Tô Nhạc Hoan giận đến run người, hắn không thể nào bình tĩnh hất văng mọi thứ trên bàn. Tiếng đổ vỡ quá lớn kinh động đến Lệ Liên Liên.
Nàng tâm thần có chút bất an nhưng sắm vai là một người phụ nữ biết quan tâm đến vị hôn phu tương lai, nàng che dấu nổi sợ, gõ cửa.
“ Vào đi. “ Lệ Liên Liên mẫn cảm nhận ra Toi Nhạc Hoan trạng thái có chút không đúng.
“ Nhạc Hoan, có chuyện gì có thể nói cho ta được không? Không cần đè nén ở trong lòng, sẽ không tốt cho sức khoẻ. “ Vừa dứt khoát đá được tên tra nam kia cùng vứt bỏ gánh nặng không mong muốn. Lệ Liên Liên thời gian này sống đến thoải mái sung sướng. Nàng được Tô Nhạc Hoan cho một cái thẻ đen tiêu vặt, ngày ngày đuổi thoải mái mua sắm làm nàng thỏa mãn đến nữa đêm cũng có thể cười tỉnh.
“ Nên là như vậy. “ Tô Nhạc Hoan gật đầu, ném một sấp ảnh vào mặt của Lệ Liên Liên. Nhìn Lệ Liên Liên thay đổi sắc mặt, không khỏi cười lạnh.
Lệ Liên Liên sắc mặt từ xanh đến trắng, nàng ngón tay đều run rẩy, nhanh chóng biện giải. “ Nhạc Hoan, ngươi từ đâu có được những thứ này? Nhạc Hoan, ngươi phải tin ta, những thứ đó là giả. Ta…Ta chỉ yêu mình ngươi mà thôi…”
“ Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao? “ Lệ Liên Liên giật mình, cứng nhắc lắc đầu. “ Ta bị ngươi chơi đùa đến xoay quanh a. Lệ Liên Liên, ta đã xem thường ngươi. “
“ Ngươi nói, cái thai đã mất kia có phải là của ta? “ Lệ Liên Liên cổ họng cứng lại, quả quyết lắc đầu.
“ Nhạc Hoan, nó là con của chúng ta a? Có phải hay không là Mặc Hiên? Hắn hại ta mất đi hài tử còn chưa đủ hay sao? Hắn còn muốn hãm hại ta?! “ Lệ Liên Liên điên cuồng nhắc đến Mặc Hiên. Ngoài Mặc Hiên ra, nàng không còn nghĩ được đến ai có động cơ. Hắn tên quê mùa đê tiện, sao hắn giám!!
“ Ha hả…” Lệ Liên Liên sợ hãi, Tô Nhạc Hoan phá lên cười lớn, ánh mắt lại lạnh lẽo như hàn băng. Ánh mắt khoá trụ thân thể của Lệ Liên Liên, nàng một chút cử động đều không giám.
Lệ Liên Liên khiếp sợ nhìn Tô Nhạc Hoan cách nàng càng lúc càng gần. Nàng muốn chạy trốn nhưng hai chân như rót chì giống nhau.
“ Ngươi không cần phải giải thích. “ Tô Nhạc Hoan vươn tay, chạm vào cần cổ mảnh khảnh của Lệ Liên Liên. Từng chút một bóp chặt lấy nó. “ Bởi vì, ta sẽ không tin ngươi. “ Những bằng chứng đó hắn cho người điều tra, sao có thể là giả? Lệ Liên Liên làm một bộ mặt trấn định, xem bản thân như người ngoài cuộc cái gì cũng không biết.
“ Nhạc Hoan…Ta không thở được…” Lệ Liên Liên bấu chặt cánh tay của Tô Nhạc Hoan, muốn hắn buông tay ra. Nàng khuôn mặt trở nên đỏ bừng, lá phổi không lấy đủ dưỡng khí khiến nàng hít thở không thông.
“ Ta vui mừng khôn xiết vì ngươi mang trong mình hài tử của ta. Vì ngươi ta không tiếc bỏ tiền cho Lệ gia dùng. Ta mỗi ngày đều trông mong nó chào đời. “ Tô Nhạc Hoan càng nói sử dụng lực đạo càng lớn. “ Nhưng ngươi đâu? Cái thai không phải của ta!! Ngươi còn tạo dựng khiến bản thân ngã cầu thang cuối cùng sảy thai!! Lệ Liên Liên, ngươi tàn nhẫn hơn ta nghĩ đó. “ Tô Nhạc Hoan ném rác giống nhau ném Lệ Liên Liên.
