Long Thần Dục với tay cởi áo choàng giúp nàng, rồi nhét nàng vào lòng, dùng thân thể xua tan giá lạnh trên người nàng, mang theo vài phần bất mãn nói: "Mẫn nhi quá mềm lòng rồi, người như vậy tất sẽ không cam lòng chấp nhận, phải biết rằng không giết được rắn ngược lại sẽ gieo họa."
Từ Ngọc Mẫn nâng tay ôm trán, ngáp một cái nói: "Hắn trúng chưởng đứt từng đoạn ruột của ta, nhất định chưa đến mười dặm đã bỏ mạng, sao có thể gây họa?"
Thân mình Long Thần Dục cứng đờ.
Chẳng lẽ hắn đã nâng thê tử lên thành quá lương thiện tốt đẹp sao?
"Ta mệt rồi, ngươi đừng tiếp tục ồn ào không cho ta ngủ."
Đột nhiên Long Thần Dục thật không dám quấy rầy nàng nữa.
Từ sau khi trải qua việc Lam Ngọc công tử, bọn họ đi thẳng về hướng Bắc, rốt cục cũng đã đuổi kịp Vô Vân Thượng Nhân trong truyền thuyết, chỉ là Long Thần Dục nhiệt tình lại có hơi thất vọng.
Đây chính là Vô Vân Thượng Nhân rất nổi danh trong chốn giang hồ? Áo đạo toàn thân nhuốm bụi, thoạt nhìn có vẻ là một lão đạo cô luống tuổi, làm gì có khí phách gì đó của tiền bối tài trí hơn người? Thật chẳng nhìn ra.
Quả nhiên không thể nhìn người qua vẻ ngoài!
Long Thần Dục âm thầm có chút hoài nghi, nhìn thê tử, ngẫm lại việc nàng cũng từng toàn thân khoác đạo bào thanh lịch, đỉnh đầu đeoquan hình hoa sen, tay cầm phất trần, thoạt nhìn có khí thế cao xa, ngược lại còn có khí thế hơn cái người Thượng Nhân cách đó không xa kia.
Khóe miệng Long Thần Dục không nhịn được hơi nhếch lên.
"Sư phụ ta thường nói, dù là người xuất gia cũng phải chú ý quần áo ăn mặc, xuất gia không phải là vứt hết toàn bộ con người mình, mà chỉ nên vứt yêu hận tình thù dư thừa đi thôi."
Long Thần Dục đồng ý thật sâu.
Sau đó, đột nhiên cảm thấy không đúng, chộp lấy tay thê tử, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói: "Mẫn nhi, nàng không thể vứt thất tình lục dục của mình, mặc đạo bào gì đó, vi phu có thể chấp nhận, chỉ cần Tam Thanh giới luật không gây ảnh hưởng đến nghĩa vụ vợ chồng, nàng vẫn có thể giữ, vi phu không có ý kiến."
Ban đầu Từ Ngọc Mẫn nhíu mi, rồi chậm rãi nhướng mày, sau đó trợn tròn đôi mắt phượng, bên trong ngập tràn lửa giận. Long Thần Dục buông màn lụa nơi cửa kính, đóng kín cửa xe, ôm thắt lưng thê tử, nói: "Thấy cao nhân như thế, vi phu hết hứng thú để xuống xe rồi."
Từ Ngọc Mẫn hừ một tiếng, dịu dàng nói: "Ta nhớ rõ là ngươi ra ngoài cầu y trị bệnh."
Long Thần Dục mất mặt sờ sờ mũi.
Từ Ngọc Mẫn tránh khỏi ngực hắn, sửa sang quần áo, "Không thể trông mặt mà bắt hình dong, chúng ta xuống xe thôi." Để hắn sớm khôi phục hình tượng bình thường của Bình vương là tốt nhất, có khi nàng thật sự không đủ mạnh mẽ để chịu đựng hắn lúc giả vờ ngu ngốc.
Long Thần Dục đành mang theo vài phần không cam lòng cùng nàng xuống xe.
Sau khi Từ Ngọc Mẫn xuống xe liền kéo tay Long Thần Dục, không nhanh không chậm đi về phía trước, tiến vào khách điếm, đứng lại trước bàn Vô Vân Thượng Nhân, nhún người hành lễ, trịnh trọng nói: "Tiểu phụ nhân nghe nói y thuật của Thượng Nhân tinh tường, cho dù là người thực vật, thịt nát xương tan. Lần này đặc biệt tìm Thượng Nhân mong người chữa bệnh cho phu quân, vạn mong Thượng Nhân thương tiếc, chẩn bệnh cho phu quân."
Vô Vân Thượng Nhân nhìn thoáng qua Long Thần Dục bị nàng lôi kéo, ánh mắt hơi trầm xuống, cầm lấy phất trần trên bàn, cúi người thi lễ, "Vô Thượng Thiên Tôn, trời có đức hiếu sinh, mời phu nhân ngồi."
