" Nói đi, là ai làm?! " Đường Gia Vĩ ánh mắt lạnh bằng xuyên thấu từ cửa kính sát tường nhìn ra bầu trời đêm lấp lánh, lại huyền ảo. Nhưng hắn không có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp này, hắn muốn biết ai giám sau lưng hãm hại thiếu niên của hắn.
Trước kia có như thế nào bị làm khó dễ, bị người hãm hại hắn đều không để tâm may mảy. Nhưng mà thật tiếc, đã đụng đến điểm mấu chốt của hắn. Tổn thương người của hắn, chỉ nhận gấp vạn lần hơn.
Đường Gia Vĩ dựa trong tay tài lực cùng các mối quan hệ rộng rãi. Hắn không tin tìm không ra kẻ chủ mưu phía sau.
" Là Lâm Hà, tiểu thiếu gia của Lâm gia, mới vừa được nhận về không lâu. " Dương Minh trong lòng sục sôi. Không ngờ nổi, một thiếu niên chỉ vừa mười tám tuổi lại có một tâm lý ác độc rắn rết như vậy. Không từ thủ đoạn đạt được lợi ích. Nhìn thiếu niên đối với ông chủ quan trong như thế nào. Hắn giám chắc Lâm Hà, xong đời rồi.
" Còn có ai?! " Lâm Hà cái tên này hắn không còn xa lạ. Thiếu niên thái độ đối với người này cực kỳ chán ghét. Sự chán ghét của thiếu niên hoàn toàn có căn cứ. Mà Lâm Hà, một cái nho nhỏ Lâm Hà lấy đâu ra lớn như vậy lá gan, đằng sau chắc chắn có người chỉ lối đi theo.
" Còn có Lưu Mạnh." Dương Minh đẩy đẩy gọng kính. Lại là Lưu Mạnh. Mấy năm trước kia, Đường gia rộng lòng rộng lượng buông tha cho hắn, không truy cứu tư thù. Lưu Mạnh không biết ơn, còn trở về cắn trả một phát.
Đường Gia Vĩ phất phất tay ý bảo trợ lý có thể rời đi. Không ngoài dự đoán của hắn, Lưu Mạnh kia còn chưa quên được mối thù năm xưa. Nói cũng buồn cười, hắn thắng chính là thực lực, thắng đến vẻ vang. Mà Lưu Mạnh, không chỉ thua, mà còn thảm bại thật sự. Vậy nợ cũ nợ mới tính luôn một thể đi.
Lâm Hà tràn ngập trung vui sướng, không hề có một chút làm việc xấu sợ hãi cảm giác. Dù không lấy được đứng nhất vị trí, nhưng ba mẹ khen thưởng không ngớt, hàng ngày ít nhiều người chạy đến chào hỏi, còn có giấy báo mời gia nhập của các học viện danh giá, hắn đều có vài cái.
Hắn mong rằng, Bạch Trần Tinh đã bị đập chết hoặc là mãi mãi không cần tỉnh. Thắng hắn thì đã sao?! Sau này còn không phải là kiếp thực vật người đâu?!! Sống không bằng chết! Lâm Hà nghĩ đến mỹ mãn sung sướng, tốt nhất nên là như vậy. Hắn cũng không biết, có thứ càng đáng sợ hơn chờ hắn ở phía sau.
Lưu Mạnh và Lâm Hà sao?! Hai người bọn họ sẽ nhận được một kết cục xứng đáng.
Đột nhiên, đôi bàn tay trắng nõn từ lưng của hắn vòng qua eo, hắn đó ôm chặt. Lồng ngực nhỏ bé phập phồng nhịp đập áp vào lưng của hắn. Nam nhân thu về khí lạnh trong ánh mắt, chỉ còn lại nhu hoà.
Đường Gia Vĩ quay đầu, ôn nhu hôn lên cái trán còn quấn một tầng băng gạt của thiếu niên. " Ta làm ngươi thức giấc sao?! " Nâng nui như một món trân bảo.
Người trong lòng lắc đầu, theo giọng mũi rầm rì nói. " Không có, chính là không có ngươi ở bên cạnh, ngủ không được, chăn cũng lạnh. " Thân nhiệt của hắn luôn rất thấp, đến đêm lạnh muốn đau người. Từ khi có máy sưởi ấm hình người Đường Gia Vĩ, giấc ngủ của hắn tốt hơn rất nhiều.
" Xin lỗi, là lỗi của ta. " Đường Gia Vĩ nhấc bổng thiếu niên lên, hai tay hữu lực ôm chặt thiếu niên vào lòng, vững vàng tiến đi.
Bạch Trần Tinh bị thương không rõ sống chết, giải thưởng tất nhiên thuộc về Lâm Hà hắn. Chưa kịp vui mừng được mọi người vây quay, một tin tức động trời áp trên đầu của hắn, xoay sở không kịp.
Sáng sớm tinh thần thoải mái, hẹn trước bạn bè ngày hôm nay mở tiệc, chính hắn sẽ trả tiền, còn nhận không ít lời nói nịnh hót a dua này nọ. Lâm Hà thật tốt, Lâm thiếu gia thật hào phóng từ ngữ lọt vào tai.
