Editor: Selene Lee
Dùng điểm tâm xong, Hứa Lộc đến xưởng thì gọi ngay cho Phó Diệc Đình. Người nhận điện thoại là thím Lưu: “Bà chủ, ngài Phó ra ngoài có việc rồi ạ, không biết bà có chuyện gì cần sai bảo?”
Hứa Lộc nghĩ thấy cũng phải, sao anh có thể ngồi mãi ở nhà cả ngày để chầu chực điện thoại của cô. Cô bèn cười tự giễu, bảo: “Đợi anh ấy về, phiền thím chuyển lời bảo anh ấy gọi lại cho con ạ.”
“Dạ bà chủ.”
Thím Lưu đã xưng quen lời, Hứa Lộc cũng phải theo. Trên đường đến xưởng hôm nay, lúc ở tàu điện, chiếc nhẫn trên tay cô đã hấp dẫn một cặp tình nhân nọ. Cô người yêu kéo tay bạn trai đòi một cái giống thế, nhưng hình như anh ta hiểu nên thì thầm với vô nàng cái gì đó, cô này mới nhìn Hứa Lộc với vẻ “khó mà tin được”.
Người đeo được cái nhẫn này mà còn phải đi xe điện, hiếm thật đấy.
Hứa Lộc hít một hơi thật sâu, cô phải cố gắng làm cho xong công việc.
Vừa lúc đó có người gõ cửa phòng, xưởng trưởng ngô bước vào trong, thấy tâm tình Hứa Lộc tốt lắm thì sắc mặt cũng dịu xuống. Hứa Lộc hỏi: “Sao thế bác? Có chuyện chi à?”
Xưởng trưởng Ngô: “Hẳn cô cả đã đọc báo sáng nay rồi đúng không ạ? Cô Tô Mạn đó nhảy lầu tự tử rồi.”
Hứa Lộc gật đầu: “Tôi đã đọc rồi, nhưng cô ấy chết thì liên can gì đến chúng ta?”
“Tôi đang nghĩ đến chuyện này ạ, nghe nói người đứng sau công ty Dân Tân là Diệp tam gia. Bây giờ Tô Mạn chết rồi, không phải ngài ấy vẫn cầm hợp đồng kia đến ép ông cả chứ? Nếu đích thân ngài ấy ra tay, tôi sợ là…”- Xưởng trưởng Ngô chần chừ.
Mánh khỏe của người này nổi cả Thượng Hải. Phàm là ai bị ông ta để mắt, chắc chắn sẽ không được sống an ổn. Rõ là Diệp tam gia muốn thông qua cô ta để hốt bạc, chắc chắc người này sẽ không tha cho nhà họ Phùng.
Sau khi nghe lời nhắc nhở của ông, Hứa Lộc vội chạy ngay đi gọi điện cho phòng lớn nhà họ Phùng, nhưng không ai bắt máy cả. Cô trầm ngâm một lát rồi bảo xưởng trưởng Ngô: “Diệp tam gia không phải người chúng ta có thể đụng, đợi bạn tôi gọi lại rồi tôi hỏi thử.”
Xưởng trưởng Ngô không biết người bạn Hứa Lộc nhắc là ai, nhưng nghĩ đến chuyện người ta có thể chống lại họ Diệp, hẳn không phải nhân vật “vô danh tiểu tốt”, bèn lui ra khỏi phòng.
***
Từ sáng sớm Phó Diệc Đình đã nhận được điện thoại của Đoạn Nhất Minh, nói là Phùng Tiên Nguyệt đến văn phòng ông, báo tối hôm qua xung quanh nhà họ xuất hiện nhiều người đáng nghi lắm, hôm nay ông ta đến hiệu buôn thì bị người ta chặn không ra được. Ông ta không hiểu gì cả, vừa sợ vừa lo, chỉ có thể đến tìm Đoạn Nhất Minh xin nghĩ cách giúp, vì dù sao bây giờ phần lớn cổ phần hiệu buôn cũng nằm trong tay ông. Nếu có chuyện gì xảy ra thật, hẳn Đoạn Nhất Minh cũng không thoát được.
Họ Đoạn không dám tự quyết định, bèn gọi đến biệt thự.
