Bữa tiệc buổi tối rất là long trong, một mình Đinh Hạo tham gia.
Đinh Hạo vốn không muốn giao thiệp với đám người này, vì trực giác Thắng Tự Quyết khiến hắn không có ấn tượng tốt với tất cả mọi người, bao gồm Mạc Hoàng Anh. Nhưng Đinh Hạo suy nghĩ có thể tìm được tin tức hữu ích trong bữa tiệc nên cố kiềm chế. Đinh Hạo ngồi một lúc sau mặc kệ mọi người níu kéo, đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng Đinh Hạo xoay người đi, vài người vụt tắt nụ cười.
Một cao thủ Thiên phủ lạnh lùng cười:
- Hừ! Một kẻ la lịch không rõ ràng mà dám huênh hoang trong trang viên Thiên phủ chúng ta, không biết trời cao đất rộng.
Yến hội tối nay nhìn như người Mạc Hoàng thế gia nịnh nọt người ta, làm bọn họ rất bực mình.
Mấy cao thủ khác của Mạc Hoàng thế gia làm bộ dạng chịu nhục.
Thiên phủ có thế lực lớn nhất Nam Hoang, lịch sử lâu đời, từ tứ đại thế gia hợp thành. Gồm có Mạc Hoàng thế gia, Tây Môn thế gia, Doãn gia, Xuất Vân thế gia. Thực lực mỗi một thế gia đều sánh bằng một siêu tông môn, tuy ngẫu nhiên nội đấu nhưng khi có ngoại địch thì luôn đồng lòng đối ngoại, cho nên vẫn luôn không bị suy sụp.
Đồn rằng thượng cổ tổ tiên bốn nhà từng là bạn thân, từ tầng dưới chót đi lên, sau này được kỳ duyên, tung hoành thiên hạ, sáng lập Thiên phủ.
Người trong dòng máu chảy huyết mạch bốn tổ tiên thế gia có thể thúc giục một bộ hợp kích chiến trận, uy lực lớn mạnh đủ vượt qua đại cảnh giới đánh chết đối thủ, được gọi là sát trận số một Nam Hoang. Đây là căn bản để Thiên phủ sừng sững trong thiên địa này.
Hiện giờ đại lục dị biến, thế lực Thần Ân đại lục xâm nhập khiến Nam Hoang biến đổi lớn, ảnh hưởng đến Thiên phủ. Quan hệ giữa bốn thế gia trở nên kỳ lạ. Mạc Hoàng thế gia luôn chiếm ưu thế lớn trong Thiên phủ, xếp hạng nhất. Đám cao thủ Mạc Hoàng thế gia trở nên kiêu ngạo, không suy nghĩ lỗi của mình, hở chút là khiến người nhún nhường, thói quen tự cao tự đại.
Thân phận của Bá Thiên thiếu gia không thấp, cũng tham gia bữa tiệc.
Nhưng Bá Thiên thiếu gia không dám đến gần Đinh Hạo, khi hắn tới thì sợ hãi núp trong đám đông trong đại điện. Chờ khi Đinh Hạo đi thì Bá Thiên thiếu gia thở phào, nhìn bóng lưng Đinh Hạo, ánh mắt độc ác, tàn nhẫn. Bá Thiên thiếu gia nhớ lại gặp Lý Y Nhược xinh đẹp tựa tiên nữ trước cửa, gã thấy lòng bốc lửa.
Bá Thiên thiếu gia giống con gái tròng mắt xoay tròn, xuyên qua đám người châm ngòi ly gian, miêu tả Đinh Hạo là kẻ ngang ngược, càn rỡ, cuồng ngạo không để mắt đến Thiên phủ, Mạc Hoàng thế gia. Nhiều người trong đại điện tức giận người run bần bật.
Có kẻ lớn tiếng đề nghị:
- Hừ! Đi gặp cuồng đồ này thử, rốt cuộc có mấy cân nặng mà dám càn rỡ trong Mạc Hoàng gia chúng ta?
Mấy người khác đồng ý.
