Yến Hoằng canh giữ ở bên cạnh thiếu niên cả đêm, một tấc cũng không rời. Nhìn thấy được cái nhíu mày vì gặp ác mộng đó của hắn, Yến Hoằng vừa lo lắng vừa hoảng sợ ôm thiếu niên vào lòng nhẹ nhàng hống hống.
" Ngươi nói cái gì?!! Sao lại thế này?!! " Kế hoạch thất bại, Văn Phong không còn tâm tình thưởng thức mỹ nhân. Hắn vội bật người dậy, hét vào trong điện thoại, tâm thần không yên.
" Văn Phong, ngươi mau đưa tiền cho ta!! " Bị Yến Hoằng ghi thù, Lý Thành sống không bằng chết mấy ngày nay người không ra người ma không ra ma. May mắn trốn thoát được, người đầu tiên hắn tìm đến chính là Văn Phong. Là Văn Phong hắn gián tiếp hủy hoại cuộc đời này của hắn. Nếu không phải vì Văn Phong, hắn cũng sẽ không va phải Yến Hoằng, cuối cùng nhận kết thâm bại danh liệt như bây giờ.
" Tiền?!! Ha hả......Chuyện ta giao ngươi làm đã hoàn thành sao?!! " Văn Phong cười lạnh một tiếng. Làm không nên bột nên đường, một phân tiền cũng đừng nghĩ đến. Muốn có tiền của hắn, nào dễ dàng như vậy.
" Văn Phong, ngươi vô sĩ!! " Lý Thành giận không thể át. Hận không thể ngay lúc này băm Văn Phong thành trăm mảnh. Biết mọi chuyện như vậy, hắn không nên nghe lời sai khiến của Văn Phong. Là hắn, bức hắn đến bức đường cùng. " Ngươi không đưa ta tiền cũng không sao. Ta sẽ đến gặp Yến Hoằng, cho hắn biết người có ý đồ gì với Bạch Lạc An, còn có ta sẽ để cho tất cả mọi người biết con người thật của ngươi!! " Lý Thành hắn còn cái gì để mất nữa không?! Không, cái gì cũng không còn. Văn Phong hắn bất nhân, đừng trách hắn bất nghĩa!
" Ngươi giám! " Văn Phong lộ ra tia âm ngoan. Lý Thành nếu thật sự giám làm như vậy. Hắn không ngại tiễn hắn xuống âm tào địa phủ!
" Ha hả, ta có gì không giám?!! Văn Phong, chúng ta cùng chết chung đi. " Không chờ hắn trả lời, Lý Thành đã trước cúp điện thoại.
Văn Phong là thái tử của Văn gia, nhưng không đồng nghĩa hắn có thể so bì với Yến gia, thậm chí là Bạch gia. Nếu bị Yến Hoằng nhìn trúng, không sớm gì muộn cũng làm khó Văn thị thậm chí làm nó phá sản, hắn trong một đêm có thể trở thành kẻ nghèo hèn. Văn Phong cầm điện thoại, dù chán ghét vẫn cố nạn ra nụ cười thật nhất, ôn thanh nói vào điện thoại.
" An An, tối hôm qua ta quá bận không thể đến bên cạnh ngươi. An An, ngươi có thể tha thứ cho ta sao?! " Bạch Lạc An cực kỳ yêu hắn, nếu không cũng sẽ không gây xích mích với Bạch gia người. Văn Phong cực kỳ có niềm tin, Bạch Lạc An sẽ tha thứ cho hắn. Bạch Lạc An nhất không chịu được là hắn đối hắn xin lỗi.
Nhưng mà, người trả lời lại hắn nụ cười biến mất không còn, chỉ còn lại sợ hãi, là hoài nghi, là không giám tin tưởng.
" Văn Phong?! Là ngươi?! " Giọng nói quá mức lạnh băng, ẩn ẩn chứa đựng sát khí. Đó không phải là Bạch Lạc An giọng nói. Ngươi đó là ai?! Văn Phong không trả lời, chọn cách im lặng.