Phó Diệc Đình biết hẳn là Diệp Bỉnh Thiêm đã đến “xử lý” cha con họ Phùng, vốn anh cũng không muốn nhọc công, nhưng Phùng Ký xem như sính lễ anh hỏi cưới vợ, lại cộng thêm chuyện với Tam gia chưa giải quyết, nên anh đành phải tự dẫn người đến Phùng Ký một lần.
Hiệu buôn Phùng Ký là sản nghiệp tổ tiên nhà họ Phùng, nằm trên một khu phố rất náo nhiệt, xe cộ xung quanh như nước chảy, nhưng bây giờ trước cửa hiệu đậu toàn xe hơi. Một đám đàn ông cao to mặc vest đen đứng dàn ngang ngoài cửa, không ai dám lén phén lại gần, chỉ rối rít vòng sang đường khác.
Phó Diệc Đình và Đoạn Nhất Minh xuống xe, trước tiên, anh vời Viên Bảo đưa một điếu thuốc, lại vừa hút vừa ngẩng lên nhìn tòa nhà cao trước mặt. Vương Kim Sinh và Phùng Tiên Nguyệt xuống từ một cái xe khác, đi đến trước mặt họ. Hiện Phùng Tiên Nguyệt vẫn chưa tỉnh hồn được, ông ta đâu ngờ người mua hiệu buôn của mình lại chính là Phó Diệc Đình?
“Ông muốn chờ ngoài đây hay vào chung với chúng tôi?”- Phó Diệc Đình xỏ túi, nhả ra một đợt khói mù, bảo: “Nếu lát nữa có động tay động chân, tôi không bảo đảm được an toàn cho ông đâu.”
Phùng Tiên Nguyệt hiểu được ý anh, mở to mắt: “Phùng Kỳ, Phùng Kỳ vẫn còn trong đó, xin ngài Phó cứu nó!”
“Ông nghe cho rõ đây, tôi không đến để cứu con trai ông.”- Phó Diệc Đình nhíu mày, lười lảm nhảm: “Xem chừng ông ta.”- Nói xong bèn đi thẳng về phía cửa. Tất nhiên đám lính gác đều biết anh cả, họ càng kinh ngạc hơn, vội vã cúi chào: “Lục gia!”
“Anh ba trên lầu phải không?”- Phó Diệc Đình hỏi.
“Dạ.”- Đại Hán nhỏ giọng trả lời.
Phó Diệc Đình định đi vào trong, người nọ không dám cản nhưng vẫn đứng chận lại: “Lục gia, hiện Tam gia đang xử lý chút chuyện vặt, xin ngài để chúng tôi lên thông báo một tiếng ạ…”
Phó Diệc Đình liếc gã đầy lạnh lùng, Viên Bảo rút thẳng súng ra, chỉa vào thái dương gã: “M* mày, muốn chết phải không? Lục gia muốn vào, mày còn bảo phải đi báo? Ai cho mày cái gan đó!”
Viên Bảo nói xong thì đám anh em sau lưng Phó Diệc Đình cũng rút súng ra. Người kia vội vã cúi đầu: “Lục gia bớt giận ạ! Em chỉ làm việc theo lệnh, sợ ngài mà vào ngay sẽ gây gỗ với Tam gia…”
“Cất súng đi.”- Phó Diệc Đình nhìn Viên Bảo, lại đưa tay lên bảo đám người phía sau đừng hành động thiếu suy nghĩ. Anh vỗ vai người kia rồi nói: “Cậu cứ an tâm, tôi cho là Tam gia vẫn còn hiểu lễ nghĩa, không bất đắc dĩ sẽ không động thủ với anh em. Các người tránh ra đi.”
Anh đã nói đến đây rồi, không ai dám cản nữa mà vội vã lùi sang một bên.
Phùng Tiên Nguyệt nhìn mà sợ mất cả vía, lưng ông ta ướt đẫm. Đây chính là chuyện của những kẻ trong tối, động một chút là rút súng ra làm việc, một là mày chết, hai là tao chết. Nếu ban đầu biết họ Phó mới là kẻ sau lưng, chắc chắn ông ra sẽ không bán cổ phần cho họ Đoạn. Nhưng mà nếu ông ta không làm thế thì hôm nay Phó Diệc Đình sẽ không đến, bảo ông phải đối mặt Tam gia thế nào đây?