Thế là Bá Thiên thiếu gia đâm thọc có mấy chục cao thủ Mạc Hoàng thế gia hùng hổ đi tìm Đinh Hạo tính sổ, muốn cho hắn biết tay.
Trong đại điện, Mạc Hoàng Anh, Mạc Hoàng Hùng nhìn nhau cười, không ngăn cản nhóm người đó.
Lão nhân gầy gò Mạc Hoàng Anh trầm ngâm nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Bá Thiên vô dụng, không biết lão quái vật Doãn gia nghĩ xem mà xem trọng hắn. Nhưng thử tài tiểu tử này cũng tốt, ngươi nói xem hắn có phải là người đó không?
Mạc Hoàng Hùng gật đầu, nói:
- Trông rất giống nhưng thực lực mạnh hơn người đó một chút, nếu thật sự là hắn thì dẽ rồi. Dù là thần long bay lượn chín tầng trời đến Mạc Hoàng thế gia cũng phải ngoan ngoãn khoanh lại, nhưng có một số việc không thể để hắn biết. Lão nhị, ngươi báo tin về chưa? Bên chủ tông nên có điều chuẩn bị, ngày mốt chúng ta xuất phát đi, chờ đến Thiên Chi đảo thì tất cả nằm trong vòng khống chế.
Biểu tình Mạc Hoàng Anh độc ác nói:
- Không cần biết hắn có phải là người kia hay không, tôn nghiêm Thiên phủ không tha khiêu khích. Uy nghiêm của Mạc Hoàng thế gia nặng hơn tất cả.
Lão nhân mũi sư miệng rộng Mạc Hoàng Hùng siết chặt nắm tay:
- Vừa lúc nương cơ hội này hoàn toàn trừ khử mầm họa kia.
Chỗ đám người Đinh Hạo ở là một hòn đảo nhỏ giữa hồ rất tinh xảo, có mái nhà cong thủy tạ dài nối liền bên bờ, phong cảnh xinh đẹp, làn nước lăn tăn. Ánh trăng sáng trong phản chiếu phong cảnh tuyệt dẹp.
Mạc Hoàng Anh sắp xếp rất chu đáo, thân mật.
Đinh Hạo cảm giác trận pháp minh văn cực kỳ nhiều dưới mặt nước, không biết trận pháp đã ở đó bao nhiêu năm, hấp thu thiên địa linh khí trở nên cực kỳ cường đại, ẩn chứa năng lượng lớn. Trận pháp minh văn như từng tầng thiên la địa võng giam cầm hòn đảo giữa hồ, khi trận pháp minh văn khởi đọng là nơi này sẽ thành vùng đất chết.
Đinh Hạo tài cao gan lớn không chọc thủng, thản nhiên cư ngụ.
- Hạo ca ca, sao ta cảm thấy những người này là lạ, lén lút như đang âm mưu cái gì. Chúng ta phải cẩn thận.
Lý Y Nhược thấy Đinh Hạo trở về vội cười chạy lại gần, cởi áo khoác cho hắn, đưa ly trà lên. Lý Y Nhược thật là kiều thê dịu dàng hiền lành, hiểu ý người.
Đinh Hạo cười uống hớp trà, hôn nhẹ lên trán thê tử.
Đinh Hạo nói:
- Ta cũng nhìn thấy nhưng không sao, mặc kệ bọn họ có ý đồ gì cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, sẽ có lúc tháo mặt nạ ra. Nếu bọn họ có ý xấu thì ta sẽ xuống tay vô tình.
Trong lòng Đinh Hạo có cảm giác không tốt.
Muội muội Đinh Khả Nhi sống trong tông môn như vậy sẽ có hoàn cảnh trưởng thành tốt sao?
Đinh Hạo hận bản thân không sớm đến Nam Hoang.
Bỗng nhiên Đinh Hạo, Lý Y Nhược biến sắc mặt, phát hiện có người nhanh chóng đến gần.
Rất nhanh bên ngoài có tiếng rống to:
- Tiểu tử mất dạy, xéo ra đây!