" Ngươi, đừng để ta biết sau lưng ngươi âm mưu gì với Tiểu An. Ta sẽ cho ngươi nếm mùi địa ngục! " Chỉ ngắn ngủn vài câu nói, không khác gì tử thần đang tuyên thệ. Văn Phong gấp rút tắt điện thoại. Cả người đều trong trạng thái căng thẳng cực độ, toàn thân run rẩy. Bạch Lạc An đang ở với ai?!! Người nam nhân đó là ai?! Không lẽ, là Yến Hoằng?!! Yến Hoằng quá mức cường đại, chí cao vô thương một người. Nếu Yến Hoằng báo thù, hắn ngày chết còn không xa.
Bạch Lạc An không phải rất chán ghét Yến Hoằng sao?! Hai người bọn họ làm sao có thể ở bên cạnh nhau?!! Không thể, hắn phải tìm cách liên hệ với Bạch Lạc An, làm hắn tha thứ cho hắn. Chỉ cần Bạch Lạc An còn đứng về phía hắn, Yến Hoằng có thể làm gì được hắn?!
" Là ai vậy?! " Ngủ cả buổi tối, Bạch Trần Tinh dụi dụi mắt, ngước nhìn nam nhân. Biết Yến Hoằng là người kia, hắn càng thêm ỷ lại nam nhân này, toàn tâm toàn ý, biểu lộ ra bộ mặt yếu đuối nhất trước mặt hắn.
" Là, Văn Phong. " Nhìn thiếu niên không hề phòng bị phô bày ra trước mặt, Yến Hoằng cảm giác thật vi diệu, hạnh phúc. Hắn không muốn nhắc đến Văn Phong, nhưng thiếu niên muốn biết, hắn sẽ không giấu giếm nữa phần.
" Yến Hoằng ca, ôm một cái. " Bị điểm danh, Yến Hoằng giật mình. Tay chân cứng đờ ôm lấy mềm mại thiếu niên. Hắn sợ hãi thiếu niên khi tỉnh lại sẽ như thế nào đối với hắn, nhưng hắn không muốn rời khỏi thiếu niên một chút nào cả. Thiếu niên làm nũng ý vị, làm hắn không ngờ tới, trái tim như được rót vào một dòng nước ấm.
" Yến Hoằng ca, ta đói bụng. " Bạch Trần Tinh đáng thương hề hề, năm lấy bàn tay to lớn đặt vào bụng của hắn. Yến Hoằng như bị điện giật giống nhau, khẩn cấp rút tay ra. Cảm xúc kia quá mềm mại...
" Ta, ta không phải cố ý. " Bạch Trần Tinh ủy khuất, dương đổi mắt to tròn lên án có thể bật khóc lúc nào nhìn hắn. Yến Hoằng tay chân luống cuống, lắp bắp lời nói hống hống thiếu niên.
" Tiểu An đói bụng sao, ta mang ngươi đi ăn. " Yến Hoằng nữa đêm mang Bạch tiểu thiếu gia trở về biệt thự, quản gia người hầu trên dưới sợ chết khiếp rồi. Nhưng ngày hôm nay, thấy chủ nhân nâng nui thiếu niên như nâng bảo ôm người xuống nhà ăn. Rất nhiều cái cằm đã rơi xuống đất.
Còn có, Bạch tiểu thiếu gia cực kỳ dụi ngoan mặc ông chủ ôm ấp là như thế nào?! Hắn đổi tính?!! Vẫn là mắt của bọn họ có vấn đề?!! Người đó là Bạch tiểu thiếu gia không sai, bọn họ sẽ không nhận lầm người đâu.
