Đào Lý

Chương 15: Nửa Đêm

/37


Chương 15 – Nửa Đêm

A Sở rút kiếm ra, đâm thủng thiêu hủy lá bùa, thấp giọng nói: “Có thứ gì đó đang bám theo ngươi.”

“Thổ phỉ ư?” Tiểu Tiếu nhi sợ hãi kêu lên. “Ta đâu có tiền bạc gì…”

“Suỵt —“ A Sở ra hiệu bảo cô bé đừng lên tiếng. “Không phải thế, có khả năng là yêu quái.”

“Nói bừa! Yêu quái theo ta làm gì! Ta ốm tong ốm teo, thịt thà không có, theo làm gì!”

A Sở gấp gáp nói: “Nghe ta đi, không sai đâu.”

“Nhưng không phải ngươi muốn lên kinh thành trừ yêu sao? Ta muốn về quê, phải đi hướng nam mới…”

“Đã nói là ta không lên kinh nữa, ta sẽ đi theo ngươi. Ngươi đi đâu ta theo đó, nhất định phải bắt được con yêu kia, mang về khoe với sư phụ!”

“Nhưng —“

“Đừng nhưng nhị gì nữa, đã có ta là hàng ma nữ đạo nhân ở cạnh ngươi, ngươi còn sợ cái gì?” A Sở vỗ vỗ vai cô bé, trong lòng thầm dự tính.

Tuy rằng Tiểu Tiếu nhi không tin ma quỷ gì đó bám theo mình, nhưng nhìn bộ dạng hừng hực khí thế của A Sở thì đành mặc cô nàng.

Hai người nói chuyện xong rồi ngủ, một đêm bình an vô sự.

Nhìn bên ngoài, A Sở có vẻ là một anh hùng nữ kiệt, rất đáng tin cậy nhưng tính cách thì không hẳn vậy. Cô nàng hay huyên náo, lại không phải người có đầu óc tính toán, suy nghĩ sâu xa, thành ra đi chung với một người chân chất như Tiểu Tiếu nhi không ngờ vừa thành một cặp.

Suốt đoạn đường ngươi nói ta cười, bất giác đã đi được rất xa. Có điều A Sở vốn lớn tiếng, lại không khi nào yên lặng được lâu, vừa đi vừa lải nhải khiến Tiểu Tiếu nhi đau cả tai, còn nhân tiện hiểu rõ luôn về ông sư phụ “đại gian đại ác, hết ăn lại nằm, dơ dáy bẩn thỉu, còn thích sờ mông con gái nhưng một thân võ công cao cường, đạo pháp vô biên, còn dung mạo thì đẹp tựa Phan An”.

Nhắc tới mới kỳ, những lúc A Sở kể lể về sư phụ, tuy giọng điệu rõ ràng là ghét bỏ, nhưng biểu tình vừa khâm phục, vừa có chút lưu luyến.

Chắc hẳn là người rất đặc biệt trong lòng cô nàng? Tiểu Tiếu nhi thầm nghĩ.

Qua một ngày nữa, cuối cùng cũng đi tới vùng đất Tiểu Tiếu nhi vô cùng quen thuộc — núi Khâu Bình. Quê nhà cô bé tọa lạc ở phía sau ngọn núi. Sườn núi rất cao nhưng không dốc lắm.

Sắc trời đã tối, ban đêm mà đi xuyên núi thì khá nguy hiểm nên cả hai quyết định ngủ ngoài trời một đêm.

Hai cô gái đốt lửa trại, tìm nước suối, ăn no bánh ngô rồi mới chuẩn bị nghỉ ngơi.

A Sở có thói quen dù ngủ cũng duy trì tư thế ngồi thiền, trường kiếm sau lưng là vật bất ly thân. Tiểu Tiếu nhi cảm thấy ngủ như vậy nhất định là không thoải mái, mới khuyên cô nàng tháo trường kiếm xuống đặt ở bên cạnh. Mới đầu A Sở không đồng ý nhưng không chịu nổi Tiểu Tiếu nhi cứ lải nhải mãi, hơn nữa cả ngày đi đường mệt nhoài, cuối cùng A Sở cũng tháo kiếm xuống đặt ở một bên, chỉ cần với tay là có thể chộp lấy.

Cả hai đều đuối sức, chẳng bao lâu thì ngủ say.

