" Viên Mãn, tiểu Lung giao cho ngươi chăm sóc. " Lạc Tự Anh vẻ mặt ôn nhu nhìn người nam nhân tuấn tú thư sinh dáng vẻ nam nhân. Bạch Trần Tinh nhìn hai người có cử chỉ thân mật, vuốt ve đánh yêu, không quan tâm những ánh mắt bất mãn của các cẩu độc thân có mặt ở đây.
Trong cốt truyện có nhắc qua, Lạc tỷ có một ngươi bạn trai quen nhau gần mươi năm, hai người tình cảm sâu nặng, đã có suy nghĩ tiến tới hôn nhân. Khác biệt một điều là ở, tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược với nhau Lạc tỷ lạnh lùng khó gần, nam người người này lại nho nhã, hoà ái, dễ gần. Chuyện tình của hai người là thứ mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ.
Nếu không phải nguyên chủ xảy ra chuyện, Lạc gia liên tiếp gặp chuyện không vui. Lạc Tự Anh và Liễu Viên Mãn có thể hạnh phúc sống ở bên nhau.
" Tiểu Lung a, lâu quá không gặp ngươi. Càng ngày càng xinh đẹp ra. " Liễu Viên Mãn cho đó là đương nhiên mà gật đầu. Lạc Lung là đệ đệ của nàng, vậy cũng chính là đệ đệ của hắn. Nghe Tự Anh nói nàng đệ đệ bước vào thời kỳ phản nghịch, có hơi khó dạy bảo một chút.
Liễu Viên Mãn nhìn khuôn mặt thiếu niên càng ngày càng nảy nở ra, hắn lấy làm tiếc nuối khi không thể hợp tác với hắn. Nhưng bây giờ thì không như vậy, hắn rất vui vẻ khi được cùng làm việc với Lạc Lung.
" Không phải xinh đẹp, là tuấn tú có được hay không?! " Bạch Trần Tinh bất mãn bĩu môi. Nguyên chủ bị lời khen dành cho nữ hài tử này đập lên trên người hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận. Đường đường là hàng thật giá thật nam nhi, lại khen là xinh đẹp. Ai mà không tức giận. " Viên Mãn ca, ngươi cũng xinh đẹp a. " Hắn không khách khí bồi lại một câu. LIễu Viên Mãn cùng Lạc Lung so ra một chín một mười, không phân cao thấp.
" Ha hả, ngươi thật là…" Liễu Viên Mãn phá lên cười, chấp nhận lời nói này của thiếu niên. Nếu không có khuôn mặt này, hắn nữ nhân cũng sẽ không liếc nhìn hắn một cái. Như vậy mới nói, nhan sắc là thứ gì đó rất là hữu dụng.
" Được rồi, không được lười biếng. Sau khi xong việc, ta đến đón các ngươi đi ăn cơm. " Lạc Tự Anh cắt ngang cuộc nói chuyện nhàm chán của hai người. Dặn dò Bạch Trần Tinh một chút, đạp dày cao gót rời studio.
" Tiểu Lung, lại đây nhìn một chút. " Bạch Trần Tinh hiếu kỳ ngó đầu qua, nhìn tinh sảo mỹ lệ được đặt cẩn thận trong hộp trang sức cảm thấy chấn động.
" Rất đẹp đi, là Tự Anh tự tay thiết kế đó. Này là bộ trang sức dành riêng cho nam giới, là bộ mới nhất trong năm nay. " Liễu Viên Mãn cực độ khoe khoang ra. Cứ như là bộ trang sức này do chính tay hắn chế tác.
" Đúng vậy. " Bạch Trần Tinh bị nó thu hút, tình chi tiết quá mức tinh sảo, công phu. Không chỉ là người thiết kế ra, mà còn là các thợ thủ công chuyên nghiệp. Thì ra, trang sức của Lạc thị là thứ luôn khó cầu, cũng không phải là không có lý do.
" Tiểu Lung, nghiêng đầu một chút, đúng rồi. Tay giơ cao lên một chút, rất tốt. " Liễu Viên Mãn cầm máy ảnh, chuyên tâm chụp ảnh, không quên nhắc nhở thiếu niên. Lạc Lung sở hữu nhan giá trị cực kỳ cao, không cần phải quá nhiều động tác cũng có thể chụp ra được vô số bức ảnh đẹp mắt.
