Bên này, Ngọc Linh Hương được Hoàng đế truyền vào Hoàng cung. Nàng suy nghĩ giây lát cuối cùng vẫn là tuân theo. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con đây? Nàng muốn biết thế lực đằng sau Huệ phi và nàng ta rốt cuộc đang trù tính điều gì.
Được 2 người có võ công cũng khá cao “ hộ tống” vào trong, Lan nhi bất vi sở động. Võ công nàng so với 2 người này kém hơn rất nhiều, nên muốn hạ được bọn họ không hề dễ dàng, chỉ có thể dùng mưu kế. Ngọc Linh Hương âm thầm trao đổi ánh mắt với nàng, mấp máy môi: “ Đừng động.” Lan nhi gật đầu.
Thiên cung vẫn trang nghiêm, nhưng lúc này đã nhuốm một màu ảm đạm tang thương, Ngọc Linh Hương khép hờ mắt. Huệ phi đúng là quá càn rỡ, muốn hạ thủ với nàng cũng không hề kiêng kị Hoàng đế. Thái tử là Nhiếp chính vương còn bị nàng ta kiềm chế, có lẽ chuyện này không hề đơn giản như nàng nghĩ.
“ Mời Tĩnh vương phi vào trong.” Hai nam nhân đứng tại cửa điện làm tư thế mời, hất hàm vênh váo.
Ngọc Linh Hương cười nhẹ nhàng như gió, tay làm một động tác khó hiểu, lập tức bước chân vào trong. Trong màn châu, một nữ nhân nghiêng người trên nhuyễn tháp, da thịt bóng loáng như ngọc, tóc xõa tung tựa hồ như vừa trải qua hoan ái, mùi hương nồng đậm vẫn còn váng vất trong phòng.
Linh Hương khoanh tay nhìn Hoàng đế trên giường lớn, làm sao đây, ông ta nếu biết phi tử của mình ngay tại tẩm cung ông ta làm chuyện bại hoại thì dù có chết cũng đội mồ sống dậy. Khóe miệng giương lên lạnh lùng, nàng cao giọng:
“ Huệ phi nương nương xem ra rất vui sướng, tựa hồ không có đau đớn như trong tưởng tượng của ta.”
Huệ phi dùng nửa con mắt nhìn nàng, cười trào phúng:
“ Ngươi nghĩ ngươi còn là Tĩnh vương phi cao cao tại thượng, Hoàng đế, Thái hậu đều bảo vệ hay sao? Bây giờ Thái hậu đã chết, Hoàng đế cũng không tỉnh dậy, cho dù ta có giết ngươi cũng không có vấn đề gì.”
“ Ồ, vậy ngươi cứ giết đi.” Ngọc Linh Hương đi đến ngồi trên ghế, vắt một chân lên trên.
“ Ngươi…” Huệ phi méo mó mặt mày, âm thầm mắng Ngọc Linh Hương ngàn vạn lần. “ Bổn cung vẫn còn chưa muốn giết ngươi, nếu dùng ngươi để trao đổi với Thái tử và Tĩnh vương thì bổn cung sẽ lời hơn bao nhiêu.”
“ Nga, vậy ra giam lỏng ta là còn muốn điều kiện. Điều kiện gì để trao đổi? Nếu dưới 100 triệu lượng thì ta rất đau lòng. Giá trị của ta luôn luôn rất cao.” Ngọc Linh Hương ủy khuất nhìn Huệ phi.
Lan nhi “ phốc” một tiếng cười to, tiểu thư đúng là siêu gian trá.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì hiện giờ có lẽ Ngọc Linh Hương đã chết hàng ngàn hàng vạn lần. Đã vậy nàng còn không biết sống chết nói tiếp:
“ Ngươi ngàn vạn lần đừng nhìn ta như vậy, ta còn tưởng Huệ phi ngươi có sở thích đặc biệt, nhưng ta không có sở thích đó.”
“ Ngươi…..” Huệ phi rốt cuộc thẹn quá thành giận, trừng mắt hét lớn “ Đồ tiện nhân chết tiệt, bổn cung muốn giết ngươi.”
“ Giết đi a, ta đứng đây cho ngươi giết đó.” Ngọc Linh Hương cười cười đến gần nàng. Hai nữ nhân đứng bên cạnh nàng bảo hộ còn chưa kịp đi đến ngăn nàng lại thì ngay lập tức đã ngã xuống, miệng rỉ máu.
Huệ phi kinh hoàng lùi dần ra sau: “ Đồ tiện nhân, ngươi dám giết nô tì của bổn cung….” Nàng còn chưa nói hết, Ngọc Linh Hương đã bắn một viên thuốc vào miệng nàng. Huệ phi sợ hãi cố gắng nôn ra nhưng viên thuốc đó vừa vào miệng đã tan ngay, nàng tức giận điên cuồng lao đến chỗ Linh Hương rít gào:
“ Ngươi cho bổn cung uống cái gì? Đồ tiện nhân.”
Ngọc Linh Hương ngừng cười, một tay cố định cằm nàng, lạnh lùng nói:
“ Đó là hậu quả ngươi dám nói ra ba chữ đồ tiện nhân với ta.” Một tay nàng tát vào mặt Huệ phi khiến làn da trắng nõn đỏ ửng hiện lên năm dấu tay. “ Những người nói với ta những lời đó, mồ đến giờ cũng đã xanh cỏ rồi.”