Từ Ngọc Mẫn lại nhún người, rồi mới lôi kéo Long Thần Dục ngồi xuống một bên.
Vô Vân Thượng Nhân vươn tay đặt lên bàn, nhìn Từ Ngọc Mẫn liếc mắt một cái.
Từ Ngọc Mẫn cầm lấy tay Long Thần Dục đưa vào tay Vô Vân Thượng Nhân, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm bà ta, bộ dạng khẩn trương.
Nếu không sớm biết nội tình, chỉ sợ ngay cả bản thân Long Thần Dục cũng sẽ bị vẻ mặt đó của thê tử lừa gạt.
Mẫn nhi lương thiện lại không ngây thơ, biết khi nào nên lõi đời khi nào không, khi cần thiết nàng liền trở thành một giang hồ lão luyện.
"Mạch đập bình thường."
Mắt Từ Ngọc Mẫn chứa lệ, lấy khăn lụa lau khóe mắt, nói: "Vài năm trước đầu phu quân từng bị thương nặng, sau đó hành vi cử chỉ liền không khác trẻ con, không nhớ gì, không hiểu chuyện, tiểu phụ nhân ta đây thật không biết phải làm sao. . . . ."
"Nương tử. . . . . ." Vì sao đột nhiên hắn lại cảm thấy lạnh sống lưng, thê tử của hắn có cần diễn quá giống thật đến thế không.
Nghe nàng nói, Vô Vân Thượng Nhân chợt hiểu ra, hơi vuốt cằm, nói: "Theo lời này, tình huống mất trí thực khiến người ta khó mà xử lý."
"Vạn mong Thượng Nhân thương xót."
"Bần đạo sẽ thử xem sao, phu nhân cũng chớ ôm quá nhiều hi vọng."
Từ Ngọc Mẫn nín khóc mỉm cười, giống như ánh mặt trời buổi sớm, nháy mắt soi rọi ánh mắt Long Thần Dục, "Thượng Nhân chịu ra tay cứu giúp, tiểu phụ nhân cảm kích vạn phần, ân tình này không sao tả hết." Vừa lau nước mắt, vừa vẫy tay.
Thị vệ đặt một túi đồ lên bàn, mở ra, vàng ròng bạc trắng bên trong lóe sáng động lòng người.
"Tiền tài là vật ngoài thân."
"Tiểu phụ nhân không hiểu biết nhiều, lại biết một đồng tiền cũng gây khó cho anh hùng hảo hán, đây vốn cũng không là lễ vật đáng giá gì, chỉ là chút lòng thành mà thôi."
Thị vệ theo bên cạnh càng vô cùng khâm phục hành động của vương phi, than thở khóc lóc, tình cảm mãnh liệt, lời nói cử chỉ không chỗ nào không phù hợp với thân phận của nàng, không nhuốm chút hơi thở giang hồ nào, hiển nhiên là một phụ nhân ngây thơ của gia đình giàu có.
Vô Vân Thượng Nhân nghe nàng nói như thế, liền không từ chối nữa, chỉ nói: "Bệnh này không thể gấp, bần đạo không thể không quấy rầy vài ngày rồi."
"Cầu còn không được ấy chứ, Thượng Nhân có yêu cầu gì thì cứ dặn dò, tiểu phụ nhân sẽ khiến Thượng Nhân hài lòng."
"Cần tìm một chỗ yên tĩnh để chữa bệnh."
"Thượng Nhân không cần lo lắng, tiểu phụ nhân đã lệnh cho người hầu mua một căn nhà, hôm nay có thể lập tức vào ở ngay."
"Như thế rất tốt."
Từ Ngọc Mẫn hơi mỉm cười, mắt phượng vừa được nước mắt gột rửa càng thêm trong trẻo.
Long Thần Dục nhìn thê tử mà có chút ngây ngốc.
Bồn tắm nồng đặc mùi thuốc khó ngửi, ngay cả nước canh cũng đục lờ không chịu nổi.
Long Thần Dục ngâm cả người ở bên trong, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều không thoải mái.
Vô Vân Thượng Nhân kia thật không phải là kẻ lang băm chứ?
Châm cứu, ngâm thuốc còn có thể chấp nhận, nhưng hắn không thể chấp nhận việc phải cách ly với thê tử.
Nhưng, nếu đã cầu y, đại phu có dặn dò, đương nhiên luôn phải tuân theo.
Hắn đã mấy ngày không gặp thê tử, nếu không có thị vệ đi theo nàng, hắn thậm chí đã hoài nghi có phải nàng bắt tay với Vô Vân Thượng Nhân gì kia mà thừa cơ chạy trốn.
Trước khi nàng chưa sinh con nối dõi cho hắn, loại chuyện chạy trốn này hắn thật sẽ không dễ dàng tha thứ. Một khi đã có con nối dõi, có đứa trẻ giữ chân, nàng có muốn chạy trốn cũng sẽ chạy không xa, khi đó hắn mới không cần lo trước lo sau.