Nói tới nói lui vẫn thấy do thằng con trời đánh kia cả, nó trêu họa ghẹo nguyệt gì thì mặc nó, sao cứ phải đụng vào Tô Mạn rồi thành ra thế này?
Phó Diệc Đình dùng thang máy để lên lầu, vừa đến nơi đã thấy một đám nhân viên ôm đầu run rẩy, mà người đang trông họ là tâm phúc của Tam gia, tay vẫn đang cầm súng.
Thấy anh xuất hiện, họ cũng sững sốt không biết phải làm thế nào.
Nhưng anh cũng không dừng lại mà cứ đi thẳng về phía trước.
Dường như có tiếng người trong phòng họp, Phó Diệc Đình ra hiệu cho Viên Bảo mở cửa. Cửa vừa mở thì bên trong im phăng phắc: Diệp Bỉnh Thiêm đang ngồi trên ghế, Mã lão Thất và một đám anh em khác trong bang đứng chầu, còn Phùng Kỳ thì sưng mặt sưng mũi, bị đè dưới đất, cứ van xin không ngừng.
Diệp Bỉnh Thiêm thấy Phó Diệc Đình bèn nhếch mép: “Chà, gió nào đưa Lão Lục đến đấy?”
Phó Diệc Đình không tin người này không biết mình là ông chủ sau lưng hiệu buôn. Rõ ràng hôm nay người này cố tình muốn anh đến gặp.
“Anh ba, một khoảng tiền thôi mà, anh phải phí sức vậy sao?”- Phó Diệc Đình cười cười.
Diệp Bỉnh Thiêm không nhìn anh mà nhìn Phùng Kỳ đang nằm dưới đất: “Chú nói thế lại không phải rồi. Làm ăn phải có chữ tín, Tô Mạn chết rồi nhưng hợp đồng vẫn còn hiệu lực. Tôi phải lấy tiền này về cho Dân Tân, nhưng thằng nhãi này hưởng xong không biết giữ lời, anh không dạy không được.”
Phó Diệc Đình ngồi xuống cạnh ông ta: “Anh ba, em là người giữa nhiều cổ phần của Phùng Ký nhất, nếu nói là thiếu tiền cũng không đến lượt cha con họ. Anh thả người được không? Anh cần bao nhiêu, để em trả là được.”
Diệp Bỉnh Thiêm vẫn làm vẻ ngạc nhiên lắm: “Sao? Phùng Ký cũng thành đồ của chú rồi à? Lão Lục, dạo này chú đầu tư thiếu suy nghĩ quá nhỉ?”
“Mua chơi cho vui để lấy lòng phụ nữ thôi. Tam gia muốn nói gì cứ nói chỗ em, đừng làm khó dễ thằng nhãi con mới ra đời này.”
Diệp Bỉnh Thiêm bèn nháy mắt với Mã lão Thất, người này mới xách Phùng Kỳ lên đem ra ngoài. Phó Diệc Đình lại gật đầu với đám Viên Bảo, họ cũng lui đi ngay, chỉ trong nháy mắt, phòng họp lớn chỉ còn mỗi Diệp Bỉnh Thiêm và Phó Diệc Đình.
Ngoài cửa sổ lá sách, mặt trời mùa xuân rọi vào rực rỡ, tô những vệt vàng trên mặt bàn. Phó Diệc Đình đưa thuốc cho người bên cạnh, còn cẩn thận châm lửa trước, như thể hai người vẫn còn hòa hợp như xưa. Vừa hút, Diệp Bỉnh Thiêm cửa nhìn anh. Cách một lớp khói, ông ta cũng không thấy rõ khuôn mặt người này nữa: “Phùng Ký thiếu tiền, không phải chuyện lớn. Đã là chú thì anh cũng không so đo gì, nhưng chú làm việc không cẩn thận, lão Lục à.”
Phó Diệc Đình không nhận mà đợi ông ta nói tiếp.
