Đạo

Q.3 - Chương 159 - Sơn Phong, Sơn Cốc, Lão Giả, Thiết Liên

/1071




- Thượng đạo hữu quả có con mắt tinh tường, có vị tiểu đạo hữu này đồng hành, từ giờ chắc chắn sẽ thu hoạch được kha khá.

Chẳng để lại chút dấu vết, ánh mắt Vân Lam xẹt qua Tiêu Thần, lập tức khẽ nói:

- Vân lão nói không sai, tiểu tử này thực sự có chút bản lĩnh, nhìn hắn xuất thủ lại có thể trực tiếp phá giải được cấm chế này, chúng ta ở bên trong chỉ toàn đấu đá lẫn nhau.

- Thượng lão quỷ, chúng ta thương lượng một chút, tiểu tử ngươi đem theo này tạm giao cho lão phu dùng như thế nào?

Qua cách xưng hô của lão đạo, hiển nhiên trong lòng sinh hứng thú không nhỏ với Tiêu Thần.

Trái lại, hai người Mặc Công và Quân Thành Tử hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút âm trầm. Hai người hắn tự cho là tu vi cấm đạo không yếu, lúc này mới đề nghị tách ra, cục diện trước mắt hai người họ tự nhiên không tốt.

Thượng văn Tinh khẽ lắc đầu cười nói:

- Câu Ly đạo hửu lời ấy sai rồi, tiểu hữu này là khách nhân của Thượng gia, lão phu tất nhiên phải tiếp đãi chu đáo, có thể nào lại mượn tay người khác quan tâm.

Tuy là cười khẽ, nhưng ý lại cực kỳ quả quyết. Với năng lực của Tiêu Thần hắn đương nhiên sẽ không buông tay.

Đám người kia nghe lão đạo nói vậy thì đều thầm cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ nếu là một kẻ vô dụng, sợ là sớm bị người ta tùy cơ sát hại, làm gì còn có thể cẩn thận bảo hộ trong tay thế này.

Sắc mặt Tiêu Thần mơ hồ trắng bệch, ra tay tốc độ càng lúc càng nhanh, biên độ chấn động cột đá cũng càng lớn theo. Cuối cùng tung ra một đạo phù văn rơi vào cột đá chỉ còn bằng cây gậy trúc, vật ấy ầm ầm vỡ vụn, một tiếng rồng ngân truyền ra, rồi một nét thoáng hiện lên loang loáng phóng lên cao hòng chạy trốn.

Tiêu Thần kêu lên một tiếng đâu đớn, thân thể lảo đảo hạ xuống ngồi khoanh chân bắt đầu khôi phục nguyên thần hao tổn.

Thượng văn tinh lộ vẻ vui mừng, đưa tay bắt lấy tia sang kia, nhưng là một thanh kiếm dai tầm ba xích, giống như nguyệt hạ thu thủy trường kiếm, giờ phút này bị trấn áp phía dưới vẫn giãy dụa không ngớt.

Đạo khí, theo uy lực cảm ứng, sợ là đã đạt đến mức độ không kém gì tu sĩ Nguyên anh viên mãn.

Thượng văn tinh cảm kích một phen, vừa lòng gật đầu đem trường kiếm phong ấn trực tiếp bỏ vào trữ vật đai. Mới tiến vào đã thu hoạch một món đồ phẩm chất cực đỉnh, trong lòng lão gia như lửa đốt cực kỳ cao hứng. Hơn nữa, chủ yếu nhất là chỗ này đã xuất hiện pháp bảo như vậy, vậy vào sâu bên trong không phải sẽ càng cất giấu những bảo vật cực quý hay sao.

Chúng tu sĩ chăm chú liếc một cái, tất cả đều nhìn ra trong mắt nhau đều có ngọn lửa mãnh liệt.

- Đi!

Bảo vật bị thu vào, bọn hắn tất nhiên không quá ngốc.

Độn quang chợt lóe lên gào thét đi về phía trước.

Thượng văn tinh lo lắng nói:

- Tiểu hữu có sao không? Vừa rồi lão phu vì trấn áp trường kiếm kia bay đi mà không để ý vết thương của tiểu hữu, xin tiểu hữu thứ lỗi.

