Editor: Selene Lee
Tiếng súng xa dần, thay vào đó là tiếng ồn ào của đường phố. Hứa Lộc trốn vào lòng Phó Diệc Đình, cảm nhận nhiệt độ bỏng cháy hòa với hương xà phòng sạch sẽ từ cơ thể anh, dường như không phù hợp với vẻ ngoài gọn gàng lịch lãm mà anh có.
Ánh đèn neon trên đỉnh đầu họ cứ chớp nháy liên hồi, khiến cô có cảm giác hình như mình đã quay về với thế giới cũ. Mà người đưa cô về chính là người đàn ông với đôi tay mạnh mẽ và lồng ngực kiên cố này.
Phó Diệc Đình ôm cô vào tận trong xe, cô vẫn còn ôm anh với vẻ hồn phách lạc lõng, anh nhắc nhở: “Em thả tay được rồi.”
Lúc này Hứa Lộc như chợt tỉnh, cô buông tay đầy lúng túng, nhất thời không dám nhìn lên anh. Phó Diệc Đình lại cởi áo khoác đắp lên người cô, đoạn gọi Vương Kinh Sinh. Anh ta xuất hiện ngay:
“Lục gia.”
“Mắt cá chân của tiểu thư bị thương, xử lý cho cô ấy đi. Cậu hãy đưa hai chị em cô ấy về nhà.”- Anh nói đầy dứt khoác.
“Dạ.”- Vương Kim Sinh vội chạy đi tìm hộp thuốc.
Hứa Lộc nghe vậy bèn cúi xuống nhìn chân mình. Chẳng biết từ lúc nào mà trên làn da mềm mại trắng trẻo đã hằn rõ một vết cắt, không sâu cũng không nông nhưng phần da quanh đó đều đỏ lên hết cả, còn bắt đầu đau nữa. Hẳn là vì một miếng mẻ từ chùm đèn treo thủy tinh kia. Ban nãy vì gấp quá nên cô không để ý nó.
Anh sợ cô bất tiện nên mới ôm cô sao? Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi đó, tình thế lại hỗn loạn như vậy mà anh có thể thực hiện cả chuỗi hành động chính xác. Con người này chẳng đơn giản chút nào.
Lúc này Viên Bảo mới đưa Phùng Thanh ra đến nơi. Hai chân cô nàng đã gần nhũn hết, mặt thì đầy nước mắt mà hồn cũng gần như phiêu diêu. Viên Bảo đẩy cô nàng vào xe rồi báo cáo cho ông chủ bằng một tràn thở dốc: “Lục gia, chúng con gặp một đội tuần tra. Vốn không có gì mà cô hai la khóc thảm thiết quá, người ta đinh ninh con là người xấu nên chặn lại hỏi. Biết con là người của ngài họ mới thả. Bọn họ bảo Cục trưởng Hoàng cũng tới rồi.”
Phó Diệc Đình nhìn về phía tòa nhà rợp ánh đèn kia, nơi đó vẫn còn tiếng la hét và nhũng bóng người vụt chạy. Anh hé mắt, nói: “Đi báo cho giám đốc rạp hát bảo ông ta mở hết toàn bộ cửa thoát hiểm, giúp bảo vệ nhà hát sơ tán mọi người.”
“Nhưng mà… Lục gia, chúng ta không thể… Sợ là sẽ liên lụy ngài.”
Phó Diệc Đình vẫn kiên quyết: “Cứ làm theo lời tôi.”
Viên Bảo gật đầu, dẫn theo mấy vệ sĩ chạy đi.
Lúc này Tô Mạn đang ngồi trong một chiếc xe khác ở cạnh đó. Ban nãy lúc xảy ra chuyện, cô ta cũng sợ lắm, ngay lập tức cô ta tìm kiếm sự bảo vệ của anh. Vậy mà Phó Diệc Đình lại bảo Vương Kim Sinh đưa cô ta đi ngay. Cô ta không muốn đi, chỉ lo cho sự bình an của anh.
Mãi cho đến lúc này, thấy Phó Diệc Đình ôm một người chạy ra, cô ta mới biết hôm nay vị tiểu thư họ Phùng đó cũng có mặt, vậy mà cô ta chẳng hay biết gì. Rốt cuộc anh đã nhận ra từ khi nào?
Tô Mạn cười, tự giễu mình. Cuối cùng chỉ có cô ta là kẻ ngoài cuộc.
Cô ta gọi tài xế, dửng dưng: “Đi thôi.”
Người tài xế tưởng cô ta sẽ chào Phó Diệc Đình rồi mới đi, không ngờ lại thản nhiên như vậy. Nhưng ông ta cũng khởi động xe, lái ra khỏi cung đường đang hỗn loạn này.
