Trong một thoáng, Yên Tuyết Sơn chợt nhớ đến khoảng thời gian còn đang theo học tại trường quân đội. Anh rất sợ môn Diễn tập phân tích chiến thuật, sợ tới độ cả linh hồn cũng sợ.
Anh có lờ mờ thấy được dường như có mưu toan gì đó ở trong, nhưng mà anh thật sự không hề chây lười đâu, chỉ là ở lĩnh vực này anh không có chút năng khiếu nào. Lúc ấy giáo viên dạy môn Phân tích chiến thuật rất lo lắng rằng sau này anh đi lính có khi nào chưa tới một năm đã hi sinh cho Tổ quốc hay không. Chung quy thì trong chiến tranh sức chiến đấu của cá nhân chẳng là gì so với cả đoàn quân (1) cả.
Tại sao suốt bao năm nay Yên Tuyết Sơn không hề mong được thăng quan tiến chức gì?
Thứ nhất là, bởi vì não anh có bệnh (bệnh sinh lý), anh không có chút ham muốn nào đối với việc thăng quan tiến chức.
Hai là, anh không thể nào hiểu được những quanh co luẩn quẩn trên con đường làm quan, anh không thể xử lý được các mối quan hệ xã giao thật giả lẫn lộn.
Nhưng mà vẫn may, mặc dù bình thường Yên Tuyết Sơn không hiểu nhưng bù lại anh có trực giác nhạy bén. Trực giác thường sẽ nói cho anh biết rằng: Phía trước có nguy hiểm.
Trên chiến trường cũng vậy đấy, anh chiến đấu bằng bản năng, không cần động não phân tích gì cả. Bình thường những sư sĩ đi cùng đều ghen tị với chỉ số may mắn max cấp của anh, lần nào cũng biến nguy thành an. Song anh lại cảm thấy chuyện này không phải dựa vào may mắn mà là nhờ vào kỹ năng chiến đấu và trực giác của chính mình.
Bây giờ chính là lúc vận dụng trực giác này.
Đối mặt với nụ cười chân thành lại giả nai của Arthur, trực giác đang mách bảo anh rằng: Có bẫy!
Arthur hoàn toàn khác với anh, không chỉ có năng lực tác chiến cá nhân tốt mà còn là sinh viên tài giỏi của phái chiến thuật. Thành tích tốt nghiệp trường quân đội của hắn như này.
Vẫn là trên thang điểm một trăm:
Lịch sử chiến tranh: 100
Đại cương chiến lược: 99
[Diễn tập] Phân tích chiến thuật: 100
[Thực hành] Kỹ năng xạ kích: 82
[Thực hành] Kỹ năng chiến hạm: 90
[Diễn tập] Kỹ thuật máy móc: 88
Chọn môn Điều khiển cơ giáp cận chiến là môn chính, tốt nghiệp với thành tích 100 điểm.
Cảm nhận của Yên Tuyết Sơn về Arthur rất kì lạ.
Có lúc anh cảm thấy Arthur rất chân thành rất sạch trong, giống ánh nắng mặt trời, tựa như khe suối nhỏ chỉ cần nhìn một cái là đã có thể trông rõ đáy. Tác phong làm việc của hắn rất dứt khoát nhanh gọn, không hành động quái gở hay là làm phức tạp hoá vấn đề. Song có lúc anh lại cảm thấy Arthur là người rất phức tạp khó hiểu như là đang ẩn giấu gì đó.
Nhưng với tính cách của anh, anh cũng chẳng đào sâu tìm hiểu về việc riêng tư của Arthur. Nếu không cũng chẳng xảy ra tình huống đã làm việc với nhau những sáu năm mà còn không biết sư sĩ cộng sự sống chung phòng với mình là con trai của tổng thống.
Anh bất giác nhớ tới chuyện xảy ra vào cái đêm trước trận quyết chiến kia.
Quả thật là cứ sai sai kiểu gì ấy.
Yên Tuyết Sơn lờ mờ cảm thấy... có phải mình bị gài không?
