-Ma công!
Tiêu Thần biến sắc, Ngô Vạn Lý vừa thi triển rõ ràng chính là Tu ma giả ma hóa, cho nên mới khiến sức mạnh tăng vọt trong thời gian ngắn.
Vào thời khắc này, Thôn Thiên Nhất Chỉ rít gào mà đến!
Hóa thân thành ma vật đã khiến Minh Nguyệt đánh mất đại bộ phận thần trí, bất quá bản năng thấy nguy cơ khiến hắn gầm nhẹ một tiếng, trên người đột nhiên bạo phát hắc vụ đem bản thể bao bọc bên trong, như một tầng lá chắn thật dày.
Vô thanh vô tức, Thôn Thiên Nhất Chỉ nháy mắt dừng lại phía trên hắc vụ, trong ánh mắt kinh hoàng của ma vật, hắc vụ kịch liệt run lên, cuối cùng bị thủ chỉ thôn phệ. Cắn nuốt hắc vụ xong, thủ chỉ vốn màu thạch anh bỗng biến thành một mảnh tối đen, phát ra ma khí cuồn cuộn, uy thế càng lớn.
Oanh!
Một trận nổ đi qua, bên trong hành lang lập tức dâng lên đại lượng đá vụn bột phấn, che khuất tầm mắt Tiêu Thần, bất quá hắn dùng thần thức lập tức nhìn rõ tình hình giữa sân. Nguyên bản hành lang vuông vức bằng phẳng giờ phút này xuất hiện một cái hố cao nửa thước rộng một trượng, Ngô Vạn Lý giờ đã giải trừ trạng thái ma hóa, cả người dày đặc vết thương, sớm đã hôn mê. Bất quá chính là phút cuối hắn thi triển ma hóa mới có thể sống sót dưới Thôn Thiên Nhất Chỉ.
Đợi cho hết thảy đều kết thúc, Tiêu Thần chậm rãi bước tới, phất tay hút lấy thần hồn Ngô Vạn Lý đang hôn mê, nhắm mắt triển khai thần thức mạnh mẽ tiến vào trong não bộ đối phương thi triển sưu hồn thuật. Một lúc sau, Tiêu Thần chậm rãi mở mắt, trong đó hiện lên một đạo dị sắc.
Mà Ngô Vạn Lý đang hấp hối, lại gặp Tiêu Thần cường hành sưu hồn, cứ như vậy triệt để tử vong.
Đem túi trữ vật bên hông thu lấy, tùy tay ném thi thể vào trong hố, Tiêu Thần trầm tư một lát, trên mặt lập tức lộ ra vài phần cười lạnh, cất bước đi về phía trước.
Tại nơi khá sâu trong lòng đất truyền tới một tiếng thống khổ kêu rên. Một lát sau, truyền đến tiếng cười mê hoặc lòng người:
- Lần này tới đây lại là một tiểu tử thú vị, giết chết một mạng ma nô của ta, vậy thì dùng cái mạng nhỏ của ngươi để hoàn lại đi, ha ha ha ha. . .
Tiếng cười dịu dàng động lòng người, lại mang đủ vô tận lãnh liệt sát khí.
Trong hoa viên, Sở Cuồng đột nhiên trầm sắc mặt, ngay vừa rồi hắn đã mất đi cảm ứng với khí tức của Ngô Vạn Lý, điều này chỉ có một giải thích là hắn đã bị người diệt sát.
- Sao có thể như vậy, cho dù hai khôi lỗi bị Lưu Vân diệt sát thì lấy thực lực của Ngô Vạn Lý tự bảo vệ mình trở về phải tuyệt không có sai sót, làm sao có thể vẫn lạc?
Sở Cuồng trong lòng sinh ra dự cảm bất hảo, ánh mắt âm u, trên người tản mát băng hàn sát khí.
- Sở Cuồng sư đệ, chuyện gì vậy?