Huệ phi chưa bao giờ thấy vẻ mặt như tu la lấy mạng của Ngọc Linh Hương lúc này, tâm sợ hãi đến tột độ, thanh âm run run:
“ Ngươi, ngươi….” Trong ấn tượng của nàng, Lâm Nguyệt Hương rõ ràng là một nữ nhân bình thường có phần nhút nhát, bây giờ thấy nàng sát khí trỗi lên, trong lòng nàng ta không khỏi sợ hãi khôn tả.
“ Ngươi nghĩ chỉ với ngươi cũng có thể bắt được ta? Quá vũ nhục cho ta đây rồi. Một nữ nhân chỉ làm bàn đạp cho người khác ta trước giờ còn chưa thèm để vào mắt. Nếu ngươi còn muốn sống thêm vài ngày thì tốt hơn hết hãy nói ra cho ta kẻ đứng đằng sau ngươi.”
Huệ phi lắc đầu, oán hận nhìn nàng: “ Có chết bổn cung cũng không nói.”
Ngọc Linh Hương nâng mi, cũng không ép buộc: “ Tốt thôi, ta đây cũng không phải là người thích cưỡng ép người khác.” Nàng bỏ tay buông tha cho Huệ phi.
Huệ phi vừa được thả ra lập tức muốn gọi người nhưng trong người một cơn đau từ ngực bốc lên xé tan đầu óc nàng, giống như da thịt bị lột từng mảnh. Ngọc Linh Hương nhìn Huệ phi lăn lộn quằn quại không mảy may chớp mắt.
“ Đồ tiện nhân, ngươi….. dám hạ độc…. bổn cung…..” Huệ phi tắc nghẹn khó khăn nói.
Trong phòng la liệt người chết, mùi máu tanh khiến Ngọc Linh Hương có chút khó chịu, tay vung ra một đám bột phấn, ngay lập tức mấy xác chết hóa thành tro bụi, Huệ phi trừng mắt lo sợ mình cũng sẽ biến mất như vậy nhưng Linh Hương không có ra tay với nàng, nhẹ nhàng nói:
“ Được, vậy ta hỏi ngươi một câu, tại sao ngươi lại dịch dung thành khuôn mặt này, có liên quan gì đến Hoàng đế? Nếu ngươi nói thật, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
Huệ phi nghi ngờ nhìn nàng, Lan nhi hiểu ý ném một viên thuốc giải độc vào miệng nàng ta, đồng thời điểm huyệt khiến nàng ta bất động.
“ Hừ, nữ nhân gian trá như ngươi đâu thể giữ lời được. Nếu ngươi nuốt lời bổn cung đâu còn cơ hội sống.”
Ngọc Linh Hương nhướng mày. “ Không muốn thì thôi. Đây đâu phải ta cho ngươi con đường lựa chọn.”
Huệ phi cắn môi suy nghĩ, chuyện này cũng không có gì liên quan đến hắn, nói ra còn có thể có cơ hội sống, nàng ít ra phải sống đã, sau này sẽ trả thù tiện nhân kia.
“ Được bổn cung nói cho ngươi biết. Chuyện xảy 20 năm trước, khi đó Vân Lạc quốc có Vân gia là gia tộc cao quý nhất. Đến đời đó, lại sinh ra 2 nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, tỷ tỷ là Vân Ngâm Huệ, muội muội nhỏ hơn một tuổi là Vân Ngâm Mai, nương của ngươi. Vân Ngâm Mai mặc dù xinh đẹp nhưng không bằng Vân Ngâm Huệ. Vân Ngâm Huệ từ nhỏ đã tinh thông mọi thứ, cầm kì thư họa đều được xưng tụng là bậc nhất, cho nên Thượng Quan Tịch đã rất thích nàng, nói sau này sẽ lập nàng làm Thái tử phi, nhưng một hôm Vân Ngâm Huệ biến mất, Thượng Quan Tịch nhớ thương không dứt, lập những người có dung mạo tương tự nàng làm phi tần. Sau này nghe nói Vân gia bị ghép vào tội phản nghịch, cửu tộc đều bị tru di, Vân gia từ đó hoàn toàn biến mất, còn Vân Ngâm Mai được một nam nhân cướp pháp trường đem đi, năm năm sau oan ức được cởi bỏ, Hoàng đế thấy có lỗi mới lập ra hôn ước giữa ngươi và Tĩnh vương coi như là đến bù.”
Ngọc Linh Hương chăm chú lắng nghe, không bỏ qua vẻ giảo hoạt thoáng qua trong đáy mắt Huệ phi, dường như có điều gì đó nàng ta biết nhưng lại không nói ra. Nhưng chừng này cũng đã tạm đủ rồi.
“ Vậy ngươi là dịch dung có bảy phần giống Vân Ngâm Huệ?”
“ Đúng vậy.” Huệ phi gật đầu.
“ Hảo, ta sẽ giữ lời, Lan nhi thả nàng ra.” Lan nhi gỡ bỏ huyệt đạo cho nàng ta, Huệ phi ngay lập tức chạy đi, người của nàng đã chết hết, còn lí do gì để ở đây nữa.