Chỉ là một cuộc điện thoại đánh tan hết thảy. Có người cáo buộc Lâm Hà có hành vi giàn dựng kế hoạch mưu sát người khác, còn có ăn cắp bản phổ vân vân và mây mây. Từng cái độc ác hành động toàn bộ bị đào ra khỏi ánh sáng.
Cảnh sát mời hắn đến cục cảnh sát để uống trà. Lâm Hà vẫn chưa kịp tin tưởng, như mất thần hồn bị người kéo đi. Lâm phu nhân hoảng hốt muốn kéo người trở về, nhưng nàng một cái mềm yếu nữ nhân lấy đâu ra sức dằng cô với chiến sĩ cảnh sát, trơ mắt nhìn Lâm Hà bị lôi đi. Lâm phu nhân hoảng sợ cực kỳ, gọi điện cho Lâm gia chủ và Lâm Đình
Hắn ra tay rất lưu loát, làm chuyện nhanh gọn lẹ, không để ra nhiều ít manh mối. Người giúp hắn làm việc cũng nhận được một số tiền, cao chạy xa bay. Vẫn là có Lưu Mạnh thề với trời lấy làm đảm bảo, chuyện này sẽ không bị phát hiện.
Chỉ khỉ gặp Lưu Mạnh, mặt mày tro xám trong cục cảnh sát. Lâm Hà khiếp sợ không thôi, không lẽ mọi chuyện đã bị bại lộ?!!
Từng cái chứng cứ vô cùng xác thực, Lâm Hà Lưu Mạnh không thừa nhận cũng không còn là vấn đề nữa. Hai ngày sau hai người sẽ bị khởi tố, có nguy cơ chịu án tù.
Tin tức nóng hổi được tung ra, những ai từng ca ngợi Lâm Hà hết lời giờ khắc này có cảm giác như thế nào đâu?!! Người bọn họ tung hô lại là lòng dạ độc ác một người như vậy.
Lâm thị về thế chịu liên lụy, Lâm gia chủ Lâm Đình chạy khắp nơi cầu cứu không thành. Bọn họ chỉ còn cách cầu cứu Lâm An.
Chính là Lâm An không chịu thấy bọn họ. Vẫn là dùng báo chí bêu xấu thanh danh của Bạch Trần Tinh. Nói hắn cỡ nào bội tình bạc nghĩa, Lâm gia nuôi dưỡng hắn 18 năm không có lao công cũng có khổ công. Lâm gia gặp nguy cũng không thấy hắn ra tay tương trợ. Là Lâm An, bức Lâm gia làm đến mức này. Ai cũng đừng mong được tốt đẹp. Truyện Hài Hước
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Trước kia có như thế nào bị làm khó dễ, bị người hãm hại hắn đều không để tâm may mảy. Nhưng mà thật tiếc, đã đụng đến điểm mấu chốt của hắn. Tổn thương người của hắn, chỉ nhận gấp vạn lần hơn.
Đường Gia Vĩ dựa trong tay tài lực cùng các mối quan hệ rộng rãi. Hắn không tin tìm không ra kẻ chủ mưu phía sau.
" Là Lâm Hà, tiểu thiếu gia của Lâm gia, mới vừa được nhận về không lâu. " Dương Minh trong lòng sục sôi. Không ngờ nổi, một thiếu niên chỉ vừa mười tám tuổi lại có một tâm lý ác độc rắn rết như vậy. Không từ thủ đoạn đạt được lợi ích. Nhìn thiếu niên đối với ông chủ quan trong như thế nào. Hắn giám chắc Lâm Hà, xong đời rồi.
" Còn có ai?! " Lâm Hà cái tên này hắn không còn xa lạ. Thiếu niên thái độ đối với người này cực kỳ chán ghét. Sự chán ghét của thiếu niên hoàn toàn có căn cứ. Mà Lâm Hà, một cái nho nhỏ Lâm Hà lấy đâu ra lớn như vậy lá gan, đằng sau chắc chắn có người chỉ lối đi theo.
" Còn có Lưu Mạnh." Dương Minh đẩy đẩy gọng kính. Lại là Lưu Mạnh. Mấy năm trước kia, Đường gia rộng lòng rộng lượng buông tha cho hắn, không truy cứu tư thù. Lưu Mạnh không biết ơn, còn trở về cắn trả một phát.
Đường Gia Vĩ phất phất tay ý bảo trợ lý có thể rời đi. Không ngoài dự đoán của hắn, Lưu Mạnh kia còn chưa quên được mối thù năm xưa. Nói cũng buồn cười, hắn thắng chính là thực lực, thắng đến vẻ vang. Mà Lưu Mạnh, không chỉ thua, mà còn thảm bại thật sự. Vậy nợ cũ nợ mới tính luôn một thể đi.
Lâm Hà tràn ngập trung vui sướng, không hề có một chút làm việc xấu sợ hãi cảm giác. Dù không lấy được đứng nhất vị trí, nhưng ba mẹ khen thưởng không ngớt, hàng ngày ít nhiều người chạy đến chào hỏi, còn có giấy báo mời gia nhập của các học viện danh giá, hắn đều có vài cái.