Địch gia huynh đệ liếc nhìn nhau, đều nhận ra trong đáy mắt đối có dị sắc lóe ra.
Sở Cuồng cười lạnh trong lòng, mặt không chút biểu tình đáp:
- Không có việc gì, chúng ta đẩy nhanh tốc độ, tiếp tục bài trừ cấm chế.
- Hay cho một cái Man hoang dị chủng, thân dài hơn hai mươi trượng, so với ghi chép về thiên túc yêu thú lúc sắp trưởng thành to lớn gấp đôi, nhất định đã trải qua biến dị nào đó.
Giờ phút này thứ chính là con yêu thú đám người Tiêu Thần từng gặp qua, yêu thú phía dưới bụng có hàng ngàn cái chân như hàng ngàn lưỡi liềm, hung ác dị thường, thỉnh thoảng nó lại phát ra tiếng gào trầm muộn, thân thể cao lớn giống như các loài rắn thông thường quẩn quanh một chỗ.
Lúc này, có ba người lăng không đứng, một gã gầy trơ xương, lục mang trong mắt lóe ra như thể cương thi,thần tình nồng nhiệt nhìn thiên túc yêu thú giống như nhìn sủng vật thông thường.
Một trung niên dáng hơi mập, sắc mặt hồng nhuận, giống như thương nhân trong thế tục, mặt cười hiền lành nhưng trong mắt lại giống như không chút độ ấm, lạnh như băng.
Người cuối cùng là một bà lão tóc trắng xóa, sắc mặt tối tăm giống như khắp thiên hạ đều thiếu tiền bà ta.
Hơn nữa xét từ uy áp cường hoành phát ra trên thân ba người, bọn hắn đều là Kim Đan kỳ tu sĩ!
- Nơi này vẫn chưa tiến vào chỗ sâu trong thập vạn hoang sơn, thế mà lại xuất hiện Hồng Hoang dị thú bực này, hơn nữa dọc đường đi không ngừng gặp đủ loại yêu thú, chẳng lẽ trong này có che dấu bí mật gì đó?
Trung niên nam tử mập mạp mày thoáng nhíu lại, trên mặt vẫn như cũ vẻ ôn hòa, chậm rãi nói.
- Chính là để cho ba người chúng ta tiến vào dò xét, bây giờ còn trước tiên giúp ta thu thập thiên túc này. Vốn tưởng rằng lần này cần xâm nhập sâu trong thập vạn hoang sơn mới có thu hoạch, lần này thật sự may mắn quá.
Bà lão lại nhíu mày, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn,
- Linh thi, thu hồi mùi xác thúi trên người ngươi lại, tức tốc xuất thủ đem nghiệt súc này thu thập.
Lão giả gầy gò này không ngờ là thi thể thông linh tu luyện mà thành, nghe vậy cũng không buồn bực, trên người bộc phát một trận tinh thuần thi khí, hướng thiên túc bao phủ xuống.
Gào thét rung trời, thi khí tung hoành, nhất phương rừng trong phút chốc như biến thành quỷ vực âm u.
Một lát sau, Linh Thi Thượng Nhân thần tình vui mừng đưa tay đặt tại đầu thiên túc yêu thú , trên tay lóe ra ô quang đem thiên túc thân thể to lớn nhanh chóng khô héo thấy được bằng mắt thường, từng giọt máu huyết xanh biếc thu vào trong một bình ngọc cầm trên tay.
Ba!
Thân thể thiên túc yêu thú hóa thành tro bụi, Linh Thi Thượng Nhân thấy trên tay mình là một lọ đầy máu huyết, không nhịn được cười hu hu vài tiếng, thanh âm rất chói tai.
- Đi thôi, ta cảm giác nơi này có chút quỷ dị, đi tới trước tìm kiếm một phen, không chừng còn có thể có chút thu hoạch ngoài định mức.
Trên thân ba người toát ra độn quang, chậm rãi bay về phía trước.