Nhìn mặt thầy cảnh giác thấy rõ Arthur không khỏi bồn chồn lo lắng, đến cổ họng cũng bắt đầu khô. Hắn biết mình trời sinh đã có vẻ ngoài điềm tĩnh đáng tin cậy, nhất là khi nghiêm mặt. Vẻ mặt nghiêm nghị của hắn khi nói chuyện luôn đầy sức thuyết phục. Hắn dùng thái độ như khi diễn thuyết, nói:
- Thầy cảm thấy em có điểm nào chưa đủ tốt không ạ? Trước hết thì chúng ta đã sống chung với nhau suốt sáu năm, về mặt sinh hoạt hằng ngày đã đỡ được thời gian làm quen, chắc chắn sẽ không xảy ra xung đột do mâu thuẫn trong sinh hoạt. Phải không ạ?
Cuối cùng Yên Tuyết Sơn cũng nhìn thẳng vào hắn.
- Trước mắt tiền tiết kiệm của em đâu đó vào 138 triệu, có nhà ở thủ đô Đế quốc, còn có một phi thuyền tư nhân cỡ nhỏ. Nếu anh kết hôn với em, những thứ này đều thuộc về anh.
Yên Tuyết Sơn ngẩng đầu lên. Arthur như thấy hi vọng ở ngay phía trước, nói tiếp:
- Về vấn đề công việc, em là Thượng tướng trong quân đội, rất ổn định, còn có triển vọng thăng tiến. Hàng năm có tiền lương cố định ba triệu Tinh thần tệ. Vì là em ăn ở đều ở quân đội nên gần như không cần chi tiêu quá nhiều, số tiền đó đều có thể giao cho anh. Đợi đến khi em sáu mươi tuổi về hưu, em còn có thể được lĩnh tiền lương hưu là một triệu Tinh thần tệ mỗi tháng. Về vấn đề kinh tế em cảm thấy những đối tượng mà công ty mai mối đề cử cho anh đều rất khó so được với em. Anh thấy có đúng không? Mặc dù công việc của em có khi mạo hiểm sẽ hi sinh vì nhiệm vụ nhưng mà nếu như em hi sinh thật thì có thể nhận được năm mươi triệu Tinh thần tệ tiền trợ cấp trong một lần, bạn đời của em chính là người đầu tiên được lợi. Anh xem, có phải lời lắm không? Cho dù có thế nào, anh đều có thể an tâm dưỡng lão.
Yên Tuyết Sơn lắng nghe, ngả người ra sau tựa lưng lên ghế, gật gù.
Anh vẫn thấy không được thoải mái tự nhiên lắm. Hai mắt Arthur không cả chớp, cứ dán chặt vào mặt anh như đang muốn tìm ra sở hở của anh vậy.
Trực giác của Yên Tuyết Sơn đang nói cho anh biết: Chuyện này không bình thường.
Rất chi là không bình thường.
Đây là một cuộc giao dịch cực kì không công bằng.
Quá khác thường.
Trên đời này làm gì có ai chịu làm một giao dịch lỗ vốn như thế?
Khi còn bé, bố nuôi đã dạy anh một câu: Thứ không mất tiền mới là thứ đắt tiền nhất.
Anh rất tán thành.
Hay là bây giờ Arthur đang phải cạnh tranh cơ hội thăng chức lên nguyên soái với ai nên cần gấp cái danh Anh hùng chiến tranh của mình để hỗ trợ hắn?
Quả thật là nếu có một bạn đời thích hợp sẽ có ảnh hưởng tích cực tới việc bỏ phiếu.
Arthur còn nói thêm:
- Hơn nữa... hơn nữa...
Còn có cái gì tốt nữa hả? Yên Tuyết Sơn nhìn hắn.
Arthur nói:
- Hơn nữa... em cảm thấy... trông em cũng rất được, anh có thấy vậy không? So với những người khác... chắc em cũng coi... coi như là điển trai ha. - Tự mình khen mình đẹp trai thấy có hơi xấu hổ.
Yên Tuyết Sơn đánh giá tướng mạo hắn giống như đang đánh giá một con mèo con chó rồi bình luận rất công tâm:
- Đúng thế, cậu rất anh tuấn, trong số những người con trai mà tôi từng gặp từ trước tới nay cậu là người điển trai nhất.
Yên Tuyết Sơn đột nhiên lại nhớ đến dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi của Arthur ngày đó khi nằm trên người mình. Quái thật.
Arthur nghe thế tức thì như mở cờ trong bụng.
Thầy hắn khen hắn điển trai đấy!!
Arthur như đang chờ kết quả bài thi, mười ngón tay đan vào nhau chặt cứng, căng thẳng siết lại:
- Thế... anh cảm thấy em thế nào? Có phải rất thích hợp làm đối tượng kết hôn không? Anh có muốn cân nhắc chút, bỏ qua những người khác, ưu tiên chọn em làm đối tượng kết hôn không?