Tay Ngọc Linh Hương giữ lấy chén trà xoay tròn, vừa nãy đột nhiên mí mắt của nàng cứ giật liên tục, dường như có điều gì đó không hay sắp diễn ra. Lan nhi lo lắng nói:
“ Tiểu thư thả nàng ta đi như vậy?”
“ Bây giờ có lẽ nàng đã chết rồi.” Ngọc Linh Hương nhìn Hoàng đế lặng yên trên giường. “ Người đứng đằng sau thao túng cục diện đó làm sao có thể để cho nàng ta sống được.”
Lan nhi mông lung, sau đó mắt mới sáng lên, rốt cục hiểu được tiểu thư vì sao nói như vậy.
“ Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“ Hiện tại người nắm thế chủ động chính là Thái tử, ta muốn nhân cơ hội này đặt điều kiện với hắn. Nếu hắn muốn ngồi lên ngai vàng, không có sự giúp đỡ của ta thì còn khó hơn lên trời. Đằng sau Trữ vương có Tử Việt quốc. Ta thật hối hận khi đó không để mắt đến Thẩm Hi Nhược, nếu lúc đó loại bỏ nàng ta sớm hơn thì không khiến sự việc khó giải quyết.”
Sở Huy và Thượng Quan Vũ Trinh cũng theo đó mà biệt tích luôn, nàng cũng lười quản bọn họ tranh cãi hay hòa thuận, chỉ ngầm xem hành động của hắn. Có lẽ lời uy hiếp lần trước của nàng đã có tác dụng nên hắn đã thuộc phe trung lập, không ủng hộ bên nào, cũng không có bất kì hành động nào vượt qua tầm kiểm soát. Ngược lại, hắn còn muốn giúp Thái tử lên ngôi vua, vì Thượng Quan Vũ Trinh là muội muội ruột thịt của hắn, nếu Thái tử đăng cơ, tự nhiên thân phận của Vũ Trinh sẽ cao hơn trước mấy lần, có lợi cho việc hùng bá của hắn.
Sắc mặt Hoàng đế yếu ớt tái nhợt, Ngọc Linh Hương cau mày, đưa tay bắt mạch cho ông. Nếu hiện tại Hoàng đế chết rồi, thì Vũ Hiên khó có thể yên thân, mạch tượng ông hỗn loạn không ngừng, đa phần do độc tính ngấm đã lâu.
Lan nhi ngưng mi suy nghĩ, sau đó nhìn xung quanh vắng lặng không có một bóng người, bất an lên tiếng:
“ Tiểu thư, đáng lẽ ra giết xong Huệ phi thì bọn chúng không phải sẽ đến tìm chúng ta để diệt khẩu hay sao? Ngược lại, bên ngoài em không nghe thấy một tiếng bước chân.”
Ngọc Linh Hương nghe vậy cũng cảm thấy lạ lùng, mi mắt nhảy liên tục, chẳng lẽ có điều gì đó không hay thật sự xảy ra? Nàng nên nhanh chóng giao ước với Thái tử. Cước bộ không ngừng ra ngoài, nàng dặn dò Lan nhi.
“ Gọi thêm người đến, nhất định phải bảo hộ Hoàng đế an toàn.” Lan nhi gật đầu nhanh chóng truyền tin.
Ngọc Linh Hương chạy đến Đông cung, bên ngoài hiển nhiên có cao thủ của Huệ phi vẫn còn đó, nàng không nói một lời vung tay, lập tức bọn chúng đều ngã xuống. Có điều chỉ là thuốc mê thôi, có thêm vài con chuột thì hang ngõ sẽ được đào nhanh hơn.
Từ xa, nàng đã thấy Thái tử và Thái tử phi đang nhàn nhã chơi cờ. Suy nghĩ một chút, nàng quyết định hành lễ:
“ Đệ muội tham kiến Thái tử, Thái tử phi. Xem ra hai ngươi rất nhàn nhã?”
Thái tử nhìn thấy nàng dường như có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, Thái tử phi lộ ra một vẻ mặt cổ quái.
“ Đứng lên đi. Sao ngươi có thể vào đây?”
Ngọc Linh Hương mỉm cười, ung dung đi đến:
“ Ta có đến như thế nào, có lẽ hai vị không cần tìm hiểu. Nhưng mục đích ta đến thì hai người cần biết.”
Thái tử phi nhìn Thái tử, sau đó ưu nhã phất tay.
“ Đệ muội đến chơi, đại tẩu ta dĩ nhiên là vui mừng, mau ngồi đi.”
Ngọc Linh Hương cũng không khách khí ngồi xuống, trời sinh nàng đã có một khí chất lạnh lùng trong trẻo nên 2 người đột nhiên cảm giác được chuyện sắp bàn đến là cực kì hệ trọng.
“ Vào đề luôn đi, có phải do Huệ phi kiềm chế Hoàng hậu nên hai người bất đắc dĩ trao quyền vào tay Cẩn vương hay không?”
Thái tử nhìn nàng giây lát cuối cùng gật đầu.