Lúc Từ Ngọc Mẫn vào nhà, bị vị thuốc khó ngửi này kích thích, nhịn không được mà ho khan, hơn nữa mày cũng nhíu lại.
"Nương tử, nàng tới thăm ta rồi sao." Long Thần Dục thật sự vui mừng.
Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn lại không quá tốt, vừa khua tay, vừa đi đến bên bồn tắm, cầm khăn che mũi miệng, cúi đầu như nhìn hắn, kì thực là xem thuốc còn lưu trong bồn, ánh mắt càng trầm.
"Nương tử. . . . . ." Thuốc này có vấn đề?
Một tay Từ Ngọc Mẫn che mũi miệng, một tay vịn thành bồn, sắc mặt càng thay đổi, nói: "Tuy vị thuốc này hơi khó ngửi, nhưng vì chữa bệnh, ngươi phải ngoan ngoãn, không được tùy tiện cáu giận không chịu ngâm."
Quả nhiên thuốc ngâm này có vấn đề!
"Mẫn nhi, ta thật ghét ngâm thuốc, khó ngửi muốn chết." Long Thần Dục đọc hiểu ánh mắt của nàng, lập tức giống như con trẻ gặp được mẫu thân, uất ức đầy bụng lại tìm được đối tượng phát tiết, "ào ào" một cái liền đứng lên khỏi bồn tắm, bước ra ngoài ôm lấy thê tử rồi không chịu buông tay.
Trong căn phòng ngập tràn hơi nước, Từ Ngọc Mẫn lại cảm thấy cả người như bị thiêu cháy, hắn hắn hắn. . . . . . lại cứ trần trụi mà bước ra, còn ôm lấy nàng. . . . . .
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, mặc dù bọn họ đã ân ái vô số lần, nhưng tình hình như vậy vẫn làm cho Từ Ngọc Mẫn xấu hổ không thôi, đôi tay cũng không biết nên đặt vào đâu.
"Ngươi ngươi. . . . . ."
"Mẫn nhi, ta rất lạnh, nàng ôm ta một cái." Hắn vừa nói, vừa cọ cọ vào lòng nàng.
Ngoài phòng là gió tuyết khiến người cảm thấy lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp đến mức không thể phớt lờ, Từ Ngọc Mẫn rơi vào đường cùng chỉ có thể túm cái khăn lụa vắt trên bình phong bên cạnh giúp hắn lau người, mặc quần áo, cuối cùng cả áo choàng lông chồn trên người mình cũng khoác lên người hắn.
"Mẫn nhi, ta không muốn nán lại đây nữa, nơi này không có gì để chơi."
Từ Ngọc Mẫn kéo hắn đi tới cửa, rồi mới hít vào một hơi thật sâu, nói: "Mùi vị kia quả thật quá mức khó ngửi, ta đi tìm nói với người ta."
"Nhất định phải nói, thật quá khó ngửi."
Từ Ngọc Mẫn kéo hắn đi tìm Vô Vân Thượng Nhân ở hậu viện.
Ngôi nhà mà bọn họ vừa mua, tổng cộng có ba dãy, hai dãy phía trước là nơi vợ chồng Long Thần Dục và thị vệ ở, Vô Vân Thượng Nhân ở dãy tiểu viện cuối cùng, bình thường không có ai đến quấy rầy bà ta.
Sau khi gặp Vô Vân Thượng Nhân, Từ Ngọc Mẫn nói mùi thuốc ngâm quá mức khó ngửi, mong bà ta đổi phương thuốc.
Vô Vân Thượng Nhân có vẻ hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Long Thần Dục ồn ào náo loạn nói không muốn ngâm thuốc, Từ Ngọc Mẫn hết cách, chỉ có thể xấu hổ cười với Vô Vân Thượng Nhân, cuối cùng lại dẫn hắn quay về Tiền viện.
Vừa về tới nơi hai vợ chồng ở, Long Thần Dục lập tức sầm mặt xuống.
Từ Ngọc Mẫn ngồi xuống giường mềm, rót chén trà nóng uống.
Mặt Long Thần Dục tối sầm, đảo quanh phòng vài vòng, sau đó ngồi xuống bên người nàng, "Thuốc ngâm đó có vấn đề gì?"
"Ngâm càng lâu, đầu óc người ta càng trở nên đần độn." Từ trước đến nay tranh đấu trong hoàng thất luôn nguy hiểm hơn giang hồ vạn phần, Vô Vân Thượng Nhân vốn không quen biết Long Thần Dục mà lại hãm hại như thế, nói vậy. . . . . .
"Còn gì nữa?"
Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn khẽ hơi mất tự nhiên, ép giọng nhỏ thêm một chút, "Khụ. . . . . . cũng sẽ khiến ngươi khó có con nối dõi." Kỳ thật nàng không muốn nói ra việc này, nhưng lại sợ không đề cập tới thì sau này sẽ ảnh hưởng đến việc lớn của hắn.