Arthur nói chuyện rất nhã nhặn, lịch sự. Nhưng Yên Tuyết Sơn cảm thấy ánh mắt của hắn rất ồn ào, sáng rực lên cứ như đang thúc giục anh: Chọn em đi chọn em đi chọn em đi chọn em đi!!!
Yên Tuyết Sơn nghiêm túc suy nghĩ chuyện giả dụ Arthur là đối tượng kết hôn, anh nhận ra theo lý mà nói thì quả thật không có vấn đề gì.
Anh vừa nghĩ vừa nói:
- Trước giờ tôi vẫn luôn coi cậu là chiến hữu của tôi.
Arthur đáp lời:
- Ừm, em biết...
Chỉ một câu này thôi anh cảm thấy mình đã bị đánh gục rồi.
Nếu như muốn kết hôn với Arthur cũng không phải chỉ có những vấn đề kia nhỉ?
Yên Tuyết Sơn hỏi:
- Người nhà cậu có biết cậu dự định kết hôn với tôi không? Cậu không cần quan hệ thông gia gì đó à?
Đây là tình huống thường xảy ra.
Arthur:
- Biết. Không cần.
Yên Tuyết Sơn nghĩ: "Quả nhiên, tổng thống có thể cho phép thì chắc chắn liên quan đến mục đích chính trị gì đó."
Còn có một vấn đề Yên Tuyết Sơn luôn muốn hỏi:
- Mấy năm qua cậu luôn cố giấu giếm thân phận là con trai Tổng thống à? Trước giờ cậu chưa từng nói với tôi. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Arthur biết anh rồi sẽ nghe được chuyện này, hắn cũng biết Yên Tuyết Sơn hẳn là rất tức giận nên mới đòi hắn trả lại anh tiền cơm ngay khi vừa gặp lại hắn. Nhưng mà chỉ có vậy thôi, anh cũng không đùng đùng nổi cáu với hắn.
Arthur nói:
- Con em trong nhà bọn em nếu sẵn lòng nhập ngũ thì đều nhập ngũ cả, nhưng chị của em từng bị quân địch bắt được chết thảm, vì để bảo vệ bọn em, cũng là để tránh việc bọn em trở thành con tin cho nên vẫn luôn giấu giếm thân phận gia đình với người ngoài. Xin lỗi anh.
Quân lệnh ấy mà. Hiểu được.
Yên Tuyết Sơn gật đầu:
- Bình thường mà. Chỉ là tôi không nghĩ tới lúc đại quyết chiến Tổng thống sẽ để con trai ruột của mình đi làm nhiệm vụ cảm tử?
Arthur khẽ cười:
- Tất cả mọi người đều giống nhau. Em trước tiên là con của Liên bang Ngân hà, sau mới là con của bố em, việc cần em làm thì em phải làm, tính mạng của em cũng chẳng cao quý hơn ai.
"À. Ra vậy." Yên Tuyết Sơn nghĩ.
Câu này khẳng định không phải là thảo mai giả vờ ra vẻ.
Yên Tuyết Sơn biết bản thân không rành chuyện đối nhân xử thế, anh vì bệnh chướng ngại tình cảm nên không hiểu được yêu và thích, nhưng anh có thể hiểu được cái gì là tôn trọng.
Arthur rất tôn trọng anh cũng tôn trọng người khác, tôn trọng mỗi một người, vậy nên khi ở cùng Arthur mới khiến anh cảm thấy rất dễ chịu. Giống như được lười biếng phơi nắng giữa tiết xuân, từ thể xác đến tinh thần đều dần trở nên ấm áp.
Nói nhiều như vậy Arthur cảm giác như hắn đã sử dụng hết dũng khí cả đời mình. Một tiếng trống dũng khí tăng cao, hai tiếng trống dũng khí suy giảm, ba tiếng trống dũng khí chẳng còn (2). Hiện giờ, hắn đã đến giai đoạn "cạn dũng khí" rồi.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Thật sự là lúc đến tìm Yên Tuyết Sơn, trong đầu hắn không nghĩ nhiều đến thế. Khi hắn đọc được dòng "Không rảnh tiếp đón cậu. Tôi còn bận chuyện kết hôn.", hắn tưởng rằng Yên Tuyết Sơn đã sắp sửa kết hôn rồi.