Đêm rất đen, bốn bề yên tĩnh, chỉ còn tiếng gỗ cháy lép bép từ đống lửa phát ra. Sau lưng hai người đang ngủ là ngọn núi lớn. Thảm thực vật rậm rạp, thỉnh thoảng có bóng mấy con thú đi đêm nhanh nhẹn xẹt qua. Gió đêm lành lạnh phất qua ngọn cây, thổi lá va vào nhau xào xạc.

Mọi sự đều có vẻ bình thường, không ai phát hiện giữa bóng tối sâu trong núi có một con dã thú đang lừ lừ đi tới.

Nó có tai nhọn, đuôi ngắn, hình dáng trông giống mèo nhưng to hơn mèo nhiều. Toàn thân phủ lớp lông nâu. Hai con ngươi tròn như mặt trăng, ánh lên sắc vàng xanh lành lạnh.

Nó thong thả nhịp bước, đến một bãi đất trống thì dừng lại, khẽ nheo hai mắt, nghiêng tai dường như đang lắng nghe tiếng thì thầm của lá.

Bỗng nhiên hai tai nó động đậy, cụp về phía sau. Nó xòe móng vuốt, phục thấp người nhe răng nanh trắng nhởn. Hai mắt dán chặt vào thân một cây trúc xanh cách đó không xa.

Cây trúc mọc thẳng, cao vút giữa rừng. Bóng đêm không thể che lấp hết sắc xanh biếc của nó. Màu xanh càng lúc càng đậm, dần dần chuyển thành hào quang mờ ảo. Một thân ảnh nhỏ nhắn chậm rãi bước ra từ trong ánh hào quang, trông như đứa trẻ con.

Con thú tai nhọn nhe nanh gầm nhẹ, dường như rất bực mình kẻ đã phá hoại sự yên tĩnh của nó.

Bóng người như đứa trẻ kia tiến lại gần, hào quang quanh người cũng dần tản đi, hiện ra gương mặt non nớt.

“Nguyên Hòa.” Giọng nói trung tính không phân biệt được nam hay nữ, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự. Bề ngoài đứa bé xinh xắn như búp bê sứ, ngũ quan sắc nét tinh tế khiến ai nhìn vào cũng phải cảm mến.

“Nguyên Hòa.”

Nguyên Hòa vốn là tên của con thú kia, nhưng hình như nó không thích bị gọi bằng cái tên này. Bộ dạng cảnh giác không hề lơi lỏng.

“Ta biết, cô ta trở về rồi.” Yêu tinh từ thân trúc đi ra chớp mắt nói. “Nên ngươi mới không để ý đến ta nữa đúng không?”

Con thú nọ gầm nhẹ một tiếng tựa như cảnh cáo.

“Nguyên Hòa. Ngươi không ở núi Tịch Nhan nữa thì nhất định phải đi cùng ta.” Yêu tinh trúc xanh cười nhàn nhạt. “Đồng sinh cộng tử, đây chính là vận mệnh.”

Dã thú nọ bỗng thu lại vẻ phẫn nộ, xoay người muốn đi gấp.

“Nguyên Hòa, vô dụng thôi. Ỷ Vi đi rồi. Bọn họ vô tình lướt qua nhau, chứng tỏ họ không có duyên.”

“Thanh Ngõa, đừng cứ mở miệng là nói hai chữ vận mệnh với ta.” Con thú đưa lưng về phía yêu tinh trúc xanh, một giọng nam trầm thấp phát ra từ miệng nó. Âm thanh rét buốt hệt như hàm răng lạnh lẽo trắng hếu.

“Nguyên Hòa ơi Nguyên Hòa, rồi ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.” Đôi đồng tử của yêu tinh trúc thẫm một màu xanh biếc, không nhìn ra buồn hay vui.

Bỗng nhiên nó hóa thành luồng sáng xanh, vụt biến vào sâu trong rừng.

Cả người A Sở run bần bật, giật mình tỉnh dậy từ trong mộng. Cô nàng vô thức sờ soạng tìm thanh kiếm ở bên cạnh, lại chỉ thấy trống không.

Một thanh trúc dài nhỏ đột ngột xuất hiện bên cạnh A Sở, còn trường kiếm đã bị luồng lực lúc thanh trúc thoát ra bắn xa hơn một trượng.

A Sở tức khắc nghiêng người lăn một vòng, đồng thời rút ra lá phù từ trong ngực, miệng lẩm bẩm đọc chú.