Động tác của Vương Kim Sinh rất nhanh, chẳng mấy chốc anh ta đã xử lý xong vết thương của Hứa Lộc, bó vải giúp cô rồi lái xe về nhà họ Phùng như lời dặn của Phó Diệc Đình.
Lúc Hứa Lộc quay đầu nhìn lại, anh vẫn còn đứng đó. Xe cộ trên con đường đã chẳng còn ngay ngắn trật tự như trước, quang cảnh ngổn ngang và chật chội, có vài người ngồi bệch xuống đất mà khóc lóc tỉ tê, hoặc là ôm đầu nằm thẳng, lại có thân nhân của những người đã khuất gào thét – Đó là cảnh tượng còn lại sau một vụ giết người.
Mà Phó Diệc Đình, trông anh vẫn rất thản nhiên giữa chốn hỗn loạn đó. Hai tay người đàn ông còn trong túi và dáng anh vẫn thẳng thớm như mọi ngày. Nửa gương mặt anh chìm vào bóng tối, không rõ cảm xúc. Câu nói ban nãy của anh cứ luẩn quẩn mãi trong đầu Hứa Lộc không chịu mất, như thể anh biết vụ án sẽ xảy ra vào đêm nay. Cô cũng không xác định được người đàn ông này đóng vai trò gì giữa cuộc bạo loạn.
Rồi mai đây các tờ báo sẽ đưa chuyện này lên trang nhất, kéo theo không biết bao nhiêu sóng gió mà lường cho trọn.
Lần đần tiên Hứa Lộc thấm thía cái phận đời giữa chốn loạn lạc này. Không có khả năng tự vệ, sinh mệnh con người cũng giống như một que diêm le lói có thể tắt bất cứ lúc nào, yếu ớt đến đáng sợ.
***
Phó Diệc Đình rít một hơi thuốc bên chiếc xe hơi, tiếng than khóc vẫn đang quanh quẩn bên tai anh, tâm phiền ý loạn. Người ngoài cho là anh có tất cả, không có gì là không thể làm, nhưng thật ra những điều anh muốn làm đều cách anh một khoảng xa vời.
Một đội người đi ra khỏi cửa tòa nhà, đi đầu là một người đàn ông tuy không cao lắm nhưng lại có vóc dáng vạm vỡ. Ông ta sải bước đến đối diện Phó Diệc Đình, cười như không: “A ngài Phó, tôi đang tìm ngài nãy giờ đó.”
Người này là cục trưởng cục An ninh trật tự Hoàng Minh Đức. Cục An ninh trật tự thuộc cơ cấu an ninh thành phố nhưng quyền lực chẳng có bao nhiêu. Hoàng Minh Đức nhận được tin nhanh thế, Phó Diệc Đình cũng hơi bất ngờ.
Có kẻ đã báo tin cho ông ta sao?
“Cục trưởng Hoàng đang tìm tôi?”- Phó Diệc vẫn tiếp tục việc hút thuốc.
“Nghe nói ngài Phó đã ra lệnh mở hết cửa thoát hiểm? Ngài có biết việc đó góp phần để tên tội phạm giết bí thư Ngô chạy trốn dễ hơn không!”
Phó Diệc Đình búng tro điếu thuốc trên tay, vẫn thản nhiên: “Vậy theo ý cục trưởng Hoàng đây, chỉ để bắt một tên tội phạm mà phải kéo theo nghìn người dân vô tội trong thành phố này chìm trong làn đạn. Tính mạng không được an toàn? Chính phủ của các người bảo vệ nhân dân như vậy sao? Nếu các tờ báo đưa tin này lên trang nhất thì hình tượng chính phủ trong thành phố sẽ như thế nào?”
Hoàng Đức Minh nghẹn giọng, ông ta chỉnh lại vạt đồng phục, thái độ đã mềm mỏng hơn trước: “Ngài Phó lại quá lời. Tất nhiên nhiệm vụ của chính phủ là bảo vệ an toàn cho người dân rồi. Nhưng e là tôi phải mời ngài Phó đi cùng tôi một chuyến để phối hợp điều tra đấy.”
Nghe ông ta nói thế, vệ sĩ đứng sau lưng Phó Diệc Đình bước lên trước: “Cục trưởng Hoàng, đây là phạm vi tô giới. Quyền hạn của cục an ninh trật tự đến đâu? Lục gia của chúng tôi là ai? Các người muốn đưa đi đâu thì đưa sao?”
Phó Diệc Đình dập thuốc, hướng ánh nhìn về phía mấy ngọn đèn đằng xa. Anh cười nhạt: “Ý tứ của cục trưởng Hoàng đây rõ quá rồi. Thư ký Ngô bị ám sát, ngài muốn tôi nói gì cho ngài? Không lẽ ngài cho là tôi đã giết người?”