- Mạc Hoàng thế gia ta dùng lễ đối xử mà ngươi mắt lạnh, cứng đầu, tưởng Mạc Hoàng thế gia chúng ta không có người sao?
- Tiểu tử, ngươi kiêu ngạo đúng không? Đi ra so tài với chúng ta, cho ngươi biết ngoài người có người, ngoài trời có trời!
Các thanh âm hung tợn truyền ra từ hành lang thủy tạ, rất nhanh đến trước đảo nhỏ giữa hồ, diện tích đảo khoảng hai mẫu đất. Có tiếng đập cửa dồn dập vang lên, căn nhà gỗ sắp bị đánh sập. Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương đã ngủ bị đánh thức.
Nạp Lan Du Hiệp om gối chạy ra khỏi căn phòng:
- Người tốt, có kẻ xấu đến sao?
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Không sao, quay về ngủ đi, có người đến đùa với chúng ta.
Đinh Hạo phất tay, vòng bảo hộ vô hình bao phủ căn nhà gỗ, ngăn cách mọi thanh âm.
Nạp Lan Du Hiệp gật gù, cùng hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương sợ hãi quay về phòng.
Nụ cười trên mặt Đinh Hạo lạnh băng, trong khoảnh khắc này sát ý sôi sục trong lòng hắn.
Tiếng đập cửa rầm rầm thô lỗ vang lên.
Đinh Hạo đạp con đường nhỏ lát đá trong sân đi tới trước cửa, chậm rãi tháo then cài, mở cửa ra. Đinh Hạo thấy các khuôn mặt xúc động hung ác, ánh mắt giận dữ như muốn ăn thịt người. Bọn họ là cao thủ thế hệ trẻ phân bộ Mạc Hoàng thế gia Đào Hoa đảo, ai nấy kiêu ngạo như gà học gáy.
Thấy Đinh Hạo đi ra, đám người nét mặt vui mừng.
Có người chỉ vào mặt Đinh Hạo chửi:
- Tiểu tử, cuối cùng cũng dám ra, chúng ta . . .
Đinh Hạo không nói một câu, giơ tay tung cú đấm.
Đinh Hạo vốn không muốn giao thiệp với đám người này, vì trực giác Thắng Tự Quyết khiến hắn không có ấn tượng tốt với tất cả mọi người, bao gồm Mạc Hoàng Anh. Nhưng Đinh Hạo suy nghĩ có thể tìm được tin tức hữu ích trong bữa tiệc nên cố kiềm chế. Đinh Hạo ngồi một lúc sau mặc kệ mọi người níu kéo, đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng Đinh Hạo xoay người đi, vài người vụt tắt nụ cười.
Một cao thủ Thiên phủ lạnh lùng cười:
- Hừ! Một kẻ la lịch không rõ ràng mà dám huênh hoang trong trang viên Thiên phủ chúng ta, không biết trời cao đất rộng.
Yến hội tối nay nhìn như người Mạc Hoàng thế gia nịnh nọt người ta, làm bọn họ rất bực mình.
Mấy cao thủ khác của Mạc Hoàng thế gia làm bộ dạng chịu nhục.
Thiên phủ có thế lực lớn nhất Nam Hoang, lịch sử lâu đời, từ tứ đại thế gia hợp thành. Gồm có Mạc Hoàng thế gia, Tây Môn thế gia, Doãn gia, Xuất Vân thế gia. Thực lực mỗi một thế gia đều sánh bằng một siêu tông môn, tuy ngẫu nhiên nội đấu nhưng khi có ngoại địch thì luôn đồng lòng đối ngoại, cho nên vẫn luôn không bị suy sụp.
Đồn rằng thượng cổ tổ tiên bốn nhà từng là bạn thân, từ tầng dưới chót đi lên, sau này được kỳ duyên, tung hoành thiên hạ, sáng lập Thiên phủ.
Người trong dòng máu chảy huyết mạch bốn tổ tiên thế gia có thể thúc giục một bộ hợp kích chiến trận, uy lực lớn mạnh đủ vượt qua đại cảnh giới đánh chết đối thủ, được gọi là sát trận số một Nam Hoang. Đây là căn bản để Thiên phủ sừng sững trong thiên địa này.
