Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 30: Đàn gặp tri âm

/144


Lâm Giang lâu, lầu hai. Sắt Sắt đến bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy phía ngoài lầu là sóng nước xanh biếc mênh mông.

Mặt trời chiều đã ngã về Tây, ánh nắng chiều trang điểm con sông thành màu ráng chiều giống như son quyến rũ vô cùng , nước sông vô tình chảy xuôi, mang theo vẻ đẹp tuyệt vời lạnh lẽo. Hai bên bờ sông trăm hoa lả lướt nở rộ, gió đêm truyền đến tiếng đán sáo thánh thoát.

Sắt Sắt đã đợi ở Lâm Giang lâu một ngày hai đêm.

Đêm đó tại Tuyền Ki phủ nàng không thấy công tử áo trắng kia cũng không nhìn thấy công tử áo đen, chỉ nghe quản gia nhắn lời rằng công tử áo trắng kia đang ở Lâm Giang lâu đợi nàng, lại không nói thời gian cụ thể.

Vì phải lấy lại lệnh bài, nàng không thể không chờ hết ngày sang đêm.

Mán đêm buông xuống, một ngày nữa lại trôi qua, công tử áo trắng kia vẫn khòng xuất hiện, Sắt Sắt cảm thấy trong lòng không khỏi có cảm giác mất mát.

Ngồi trên bàn, làm ra vẻ chăm chú vào cây cấm cổ, Sắt Sắt ngôi trên bệ, ảm đạm đánh đàn.

Tiếng đàn chợt cao chợt thấp, tao nhã uyển chuyển. Có sông nước trong xanh, có tuyết trong hồ đọng thành băng lãnh lẽo, có tiếng nước chảy róc rách qua khe suối, cũng có vực cao nước sâu trầm trọng.

Ngón tay ngọc như lướt qua, đang ở trên cầm huyền gảy ra tám âm điệu. (8 loại âm thanh: kim, thạch, ti, thổ, bào, trúc, cách, mộc)

Ngay cả nàng cũng đang chìm đắm trong tiếng đàn của mình.

Tiếng đàn giống như dòng nước ngoài cửa sổ, không ngừng chảy xuôi.

Có một tiếng sáo từ bờ bên kia truyền tới, dương dương tự đắc và thong thả, mơ hồ không dứt. Người thổi tiêu kia hình như có ý hợp tấu cùng nàng , lại như cố ý cùng nàng tranh giành phần thắng, tiếng sáo tràn ngập vẻ cao ngạo cùng ý sát phạt.

Lòng hiếu thắng của Sắt Sắt nổi lên, mười ngón tay lướt một vòng, tiếng đàn thanh lệ từ từ vang lên, âm thanh phức tạp tăng dần. Thanh âm trong trẻo cao vút lưu loát vang lên, lá rụng gió thu, trăng lạnh sương rơi, một mảnh xơ xác tiêu điểu.

Trên sông nhất thời yên tĩnh như chốn không người, chỉ có tiếng đán thanh nhã hòa với tiếng tiêu êm tai.

Tiếng đàn chuyển thành một mảnh uyển chuyển, tiếng tiêu cũng dần dần trầm, thấp, hai tiếng nhạc hòa cùng một chỗ, sầu triền miên, đúng là hòa hợp nói không nên lời.

Khúc nhạc ngừng lại, ngón tay đặt trên phím đàn của Sắt Sắt chợt run rẫy, tiếng đàn giống như tiếng lòng nàng, đang nhộn nhạo. Ngày xưa Bá Nha Tử Kì đem tâm sự gửi vào tiếng đàn, người đi khiến tiếng đàn tan nát vỡ vụn, nhưng lại không có ai nghe. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến tiếng đàn của nàng lại có người có thể hợp tấu, hơn nữa lại hòa hợp như thế.