“ Phải, mẫu hậu bị nàng ta giam trong Khôn Trữ cung, ta không thể nào bỏ mặc bà nên bất đắc dĩ phải trao quyền vào trong tay nàng.”
Ngọc Linh Hương tiếu ý nhàn nhạt.
“ Thái tử đừng nói với ta rằng ngươi không có lực lượng dự trù, không phải Ngọc vương gia vẫn còn chưa bị khống chế hay sao?” Nói ra điều đó có thể khiến một người không biết gì tin tưởng chứ nếu nói với nàng thì miễn bàn. Tổ chức đằng sau Huệ phi rốt cuộc là ngoại quốc hay nội quốc cũng đều không có lợi cho nàng và Vũ Hiên, cho nên việc trước nhất phải làm là bình định lại mọi chuyện, thuận lợi đem tân đế lên ngôi. Ngọc vương đã tập hợp binh lực rồi, nếu nàng không sớm đặt điều kiện, hắn cũng có khả năng trở mình.
Ở phía xa, hai cung nữ nhìn thấy trong Đông cung có thêm một người, vội vàng chạy đến rút kiếm. Thái tử thấy vậy, vội vàng hô: “ Cẩn thận.”
Ngọc Linh Hương nâng mi, tiếp tục cầm cốc trà lên uống, tưởng như hai thanh kiếm kia sắp đâm vào nàng thì hai cung nữ đã thất khướu chảy máu, “ keng” một tiếng rơi kiếm xuống đất.
Thái tử phi nhìn thấy một màn, trong mắt nhìn Ngọc Linh Hương có thêm bảy phần sợ hãi, người không tự chủ run lên.
“ Thái tử phi không cần sợ hãi, những gì ta có thể làm còn hơn thế rất nhiều. Rất tiếc hôm nay ta đến đây không phải để khoe tài.”
Thái tử vỗ vai Thái tử phi một cái, càng lúc càng cảm thấy cay đắng, vương vị ngàn người mơ ước, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy bất đắc dĩ như vậy.
“ Ý nàng là muốn chúng ta hợp tác với nàng phải không?”
Ngọc Linh Hương tán thưởng nhìn hắn, xem ra đầu óc cũng chưa đến mức thoái hóa trầm trọng.
“ Phải, ta có thể giúp Thái tử lên ngôi Cửu ngũ, nhưng ngươi cũng phải hứa sẽ đảm bảo an toàn cho ta và Vũ Hiên, sau này không được nuốt lời. Nếu không, cho dù Tử Cấm thành “ người vào không người ra” …ta cũng khiến nó trở thành bình địa.”
Thái tử động dung nhìn nàng, trong lòng cười khổ, hắn đã lỡ mất một báu vật như thế đấy. Nếu trước đây xin phụ hoàng cưới nàng, thì cũng sẽ không có ngày nàng và hắn chỉ là người xa lạ.
Nàng đã yêu Vũ Hiên rồi. Trước kia hắn không nhận ra được, nhưng bây giờ có thể nhận thấy rõ ràng. Trên đời không có nếu như, cho nên hắn sẽ chúc phúc cho nàng, cho cả Vũ Hiên, hai người bách niên giai lão. Đoạn tình cảm này, nên rũ bỏ thôi.
“ Được, ta đồng ý, Mẫu hậu tạm thời vẫn còn bị khống chế, nên ta chỉ có thể thuận theo bọn họ, nếu nàng muốn hợp tác, hãy cùng với Ngọc vương ngăn lại hành động của Trữ vương, hơn nữa, người đáng sợ nhất, không phải là hắn đâu.”
Ngọc Linh Hương nâng mi, có lẽ nàng đã nghĩ sai về vị Thái tử này rồi, hắn không phải là một kẻ ngu muội, mà ngược lại, hắn thông minh hơn bất cứ kẻ nào nên biết giấu mình thật kĩ, tiến thoái ra sao.
“ Vậy ai mới là người đáng sợ nhất?”
“ Hắn ở trong bóng tối thao túng cục diện, người này thực ra cũng rất giỏi trò gắp lửa bỏ tay người.”
“ Ý ngươi là….” Ngọc Linh Hương ngỡ ngàng, đúng lúc đó Lan nhi chạy đến hô lớn: “ Tiểu, tiểu thư…. Nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện..”
“ Phập” một tiếng bàn đá gãy làm hai nửa, những quân cờ đen trắng, vung vãi khắp nơi. Ngọc Linh Hương hoảng sợ chạy đi, bỏ mặc vợ chồng Thái tử im lặng nhìn theo bóng nàng, không được, Hồng nhi không thể có chuyện được, không thể…..
Ở thế giới này, chỉ có Phượng Diên Hồng là đồng hương của nàng. Ngọc Linh Hương không nhớ mình đã trở về Tuyết Diễm các ra sao, nhưng khi xuống xe ngựa, nàng đã ngay lập tức hỏi Liễu Tử Viên:
“ Mau nói, Hồng nhi ở đâu?”
Tử Viên bị lắc đến đau đầu, định thần lại nói:
“ Nàng ở Hồng các.”
Chỉ thấy một cơn gió lướt qua, bóng Ngọc Linh Hương đã biến mất, Tử Viên thở dài một hơi, có thể vương gia đang gặp nguy hiểm nhưng chuyện của Diên Hồng cũng quan trọng không kém, nàng còn chưa kịp mở miệng đã không thấy Hương tỷ đâu rồi.
