“ Tiểu Thanh, uống chút nước đi con. “ Được lệnh hồi kinh, Tô gia ba người chuẩn bị khởi hành. Đường xe mệt nhọc xóc nảy, một lão bà đã có tuổi như Tô mẫu đều chịu không nổi. Đừng nói đến đang mang hoàng tự thiếu niên.
“ Mẫu thân, ngài cũng uống một chút. “ Thiếu niên tiếp nhận chén nước, uống một ngụm nhỏ. Thân thể mệt nhọc, hắn chỉ muốn nằm ngủ mà thôi.
Hoàng đế cho một đội quân tinh nhuệ hộ tống cùng hơn chục người hầu chăm sóc cho các vị chủ tử. Đặc biệt chú ý đến thiếu niên.
Đường xa gặp nhiều nguy hiểm, đi qua ba ngọn núi đã gặp phải hai nhóm thổ phỉ. Hạ Quang cùng Ân Chinh được giao trọng trách bảo vệ an toàn cho điện hạ. Hai người không một chút giám lơi là.
Thổ phỉ bốn phía bao vây xe ngựa, đe doạ nếu không giao nộp tiền của sẽ giết hết tất cả. Ân Chinh khoé môi cong lên, quả thực chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Bạch Trần Tinh bị tiếng ôn bên ngoài kinh động, hỏi Xuân Mai. “ Xuân Mai, đã có chuyện gì? “ Tiếng đao kiếm va chạm càng lúc rõ ràng, mùi máu tươi lan đến làm hắn muốn nôn.
“ Điện hạ, không có chuyện gì. Ân tướng quân và Hạ tướng quân sẽ giải quyết tốt. “ Xuân Mai nhẹ nhàng trấn an chủ tử.
Sẵn tiện diệt sạch hang ổ thổ phỉ, lấy lại an bình cho người dân sống quanh ngọn núi này. Mười hai ngày hành trình đã kết thúc, đương kim thánh thượng bệ hạ nôn nóng chờ đợi ở cổng thành.
Ân Chinh cưỡi ngựa lao như bay, vội vã chạy đến. Hắn phi thân xuống ngựa, nghiêm trọng bộ mặt quỳ gối. “ Bệ hạ, điện hạ sốt cao! “
“ Ngự y! Mau gọi ngự y đến! “ Hoàng đế lông mày nhíu chặt, dùng khinh công tuyệt đỉnh tuyết cận ở giữa xe ngựa. Hắn chờ không nổi lao vào bên trong, cẩn thận ôm lấy thiếu niên vào trong lòng.
“ Thanh nhi, Thanh nhi? “ Hoàng đế liên tục gọi tỉnh người trong lòng. Thiếu niên mê man, gương mặt nhỏ đều bị hun đỏ đến nóng bừng. Tô phụ Tô mẫu lo lắng đứng ngồi không yên. Thanh nhi, bị sốt cao như vậy có làm sao hay không.
“ Bệ hạ, điện hạ đường dài mệt nhọc lại còn mang thai. Thân thể không thể chống đỡ dẫn đến phát sốt. Hạ thần kê vài đơn thuốc, chăm chỉ uống dược sẽ không còn đáng lo ngại. “ Hoàng đế cẩn thận nắm tay ái nhân, sờ vào chiếc bụng có chút nhô lên của thiếu niên.
“ Hài tử thì sao? “ Ngự ý vuốt vuốt râu nói. “ Bệ hạ, điện hạ thân thể không thích hợp để mang thai. Cái thai càng lớn, gánh nặng sẽ càng đại. “ Ngự y đã nói đến như thế, hoàng đế sao không hiểu.
“ Phá nó đi. “ Hoàng đế tàn nhẫn nói. Hắn ái nhân mới là quan trọng nhất. Nếu đứa trẻ này có hại đến thiếu niên. Vậy không nhất thiết phải lưu lại.
“ Bệ hạ…” Ngự y chần chừ nói. Bệ hạ quả thực tuyệt tình. Đứa trẻ, dù sao cũng là cốt nhục của bệ hạ.
“ Không được, ta không cho phép! “ Ngự y và hoàng đế khiếp sợ nhìn thần sắc yếu ớt thiếu niên.
Thiếu niên rụt người về phía góc giường, đề phòng nhìn hoàng đế. “ Trì Liên, ta nói cho ngươi biết. Nếu ngươi giám làm hại hắn, ta sẽ chết trước mặt ngươi! “
Hoàng đế luống cuống nhìn ái nhân, hắn muốn chạm vào thiếu niên nhưng bị hắn tránh né. Đau đớn lan tràn khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn. “ Thanh nhi, chứa ta không cần đứa trẻ này có được hay không?! “ Nói hắn tàn nhẫn máu lạnh cũng không sao. Hắn cầu ái nhân được khỏe mạnh bình an, cùng với hắn bạc đầu mà thôi. Hắn có thể không cần hài tử, nhưng hắn không thể không có thiếu niên.