“Anh mới là người tiếp xúc với chính phủ sớm nhất, anh cũng là người dẫn đường cho Nhật, còn khiến thư kí Ngô bỏ mạng. Chú vừa đi Nam Kinh về thôi thì đám chính phủ đã muốn bàn chuyện người Nhật với chú, vứt anh qua một bên. Chú nói xem là thế nào? Qua cầu rút ván?”
“Anh ba, em phải bảo thật với anh, nếu như được lựa chọn em sẽ tuyệt đối không giúp người Nhật. Chuyện của anh em không có quyền can thiệp, cũng chưa từng muốn đoạt lấy. Nhưng đã là người cùng thuyền, anh phải hiểu em không làm vậy vì mình. Em đưa đẩy với bọn Nam Kinh nhiều năm thế cũng chỉ muốn anh em trong bang được yên được lành, mà thế cục Thượng Hải cũng ổn định. Lần này chuyện Nam Kinh lớn như thế, dù sao cũng phải trả lời chỗ Bắc Bình cho thỏa mãn, chúng ta không thể không cúi đầu. Anh bảo em phải chọn thế nào được?”
Diệp Bỉnh Thiêm hạ điếu thuốc, kẹp vào giữa hai ngón tay: “Xong chuyện rồi thì người Nhật và chính phủ chỉ biết mỗi tiếng chú, Diệp Bỉnh Thiêm anh còn là loại gì đây? Anh, Mỹ, Pháp xa xôi chưa nói, bây giờ người Nhật muốn vào, chắc chắn sẽ chịu bỏ một số không nhỏ. Con đường kiếm tiền như thế, ai không đỏ mắt? Chú cũng đừng quên ai là người đã cho chú cơ hội, để chú có được ngày hôm nay.”
Phó Diệc Đình tựa lưng vào ghế, mắt hơi lạnh: “Nếu Tam gia đã bảo vậy, em có thể đến đánh tiếng với chính phủ, giao hết toàn quyền thương lượng cho anh. Em có thể nhàn hạ, cũng không dính điều xấu, đỡ bị kẹp giữa rồi thành kẻ hai lòng.”
Diệp Bỉnh Thiêm cười: “Ai không biết bên đó chỉ nhận mình chú, sao anh có thể đến được? Lão Lục à, làm người phải chừa đường, đừng có gì tốt cũng chiếm, bằng không thuyền của chúng ta sớm muộn gì cũng lật. Đến lúc đó chú đừng trách anh không nể tình xưa. Bây giờ chú cũng không còn là Phó Diệc Đình không sợ trời, không sợ đất nữa.”
Phó Diệc Đình nhíu mày, chưa kịp lên tiếng thì Diệp Bỉnh Thiêm đã ném điếu thuốc xuống sàn rồi đi thẳng ra ngoài. Lời ông ta đã rất rõ ràng, ông ta biết cái “xương sườn khuyết” của anh ở đâu, nếu anh còn dám làm chuyện gì quá đáng, nhà Phùng Uyển sẽ gặp chuyện. Hôm nay ông ta đã xử lý Phùng Kỳ để cảnh cáo.
Sel: Theo kinh thánh, phụ nữ chính là xương sườn gần tim của người đàn ông, tức xương sườn số 8.
Một lát sau, Viên Bảo đi vào trong, nói: “Lục gia, Tam gia đã đi rồi, không có chuyện gì chứ ạ?”
Phó Diệc Đình đứng lên, lạnh nhạt: “Giao Phùng Kỳ cho Phùng Tiên Nguyệt, còn lại đừng quan tâm.”
“Dạ.”- Viên Bảo thấy sắc mặt ông chủ không tốt, đoán là đã có chuyện, thậm chí có thể hai người đã trở mặt luôn rồi.
Trên đường về, Phó Diệc Đình vẫn luôn ngửa đầu, nhắm mắt không nói gì cả. Viên Bảo và Vương Kim Sinh biết tâm trạng anh không vui nên không ai dám đụng vào “họng súng”. Đợi lúc họ về biệt thự rồi, thím Lưu mới nói với anh: “Sáng nay bà chủ đã gọi đến, xin ông chủ hãy gọi lại cho cô ấy. Giọng bà chủ có vẻ vui lắm ạ, hẳn là chuyện tốt.”
Phó Diệc Đình gật đầu, cởi áo khoác ra rồi lên lầu trong im lặng.