Nàng như đang chìm trong mộng đi đến phía cửa sổ, mở một bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Một chiếc thuyền hoa vô củng hoa lệ đang chậm rãi hướng về phía cửa sổ, trên thuyền là một dáng người cao lớn lỗi lạc đang đứng ở đó, trong tay chì cầm ống tiêu ngọc bích duy nhất. Nơi đầu thuyền ánh đèn lưu ly cùng ánh trăng sáng tỏ bao phủ lấy hắn, hắn phảng phất như đang đứng trên áng mây chốn tiên cảnh, tao nhã xuất thần.

Người thổi tiêu đương nhiên là người đã trộm vật của nàng, công tử áo trắng.

“Đem tâm sự gởi vào phím đàn, tri âm gặp gỡ, khúc đàn có ai nghe,... Không ngờ tới tối nay lại gặp gỡ tri âm, thỉnh các hạ xuống lầu gặp mặt.” Âm thanh của công tử áo trắng thong thả lướt qua mặt sông, vô cùng dịu dàng tao nhã nhưng cũng rất lạnh lùng

Nàng đang chờ hắn, tất nhiên lá phải xuống lầu. Sắt Sắt phủi phủi quần áo, giống như một loài chim oanh về đêm từ cửa sổ bay ra, mũi chân nhẹ nhàng đáp trên thuyền, gió đêm làm cho mái tóc tung bay phía sau. Ánh trăng ngưng đọng trên tá áo xanh, giống như ánh mắt của nàng, rất trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nhìn qua Sắt Sắt trong nháy mắt, một tia sáng xẹt qua ánh mắt đen láy của công tử áo trắng. “Chờ nhiều ngày, các hạ rốt cuộc cũng đã đến!” Sắt Sắt lạnh giọng nói. Thân thể của nàng so với nữ tử có phần cao gầy, nhưng đứng trước mặt hắn vẫn có vẻ nhỏ bé. Đối mặt với hắn, tự dưng một loại cảm giác áp bách vọt tới.

Ánh mắt sắc bén của công tử áo trắng nhìn lướt qua quần áo nam trên người Sắt Sắt, cau mày nói: “Người ta làm sao có thể tin Tiêm Tiêm công tử thì ra là một nữ tử.”

Trong lòng Sắt Sắt kinh ngạc , làm sao hắn biết nàng là Tiêm Tiêm công tử? Nàng nhớ rõ đêm đó mình chưa từng sử dụng ám khí trước mặt hắn. Trong lòng kinh hãi hoài nghi nhưng trên mặt cũng không đổi sắc, nói thản nhiên, “Sao các hạ lại cho rằng ta chính là Tiêm Tiêm công tử?”

Khóe môi công tử áo trắng hơi cong lên, bàn tay cực kì tự nhiên xoay xoay ống tiêu trong tay, ánh mắt đen láy hiện lên một vẻ khác thường.

“Từng nghe qua Tiêm Tiêm công tử có hai tuyệt chiêu võ công là ám khí cùng khinh công. Mới vừa rồi hai chân đạp trên mép thuyền nhưng mép thuyền chưa từng có một tia rung động, tài khinh công này có thể nói lá nhất tuyệt!” Âm thanh của công tử áo trắng theo gió đêm truyền tới.

Ngày đó Dạ Vô Yên với “Ám khí trùng trùng” biết được nàng là Tiêm Tiêm công tử chẳng có gì lạ, nhưng hôm nay công tử áo trắng chỉ dựa vào tài nghệ khinh công liền đoán ra nàng là Tiêm Tiêm công tử, thật sự là rất lợi hại. Lại nói, Tiêm Tiêm công tử chỉ vang danh ở đế đô, ở trên giang hồ cũng chẳng có tên tuổi gì, thật không ngờ người này đối với nàng lại hiểu biết triệt để như vậy.

“Hôm nay đến, ta chỉ muốn lấy lại đồ của mình.” Sắt Sắt cau mày nói.


/144

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status