Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Chương 25

/47


- Sao anh lại lên đây?

- Dưới lớp ồn quá!

Nó thôi không hỏi nữa, lại tiếp tục chăm chú vào quyển sách nhưng tâm trí không biết giờ đang ở nơi nào.

****

Bước xuống khỏi chiếc taxi trắng, người phụ nữ ăn mặc đoan trang, từng bước đi toát lên được vẻ đẹp quý phái của một người thuộc giới thượng lưu.

Hiện tại, bà đang đứng trước một toà nhà cao 15 tầng. Cũng đã 6 năm rồi, đã đến lúc bà phải lấy lại tất cả và ko thể để bao nhiêu công lao vất vả gầy dựng sự nghiệp của vợ chồng mình lại ngang nhiên rơi vào tay kẻ khác.

- Alô. Tôi đến rồi. Ông đang ở đâu?

\\\"......\\\"

- Vậy chờ tôi một lát!

Gác máy, bà tự tin bước vào đại sảnh chính của toà nhà. Một số người tỏ vẻ ngỡ ngàng về sự xuất hiện của người phụ nữ này.

Bà đi về phía ghế chờ nơi người đàn ông trung tuổi mặc véc xám lịch lãm đang mỉm cười.

- Luật sư Thành Lập, ông vẫn khoẻ chứ? - bà lịch sự đưa tay ra bắt tay người luật sư.

- Cám ơn Dương phu nhân, tôi vẫn khoẻ. Tình hình sức khoẻ của bà thế nào rồi?

- Tôi đã hoàn toàn bình phục rồi. Cám ơn ông đã giúp các con của tôi nhiều.

- Không có gì. Mà chúng ta vào việc chính nhé, tất cả các giấy tờ bà yêu cầu tôi đã chuẩn bị đầy đủ.

- Được, vậy chúng ta đi thôi.

Cả hai đứng dậy đi lại phía quầy lễ tân. Cô lễ tân trẻ mỉm cười chào đáp.

- Tôi có thể giúp gì cho 2 vị.

- Chúng tôi cần gặp người quản lý công ty - luật sư Lập đáp.

- Xin lỗi 2 vị có hẹn trước với tổng giám đốc ko ạ?

- Ko có.

- Vậy hai vị thông cảm. Tổng giám đốc đang bận.

- Chủ tịch!

Bỗng từ đâu một cô gái có vẻ tầm 29,30 chạy đến nắm chặt lấy tay chủ tịch Dương.

- Chủ tịch. Đúng là chủ tịch rồi.

- Ngọc....Khanh!

- Vâng cháu đây. Thật vui vì chủ tịch vẫn còn nhận ra cháu.

Tay bắt mặt mừng, bà Như Hạ giới thiệu Ngọc Khanh với ông Lập.

- Luật sư, giới thiệu với ông đây là Ngọc Khanh, thư ký cũ 6 năm trước của tôi.

- À, tôi nhớ cô ấy rồi.

- Vâng. Chào luật sư. Lâu rồi ko gặp.

Ngoc Khanh bắt tay với luật sư Lập rồi hỏi

- Chủ tịch, sao bác lại đứng đây mà ko vào.

- Ta tới giải quyết công chuyện nhưng tiếp tân ko cho vào.

Nghe xong, Ngọc Khanh liền quay ra cô tiếp tân trẻ đang ngơ ngác ko hiểu chuyện.

- Cô cứ để tôi lo.

- Vâng thưa thư ký Nguyễn.

- Mong chủ tịch thông cảm, cô ấy mới chuyển đến làm nên ko biết chủ tịch.

- Ko sao. Tuân thủ quy tắc làm việc như vậy là rất tốt.

- Mời 2 người theo cháu.

Ngọc Khanh dẫn đường cho bà Như Hạ và luật sư Lập.

_______

\\\" Hắt xì \\\"

Hữu Duy lay lay sống mũi do lạnh. Cậu ngoài đây cũng phải nửa tiếng rồi.

- Anh ko sao chứ? - Nó lo lắng hỏi.

- Ừ ko sao.

Một lần nữa nó gỡ cái áo choàng ra đưa cho cậu.

- Mặc đi!

- Tôi đã nói tôi không sao rồi mà. - Hữu Duy gắt.

- Áo là của anh, anh không mặc tôi cũng không mặc.

- Ax. Tôi mặc là được chứ gì.

Nhận áo từ tay nó, cậu mặc vào rồi vòng tay ôm nó từ phía sau.