Dùng điểm tâm xong, Hứa Lộc đến xưởng thì gọi ngay cho Phó Diệc Đình. Người nhận điện thoại là thím Lưu: “Bà chủ, ngài Phó ra ngoài có việc rồi ạ, không biết bà có chuyện gì cần sai bảo?”
Hứa Lộc nghĩ thấy cũng phải, sao anh có thể ngồi mãi ở nhà cả ngày để chầu chực điện thoại của cô. Cô bèn cười tự giễu, bảo: “Đợi anh ấy về, phiền thím chuyển lời bảo anh ấy gọi lại cho con ạ.”
“Dạ bà chủ.”
Thím Lưu đã xưng quen lời, Hứa Lộc cũng phải theo. Trên đường đến xưởng hôm nay, lúc ở tàu điện, chiếc nhẫn trên tay cô đã hấp dẫn một cặp tình nhân nọ. Cô người yêu kéo tay bạn trai đòi một cái giống thế, nhưng hình như anh ta hiểu nên thì thầm với vô nàng cái gì đó, cô này mới nhìn Hứa Lộc với vẻ “khó mà tin được”.
Người đeo được cái nhẫn này mà còn phải đi xe điện, hiếm thật đấy.
Hứa Lộc hít một hơi thật sâu, cô phải cố gắng làm cho xong công việc.
Vừa lúc đó có người gõ cửa phòng, xưởng trưởng ngô bước vào trong, thấy tâm tình Hứa Lộc tốt lắm thì sắc mặt cũng dịu xuống. Hứa Lộc hỏi: “Sao thế bác? Có chuyện chi à?”
Xưởng trưởng Ngô: “Hẳn cô cả đã đọc báo sáng nay rồi đúng không ạ? Cô Tô Mạn đó nhảy lầu tự tử rồi.”
Hứa Lộc gật đầu: “Tôi đã đọc rồi, nhưng cô ấy chết thì liên can gì đến chúng ta?”
“Tôi đang nghĩ đến chuyện này ạ, nghe nói người đứng sau công ty Dân Tân là Diệp tam gia. Bây giờ Tô Mạn chết rồi, không phải ngài ấy vẫn cầm hợp đồng kia đến ép ông cả chứ? Nếu đích thân ngài ấy ra tay, tôi sợ là…”- Xưởng trưởng Ngô chần chừ.
Mánh khỏe của người này nổi cả Thượng Hải. Phàm là ai bị ông ta để mắt, chắc chắn sẽ không được sống an ổn. Rõ là Diệp tam gia muốn thông qua cô ta để hốt bạc, chắc chắc người này sẽ không tha cho nhà họ Phùng.
Sau khi nghe lời nhắc nhở của ông, Hứa Lộc vội chạy ngay đi gọi điện cho phòng lớn nhà họ Phùng, nhưng không ai bắt máy cả. Cô trầm ngâm một lát rồi bảo xưởng trưởng Ngô: “Diệp tam gia không phải người chúng ta có thể đụng, đợi bạn tôi gọi lại rồi tôi hỏi thử.”
Xưởng trưởng Ngô không biết người bạn Hứa Lộc nhắc là ai, nhưng nghĩ đến chuyện người ta có thể chống lại họ Diệp, hẳn không phải nhân vật “vô danh tiểu tốt”, bèn lui ra khỏi phòng.
***
Từ sáng sớm Phó Diệc Đình đã nhận được điện thoại của Đoạn Nhất Minh, nói là Phùng Tiên Nguyệt đến văn phòng ông, báo tối hôm qua xung quanh nhà họ xuất hiện nhiều người đáng nghi lắm, hôm nay ông ta đến hiệu buôn thì bị người ta chặn không ra được. Ông ta không hiểu gì cả, vừa sợ vừa lo, chỉ có thể đến tìm Đoạn Nhất Minh xin nghĩ cách giúp, vì dù sao bây giờ phần lớn cổ phần hiệu buôn cũng nằm trong tay ông. Nếu có chuyện gì xảy ra thật, hẳn Đoạn Nhất Minh cũng không thoát được.
Họ Đoạn không dám tự quyết định, bèn gọi đến biệt thự.