Tiêu Thần đi ra khỏi hành lang, trước mặt hiện ra một cây cầu độc mộc nhỏ nhỏ, thân dài ba trượng ba thước ba tấc, toàn thân đen thùi, làm từ loại gỗ hiếm thấy. Dưới cầu nưới song chậm rãi chảy xuôi, dòng nước đụng vào đá vụn ở đáy song, sinh ra từng đạo xoáy nước.
- Quả nhiên giống như đúc trong trí nhớ Minh Nguyệt, theo hành lang đi ra sẽ lập tức tiến vào một loại bí cảnh, tất cả những chuyện trước mắt đều là cấm chế huyễn hóa, muốn đột phá tiến vào tần tiếp theo phải phá vỡ cấm chế trước mặt.
Tiêu Thần nhíu mày, trên mặt lộ vẻ do dự.
Mục đích lớn nhất của hắn trong chuyến này là tìm kiếm Trúc Cơ phương pháp, giờ phút này không thu hoạch được gì, cho nên dù biết rõ con đường phía trước nguy cơ trùng trùng, Tiêu Thần cũng tuyệt đối không thể quay lại giữa đường.
Ánh mắt đảo qua cây cầu nhỏ phía trên dòng nước chảy, Tiêu Thần không khỏi thở dài, cấm chế thuật của thượng cổ tu sĩ quả nhiên phi phàm, liếc mắt một cái nhìn lại không có nửa phần sơ hở, nếu không sớm biết, chỉ sợ ngay cả hắn cũng đã bị lừa gạt.
Nhắm mắt lại, thần thức chậm rãi phát tán, tinh tế cả phiến không gian bên trong, lát sau Tiêu Thần đột nhiên trừng mắt, dưới chân trước, trái phải, trước đi liền bốn bước, hết thảy bình yên vô sự, vẫn như cũ cây cầu nhỏ đen thùi, nước chảy trong veo.
Thả lỏng thân thể, trên trán Tiêu Thần toát ra một tầng tinh mịn mồ hôi.
- Xem ra thành công một phen, nơi này quả nhiên là chỗ phá cấm ban đầu.
Tiêu Thần cười nhẹ, tuy rằng cấm chế này uy lực mười phần chỉ còn lại một, nhưng lấy thần thức cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ của hắn cũng chỉ có thể nhìn ra vài tia manh mối, chưa thể hoàn toàn xem thấu. Tiêu Thần vừa rồi liên tiếp bước bốn bước hoàn toàn là đánh cuộc, nếu đoán sai gọi ra cấm chế, chỉ sợ nháy mắt sẽ rơi vào cảnh hôi phi yên diệt.
Tiêu Thần ngẩng đầu lên, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Tuy rằng thành công lúc đầu, nhưng nơi này cách đầu cầu chỉ còn chin bước, trong mắt hắn chin bước này nguy cơ dày đặc, hơi sai một chút liền có nguy hiểm đến tính mạng.
Chân trái nâng lên, từng bước bước về phía trước.
Bỗng chốc cảnh tượng biến đổi, hiện ra trước mắt hắn là một nơi vực sâu biển lửa, hỏa diễm tứ phía, hơi nóng ngập trời. Tầng tầng sóng lửa mãnh liệt mà đến, muốn đưa hắn hoàn toàn cắn nuốt.
Sức nóng khủng khiếp đến trước mặt, vòng linh khí bảo hộ bên ngoài cơ thể Tiêu Thần nháy mắt vỡ vụn, nhiệt độ cực nóng khiến quần áo hắn nháy mắt ướt sũng mồ hôi. Bất quá trong mắt Tiêu Thần hiện vẻ dứt khoát, thân thể không lùi mà tiến tới, trực tiếp bước liên tiếp hai bước về hướng vực sâu biển lửa.
