* Khu Đất Trống.
- Thủ lĩnh, đúng như anh nghĩ, chúng tôi đã điều tra ra thật sự vụ tai nạn năm đó là có sự sắp xếp. Người đứng sau chuyện này chính là Chủ tịch tập đoàn Tống Minh - Tống Hùng. Chúng tôi đang thu thập thêm chứng cứ.
Rain gật đầu thay cho lời cảm ơn. Quen với Rain từ lâu nên ai trong Hắc Quỷ cũng sớm quen với những ký hiệu của cậu.
Phía sau gốc cây cổ thụ gần đó, một bóng người đang chăm chú quan sát bên đám người kia, chính xác là đang dáo dác ngắm nhìn bóng dáng người che mặt mặc đồ đen . Kia rồi, cô thấy người đó rồi, vẫn cái dáng vẻ lạnh lùng trầm lặng kia, cô thật vất vả lắm mới tìm được nơi này, cũng may có người bạn thân Trúc Diễm giúp đỡ. Cô quyết tâm rồi, cô ko cần biết dung mạo anh ra sao cô vẫn sẽ thích anh, nhất định cô phải theo đuổi anh. Nhìn lại mình, cô rất tự tin vào ngoại hình của mình, ko có gì đáng lo chỉ là hơi lùn một chút xíu thôi.
Mải ngắm người đó quá mà ko hề để ý tới chú chuột đang quấn quanh chân mình. Cảm thấy nhột nhột ở chân, Hương Cầm đưa mắt nhìn xuống và
- Aaaaaaaa....
Tiếng hét long trời lở đất đã làm nhóm người áo đen kia chú ý.
Xong rồi, Hương Cầm cô có muốn bỏ chạy cũng ko được. Họ tới gần, ai cũng nhíu mày vì sự xuất hiện của 1 cô gái lạ.
- Ơ. Hương Cầm, em sao lại ở đây?
Tuấn Nam phó thủ ngạc nhiên khi thấy bạn thân của em gái lảng vảng ở đây.
- Anh Nam em....em - Cô cúi đầu ấp úng.
Rain thấy cô liền quay đầu bước đi.
- Anh Rain! - Thấy thế cô cuống lên bỏ dở câu trả lời chạy theo Rain - Chờ em với.
Rain ko dừng lại mà bước đi càng nhanh.
Hắc Quỷ ngơ ngác nhìn theo. " Người tình của Thủ Lĩnh ?".
Tuấn Nam cũng lẳng lặng nhìn theo, xem ra sẽ có người phải đau khổ rồi.
Ra khỏi khu đất, Rain vẫn đi nhanh, đến khi tới giữa cầu cậu mới chịu dừng lại, quay đầu nhìn cô gái đang đuổi theo đằng sau. Cảm nhận cái nhìn của Rain, Hương Cầm có chút ngượng.
Cả hai đứng trên cầu nhìn về phía dòng sông ban đêm, tiếng sóng nước vỗ lạnh lẽo.
- Lần trước rất cảm ơn anh vì đã cứu em.
Hương Cầm mở miệng phá tan sự im lặng.
Rain lẳng lặng gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm.
- Anh tin ko?
Một câu hỏi ko đầu ko đuôi khiến Rain chú ý, quay sang nhìn cô.
Hương Cầm xấu hổ cúi đầu nhìn mặt nước, giọng ấp úng:
- Em....thích anh!
Rain khựng người sau đó lắc đầu vài cái rồi đi thẳng.
Cô nhìn bóng lưng Rain khuất vào màn đêm, cũng như một giấc mơ đến rồi lại đi, xa vời!
Nhưng ko, cô đâu có dễ bỏ cuộc như thế, đâu thể chỉ vì Rain từ chối mà bỏ. Rồi nhất định cô sẽ chiếm được trái tim của người đó, ko sớm thì muộn.
" Anh cứ chờ đấy, rồi một ngày nào đấy anh sẽ là của em thôi. Chỉ riêng em"
.
.
.
Tối nay Hữu Duy lại trốn nhà sang nhà Đinh Huy chơi, sẵn tiện rủ luôn cả Hoàng Dương đi cùng. Cũng lâu rồi 3 người ko có ở cùng nhau.
Vốn định đi chơi đâu đó cho đỡ chán nhưng lời 3 người cũng quyết định ở nhà " tu ".