Giật mình nó hỏi :

- Anh làm gì vậy? Bỏ ra.

- Ngồi im. Như thế này sẽ ấm cho cả hai.

Nó ngồi im, quả là ấm hơn rất nhiều. Được 1 lúc nó hỏi.

- Anh không sợ Mỹ Quyên thấy sao?

- Này, sao lúc nào cô cũng nhắc tới cô ấy vậy. Nói cho cô biết. Chúng tôi chia tay lâu rồi.

Con gà này đúng là ngốc hết sức. Nếu cậu còn yêu Mỹ Quyên thì giờ này người cậu đang ôm sẽ không phải là nó.

Ở một nơi gần đó, cô gái mặc chiếc choàng đỏ đang nắm chặt tay, hận không thể làm gì được.

Mỹ Quyên cô kể từ khi bị coi là em gái, cô đã lấy thân phận này tiếp cận Hữu Duy. Cô cho rằng cách duy nhất để dành lại tình yêu của cậu chính là Dương Thiên Chi phải biến mất. Nhưng điều quan trọng là cô vẫn ko sao tìm ra cách gì đó thật hay và cô vẫn chỉ biết ngầm nguyền rủa Thiên Chi.

Quay đầu bước xuống cầu thang đồng thời rút chiếc thoại ra ấn số.

Đầu dây bên kia chợt có tín hiệu nhấc máy.

- Là tôi đây. Điều tra nhanh cho tôi một người.......

Trong lúc đi thăm dò tin tức về một người, Trúc Diễm và Hương Cầm vô tình nghe được những lời cô gái kia nói trên cầu thang. Vốn tính có chút tò mò, lại muốn biết cô gái nào lại có hứng thú về lai lịch cô bạn Thiên Chi cùng lớp, hai người đã nấp sau bức tường chờ xem chủ nhân của tiếng giày cao gót nện mạnh trên cầu thang và phát hiện đó là ai.

Chờ cho cô ta đi mất dạng, hai người mới đứng phân vân

- Lạ nhỉ? Sao công chúa lớp mình lại làm vậy. Con nhỏ Chi đó đắp tội với cô ta sao? - Trúc Diễm nheo mắt hỏi.

- Đừng nói với tui là cậu ko đoán ra nha! - Hương Cầm vỗ mặt cô bạn.

- Đoán gì?

- Thì như vậy đó. Rõ ràng là cô ta thích anh Hữu Duy, nghe đâu từng là người yêu thì phải. Nhưng mà cậu ko thấy hoàng tử suốt ngày đi có đôi và luôn ở cạnh nhỏ Chi đó thôi.

- Ừ. Bảo sao cô ta ghen là phải.

- Nhưng hình như anh ấy thích nhỏ Chi chứ ko phải cô công chúa kia.

- Ai bảo cậu thế?

- Thì sự thật rõ như ban ngày thế mà! - Hương Cầm chu môi khẳng định.

- Thui. Quan tâm chi. À mà tự dưng lôi tui đi đâu đây?

Cảm thấy chuyện này chẳng hề liên quan tới mình nên cả 2 tiếp tục đi.

- Một nhỏ khối dưới có anh trai tham gia vào Hắc Quỷ đấy.

- Ừ thì sao?

- Thì tui muốn thăm dò tin tức của một người.

- Ai?

- Thủ lĩnh Hắc Quỷ

- Cái gì? Cậu ấm đầu hả? Tự dưng tìm hiểu về cái chàng Rain đó làm gì? Đến tướng mạo ra sao cũng còn ko biết.

Trúc Diễm gõ đầu cô bạn, than nhẹ.

- Cậu biết tên anh ấy sao?

- Chứ sao. Nói cho nghe nè, anh trai tui là Tuấn Nam, phó thủ lĩnh Hắc Quỷ nên việc tui biết chuyện này là quá bình thường.

- Thật sao? Vậy cậu biết gì về anh ấy, nói hết ra đi.

Trước thái độ hưng phấn của Hương Cầm, Trúc Diễm chỉ biết lắc đầu.

- Anh Nam từng cấm tui ko được tìm hiểu về Rain chứ nếu ko giờ chắc tui đã biết lai lịch anh ta rùi. Mà cậu có ý gì với Rain hả?

- Ừ tui thích anh ấy, dù ko biết tướng mạo anh ấy nhưng tui vẫn thích, có lẽ là từ lần anh ấy cứu tui khỏi bọn cướp.