“ Ngươi muốn gì ở ta? Tiền tài? Địa vị? Danh vọng? “ Tô Nhạc Hoan nắm khuôn mặt nhỏ của Lệ Liên Liên, bắt buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
“ Nhạc Hoan, ngươi tha thứ cho ta…” Lệ Liên Liên bật khóc nức nở. Tô Nhạc Hoan hắn biết hết rồi. Nàng cuối cùng chỉ còn cách cầu xin hắn. Tô Nhạc Hoan không phải rất yêu nàng sao? Chỉ cần nàng thành khẩn, hắn nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
“ Ta làm không được. “. Tô Nhạc Hoan lắc đầu. Lệ Liên Liên không giám tin tưởng nhìn hắn.
“ Ngươi, không phải rất yêu ta sao? “ Tô Nhạc Hoan từng thề thốt chỉ yêu một mình nàng, không phải nàng sẽ không kết hôn. Còn có, nàng có làm sai bất cứ chuyện gì hắn cũng đều sẽ tha thứ cho nàng. Nam nhân đều giống như nhau, không bao giờ giữ lời!
“ Phải, đó chính là trước kia. Ngươi trước kia như một đoá sen trắng không nhiễm bụi trần. Ngươi khi đó thật loá mắt, xinh đẹp. Ta đã khao khát muốn chiếm hữu ngươi. “ Tô Nhạc Hoan nhớ lại khi xưa. Lệ Liên Liên là hình mẫu lý tưởng của hắn. Nhưng bây giờ đã không phải.
Tô Nhạc Hoan bất chợt nhớ đến thiếu niên. Hắn thất vọng nhìn hắn. Mặc Hiên muốn giải thích, hắn lại một chữ đều không muốn nghe. Vì muốn trả thù Mặc Hiên, hắn mua chuộc người của cảnh sát, bắt thiếu niên phải nhận tội.
Ha hả, hắn đã làm cái gì vậy?? Mặc Hiên, hắn vô tội! Hắn vậy mà không tiếc đẩy Mặc Hiên vào chỗ chết. Lòng oán hận dâng trào, hắn hai mắt trở nên đỏ sẫm như máu. “ Ngươi nói, ta có nên giết ngươi hay không nhỉ? “
“ Không, ngươi buông tha cho ta…” Lệ Liên Liên kịch liệt lắc đầu, nàng lùi người về góc tường. Ai đó, cứu nàng với.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Nàng tâm thần có chút bất an nhưng sắm vai là một người phụ nữ biết quan tâm đến vị hôn phu tương lai, nàng che dấu nổi sợ, gõ cửa.
“ Vào đi. “ Lệ Liên Liên mẫn cảm nhận ra Toi Nhạc Hoan trạng thái có chút không đúng.
“ Nhạc Hoan, có chuyện gì có thể nói cho ta được không? Không cần đè nén ở trong lòng, sẽ không tốt cho sức khoẻ. “ Vừa dứt khoát đá được tên tra nam kia cùng vứt bỏ gánh nặng không mong muốn. Lệ Liên Liên thời gian này sống đến thoải mái sung sướng. Nàng được Tô Nhạc Hoan cho một cái thẻ đen tiêu vặt, ngày ngày đuổi thoải mái mua sắm làm nàng thỏa mãn đến nữa đêm cũng có thể cười tỉnh.
“ Nên là như vậy. “ Tô Nhạc Hoan gật đầu, ném một sấp ảnh vào mặt của Lệ Liên Liên. Nhìn Lệ Liên Liên thay đổi sắc mặt, không khỏi cười lạnh.
Lệ Liên Liên sắc mặt từ xanh đến trắng, nàng ngón tay đều run rẩy, nhanh chóng biện giải. “ Nhạc Hoan, ngươi từ đâu có được những thứ này? Nhạc Hoan, ngươi phải tin ta, những thứ đó là giả. Ta…Ta chỉ yêu mình ngươi mà thôi…”
“ Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao? “ Lệ Liên Liên giật mình, cứng nhắc lắc đầu. “ Ta bị ngươi chơi đùa đến xoay quanh a. Lệ Liên Liên, ta đã xem thường ngươi. “
“ Ngươi nói, cái thai đã mất kia có phải là của ta? “ Lệ Liên Liên cổ họng cứng lại, quả quyết lắc đầu.
“ Nhạc Hoan, nó là con của chúng ta a? Có phải hay không là Mặc Hiên? Hắn hại ta mất đi hài tử còn chưa đủ hay sao? Hắn còn muốn hãm hại ta?! “ Lệ Liên Liên điên cuồng nhắc đến Mặc Hiên. Ngoài Mặc Hiên ra, nàng không còn nghĩ được đến ai có động cơ. Hắn tên quê mùa đê tiện, sao hắn giám!!
