như tủ đồ mà như một cái shop quần áo thu nhỏ vậy, nào là từng hàng tủ khác nhau đựng quần áo riêng, giầy dép riêng, túi xách, phụ kiện, ... hàng hiệu nhưng ... sao mà ... toàn là lòe loẹt màu mè, hoa lá hẹ không vậy! Chớt mất, những thứ này Mẫn Doanh ta sao mà mặc được, toàn thứ ta ghét không! Khóc không ra nước mắt, làm sao giờ đây kêu ta mặc như thế ra ngoài thà ta khỏi mặc gì cho xong!
-_- Thôi kệ, cái thân thể này nhà giàu mà, tiền là cái không hề thiếu nha, có tiền thì mua gì mà không được! Hứ, mốt bay vô vài cái trung tâm thương mại mua sắm thì thiếu cha gì đồ hợp ý mình để mặc, giờ thì kệ xác nó! Cảm thấy vui khi nghĩ thông não, Lạc Mẫn Doanh lại nhí nhảnh lăng tăng nhìn xung quanh soi mói tiếp!
Oaaaa... ... thật sự hoàn toàn giống trong phim thần tượng con nhà giàu, qúa xa xỉ, qúa qúy tộc! Sướng thật! Sau này, nơi đây ta làm chủ, thỏa sức mà tung với hứng tùy ý!
Hí ha hí hửng mò muốn banh cái phòng thay đồ mới kiếm được cái váy màu vàng chanh hai dây xem như là khá kín đáo! Lạc Mẫn Doanh bay liền vô phòng tắm, haizzz lăn lộn cả ngày người cũng bốc mùi kinh tởm luôn chứ giỡn à! Ta phải đi tận hưởng cảm giác thư giãn khi tắm thôi, thiệt tình cái thân thể này lồi lõm, điện nước qúa đầy đủ! Chỉ nhìn thôi cũng muốn cưỡng gian! Có vẻ ta cũng qúa dâm đãng đi, hắc hắc!
( Moẹ này thiệt tình đi có người đưa, về có người đón có làm cái gì âu mà bốc mùi! Mệt thím nghĩ nhiều =.=)
/23
|