Chuyện này đối với hắn giống như trời long đất lở.
Lần đầu tiên hắn biết thế nào là "quan tâm tất sẽ loạn".
Gần như không thể tỉnh táo suy nghĩ, hắn cứ lơ mơ đi in một tờ giấy kết hôn, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ "Muốn kết hôn muốn kết hôn muốn kết hôn muốn kết hôn với Yên Tuyết Sơn".
Hắn xếp một vali đồ, đi đường suốt ba ngày ba đêm chạy tới nông trường của Yên Tuyết Sơn để tìm anh.
Hắn còn sợ trong lúc mình không có ở đây, Yên Tuyết Sơn đã kết hôn chớp nhoáng luôn rồi. Tốc độ di chuyển của hắn phải ngang với khi nhận được quân lệnh lúc ở ngoài không gian.
Hắn biết Yên Tuyết Sơn ở đâu. Dùng một chút mánh khoé để biết.
Hắn phải biết, bằng không đêm đến hắn ngủ không ngon. Có trời mới biết khi Yên Tuyết Sơn không còn chung phòng với hắn nữa, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Rồi tới khi trông thấy Yên Tuyết Sơn lại không dám lấy ra đơn đăng ký kết hôn, mà cũng là do không có thời cơ nào tốt.
Chẳng qua sau khi biết Yên Tuyết Sơn vẫn chưa kết hôn hắn đúng thở phào một hơi.
Mấy ngày làm việc ở nông trường, tay hắn luôn nhân lúc hắn không chú ý tự lấy giấy đăng ký kết hôn ra, đối nghịch với lý trí của hắn mà khăng khăng điền hết thông tin lên giấy. Lúc viết còn cay mắt chữ mình xấu, như OCD mà viết đi viết lại rất nhiều lần, buộc phải viết từng chữ một thật nắn nót ngay ngắn.
Nói xong những chuyện này, Arthur thấy Yên Tuyết Sơn định nói chuyện:
- Tôi...
Hắn quả quyết cắn răng quyết định phải ra tay trước một bước! Từ chối lời từ chối của Yên Tuyết Sơn.
Hắn đứng bật dậy, chào Yên Tuyết Sơn một tiếng:
- Thưa thầy, thầy là người em kính mến nhất trên đời cũng là người quan trọng nhất với em. Em nghĩ là giữa hai chúng ta không cần thử thách thêm điều gì nữa, anh có thể tuyệt đối tin tưởng rằng vào thời khắc nguy cấp em có thể vì anh mà không tiếc cả tính mạng. Em biết, chắc hẳn anh muốn từ chối em. Nhưng mong anh đừng cảm thấy chuyện này hoang đường, xin anh hãy suy nghĩ thật nghiêm túc việc cho phép em được xếp vào danh sách đối tượng kết hôn của mình. Anh có thể cân nhắc từ từ, chờ sau khi em quay về thì cho em câu trả lời sau cũng được.
Arthur nói:
- Vậy thì... em đuổi theo phi thuyền trước đây, kết thúc nghỉ phép, trở về tổng bộ đưa tin.
Yên Tuyết Sơn lặng yên dõi mắt tiễn hắn đi.
Sống lưng Arthur thẳng tắp, xét tổng thể thì ngoại trừ việc không cẩn thận đi cùng tay cùng chân ra coi bộ rất đẹp trai rất bình tĩnh đó.
Sau đó Yên Tuyết Sơn cúi đầu. Anh nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn nọ.
Ô...
Anh còn chẳng có cơ hội mở miệng nói.
Thật ra vừa nãy ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nghĩ đến việc đồng ý...
Nhưng mà Arthur đã đi rồi, anh đành suy nghĩ cẩn thận kỹ càng hơn vậy.
___22/02/24:
(1) 大部队 (không có định nghĩa rõ ràng, chỉ mang tính tương đối) từ này thường dùng để chỉ quy mô đội hình lớn hơn. Ví dụ so với sư đoàn thì quân đoàn là 大部队. Đây là cách mình hiểu sau khi đọc bình luận trả lời trên zhidaobaidu
(2) 一鼓作气, 再而衰, 三而竭: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. (theo Lạc Việt)
Có những chỗ tui không dám đảm bảo hiểu đúng nghĩa nên tui sẽ note ở bình luận. Nếu như may mắn có bạn chỉ cho thì tui sẽ sửa nha. Còn nếu không thì chờ khi edit xong quay lại beta sau.