" Còn nhìn, ta móc mắt các ngươi. " Người hầu bị răn dạy, giật mình thu hồi tầm mắt. Yến Hoằng đối với ai cũng lạnh nhạt, khách khách khí khí. Chỉ khi là thiếu niên, hắn mới trở nên ôn nhu mà thôi.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
" Ngươi nói cái gì?!! Sao lại thế này?!! " Kế hoạch thất bại, Văn Phong không còn tâm tình thưởng thức mỹ nhân. Hắn vội bật người dậy, hét vào trong điện thoại, tâm thần không yên.
" Văn Phong, ngươi mau đưa tiền cho ta!! " Bị Yến Hoằng ghi thù, Lý Thành sống không bằng chết mấy ngày nay người không ra người ma không ra ma. May mắn trốn thoát được, người đầu tiên hắn tìm đến chính là Văn Phong. Là Văn Phong hắn gián tiếp hủy hoại cuộc đời này của hắn. Nếu không phải vì Văn Phong, hắn cũng sẽ không va phải Yến Hoằng, cuối cùng nhận kết thâm bại danh liệt như bây giờ.
" Tiền?!! Ha hả......Chuyện ta giao ngươi làm đã hoàn thành sao?!! " Văn Phong cười lạnh một tiếng. Làm không nên bột nên đường, một phân tiền cũng đừng nghĩ đến. Muốn có tiền của hắn, nào dễ dàng như vậy.
" Văn Phong, ngươi vô sĩ!! " Lý Thành giận không thể át. Hận không thể ngay lúc này băm Văn Phong thành trăm mảnh. Biết mọi chuyện như vậy, hắn không nên nghe lời sai khiến của Văn Phong. Là hắn, bức hắn đến bức đường cùng. " Ngươi không đưa ta tiền cũng không sao. Ta sẽ đến gặp Yến Hoằng, cho hắn biết người có ý đồ gì với Bạch Lạc An, còn có ta sẽ để cho tất cả mọi người biết con người thật của ngươi!! " Lý Thành hắn còn cái gì để mất nữa không?! Không, cái gì cũng không còn. Văn Phong hắn bất nhân, đừng trách hắn bất nghĩa!
" Ngươi giám! " Văn Phong lộ ra tia âm ngoan. Lý Thành nếu thật sự giám làm như vậy. Hắn không ngại tiễn hắn xuống âm tào địa phủ!
" Ha hả, ta có gì không giám?!! Văn Phong, chúng ta cùng chết chung đi. " Không chờ hắn trả lời, Lý Thành đã trước cúp điện thoại.
Văn Phong là thái tử của Văn gia, nhưng không đồng nghĩa hắn có thể so bì với Yến gia, thậm chí là Bạch gia. Nếu bị Yến Hoằng nhìn trúng, không sớm gì muộn cũng làm khó Văn thị thậm chí làm nó phá sản, hắn trong một đêm có thể trở thành kẻ nghèo hèn. Văn Phong cầm điện thoại, dù chán ghét vẫn cố nạn ra nụ cười thật nhất, ôn thanh nói vào điện thoại.
" An An, tối hôm qua ta quá bận không thể đến bên cạnh ngươi. An An, ngươi có thể tha thứ cho ta sao?! " Bạch Lạc An cực kỳ yêu hắn, nếu không cũng sẽ không gây xích mích với Bạch gia người. Văn Phong cực kỳ có niềm tin, Bạch Lạc An sẽ tha thứ cho hắn. Bạch Lạc An nhất không chịu được là hắn đối hắn xin lỗi.
Nhưng mà, người trả lời lại hắn nụ cười biến mất không còn, chỉ còn lại sợ hãi, là hoài nghi, là không giám tin tưởng.
" Văn Phong?! Là ngươi?! " Giọng nói quá mức lạnh băng, ẩn ẩn chứa đựng sát khí. Đó không phải là Bạch Lạc An giọng nói. Ngươi đó là ai?! Văn Phong không trả lời, chọn cách im lặng.