Dù sao bọn họ vẫn là vợ chồng, chút náo nhiệt thì còn được, chứ thật sự gặp chuyện thì không thể khoanh tay đứng nhìn.
Long Thần Dục nhìn nàng thật sâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười, với tay ôm nàng, thấp giọng trêu đùa: "Có con nối dõi, nương tử liền không chỉ có mình ta, bổn vương thật muốn cám ơn bọn họ." (LPH: ý là nếu ko con thì chị chỉ có mình anh ấy ^_^)
Từ Ngọc Mẫn ngạc nhiên.
Long Thần Dục nhịn không được tựa đầu chôn trong ngực nàng, mỉm cười.
"Sao Vô Vân Thượng Nhân lại bị người thu mua?" Từ Ngọc Mẫn có chút hoang mang.
"Là người thì luôn có nhược điểm, bắt được nhược điểm, đương nhiên sẽ có thể ép được người." Long Thần Dục cũng không khó chấp nhận.
Từ Ngọc Mẫn không nói gì thêm, nàng không thích bày mưu tính kế, đương nhiên chẳng thể nói gì.
Ánh mắt Long Thần Dục trở nên tàn nhẫn, những người đó không muốn buông tha hắn, hắn cũng không cần khách sáo với bọn họ, bất quá chỉ là binh quyền mà thôi, bọn họ làm cái việc gây hại tình cảm anh em như chân tay này, quả khiến lòng người rét lạnh.
Từ Ngọc Mẫn nhịn không được rùng mình một cái, vì trên người hắn đột nhiên tỏa sát khí.
Nam nhân này từng là đại tướng thống lĩnh đại quân giao chiến với địch quốc, từng leo ra từ trong đống xương người, giờ khắc này nàng mới ý thức rõ được sự thật này.
Khi Vô Vân Thượng Nhân lại đến trị liệu cho Long Thần Dục lần nữa, lúc bà ta chuyên tâm châm cứu, thị vệ đánh lén bà ta, thành công biến bà ta thành tù nhân.
Sau đó từ miệng bà ta, Long Thần Dục lấy được thông tin mình muốn biết.
Trong giây lát, sắc mặt hắn trở nên vô cùng âm u, nhìn Vô Vân Thượng Nhân, giọng lạnh như băng của hắn nện lên người bà ta, "Bổn vương không biết từ khi nào mình lại biến thành kẻ lật lọng, bội tình bạc nghĩa rồi vậy? Vì sỉ nhục bổn vương mà không để ý đạo nghĩa huynh đệ, vợ con, còn muốn khiến bổn vương bị cắm sừng, chẳng lẽ bổn vương thật quá ngốc, không chút hiểu chuyện sao?"
Ngồi một bên, Từ Ngọc Mẫn lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ đây mới là chân tướng thật sự của việc tỷ tỷ thất thân?
Hoàng gia. . . . . . Đáng sợ!
Tỷ tỷ không muốn gả cho Bình vương bị ngu si mà lựa chọn hoàng tử khác, đây là lối cư xử thường tình, lại phá hủy kế hoạch mà người khác đã thiết kế hoàn hảo. Người hoàng gia không quan tâm làm vậy có khiến Từ thị gặp họa diệt môn diệt môn hay không, tỷ tỷ nhà nàng thật ngốc mà. . . . . .
Khóe mắt bắt gặp sự sửng sốt của thê tử, Long Thần Dục thầm thở dài, vốn không muốn để nàng biết chuyện này, rốt cuộc vẫn không thể giấu giếm.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Từ Ngọc Mẫn dần trôi đi, nét mặt dần trở nên lạnh như băng. Thì ra đêm động phòng hắn đối đãi với nàng như vậy, là vì hoài nghi trinh tiết của nàng. . . . . .Hai tay trong tay áo nắm chặt, môi cũng mím thành một đường thẳng, cả người cảm thấy như ngâm trong nước đá, không chút ấm áp.
Rốt cuộc vì sao tỷ muội các nàng lại trở thành vật hi sinh trong tranh đấu của hoàng quyền bọn họ?
Trong lòng đột nhiên có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười to, trận đấu tranh này của bọn họ khiến tỷ tỷ mất mạng, khiến nàng mất tự do, bọn họ lại vẫn sống ung dung nhàn nhã.
"Kéo bà ta xuống, xử lý đi." Long Thần Dục không muốn nghe thêm, lạnh lùng căn dặn.
Bọn thị vệ nhấc Vô Vân Thượng Nhân kéo rời đi.
Lát sau, trong phòng chỉ còn sót lại hai vợ chồng, không ai mở miệng nói lời nào.
Long Thần Dục không biết nên nói thế nào.
Từ Ngọc Mẫn lại không muốn nói.