Anh có lờ mờ thấy được dường như có mưu toan gì đó ở trong, nhưng mà anh thật sự không hề chây lười đâu, chỉ là ở lĩnh vực này anh không có chút năng khiếu nào. Lúc ấy giáo viên dạy môn Phân tích chiến thuật rất lo lắng rằng sau này anh đi lính có khi nào chưa tới một năm đã hi sinh cho Tổ quốc hay không. Chung quy thì trong chiến tranh sức chiến đấu của cá nhân chẳng là gì so với cả đoàn quân (1) cả.
Tại sao suốt bao năm nay Yên Tuyết Sơn không hề mong được thăng quan tiến chức gì?
Thứ nhất là, bởi vì não anh có bệnh (bệnh sinh lý), anh không có chút ham muốn nào đối với việc thăng quan tiến chức.
Hai là, anh không thể nào hiểu được những quanh co luẩn quẩn trên con đường làm quan, anh không thể xử lý được các mối quan hệ xã giao thật giả lẫn lộn.
Nhưng mà vẫn may, mặc dù bình thường Yên Tuyết Sơn không hiểu nhưng bù lại anh có trực giác nhạy bén. Trực giác thường sẽ nói cho anh biết rằng: Phía trước có nguy hiểm.
Trên chiến trường cũng vậy đấy, anh chiến đấu bằng bản năng, không cần động não phân tích gì cả. Bình thường những sư sĩ đi cùng đều ghen tị với chỉ số may mắn max cấp của anh, lần nào cũng biến nguy thành an. Song anh lại cảm thấy chuyện này không phải dựa vào may mắn mà là nhờ vào kỹ năng chiến đấu và trực giác của chính mình.
Bây giờ chính là lúc vận dụng trực giác này.
Đối mặt với nụ cười chân thành lại giả nai của Arthur, trực giác đang mách bảo anh rằng: Có bẫy!
Arthur hoàn toàn khác với anh, không chỉ có năng lực tác chiến cá nhân tốt mà còn là sinh viên tài giỏi của phái chiến thuật. Thành tích tốt nghiệp trường quân đội của hắn như này.
Vẫn là trên thang điểm một trăm:
Lịch sử chiến tranh: 100
Đại cương chiến lược: 99
[Diễn tập] Phân tích chiến thuật: 100
[Thực hành] Kỹ năng xạ kích: 82
[Thực hành] Kỹ năng chiến hạm: 90
[Diễn tập] Kỹ thuật máy móc: 88
Chọn môn Điều khiển cơ giáp cận chiến là môn chính, tốt nghiệp với thành tích 100 điểm.
Cảm nhận của Yên Tuyết Sơn về Arthur rất kì lạ.
Có lúc anh cảm thấy Arthur rất chân thành rất sạch trong, giống ánh nắng mặt trời, tựa như khe suối nhỏ chỉ cần nhìn một cái là đã có thể trông rõ đáy. Tác phong làm việc của hắn rất dứt khoát nhanh gọn, không hành động quái gở hay là làm phức tạp hoá vấn đề. Song có lúc anh lại cảm thấy Arthur là người rất phức tạp khó hiểu như là đang ẩn giấu gì đó.
Nhưng với tính cách của anh, anh cũng chẳng đào sâu tìm hiểu về việc riêng tư của Arthur. Nếu không cũng chẳng xảy ra tình huống đã làm việc với nhau những sáu năm mà còn không biết sư sĩ cộng sự sống chung phòng với mình là con trai của tổng thống.
Anh bất giác nhớ tới chuyện xảy ra vào cái đêm trước trận quyết chiến kia.
Quả thật là cứ sai sai kiểu gì ấy.
Yên Tuyết Sơn lờ mờ cảm thấy... có phải mình bị gài không?
Nhìn mặt thầy cảnh giác thấy rõ Arthur không khỏi bồn chồn lo lắng, đến cổ họng cũng bắt đầu khô. Hắn biết mình trời sinh đã có vẻ ngoài điềm tĩnh đáng tin cậy, nhất là khi nghiêm mặt. Vẻ mặt nghiêm nghị của hắn khi nói chuyện luôn đầy sức thuyết phục. Hắn dùng thái độ như khi diễn thuyết, nói:
- Thầy cảm thấy em có điểm nào chưa đủ tốt không ạ? Trước hết thì chúng ta đã sống chung với nhau suốt sáu năm, về mặt sinh hoạt hằng ngày đã đỡ được thời gian làm quen, chắc chắn sẽ không xảy ra xung đột do mâu thuẫn trong sinh hoạt. Phải không ạ?