Thanh trúc hóa thành ánh sáng xanh, chìm vào trong nền đất.

A Sở quỳ một chân, bảo trì tư thế chuẩn bị tấn công. Tấm phù trong tay dấy lên ngọn lửa màu đỏ nhưng bản thân lá phù lại không mảy may bị tổn hại. Hai mắt A Sở mở to, tập trung theo dõi động tĩnh xung quanh.

Còn Tiểu Tiếu nhi vẫn đang tựa vào vách núi ngủ say. Hoa Lau trong lòng cô bé cũng không hề bị kinh động.

A Sở chỉ phân tâm liếc về phía Tiểu Tiếu nhi một cái, không ngờ chỉ trong nháy mắt này, đoạn trúc vụt ra từ trong đất, trực tiếp tấn công vào mặt cô nàng.

A Sở không chút do dự phóng ra tấm phù.

Tấm phù cháy bùng thành quả cầu lửa, đánh thẳng vào ngay bên trên một mắt trúc.

Đoạn trúc lập tức thu thế hóa thành luồng sáng, di chuyển chậm rãi trở lại. Một khắc chạm đất, nó biến thành hình người, chính là yêu tinh được gọi là Thanh Ngõa vừa rồi.

A Sở không ngờ mình ra chiêu có hiệu quả, nhất thời mừng như mở cờ trong bụng, reo lên: “Quả nhiên là yêu quái! Ta cuối cùng cũng bắt được một con yêu quái! Haha!”

Thanh Ngõa chỉ hừ lạnh, nó vung ống tay áo. Hai mũi tên hình lá trúc từ trong tay áo bay xẹt ra, A Sở vừa lúc tránh thoát. Không ngờ ám khí không giảm tốc độ, mà bắn thẳng về phía Tiểu Tiếu nhi.

“Coi chừng!” A Sở chỉ kịp kêu lên, lắc người muốn che chắn cho Tiểu Tiếu nhi nhưng không còn kịp.

Trong thời khắc nguy ngập, một bóng đen xẹt qua trước mắt A Sở. Nhìn kỹ lại thì ám khí đã bị con dã thú tai nhọn dùng chân ấn xuống đất, vẫn còn ánh sáng tỏa ra nhàn nhạt.

Thanh Ngõa thừa dịp tung người, biến mất không thấy dấu tích.

Hai mắt con thú tai nhọn sáng ngời. Nó nhìn Tiểu Tiếu nhi ở bên cạnh, xong lại ngẩng đầu liếc A Sở một cái. Đoạn nó xoay người nhảy lên núi đá, chỉ hai ba bước đã biến mất sau màn đêm.

A Sở ngây người mất một lúc mới hồ nghi thốt được hai chữ: “Linh miêu?”

Khi còn bé, A Sở từng nghe sư phụ nói trên Tiên Sơn Tịch Nhan có thần thú. Nguyên hình của nó là một con linh miêu màu nâu. Thần thú kia hai trăm năm trước đã bị vị tiên nhân nào đó trục xuất khỏi núi Tịch Nhan, từ đó bặt vô âm tín.

Thần thú kia, chẳng lẽ là con linh miêu vừa rồi?

Nhưng mà, tại sao nó xuất hiện ở chỗ này? Lại còn cứu Tiểu Tiếu nhi…

Chẳng lẽ là trùng hợp? Chắc là thần thú du ngoạn qua đây, vừa khéo gặp trúc tinh giở trò làm ác nên mới ra tay giúp đỡ?

Nếu thật như vậy, nó quả là một con thần thú vô cùng nghĩa hiệp đó nha…

Nhìn lại Tiểu Tiếu nhi, cô bé hoàn toàn không biết mình xém chút nữa mất mạng, vẫn say sưa ngủ ngon lành.

A Sở hít sâu một hơi, thầm trách mình quá mức sơ sẩy.

Sau đó cô nàng yên lặng nhặt kiếm về, cẩn thận đeo ra sau người, không dám rời nó nữa.

Với tính tình giấy không gói được lửa của A Sở, đến sáng hôm sau đã không nhịn nổi mà kể hết tình huống nguy hiểm tối qua cho Tiểu Tiếu nhi nghe.