Phó Diệc Đình biết hẳn là Diệp Bỉnh Thiêm đã đến “xử lý” cha con họ Phùng, vốn anh cũng không muốn nhọc công, nhưng Phùng Ký xem như sính lễ anh hỏi cưới vợ, lại cộng thêm chuyện với Tam gia chưa giải quyết, nên anh đành phải tự dẫn người đến Phùng Ký một lần.
Hiệu buôn Phùng Ký là sản nghiệp tổ tiên nhà họ Phùng, nằm trên một khu phố rất náo nhiệt, xe cộ xung quanh như nước chảy, nhưng bây giờ trước cửa hiệu đậu toàn xe hơi. Một đám đàn ông cao to mặc vest đen đứng dàn ngang ngoài cửa, không ai dám lén phén lại gần, chỉ rối rít vòng sang đường khác.
Phó Diệc Đình và Đoạn Nhất Minh xuống xe, trước tiên, anh vời Viên Bảo đưa một điếu thuốc, lại vừa hút vừa ngẩng lên nhìn tòa nhà cao trước mặt. Vương Kim Sinh và Phùng Tiên Nguyệt xuống từ một cái xe khác, đi đến trước mặt họ. Hiện Phùng Tiên Nguyệt vẫn chưa tỉnh hồn được, ông ta đâu ngờ người mua hiệu buôn của mình lại chính là Phó Diệc Đình?
“Ông muốn chờ ngoài đây hay vào chung với chúng tôi?”- Phó Diệc Đình xỏ túi, nhả ra một đợt khói mù, bảo: “Nếu lát nữa có động tay động chân, tôi không bảo đảm được an toàn cho ông đâu.”
Phùng Tiên Nguyệt hiểu được ý anh, mở to mắt: “Phùng Kỳ, Phùng Kỳ vẫn còn trong đó, xin ngài Phó cứu nó!”
“Ông nghe cho rõ đây, tôi không đến để cứu con trai ông.”- Phó Diệc Đình nhíu mày, lười lảm nhảm: “Xem chừng ông ta.”- Nói xong bèn đi thẳng về phía cửa. Tất nhiên đám lính gác đều biết anh cả, họ càng kinh ngạc hơn, vội vã cúi chào: “Lục gia!”
“Anh ba trên lầu phải không?”- Phó Diệc Đình hỏi.
“Dạ.”- Đại Hán nhỏ giọng trả lời.
Phó Diệc Đình định đi vào trong, người nọ không dám cản nhưng vẫn đứng chận lại: “Lục gia, hiện Tam gia đang xử lý chút chuyện vặt, xin ngài để chúng tôi lên thông báo một tiếng ạ…”
Phó Diệc Đình liếc gã đầy lạnh lùng, Viên Bảo rút thẳng súng ra, chỉa vào thái dương gã: “M* mày, muốn chết phải không? Lục gia muốn vào, mày còn bảo phải đi báo? Ai cho mày cái gan đó!”
Viên Bảo nói xong thì đám anh em sau lưng Phó Diệc Đình cũng rút súng ra. Người kia vội vã cúi đầu: “Lục gia bớt giận ạ! Em chỉ làm việc theo lệnh, sợ ngài mà vào ngay sẽ gây gỗ với Tam gia…”
“Cất súng đi.”- Phó Diệc Đình nhìn Viên Bảo, lại đưa tay lên bảo đám người phía sau đừng hành động thiếu suy nghĩ. Anh vỗ vai người kia rồi nói: “Cậu cứ an tâm, tôi cho là Tam gia vẫn còn hiểu lễ nghĩa, không bất đắc dĩ sẽ không động thủ với anh em. Các người tránh ra đi.”
Anh đã nói đến đây rồi, không ai dám cản nữa mà vội vã lùi sang một bên.
Phùng Tiên Nguyệt nhìn mà sợ mất cả vía, lưng ông ta ướt đẫm. Đây chính là chuyện của những kẻ trong tối, động một chút là rút súng ra làm việc, một là mày chết, hai là tao chết. Nếu ban đầu biết họ Phó mới là kẻ sau lưng, chắc chắn ông ra sẽ không bán cổ phần cho họ Đoạn. Nhưng mà nếu ông ta không làm thế thì hôm nay Phó Diệc Đình sẽ không đến, bảo ông phải đối mặt Tam gia thế nào đây?