“Tôi không hề nói như vậy. Lúc diễn ra vụ ám sát ngài đang ngồi chung gian với thư ký Ngô mà, chẳng qua là mời ngài giúp đỡ thôi, cũng sẽ không tốn nhiều thời gian của ngài. Mời!’- Hoàng Minh Đức vung tay, bộ dạng không cho ai suy nghĩ cả. Sau lưng ông ta là đoàn cảnh vệ hơn chục người, ai ai cũng nhìn Phó Diệc Đình đầy phòng bị.
Mọi người đều biết họ Phó thông thiên cái vùng tô giới này. Trước khi đến đây, cục trưởng dã dặn, nếu hắn cương quyết không phối hợp thì cứ động thủ.
Vừa lúc này thì đoàn tuần tra của tô giới cũng đã ra đến cửa, cảm thấy song phương “giương cung bạt kiếm”, trưởng đội tuần tra đến chào Phó Diệc Đình rồi nói: “Ngài Phó, chúng tôi có thể hỗ trợ.”- Trước nay đoàn tuần tra và cục An ninh như nước sông không phạm nước giếng, ai quản việc nấy. Tuy là cục trị an có quyền lực hơn trên danh nghĩa, nhưng thực ra thì ở tô giới, đoàn tuần tra mới có thực quyền lớn nhất.
Phó Diệc Đình làm như không: “Không có gì đâu, cục trưởng Hoàng đây chỉ nhờ tôi giúp đỡ chút công việc. Cứ để tôi đi với họ một chuyến.”
Hoàng Minh Đức nghe anh nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thật ra ông ta rất sợ chuyện xung đột ở tô giới này.
Thế là bọn họ cùng lên xe, đi mất.
Lúc Viên Bảo về thì nghe tin này, cậu ta trách đám bảo vệ: “Nuôi các người chỉ tổ tốn cơm, họ Hoàng có quyền mẹ gì mà đưa Lục gia đi!”
Đám bảo vệ uất ức: “Chúng tôi cũng không biết hôm nay Lục gia lại đồng ý đi với ông ta, còn không thì chúng tôi chẳng ngại gì. Lục gia cũng không muốn anh em tuần tra tô giới khó xử. Anh Bảo, chúng ta phải làm gì đây?”
Viên Bảo nghĩ một lát rồi nói: “Đi, gọi luật sư của Lục gia tới. Tôi sẽ đến cục quản lý một chuyến. Tôi không tin có người của cục mà họ Hoàng dám không thả người!”- Cậu ta quăng thẳng cái áo khoác xuống đất, đoạn chui vào xe rồi đạp cần thật mạnh. Chiếc xe phóng vút đi.
***
Hoàng Minh Đức cho là Phó Diệc Đình chịu đi với mình vì anh chột dạ nên rất đắc ý. Chỉ cần chuyện hắn ta bị mời đến cục truyền khắp Thượng Hải thì lý lịch của ông ta lại được thêm khoảng huy hoàng.
Ông ta đưa người đến phòng thẩm vấn của cục, còn cố ý đưa theo hai người, không bật đèn lớn mà chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ le lói. Ánh đèn mờ tối chỉ đủ để song phương nhìn rõ mặt nhau.
Phó Diệc Đình tựa lưng vào cái ghế dựa đơn sơ, thần thái anh vẫn nhàn nhã. Người của Hoàng Minh Đức mang một tệp hồ sơ màu đen đến, vờ hỏi: “Mong ngài Phó đây trả lời vài câu hỏi. Theo tôi biết, ngài Phó cũng là cổ đông của nhà hát Thượng Hải?”
Phó Diệc Đình gật đầu.
“Có vẻ như tối này ngài đã đổi gian? Vì sao ngài cố tình đến ngồi chung với thư ký Ngô?”
“Chuyện tôi đổi lô ghế cũng đáng để cục trưởng quan tâm vậy à?”- Phó Diệc Đình khoanh tay trước ngực: “Hay là cục trưởng cảm thấy tôi biết trước chuyện ám sát, không biết chỗ đó nguy hiểm nên mới vào đồng sinh cộng tử với ông ta?”
Hoàng Minh Đức cũng biết logic này không hợp lý, bèn đằng hắng: “Hiển nhiên tôi không có ý này. Ngoài ra tôi còn phát hiện gần đây ngài rút rất nhiều tiền trong tài khoản, mục đích lại không rõ ràng. Đôi khi là mấy nghìn, đôi khi là vài chục nghìn, xin hỏi mục đích của ngài là gì?”