Giọng điệu có chút thành khẩn.

Sắc mặt Tiêu Thần hơi tái nhợt, tinh thần có chút uể oải, lúc này mới miễn cưỡng cười nói:

- Thượng tiền bối khỏi bận tâm, trong lòng vãn bối hiểu được, vết thương kia đã dùng cấm chế ngăn lại, thêm chút điều tức thì cũng không sao.

Thượng Văn Tinh khẽ gật đầu:

- Tiểu hữu mau nhắm mắt điều khí hồi sức, mọi sự trên đường cứ để lão phu lo liệu.

Tiêu Thần lộ vẻ cảm kích, không nhiều lời, lập tức khoanh chân ngồi xuống, trong lòng cười lạnh. Lão này rõ ràng coi trọng bảo vật, mình sống chết ra sao chưa từng để tâm nhưng lúc này lại làm bộ làm tịch vậy.

- Tạm thời nhẫn nại, trước mắt cho lão này một chút lợi lộc, sau đó sẽ thừa cơ hành động.

Gần nửa canh giờ sau, hai khối đại lục nhỏ xuất hiện trước mắt. Hai mảnh nhỏ này đều cỡ vài dặm, hiện rõ nhiều dấu vết chiến đấu kịch liệt, nhiều cung điện nguy nga bị sụp đổ, mặt đất đầy vết rạn nứt đan chéo đến kinh người.

- Hai khôi nhỏ này, ta chia làm hai nhóm tự đi tham dò.

Quân Thành Tử nói xong, tất thảy mọi người đều gật đầu, rồi tự tách ra đi trước.

Hưu!

Độn quang tiêu tán, Thượng Văn Tinh, Giang Sơn Tử, Vân Lam, Mặc Công, Pháp Thiên Tử, Quân Thành Tử cùng Tiêu Thần, bảy người xuất hiện trên một mảnh nhỏ. Nơi này đất đai xám trắng, không hề có sự sống, trên cung điện kia hào quang cấm chế chớp nhoáng, không khí âm trầm càng them phần quỷ dị.

Lúc trước Thượng Văn Tinh có thu hoạch bảo vật, đám người Giang Sơn Tử, Vân Lam tất nhiên rất cẩn trọng, thận trọng đảo quanh thần thức ngoài cung điện này, xác định không có sơ sót gì, lúc này mới đều lựa chọn một đường tiến thẳng vào trong điện.

Đối mặt với Thượng Văn Tinh, Tiêu Thần chậm rãi lắc đầu nói:

- Nơi này không có bảo vật, Thượng tiền bối, chúng ta hãy mau vào đó đi thôi.

Thượng Văn Tinh gật đầu, tiện đà vung tay áo lên, thân ảnh hai người nhanh chóng độn quang đi về phía trước, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Trong tinh không nguy hiểm khó lường, thuấn di thần thông cũng không thể sử dụng, nếu không may trục tiếp xuất hiện trong cấm chế, lại có thêm bao phiền toái.

Gần nửa canh giờ sau, cuối cùng một cấm chế hào quang trong cung điện cũng biến mất, cả cung điện sụp đổ, tro bụi ngập trời, trong tiếng gió gào xé xuất hiện thân ảnh của bảy người trên hư không, mặt vẫn không chút thay đổi làm cho người ta nhận không rõ họ có thu hoạch được gì không.

- Đi thôi, đợi Câu Ly cùng chư vị đạo hữu đi ra, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.

Thượng Văn Tinh nói xong, mấy người nữa bước ra, đứng trên hư không nhắm mắt dưỡng thần.

Sắc mặt Tiêu Thần tái nhợt, trán toát mồ hôi, lúc này trực tiếp ngồi khoanh chân, ngửa đầu dùng một đống tuyết ôn thần đan khôi phục nguyên thần.

Mấy người không phải chờ lâu, không qua nửa khắc sau, cấm chế trêm khối đại lục kia cũng tiêu tán, mấy đạo thân ảnh nhanh chóng tiến thẳng vào đó.

- Hắc hắc, nơi này quả là không tệ, lão phu cùng con lừa huynh đệ này chỉ tùy tiện cũng có thể tìm ra bảo bối, xem ra các lão bất tử các ngươi khẳng định là có thu hoạch.