"Mẫn nhi ——"
"Ta hơi mệt, muốn về phòng nằm một chút." Lạnh nhạt nói xong những lời này, Từ Ngọc Mẫn tự bước ra ngoài, ngay cả khóe mắt cũng không cho hắn.
Lời như thế chính là đang cực kỳ buồn bực.
Từ Ngọc Mẫn nâng tay ôm trán, ngáp một cái nói: "Hắn trúng chưởng đứt từng đoạn ruột của ta, nhất định chưa đến mười dặm đã bỏ mạng, sao có thể gây họa?"
Thân mình Long Thần Dục cứng đờ.
Chẳng lẽ hắn đã nâng thê tử lên thành quá lương thiện tốt đẹp sao?
"Ta mệt rồi, ngươi đừng tiếp tục ồn ào không cho ta ngủ."
Đột nhiên Long Thần Dục thật không dám quấy rầy nàng nữa.
Từ sau khi trải qua việc Lam Ngọc công tử, bọn họ đi thẳng về hướng Bắc, rốt cục cũng đã đuổi kịp Vô Vân Thượng Nhân trong truyền thuyết, chỉ là Long Thần Dục nhiệt tình lại có hơi thất vọng.
Đây chính là Vô Vân Thượng Nhân rất nổi danh trong chốn giang hồ? Áo đạo toàn thân nhuốm bụi, thoạt nhìn có vẻ là một lão đạo cô luống tuổi, làm gì có khí phách gì đó của tiền bối tài trí hơn người? Thật chẳng nhìn ra.
Quả nhiên không thể nhìn người qua vẻ ngoài!
Long Thần Dục âm thầm có chút hoài nghi, nhìn thê tử, ngẫm lại việc nàng cũng từng toàn thân khoác đạo bào thanh lịch, đỉnh đầu đeoquan hình hoa sen, tay cầm phất trần, thoạt nhìn có khí thế cao xa, ngược lại còn có khí thế hơn cái người Thượng Nhân cách đó không xa kia.
Khóe miệng Long Thần Dục không nhịn được hơi nhếch lên.
"Sư phụ ta thường nói, dù là người xuất gia cũng phải chú ý quần áo ăn mặc, xuất gia không phải là vứt hết toàn bộ con người mình, mà chỉ nên vứt yêu hận tình thù dư thừa đi thôi."
Long Thần Dục đồng ý thật sâu.
Sau đó, đột nhiên cảm thấy không đúng, chộp lấy tay thê tử, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói: "Mẫn nhi, nàng không thể vứt thất tình lục dục của mình, mặc đạo bào gì đó, vi phu có thể chấp nhận, chỉ cần Tam Thanh giới luật không gây ảnh hưởng đến nghĩa vụ vợ chồng, nàng vẫn có thể giữ, vi phu không có ý kiến."
Ban đầu Từ Ngọc Mẫn nhíu mi, rồi chậm rãi nhướng mày, sau đó trợn tròn đôi mắt phượng, bên trong ngập tràn lửa giận. Long Thần Dục buông màn lụa nơi cửa kính, đóng kín cửa xe, ôm thắt lưng thê tử, nói: "Thấy cao nhân như thế, vi phu hết hứng thú để xuống xe rồi."
Từ Ngọc Mẫn hừ một tiếng, dịu dàng nói: "Ta nhớ rõ là ngươi ra ngoài cầu y trị bệnh."
Long Thần Dục mất mặt sờ sờ mũi.
Từ Ngọc Mẫn tránh khỏi ngực hắn, sửa sang quần áo, "Không thể trông mặt mà bắt hình dong, chúng ta xuống xe thôi." Để hắn sớm khôi phục hình tượng bình thường của Bình vương là tốt nhất, có khi nàng thật sự không đủ mạnh mẽ để chịu đựng hắn lúc giả vờ ngu ngốc.
Long Thần Dục đành mang theo vài phần không cam lòng cùng nàng xuống xe.
Sau khi Từ Ngọc Mẫn xuống xe liền kéo tay Long Thần Dục, không nhanh không chậm đi về phía trước, tiến vào khách điếm, đứng lại trước bàn Vô Vân Thượng Nhân, nhún người hành lễ, trịnh trọng nói: "Tiểu phụ nhân nghe nói y thuật của Thượng Nhân tinh tường, cho dù là người thực vật, thịt nát xương tan. Lần này đặc biệt tìm Thượng Nhân mong người chữa bệnh cho phu quân, vạn mong Thượng Nhân thương tiếc, chẩn bệnh cho phu quân."
Vô Vân Thượng Nhân nhìn thoáng qua Long Thần Dục bị nàng lôi kéo, ánh mắt hơi trầm xuống, cầm lấy phất trần trên bàn, cúi người thi lễ, "Vô Thượng Thiên Tôn, trời có đức hiếu sinh, mời phu nhân ngồi."
Từ Ngọc Mẫn lại nhún người, rồi mới lôi kéo Long Thần Dục ngồi xuống một bên.