Hoàng Minh Đức biết họ Phó này không dễ chơi, còn không mấy năm nay sao chính phủ theo dõi hắn ta mãi mà không đào ra được gì. Bọn họ nghi ngờ hắn ủng hộ thế lực phản cách mạng nào đó nhưng lại không có chứng cứ. Ông ta lại không cam lòng bỏ qua: “Ngài Phó. Vụ án đêm nay không nhỏ, mười mấy mạng người. Chắc ngài cũng biết lai lịch của thư ký Ngô, nhất định bên Nam Kinh sẽ không bỏ qua. Tốt nhất là ngài nên phối hợp với chúng tôi để bắt hung thủ sớm hơn.”
“Hình như tôi mệt rồi, chi bằng ngài cứ đợi luật sư của tôi đi. Tôi sẽ không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.”- Phó Diệc Đình nhắm mắt, bày ra vẻ không muốn lên tiếng nữa.
Hoàng Minh Đức giận đến bốc khói, chưa có kẻ nào dám lớn lối ở cục An ninh này như vậy. Ông ta chỉ muốn dùng biện phát mạnh… Nhưng đối phương là ai? Nhân vật có máu mặt nhất Thượng Hải, ai sẽ kham nổi trách nhiệm nếu y xảy ra chuyện đây?
Luật sư của Phó Diệc Đình đến rất nhanh, cả ba người đều là nhân vật “phong vân” ở đất Thượng Hải, bình thường cũng không ai dám đắc tội. Người đứng đầu là Đoạn Nhất Minh, ông đã hơn 40, từng là du học sinh và tiến sĩ luật tại một trường đại học Anh nổi tiếng. Ông từng giữ chức trưởng cố vấn pháp luật của chính phủ Nam Kinh. Chính phủ Thượng Hải đã mời ông ta làm việc mấy lần mà không được.
Vậy mà ông ta lại là luật sư của Phó Diệc Đình?
Đoạn Nhất Minh ngồi xuống cạnh Phó Diệc Đình, đẩy kính rồi nói: “Cục trưởng Hoàng, tôi xin phép bày tỏ sự bất bình của mình đối với việc ngài bắt giữa thân chủ tôi trái phép. Ngài Phó là chủ tịch hội liên hiệp thương nhân Thượng Hải, là thành viên ban giám đốc của cục quản lý tô giới. Hành động này của ngài đã gây ra tổn hại đối với danh dự của thân chủ tôi. Mạn phép hỏi ngài có thể nhận toàn bộ trách nhiệm không?”
Hoàng Minh Đức nhíu mày, nhìn Phó Diệc Đình đầy hung dữ. Đối phương vẫn nhoẻn miệng cười, hai tay đỡ gáy, vắt tréo chân như đang xem kịch. Ông ta đường đường là một cục trưởng, bắt người mà còn bị trách móc!
Đoạn Nhất Minh lật bản tố cáo của Phó Diệc Đình, biểu tình ngày càng không vui: “Toàn bộ tài sản của ngài Phó đều hợp pháp, thân chủ tôi làm gì, cục An ninh của các ngài có quyền can thiêp? Chẳng lẽ việc ngài ấy nuôi mấy minh tinh, đánh mạt chược thua chút tiền lẻ cũng phải báo cáo cho các người? Cục trưởng Hoàng, tôi đề nghị ông dừng ngay việc buộc tội không chứng cớ này. Ngày mai tôi sẽ gửi khiếu nại lên chính phủ thành phố.”
“Luật sư Đoạn, sao phải đến mức đó? Ngài phải giải thích cho rõ ràng.”- Hoàng Minh Đức cười: “Sao gọi đó là tiền lẻ được? Hơn mấy chục nghìn. Tôi chỉ cảm thấy cần phải tường tận thôi.”
Đoạn Nhất Minh lạnh lùng: “Trong mắt ngài Hoàng đây, có lẽ mấy chục nghìn đó nhiều lắm, nhưng đối với người trong cuộc như thân chủ tôi thì chẳng đáng để vào mắt. Mời cục trưởng đi hỏi khắp cục quản lý tô giới thử tổng số tiền đổ vào mạt chược một đêm là bao nhiêu rồi hẵng quay lại tìm tôi. Bây giờ tôi đã có thể đưa thân chủ mình về chưa?”
Chỉ mình Đoạn Nhất Minh thôi mà Hoàng Minh Đức cũng đủ đau đầu rồi, nói chi là hai người còn lại đang lom lom kia. Ông ta cảm thấy nhức đầu, chỉ mong có thể mời đám “phật” này đi nhanh chút. Thế là ông ta đưa tay lên: “Mời các ngài!”