Được 2 người có võ công cũng khá cao “ hộ tống” vào trong, Lan nhi bất vi sở động. Võ công nàng so với 2 người này kém hơn rất nhiều, nên muốn hạ được bọn họ không hề dễ dàng, chỉ có thể dùng mưu kế. Ngọc Linh Hương âm thầm trao đổi ánh mắt với nàng, mấp máy môi: “ Đừng động.” Lan nhi gật đầu.
Thiên cung vẫn trang nghiêm, nhưng lúc này đã nhuốm một màu ảm đạm tang thương, Ngọc Linh Hương khép hờ mắt. Huệ phi đúng là quá càn rỡ, muốn hạ thủ với nàng cũng không hề kiêng kị Hoàng đế. Thái tử là Nhiếp chính vương còn bị nàng ta kiềm chế, có lẽ chuyện này không hề đơn giản như nàng nghĩ.
“ Mời Tĩnh vương phi vào trong.” Hai nam nhân đứng tại cửa điện làm tư thế mời, hất hàm vênh váo.
Ngọc Linh Hương cười nhẹ nhàng như gió, tay làm một động tác khó hiểu, lập tức bước chân vào trong. Trong màn châu, một nữ nhân nghiêng người trên nhuyễn tháp, da thịt bóng loáng như ngọc, tóc xõa tung tựa hồ như vừa trải qua hoan ái, mùi hương nồng đậm vẫn còn váng vất trong phòng.
Linh Hương khoanh tay nhìn Hoàng đế trên giường lớn, làm sao đây, ông ta nếu biết phi tử của mình ngay tại tẩm cung ông ta làm chuyện bại hoại thì dù có chết cũng đội mồ sống dậy. Khóe miệng giương lên lạnh lùng, nàng cao giọng:
“ Huệ phi nương nương xem ra rất vui sướng, tựa hồ không có đau đớn như trong tưởng tượng của ta.”
Huệ phi dùng nửa con mắt nhìn nàng, cười trào phúng:
“ Ngươi nghĩ ngươi còn là Tĩnh vương phi cao cao tại thượng, Hoàng đế, Thái hậu đều bảo vệ hay sao? Bây giờ Thái hậu đã chết, Hoàng đế cũng không tỉnh dậy, cho dù ta có giết ngươi cũng không có vấn đề gì.”
“ Ồ, vậy ngươi cứ giết đi.” Ngọc Linh Hương đi đến ngồi trên ghế, vắt một chân lên trên.
“ Ngươi…” Huệ phi méo mó mặt mày, âm thầm mắng Ngọc Linh Hương ngàn vạn lần. “ Bổn cung vẫn còn chưa muốn giết ngươi, nếu dùng ngươi để trao đổi với Thái tử và Tĩnh vương thì bổn cung sẽ lời hơn bao nhiêu.”
“ Nga, vậy ra giam lỏng ta là còn muốn điều kiện. Điều kiện gì để trao đổi? Nếu dưới 100 triệu lượng thì ta rất đau lòng. Giá trị của ta luôn luôn rất cao.” Ngọc Linh Hương ủy khuất nhìn Huệ phi.
Lan nhi “ phốc” một tiếng cười to, tiểu thư đúng là siêu gian trá.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì hiện giờ có lẽ Ngọc Linh Hương đã chết hàng ngàn hàng vạn lần. Đã vậy nàng còn không biết sống chết nói tiếp:
“ Ngươi ngàn vạn lần đừng nhìn ta như vậy, ta còn tưởng Huệ phi ngươi có sở thích đặc biệt, nhưng ta không có sở thích đó.”
“ Ngươi…..” Huệ phi rốt cuộc thẹn quá thành giận, trừng mắt hét lớn “ Đồ tiện nhân chết tiệt, bổn cung muốn giết ngươi.”
“ Giết đi a, ta đứng đây cho ngươi giết đó.” Ngọc Linh Hương cười cười đến gần nàng. Hai nữ nhân đứng bên cạnh nàng bảo hộ còn chưa kịp đi đến ngăn nàng lại thì ngay lập tức đã ngã xuống, miệng rỉ máu.
Huệ phi kinh hoàng lùi dần ra sau: “ Đồ tiện nhân, ngươi dám giết nô tì của bổn cung….” Nàng còn chưa nói hết, Ngọc Linh Hương đã bắn một viên thuốc vào miệng nàng. Huệ phi sợ hãi cố gắng nôn ra nhưng viên thuốc đó vừa vào miệng đã tan ngay, nàng tức giận điên cuồng lao đến chỗ Linh Hương rít gào:
“ Ngươi cho bổn cung uống cái gì? Đồ tiện nhân.”
Ngọc Linh Hương ngừng cười, một tay cố định cằm nàng, lạnh lùng nói:
“ Đó là hậu quả ngươi dám nói ra ba chữ đồ tiện nhân với ta.” Một tay nàng tát vào mặt Huệ phi khiến làn da trắng nõn đỏ ửng hiện lên năm dấu tay. “ Những người nói với ta những lời đó, mồ đến giờ cũng đã xanh cỏ rồi.”