Vô Vân Thượng Nhân vươn tay đặt lên bàn, nhìn Từ Ngọc Mẫn liếc mắt một cái.
Từ Ngọc Mẫn cầm lấy tay Long Thần Dục đưa vào tay Vô Vân Thượng Nhân, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm bà ta, bộ dạng khẩn trương.
Nếu không sớm biết nội tình, chỉ sợ ngay cả bản thân Long Thần Dục cũng sẽ bị vẻ mặt đó của thê tử lừa gạt.
Mẫn nhi lương thiện lại không ngây thơ, biết khi nào nên lõi đời khi nào không, khi cần thiết nàng liền trở thành một giang hồ lão luyện.
"Mạch đập bình thường."
Mắt Từ Ngọc Mẫn chứa lệ, lấy khăn lụa lau khóe mắt, nói: "Vài năm trước đầu phu quân từng bị thương nặng, sau đó hành vi cử chỉ liền không khác trẻ con, không nhớ gì, không hiểu chuyện, tiểu phụ nhân ta đây thật không biết phải làm sao. . . . ."
"Nương tử. . . . . ." Vì sao đột nhiên hắn lại cảm thấy lạnh sống lưng, thê tử của hắn có cần diễn quá giống thật đến thế không.
Nghe nàng nói, Vô Vân Thượng Nhân chợt hiểu ra, hơi vuốt cằm, nói: "Theo lời này, tình huống mất trí thực khiến người ta khó mà xử lý."
"Vạn mong Thượng Nhân thương xót."
"Bần đạo sẽ thử xem sao, phu nhân cũng chớ ôm quá nhiều hi vọng."
Từ Ngọc Mẫn nín khóc mỉm cười, giống như ánh mặt trời buổi sớm, nháy mắt soi rọi ánh mắt Long Thần Dục, "Thượng Nhân chịu ra tay cứu giúp, tiểu phụ nhân cảm kích vạn phần, ân tình này không sao tả hết." Vừa lau nước mắt, vừa vẫy tay.
Thị vệ đặt một túi đồ lên bàn, mở ra, vàng ròng bạc trắng bên trong lóe sáng động lòng người.
"Tiền tài là vật ngoài thân."
"Tiểu phụ nhân không hiểu biết nhiều, lại biết một đồng tiền cũng gây khó cho anh hùng hảo hán, đây vốn cũng không là lễ vật đáng giá gì, chỉ là chút lòng thành mà thôi."
Thị vệ theo bên cạnh càng vô cùng khâm phục hành động của vương phi, than thở khóc lóc, tình cảm mãnh liệt, lời nói cử chỉ không chỗ nào không phù hợp với thân phận của nàng, không nhuốm chút hơi thở giang hồ nào, hiển nhiên là một phụ nhân ngây thơ của gia đình giàu có.
Vô Vân Thượng Nhân nghe nàng nói như thế, liền không từ chối nữa, chỉ nói: "Bệnh này không thể gấp, bần đạo không thể không quấy rầy vài ngày rồi."
"Cầu còn không được ấy chứ, Thượng Nhân có yêu cầu gì thì cứ dặn dò, tiểu phụ nhân sẽ khiến Thượng Nhân hài lòng."
"Cần tìm một chỗ yên tĩnh để chữa bệnh."
"Thượng Nhân không cần lo lắng, tiểu phụ nhân đã lệnh cho người hầu mua một căn nhà, hôm nay có thể lập tức vào ở ngay."
"Như thế rất tốt."
Từ Ngọc Mẫn hơi mỉm cười, mắt phượng vừa được nước mắt gột rửa càng thêm trong trẻo.
Long Thần Dục nhìn thê tử mà có chút ngây ngốc.
Bồn tắm nồng đặc mùi thuốc khó ngửi, ngay cả nước canh cũng đục lờ không chịu nổi.
Long Thần Dục ngâm cả người ở bên trong, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều không thoải mái.
Vô Vân Thượng Nhân kia thật không phải là kẻ lang băm chứ?
Châm cứu, ngâm thuốc còn có thể chấp nhận, nhưng hắn không thể chấp nhận việc phải cách ly với thê tử.
Nhưng, nếu đã cầu y, đại phu có dặn dò, đương nhiên luôn phải tuân theo.
Hắn đã mấy ngày không gặp thê tử, nếu không có thị vệ đi theo nàng, hắn thậm chí đã hoài nghi có phải nàng bắt tay với Vô Vân Thượng Nhân gì kia mà thừa cơ chạy trốn.
Trước khi nàng chưa sinh con nối dõi cho hắn, loại chuyện chạy trốn này hắn thật sẽ không dễ dàng tha thứ. Một khi đã có con nối dõi, có đứa trẻ giữ chân, nàng có muốn chạy trốn cũng sẽ chạy không xa, khi đó hắn mới không cần lo trước lo sau.
Lúc Từ Ngọc Mẫn vào nhà, bị vị thuốc khó ngửi này kích thích, nhịn không được mà ho khan, hơn nữa mày cũng nhíu lại.