Tiếng súng xa dần, thay vào đó là tiếng ồn ào của đường phố. Hứa Lộc trốn vào lòng Phó Diệc Đình, cảm nhận nhiệt độ bỏng cháy hòa với hương xà phòng sạch sẽ từ cơ thể anh, dường như không phù hợp với vẻ ngoài gọn gàng lịch lãm mà anh có.
Ánh đèn neon trên đỉnh đầu họ cứ chớp nháy liên hồi, khiến cô có cảm giác hình như mình đã quay về với thế giới cũ. Mà người đưa cô về chính là người đàn ông với đôi tay mạnh mẽ và lồng ngực kiên cố này.
Phó Diệc Đình ôm cô vào tận trong xe, cô vẫn còn ôm anh với vẻ hồn phách lạc lõng, anh nhắc nhở: “Em thả tay được rồi.”
Lúc này Hứa Lộc như chợt tỉnh, cô buông tay đầy lúng túng, nhất thời không dám nhìn lên anh. Phó Diệc Đình lại cởi áo khoác đắp lên người cô, đoạn gọi Vương Kinh Sinh. Anh ta xuất hiện ngay:
“Lục gia.”
“Mắt cá chân của tiểu thư bị thương, xử lý cho cô ấy đi. Cậu hãy đưa hai chị em cô ấy về nhà.”- Anh nói đầy dứt khoác.
“Dạ.”- Vương Kim Sinh vội chạy đi tìm hộp thuốc.
Hứa Lộc nghe vậy bèn cúi xuống nhìn chân mình. Chẳng biết từ lúc nào mà trên làn da mềm mại trắng trẻo đã hằn rõ một vết cắt, không sâu cũng không nông nhưng phần da quanh đó đều đỏ lên hết cả, còn bắt đầu đau nữa. Hẳn là vì một miếng mẻ từ chùm đèn treo thủy tinh kia. Ban nãy vì gấp quá nên cô không để ý nó.
Anh sợ cô bất tiện nên mới ôm cô sao? Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi đó, tình thế lại hỗn loạn như vậy mà anh có thể thực hiện cả chuỗi hành động chính xác. Con người này chẳng đơn giản chút nào.
Lúc này Viên Bảo mới đưa Phùng Thanh ra đến nơi. Hai chân cô nàng đã gần nhũn hết, mặt thì đầy nước mắt mà hồn cũng gần như phiêu diêu. Viên Bảo đẩy cô nàng vào xe rồi báo cáo cho ông chủ bằng một tràn thở dốc: “Lục gia, chúng con gặp một đội tuần tra. Vốn không có gì mà cô hai la khóc thảm thiết quá, người ta đinh ninh con là người xấu nên chặn lại hỏi. Biết con là người của ngài họ mới thả. Bọn họ bảo Cục trưởng Hoàng cũng tới rồi.”
Phó Diệc Đình nhìn về phía tòa nhà rợp ánh đèn kia, nơi đó vẫn còn tiếng la hét và nhũng bóng người vụt chạy. Anh hé mắt, nói: “Đi báo cho giám đốc rạp hát bảo ông ta mở hết toàn bộ cửa thoát hiểm, giúp bảo vệ nhà hát sơ tán mọi người.”
“Nhưng mà… Lục gia, chúng ta không thể… Sợ là sẽ liên lụy ngài.”
Phó Diệc Đình vẫn kiên quyết: “Cứ làm theo lời tôi.”
Viên Bảo gật đầu, dẫn theo mấy vệ sĩ chạy đi.
Lúc này Tô Mạn đang ngồi trong một chiếc xe khác ở cạnh đó. Ban nãy lúc xảy ra chuyện, cô ta cũng sợ lắm, ngay lập tức cô ta tìm kiếm sự bảo vệ của anh. Vậy mà Phó Diệc Đình lại bảo Vương Kim Sinh đưa cô ta đi ngay. Cô ta không muốn đi, chỉ lo cho sự bình an của anh.
Mãi cho đến lúc này, thấy Phó Diệc Đình ôm một người chạy ra, cô ta mới biết hôm nay vị tiểu thư họ Phùng đó cũng có mặt, vậy mà cô ta chẳng hay biết gì. Rốt cuộc anh đã nhận ra từ khi nào?
Tô Mạn cười, tự giễu mình. Cuối cùng chỉ có cô ta là kẻ ngoài cuộc.
Cô ta gọi tài xế, dửng dưng: “Đi thôi.”
Người tài xế tưởng cô ta sẽ chào Phó Diệc Đình rồi mới đi, không ngờ lại thản nhiên như vậy. Nhưng ông ta cũng khởi động xe, lái ra khỏi cung đường đang hỗn loạn này.