" Bản tin tiếp theo trong ngày hôm nay, phu nhân của chủ tịch tập đoàn nổi tiếng Shaphire sau cái chết của chồng và 6 năm lâm bệnh đã cùng với con trai quay lại điều hành Shaphire......".
Tiếng cô biên tập viên trên kênh Kinhtế TV đang giới thiệu tin tức.
- Ơ, kia chẳng phải là Hải Phong em trai Thiên Chi à, sao cậu ta xuất hiện trên TV nhỉ? - Đinh Huy ngạc nhiên hô to.
Hoàng Dương vốn ko bao giờ xem TV và đọc báo nên chẳng buồn quan tâm mà vẫn chăm chú đọc truyện. Không hiểu có một ma lực nào đó hối thúc anh hướng mắt lên màn ảnh.
- Người phụ nữ bên cạnh Hải Phong kia chẳng lẽ là Chủ tịch Dương? Hải Phong là con trai bà ấy? Vậy Thiên Chi....
- Con gái chủ tịch.
Anh nối tiếp câu của Đinh Huy, rồi lại chăm chăm nhìn người trên màn ảnh, rất giống người anh hay gặp trong giấc mơ. Bà ấy là ai, tại sao anh có cảm giác từng quen người này.
- Ầu, hoá ra thân phận của con nhóc này cũng ko hề tầm thường nha. Vậy mà cứ giấu chúng ta.Mà cái ông Duy này ko biết làm gì hay chết ở trên lầu rồi hay sao thế ko biết nữa.
Trong Phòng, Hữu Duy đang dán mắt vào màn hình điện thoại, đi qua đi lại, cậu đang chờ một tin nhắn quan trọng.
Bỗng tiếng nhạc báo tin nhắn mới vang lên, cậu nhắm mắt lại, tay mở tin nhắn ra. Khốn thật. Tổng đài phá đám làm cho cậu hụt mất.
Nhưng ngay sau đó, một tin nhắn khác lại đến, cậu mở ngay mà ko chần chừ nữa, cậu thề nếu lần này mà là Tổng đài, cậu sẽ phá tan nó cho mà xem.
- Thủ lĩnh, đúng như anh nghĩ, chúng tôi đã điều tra ra thật sự vụ tai nạn năm đó là có sự sắp xếp. Người đứng sau chuyện này chính là Chủ tịch tập đoàn Tống Minh - Tống Hùng. Chúng tôi đang thu thập thêm chứng cứ.
Rain gật đầu thay cho lời cảm ơn. Quen với Rain từ lâu nên ai trong Hắc Quỷ cũng sớm quen với những ký hiệu của cậu.
Phía sau gốc cây cổ thụ gần đó, một bóng người đang chăm chú quan sát bên đám người kia, chính xác là đang dáo dác ngắm nhìn bóng dáng người che mặt mặc đồ đen . Kia rồi, cô thấy người đó rồi, vẫn cái dáng vẻ lạnh lùng trầm lặng kia, cô thật vất vả lắm mới tìm được nơi này, cũng may có người bạn thân Trúc Diễm giúp đỡ. Cô quyết tâm rồi, cô ko cần biết dung mạo anh ra sao cô vẫn sẽ thích anh, nhất định cô phải theo đuổi anh. Nhìn lại mình, cô rất tự tin vào ngoại hình của mình, ko có gì đáng lo chỉ là hơi lùn một chút xíu thôi.
Mải ngắm người đó quá mà ko hề để ý tới chú chuột đang quấn quanh chân mình. Cảm thấy nhột nhột ở chân, Hương Cầm đưa mắt nhìn xuống và
- Aaaaaaaa....
Tiếng hét long trời lở đất đã làm nhóm người áo đen kia chú ý.
Xong rồi, Hương Cầm cô có muốn bỏ chạy cũng ko được. Họ tới gần, ai cũng nhíu mày vì sự xuất hiện của 1 cô gái lạ.
- Ơ. Hương Cầm, em sao lại ở đây?
Tuấn Nam phó thủ ngạc nhiên khi thấy bạn thân của em gái lảng vảng ở đây.
- Anh Nam em....em - Cô cúi đầu ấp úng.
Rain thấy cô liền quay đầu bước đi.