Cuối cùng Yên Tuyết Sơn cũng nhìn thẳng vào hắn.
- Trước mắt tiền tiết kiệm của em đâu đó vào 138 triệu, có nhà ở thủ đô Đế quốc, còn có một phi thuyền tư nhân cỡ nhỏ. Nếu anh kết hôn với em, những thứ này đều thuộc về anh.
Yên Tuyết Sơn ngẩng đầu lên. Arthur như thấy hi vọng ở ngay phía trước, nói tiếp:
- Về vấn đề công việc, em là Thượng tướng trong quân đội, rất ổn định, còn có triển vọng thăng tiến. Hàng năm có tiền lương cố định ba triệu Tinh thần tệ. Vì là em ăn ở đều ở quân đội nên gần như không cần chi tiêu quá nhiều, số tiền đó đều có thể giao cho anh. Đợi đến khi em sáu mươi tuổi về hưu, em còn có thể được lĩnh tiền lương hưu là một triệu Tinh thần tệ mỗi tháng. Về vấn đề kinh tế em cảm thấy những đối tượng mà công ty mai mối đề cử cho anh đều rất khó so được với em. Anh thấy có đúng không? Mặc dù công việc của em có khi mạo hiểm sẽ hi sinh vì nhiệm vụ nhưng mà nếu như em hi sinh thật thì có thể nhận được năm mươi triệu Tinh thần tệ tiền trợ cấp trong một lần, bạn đời của em chính là người đầu tiên được lợi. Anh xem, có phải lời lắm không? Cho dù có thế nào, anh đều có thể an tâm dưỡng lão.
Yên Tuyết Sơn lắng nghe, ngả người ra sau tựa lưng lên ghế, gật gù.
Anh vẫn thấy không được thoải mái tự nhiên lắm. Hai mắt Arthur không cả chớp, cứ dán chặt vào mặt anh như đang muốn tìm ra sở hở của anh vậy.
Trực giác của Yên Tuyết Sơn đang nói cho anh biết: Chuyện này không bình thường.
Rất chi là không bình thường.
Đây là một cuộc giao dịch cực kì không công bằng.
Quá khác thường.
Trên đời này làm gì có ai chịu làm một giao dịch lỗ vốn như thế?
Khi còn bé, bố nuôi đã dạy anh một câu: Thứ không mất tiền mới là thứ đắt tiền nhất.
Anh rất tán thành.
Hay là bây giờ Arthur đang phải cạnh tranh cơ hội thăng chức lên nguyên soái với ai nên cần gấp cái danh Anh hùng chiến tranh của mình để hỗ trợ hắn?
Quả thật là nếu có một bạn đời thích hợp sẽ có ảnh hưởng tích cực tới việc bỏ phiếu.
Arthur còn nói thêm:
- Hơn nữa... hơn nữa...
Còn có cái gì tốt nữa hả? Yên Tuyết Sơn nhìn hắn.
Arthur nói:
- Hơn nữa... em cảm thấy... trông em cũng rất được, anh có thấy vậy không? So với những người khác... chắc em cũng coi... coi như là điển trai ha. - Tự mình khen mình đẹp trai thấy có hơi xấu hổ.
Yên Tuyết Sơn đánh giá tướng mạo hắn giống như đang đánh giá một con mèo con chó rồi bình luận rất công tâm:
- Đúng thế, cậu rất anh tuấn, trong số những người con trai mà tôi từng gặp từ trước tới nay cậu là người điển trai nhất.
Yên Tuyết Sơn đột nhiên lại nhớ đến dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi của Arthur ngày đó khi nằm trên người mình. Quái thật.
Arthur nghe thế tức thì như mở cờ trong bụng.
Thầy hắn khen hắn điển trai đấy!!
Arthur như đang chờ kết quả bài thi, mười ngón tay đan vào nhau chặt cứng, căng thẳng siết lại:
- Thế... anh cảm thấy em thế nào? Có phải rất thích hợp làm đối tượng kết hôn không? Anh có muốn cân nhắc chút, bỏ qua những người khác, ưu tiên chọn em làm đối tượng kết hôn không?