Động tác của Vương Kim Sinh rất nhanh, chẳng mấy chốc anh ta đã xử lý xong vết thương của Hứa Lộc, bó vải giúp cô rồi lái xe về nhà họ Phùng như lời dặn của Phó Diệc Đình.
Lúc Hứa Lộc quay đầu nhìn lại, anh vẫn còn đứng đó. Xe cộ trên con đường đã chẳng còn ngay ngắn trật tự như trước, quang cảnh ngổn ngang và chật chội, có vài người ngồi bệch xuống đất mà khóc lóc tỉ tê, hoặc là ôm đầu nằm thẳng, lại có thân nhân của những người đã khuất gào thét – Đó là cảnh tượng còn lại sau một vụ giết người.
Mà Phó Diệc Đình, trông anh vẫn rất thản nhiên giữa chốn hỗn loạn đó. Hai tay người đàn ông còn trong túi và dáng anh vẫn thẳng thớm như mọi ngày. Nửa gương mặt anh chìm vào bóng tối, không rõ cảm xúc. Câu nói ban nãy của anh cứ luẩn quẩn mãi trong đầu Hứa Lộc không chịu mất, như thể anh biết vụ án sẽ xảy ra vào đêm nay. Cô cũng không xác định được người đàn ông này đóng vai trò gì giữa cuộc bạo loạn.
Rồi mai đây các tờ báo sẽ đưa chuyện này lên trang nhất, kéo theo không biết bao nhiêu sóng gió mà lường cho trọn.
Lần đần tiên Hứa Lộc thấm thía cái phận đời giữa chốn loạn lạc này. Không có khả năng tự vệ, sinh mệnh con người cũng giống như một que diêm le lói có thể tắt bất cứ lúc nào, yếu ớt đến đáng sợ.
***
Phó Diệc Đình rít một hơi thuốc bên chiếc xe hơi, tiếng than khóc vẫn đang quanh quẩn bên tai anh, tâm phiền ý loạn. Người ngoài cho là anh có tất cả, không có gì là không thể làm, nhưng thật ra những điều anh muốn làm đều cách anh một khoảng xa vời.
Một đội người đi ra khỏi cửa tòa nhà, đi đầu là một người đàn ông tuy không cao lắm nhưng lại có vóc dáng vạm vỡ. Ông ta sải bước đến đối diện Phó Diệc Đình, cười như không: “A ngài Phó, tôi đang tìm ngài nãy giờ đó.”
Người này là cục trưởng cục An ninh trật tự Hoàng Minh Đức. Cục An ninh trật tự thuộc cơ cấu an ninh thành phố nhưng quyền lực chẳng có bao nhiêu. Hoàng Minh Đức nhận được tin nhanh thế, Phó Diệc Đình cũng hơi bất ngờ.
Có kẻ đã báo tin cho ông ta sao?
“Cục trưởng Hoàng đang tìm tôi?”- Phó Diệc vẫn tiếp tục việc hút thuốc.
“Nghe nói ngài Phó đã ra lệnh mở hết cửa thoát hiểm? Ngài có biết việc đó góp phần để tên tội phạm giết bí thư Ngô chạy trốn dễ hơn không!”
Phó Diệc Đình búng tro điếu thuốc trên tay, vẫn thản nhiên: “Vậy theo ý cục trưởng Hoàng đây, chỉ để bắt một tên tội phạm mà phải kéo theo nghìn người dân vô tội trong thành phố này chìm trong làn đạn. Tính mạng không được an toàn? Chính phủ của các người bảo vệ nhân dân như vậy sao? Nếu các tờ báo đưa tin này lên trang nhất thì hình tượng chính phủ trong thành phố sẽ như thế nào?”
Hoàng Đức Minh nghẹn giọng, ông ta chỉnh lại vạt đồng phục, thái độ đã mềm mỏng hơn trước: “Ngài Phó lại quá lời. Tất nhiên nhiệm vụ của chính phủ là bảo vệ an toàn cho người dân rồi. Nhưng e là tôi phải mời ngài Phó đi cùng tôi một chuyến để phối hợp điều tra đấy.”
Nghe ông ta nói thế, vệ sĩ đứng sau lưng Phó Diệc Đình bước lên trước: “Cục trưởng Hoàng, đây là phạm vi tô giới. Quyền hạn của cục an ninh trật tự đến đâu? Lục gia của chúng tôi là ai? Các người muốn đưa đi đâu thì đưa sao?”
Phó Diệc Đình dập thuốc, hướng ánh nhìn về phía mấy ngọn đèn đằng xa. Anh cười nhạt: “Ý tứ của cục trưởng Hoàng đây rõ quá rồi. Thư ký Ngô bị ám sát, ngài muốn tôi nói gì cho ngài? Không lẽ ngài cho là tôi đã giết người?”
