Mang thi thể của Âm Dương lệnh chủ Lý Thái rời đài trường ra đi, Băng diện hằng nga Thạch Tịnh Linh và Thanh liên ngọc nữ Lý Linh mang theo niềm hận tràn lòng.
Cả hai không tưởng Triệu Sĩ Nguyên vô tình đến độ tàn nhẫn như vậy.
Họ đến một thị trấn gần đó mua một cỗ quan tài, tẩm liệm xác chết, đoạn thuê xe phò linh cửu xuôi về Nam định mai táng tại Câu Lậu Thiên Phủ.
Họ đi dọc đường chẳng gặp điều ngăn trở nào, đến ngày thứ tư họ nghe khách bộ hành xuôi ngược, ai ai cũng ca ngợi Triệu Sĩ Nguyên là bậc anh hùng đương đại, tài trí lưỡng toàn, nhân nghĩa kiêm bị.
Những người đó chẳng hề đề cập đến sự chân giả, họ cũng không nhắc đến cái chết anh dũng của Lý Thái.
Tợ hồ ngoài việc của Triệu Sĩ Nguyên, ngoài người gì liên quan đến chàng là không thành vấn đề đối với họ, họ không buồn nói đến.
Lúc nào nghe thiên hạ khen ngợi Triệu Sĩ Nguyên, thì hai mẹ con còn cao hứng mà nghe, chứ trong hiện tại, họ càng nghe càng đau xót, càng đau xót niềm hận càng lớn mạnh.
Do đó họ cố tránh khách bộ hành, nơi nào đông người thì họ rẻ đi xa xa, lắm lúc họ bỏ luôn con đường cái, tạt vào những nẻo hoang vắng, tiếp tục hành trình.
Rất tiếc cho họ bỏ mất một dịp may, giả như họ kiên nhẫn hơn một chút, nghe ngóng mãi tình hình thì chung quy họ cũng hiểu được sự thật.
Thành ra hai mẹ con đã lầm ngay từ phút đầu, lại càng lầm thêm, càng ngày càng lầm.
Lý Linh đã hận Triệu Sĩ Nguyên về thái độ của chàng đối với phụ thân nàng, lại còn hận chàng về thái độ đối với nàng.
Bởi đáng lẽ ra Triệu Sĩ Nguyên phải chạy theo, phân trần giải thích chịu tội, chàng lại hửng hờ, xem như chẳng có gì xảy ra, mặc dù mỗi một ngày qua là mỗi một ngày nàng mong đợi chàng đến.
Con người vô tình vô nghĩa đến thế là cùng.
Họ đã đến Tam Thương, trước sau cũng chỉ có hai mẹ con không thấy một bằng hữu nào của Triệu Sĩ Nguyên đến tìm họ an ủi một vài lời.
Rồi họ vào địa phận Quảng Tây, cách Câu Lậu Sơn không xa lắm.
Lý Linh không hề hay biết Câu Lậu Thiên Phủ trong thời gian qua đã bị Vô Cực phái chiếm dụng, mãi đến lúc gặp mẹ, nàng mới được mẹ cho biết sự tình.
Hai mẹ con biết rằng nhà cửa hiện nay bị người chiếm đoạt, thế mà vẫn đưa linh cửu về đó, đủ biết cả hai có ý định kiên quyết thế nào.
Trước khi lên núi, họ dừng lại tại một địa điểm, cách không xa Câu Lậu Thiên Phủ, quàng linh cửu trong một ngôi chùa cổ.
Xong việc đó rồi Thạch Tịnh Linh triệu tập những thuộc hạ cũ, có gia cư quanh các vùng phụ cận.
Bà quy tụ được một số người, ai ai cũng để tang cho Lý Thái, ai ai cũng căm hận Vô Cực phái, tất cả cùng phát thệ bằng mọi giá phải đoạt hồi Câu Lậu Thiên Phủ, làm mộ địa mai táng chủ nhân.
Chuẩn bị xong xuôi, họ lên đường thẳng tiến đến Câu Lậu Thiên Phủ.
Nhưng vừa đến chân núi, ngẩng đầu nhìn lên bất giác họ sửng sờ.
Nơi tấm bia đá chắn đường, một tấm bia rộng lớn ngày nào còn bốn chữ Câu Lậu Thiên Phủ rất to, từ xa xa ngoài nửa dậm còn trông thấy rõ, giờ đây dán giấy hoa bao trùm.
Và cũng có chữ to, thay cho bốn chữ Câu Lậu Thiên Phủ.
Bốn chữ đó là Hồn Hề Quy Lai.
Lý Linh cau mày lẩm nhẩm:
- Không lẽ Châu Thiên Nhậm đã chết rồi?
Thạch Tịnh Linh căm hận Vô Cực phái, sống đã đoạt cơ nghiệp người, chết lại chiếm luôn làm mộ địa sao?
Bà vẫy tay:
- Chúng làm gì mặc chúng, bọn ta cứ đập phá!
Các thuộc hạ hưởng ứng, hét to:
- Phải! Cứ đập phá!
Bốn người lướt tới, phân thành hai cặp, mỗi cặp một bên sắp sửa xuất thủ.
Bỗng có ai đâu đây vọng đến:
- Khoan!
Bốn đại hán giật mình.