"Nương tử, nàng tới thăm ta rồi sao." Long Thần Dục thật sự vui mừng.
Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn lại không quá tốt, vừa khua tay, vừa đi đến bên bồn tắm, cầm khăn che mũi miệng, cúi đầu như nhìn hắn, kì thực là xem thuốc còn lưu trong bồn, ánh mắt càng trầm.
"Nương tử. . . . . ." Thuốc này có vấn đề?
Một tay Từ Ngọc Mẫn che mũi miệng, một tay vịn thành bồn, sắc mặt càng thay đổi, nói: "Tuy vị thuốc này hơi khó ngửi, nhưng vì chữa bệnh, ngươi phải ngoan ngoãn, không được tùy tiện cáu giận không chịu ngâm."
Quả nhiên thuốc ngâm này có vấn đề!
"Mẫn nhi, ta thật ghét ngâm thuốc, khó ngửi muốn chết." Long Thần Dục đọc hiểu ánh mắt của nàng, lập tức giống như con trẻ gặp được mẫu thân, uất ức đầy bụng lại tìm được đối tượng phát tiết, "ào ào" một cái liền đứng lên khỏi bồn tắm, bước ra ngoài ôm lấy thê tử rồi không chịu buông tay.
Trong căn phòng ngập tràn hơi nước, Từ Ngọc Mẫn lại cảm thấy cả người như bị thiêu cháy, hắn hắn hắn. . . . . . lại cứ trần trụi mà bước ra, còn ôm lấy nàng. . . . . .
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, mặc dù bọn họ đã ân ái vô số lần, nhưng tình hình như vậy vẫn làm cho Từ Ngọc Mẫn xấu hổ không thôi, đôi tay cũng không biết nên đặt vào đâu.
"Ngươi ngươi. . . . . ."
"Mẫn nhi, ta rất lạnh, nàng ôm ta một cái." Hắn vừa nói, vừa cọ cọ vào lòng nàng.
Ngoài phòng là gió tuyết khiến người cảm thấy lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp đến mức không thể phớt lờ, Từ Ngọc Mẫn rơi vào đường cùng chỉ có thể túm cái khăn lụa vắt trên bình phong bên cạnh giúp hắn lau người, mặc quần áo, cuối cùng cả áo choàng lông chồn trên người mình cũng khoác lên người hắn.
"Mẫn nhi, ta không muốn nán lại đây nữa, nơi này không có gì để chơi."
Từ Ngọc Mẫn kéo hắn đi tới cửa, rồi mới hít vào một hơi thật sâu, nói: "Mùi vị kia quả thật quá mức khó ngửi, ta đi tìm nói với người ta."
"Nhất định phải nói, thật quá khó ngửi."
Từ Ngọc Mẫn kéo hắn đi tìm Vô Vân Thượng Nhân ở hậu viện.
Ngôi nhà mà bọn họ vừa mua, tổng cộng có ba dãy, hai dãy phía trước là nơi vợ chồng Long Thần Dục và thị vệ ở, Vô Vân Thượng Nhân ở dãy tiểu viện cuối cùng, bình thường không có ai đến quấy rầy bà ta.
Sau khi gặp Vô Vân Thượng Nhân, Từ Ngọc Mẫn nói mùi thuốc ngâm quá mức khó ngửi, mong bà ta đổi phương thuốc.
Vô Vân Thượng Nhân có vẻ hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Long Thần Dục ồn ào náo loạn nói không muốn ngâm thuốc, Từ Ngọc Mẫn hết cách, chỉ có thể xấu hổ cười với Vô Vân Thượng Nhân, cuối cùng lại dẫn hắn quay về Tiền viện.
Vừa về tới nơi hai vợ chồng ở, Long Thần Dục lập tức sầm mặt xuống.
Từ Ngọc Mẫn ngồi xuống giường mềm, rót chén trà nóng uống.
Mặt Long Thần Dục tối sầm, đảo quanh phòng vài vòng, sau đó ngồi xuống bên người nàng, "Thuốc ngâm đó có vấn đề gì?"
"Ngâm càng lâu, đầu óc người ta càng trở nên đần độn." Từ trước đến nay tranh đấu trong hoàng thất luôn nguy hiểm hơn giang hồ vạn phần, Vô Vân Thượng Nhân vốn không quen biết Long Thần Dục mà lại hãm hại như thế, nói vậy. . . . . .
"Còn gì nữa?"
Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn khẽ hơi mất tự nhiên, ép giọng nhỏ thêm một chút, "Khụ. . . . . . cũng sẽ khiến ngươi khó có con nối dõi." Kỳ thật nàng không muốn nói ra việc này, nhưng lại sợ không đề cập tới thì sau này sẽ ảnh hưởng đến việc lớn của hắn.
Dù sao bọn họ vẫn là vợ chồng, chút náo nhiệt thì còn được, chứ thật sự gặp chuyện thì không thể khoanh tay đứng nhìn.