Hiển nhên thu hoạch lần này không nhỏ, có thể làm cho tu sĩ bất trụy có biểu hiện như thế này đủ thấy trong cung điện cất giữ bảo vật vô cùng quý giá.

Đám người Thượng Văn Tinh, Vân Lam nghe vậy trên mặt không nhịn được vui mừng, nhưng ngay lập tức ánh mắt lại u lạnh xuống, trong cơ thể ầm ầm bộc phát ra vô tận uy áp mà quét ngang qua!

Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, ánh mắt đảo qua vô hồn, đồng tử co rút một trận kịch liệt.

Thiếu hai người!

Ngự Kiếm tông Phá Quân, Phù Đồ tông Diệt Sinh Tử, hai người này vẫn chưa ra. Chúng tu sĩ sắc mặt khó coi, thần thức ầm ầm phát ra, đem toàn bộ đại lục này bao phủ bên trong nhưng không có phát hiện gì.

Pháp Thiên tử lạnh lung hừ một tiếng, linh quang chợt lóe lên, thân ảnh bỗng xuất hiện trên mảnh đại lục nhỏ

- Phá vỡ cho ta!

Lão khẽ quát, tung tới một chưởng, rồi bặt vô âm tín. Đột nhiên đại lục nhỏ run lên kịch liệt, sau đó ầm ầm vỡ vụn, hóa thành cô số khối bắn ra khắp nơi. Đợi cho mảh nhỏ kia bị đánh nát hoàn toàn, thân ảnh Phá Quân cùng Diệt Sinh Tử cũng không thấy đâu.

Hai gã bất trụy tu sĩ cuối cùng bặt vô ấm tín, biến mất không thấy gì nữa. Nghĩ tới đây, mấy tu sĩ còn lại không khỏi toát ra vài phần hàn ý như bị dội một gáo lạnh.

Tất cả trầm mặc không nói, không khí nặng nề như muốn ngưng kết. Một lúc sau, lão đạo mới cười lạnh nói :

- Chúng ta đã tới đây hẳn phải hiểu nơi đây nguy hiểm khó lường, nguy cơ diệt sát là đương nhiên, chỉ muốn thu hoạch mà không có nguy hiểm, thật là chuyện tốt lão phu chưa bao giờ thấy.

- Chẳng lẽ thấy Phá Quân, Diệt Sinh Tử đạo hữu biến mất, chư vị đạo hữu đã sợ hãi khống muốn đi tiếp sao?

- Lời đạo hữu nói quả không sai, xem ra ta chưa chuẩn bị tâm lý chu đáo.

- Trong tinh vực này, nguy hiểm không lường, chúng ta tuy là tu sĩ bất trụy, bên ngoài có lẽ không ai bì nổi nhưng chỗ này tốt nhất vẫn nên chuẩn bị tinh thần gấp đôi nếu không muốn bỏ mạng oan uổng.

Thương Nguyệt tông Pháp Thiên Tử trầm giọng mở miệng, mọi người trầm ngâm gật dầu rồi lia mắt xem xét cẩn thận.

Quả là bất trụy tu sĩ như họ uy phong lẫm liệt nơi nhân gian, chưa bao giờ gặp qua nửa điểm uy hiếp, nơi này tuy cục kỳ quỷ dị nhưng lại tin tưởng mười phần nếu bọn hắn liên thủ tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng giờ phút này hai người Phá Quân, Diệt Sinh Tử đều biến mất không chút dấu vết, giống như một cát tát rất đau đớn.

Lát sau, mọi người chuẩn bị lại tâm lý tiếp tục lên đường nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều, thần thức lại càng phát ra tràn ngập không gian cực kỳ cẩn thận.

…….

Ở một nơi kỳ dị, chín đỉnh núi cao hùng dũng giống như những ngọn giáo chỉ thẳng lên trời phát ra vô số khí tức hung sát. Cả sơn phong bao phủ một màu đỏ sẫm như tẩm máu tươi. Dưới chân núi, mây mù bao phủ nhưng cũng mơ hồ nhìn ra một thung lũng rộng lớn cỡ mấy ngàn trượng. Tại nơi lòng chảo sinh trưởng một loại dây leo, dây dưa chi chit, thi thoảng lại lung lay như một sinh mệnh.