Ba bóng người xuất hiện, đồng trạc trên năm mươi tuổi, người giữa chừng như cao niên hơn.
Cả hai không tưởng Triệu Sĩ Nguyên vô tình đến độ tàn nhẫn như vậy.
Họ đến một thị trấn gần đó mua một cỗ quan tài, tẩm liệm xác chết, đoạn thuê xe phò linh cửu xuôi về Nam định mai táng tại Câu Lậu Thiên Phủ.
Họ đi dọc đường chẳng gặp điều ngăn trở nào, đến ngày thứ tư họ nghe khách bộ hành xuôi ngược, ai ai cũng ca ngợi Triệu Sĩ Nguyên là bậc anh hùng đương đại, tài trí lưỡng toàn, nhân nghĩa kiêm bị.
Những người đó chẳng hề đề cập đến sự chân giả, họ cũng không nhắc đến cái chết anh dũng của Lý Thái.
Tợ hồ ngoài việc của Triệu Sĩ Nguyên, ngoài người gì liên quan đến chàng là không thành vấn đề đối với họ, họ không buồn nói đến.
Lúc nào nghe thiên hạ khen ngợi Triệu Sĩ Nguyên, thì hai mẹ con còn cao hứng mà nghe, chứ trong hiện tại, họ càng nghe càng đau xót, càng đau xót niềm hận càng lớn mạnh.
Do đó họ cố tránh khách bộ hành, nơi nào đông người thì họ rẻ đi xa xa, lắm lúc họ bỏ luôn con đường cái, tạt vào những nẻo hoang vắng, tiếp tục hành trình.
Rất tiếc cho họ bỏ mất một dịp may, giả như họ kiên nhẫn hơn một chút, nghe ngóng mãi tình hình thì chung quy họ cũng hiểu được sự thật.
Thành ra hai mẹ con đã lầm ngay từ phút đầu, lại càng lầm thêm, càng ngày càng lầm.
Lý Linh đã hận Triệu Sĩ Nguyên về thái độ của chàng đối với phụ thân nàng, lại còn hận chàng về thái độ đối với nàng.
Bởi đáng lẽ ra Triệu Sĩ Nguyên phải chạy theo, phân trần giải thích chịu tội, chàng lại hửng hờ, xem như chẳng có gì xảy ra, mặc dù mỗi một ngày qua là mỗi một ngày nàng mong đợi chàng đến.
Con người vô tình vô nghĩa đến thế là cùng.
Họ đã đến Tam Thương, trước sau cũng chỉ có hai mẹ con không thấy một bằng hữu nào của Triệu Sĩ Nguyên đến tìm họ an ủi một vài lời.
Rồi họ vào địa phận Quảng Tây, cách Câu Lậu Sơn không xa lắm.
Lý Linh không hề hay biết Câu Lậu Thiên Phủ trong thời gian qua đã bị Vô Cực phái chiếm dụng, mãi đến lúc gặp mẹ, nàng mới được mẹ cho biết sự tình.
Hai mẹ con biết rằng nhà cửa hiện nay bị người chiếm đoạt, thế mà vẫn đưa linh cửu về đó, đủ biết cả hai có ý định kiên quyết thế nào.
Trước khi lên núi, họ dừng lại tại một địa điểm, cách không xa Câu Lậu Thiên Phủ, quàng linh cửu trong một ngôi chùa cổ.
Xong việc đó rồi Thạch Tịnh Linh triệu tập những thuộc hạ cũ, có gia cư quanh các vùng phụ cận.
Bà quy tụ được một số người, ai ai cũng để tang cho Lý Thái, ai ai cũng căm hận Vô Cực phái, tất cả cùng phát thệ bằng mọi giá phải đoạt hồi Câu Lậu Thiên Phủ, làm mộ địa mai táng chủ nhân.
Chuẩn bị xong xuôi, họ lên đường thẳng tiến đến Câu Lậu Thiên Phủ.
Nhưng vừa đến chân núi, ngẩng đầu nhìn lên bất giác họ sửng sờ.
Nơi tấm bia đá chắn đường, một tấm bia rộng lớn ngày nào còn bốn chữ Câu Lậu Thiên Phủ rất to, từ xa xa ngoài nửa dậm còn trông thấy rõ, giờ đây dán giấy hoa bao trùm.
Và cũng có chữ to, thay cho bốn chữ Câu Lậu Thiên Phủ.
Bốn chữ đó là Hồn Hề Quy Lai.
Lý Linh cau mày lẩm nhẩm:
- Không lẽ Châu Thiên Nhậm đã chết rồi?
Thạch Tịnh Linh căm hận Vô Cực phái, sống đã đoạt cơ nghiệp người, chết lại chiếm luôn làm mộ địa sao?
Bà vẫy tay:
- Chúng làm gì mặc chúng, bọn ta cứ đập phá!
Các thuộc hạ hưởng ứng, hét to:
- Phải! Cứ đập phá!
Bốn người lướt tới, phân thành hai cặp, mỗi cặp một bên sắp sửa xuất thủ.
Bỗng có ai đâu đây vọng đến:
- Khoan!
Bốn đại hán giật mình.
Ba bóng người xuất hiện, đồng trạc trên năm mươi tuổi, người giữa chừng như cao niên hơn.
/118
|