Liễu Viên Mãn nhìn nhìn, không khỏi hài lòng, khoé miệng không khỏi cong lên. Nhân viên nhìn vẻ mặt ngàn năm ít lộ này của hắn, sợ chết khiếp đi được. Liễu Viên Mãn có tính hoà ái dễ gần, nhưng trong công việc yêu cầu cực cao. Mọi người rất ít thấy hắn cười, nếu thấy là khi có Lạc tổng xuất hiện.
" Thấy thế nào?! Kỹ thuật của ta rất tốt đi. " Liễu Viên Mãn khoe khoang ra, chờ Bạch Trần Tinh thay trang phục, rửa lớp meckup cho hắn xem thành quả.
" Viên Mãn ca ra tay tất nhiên phải là tốt nhất rồi. " Liễu Viên Mãn nghe ra được thiếu niên nịnh nọt hắn. Không khỏi xoa nắn mái tóc của hắn, cảm xúc thật không tồi.
" Tự Anh, ăn cái này đi. " Bạch Trần Tinh mắt mù tai điếc không nhìn thấy ai vị đang rãi cẩu lương cho hắn ăn. Liễu Viên Mãn cực kỳ thuần thục lột vỏ tôm, toàn bộ đều cho Lạc Tự Anh.
" Ngươi cũng ăn nhiều vào. " Lạc tỷ gắp một miếng thịt cho Liễu Viên Mãn. Bạch Trần Tinh nhìn khuôn mặt sung sướng của hắn, cảm thấy rất muốn cười. Như một đứa trẻ được mẫu thân cho quà vậy.
" Ngươi cũng ăn nhiều vào. " Trong bát xuất hiện thêm một miếng thịt, Bạch Trần Tinh cảm động ăn luôn. Thì ra, Lạc tỷ vẫn nhớ đến người đệ đệ này, không có xem hắn thành người tàn hình.
" Tiểu Lung, sao cậu lâu vậy không có trả lời tin nhắn của tớ?! Cậu có biết tớ đã lo lắng như thế nào không?! " Cơn buồn ngủ ập đến, tiếng chuông điện thoại gọi đến làm Bạch Trần Tinh khó chịu muốn chết. Người gọi đến là Cố Khả Hi, đúng là hắn không có xem tin nhắn của hắn thật.
" Xin lỗi, thời gian này tớ bận quá. " Cố Khả Hi đương nhiên không tin. Lạc Lung công ty đều nghỉ, nơi nào bận rộn. " Tớ đi tìm công việc mới a. " Thiếu niên đại nhân rộng lượng trả lời thắc mắc cho Cố Khả Hi.
Trong cốt truyện có nhắc qua, Lạc tỷ có một ngươi bạn trai quen nhau gần mươi năm, hai người tình cảm sâu nặng, đã có suy nghĩ tiến tới hôn nhân. Khác biệt một điều là ở, tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược với nhau Lạc tỷ lạnh lùng khó gần, nam người người này lại nho nhã, hoà ái, dễ gần. Chuyện tình của hai người là thứ mà ai ai cũng phải ngưỡng mộ.
Nếu không phải nguyên chủ xảy ra chuyện, Lạc gia liên tiếp gặp chuyện không vui. Lạc Tự Anh và Liễu Viên Mãn có thể hạnh phúc sống ở bên nhau.
" Tiểu Lung a, lâu quá không gặp ngươi. Càng ngày càng xinh đẹp ra. " Liễu Viên Mãn cho đó là đương nhiên mà gật đầu. Lạc Lung là đệ đệ của nàng, vậy cũng chính là đệ đệ của hắn. Nghe Tự Anh nói nàng đệ đệ bước vào thời kỳ phản nghịch, có hơi khó dạy bảo một chút.
Liễu Viên Mãn nhìn khuôn mặt thiếu niên càng ngày càng nảy nở ra, hắn lấy làm tiếc nuối khi không thể hợp tác với hắn. Nhưng bây giờ thì không như vậy, hắn rất vui vẻ khi được cùng làm việc với Lạc Lung.
" Không phải xinh đẹp, là tuấn tú có được hay không?! " Bạch Trần Tinh bất mãn bĩu môi. Nguyên chủ bị lời khen dành cho nữ hài tử này đập lên trên người hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận. Đường đường là hàng thật giá thật nam nhi, lại khen là xinh đẹp. Ai mà không tức giận. " Viên Mãn ca, ngươi cũng xinh đẹp a. " Hắn không khách khí bồi lại một câu. LIễu Viên Mãn cùng Lạc Lung so ra một chín một mười, không phân cao thấp.