“ Không thể!! “ Thiếu niên bảo vệ bụng, trừng mắt nhìn hoàng đế. “ Ta đã nói, nếu ngươi giám, vậy hãy để ta chết trước đi!! “ Thiếu niên quá mức kiên quyết, hoàng đế chỉ có thể tạm thời nhân nhượng. Thiếu niên thở dài, khốn khiếp. Nếu không phải đứa trẻ này liên quan đến tồn vong của thế giới này, hắn hà tất gì phải chịu khổ.
“ Chủ nhân cố lên, cố lên. “ 001 ở bên cạnh cỗ vũ nhiệt tình. Bạch Trần Tinh cười mỉa. Cho ngươi thử cảm giác mang thai là như thế nào. 001 thối!
Đại lễ đăng ngôi cùng phong hậu được làm trong một ngày. Xa hoa, cầu kỳ cùng hoàng tráng. Nơi nơi trên dưới kinh thành đều treo đèn lồng đỏ, cả nước đều chung vui. Hoàng đế đặc xác khai ân, miễn tội chết cho các tù nhân, thả về tự do. Miễn thuế liên tiếp ba năm. Người dân các châu vui mừng khôn xiết.
Hoàng đế đứng trước các văn võ bá quan, khoác trên người long bào uy khí vạn phần. Hắn mỉm cười đón nhận bàn tay mềm mại của ái nhân. Từ ngày hôm nay bắt đầu, hắn và ái nhân sẽ cùng trị vì thiên hạ này.
Bụng bầu năm tháng lộ rõ, hài tử phát triển khoẻ mạnh, cũng không nghịch ngợm. Đế hậu là trên dưới hoàng cung bảo, là dễ vỡ thủy tinh đồ vật. Cung nữ trên dưới cẩn thận hầu hạ. Bọn họ cũng được kiểm chứng, bệ hạ cưng chiều điện hạ như thế nào.
Nào có hoàng đế nào sẽ bón thức ăn sao, có hoàng đế nào sẽ đi rữa chân cho người khác sao, có hoàng đế nào bị đế hậu phạt đứng ở ngoài không cho bước vào tẩm sao?
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
“ Mẫu thân, ngài cũng uống một chút. “ Thiếu niên tiếp nhận chén nước, uống một ngụm nhỏ. Thân thể mệt nhọc, hắn chỉ muốn nằm ngủ mà thôi.
Hoàng đế cho một đội quân tinh nhuệ hộ tống cùng hơn chục người hầu chăm sóc cho các vị chủ tử. Đặc biệt chú ý đến thiếu niên.
Đường xa gặp nhiều nguy hiểm, đi qua ba ngọn núi đã gặp phải hai nhóm thổ phỉ. Hạ Quang cùng Ân Chinh được giao trọng trách bảo vệ an toàn cho điện hạ. Hai người không một chút giám lơi là.
Thổ phỉ bốn phía bao vây xe ngựa, đe doạ nếu không giao nộp tiền của sẽ giết hết tất cả. Ân Chinh khoé môi cong lên, quả thực chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Bạch Trần Tinh bị tiếng ôn bên ngoài kinh động, hỏi Xuân Mai. “ Xuân Mai, đã có chuyện gì? “ Tiếng đao kiếm va chạm càng lúc rõ ràng, mùi máu tươi lan đến làm hắn muốn nôn.
“ Điện hạ, không có chuyện gì. Ân tướng quân và Hạ tướng quân sẽ giải quyết tốt. “ Xuân Mai nhẹ nhàng trấn an chủ tử.
Sẵn tiện diệt sạch hang ổ thổ phỉ, lấy lại an bình cho người dân sống quanh ngọn núi này. Mười hai ngày hành trình đã kết thúc, đương kim thánh thượng bệ hạ nôn nóng chờ đợi ở cổng thành.
Ân Chinh cưỡi ngựa lao như bay, vội vã chạy đến. Hắn phi thân xuống ngựa, nghiêm trọng bộ mặt quỳ gối. “ Bệ hạ, điện hạ sốt cao! “
“ Ngự y! Mau gọi ngự y đến! “ Hoàng đế lông mày nhíu chặt, dùng khinh công tuyệt đỉnh tuyết cận ở giữa xe ngựa. Hắn chờ không nổi lao vào bên trong, cẩn thận ôm lấy thiếu niên vào trong lòng.