Hiện giờ đại lục dị biến, thế lực Thần Ân đại lục xâm nhập khiến Nam Hoang biến đổi lớn, ảnh hưởng đến Thiên phủ. Quan hệ giữa bốn thế gia trở nên kỳ lạ. Mạc Hoàng thế gia luôn chiếm ưu thế lớn trong Thiên phủ, xếp hạng nhất. Đám cao thủ Mạc Hoàng thế gia trở nên kiêu ngạo, không suy nghĩ lỗi của mình, hở chút là khiến người nhún nhường, thói quen tự cao tự đại.
Thân phận của Bá Thiên thiếu gia không thấp, cũng tham gia bữa tiệc.
Nhưng Bá Thiên thiếu gia không dám đến gần Đinh Hạo, khi hắn tới thì sợ hãi núp trong đám đông trong đại điện. Chờ khi Đinh Hạo đi thì Bá Thiên thiếu gia thở phào, nhìn bóng lưng Đinh Hạo, ánh mắt độc ác, tàn nhẫn. Bá Thiên thiếu gia nhớ lại gặp Lý Y Nhược xinh đẹp tựa tiên nữ trước cửa, gã thấy lòng bốc lửa.
Bá Thiên thiếu gia giống con gái tròng mắt xoay tròn, xuyên qua đám người châm ngòi ly gian, miêu tả Đinh Hạo là kẻ ngang ngược, càn rỡ, cuồng ngạo không để mắt đến Thiên phủ, Mạc Hoàng thế gia. Nhiều người trong đại điện tức giận người run bần bật.
Có kẻ lớn tiếng đề nghị:
- Hừ! Đi gặp cuồng đồ này thử, rốt cuộc có mấy cân nặng mà dám càn rỡ trong Mạc Hoàng gia chúng ta?
Mấy người khác đồng ý.
Thế là Bá Thiên thiếu gia đâm thọc có mấy chục cao thủ Mạc Hoàng thế gia hùng hổ đi tìm Đinh Hạo tính sổ, muốn cho hắn biết tay.
Trong đại điện, Mạc Hoàng Anh, Mạc Hoàng Hùng nhìn nhau cười, không ngăn cản nhóm người đó.
Lão nhân gầy gò Mạc Hoàng Anh trầm ngâm nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Bá Thiên vô dụng, không biết lão quái vật Doãn gia nghĩ xem mà xem trọng hắn. Nhưng thử tài tiểu tử này cũng tốt, ngươi nói xem hắn có phải là người đó không?
Mạc Hoàng Hùng gật đầu, nói:
- Trông rất giống nhưng thực lực mạnh hơn người đó một chút, nếu thật sự là hắn thì dẽ rồi. Dù là thần long bay lượn chín tầng trời đến Mạc Hoàng thế gia cũng phải ngoan ngoãn khoanh lại, nhưng có một số việc không thể để hắn biết. Lão nhị, ngươi báo tin về chưa? Bên chủ tông nên có điều chuẩn bị, ngày mốt chúng ta xuất phát đi, chờ đến Thiên Chi đảo thì tất cả nằm trong vòng khống chế.
Biểu tình Mạc Hoàng Anh độc ác nói:
- Không cần biết hắn có phải là người kia hay không, tôn nghiêm Thiên phủ không tha khiêu khích. Uy nghiêm của Mạc Hoàng thế gia nặng hơn tất cả.
Lão nhân mũi sư miệng rộng Mạc Hoàng Hùng siết chặt nắm tay:
- Vừa lúc nương cơ hội này hoàn toàn trừ khử mầm họa kia.
Chỗ đám người Đinh Hạo ở là một hòn đảo nhỏ giữa hồ rất tinh xảo, có mái nhà cong thủy tạ dài nối liền bên bờ, phong cảnh xinh đẹp, làn nước lăn tăn. Ánh trăng sáng trong phản chiếu phong cảnh tuyệt dẹp.
Mạc Hoàng Anh sắp xếp rất chu đáo, thân mật.