Nói tới nói lui vẫn thấy do thằng con trời đánh kia cả, nó trêu họa ghẹo nguyệt gì thì mặc nó, sao cứ phải đụng vào Tô Mạn rồi thành ra thế này?
Phó Diệc Đình dùng thang máy để lên lầu, vừa đến nơi đã thấy một đám nhân viên ôm đầu run rẩy, mà người đang trông họ là tâm phúc của Tam gia, tay vẫn đang cầm súng.
Thấy anh xuất hiện, họ cũng sững sốt không biết phải làm thế nào.
Nhưng anh cũng không dừng lại mà cứ đi thẳng về phía trước.
Dường như có tiếng người trong phòng họp, Phó Diệc Đình ra hiệu cho Viên Bảo mở cửa. Cửa vừa mở thì bên trong im phăng phắc: Diệp Bỉnh Thiêm đang ngồi trên ghế, Mã lão Thất và một đám anh em khác trong bang đứng chầu, còn Phùng Kỳ thì sưng mặt sưng mũi, bị đè dưới đất, cứ van xin không ngừng.
Diệp Bỉnh Thiêm thấy Phó Diệc Đình bèn nhếch mép: “Chà, gió nào đưa Lão Lục đến đấy?”
Phó Diệc Đình không tin người này không biết mình là ông chủ sau lưng hiệu buôn. Rõ ràng hôm nay người này cố tình muốn anh đến gặp.
“Anh ba, một khoảng tiền thôi mà, anh phải phí sức vậy sao?”- Phó Diệc Đình cười cười.
Diệp Bỉnh Thiêm không nhìn anh mà nhìn Phùng Kỳ đang nằm dưới đất: “Chú nói thế lại không phải rồi. Làm ăn phải có chữ tín, Tô Mạn chết rồi nhưng hợp đồng vẫn còn hiệu lực. Tôi phải lấy tiền này về cho Dân Tân, nhưng thằng nhãi này hưởng xong không biết giữ lời, anh không dạy không được.”
Phó Diệc Đình ngồi xuống cạnh ông ta: “Anh ba, em là người giữa nhiều cổ phần của Phùng Ký nhất, nếu nói là thiếu tiền cũng không đến lượt cha con họ. Anh thả người được không? Anh cần bao nhiêu, để em trả là được.”
Diệp Bỉnh Thiêm vẫn làm vẻ ngạc nhiên lắm: “Sao? Phùng Ký cũng thành đồ của chú rồi à? Lão Lục, dạo này chú đầu tư thiếu suy nghĩ quá nhỉ?”
“Mua chơi cho vui để lấy lòng phụ nữ thôi. Tam gia muốn nói gì cứ nói chỗ em, đừng làm khó dễ thằng nhãi con mới ra đời này.”
Diệp Bỉnh Thiêm bèn nháy mắt với Mã lão Thất, người này mới xách Phùng Kỳ lên đem ra ngoài. Phó Diệc Đình lại gật đầu với đám Viên Bảo, họ cũng lui đi ngay, chỉ trong nháy mắt, phòng họp lớn chỉ còn mỗi Diệp Bỉnh Thiêm và Phó Diệc Đình.
Ngoài cửa sổ lá sách, mặt trời mùa xuân rọi vào rực rỡ, tô những vệt vàng trên mặt bàn. Phó Diệc Đình đưa thuốc cho người bên cạnh, còn cẩn thận châm lửa trước, như thể hai người vẫn còn hòa hợp như xưa. Vừa hút, Diệp Bỉnh Thiêm cửa nhìn anh. Cách một lớp khói, ông ta cũng không thấy rõ khuôn mặt người này nữa: “Phùng Ký thiếu tiền, không phải chuyện lớn. Đã là chú thì anh cũng không so đo gì, nhưng chú làm việc không cẩn thận, lão Lục à.”
Phó Diệc Đình không nhận mà đợi ông ta nói tiếp.