“Tôi không hề nói như vậy. Lúc diễn ra vụ ám sát ngài đang ngồi chung gian với thư ký Ngô mà, chẳng qua là mời ngài giúp đỡ thôi, cũng sẽ không tốn nhiều thời gian của ngài. Mời!’- Hoàng Minh Đức vung tay, bộ dạng không cho ai suy nghĩ cả. Sau lưng ông ta là đoàn cảnh vệ hơn chục người, ai ai cũng nhìn Phó Diệc Đình đầy phòng bị.
Mọi người đều biết họ Phó thông thiên cái vùng tô giới này. Trước khi đến đây, cục trưởng dã dặn, nếu hắn cương quyết không phối hợp thì cứ động thủ.
Vừa lúc này thì đoàn tuần tra của tô giới cũng đã ra đến cửa, cảm thấy song phương “giương cung bạt kiếm”, trưởng đội tuần tra đến chào Phó Diệc Đình rồi nói: “Ngài Phó, chúng tôi có thể hỗ trợ.”- Trước nay đoàn tuần tra và cục An ninh như nước sông không phạm nước giếng, ai quản việc nấy. Tuy là cục trị an có quyền lực hơn trên danh nghĩa, nhưng thực ra thì ở tô giới, đoàn tuần tra mới có thực quyền lớn nhất.
Phó Diệc Đình làm như không: “Không có gì đâu, cục trưởng Hoàng đây chỉ nhờ tôi giúp đỡ chút công việc. Cứ để tôi đi với họ một chuyến.”
Hoàng Minh Đức nghe anh nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thật ra ông ta rất sợ chuyện xung đột ở tô giới này.
Thế là bọn họ cùng lên xe, đi mất.
Lúc Viên Bảo về thì nghe tin này, cậu ta trách đám bảo vệ: “Nuôi các người chỉ tổ tốn cơm, họ Hoàng có quyền mẹ gì mà đưa Lục gia đi!”
Đám bảo vệ uất ức: “Chúng tôi cũng không biết hôm nay Lục gia lại đồng ý đi với ông ta, còn không thì chúng tôi chẳng ngại gì. Lục gia cũng không muốn anh em tuần tra tô giới khó xử. Anh Bảo, chúng ta phải làm gì đây?”
Viên Bảo nghĩ một lát rồi nói: “Đi, gọi luật sư của Lục gia tới. Tôi sẽ đến cục quản lý một chuyến. Tôi không tin có người của cục mà họ Hoàng dám không thả người!”- Cậu ta quăng thẳng cái áo khoác xuống đất, đoạn chui vào xe rồi đạp cần thật mạnh. Chiếc xe phóng vút đi.
***
Hoàng Minh Đức cho là Phó Diệc Đình chịu đi với mình vì anh chột dạ nên rất đắc ý. Chỉ cần chuyện hắn ta bị mời đến cục truyền khắp Thượng Hải thì lý lịch của ông ta lại được thêm khoảng huy hoàng.
Ông ta đưa người đến phòng thẩm vấn của cục, còn cố ý đưa theo hai người, không bật đèn lớn mà chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ le lói. Ánh đèn mờ tối chỉ đủ để song phương nhìn rõ mặt nhau.
Phó Diệc Đình tựa lưng vào cái ghế dựa đơn sơ, thần thái anh vẫn nhàn nhã. Người của Hoàng Minh Đức mang một tệp hồ sơ màu đen đến, vờ hỏi: “Mong ngài Phó đây trả lời vài câu hỏi. Theo tôi biết, ngài Phó cũng là cổ đông của nhà hát Thượng Hải?”
Phó Diệc Đình gật đầu.
“Có vẻ như tối này ngài đã đổi gian? Vì sao ngài cố tình đến ngồi chung với thư ký Ngô?”
“Chuyện tôi đổi lô ghế cũng đáng để cục trưởng quan tâm vậy à?”- Phó Diệc Đình khoanh tay trước ngực: “Hay là cục trưởng cảm thấy tôi biết trước chuyện ám sát, không biết chỗ đó nguy hiểm nên mới vào đồng sinh cộng tử với ông ta?”
Hoàng Minh Đức cũng biết logic này không hợp lý, bèn đằng hắng: “Hiển nhiên tôi không có ý này. Ngoài ra tôi còn phát hiện gần đây ngài rút rất nhiều tiền trong tài khoản, mục đích lại không rõ ràng. Đôi khi là mấy nghìn, đôi khi là vài chục nghìn, xin hỏi mục đích của ngài là gì?”