Đinh Hạo cảm giác trận pháp minh văn cực kỳ nhiều dưới mặt nước, không biết trận pháp đã ở đó bao nhiêu năm, hấp thu thiên địa linh khí trở nên cực kỳ cường đại, ẩn chứa năng lượng lớn. Trận pháp minh văn như từng tầng thiên la địa võng giam cầm hòn đảo giữa hồ, khi trận pháp minh văn khởi đọng là nơi này sẽ thành vùng đất chết.
Đinh Hạo tài cao gan lớn không chọc thủng, thản nhiên cư ngụ.
- Hạo ca ca, sao ta cảm thấy những người này là lạ, lén lút như đang âm mưu cái gì. Chúng ta phải cẩn thận.
Lý Y Nhược thấy Đinh Hạo trở về vội cười chạy lại gần, cởi áo khoác cho hắn, đưa ly trà lên. Lý Y Nhược thật là kiều thê dịu dàng hiền lành, hiểu ý người.
Đinh Hạo cười uống hớp trà, hôn nhẹ lên trán thê tử.
Đinh Hạo nói:
- Ta cũng nhìn thấy nhưng không sao, mặc kệ bọn họ có ý đồ gì cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, sẽ có lúc tháo mặt nạ ra. Nếu bọn họ có ý xấu thì ta sẽ xuống tay vô tình.
Trong lòng Đinh Hạo có cảm giác không tốt.
Muội muội Đinh Khả Nhi sống trong tông môn như vậy sẽ có hoàn cảnh trưởng thành tốt sao?
Đinh Hạo hận bản thân không sớm đến Nam Hoang.
Bỗng nhiên Đinh Hạo, Lý Y Nhược biến sắc mặt, phát hiện có người nhanh chóng đến gần.
Rất nhanh bên ngoài có tiếng rống to:
- Tiểu tử mất dạy, xéo ra đây!
- Mạc Hoàng thế gia ta dùng lễ đối xử mà ngươi mắt lạnh, cứng đầu, tưởng Mạc Hoàng thế gia chúng ta không có người sao?
- Tiểu tử, ngươi kiêu ngạo đúng không? Đi ra so tài với chúng ta, cho ngươi biết ngoài người có người, ngoài trời có trời!
Các thanh âm hung tợn truyền ra từ hành lang thủy tạ, rất nhanh đến trước đảo nhỏ giữa hồ, diện tích đảo khoảng hai mẫu đất. Có tiếng đập cửa dồn dập vang lên, căn nhà gỗ sắp bị đánh sập. Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương đã ngủ bị đánh thức.
Nạp Lan Du Hiệp om gối chạy ra khỏi căn phòng:
- Người tốt, có kẻ xấu đến sao?
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Không sao, quay về ngủ đi, có người đến đùa với chúng ta.
Đinh Hạo phất tay, vòng bảo hộ vô hình bao phủ căn nhà gỗ, ngăn cách mọi thanh âm.
Nạp Lan Du Hiệp gật gù, cùng hai tiểu đạo đồng Tiểu Viên, Tiểu Phương sợ hãi quay về phòng.
Nụ cười trên mặt Đinh Hạo lạnh băng, trong khoảnh khắc này sát ý sôi sục trong lòng hắn.
Tiếng đập cửa rầm rầm thô lỗ vang lên.
Đinh Hạo đạp con đường nhỏ lát đá trong sân đi tới trước cửa, chậm rãi tháo then cài, mở cửa ra. Đinh Hạo thấy các khuôn mặt xúc động hung ác, ánh mắt giận dữ như muốn ăn thịt người. Bọn họ là cao thủ thế hệ trẻ phân bộ Mạc Hoàng thế gia Đào Hoa đảo, ai nấy kiêu ngạo như gà học gáy.
Thấy Đinh Hạo đi ra, đám người nét mặt vui mừng.
Có người chỉ vào mặt Đinh Hạo chửi:
- Tiểu tử, cuối cùng cũng dám ra, chúng ta . . .
Đinh Hạo không nói một câu, giơ tay tung cú đấm.
/1595
|