- Ax. Bó tay. Thôi cậu về đi viện đi là vừa.

- Cậu nói cái gì hả? Muốn chết ko?

Cả hai vui vẻ trêu ghẹo nhau mà ko biết rằng khoé môi ai đó đang nhếch lên cười khổ.

" Cạch ".

- Thư ký Nguyễn có chuyện gì vậy? - Người đàn ông trung niên trong bộ vec đen đang ngồi gác chân lên thành bàn, quay lưng về phía cửa, tay vẫn kẹp điếu thuốc đang hút dở không quay đầu lại hỏi.

- Giám đốc! Có khách muốn gặp ông.

- Tôi nhớ hôm nay ko có cuộc hẹn nào, đuổi hết về đi.

Rít một hơi thuốc, ông ta phẩy phẩy tay ý nói ko tiếp..

Bỗng cửa lần nữa mở ra, có hai dáng người nhẹ nhàng bước vào.

- Tôi đã nói không....ơ...ơ.

Trần Đình tức giận xoay ghế hướng cửa chính quát lớn nhưng lập tức cứng họng, không tin vào thị lực của mình, điếu thuốc trong tay xém chút nữa rơi xuống đất.

- Trần Đình, lâu rồi không gặp ông vẫn khoẻ chứ? - Bà Hạ mỉm cười tao nhã hỏi han.

- Bà.....bà...chưa chết?

Như Hạ nhíu mày, không đoán ra ý tứ trong thái độ của Trần Đình, bà thấy người đàn ông này có vẻ ngỡ ngàng xen lẫn chút không vui về sự xuất hiện của mình. Dù sao ông ta cũng là bạn của vợ chồng bà, đáng lý ra phải nên biết vui chứ?

- Hình như ông ko vui khi tôi xuất hiện thì phải?

- Ấy... Không., không.

- Thật ra tôi đến để giải quyết công chuyện. Muốn trực tiếp mời ông tham gia cuộc họp cổ đông.

Bà chẳng những ko giấu diếm mà còn thông báo tới Trần Đình, dẫu sao ông ta cũng là bạn, lại giúp bà giữ tập đoàn suốt 6 năm qua nên bà cũng phải lên 1 tiếng với ông ta.

- Ngọc Khanh! Cháu lập tức triệu tập cuộc họp các cổ đông cho ta.

Về phần Trần Đình, liên tục trải qua cơn sốc này đến cơn sốc khác.. Người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện, lại nhanh chóng mở cuộc họp, ko phải sẽ đứng ra đòi lại quyền quản lý tập đoàn từ tay ông đi? Nếu thật như thế thì ông biết phải làm sao? Thầm nguyền rủa trong lòng, Trần Đình đưa mắt nhìn bóng lưng bà Hạ ra khỏi phòng.

****

Trong phòng họp, tất cả đều đang xôn xao vì nhận được thông báo họp gấp, không nghĩ tới chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc Trần Đình vừa vặn bước vào phòng, nhưng việc ông ta ko lên phát biểu mà cò ngồi hàng ghế cổ đông chứ ko phải chiếc ghế chính giữa giám đốc ngồi, nét mặt có chút biến sắc khiến cho mọi người ngạc nhiên, xì xào bàn tán.

Tiếp đó là sự xuất hiện của bà Hạ và luật sư.

Căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường trong sự ngỡ ngàng của tất cả cổ đông.

- Xin chào tất cả các vị.

Như Hạ bước lên chính giữa bàn họp, nói qua micro nhỏ.

Vẫn im lặng.

- Thứ lỗi vì đã thông báo họp gấp. Như các vị đã biết, tôi đã mất tích 6 năm nay. Và bây giờ, tôi chính thức trở lại.

Trước tiên xin cảm ơn ông Trần Đình đã thay tôi gánh vác trách nhiệm trong thời gian qua.

Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía bà Hạ, phải gọi là chăm chú nuốt từng câu từng chữ người phụ nữa kia nói ra.

- Ngay lúc này đây, tôi sẽ nhận lại chức vụ và đảm nhiệm sự nghiệp tập đoàn ta. Nếu ai phản đối hãy đưa ra ý kiến.

Các cổ đông trở nên xôn xao, người nọ nhìn người kia. Nụ cười bỗng chốc nở trên môi, tất cả cùng kéo ghế đứng dậy, Ông Đặng Khiêm thay mặt nói

- Chủ tịch. Rất mừng vì sự trở lại của chủ tịch.- Cảm ơn tất cả các vị đã ủng hộ tôi. Tôi sẽ không làm mọi người phải thất vọng đâu.