Hắn mong rằng, Bạch Trần Tinh đã bị đập chết hoặc là mãi mãi không cần tỉnh. Thắng hắn thì đã sao?! Sau này còn không phải là kiếp thực vật người đâu?!! Sống không bằng chết! Lâm Hà nghĩ đến mỹ mãn sung sướng, tốt nhất nên là như vậy. Hắn cũng không biết, có thứ càng đáng sợ hơn chờ hắn ở phía sau.
Lưu Mạnh và Lâm Hà sao?! Hai người bọn họ sẽ nhận được một kết cục xứng đáng.
Đột nhiên, đôi bàn tay trắng nõn từ lưng của hắn vòng qua eo, hắn đó ôm chặt. Lồng ngực nhỏ bé phập phồng nhịp đập áp vào lưng của hắn. Nam nhân thu về khí lạnh trong ánh mắt, chỉ còn lại nhu hoà.
Đường Gia Vĩ quay đầu, ôn nhu hôn lên cái trán còn quấn một tầng băng gạt của thiếu niên. " Ta làm ngươi thức giấc sao?! " Nâng nui như một món trân bảo.
Người trong lòng lắc đầu, theo giọng mũi rầm rì nói. " Không có, chính là không có ngươi ở bên cạnh, ngủ không được, chăn cũng lạnh. " Thân nhiệt của hắn luôn rất thấp, đến đêm lạnh muốn đau người. Từ khi có máy sưởi ấm hình người Đường Gia Vĩ, giấc ngủ của hắn tốt hơn rất nhiều.
" Xin lỗi, là lỗi của ta. " Đường Gia Vĩ nhấc bổng thiếu niên lên, hai tay hữu lực ôm chặt thiếu niên vào lòng, vững vàng tiến đi.
Bạch Trần Tinh bị thương không rõ sống chết, giải thưởng tất nhiên thuộc về Lâm Hà hắn. Chưa kịp vui mừng được mọi người vây quay, một tin tức động trời áp trên đầu của hắn, xoay sở không kịp.
Sáng sớm tinh thần thoải mái, hẹn trước bạn bè ngày hôm nay mở tiệc, chính hắn sẽ trả tiền, còn nhận không ít lời nói nịnh hót a dua này nọ. Lâm Hà thật tốt, Lâm thiếu gia thật hào phóng từ ngữ lọt vào tai.
Chỉ là một cuộc điện thoại đánh tan hết thảy. Có người cáo buộc Lâm Hà có hành vi giàn dựng kế hoạch mưu sát người khác, còn có ăn cắp bản phổ vân vân và mây mây. Từng cái độc ác hành động toàn bộ bị đào ra khỏi ánh sáng.
Cảnh sát mời hắn đến cục cảnh sát để uống trà. Lâm Hà vẫn chưa kịp tin tưởng, như mất thần hồn bị người kéo đi. Lâm phu nhân hoảng hốt muốn kéo người trở về, nhưng nàng một cái mềm yếu nữ nhân lấy đâu ra sức dằng cô với chiến sĩ cảnh sát, trơ mắt nhìn Lâm Hà bị lôi đi. Lâm phu nhân hoảng sợ cực kỳ, gọi điện cho Lâm gia chủ và Lâm Đình
Hắn ra tay rất lưu loát, làm chuyện nhanh gọn lẹ, không để ra nhiều ít manh mối. Người giúp hắn làm việc cũng nhận được một số tiền, cao chạy xa bay. Vẫn là có Lưu Mạnh thề với trời lấy làm đảm bảo, chuyện này sẽ không bị phát hiện.
Chỉ khỉ gặp Lưu Mạnh, mặt mày tro xám trong cục cảnh sát. Lâm Hà khiếp sợ không thôi, không lẽ mọi chuyện đã bị bại lộ?!!
Từng cái chứng cứ vô cùng xác thực, Lâm Hà Lưu Mạnh không thừa nhận cũng không còn là vấn đề nữa. Hai ngày sau hai người sẽ bị khởi tố, có nguy cơ chịu án tù.
Tin tức nóng hổi được tung ra, những ai từng ca ngợi Lâm Hà hết lời giờ khắc này có cảm giác như thế nào đâu?!! Người bọn họ tung hô lại là lòng dạ độc ác một người như vậy.
Lâm thị về thế chịu liên lụy, Lâm gia chủ Lâm Đình chạy khắp nơi cầu cứu không thành. Bọn họ chỉ còn cách cầu cứu Lâm An.
Chính là Lâm An không chịu thấy bọn họ. Vẫn là dùng báo chí bêu xấu thanh danh của Bạch Trần Tinh. Nói hắn cỡ nào bội tình bạc nghĩa, Lâm gia nuôi dưỡng hắn 18 năm không có lao công cũng có khổ công. Lâm gia gặp nguy cũng không thấy hắn ra tay tương trợ. Là Lâm An, bức Lâm gia làm đến mức này. Ai cũng đừng mong được tốt đẹp. Truyện Hài Hước
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
/76
|