Huệ phi chưa bao giờ thấy vẻ mặt như tu la lấy mạng của Ngọc Linh Hương lúc này, tâm sợ hãi đến tột độ, thanh âm run run:
“ Ngươi, ngươi….” Trong ấn tượng của nàng, Lâm Nguyệt Hương rõ ràng là một nữ nhân bình thường có phần nhút nhát, bây giờ thấy nàng sát khí trỗi lên, trong lòng nàng ta không khỏi sợ hãi khôn tả.
“ Ngươi nghĩ chỉ với ngươi cũng có thể bắt được ta? Quá vũ nhục cho ta đây rồi. Một nữ nhân chỉ làm bàn đạp cho người khác ta trước giờ còn chưa thèm để vào mắt. Nếu ngươi còn muốn sống thêm vài ngày thì tốt hơn hết hãy nói ra cho ta kẻ đứng đằng sau ngươi.”
Huệ phi lắc đầu, oán hận nhìn nàng: “ Có chết bổn cung cũng không nói.”
Ngọc Linh Hương nâng mi, cũng không ép buộc: “ Tốt thôi, ta đây cũng không phải là người thích cưỡng ép người khác.” Nàng bỏ tay buông tha cho Huệ phi.
Huệ phi vừa được thả ra lập tức muốn gọi người nhưng trong người một cơn đau từ ngực bốc lên xé tan đầu óc nàng, giống như da thịt bị lột từng mảnh. Ngọc Linh Hương nhìn Huệ phi lăn lộn quằn quại không mảy may chớp mắt.
“ Đồ tiện nhân, ngươi….. dám hạ độc…. bổn cung…..” Huệ phi tắc nghẹn khó khăn nói.
Trong phòng la liệt người chết, mùi máu tanh khiến Ngọc Linh Hương có chút khó chịu, tay vung ra một đám bột phấn, ngay lập tức mấy xác chết hóa thành tro bụi, Huệ phi trừng mắt lo sợ mình cũng sẽ biến mất như vậy nhưng Linh Hương không có ra tay với nàng, nhẹ nhàng nói:
“ Được, vậy ta hỏi ngươi một câu, tại sao ngươi lại dịch dung thành khuôn mặt này, có liên quan gì đến Hoàng đế? Nếu ngươi nói thật, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
Huệ phi nghi ngờ nhìn nàng, Lan nhi hiểu ý ném một viên thuốc giải độc vào miệng nàng ta, đồng thời điểm huyệt khiến nàng ta bất động.
“ Hừ, nữ nhân gian trá như ngươi đâu thể giữ lời được. Nếu ngươi nuốt lời bổn cung đâu còn cơ hội sống.”
Ngọc Linh Hương nhướng mày. “ Không muốn thì thôi. Đây đâu phải ta cho ngươi con đường lựa chọn.”
Huệ phi cắn môi suy nghĩ, chuyện này cũng không có gì liên quan đến hắn, nói ra còn có thể có cơ hội sống, nàng ít ra phải sống đã, sau này sẽ trả thù tiện nhân kia.
“ Được bổn cung nói cho ngươi biết. Chuyện xảy 20 năm trước, khi đó Vân Lạc quốc có Vân gia là gia tộc cao quý nhất. Đến đời đó, lại sinh ra 2 nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, tỷ tỷ là Vân Ngâm Huệ, muội muội nhỏ hơn một tuổi là Vân Ngâm Mai, nương của ngươi. Vân Ngâm Mai mặc dù xinh đẹp nhưng không bằng Vân Ngâm Huệ. Vân Ngâm Huệ từ nhỏ đã tinh thông mọi thứ, cầm kì thư họa đều được xưng tụng là bậc nhất, cho nên Thượng Quan Tịch đã rất thích nàng, nói sau này sẽ lập nàng làm Thái tử phi, nhưng một hôm Vân Ngâm Huệ biến mất, Thượng Quan Tịch nhớ thương không dứt, lập những người có dung mạo tương tự nàng làm phi tần. Sau này nghe nói Vân gia bị ghép vào tội phản nghịch, cửu tộc đều bị tru di, Vân gia từ đó hoàn toàn biến mất, còn Vân Ngâm Mai được một nam nhân cướp pháp trường đem đi, năm năm sau oan ức được cởi bỏ, Hoàng đế thấy có lỗi mới lập ra hôn ước giữa ngươi và Tĩnh vương coi như là đến bù.”
Ngọc Linh Hương chăm chú lắng nghe, không bỏ qua vẻ giảo hoạt thoáng qua trong đáy mắt Huệ phi, dường như có điều gì đó nàng ta biết nhưng lại không nói ra. Nhưng chừng này cũng đã tạm đủ rồi.
“ Vậy ngươi là dịch dung có bảy phần giống Vân Ngâm Huệ?”
“ Đúng vậy.” Huệ phi gật đầu.
“ Hảo, ta sẽ giữ lời, Lan nhi thả nàng ra.” Lan nhi gỡ bỏ huyệt đạo cho nàng ta, Huệ phi ngay lập tức chạy đi, người của nàng đã chết hết, còn lí do gì để ở đây nữa.