" Ha hả, ngươi thật là…" Liễu Viên Mãn phá lên cười, chấp nhận lời nói này của thiếu niên. Nếu không có khuôn mặt này, hắn nữ nhân cũng sẽ không liếc nhìn hắn một cái. Như vậy mới nói, nhan sắc là thứ gì đó rất là hữu dụng.
" Được rồi, không được lười biếng. Sau khi xong việc, ta đến đón các ngươi đi ăn cơm. " Lạc Tự Anh cắt ngang cuộc nói chuyện nhàm chán của hai người. Dặn dò Bạch Trần Tinh một chút, đạp dày cao gót rời studio.
" Tiểu Lung, lại đây nhìn một chút. " Bạch Trần Tinh hiếu kỳ ngó đầu qua, nhìn tinh sảo mỹ lệ được đặt cẩn thận trong hộp trang sức cảm thấy chấn động.
" Rất đẹp đi, là Tự Anh tự tay thiết kế đó. Này là bộ trang sức dành riêng cho nam giới, là bộ mới nhất trong năm nay. " Liễu Viên Mãn cực độ khoe khoang ra. Cứ như là bộ trang sức này do chính tay hắn chế tác.
" Đúng vậy. " Bạch Trần Tinh bị nó thu hút, tình chi tiết quá mức tinh sảo, công phu. Không chỉ là người thiết kế ra, mà còn là các thợ thủ công chuyên nghiệp. Thì ra, trang sức của Lạc thị là thứ luôn khó cầu, cũng không phải là không có lý do.
" Tiểu Lung, nghiêng đầu một chút, đúng rồi. Tay giơ cao lên một chút, rất tốt. " Liễu Viên Mãn cầm máy ảnh, chuyên tâm chụp ảnh, không quên nhắc nhở thiếu niên. Lạc Lung sở hữu nhan giá trị cực kỳ cao, không cần phải quá nhiều động tác cũng có thể chụp ra được vô số bức ảnh đẹp mắt.
Liễu Viên Mãn nhìn nhìn, không khỏi hài lòng, khoé miệng không khỏi cong lên. Nhân viên nhìn vẻ mặt ngàn năm ít lộ này của hắn, sợ chết khiếp đi được. Liễu Viên Mãn có tính hoà ái dễ gần, nhưng trong công việc yêu cầu cực cao. Mọi người rất ít thấy hắn cười, nếu thấy là khi có Lạc tổng xuất hiện.
" Thấy thế nào?! Kỹ thuật của ta rất tốt đi. " Liễu Viên Mãn khoe khoang ra, chờ Bạch Trần Tinh thay trang phục, rửa lớp meckup cho hắn xem thành quả.
" Viên Mãn ca ra tay tất nhiên phải là tốt nhất rồi. " Liễu Viên Mãn nghe ra được thiếu niên nịnh nọt hắn. Không khỏi xoa nắn mái tóc của hắn, cảm xúc thật không tồi.
" Tự Anh, ăn cái này đi. " Bạch Trần Tinh mắt mù tai điếc không nhìn thấy ai vị đang rãi cẩu lương cho hắn ăn. Liễu Viên Mãn cực kỳ thuần thục lột vỏ tôm, toàn bộ đều cho Lạc Tự Anh.
" Ngươi cũng ăn nhiều vào. " Lạc tỷ gắp một miếng thịt cho Liễu Viên Mãn. Bạch Trần Tinh nhìn khuôn mặt sung sướng của hắn, cảm thấy rất muốn cười. Như một đứa trẻ được mẫu thân cho quà vậy.
" Ngươi cũng ăn nhiều vào. " Trong bát xuất hiện thêm một miếng thịt, Bạch Trần Tinh cảm động ăn luôn. Thì ra, Lạc tỷ vẫn nhớ đến người đệ đệ này, không có xem hắn thành người tàn hình.
" Tiểu Lung, sao cậu lâu vậy không có trả lời tin nhắn của tớ?! Cậu có biết tớ đã lo lắng như thế nào không?! " Cơn buồn ngủ ập đến, tiếng chuông điện thoại gọi đến làm Bạch Trần Tinh khó chịu muốn chết. Người gọi đến là Cố Khả Hi, đúng là hắn không có xem tin nhắn của hắn thật.
" Xin lỗi, thời gian này tớ bận quá. " Cố Khả Hi đương nhiên không tin. Lạc Lung công ty đều nghỉ, nơi nào bận rộn. " Tớ đi tìm công việc mới a. " Thiếu niên đại nhân rộng lượng trả lời thắc mắc cho Cố Khả Hi.
/76
|