" Ngươi, đừng để ta biết sau lưng ngươi âm mưu gì với Tiểu An. Ta sẽ cho ngươi nếm mùi địa ngục! " Chỉ ngắn ngủn vài câu nói, không khác gì tử thần đang tuyên thệ. Văn Phong gấp rút tắt điện thoại. Cả người đều trong trạng thái căng thẳng cực độ, toàn thân run rẩy. Bạch Lạc An đang ở với ai?!! Người nam nhân đó là ai?! Không lẽ, là Yến Hoằng?!! Yến Hoằng quá mức cường đại, chí cao vô thương một người. Nếu Yến Hoằng báo thù, hắn ngày chết còn không xa.
Bạch Lạc An không phải rất chán ghét Yến Hoằng sao?! Hai người bọn họ làm sao có thể ở bên cạnh nhau?!! Không thể, hắn phải tìm cách liên hệ với Bạch Lạc An, làm hắn tha thứ cho hắn. Chỉ cần Bạch Lạc An còn đứng về phía hắn, Yến Hoằng có thể làm gì được hắn?!
" Là ai vậy?! " Ngủ cả buổi tối, Bạch Trần Tinh dụi dụi mắt, ngước nhìn nam nhân. Biết Yến Hoằng là người kia, hắn càng thêm ỷ lại nam nhân này, toàn tâm toàn ý, biểu lộ ra bộ mặt yếu đuối nhất trước mặt hắn.
" Là, Văn Phong. " Nhìn thiếu niên không hề phòng bị phô bày ra trước mặt, Yến Hoằng cảm giác thật vi diệu, hạnh phúc. Hắn không muốn nhắc đến Văn Phong, nhưng thiếu niên muốn biết, hắn sẽ không giấu giếm nữa phần.
" Yến Hoằng ca, ôm một cái. " Bị điểm danh, Yến Hoằng giật mình. Tay chân cứng đờ ôm lấy mềm mại thiếu niên. Hắn sợ hãi thiếu niên khi tỉnh lại sẽ như thế nào đối với hắn, nhưng hắn không muốn rời khỏi thiếu niên một chút nào cả. Thiếu niên làm nũng ý vị, làm hắn không ngờ tới, trái tim như được rót vào một dòng nước ấm.
" Yến Hoằng ca, ta đói bụng. " Bạch Trần Tinh đáng thương hề hề, năm lấy bàn tay to lớn đặt vào bụng của hắn. Yến Hoằng như bị điện giật giống nhau, khẩn cấp rút tay ra. Cảm xúc kia quá mềm mại...
" Ta, ta không phải cố ý. " Bạch Trần Tinh ủy khuất, dương đổi mắt to tròn lên án có thể bật khóc lúc nào nhìn hắn. Yến Hoằng tay chân luống cuống, lắp bắp lời nói hống hống thiếu niên.
" Tiểu An đói bụng sao, ta mang ngươi đi ăn. " Yến Hoằng nữa đêm mang Bạch tiểu thiếu gia trở về biệt thự, quản gia người hầu trên dưới sợ chết khiếp rồi. Nhưng ngày hôm nay, thấy chủ nhân nâng nui thiếu niên như nâng bảo ôm người xuống nhà ăn. Rất nhiều cái cằm đã rơi xuống đất.
Còn có, Bạch tiểu thiếu gia cực kỳ dụi ngoan mặc ông chủ ôm ấp là như thế nào?! Hắn đổi tính?!! Vẫn là mắt của bọn họ có vấn đề?!! Người đó là Bạch tiểu thiếu gia không sai, bọn họ sẽ không nhận lầm người đâu.
" Còn nhìn, ta móc mắt các ngươi. " Người hầu bị răn dạy, giật mình thu hồi tầm mắt. Yến Hoằng đối với ai cũng lạnh nhạt, khách khách khí khí. Chỉ khi là thiếu niên, hắn mới trở nên ôn nhu mà thôi.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
/76
|