Arthur nói chuyện rất nhã nhặn, lịch sự. Nhưng Yên Tuyết Sơn cảm thấy ánh mắt của hắn rất ồn ào, sáng rực lên cứ như đang thúc giục anh: Chọn em đi chọn em đi chọn em đi chọn em đi!!!
Yên Tuyết Sơn nghiêm túc suy nghĩ chuyện giả dụ Arthur là đối tượng kết hôn, anh nhận ra theo lý mà nói thì quả thật không có vấn đề gì.
Anh vừa nghĩ vừa nói:
- Trước giờ tôi vẫn luôn coi cậu là chiến hữu của tôi.
Arthur đáp lời:
- Ừm, em biết...
Chỉ một câu này thôi anh cảm thấy mình đã bị đánh gục rồi.
Nếu như muốn kết hôn với Arthur cũng không phải chỉ có những vấn đề kia nhỉ?
Yên Tuyết Sơn hỏi:
- Người nhà cậu có biết cậu dự định kết hôn với tôi không? Cậu không cần quan hệ thông gia gì đó à?
Đây là tình huống thường xảy ra.
Arthur:
- Biết. Không cần.
Yên Tuyết Sơn nghĩ: "Quả nhiên, tổng thống có thể cho phép thì chắc chắn liên quan đến mục đích chính trị gì đó."
Còn có một vấn đề Yên Tuyết Sơn luôn muốn hỏi:
- Mấy năm qua cậu luôn cố giấu giếm thân phận là con trai Tổng thống à? Trước giờ cậu chưa từng nói với tôi. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Arthur biết anh rồi sẽ nghe được chuyện này, hắn cũng biết Yên Tuyết Sơn hẳn là rất tức giận nên mới đòi hắn trả lại anh tiền cơm ngay khi vừa gặp lại hắn. Nhưng mà chỉ có vậy thôi, anh cũng không đùng đùng nổi cáu với hắn.
Arthur nói:
- Con em trong nhà bọn em nếu sẵn lòng nhập ngũ thì đều nhập ngũ cả, nhưng chị của em từng bị quân địch bắt được chết thảm, vì để bảo vệ bọn em, cũng là để tránh việc bọn em trở thành con tin cho nên vẫn luôn giấu giếm thân phận gia đình với người ngoài. Xin lỗi anh.
Quân lệnh ấy mà. Hiểu được.
Yên Tuyết Sơn gật đầu:
- Bình thường mà. Chỉ là tôi không nghĩ tới lúc đại quyết chiến Tổng thống sẽ để con trai ruột của mình đi làm nhiệm vụ cảm tử?
Arthur khẽ cười:
- Tất cả mọi người đều giống nhau. Em trước tiên là con của Liên bang Ngân hà, sau mới là con của bố em, việc cần em làm thì em phải làm, tính mạng của em cũng chẳng cao quý hơn ai.
"À. Ra vậy." Yên Tuyết Sơn nghĩ.
Câu này khẳng định không phải là thảo mai giả vờ ra vẻ.
Yên Tuyết Sơn biết bản thân không rành chuyện đối nhân xử thế, anh vì bệnh chướng ngại tình cảm nên không hiểu được yêu và thích, nhưng anh có thể hiểu được cái gì là tôn trọng.
Arthur rất tôn trọng anh cũng tôn trọng người khác, tôn trọng mỗi một người, vậy nên khi ở cùng Arthur mới khiến anh cảm thấy rất dễ chịu. Giống như được lười biếng phơi nắng giữa tiết xuân, từ thể xác đến tinh thần đều dần trở nên ấm áp.
Nói nhiều như vậy Arthur cảm giác như hắn đã sử dụng hết dũng khí cả đời mình. Một tiếng trống dũng khí tăng cao, hai tiếng trống dũng khí suy giảm, ba tiếng trống dũng khí chẳng còn (2). Hiện giờ, hắn đã đến giai đoạn "cạn dũng khí" rồi.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Thật sự là lúc đến tìm Yên Tuyết Sơn, trong đầu hắn không nghĩ nhiều đến thế. Khi hắn đọc được dòng "Không rảnh tiếp đón cậu. Tôi còn bận chuyện kết hôn.", hắn tưởng rằng Yên Tuyết Sơn đã sắp sửa kết hôn rồi.
Chuyện này đối với hắn giống như trời long đất lở.