“ Ha hả…” Lệ Liên Liên sợ hãi, Tô Nhạc Hoan phá lên cười lớn, ánh mắt lại lạnh lẽo như hàn băng. Ánh mắt khoá trụ thân thể của Lệ Liên Liên, nàng một chút cử động đều không giám.
Lệ Liên Liên khiếp sợ nhìn Tô Nhạc Hoan cách nàng càng lúc càng gần. Nàng muốn chạy trốn nhưng hai chân như rót chì giống nhau.
“ Ngươi không cần phải giải thích. “ Tô Nhạc Hoan vươn tay, chạm vào cần cổ mảnh khảnh của Lệ Liên Liên. Từng chút một bóp chặt lấy nó. “ Bởi vì, ta sẽ không tin ngươi. “ Những bằng chứng đó hắn cho người điều tra, sao có thể là giả? Lệ Liên Liên làm một bộ mặt trấn định, xem bản thân như người ngoài cuộc cái gì cũng không biết.
“ Nhạc Hoan…Ta không thở được…” Lệ Liên Liên bấu chặt cánh tay của Tô Nhạc Hoan, muốn hắn buông tay ra. Nàng khuôn mặt trở nên đỏ bừng, lá phổi không lấy đủ dưỡng khí khiến nàng hít thở không thông.
“ Ta vui mừng khôn xiết vì ngươi mang trong mình hài tử của ta. Vì ngươi ta không tiếc bỏ tiền cho Lệ gia dùng. Ta mỗi ngày đều trông mong nó chào đời. “ Tô Nhạc Hoan càng nói sử dụng lực đạo càng lớn. “ Nhưng ngươi đâu? Cái thai không phải của ta!! Ngươi còn tạo dựng khiến bản thân ngã cầu thang cuối cùng sảy thai!! Lệ Liên Liên, ngươi tàn nhẫn hơn ta nghĩ đó. “ Tô Nhạc Hoan ném rác giống nhau ném Lệ Liên Liên.
“ Ngươi muốn gì ở ta? Tiền tài? Địa vị? Danh vọng? “ Tô Nhạc Hoan nắm khuôn mặt nhỏ của Lệ Liên Liên, bắt buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
“ Nhạc Hoan, ngươi tha thứ cho ta…” Lệ Liên Liên bật khóc nức nở. Tô Nhạc Hoan hắn biết hết rồi. Nàng cuối cùng chỉ còn cách cầu xin hắn. Tô Nhạc Hoan không phải rất yêu nàng sao? Chỉ cần nàng thành khẩn, hắn nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
“ Ta làm không được. “. Tô Nhạc Hoan lắc đầu. Lệ Liên Liên không giám tin tưởng nhìn hắn.
“ Ngươi, không phải rất yêu ta sao? “ Tô Nhạc Hoan từng thề thốt chỉ yêu một mình nàng, không phải nàng sẽ không kết hôn. Còn có, nàng có làm sai bất cứ chuyện gì hắn cũng đều sẽ tha thứ cho nàng. Nam nhân đều giống như nhau, không bao giờ giữ lời!
“ Phải, đó chính là trước kia. Ngươi trước kia như một đoá sen trắng không nhiễm bụi trần. Ngươi khi đó thật loá mắt, xinh đẹp. Ta đã khao khát muốn chiếm hữu ngươi. “ Tô Nhạc Hoan nhớ lại khi xưa. Lệ Liên Liên là hình mẫu lý tưởng của hắn. Nhưng bây giờ đã không phải.
Tô Nhạc Hoan bất chợt nhớ đến thiếu niên. Hắn thất vọng nhìn hắn. Mặc Hiên muốn giải thích, hắn lại một chữ đều không muốn nghe. Vì muốn trả thù Mặc Hiên, hắn mua chuộc người của cảnh sát, bắt thiếu niên phải nhận tội.
Ha hả, hắn đã làm cái gì vậy?? Mặc Hiên, hắn vô tội! Hắn vậy mà không tiếc đẩy Mặc Hiên vào chỗ chết. Lòng oán hận dâng trào, hắn hai mắt trở nên đỏ sẫm như máu. “ Ngươi nói, ta có nên giết ngươi hay không nhỉ? “
“ Không, ngươi buông tha cho ta…” Lệ Liên Liên kịch liệt lắc đầu, nàng lùi người về góc tường. Ai đó, cứu nàng với.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
/76
|