“ Thanh nhi, Thanh nhi? “ Hoàng đế liên tục gọi tỉnh người trong lòng. Thiếu niên mê man, gương mặt nhỏ đều bị hun đỏ đến nóng bừng. Tô phụ Tô mẫu lo lắng đứng ngồi không yên. Thanh nhi, bị sốt cao như vậy có làm sao hay không.
“ Bệ hạ, điện hạ đường dài mệt nhọc lại còn mang thai. Thân thể không thể chống đỡ dẫn đến phát sốt. Hạ thần kê vài đơn thuốc, chăm chỉ uống dược sẽ không còn đáng lo ngại. “ Hoàng đế cẩn thận nắm tay ái nhân, sờ vào chiếc bụng có chút nhô lên của thiếu niên.
“ Hài tử thì sao? “ Ngự ý vuốt vuốt râu nói. “ Bệ hạ, điện hạ thân thể không thích hợp để mang thai. Cái thai càng lớn, gánh nặng sẽ càng đại. “ Ngự y đã nói đến như thế, hoàng đế sao không hiểu.
“ Phá nó đi. “ Hoàng đế tàn nhẫn nói. Hắn ái nhân mới là quan trọng nhất. Nếu đứa trẻ này có hại đến thiếu niên. Vậy không nhất thiết phải lưu lại.
“ Bệ hạ…” Ngự y chần chừ nói. Bệ hạ quả thực tuyệt tình. Đứa trẻ, dù sao cũng là cốt nhục của bệ hạ.
“ Không được, ta không cho phép! “ Ngự y và hoàng đế khiếp sợ nhìn thần sắc yếu ớt thiếu niên.
Thiếu niên rụt người về phía góc giường, đề phòng nhìn hoàng đế. “ Trì Liên, ta nói cho ngươi biết. Nếu ngươi giám làm hại hắn, ta sẽ chết trước mặt ngươi! “
Hoàng đế luống cuống nhìn ái nhân, hắn muốn chạm vào thiếu niên nhưng bị hắn tránh né. Đau đớn lan tràn khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn. “ Thanh nhi, chứa ta không cần đứa trẻ này có được hay không?! “ Nói hắn tàn nhẫn máu lạnh cũng không sao. Hắn cầu ái nhân được khỏe mạnh bình an, cùng với hắn bạc đầu mà thôi. Hắn có thể không cần hài tử, nhưng hắn không thể không có thiếu niên.
“ Không thể!! “ Thiếu niên bảo vệ bụng, trừng mắt nhìn hoàng đế. “ Ta đã nói, nếu ngươi giám, vậy hãy để ta chết trước đi!! “ Thiếu niên quá mức kiên quyết, hoàng đế chỉ có thể tạm thời nhân nhượng. Thiếu niên thở dài, khốn khiếp. Nếu không phải đứa trẻ này liên quan đến tồn vong của thế giới này, hắn hà tất gì phải chịu khổ.
“ Chủ nhân cố lên, cố lên. “ 001 ở bên cạnh cỗ vũ nhiệt tình. Bạch Trần Tinh cười mỉa. Cho ngươi thử cảm giác mang thai là như thế nào. 001 thối!
Đại lễ đăng ngôi cùng phong hậu được làm trong một ngày. Xa hoa, cầu kỳ cùng hoàng tráng. Nơi nơi trên dưới kinh thành đều treo đèn lồng đỏ, cả nước đều chung vui. Hoàng đế đặc xác khai ân, miễn tội chết cho các tù nhân, thả về tự do. Miễn thuế liên tiếp ba năm. Người dân các châu vui mừng khôn xiết.
Hoàng đế đứng trước các văn võ bá quan, khoác trên người long bào uy khí vạn phần. Hắn mỉm cười đón nhận bàn tay mềm mại của ái nhân. Từ ngày hôm nay bắt đầu, hắn và ái nhân sẽ cùng trị vì thiên hạ này.
Bụng bầu năm tháng lộ rõ, hài tử phát triển khoẻ mạnh, cũng không nghịch ngợm. Đế hậu là trên dưới hoàng cung bảo, là dễ vỡ thủy tinh đồ vật. Cung nữ trên dưới cẩn thận hầu hạ. Bọn họ cũng được kiểm chứng, bệ hạ cưng chiều điện hạ như thế nào.
Nào có hoàng đế nào sẽ bón thức ăn sao, có hoàng đế nào sẽ đi rữa chân cho người khác sao, có hoàng đế nào bị đế hậu phạt đứng ở ngoài không cho bước vào tẩm sao?
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
/76
|