Tay Ngọc Linh Hương giữ lấy chén trà xoay tròn, vừa nãy đột nhiên mí mắt của nàng cứ giật liên tục, dường như có điều gì đó không hay sắp diễn ra. Lan nhi lo lắng nói:
“ Tiểu thư thả nàng ta đi như vậy?”
“ Bây giờ có lẽ nàng đã chết rồi.” Ngọc Linh Hương nhìn Hoàng đế lặng yên trên giường. “ Người đứng đằng sau thao túng cục diện đó làm sao có thể để cho nàng ta sống được.”
Lan nhi mông lung, sau đó mắt mới sáng lên, rốt cục hiểu được tiểu thư vì sao nói như vậy.
“ Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“ Hiện tại người nắm thế chủ động chính là Thái tử, ta muốn nhân cơ hội này đặt điều kiện với hắn. Nếu hắn muốn ngồi lên ngai vàng, không có sự giúp đỡ của ta thì còn khó hơn lên trời. Đằng sau Trữ vương có Tử Việt quốc. Ta thật hối hận khi đó không để mắt đến Thẩm Hi Nhược, nếu lúc đó loại bỏ nàng ta sớm hơn thì không khiến sự việc khó giải quyết.”
Sở Huy và Thượng Quan Vũ Trinh cũng theo đó mà biệt tích luôn, nàng cũng lười quản bọn họ tranh cãi hay hòa thuận, chỉ ngầm xem hành động của hắn. Có lẽ lời uy hiếp lần trước của nàng đã có tác dụng nên hắn đã thuộc phe trung lập, không ủng hộ bên nào, cũng không có bất kì hành động nào vượt qua tầm kiểm soát. Ngược lại, hắn còn muốn giúp Thái tử lên ngôi vua, vì Thượng Quan Vũ Trinh là muội muội ruột thịt của hắn, nếu Thái tử đăng cơ, tự nhiên thân phận của Vũ Trinh sẽ cao hơn trước mấy lần, có lợi cho việc hùng bá của hắn.
Sắc mặt Hoàng đế yếu ớt tái nhợt, Ngọc Linh Hương cau mày, đưa tay bắt mạch cho ông. Nếu hiện tại Hoàng đế chết rồi, thì Vũ Hiên khó có thể yên thân, mạch tượng ông hỗn loạn không ngừng, đa phần do độc tính ngấm đã lâu.
Lan nhi ngưng mi suy nghĩ, sau đó nhìn xung quanh vắng lặng không có một bóng người, bất an lên tiếng:
“ Tiểu thư, đáng lẽ ra giết xong Huệ phi thì bọn chúng không phải sẽ đến tìm chúng ta để diệt khẩu hay sao? Ngược lại, bên ngoài em không nghe thấy một tiếng bước chân.”
Ngọc Linh Hương nghe vậy cũng cảm thấy lạ lùng, mi mắt nhảy liên tục, chẳng lẽ có điều gì đó không hay thật sự xảy ra? Nàng nên nhanh chóng giao ước với Thái tử. Cước bộ không ngừng ra ngoài, nàng dặn dò Lan nhi.
“ Gọi thêm người đến, nhất định phải bảo hộ Hoàng đế an toàn.” Lan nhi gật đầu nhanh chóng truyền tin.
Ngọc Linh Hương chạy đến Đông cung, bên ngoài hiển nhiên có cao thủ của Huệ phi vẫn còn đó, nàng không nói một lời vung tay, lập tức bọn chúng đều ngã xuống. Có điều chỉ là thuốc mê thôi, có thêm vài con chuột thì hang ngõ sẽ được đào nhanh hơn.
Từ xa, nàng đã thấy Thái tử và Thái tử phi đang nhàn nhã chơi cờ. Suy nghĩ một chút, nàng quyết định hành lễ:
“ Đệ muội tham kiến Thái tử, Thái tử phi. Xem ra hai ngươi rất nhàn nhã?”
Thái tử nhìn thấy nàng dường như có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, Thái tử phi lộ ra một vẻ mặt cổ quái.
“ Đứng lên đi. Sao ngươi có thể vào đây?”
Ngọc Linh Hương mỉm cười, ung dung đi đến:
“ Ta có đến như thế nào, có lẽ hai vị không cần tìm hiểu. Nhưng mục đích ta đến thì hai người cần biết.”
Thái tử phi nhìn Thái tử, sau đó ưu nhã phất tay.
“ Đệ muội đến chơi, đại tẩu ta dĩ nhiên là vui mừng, mau ngồi đi.”
Ngọc Linh Hương cũng không khách khí ngồi xuống, trời sinh nàng đã có một khí chất lạnh lùng trong trẻo nên 2 người đột nhiên cảm giác được chuyện sắp bàn đến là cực kì hệ trọng.
“ Vào đề luôn đi, có phải do Huệ phi kiềm chế Hoàng hậu nên hai người bất đắc dĩ trao quyền vào tay Cẩn vương hay không?”
Thái tử nhìn nàng giây lát cuối cùng gật đầu.
“ Phải, mẫu hậu bị nàng ta giam trong Khôn Trữ cung, ta không thể nào bỏ mặc bà nên bất đắc dĩ phải trao quyền vào trong tay nàng.”
Ngọc Linh Hương tiếu ý nhàn nhạt.