Trên ngọn núi, một đạo nhân ảnh khoanh chân ngồi, thân hình gầy, tóc xám trắng buông xuống đất giống như loại cỏ dại, nếu không phải trong cơ thể có tia hơi thở phát ra hẳn ai cũng nghĩ đó là một xác chết.

Đúng lúc này, bóng người gầy guộc hơi thở run lên rồi trở nên kịch liệt, người này chậm rãi nhìn bầu trời, bụi tóc chảy xuống hé ra khuôn mặt già nua, một vết thương dài dữ tợn từ khóe mắt trượt xuống, xuyên qua mũi đến khóe miệng, vết thương trên mặt kia giống như một con trùng độc vặn vẹo uốn éo quỷ dị đáng sợ.

Ân, ai đánh thức ta? Chẳng nhẽ tộc nhân đến đây?

- Tộc nhân? Ai là tộc nhân của ta? Ta là ai? Vì sao lại ở nơi này?

Thanh âm khàn khàn, rên nhẹ lên truyền khắp không gian. Lão giả này có vẻ cực kỳ nóng nảy, một luồng uy áp từ cơ thể nháy mắt bộc phát ra. Uy áp này rất mạnh mẽ, vượt xa giới ực hạn ở nhân gian, như cả thiên địa nơi đây bị trấn áp đều phải phục tung run rẩy.

Một lúc sau, hơi thở người này chậm rãi xuống, đôi mắt mờ nhạc dần lộ ra vài phần trong sang.

- Loài bò sát hèn mọn đánh úp, cuối cùng cũng đã bị diệt tận gốc, thân là người canh giữ, lão phu chờ đợi nơi này đã vô số năm tháng.

- Tuy rằng trí nhớ mất đi rất nhiều, ký ức đã không còn rõ ràng, nhưng có một chuyện lảo phu vẫn chưa quên.

- Mùi của tộc thân, Thiên Tôn chiếu dụ, có đủ hai điều này mới là người ta chờ đợi.

Nói tới đây, lão giả ngẩng đầu lên, vết sẹo trên mặt uốn éo, đôi mắt xẹt qua tia lành lạnh.

- Hai người này không có mùi của tộc nhân, tất nhiên là loài bò sát hèn mọn, tất cả đều đáng chết.

Người này hạ giộng gầm nhẹ, cánh tay chỉa về hư không nắm chặt, nháy mắt, một khe không giang xuất hiện, hai nhân ảnh sắc mặt tái nhợt từ đó bay ra, chính là Ngự kiếm tông Phá Quân cùng Phù Đồ tông Diệt Sinh Tử. Hai người giống như trải qua một việc rất khừng khiếp, trong mắt vẫn còn vẻ hoảng sợ, thân ảnh thoát khỏi khe không gian, thét lên chói tai rồi bỏ chạy ra xa.

Hừ!

Lão giả trong miệng khé hừ nhẹ một tiếng, không hề nhúc nhích, Phá Quân cùng Diệt Sinh Tử sắc mặt trắng bệch hết cơn hôn mê kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bay nhanh hướng xuống sơn cốc. Trong mây mù, đột nhiên bắn ra hai đạo dây leo. Cả dây leo này nhuốm màu máu, đem cuốn quanh thân thể hai người, cuối cùng hé ra, hưng hăng cắm vào trong đầu rồi kéo vào sâu trong màn mây mù.

Phá quân, Diệt Sinh Tử hai gả Bất Trụy tu sĩ đúng là bị bắt giử như vậy, sinh tử không rò

- Loài bò sát hèn mọn, chống lại thượng tộc chi lệnh, ám hại sự tồn tại của thượng tốc, đáng chết!

- Lần này lão phu tuyệt đối không để thoát một ai!

- Ta ở đây chờ các ngươi!

Lão giả thấp giọng gầm lên giận dữ, thân thể đột nhiên chớp lên mang theo một trận vang rầm trời.

Chín đạo xích màu máu gắt gao đâm vào xương lưng cột sống, miệng vết thương sau lưng rất đáng sợ, giờ theo động tác của hắn mà rách ra, máu theo đó mà chảy ra nhuồm đỏ từng mắt xích.


/1071

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status