- Anh Rain! - Thấy thế cô cuống lên bỏ dở câu trả lời chạy theo Rain - Chờ em với.
Rain ko dừng lại mà bước đi càng nhanh.
Hắc Quỷ ngơ ngác nhìn theo. " Người tình của Thủ Lĩnh ?".
Tuấn Nam cũng lẳng lặng nhìn theo, xem ra sẽ có người phải đau khổ rồi.
Ra khỏi khu đất, Rain vẫn đi nhanh, đến khi tới giữa cầu cậu mới chịu dừng lại, quay đầu nhìn cô gái đang đuổi theo đằng sau. Cảm nhận cái nhìn của Rain, Hương Cầm có chút ngượng.
Cả hai đứng trên cầu nhìn về phía dòng sông ban đêm, tiếng sóng nước vỗ lạnh lẽo.
- Lần trước rất cảm ơn anh vì đã cứu em.
Hương Cầm mở miệng phá tan sự im lặng.
Rain lẳng lặng gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm.
- Anh tin ko?
Một câu hỏi ko đầu ko đuôi khiến Rain chú ý, quay sang nhìn cô.
Hương Cầm xấu hổ cúi đầu nhìn mặt nước, giọng ấp úng:
- Em....thích anh!
Rain khựng người sau đó lắc đầu vài cái rồi đi thẳng.
Cô nhìn bóng lưng Rain khuất vào màn đêm, cũng như một giấc mơ đến rồi lại đi, xa vời!
Nhưng ko, cô đâu có dễ bỏ cuộc như thế, đâu thể chỉ vì Rain từ chối mà bỏ. Rồi nhất định cô sẽ chiếm được trái tim của người đó, ko sớm thì muộn.
" Anh cứ chờ đấy, rồi một ngày nào đấy anh sẽ là của em thôi. Chỉ riêng em"
.
.
.
Tối nay Hữu Duy lại trốn nhà sang nhà Đinh Huy chơi, sẵn tiện rủ luôn cả Hoàng Dương đi cùng. Cũng lâu rồi 3 người ko có ở cùng nhau.
Vốn định đi chơi đâu đó cho đỡ chán nhưng lời 3 người cũng quyết định ở nhà " tu ".
" Bản tin tiếp theo trong ngày hôm nay, phu nhân của chủ tịch tập đoàn nổi tiếng Shaphire sau cái chết của chồng và 6 năm lâm bệnh đã cùng với con trai quay lại điều hành Shaphire......".
Tiếng cô biên tập viên trên kênh Kinhtế TV đang giới thiệu tin tức.
- Ơ, kia chẳng phải là Hải Phong em trai Thiên Chi à, sao cậu ta xuất hiện trên TV nhỉ? - Đinh Huy ngạc nhiên hô to.
Hoàng Dương vốn ko bao giờ xem TV và đọc báo nên chẳng buồn quan tâm mà vẫn chăm chú đọc truyện. Không hiểu có một ma lực nào đó hối thúc anh hướng mắt lên màn ảnh.
- Người phụ nữ bên cạnh Hải Phong kia chẳng lẽ là Chủ tịch Dương? Hải Phong là con trai bà ấy? Vậy Thiên Chi....
- Con gái chủ tịch.
Anh nối tiếp câu của Đinh Huy, rồi lại chăm chăm nhìn người trên màn ảnh, rất giống người anh hay gặp trong giấc mơ. Bà ấy là ai, tại sao anh có cảm giác từng quen người này.
- Ầu, hoá ra thân phận của con nhóc này cũng ko hề tầm thường nha. Vậy mà cứ giấu chúng ta.Mà cái ông Duy này ko biết làm gì hay chết ở trên lầu rồi hay sao thế ko biết nữa.
Trong Phòng, Hữu Duy đang dán mắt vào màn hình điện thoại, đi qua đi lại, cậu đang chờ một tin nhắn quan trọng.
Bỗng tiếng nhạc báo tin nhắn mới vang lên, cậu nhắm mắt lại, tay mở tin nhắn ra. Khốn thật. Tổng đài phá đám làm cho cậu hụt mất.
Nhưng ngay sau đó, một tin nhắn khác lại đến, cậu mở ngay mà ko chần chừ nữa, cậu thề nếu lần này mà là Tổng đài, cậu sẽ phá tan nó cho mà xem.
/47
|