- Mong chủ tịch giữ đúng lời hứa.

Cuộc họp diễn ra thật suôn sẻ nằm ngoài khả năng dự định của bà Như Hạ.

Nhưng có lẽ trừ bà ra thì ai cũng hiểu lý do của sự ủng hộ lần này, các cổ đông một phần vì rất nể phục và hài lòng với cách điều hành của vợ chồng bà nhiều năm trước, từ một công ty nhỏ bé đã vươn lên thành tập đoàn lớn mạnh ở Châu Á. Và cũng vì họ không muốn bổ nhiệm cho Trần Đình vì suốt 6 năm qua kể từ khi tập đoàn rơi vào tay ông ta, ko những ko phát triển mà còn sa hụt đi nhiều vốn, công việc chất đống ko giải quyết hết, ngày càng làm giảm đi thu chi và danh tiếng của tập đoàn, họ thực sự ko muốn giao tập đoàn cũng như tiền đồ của mình cho ông ta.

Bà Hạ ngồi vào căn phòng mà chồng mình đã làm việc suốt mười mấy năm. Nhớ lại lúc ông qua đời, bà thậm chí còn ko thể nhìn mặt người mình yêu thương lần cuối, nước mắt bất giác lăn dài trên gò má gầy.

- Chủ tịch! Bác ko sao chứ?

Ngọc Khanh ôm tập tài liệu đến bên cạnh bà.

Lau vội nước mắt, bà mỉm cười.

- Ta ko sao? Ngọc Khanh! Nói cho ta sơ qua về tình hình Saphire 1 (*) hiện tại đi.

- Thưa chủ tịch,kể từ khi phó giám đốc Trần Đình lên thay 2 bác quản lý, Shaphire 1 và cả tập đoàn SHAPHIRE giảm lượng thu nhập đi trông thấy. Và đặc biệt là khi hợp tác với tập đoàn Tống Minh.

Hiện tại vẫn còn nhiều hợp đồng chưa được giải quyết.

Nghe Ngọc Khanh nói mà bà phải nhíu mày. Thực sự chuyện này rất khó tin, trước đây theo như bà biết thì ông Trần Đình rất có khả năng giải quyết công việc và từng là trợ thủ đắc lực cho 2 vợ chồng bà, không lý nào lại trở nên vô trách nhiệm như thế. Chắc hẳn phải có ẩn khúc gì đó. Và còn cái tập đoàn Tống Minh kia nữa, đã từng cạnh tranh với Shaphire rất nhiều lần nhưng toàn thất bại, tại sao giờ lại bắt tay với Shaphire chứ.

- Được rồi, mang tất cả hợp đồng đó đến đây cho ta xem!

- Vâng thưa chủ tịch.

Đợi cho Ngọc Khanh ra khởi phòng, bà nhấc điện thoại lên ấn 1 số khá quen thuộc tưởng chừng như đã thuộc lòng rồi.

- Hải Phong! Mẹ đây.

- " vâng,con chào mẹ"

- Con ko tới lớp sao?

- " Chiều nay con ko có ca học nên được nghỉ mẹ ạ"

- Ừ. Vậy con hãy tới công ty Shaphire1 nha, con biết chứ?

- " dạ, con biết, con tới ngay"

- Sẽ có người đón con ở đó.

Ngắt máy, Hải Phong nhìn màn hình khó hiểu tại sao tự dưng mẹ lại kêu cậu tới công ty đó, nhưng dù sao vì tò mò và quan trọng nhất là đang khá rảnh rỗi nên cậu sẽ tới đó 1 chuyến, nhân tiện tham quan công ty to lớn này cho biết vì hồi nhỏ cậu chỉ thấy nó trên TV mà thôi.

( * : Shaphire 1 là một trong những công ty chi nhánh của tập đoàn SHAPHIRE chuyên kinh doanh về đá quý.

Còn 2 công ty nữa là Shaphire 2 và Shaphire 3 chuyên về hàng điện tử và đồ dân dụng.

Shaphire gần giống với tên loại đá Saphire nhưng hoàn toàn ko mang nghĩa gì cả. Là do tg tự đặt ra đấy ) 30phút sau.

Đứng trước cửa công ty shaphire1, Hải Phong không khỏi thích thú, trước đây cậu từng được biết tới Shaphire 1, bây giờ mới có cơ hội tận mắt nhìn thấy, tận chân đặt vào.