Lần đầu tiên hắn biết thế nào là "quan tâm tất sẽ loạn".
Gần như không thể tỉnh táo suy nghĩ, hắn cứ lơ mơ đi in một tờ giấy kết hôn, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ "Muốn kết hôn muốn kết hôn muốn kết hôn muốn kết hôn với Yên Tuyết Sơn".
Hắn xếp một vali đồ, đi đường suốt ba ngày ba đêm chạy tới nông trường của Yên Tuyết Sơn để tìm anh.
Hắn còn sợ trong lúc mình không có ở đây, Yên Tuyết Sơn đã kết hôn chớp nhoáng luôn rồi. Tốc độ di chuyển của hắn phải ngang với khi nhận được quân lệnh lúc ở ngoài không gian.
Hắn biết Yên Tuyết Sơn ở đâu. Dùng một chút mánh khoé để biết.
Hắn phải biết, bằng không đêm đến hắn ngủ không ngon. Có trời mới biết khi Yên Tuyết Sơn không còn chung phòng với hắn nữa, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Rồi tới khi trông thấy Yên Tuyết Sơn lại không dám lấy ra đơn đăng ký kết hôn, mà cũng là do không có thời cơ nào tốt.
Chẳng qua sau khi biết Yên Tuyết Sơn vẫn chưa kết hôn hắn đúng thở phào một hơi.
Mấy ngày làm việc ở nông trường, tay hắn luôn nhân lúc hắn không chú ý tự lấy giấy đăng ký kết hôn ra, đối nghịch với lý trí của hắn mà khăng khăng điền hết thông tin lên giấy. Lúc viết còn cay mắt chữ mình xấu, như OCD mà viết đi viết lại rất nhiều lần, buộc phải viết từng chữ một thật nắn nót ngay ngắn.
Nói xong những chuyện này, Arthur thấy Yên Tuyết Sơn định nói chuyện:
- Tôi...
Hắn quả quyết cắn răng quyết định phải ra tay trước một bước! Từ chối lời từ chối của Yên Tuyết Sơn.
Hắn đứng bật dậy, chào Yên Tuyết Sơn một tiếng:
- Thưa thầy, thầy là người em kính mến nhất trên đời cũng là người quan trọng nhất với em. Em nghĩ là giữa hai chúng ta không cần thử thách thêm điều gì nữa, anh có thể tuyệt đối tin tưởng rằng vào thời khắc nguy cấp em có thể vì anh mà không tiếc cả tính mạng. Em biết, chắc hẳn anh muốn từ chối em. Nhưng mong anh đừng cảm thấy chuyện này hoang đường, xin anh hãy suy nghĩ thật nghiêm túc việc cho phép em được xếp vào danh sách đối tượng kết hôn của mình. Anh có thể cân nhắc từ từ, chờ sau khi em quay về thì cho em câu trả lời sau cũng được.
Arthur nói:
- Vậy thì... em đuổi theo phi thuyền trước đây, kết thúc nghỉ phép, trở về tổng bộ đưa tin.
Yên Tuyết Sơn lặng yên dõi mắt tiễn hắn đi.
Sống lưng Arthur thẳng tắp, xét tổng thể thì ngoại trừ việc không cẩn thận đi cùng tay cùng chân ra coi bộ rất đẹp trai rất bình tĩnh đó.
Sau đó Yên Tuyết Sơn cúi đầu. Anh nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn nọ.
Ô...
Anh còn chẳng có cơ hội mở miệng nói.
Thật ra vừa nãy ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nghĩ đến việc đồng ý...
Nhưng mà Arthur đã đi rồi, anh đành suy nghĩ cẩn thận kỹ càng hơn vậy.
___22/02/24:
(1) 大部队 (không có định nghĩa rõ ràng, chỉ mang tính tương đối) từ này thường dùng để chỉ quy mô đội hình lớn hơn. Ví dụ so với sư đoàn thì quân đoàn là 大部队. Đây là cách mình hiểu sau khi đọc bình luận trả lời trên zhidaobaidu
(2) 一鼓作气, 再而衰, 三而竭: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. (theo Lạc Việt)
Có những chỗ tui không dám đảm bảo hiểu đúng nghĩa nên tui sẽ note ở bình luận. Nếu như may mắn có bạn chỉ cho thì tui sẽ sửa nha. Còn nếu không thì chờ khi edit xong quay lại beta sau.
/13
|