Cô bé vừa nghe vừa há hốc miệng. Trước nó không tin, nhưng lời kể của A Sở rất tường tận và chi tiết, trên tay còn có hai mảnh lá trúc dường như là bị móng động vật xuyên thủng, khiến nó không thể không tin.

A Sở kể xong lại tấm ta tấm tức, ủ rũ không yên.

Tiểu Tiếu nhi hỏi kỹ mới biết thì ra A Sở tiếc nuối vì không bắt được cây trúc tinh tối qua. Mất một lúc khuyên nhủ cô nàng xong, hai người tiếp tục lên đường.

Vất vả trèo qua ngọn núi, còn ở lưng chừng dốc, Tiểu Tiếu đã nhìn thấy thôn làng quen thuộc.

Cảnh vật không có gì thay đổi. Sau gò đất đầu thôn vẫn là cây hòe sum suê, xa hơn nữa là nhà Nhị Cẩu. Kế tiếp là nhà họ Phùng, rồi nhà lão Lý bá… Tầm mắt cô bé lướt đến cuối thôn nhưng không thấy cây đào nào, chỉ còn căn nhà tranh vách đất nằm trơ trọi.

Cây đào đó đâu rồi?

Tiểu Tiếu nhi nóng lòng kiễng chân, vẫn không nhìn thấy cây đào.

A Sở thấy cô bé thất thần, đẩy người nó hỏi: “Tiểu Tiếu nhi, ngươi sao vậy?”

Tiểu Tiếu nhi thấp giọng đáp: “Không thấy cây đào.”

“Cây đào? Không có thì thôi, ngươi trồng lại là được rồi.” Nhìn sắc mặt trầm trọng của Tiểu Tiếu nhi, A Sở vội nói thêm: “Chắc là xa quá nên ngươi chưa thấy được.”

Hai mắt Tiểu Tiếu nhi sáng lên, hưởng ứng nói: “Đúng ha, ta đang đứng rất xa mà… A Sở, chúng ta đi, ta dẫn ngươi đi xem cây đào, đi nghe mấy người Quách thái gia kể chuyện, còn có Nhị Cẩu và Phùng Nhị muội nữa, phải đi gặp bọn họ…”

A Sở bị cô bé túm chạy như bay, chân thiếu điều không chạm đất.

Nhưng A Sở cảm nhận được, bàn tay Tiểu Tiếu nhi đang cầm tay mình lạnh như băng, hơn nữa còn run rẩy.

Vào trong thôn, A Sở chỉ thấy quang cảnh tĩnh mịch.

Trước cửa rất nhiều nhà, cỏ dại mọc lan tràn, cao đến đầu gối che hết đường đi, chắc hẳn đã lâu không có người ở. Cô nàng theo sau Tiểu Tiếu nhi đi một mạch, làm cách nào cũng không thể hình dung đây là thôn làng tuy nghèo khó mà hòa thuận vui vẻ theo lời của cô bé.

Bỗng nhiên Tiểu Tiếu nhi dừng lại trước cửa một căn nhà, chỉ vào cánh cửa cũ nát sau đám cỏ dại, nói: “Đây là nhà Quách thái gia.”

Cô bé đứng ngây người trước cửa thật lâu, nước mắt lăn dài: “Trước kia Quách thái gia tốt với ta nhất…”

A Sở cắn môi, trấn an cô bé bằng những lời chính mình cũng không thể tin: “Nói không chừng bọn họ cũng đi chạy nạn rồi… Ngươi biết đó, mấy năm nay liên tục mất mùa… Trời đất lớn như vậy, chắc họ đang sống ở đâu đó thôi.”

Tiểu Tiếu nhi không tiếp lời, chỉ lau nước mắt tiếp tục đi về phía trước.

Nó bỗng cảm thấy do dự — nó sợ sẽ không thấy cây đào kia thật.

Cuối cùng cũng đi đến gò đất ở cuối thôn.

Trên mặt đất có cái hố rất sâu, không thấy cây đào.

A Sở nhẹ nhàng cầm chặt tay Tiểu Tiếu nhi, nghe tiếng cô bé khẽ khàng bên cạnh: “Không còn gì cả… Ta biết đi đâu đây…”

Chợt A Sở nhớ tới lời sư phụ từng nói: “Con người nếu có nơi để trở về, dù đang lang thang nhưng không phải lưu lạc. Chỉ có người không có nơi nào để về, mới phải lưu lạc đến tận chân trời xa xăm.”

Hết chương 15

/37

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status