Cậu nghe nói công ty này từng rất nổi tiếng và cũng là mấu chốt của tập đoàn Shaphire kinh doanh đủ các ngành, nhưng ko hiểu vì sao mấy năm nay, tivi liên tục đưa tin Shaphire đang dần mất đi vị trí top tập đoàn lớn mạnh châu Á.

.

Vừa bước vào đại sảnh, 1 chị nhân viên trẻ đã cúi đầu nhã nhặn chào Hải Phong.

- Chào cậu chủ!

- Dạ? - Phong ngơ ngác trước cách xưng hô kỳ lạ của chị nhân viên, nên quay đầu ngó nghiêng xem có phải chị ta nhận nhầm người hay không.

- Cậu Phong, mời cậu đi theo tôi. Chủ tịch đang đợi.

Hải Phong đi theo chị nhân viên mặc dù vẫn đang chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thắc mắc lớn nhất của cậu ở đây là cái từ " cậu chủ ". Có nhầm lẫn gì ở đây chăng?

Theo bước chị nhân viên, Hải Phong được đưa lên tầng cao nhất sau mấy phút đi thang máy. Với cậu mà nói, nơi này nhìn bên ngoài đã thích rồi, vào bên trong còn thích hơn, thiết kế rất khác so với những toà công sở bình thường. Đặc biệt là các gian phòng được ngăn cách toàn bộ bằng kính trong suốt, mỗi lối ra vào, hàng lang, cửa sở đều đặt những chậu cây cảng cao nửa met, nhìn rất bắt mắt, cho người ta cảm thấy 1 môi trường làm việc rất thoải mái và trong lành có chút " thiên nhiên ".

.

Đứng trước phòng, chị nhân viên gõ cửa.

- Vào đi!

Một giọng nói quen thuộc vọng ra khiến Hải Phong giật mình.

- Thưa chủ tịch, cậu chủ đã đến!

- Được rồi! Cô đi làm việc tiếp đi!

Chị ta cúi đầu rồi ra khỏi phòng ko quên đóng cửa lại.

Hải Phong nhìn mẹ mình một hồi rồi ánh mắt rơi xuống tấm bảng nhỏ màu đỏ trên bàn làm việc " chủ tịch Dương"

- Mẹ! Chuyện này....

- Con trai lại đây ngồi đi!

Bà Hạ nói rồi chỉ tay vào chiếc ghế phụ đặt cạng ghế chủ tịch bà đang ngồi.

Bà cười dịu dàng, cầm bàn tay Hải Phong.

- Phong à! Con đang thắc mắc về việc này đúng ko?

- Vâng!

- Thật ra đây là công ty của nhà ta từ lâu rồi, do 6 năm qua mẹ ốm đau nên mớp phải giao cho người khác tiếp quản hộ. Nay đã bình phục, việc mẹ quay lại nhận trách nhiệm là lẽ đương nhiên.

- Mẹ kêu con tới có việc gì ko ạ?

- Thực ra mẹ muốn nói với con 1 việc. Là thế này, giờ con là người nhà họ Dương rồi, cũng tương đương với việc con là cậu chủ tương lai của Shaphire. Mẹ không thể mãi quản lý nó được, mẹ muốn mấy đứa con thay mẹ làm viếc này vì mẹ ko thể để tâm huyết cả đời của ba con trở nên vô nghĩa.

- Thưa mẹ, con.....

- Mẹ sẽ ko bắt ép con, mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của con, con có quyền theo đuổi ước mơ của mình.

- Mẹ, con đồng ý nhưng chỉ sợ con ko làm được điều đó!

- Đừng lo con trai, thời gian còn nhiều, từ từ rồi sẽ quen thôi!

- Vâng thưa mẹ.

.

Bà Hạ mỉm cười ôm lấy Hải Phong. Cậu cũng vòng tay ôm mẹ, thực sự thì từ lúc nhỏ, ước mơ của cậu đó là trở thành 1 doanh nhân giàu có để tài trợ giúp các đứa trẻ mồ côi như mình, ham mê làm dancer cũng chỉ là 1 phần sở thích. Và quan trọng nhất là cậu cũng không muốn nhìn người mẹ mình yêu thương phải vất vả trên thương trường, bà cũng đâu còn trẻ nữa, cũng cần phải được nghỉ ngơi nên Phong quyết định giúp mẹ và chị gây dựng cơ đồ, ko phụ lòng tin của mẹ


/47

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status