“Anh mới là người tiếp xúc với chính phủ sớm nhất, anh cũng là người dẫn đường cho Nhật, còn khiến thư kí Ngô bỏ mạng. Chú vừa đi Nam Kinh về thôi thì đám chính phủ đã muốn bàn chuyện người Nhật với chú, vứt anh qua một bên. Chú nói xem là thế nào? Qua cầu rút ván?”
“Anh ba, em phải bảo thật với anh, nếu như được lựa chọn em sẽ tuyệt đối không giúp người Nhật. Chuyện của anh em không có quyền can thiệp, cũng chưa từng muốn đoạt lấy. Nhưng đã là người cùng thuyền, anh phải hiểu em không làm vậy vì mình. Em đưa đẩy với bọn Nam Kinh nhiều năm thế cũng chỉ muốn anh em trong bang được yên được lành, mà thế cục Thượng Hải cũng ổn định. Lần này chuyện Nam Kinh lớn như thế, dù sao cũng phải trả lời chỗ Bắc Bình cho thỏa mãn, chúng ta không thể không cúi đầu. Anh bảo em phải chọn thế nào được?”
Diệp Bỉnh Thiêm hạ điếu thuốc, kẹp vào giữa hai ngón tay: “Xong chuyện rồi thì người Nhật và chính phủ chỉ biết mỗi tiếng chú, Diệp Bỉnh Thiêm anh còn là loại gì đây? Anh, Mỹ, Pháp xa xôi chưa nói, bây giờ người Nhật muốn vào, chắc chắn sẽ chịu bỏ một số không nhỏ. Con đường kiếm tiền như thế, ai không đỏ mắt? Chú cũng đừng quên ai là người đã cho chú cơ hội, để chú có được ngày hôm nay.”
Phó Diệc Đình tựa lưng vào ghế, mắt hơi lạnh: “Nếu Tam gia đã bảo vậy, em có thể đến đánh tiếng với chính phủ, giao hết toàn quyền thương lượng cho anh. Em có thể nhàn hạ, cũng không dính điều xấu, đỡ bị kẹp giữa rồi thành kẻ hai lòng.”
Diệp Bỉnh Thiêm cười: “Ai không biết bên đó chỉ nhận mình chú, sao anh có thể đến được? Lão Lục à, làm người phải chừa đường, đừng có gì tốt cũng chiếm, bằng không thuyền của chúng ta sớm muộn gì cũng lật. Đến lúc đó chú đừng trách anh không nể tình xưa. Bây giờ chú cũng không còn là Phó Diệc Đình không sợ trời, không sợ đất nữa.”
Phó Diệc Đình nhíu mày, chưa kịp lên tiếng thì Diệp Bỉnh Thiêm đã ném điếu thuốc xuống sàn rồi đi thẳng ra ngoài. Lời ông ta đã rất rõ ràng, ông ta biết cái “xương sườn khuyết” của anh ở đâu, nếu anh còn dám làm chuyện gì quá đáng, nhà Phùng Uyển sẽ gặp chuyện. Hôm nay ông ta đã xử lý Phùng Kỳ để cảnh cáo.
Sel: Theo kinh thánh, phụ nữ chính là xương sườn gần tim của người đàn ông, tức xương sườn số 8.
Một lát sau, Viên Bảo đi vào trong, nói: “Lục gia, Tam gia đã đi rồi, không có chuyện gì chứ ạ?”
Phó Diệc Đình đứng lên, lạnh nhạt: “Giao Phùng Kỳ cho Phùng Tiên Nguyệt, còn lại đừng quan tâm.”
“Dạ.”- Viên Bảo thấy sắc mặt ông chủ không tốt, đoán là đã có chuyện, thậm chí có thể hai người đã trở mặt luôn rồi.
Trên đường về, Phó Diệc Đình vẫn luôn ngửa đầu, nhắm mắt không nói gì cả. Viên Bảo và Vương Kim Sinh biết tâm trạng anh không vui nên không ai dám đụng vào “họng súng”. Đợi lúc họ về biệt thự rồi, thím Lưu mới nói với anh: “Sáng nay bà chủ đã gọi đến, xin ông chủ hãy gọi lại cho cô ấy. Giọng bà chủ có vẻ vui lắm ạ, hẳn là chuyện tốt.”
Phó Diệc Đình gật đầu, cởi áo khoác ra rồi lên lầu trong im lặng.
/73
|