Hoàng Minh Đức biết họ Phó này không dễ chơi, còn không mấy năm nay sao chính phủ theo dõi hắn ta mãi mà không đào ra được gì. Bọn họ nghi ngờ hắn ủng hộ thế lực phản cách mạng nào đó nhưng lại không có chứng cứ. Ông ta lại không cam lòng bỏ qua: “Ngài Phó. Vụ án đêm nay không nhỏ, mười mấy mạng người. Chắc ngài cũng biết lai lịch của thư ký Ngô, nhất định bên Nam Kinh sẽ không bỏ qua. Tốt nhất là ngài nên phối hợp với chúng tôi để bắt hung thủ sớm hơn.”
“Hình như tôi mệt rồi, chi bằng ngài cứ đợi luật sư của tôi đi. Tôi sẽ không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.”- Phó Diệc Đình nhắm mắt, bày ra vẻ không muốn lên tiếng nữa.
Hoàng Minh Đức giận đến bốc khói, chưa có kẻ nào dám lớn lối ở cục An ninh này như vậy. Ông ta chỉ muốn dùng biện phát mạnh… Nhưng đối phương là ai? Nhân vật có máu mặt nhất Thượng Hải, ai sẽ kham nổi trách nhiệm nếu y xảy ra chuyện đây?
Luật sư của Phó Diệc Đình đến rất nhanh, cả ba người đều là nhân vật “phong vân” ở đất Thượng Hải, bình thường cũng không ai dám đắc tội. Người đứng đầu là Đoạn Nhất Minh, ông đã hơn 40, từng là du học sinh và tiến sĩ luật tại một trường đại học Anh nổi tiếng. Ông từng giữ chức trưởng cố vấn pháp luật của chính phủ Nam Kinh. Chính phủ Thượng Hải đã mời ông ta làm việc mấy lần mà không được.
Vậy mà ông ta lại là luật sư của Phó Diệc Đình?
Đoạn Nhất Minh ngồi xuống cạnh Phó Diệc Đình, đẩy kính rồi nói: “Cục trưởng Hoàng, tôi xin phép bày tỏ sự bất bình của mình đối với việc ngài bắt giữa thân chủ tôi trái phép. Ngài Phó là chủ tịch hội liên hiệp thương nhân Thượng Hải, là thành viên ban giám đốc của cục quản lý tô giới. Hành động này của ngài đã gây ra tổn hại đối với danh dự của thân chủ tôi. Mạn phép hỏi ngài có thể nhận toàn bộ trách nhiệm không?”
Hoàng Minh Đức nhíu mày, nhìn Phó Diệc Đình đầy hung dữ. Đối phương vẫn nhoẻn miệng cười, hai tay đỡ gáy, vắt tréo chân như đang xem kịch. Ông ta đường đường là một cục trưởng, bắt người mà còn bị trách móc!
Đoạn Nhất Minh lật bản tố cáo của Phó Diệc Đình, biểu tình ngày càng không vui: “Toàn bộ tài sản của ngài Phó đều hợp pháp, thân chủ tôi làm gì, cục An ninh của các ngài có quyền can thiêp? Chẳng lẽ việc ngài ấy nuôi mấy minh tinh, đánh mạt chược thua chút tiền lẻ cũng phải báo cáo cho các người? Cục trưởng Hoàng, tôi đề nghị ông dừng ngay việc buộc tội không chứng cớ này. Ngày mai tôi sẽ gửi khiếu nại lên chính phủ thành phố.”
“Luật sư Đoạn, sao phải đến mức đó? Ngài phải giải thích cho rõ ràng.”- Hoàng Minh Đức cười: “Sao gọi đó là tiền lẻ được? Hơn mấy chục nghìn. Tôi chỉ cảm thấy cần phải tường tận thôi.”
Đoạn Nhất Minh lạnh lùng: “Trong mắt ngài Hoàng đây, có lẽ mấy chục nghìn đó nhiều lắm, nhưng đối với người trong cuộc như thân chủ tôi thì chẳng đáng để vào mắt. Mời cục trưởng đi hỏi khắp cục quản lý tô giới thử tổng số tiền đổ vào mạt chược một đêm là bao nhiêu rồi hẵng quay lại tìm tôi. Bây giờ tôi đã có thể đưa thân chủ mình về chưa?”
Chỉ mình Đoạn Nhất Minh thôi mà Hoàng Minh Đức cũng đủ đau đầu rồi, nói chi là hai người còn lại đang lom lom kia. Ông ta cảm thấy nhức đầu, chỉ mong có thể mời đám “phật” này đi nhanh chút. Thế là ông ta đưa tay lên: “Mời các ngài!”
/73
|