“ Thái tử đừng nói với ta rằng ngươi không có lực lượng dự trù, không phải Ngọc vương gia vẫn còn chưa bị khống chế hay sao?” Nói ra điều đó có thể khiến một người không biết gì tin tưởng chứ nếu nói với nàng thì miễn bàn. Tổ chức đằng sau Huệ phi rốt cuộc là ngoại quốc hay nội quốc cũng đều không có lợi cho nàng và Vũ Hiên, cho nên việc trước nhất phải làm là bình định lại mọi chuyện, thuận lợi đem tân đế lên ngôi. Ngọc vương đã tập hợp binh lực rồi, nếu nàng không sớm đặt điều kiện, hắn cũng có khả năng trở mình.
Ở phía xa, hai cung nữ nhìn thấy trong Đông cung có thêm một người, vội vàng chạy đến rút kiếm. Thái tử thấy vậy, vội vàng hô: “ Cẩn thận.”
Ngọc Linh Hương nâng mi, tiếp tục cầm cốc trà lên uống, tưởng như hai thanh kiếm kia sắp đâm vào nàng thì hai cung nữ đã thất khướu chảy máu, “ keng” một tiếng rơi kiếm xuống đất.
Thái tử phi nhìn thấy một màn, trong mắt nhìn Ngọc Linh Hương có thêm bảy phần sợ hãi, người không tự chủ run lên.
“ Thái tử phi không cần sợ hãi, những gì ta có thể làm còn hơn thế rất nhiều. Rất tiếc hôm nay ta đến đây không phải để khoe tài.”
Thái tử vỗ vai Thái tử phi một cái, càng lúc càng cảm thấy cay đắng, vương vị ngàn người mơ ước, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy bất đắc dĩ như vậy.
“ Ý nàng là muốn chúng ta hợp tác với nàng phải không?”
Ngọc Linh Hương tán thưởng nhìn hắn, xem ra đầu óc cũng chưa đến mức thoái hóa trầm trọng.
“ Phải, ta có thể giúp Thái tử lên ngôi Cửu ngũ, nhưng ngươi cũng phải hứa sẽ đảm bảo an toàn cho ta và Vũ Hiên, sau này không được nuốt lời. Nếu không, cho dù Tử Cấm thành “ người vào không người ra” …ta cũng khiến nó trở thành bình địa.”
Thái tử động dung nhìn nàng, trong lòng cười khổ, hắn đã lỡ mất một báu vật như thế đấy. Nếu trước đây xin phụ hoàng cưới nàng, thì cũng sẽ không có ngày nàng và hắn chỉ là người xa lạ.
Nàng đã yêu Vũ Hiên rồi. Trước kia hắn không nhận ra được, nhưng bây giờ có thể nhận thấy rõ ràng. Trên đời không có nếu như, cho nên hắn sẽ chúc phúc cho nàng, cho cả Vũ Hiên, hai người bách niên giai lão. Đoạn tình cảm này, nên rũ bỏ thôi.
“ Được, ta đồng ý, Mẫu hậu tạm thời vẫn còn bị khống chế, nên ta chỉ có thể thuận theo bọn họ, nếu nàng muốn hợp tác, hãy cùng với Ngọc vương ngăn lại hành động của Trữ vương, hơn nữa, người đáng sợ nhất, không phải là hắn đâu.”
Ngọc Linh Hương nâng mi, có lẽ nàng đã nghĩ sai về vị Thái tử này rồi, hắn không phải là một kẻ ngu muội, mà ngược lại, hắn thông minh hơn bất cứ kẻ nào nên biết giấu mình thật kĩ, tiến thoái ra sao.
“ Vậy ai mới là người đáng sợ nhất?”
“ Hắn ở trong bóng tối thao túng cục diện, người này thực ra cũng rất giỏi trò gắp lửa bỏ tay người.”
“ Ý ngươi là….” Ngọc Linh Hương ngỡ ngàng, đúng lúc đó Lan nhi chạy đến hô lớn: “ Tiểu, tiểu thư…. Nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện..”
“ Phập” một tiếng bàn đá gãy làm hai nửa, những quân cờ đen trắng, vung vãi khắp nơi. Ngọc Linh Hương hoảng sợ chạy đi, bỏ mặc vợ chồng Thái tử im lặng nhìn theo bóng nàng, không được, Hồng nhi không thể có chuyện được, không thể…..
Ở thế giới này, chỉ có Phượng Diên Hồng là đồng hương của nàng. Ngọc Linh Hương không nhớ mình đã trở về Tuyết Diễm các ra sao, nhưng khi xuống xe ngựa, nàng đã ngay lập tức hỏi Liễu Tử Viên:
“ Mau nói, Hồng nhi ở đâu?”
Tử Viên bị lắc đến đau đầu, định thần lại nói:
“ Nàng ở Hồng các.”
Chỉ thấy một cơn gió lướt qua, bóng Ngọc Linh Hương đã biến mất, Tử Viên thở dài một hơi, có thể vương gia đang gặp nguy hiểm nhưng chuyện của Diên Hồng cũng quan trọng không kém, nàng còn chưa kịp mở miệng đã không thấy Hương tỷ đâu rồi.
/79
|