Đúng lúc tiếp xúc hỏa diểm, hết thảy đột nhiên biến mất, vực sâu hỏa diễm kia như chưa bao giờ xuất hiện, Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện mình đang đứng tại một thế giới băng tuyết, một mảnh mờ mịt không giới hạn. Cái rét thấu xương theo đáy lonngf đột nhiên bốc lên, mồ hôi nóng mới vã ra từ trên người nháy mắt ngưng thành băng, thậm chí còn kết hợp với linh lực bên trong vận hành chậm chạp khó nhọc.
Oanh!
Giống như một tiếng thiên địa rít gào, cả tuyết vực kịch liệt chấn động, Tiêu Thần mắt lộ kỳ quang, nhìn làn sóng băng tuyết cuồn cuộn đang đến trước mặt mà cắn răng tiếp tục bước một bước về phía trước.
Thân thể giống như là đi vào một hồ nước, kích lên vô số gợn sóng. Trong lúc những gợn sóng rung động, thế giới băng tuyết chậm rãi tiêu tán, hiện ra trước mắt Tiêu Thần là một nơi không gian u tối, hư ảnh một nam tử thân mặc hắc y, cầm trong tay hắc kiếm, tuy là hư ảo nhưng kiếm ý sắc bén khiến người khác kinh hoàng như phá tan thiên địa vọt tới, làm cho sau lưng Tiêu Thần nháy mắt dựng đứng lông tơ.
Hô!
Hắc y hắc kiếm, nam tử đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như hai đạo kiếm quang lóe lên rồi biến mất, trong ánh mắt tối đen không có nửa điểm tạp sức tựa hồ có thể hấp thu thiên địa vạn vật.
Nâng tay, giơ kiếm, chém xuống.
Hư ảnh động tác cực kỳ thong thả, nhưng trong lòng Tiêu Thần nháy mắt toát ra vô tận hàn ý, một cỗ nguy cơ sinh tử đem hắn hoàn toàn bao phủ.
Hư ảnh này là giả, kiếm ý là thật!
Đồng tử Tiêu Thần kịch liệt co rút lại, bước chân trầm ổn cấp tốc bước một bước về phía trái, sau đó lùi về sau một bước, tiếp tục trái, trái, cuối cùng đột nhiên nghiêng người bước ba bước về phía trước.
Đạo kiếm ý cơ hồ dừng lại ngay trước chop mũi Tiêu Thần, hư ảnh hắc y nam tử phóng thích xong một đạo kiếm ý, thân ảnh rất nhanh mờ đi, biết chỉ là ảo giác thế nhưng Tiêu Thần thấy từ trong mắt hắn thấy được ý tứ được giải thoát. Chỉ là vật do trận pháp tạo thành, chẳng lẽ có thể có ý thức của chính mình sao?
Tiêu Thần trong lòng dấy lên một phần nghi hoặc, ngay sau đó không gian u tối trước mặt như chiếc gương thông thường dập nát thành vô số mảnh nhỏ, xuất hiện trước mắt đúng là chỗ cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, hết thảy tựa hồ không có gì thay đổi, bất quá hắn đã tiến về trước mất bước, khoảng cách đầu cầu chỉ còn hai bước.
Tiêu Thần chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm dưới chân nơi huyễn tượng kiếm ý quét qua, đồng tử kịch liệt co rút lại.
Cây cầu đen thùi đột nhiên chấn động kịch liệt, nước dưới cầu không ngừng điên cuồng dần lên, quỷ dị hơn hết là không có chút âm thanh nào vang lên, cứ như tất cả chuyện này chỉ là bức tranh tĩnh vật, nhìn thấy chứ không thể nghe thấy!
Tiêu Thần cười nhẹ, xem ra một phần Huyễn trận đã được giải trừ.
Quả nhiên, hắc kiều lưu thủy ngày càng hư ảo, cuối cùng hoàn toàn biến mất, Tiêu Thần cảm giác một trận trời đất ngả nghiêng, nhưng ngay sau đó đã đứng vững chãi trên mặt đất.
/1071
|