Long Thần Dục nhìn nàng thật sâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười, với tay ôm nàng, thấp giọng trêu đùa: "Có con nối dõi, nương tử liền không chỉ có mình ta, bổn vương thật muốn cám ơn bọn họ." (LPH: ý là nếu ko con thì chị chỉ có mình anh ấy ^_^)
Từ Ngọc Mẫn ngạc nhiên.
Long Thần Dục nhịn không được tựa đầu chôn trong ngực nàng, mỉm cười.
"Sao Vô Vân Thượng Nhân lại bị người thu mua?" Từ Ngọc Mẫn có chút hoang mang.
"Là người thì luôn có nhược điểm, bắt được nhược điểm, đương nhiên sẽ có thể ép được người." Long Thần Dục cũng không khó chấp nhận.
Từ Ngọc Mẫn không nói gì thêm, nàng không thích bày mưu tính kế, đương nhiên chẳng thể nói gì.
Ánh mắt Long Thần Dục trở nên tàn nhẫn, những người đó không muốn buông tha hắn, hắn cũng không cần khách sáo với bọn họ, bất quá chỉ là binh quyền mà thôi, bọn họ làm cái việc gây hại tình cảm anh em như chân tay này, quả khiến lòng người rét lạnh.
Từ Ngọc Mẫn nhịn không được rùng mình một cái, vì trên người hắn đột nhiên tỏa sát khí.
Nam nhân này từng là đại tướng thống lĩnh đại quân giao chiến với địch quốc, từng leo ra từ trong đống xương người, giờ khắc này nàng mới ý thức rõ được sự thật này.
Khi Vô Vân Thượng Nhân lại đến trị liệu cho Long Thần Dục lần nữa, lúc bà ta chuyên tâm châm cứu, thị vệ đánh lén bà ta, thành công biến bà ta thành tù nhân.
Sau đó từ miệng bà ta, Long Thần Dục lấy được thông tin mình muốn biết.
Trong giây lát, sắc mặt hắn trở nên vô cùng âm u, nhìn Vô Vân Thượng Nhân, giọng lạnh như băng của hắn nện lên người bà ta, "Bổn vương không biết từ khi nào mình lại biến thành kẻ lật lọng, bội tình bạc nghĩa rồi vậy? Vì sỉ nhục bổn vương mà không để ý đạo nghĩa huynh đệ, vợ con, còn muốn khiến bổn vương bị cắm sừng, chẳng lẽ bổn vương thật quá ngốc, không chút hiểu chuyện sao?"
Ngồi một bên, Từ Ngọc Mẫn lộ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ đây mới là chân tướng thật sự của việc tỷ tỷ thất thân?
Hoàng gia. . . . . . Đáng sợ!
Tỷ tỷ không muốn gả cho Bình vương bị ngu si mà lựa chọn hoàng tử khác, đây là lối cư xử thường tình, lại phá hủy kế hoạch mà người khác đã thiết kế hoàn hảo. Người hoàng gia không quan tâm làm vậy có khiến Từ thị gặp họa diệt môn diệt môn hay không, tỷ tỷ nhà nàng thật ngốc mà. . . . . .
Khóe mắt bắt gặp sự sửng sốt của thê tử, Long Thần Dục thầm thở dài, vốn không muốn để nàng biết chuyện này, rốt cuộc vẫn không thể giấu giếm.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Từ Ngọc Mẫn dần trôi đi, nét mặt dần trở nên lạnh như băng. Thì ra đêm động phòng hắn đối đãi với nàng như vậy, là vì hoài nghi trinh tiết của nàng. . . . . .Hai tay trong tay áo nắm chặt, môi cũng mím thành một đường thẳng, cả người cảm thấy như ngâm trong nước đá, không chút ấm áp.
Rốt cuộc vì sao tỷ muội các nàng lại trở thành vật hi sinh trong tranh đấu của hoàng quyền bọn họ?
Trong lòng đột nhiên có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười to, trận đấu tranh này của bọn họ khiến tỷ tỷ mất mạng, khiến nàng mất tự do, bọn họ lại vẫn sống ung dung nhàn nhã.
"Kéo bà ta xuống, xử lý đi." Long Thần Dục không muốn nghe thêm, lạnh lùng căn dặn.
Bọn thị vệ nhấc Vô Vân Thượng Nhân kéo rời đi.
Lát sau, trong phòng chỉ còn sót lại hai vợ chồng, không ai mở miệng nói lời nào.
Long Thần Dục không biết nên nói thế nào.
Từ Ngọc Mẫn lại không muốn nói.
"Mẫn nhi ——"
"Ta hơi mệt, muốn về phòng nằm một chút." Lạnh nhạt nói xong những lời này, Từ Ngọc Mẫn tự bước ra ngoài, ngay cả khóe mắt cũng không cho hắn.
Lời như thế chính là đang cực kỳ buồn bực.
/20
|